Gặp Nhau
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Muốn im hơi lặng tiếng giết hắn thì cho dù là Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cũng không đạt được trình độ như vậy.
E rằng đây là một năng lực chuyên dùng để ăn cắp.
Hắn đứng im lặng tại chỗ trong chốc lát, nhớ lại toàn bộ quá trình mình vào phố chợ, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một đoạn ngắn.
Tên tu sĩ bán tình báo nhận linh thạch đặt ngọc giản vào trong tay của hắn.
Nếu như muốn trộm đồ thì cũng chỉ có tên tu sĩ bán tình báo đó là từng tiếp xúc gần gũi với hắn.
Gã có hiềm nghi rất lớn.
Cố Thanh Sơn nghĩ tới đây, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện.
Hắn cau mày, tự lẩm bẩm: “Cái cảm giác này… sao quen thuộc thế nhỉ…”
Cùng lúc đó.
Thành Thiên Trụ.
Bên trong cung điện cực kỳ hoa lệ.
Một bé gái xinh xắn như được khắc ra từ ngọc đang cầm túi trữ vật của Cố Thanh Sơn, tay nhẹ nhàng quét một cái.
Ngay lập tức, khóa thần thức rên túi trữ vật mở ra.
Bé gái bắt đầu đếm chiến lợi phẩm.
“Một đống dụng cụ làm bếp…”
“Linh thạch.”
“Kỳ lạ, sao không có truyền thừa tu hành gì cả?”
“… Đồ vật khoa học kỹ thuật cũng không ít, đáng tiếc ở thế giới của chúng ta cũng không có tác dụng gì.”
Giọng nói non nớt của bé gái liên tục vang lên, rồi bỗng nhiên dừng lại.
Chỉ thấy một cục gạch màu trắng rất lớn bị cô bé cầm trong tay.
Khuôn mặt bé gái trở nên nghiêm túc.
Mặc dù cô bé đang rất nghiêm túc nhưng nhìn qua chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu, dù sao tuổi tác của cô bé còn quá nhỏ.
“Đây là ngọc giản siêu lớn của Tiểu Lâu… Ta nhớ hắn nói là cho Thanh Sơn…”
......
Cố Thanh Sơn đứng trên cánh đồng hoang, lẳng lặng chờ đợi.
Nếu người trộm túi trữ vật là sư tôn, một khi sư tôn phát hiện mấy thứ của Bách Hoa Tông trong túi, người sẽ quay lại nhanh thôi.
Quả nhiên.
Chỉ hai mươi hơi thở sau, cuồng phong đã từ trên trời giáng xuống, hút cát sỏi bên dưới lên, ngưng tụ thành hình dáng của một cô gái.
Từng tầng linh quang hiện lên, diện mạo của nàng càng lúc càng rõ ràng.
Trang phục lông trắng nghê thường, đầu đội ngọc quan, dung nhan tuyệt thế.
Vẻ thanh lệ thoát tục mơ hồ hiện lên trên gương mặt của nàng, hai mắt trong vắt, thanh tịnh như mặt nước hồ mùa thu.
Tạ Đạo Linh.
Nàng ném viên ngọc to như cục gạch xuống trước mặt Cố Thanh Sơn, thản nhiên hỏi: “Ngươi lấy viên ngọc giản này từ chỗ nào?”
Cố Thanh Sơn bật cười.
“Lúc đó, con vừa đến thế giới Thần Võ tìm Nhị sư huynh để xin một ít công pháp, huynh ấy đã cho con.”
Hắn lại ôm quyền, khen ngợi: “Bây giờ sư tôn có thể dùng cát đá ngưng tụ thành chân thân. Sự kỳ diệu của thuật pháp đã đạt đến mức độ mà con không thể tưởng tượng được nữa.”
Tạ Đạo Linh nhìn hắn, lại hỏi: “Ngươi là Cố Thanh Sơn? Vì sao tướng mạo lại như thế?”
Cố Thanh Sơn liền thuật lại mọi chuyện một lần.
Tạ Đạo Linh nghe xong, đăm chiêu nói: “Chuyện mà ngươi nói đúng là không một chút sơ hở. Có điều, khi ta rời khỏi thế giới Thần Võ đến liên minh Tu Hành, đã từng có người giả mạo Cố Thanh Sơn lẻn vào Bách Hoa Tông của ta. Đám người Tiểu Lâu quá lơ là, thiếu chút nữa đã bị đối phương làm hại. Cũng may mà Tình Nhu và Uyển Nhi thông minh cơ trí, lúc đó mới vượt qua được nguy hiểm.”
Cố Thanh Sơn nói: “Cho nên...”
Tạ Đạo Linh đáp: “Kiếm thuật là khí và thần của kiếm tu. Người thì có thể giả mạo, nhưng kiếm thuật thì không thể giả được. Ngươi hãy chứng minh cho ta thấy ngươi chính là Cố Thanh Sơn.”
Cố Thanh Sơn lấy kiếm từ trong hư không, chân thành nói: “Ngày xưa, khi được sư tôn nhận làm đệ tử, dốc lòng dạy bảo và che chở, đệ tử vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Từ lúc tạm biệt nhau ở hội liên hiệp chín trăm triệu tầng thế giới, mọi việc biến ảo vô thường. Trong khoảng thời gian đệ tử lang bạt, trong lòng vẫn thường xuyên nhớ đến sư tôn. Hôm nay, đệ tử dùng kiếm thuật để chứng minh mình, mong sư tôn vui lòng chỉ giáo.”
Tạ Đạo Linh mỉm cười ấm áp, nói: “Nào, để vi sư xem bây giờ con đã tiến bộ ra sao.”
Cố Thanh Sơn ôm quyền thi lễ, bỗng nhiên biến mất khỏi chỗ đó.
Keng!
Trường kiếm bộc phát ra ngàn tầng sương lạnh, đâm thẳng vào ngực Tạ Đạo Linh.
Bóng hình Tạ Đạo Linh dần dần biến mất.
Đây chỉ là một hư ảnh.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Đạo Linh bay lên không trung, tay áo bồng bềnh như tiên nữ giáng trần.
Cố Thanh Sơn trở tay cầm chặt thanh kiếm, nhắm thẳng vào bầu trời.
Hào quang óng ánh trên thân kiếm tăng vọt, ngưng thành một kiếm ảnh rất lớn.
Oành!
Kiếm ảnh bay vút lên, bụi đất bốn phía chấn động kịch liệt, chẳng khác nào động đất.
Bí kiếm: Thiết Kiếm Hoành Giang.
Với tạo nghệ kiếm thuật của Cố Thanh Sơn bây giờ, hắn đã lĩnh ngộ triệt để bí kiếm Đoạn Thủy Lưu, từ đó khai sáng ra một bí kiếm mới, càng có uy lực hơn.
Chỉ thấy kiếm ảnh khổng lồ lóe lên, một thoáng đã đến trước mặt Tạ Đạo Linh.
Tạ Đạo Linh không chút hoang mang, tay áo dài khẽ múa.
Thần kỹ: Tụ Lý Càn Khôn!
Kiếm ảnh khổng lồ lập tức biến mất, không biết đã bị Tạ Đạo Linh thu mất từ lúc nào.
Nàng quay người đánh ra một quyền.
Cố Thanh Sơn vừa vặn xuất hiện tại nơi đó, vốn định chém ra một kiếm, nhưng lại bị Tạ Đạo Linh chiếm tiên cơ trước, chỉ đành giơ kiếm ngăn cản.
Đùng!
Hư không chấn động.
Cố Thanh Sơn như viên đạn cắm thẳng vào đại địa.
Tạ Đạo Linh chắp tay đứng thẳng trong hư không, chợt thấy gió lớn nổi lên.
“Kiếm phong… xem ra là một kiếm trận.”
Nàng than nhẹ một câu, sau đó lấy ra một cây roi dài.
Đùng! Đùng!
Cây roi vung lên, chỉ thấy sấm chớp rền vang.
Cơn gió cuồn cuộn xung quanh tựa như bị cây roi này quất trúng, nhanh chóng tan đi.
Bầu trời trở lại bình thường.
Tạ Đạo Linh cất roi, thản nhiên từ trên trời bay xuống.
Cố Thanh Sơn nhảy lên từ cái hố đối diện.
“Không cần đánh nữa. Ta hỏi con, khi con đánh nhau với kẻ địch bên ngoài cũng như vậy sao?” Tạ Đạo Linh hỏi.
Cố Thanh Sơn đáp: “Ở bên ngoài, tất nhiên gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ.”
Tạ Đạo Linh lườm hắn: “Vừa mới đánh một cái, tay chân đã cuống quýt đi đỡ, nào giống kiếm tu chứ? May mà là vi sư, nên mới có thể nhìn ra được tạo nghệ kiếm đạo của con khi giao thủ.”
Cố Thanh Sơn rất phấn chấn, thản nhiên đáp: “Đã lâu không gặp sư tôn, kiếm thuật của con lại tăng lên quá nhanh, con sợ ngộ thương sư tôn.”
Tạ Đạo Linh quở trách hắn như vậy, có nghĩa là nàng đã công nhận thân phận của hắn.
Nàng nói: “Kiếm thuật của con xác thực đã vượt qua cả cảnh giới Kiếm Tiên, không biết bây giờ cảnh giới của con là gì?”
Cố Thanh Sơn trả lời: “Sau Thiên Kiếm chính là Nhất Kiếm.”
Tạ Đạo Linh là ai chứ? Chỉ nghe một câu, nàng đã hiểu ra: “Một kiếm thắng nghìn kiếm, thì ra là con đường thu phóng sức mạnh tự nhiên. Về sau càng là cảnh giới cỡ nào nữa chứ?”
“Một kiếm hóa thành hàng triệu kiếm, chính là Kiếm Thần.” Cố Thanh Sơn nói.
Tạ Đạo Linh thầm nghĩ một chút, lên tiếng khen ngợi: “Hàng triệu bí kiếm cùng xuất động, đánh đâu thắng đó.”
Chỉ dựa vào một câu đã đoán ra được con đường kiếm thuật, cũng chỉ một mình Tạ Đạo Linh làm được.
Cố Thanh Sơn bội phục trong lòng, cười nói: “Sau này xin sư tôn chỉ giáo nhiều hơn.”
Hai người đều không nhắc đến chuyện trộm túi trữ vật.
Tạ Đạo Linh ngắm nghía diện mạo của hắn, cau mày nói: “Thanh Sơn, diện mạo này của con quá nữ tính, không giống kiếm tu chút nào.”
Cố Thanh Sơn giải thích: “Đây là một loại sức mạnh về công nghệ, dựa vào cấp độ gien để tiến hành ngụy trang. Ngay cả thuật pháp tiên linh cũng không thể phát giác được hình dạng nguyên bản, cho nên con mới đồng ý cải trang như vầy.”
“Trước đó con cũng đã sử dụng một số phương pháp, nhưng không trở lại diện mạo ban đầu được.”
Tạ Đạo Linh gật đầu nói: “Để ta thử biến con trở lại hình dáng ban đầu, con thấy thế nào?”
Cố Thanh Sơn đáp: “Đương nhiên không thành vấn đề, sư tôn cứ làm chủ.”
“Kiên nhẫn một chút là được.”
“Vâng.”
Bốp!
Cố Thanh Sơn bị tát cho một bạt tai.
Hắn sờ mặt mình, quả nhiên đã trở về như cũ.
“Cảm ơn sư tôn.” Hắn vui vẻ nói.
“Ừm!” Tạ Đạo Linh khoanh tay, nói: “Tiểu Lâu thì kiêu ngạo, Tú Tú thì còn nhỏ, Tình Nhu và Uyển Nhi nhập môn muộn, trong Bách Hoa môn chúng ta chỉ có con là đi được xa nhất. Nhớ, không được biến thành đàn ông mà giống đàn bà nữa nhé.”
E rằng đây là một năng lực chuyên dùng để ăn cắp.
Hắn đứng im lặng tại chỗ trong chốc lát, nhớ lại toàn bộ quá trình mình vào phố chợ, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một đoạn ngắn.
Tên tu sĩ bán tình báo nhận linh thạch đặt ngọc giản vào trong tay của hắn.
Nếu như muốn trộm đồ thì cũng chỉ có tên tu sĩ bán tình báo đó là từng tiếp xúc gần gũi với hắn.
Gã có hiềm nghi rất lớn.
Cố Thanh Sơn nghĩ tới đây, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện.
Hắn cau mày, tự lẩm bẩm: “Cái cảm giác này… sao quen thuộc thế nhỉ…”
Cùng lúc đó.
Thành Thiên Trụ.
Bên trong cung điện cực kỳ hoa lệ.
Một bé gái xinh xắn như được khắc ra từ ngọc đang cầm túi trữ vật của Cố Thanh Sơn, tay nhẹ nhàng quét một cái.
Ngay lập tức, khóa thần thức rên túi trữ vật mở ra.
Bé gái bắt đầu đếm chiến lợi phẩm.
“Một đống dụng cụ làm bếp…”
“Linh thạch.”
“Kỳ lạ, sao không có truyền thừa tu hành gì cả?”
“… Đồ vật khoa học kỹ thuật cũng không ít, đáng tiếc ở thế giới của chúng ta cũng không có tác dụng gì.”
Giọng nói non nớt của bé gái liên tục vang lên, rồi bỗng nhiên dừng lại.
Chỉ thấy một cục gạch màu trắng rất lớn bị cô bé cầm trong tay.
Khuôn mặt bé gái trở nên nghiêm túc.
Mặc dù cô bé đang rất nghiêm túc nhưng nhìn qua chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu, dù sao tuổi tác của cô bé còn quá nhỏ.
“Đây là ngọc giản siêu lớn của Tiểu Lâu… Ta nhớ hắn nói là cho Thanh Sơn…”
......
Cố Thanh Sơn đứng trên cánh đồng hoang, lẳng lặng chờ đợi.
Nếu người trộm túi trữ vật là sư tôn, một khi sư tôn phát hiện mấy thứ của Bách Hoa Tông trong túi, người sẽ quay lại nhanh thôi.
Quả nhiên.
Chỉ hai mươi hơi thở sau, cuồng phong đã từ trên trời giáng xuống, hút cát sỏi bên dưới lên, ngưng tụ thành hình dáng của một cô gái.
Từng tầng linh quang hiện lên, diện mạo của nàng càng lúc càng rõ ràng.
Trang phục lông trắng nghê thường, đầu đội ngọc quan, dung nhan tuyệt thế.
Vẻ thanh lệ thoát tục mơ hồ hiện lên trên gương mặt của nàng, hai mắt trong vắt, thanh tịnh như mặt nước hồ mùa thu.
Tạ Đạo Linh.
Nàng ném viên ngọc to như cục gạch xuống trước mặt Cố Thanh Sơn, thản nhiên hỏi: “Ngươi lấy viên ngọc giản này từ chỗ nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Sơn bật cười.
“Lúc đó, con vừa đến thế giới Thần Võ tìm Nhị sư huynh để xin một ít công pháp, huynh ấy đã cho con.”
Hắn lại ôm quyền, khen ngợi: “Bây giờ sư tôn có thể dùng cát đá ngưng tụ thành chân thân. Sự kỳ diệu của thuật pháp đã đạt đến mức độ mà con không thể tưởng tượng được nữa.”
Tạ Đạo Linh nhìn hắn, lại hỏi: “Ngươi là Cố Thanh Sơn? Vì sao tướng mạo lại như thế?”
Cố Thanh Sơn liền thuật lại mọi chuyện một lần.
Tạ Đạo Linh nghe xong, đăm chiêu nói: “Chuyện mà ngươi nói đúng là không một chút sơ hở. Có điều, khi ta rời khỏi thế giới Thần Võ đến liên minh Tu Hành, đã từng có người giả mạo Cố Thanh Sơn lẻn vào Bách Hoa Tông của ta. Đám người Tiểu Lâu quá lơ là, thiếu chút nữa đã bị đối phương làm hại. Cũng may mà Tình Nhu và Uyển Nhi thông minh cơ trí, lúc đó mới vượt qua được nguy hiểm.”
Cố Thanh Sơn nói: “Cho nên...”
Tạ Đạo Linh đáp: “Kiếm thuật là khí và thần của kiếm tu. Người thì có thể giả mạo, nhưng kiếm thuật thì không thể giả được. Ngươi hãy chứng minh cho ta thấy ngươi chính là Cố Thanh Sơn.”
Cố Thanh Sơn lấy kiếm từ trong hư không, chân thành nói: “Ngày xưa, khi được sư tôn nhận làm đệ tử, dốc lòng dạy bảo và che chở, đệ tử vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Từ lúc tạm biệt nhau ở hội liên hiệp chín trăm triệu tầng thế giới, mọi việc biến ảo vô thường. Trong khoảng thời gian đệ tử lang bạt, trong lòng vẫn thường xuyên nhớ đến sư tôn. Hôm nay, đệ tử dùng kiếm thuật để chứng minh mình, mong sư tôn vui lòng chỉ giáo.”
Tạ Đạo Linh mỉm cười ấm áp, nói: “Nào, để vi sư xem bây giờ con đã tiến bộ ra sao.”
Cố Thanh Sơn ôm quyền thi lễ, bỗng nhiên biến mất khỏi chỗ đó.
Keng!
Trường kiếm bộc phát ra ngàn tầng sương lạnh, đâm thẳng vào ngực Tạ Đạo Linh.
Bóng hình Tạ Đạo Linh dần dần biến mất.
Đây chỉ là một hư ảnh.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Đạo Linh bay lên không trung, tay áo bồng bềnh như tiên nữ giáng trần.
Cố Thanh Sơn trở tay cầm chặt thanh kiếm, nhắm thẳng vào bầu trời.
Hào quang óng ánh trên thân kiếm tăng vọt, ngưng thành một kiếm ảnh rất lớn.
Oành!
Kiếm ảnh bay vút lên, bụi đất bốn phía chấn động kịch liệt, chẳng khác nào động đất.
Bí kiếm: Thiết Kiếm Hoành Giang.
Với tạo nghệ kiếm thuật của Cố Thanh Sơn bây giờ, hắn đã lĩnh ngộ triệt để bí kiếm Đoạn Thủy Lưu, từ đó khai sáng ra một bí kiếm mới, càng có uy lực hơn.
Chỉ thấy kiếm ảnh khổng lồ lóe lên, một thoáng đã đến trước mặt Tạ Đạo Linh.
Tạ Đạo Linh không chút hoang mang, tay áo dài khẽ múa.
Thần kỹ: Tụ Lý Càn Khôn!
Kiếm ảnh khổng lồ lập tức biến mất, không biết đã bị Tạ Đạo Linh thu mất từ lúc nào.
Nàng quay người đánh ra một quyền.
Cố Thanh Sơn vừa vặn xuất hiện tại nơi đó, vốn định chém ra một kiếm, nhưng lại bị Tạ Đạo Linh chiếm tiên cơ trước, chỉ đành giơ kiếm ngăn cản.
Đùng!
Hư không chấn động.
Cố Thanh Sơn như viên đạn cắm thẳng vào đại địa.
Tạ Đạo Linh chắp tay đứng thẳng trong hư không, chợt thấy gió lớn nổi lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Kiếm phong… xem ra là một kiếm trận.”
Nàng than nhẹ một câu, sau đó lấy ra một cây roi dài.
Đùng! Đùng!
Cây roi vung lên, chỉ thấy sấm chớp rền vang.
Cơn gió cuồn cuộn xung quanh tựa như bị cây roi này quất trúng, nhanh chóng tan đi.
Bầu trời trở lại bình thường.
Tạ Đạo Linh cất roi, thản nhiên từ trên trời bay xuống.
Cố Thanh Sơn nhảy lên từ cái hố đối diện.
“Không cần đánh nữa. Ta hỏi con, khi con đánh nhau với kẻ địch bên ngoài cũng như vậy sao?” Tạ Đạo Linh hỏi.
Cố Thanh Sơn đáp: “Ở bên ngoài, tất nhiên gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ.”
Tạ Đạo Linh lườm hắn: “Vừa mới đánh một cái, tay chân đã cuống quýt đi đỡ, nào giống kiếm tu chứ? May mà là vi sư, nên mới có thể nhìn ra được tạo nghệ kiếm đạo của con khi giao thủ.”
Cố Thanh Sơn rất phấn chấn, thản nhiên đáp: “Đã lâu không gặp sư tôn, kiếm thuật của con lại tăng lên quá nhanh, con sợ ngộ thương sư tôn.”
Tạ Đạo Linh quở trách hắn như vậy, có nghĩa là nàng đã công nhận thân phận của hắn.
Nàng nói: “Kiếm thuật của con xác thực đã vượt qua cả cảnh giới Kiếm Tiên, không biết bây giờ cảnh giới của con là gì?”
Cố Thanh Sơn trả lời: “Sau Thiên Kiếm chính là Nhất Kiếm.”
Tạ Đạo Linh là ai chứ? Chỉ nghe một câu, nàng đã hiểu ra: “Một kiếm thắng nghìn kiếm, thì ra là con đường thu phóng sức mạnh tự nhiên. Về sau càng là cảnh giới cỡ nào nữa chứ?”
“Một kiếm hóa thành hàng triệu kiếm, chính là Kiếm Thần.” Cố Thanh Sơn nói.
Tạ Đạo Linh thầm nghĩ một chút, lên tiếng khen ngợi: “Hàng triệu bí kiếm cùng xuất động, đánh đâu thắng đó.”
Chỉ dựa vào một câu đã đoán ra được con đường kiếm thuật, cũng chỉ một mình Tạ Đạo Linh làm được.
Cố Thanh Sơn bội phục trong lòng, cười nói: “Sau này xin sư tôn chỉ giáo nhiều hơn.”
Hai người đều không nhắc đến chuyện trộm túi trữ vật.
Tạ Đạo Linh ngắm nghía diện mạo của hắn, cau mày nói: “Thanh Sơn, diện mạo này của con quá nữ tính, không giống kiếm tu chút nào.”
Cố Thanh Sơn giải thích: “Đây là một loại sức mạnh về công nghệ, dựa vào cấp độ gien để tiến hành ngụy trang. Ngay cả thuật pháp tiên linh cũng không thể phát giác được hình dạng nguyên bản, cho nên con mới đồng ý cải trang như vầy.”
“Trước đó con cũng đã sử dụng một số phương pháp, nhưng không trở lại diện mạo ban đầu được.”
Tạ Đạo Linh gật đầu nói: “Để ta thử biến con trở lại hình dáng ban đầu, con thấy thế nào?”
Cố Thanh Sơn đáp: “Đương nhiên không thành vấn đề, sư tôn cứ làm chủ.”
“Kiên nhẫn một chút là được.”
“Vâng.”
Bốp!
Cố Thanh Sơn bị tát cho một bạt tai.
Hắn sờ mặt mình, quả nhiên đã trở về như cũ.
“Cảm ơn sư tôn.” Hắn vui vẻ nói.
“Ừm!” Tạ Đạo Linh khoanh tay, nói: “Tiểu Lâu thì kiêu ngạo, Tú Tú thì còn nhỏ, Tình Nhu và Uyển Nhi nhập môn muộn, trong Bách Hoa môn chúng ta chỉ có con là đi được xa nhất. Nhớ, không được biến thành đàn ông mà giống đàn bà nữa nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro