Gió tây mạnh mẽ...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Thế giới tu hành?
Đó là nơi nào?
Tô Tuyết Nhi nghi hoặc.
Mẹ tức giận nói: “Phản bội cái gì chứ, con tưởng mẹ không biết sao, con chính là nhớ nhung thằng nhóc đó.”
Tô Tuyết Nhi cứng đơ người.
Mẹ cười lạnh nói: “Ta biết con vài năm nay vẫn luôn âm thầm giúp hắn ta, nhưng mà bây giờ tính mạng của con cũng khó bảo toàn, con nhớ hắn ta có tác dụng gì chứ?”
Một đạo thân ảnh bay đến, đứng trước mặt của Tô Tuyết Nhi.
Sứ giả bảo vệ Cửu phủ.
Bà ấy sờ đầu của Tô Tuyết Nhi, khuyên nhủ: “Tuyết Nhi, con là người thừa kế có thiên phú nhất, ngoan ngoãn lên phi thuyền, ta sẽ bảo cha con nhường lại vị trí chủ nhân của Cửu phủ này cho con ngay lập tức.”
“Sứ giả đại nhân, chúng ta không nên chạy trốn.” Tô Tuyết Nhi nói.
Ba!
Sứ giả bảo vệ nhẹ nhàng đập vào gáy của Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi bất tỉnh ngay lập tức.
Người bảo vệ Cửu phủ thở dài nói: “Tuyết Nhi à, con vốn không thật sự hiểu sự khủng khiếp của yêu ma, nếu như có thể thắng, ta làm sao lại dẫn tất cả mọi người trong tộc chạy trốn chứ.”
“Thủ hộ đại nhân, đã thêm phiền phức cho người rồi.” Mẹ của Tô Tuyết Nhi lập tức hành lễ.
“Không sao, các người mau lên thuyền đi, lập tức phải đi rồi.” Người thủ hộ nói.
“Vâng.”
Tô Tuyết Nhi còn đang hôn mê bị đưa lên phi thuyền vũ trụ.
Chỉ một lát sau.
Phi thuyền vũ trụ khổng lồ cất cánh, nhanh chóng bay cao, xuyên qua khỏi tầng lớp khí quyển.
Chính là như vậy sao? Theo Cửu phủ rời khỏi tinh cầu này, chính là vận mệnh của ta sao?
Tô Tuyết Nhi đứng giữa không trung, lặng lẽ suy nghĩ.
Hình ảnh chợt lóe lên.
Trong phi thuyền vũ trụ.
Tất cả mọi người đều đang say giấc.
Nhưng lại nhìn thấy người thủ hộ đứng ở buồng điều khiển của phi thuyền, nhấn vào nút nhấn màu xanh.
Khói sương, dần dần bao phủ khắp cả phi thuyền.
“Xin lỗi.” Người thủ hộ lẩm bẩm: “Trong vũ trụ sự dòm ngó của thần ma quá nhiều, ta chỉ có thể bảo đảm bản thân không bị phát hiện.”
“Vì sự tiếp diễn của Cửu Phủ, các người bắt buộc phải trở thành kho gen lưu lại trên phi thuyền này, dâng hiến sinh mạng cho sự tiếp nối của Cửu phủ.”
“Điều đáng tiếc duy nhất là, tư chất tốt như Tô Tuyết Nhi, lại được phát hiện quá muộn.”
…
Hình ảnh sắp kết thúc.
Nhìn thấy bản thân đang từ từ mất đi ý thức, Tô Tuyết Nhi rất là cảm khái.
“Thật là một cuộc đời ngột ngạt và bất lực.”
Thì ra bản thân mình chưa từng làm chủ vận mệnh của chính mình à?
Cô đột nhiên nghĩ sang chuyện khác.
Thanh Sơn đâu?
Anh ấy thế nào rồi?
Cùng với suy nghĩ của cô, hình ảnh lần nữa thay đổi.
Tất cả từ mơ hồ trở nên rõ ràng.
Gió.
Lửa.
Khói.
Mùi máu tanh.
Hơi nóng sôi sục.
Tiếng khóc, chạy trốn, tiếng nổ.
Đếm không hết bao nhiêu chức nghiệp giả mặc đủ mọi loại áo giáp, trong tay cầm binh khí, đang vượt qua một con sông lớn.
Phía trên của con sông, một bóng đen che lấp cả mặt trời đang bay qua bay lại.
Ô ——Ầm!
Bóng đen phát ra tiếng chấn động cả màng nhĩ.
Những chức nghiệp giả loài người đang vây đánh nó, giống như là sủi cảo vậy lần lượt rơi xuống dòng sông, con sông chứa đầy thi thể.
“Có Ma thần mạnh nhất ở đây, chúng ta không qua được Ma Vân Giang!” Có người hoảng sợ kêu lên.
“Tình hình phía sau như thế nào?” Một giọng nói khác lớn tiếng hỏi.
Trong lòng Tô Tuyết Nhi nhảy dựng lên.
Đây là giọng nói của Cố Thanh Sơn.
Cô gấp gáp nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ở đây hình như là một doanh trại thời cổ đại.
Chỉ nhìn thấy Cố Thanh Sơn mang chiến giáp, tay cầm một thanh trường kiếm, được tầng tầng lớp lớp chức nghiệp giả bảo vệ ở giữa.
Dáng vẻ của hắn có chút đau thương, trên mặt có nhiều vết sẹo khiến người khác nhìn vào đã sợ hãi, khắp người đều là dáng vẻ mệt mỏi.
Năm tháng xoay vần, hắn thậm chí còn mọc cả râu.
Dáng vẻ ngây ngô đều đã biến mất, hắn trưởng thành rồi.
Điều duy nhất không thay đổi chính là, đôi mắt đó của hắn.
Rất trong, rất kiên định, đôi mắt không bị năm tháng làm cho thay đổi.
Tô Tuyết Nhi không nhịn được bay xuống dưới, đứng ở bên cạnh của Cố Thanh Sơn.
Hắn không nhìn thấy cô.
Cô đưa tay ra, muốn sờ khuôn mặt của hắn.
“Báo!”
Trên trời truyền đến một giọng nói.
Tay của Tô Tuyết Nhi giống như bị điện giật rút về.
Lại nhìn thấy một người trên người đầy máu bay xuống, lăn vài vòng dưới đất, được người khác nâng dậy.
“Nói mau.” Cố Thanh Sơn nói.
Người đó thở hổn hển, lớn tiếng nói: “Chức nghiệp giả Cửu phủ chịu trách nhiệm bảo vệ vương thành, vốn không có xuất hiện!”
“Vương thành sắp sụp đổ rồi!”
Âm thanh của hắn có chút kinh hoảng, kèm theo ngữ khí tuyệt vọng không thể cứu vãn.
“Thần linh của chúng ta đâu?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Thần linh vẫn đang chống chọi!”
“Không được, thần của chúng ta không đánh lại bọn chúng, số lượng của bọn chúng quá nhiều.” Một quan chỉ huy khác nói.
“Đúng thế, nhưng mà Ma thần trên sông quá lợi hại, chúng ta không thể nào thoát thân đi cứu viện.” Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Tô Tuyết Nhi lặng lẽ đứng ở bên cạnh của Cố Thanh Sơn, nhìn một màn này.
Kỳ lạ, ở đây là đâu?
Cô đánh giá xung quanh.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đó là một võ giả nổi tiếng của Liên Bang.
Ở đây, hắn cũng mặc một bộ áo gáp kỳ lạ, tay cầm vũ khí, trên mặt là biểu tình tuyệt vọng.
… Một thế giới khác?
Người của Cửu phủ không ai đến đây.
Nói như vậy, đây chính là thế giới tu hành mà “chính mình” đã nói đến?
Cô có chút đăm chiêu.
Đột nhiên có một người phụ nữ mặc kim giáp từ hậu phương bay đến.
Nữ nhân này quả thật là tuyệt sắc vô song, ngay cả Tô Tuyết Nhi cũng không nhịn được phải nhìn lại vài lần.
“Tướng quân du kích của Bách Hoa Tông, Vương Tú Linh đến rồi.” Có người nhỏ giọng nhắc nhở Cố Thanh Sơn.
“Vương tướng quân, sao cô lại đến đây?” Cố Thanh Sơn hoàn hồn hỏi.
“Tiếp tục như vậy, chúng ta nhất định sẽ thất bại, đúng không?” Nữ tướng quân hỏi.
Cố Thanh Sơn im lặng trong chốc lát rồi nói: “Đúng thế.”
Nữ tướng quân thở dài nói: “Đáng tiếc là sư tôn của ta đã mất, đại sư huynh, nhị sư huynh cũng không còn, chỉ còn lại mình ta.”
Cố Thanh sơn không nói gì.
Nữ tướng quân lại nói: “Cố Thanh Sơn, ngươi là kiếm tiên duy nhất còn lại của nhân tộc, ta nhớ là ngươi biết chiêu bí kiếm của kiếm tiên đó, Đồng Quy.”
“Câm miệng!” Một tu sĩ nhân tộc phẫn nộ nói: “Đồng Quy một khi được sử dụng, Cố tiên sinh cũng sẽ chết!”
Tiên sinh?
Tô Tuyết Nhi nắm được từ ngữ này.
Chẳng lẽ trong thế giới này cũng thông dụng loại xưng hô như vậy sao?
Cố Thanh Sơn ngăn người đó lại, nhẹ giọng nói: “Đúng thế, ta biết bí kiếm đó.”
Nữ tướng quân nói: “Ta bằng lòng hi sinh tính mạng và toàn bộ tu vi của ta, giúp ngươi khởi động chiêu kiếm thuật đó.”
Cô ta nhìn Cố Thanh Sơn, trong mắt tỏa ra thần thái rất chói mắt.
“Chúng ta đã không còn cách nào nữa rồi, duy nhất một kiếm này, có thể phá được nhân quả, có thể chém hết tất cả, vẫn xin Cố tiên sinh thành toàn.” Cô ta nói.
Cố Thanh Sơn nhìn lên bóng đen khổng lồ trên bầu trời, nở một nụ cười cay đắng.
“Tên Ma thần này, là vũ khí cuối cùng của yêu ma.” Hắn chậm rãi nói: “Chỉ dựa vào tính mạng của hai ta khởi động chiêu kiếm này, vốn không cách nào thắng được tên ma thần cuối cùng này.”
Đó là nơi nào?
Tô Tuyết Nhi nghi hoặc.
Mẹ tức giận nói: “Phản bội cái gì chứ, con tưởng mẹ không biết sao, con chính là nhớ nhung thằng nhóc đó.”
Tô Tuyết Nhi cứng đơ người.
Mẹ cười lạnh nói: “Ta biết con vài năm nay vẫn luôn âm thầm giúp hắn ta, nhưng mà bây giờ tính mạng của con cũng khó bảo toàn, con nhớ hắn ta có tác dụng gì chứ?”
Một đạo thân ảnh bay đến, đứng trước mặt của Tô Tuyết Nhi.
Sứ giả bảo vệ Cửu phủ.
Bà ấy sờ đầu của Tô Tuyết Nhi, khuyên nhủ: “Tuyết Nhi, con là người thừa kế có thiên phú nhất, ngoan ngoãn lên phi thuyền, ta sẽ bảo cha con nhường lại vị trí chủ nhân của Cửu phủ này cho con ngay lập tức.”
“Sứ giả đại nhân, chúng ta không nên chạy trốn.” Tô Tuyết Nhi nói.
Ba!
Sứ giả bảo vệ nhẹ nhàng đập vào gáy của Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi bất tỉnh ngay lập tức.
Người bảo vệ Cửu phủ thở dài nói: “Tuyết Nhi à, con vốn không thật sự hiểu sự khủng khiếp của yêu ma, nếu như có thể thắng, ta làm sao lại dẫn tất cả mọi người trong tộc chạy trốn chứ.”
“Thủ hộ đại nhân, đã thêm phiền phức cho người rồi.” Mẹ của Tô Tuyết Nhi lập tức hành lễ.
“Không sao, các người mau lên thuyền đi, lập tức phải đi rồi.” Người thủ hộ nói.
“Vâng.”
Tô Tuyết Nhi còn đang hôn mê bị đưa lên phi thuyền vũ trụ.
Chỉ một lát sau.
Phi thuyền vũ trụ khổng lồ cất cánh, nhanh chóng bay cao, xuyên qua khỏi tầng lớp khí quyển.
Chính là như vậy sao? Theo Cửu phủ rời khỏi tinh cầu này, chính là vận mệnh của ta sao?
Tô Tuyết Nhi đứng giữa không trung, lặng lẽ suy nghĩ.
Hình ảnh chợt lóe lên.
Trong phi thuyền vũ trụ.
Tất cả mọi người đều đang say giấc.
Nhưng lại nhìn thấy người thủ hộ đứng ở buồng điều khiển của phi thuyền, nhấn vào nút nhấn màu xanh.
Khói sương, dần dần bao phủ khắp cả phi thuyền.
“Xin lỗi.” Người thủ hộ lẩm bẩm: “Trong vũ trụ sự dòm ngó của thần ma quá nhiều, ta chỉ có thể bảo đảm bản thân không bị phát hiện.”
“Vì sự tiếp diễn của Cửu Phủ, các người bắt buộc phải trở thành kho gen lưu lại trên phi thuyền này, dâng hiến sinh mạng cho sự tiếp nối của Cửu phủ.”
“Điều đáng tiếc duy nhất là, tư chất tốt như Tô Tuyết Nhi, lại được phát hiện quá muộn.”
…
Hình ảnh sắp kết thúc.
Nhìn thấy bản thân đang từ từ mất đi ý thức, Tô Tuyết Nhi rất là cảm khái.
“Thật là một cuộc đời ngột ngạt và bất lực.”
Thì ra bản thân mình chưa từng làm chủ vận mệnh của chính mình à?
Cô đột nhiên nghĩ sang chuyện khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Sơn đâu?
Anh ấy thế nào rồi?
Cùng với suy nghĩ của cô, hình ảnh lần nữa thay đổi.
Tất cả từ mơ hồ trở nên rõ ràng.
Gió.
Lửa.
Khói.
Mùi máu tanh.
Hơi nóng sôi sục.
Tiếng khóc, chạy trốn, tiếng nổ.
Đếm không hết bao nhiêu chức nghiệp giả mặc đủ mọi loại áo giáp, trong tay cầm binh khí, đang vượt qua một con sông lớn.
Phía trên của con sông, một bóng đen che lấp cả mặt trời đang bay qua bay lại.
Ô ——Ầm!
Bóng đen phát ra tiếng chấn động cả màng nhĩ.
Những chức nghiệp giả loài người đang vây đánh nó, giống như là sủi cảo vậy lần lượt rơi xuống dòng sông, con sông chứa đầy thi thể.
“Có Ma thần mạnh nhất ở đây, chúng ta không qua được Ma Vân Giang!” Có người hoảng sợ kêu lên.
“Tình hình phía sau như thế nào?” Một giọng nói khác lớn tiếng hỏi.
Trong lòng Tô Tuyết Nhi nhảy dựng lên.
Đây là giọng nói của Cố Thanh Sơn.
Cô gấp gáp nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ở đây hình như là một doanh trại thời cổ đại.
Chỉ nhìn thấy Cố Thanh Sơn mang chiến giáp, tay cầm một thanh trường kiếm, được tầng tầng lớp lớp chức nghiệp giả bảo vệ ở giữa.
Dáng vẻ của hắn có chút đau thương, trên mặt có nhiều vết sẹo khiến người khác nhìn vào đã sợ hãi, khắp người đều là dáng vẻ mệt mỏi.
Năm tháng xoay vần, hắn thậm chí còn mọc cả râu.
Dáng vẻ ngây ngô đều đã biến mất, hắn trưởng thành rồi.
Điều duy nhất không thay đổi chính là, đôi mắt đó của hắn.
Rất trong, rất kiên định, đôi mắt không bị năm tháng làm cho thay đổi.
Tô Tuyết Nhi không nhịn được bay xuống dưới, đứng ở bên cạnh của Cố Thanh Sơn.
Hắn không nhìn thấy cô.
Cô đưa tay ra, muốn sờ khuôn mặt của hắn.
“Báo!”
Trên trời truyền đến một giọng nói.
Tay của Tô Tuyết Nhi giống như bị điện giật rút về.
Lại nhìn thấy một người trên người đầy máu bay xuống, lăn vài vòng dưới đất, được người khác nâng dậy.
“Nói mau.” Cố Thanh Sơn nói.
Người đó thở hổn hển, lớn tiếng nói: “Chức nghiệp giả Cửu phủ chịu trách nhiệm bảo vệ vương thành, vốn không có xuất hiện!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vương thành sắp sụp đổ rồi!”
Âm thanh của hắn có chút kinh hoảng, kèm theo ngữ khí tuyệt vọng không thể cứu vãn.
“Thần linh của chúng ta đâu?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Thần linh vẫn đang chống chọi!”
“Không được, thần của chúng ta không đánh lại bọn chúng, số lượng của bọn chúng quá nhiều.” Một quan chỉ huy khác nói.
“Đúng thế, nhưng mà Ma thần trên sông quá lợi hại, chúng ta không thể nào thoát thân đi cứu viện.” Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Tô Tuyết Nhi lặng lẽ đứng ở bên cạnh của Cố Thanh Sơn, nhìn một màn này.
Kỳ lạ, ở đây là đâu?
Cô đánh giá xung quanh.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đó là một võ giả nổi tiếng của Liên Bang.
Ở đây, hắn cũng mặc một bộ áo gáp kỳ lạ, tay cầm vũ khí, trên mặt là biểu tình tuyệt vọng.
… Một thế giới khác?
Người của Cửu phủ không ai đến đây.
Nói như vậy, đây chính là thế giới tu hành mà “chính mình” đã nói đến?
Cô có chút đăm chiêu.
Đột nhiên có một người phụ nữ mặc kim giáp từ hậu phương bay đến.
Nữ nhân này quả thật là tuyệt sắc vô song, ngay cả Tô Tuyết Nhi cũng không nhịn được phải nhìn lại vài lần.
“Tướng quân du kích của Bách Hoa Tông, Vương Tú Linh đến rồi.” Có người nhỏ giọng nhắc nhở Cố Thanh Sơn.
“Vương tướng quân, sao cô lại đến đây?” Cố Thanh Sơn hoàn hồn hỏi.
“Tiếp tục như vậy, chúng ta nhất định sẽ thất bại, đúng không?” Nữ tướng quân hỏi.
Cố Thanh Sơn im lặng trong chốc lát rồi nói: “Đúng thế.”
Nữ tướng quân thở dài nói: “Đáng tiếc là sư tôn của ta đã mất, đại sư huynh, nhị sư huynh cũng không còn, chỉ còn lại mình ta.”
Cố Thanh sơn không nói gì.
Nữ tướng quân lại nói: “Cố Thanh Sơn, ngươi là kiếm tiên duy nhất còn lại của nhân tộc, ta nhớ là ngươi biết chiêu bí kiếm của kiếm tiên đó, Đồng Quy.”
“Câm miệng!” Một tu sĩ nhân tộc phẫn nộ nói: “Đồng Quy một khi được sử dụng, Cố tiên sinh cũng sẽ chết!”
Tiên sinh?
Tô Tuyết Nhi nắm được từ ngữ này.
Chẳng lẽ trong thế giới này cũng thông dụng loại xưng hô như vậy sao?
Cố Thanh Sơn ngăn người đó lại, nhẹ giọng nói: “Đúng thế, ta biết bí kiếm đó.”
Nữ tướng quân nói: “Ta bằng lòng hi sinh tính mạng và toàn bộ tu vi của ta, giúp ngươi khởi động chiêu kiếm thuật đó.”
Cô ta nhìn Cố Thanh Sơn, trong mắt tỏa ra thần thái rất chói mắt.
“Chúng ta đã không còn cách nào nữa rồi, duy nhất một kiếm này, có thể phá được nhân quả, có thể chém hết tất cả, vẫn xin Cố tiên sinh thành toàn.” Cô ta nói.
Cố Thanh Sơn nhìn lên bóng đen khổng lồ trên bầu trời, nở một nụ cười cay đắng.
“Tên Ma thần này, là vũ khí cuối cùng của yêu ma.” Hắn chậm rãi nói: “Chỉ dựa vào tính mạng của hai ta khởi động chiêu kiếm này, vốn không cách nào thắng được tên ma thần cuối cùng này.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro