Hai cỗ thi thể
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Cố Thanh Sơn nhìn xong bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu nơi này là văn minh mà chúng thần thượng cổ để lại, vậy thì Triều Âm kiếm cũng là do cổ thần đúc thành...
Hắn nắm Triều Âm kiếm, chĩa về phía mặt băng thử thi triển Khổ Hải Giai Độ.
Mặt băng dường như giống nước biển, bắt đầu tách ra hai bên.
Một khe nứt đủ cho Cố Thanh Sơn và Laura đi qua xuất hiện trên mặt băng.
Laura giật mình nhìn hình ảnh này.
Từ chỗ hai người bọn họ đứng nhìn quanh, trên đỉnh đầu là đại dương mênh mông, dưới chân là một vùng băng lớn được thần uy bao trùm.
Thế nhưng khi đối diện với trường kiếm của Cố Thanh Sơn, cho dù là đại dương mênh mông hay là mặt băng, chúng nó đều không chút do dự nhường ra một con đường.
Laura ngắm nhìn trường kiếm trong tay Cố Thanh Sơn, ánh mắt sáng lên, trong chốc lát không có cách nào dời mắt.
Có thể khống chế bình chướng phòng ngự của cổ thần, nhất định là binh khí do cổ thần tỉ mỉ chế tạo.
Thanh kiếm này quá oai phong.
Mình mà cầm nó nhất định rất đẹp.
"Kiếm của anh dùng rất tốt, lúc nào đổi một cái với em đi?"
Laura dùng giọng điệu thương lượng nói.
"Cái này không thể đổi, đối với anh mà nói kiếm chính là cần câu cơm." Cố Thanh Sơn giải thích.
"Em đưa mấy món thần khí cho anh xem, anh suy nghĩ một chút đi?"
"Chắc chắn không đổi, nếu là người khác hỏi anh như vậy, anh đã sớm cho tên đó biết tay rồi." Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng búng lên trán Laura, vừa cười vừa nói.
Nếu là người khác mơ ước kiếm của hắn, thì hiện tại đã phải đỡ một kiếm của hắn rồi.
Còn Laura chỉ là một cô bé, hoàn toàn không phải là sinh lòng tham, chỉ là cảm thấy chơi rất vui.
Hơn nữa cô cũng không hiểu rõ kiếm có ý nghĩa thế nào đối với kiếm tu, nên Cố Thanh Sơn cũng không so đo tính toán với người bạn nhỏ này làm gì.
"Được rồi, đồ đàn ông ki bo."
Laura ôm trán lộ vẻ tức giận nói.
Hai người men theo khe nứt chui vào.
Bọn họ tiến vào thế giới thất lạc của chúng thần thượng cổ.
Trong trời cao.
Không có gió mạnh.
Bốn phía là một bầu không khí yên tĩnh.
Dưới bầu trời rộng lớn có thể nhìn thấy mấy khu thành thị cách nhau khá xa.
Những thành phố này tỏa ra ánh sáng màu xanh yếu ớt, giống như được tạo thành từ tuyết nhưng lại không có chút khí lạnh nào tỏa ra.
Cố Thanh Sơn vung kiếm hủy bỏ chiêu Khổ Hải Giai Độ.
Mặt băng sau lưng hắn lập tức khép lại.
Laura núp trong lòng Cố Thanh Sơn, lấy một mảnh vải đen che hai mắt của mình lại.
"Chúng ta có thể nhanh chóng xuống phía dưới được không, ở nơi cao như vậy em sợ."
"Em đã bình tĩnh hơn so với trước kia rồi."
"Người trưởng thành luôn phải chịu sự áp bức của cuộc sống, em đâu có cách nào."
"Được rồi." Cố Thanh Sơn cười nhẹ nói: "Chúng ta nhanh chóng xuống dưới."
Hắn chọn một thành phố gần mình nhất, thân hình khẽ động, toàn lực lao xuống phía dưới.
Tốc độ của hắn cực nhanh, lúc phi hành thỉnh thoảng sẽ dùng Súc Địa Thành Thốn, trong nháy mắt vượt qua một khoảng cách cực dài.
Gần như chỉ trong khoảnh khắc, Cố Thanh Sơn đã nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
"Tới rồi." Cố Thanh Sơn nhìn chung quanh một chút rồi nói.
"A? Nhanh vậy sao?" Laura không thể tin nói.
Cô kéo miếng vải đen che mắt xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Cảm giác lại được nhìn thấy mặt đất thực tốt."
Cô nhảy xuống khỏi lòng Cố Thanh Sơn, bước lên mặt đất.
Mặt đất dày mà cứng rắn chỉ là lại mang một màu xanh thẳm.
Phóng mắt nhìn ra xa thì cả thành phố cũng không phải do hàn băng đúc thành.
Cái ánh sáng xanh tối mà bọn họ nhìn thấy từ trên bầu trời lại là một loại vật chất giống như ngọc lưu ly, chúng nó tạo thành cả thành phố, cũng tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Cố Thanh Sơn chọn vị trí rất hẻo lánh, gần như là giải đất ngoài rìa thành phố, hơn nữa hiện tại đang là đêm khuya cho nên xung quanh không có một chút động tĩnh nào.
Bởi vì đang ở hoàn cảnh xa lạ, hơn nữa lúc nãy lại kích thích biện pháp phòng ngự của cổ thần cho nên Cố Thanh Sơn phải duy trì cẩn thận, không trực tiếp phóng xuất thần niệm bao phủ cả thành phố này.
Laura quan sát xung quanh.
Hả...
Cách đó không xa có một nam một nữ đang ôm dính lấy nhau.
Hai người nhìn qua đều rất trẻ tuổi, không có gì khác với nhân loại bình thường, chỉ là màu da thì hơi thiên về màu xanh nhạt.
Laura vội vàng quay lưng lại, áy náy nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã quấy rầy."
Cố Thanh Sơn đứng yên không nhúc nhích.
Hắn đã sớm để ý tới hai người trước mắt, vốn định tiếp xúc với đối phương một chút nhưng xem ra không cần.
Cố Thanh Sơn yên lặng ôm lấy Laura.
Cùng lúc đó, ba thanh phi kiếm bắt đầu lượn vòng trên hư không sau lưng hắn, vận sức chờ phát động.
"Làm sao vậy?"
Laura thấy hắn như vậy cũng căng thẳng theo.
"Bọn họ chết rồi." Cố Thanh Sơn nói.
"Chết?"
Laura ngẩn ngơ, cẩn thận nhìn lại hai người kia.
Chỉ thấy hai người đó ôm lấy nhau, trên mặt là vẻ tuyệt vọng và sợ hãi.
Hiển nhiên bọn họ biết mình sắp gặp phải số kiếp như thế nào.
"Cảm giác... Có cái gì đó không đúng."
Cố Thanh Sơn cau mày nói.
Trong linh giác có một loại bóng ma đè nặng đang tiến tới gần.
Ngày trước trừ khi hắn tham gia chiến dịch quan trọng hoặc tuyệt cảnh sinh tử, mới sinh ra linh giác như vậy.
Nhìn chằm chằm hai cỗ thi thể đang ôm nhau, trong lòng Cố Thanh Sơn càng thêm cảnh giác.
Không đúng...
Hắn không chút do dự vỗ túi trữ vật lấy ra một đĩa bát quái.
Đây là đĩa bát quái đỉnh cấp lấy ra từ mật thất của Quảng Dương môn, thế giới Huyền Không, chính là vật do Vương Hồng Đao cất giấu riêng.
Ở thế giới Huyền Không, thu hoạch lớn nhất của Cố Thanh Sơn chính là mấy thứ tốt trong mật thất của Quảng Dương môn.
Đương nhiên, còn có trình độ bố trận của hắn nữa.
Vì chế tạo đĩa bát quái xuyên qua hai thế giới thoát khỏi thế giới kia, Cố Thanh Sơn đã nâng trình độ thuật pháp bố trận tới tiêu chuẩn cao nhất rồi.
Hiện giờ lấy trình độ bố trận của Cố Thanh Sơn cộng thêm cái đĩa bát quái này đúng lúc phát huy được thực lực của hắn.
Hai tay hắn nhanh chóng điểm trên đĩa bát quái, nhanh chóng bố trí ra một pháp trận phòng ngự thông dụng bao bọc chu vi mấy chục thước xung quanh.
Ngay sau đó hắn lại bố trí một cái pháp trận phòng ngự yêu thú, phòng ngự yêu ma, phòng ngự phi kiếm, phòng ngự thuật pháp, chống đỡ thần thông, khắc chế quỷ vật.
Tất cả pháp trận phòng ngự đỉnh cấp trong thế giới Huyền Không đều bị hắn bố trí ra hết.
Ngoại trừ pháp trận chuyên dùng ẩn nấp, mỗi một tầng pháp trận khi bố trí thành công đều sẽ có linh quang hiện lên, sau đó dần dần tiêu biến đi.
Dưới sự điều khiển của Cố Thanh Sơn, linh quang như ngọn lửa bập bùng trên đĩa bát quái, bốn phương tám hướng bị một tầng ánh sáng rực rỡ bao phủ.
"Có rõ ràng quá hay không, như vậy dễ gây chú ý lắm." Laura nhỏ giọng nói.
"Thật ra anh đang định chậm rãi thăm dò thế giới này." Tay Cố Thanh Sơn không ngừng bày binh bố trận, cười khổ nói: "Nhưng hiện giờ phải giữ được mạng trước đã, những chuyện khác tính sau."
Laura giật mình.
Cô nhìn chăm chú động tác của Cố Thanh Sơn, nhận thấy được sự bất an trong giọng nói của hắn.
Cuối cùng, tất cả pháp trận đã bố trí xong.
Cố Thanh Sơn đứng ngay giữa pháp trận yên lặng cảm thụ.
Chợt hắn xoay người lại, nhìn về phía hư không cách đó 20m.
Hắn nhìn tầng pháp trận tận cùng bên trong, chuyên môn dùng để khắc chế quỷ vật.
"Người tới là người phương nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Một trận gió lạnh thổi tới.
Lại không có ai trả lời hắn.
Pháp trận yếm quỷ tuôn ra một đoàn linh quang sáng ngời.
Điều này chứng tỏ pháp trận phòng ngự bị dồn nén mạnh mẽ.
Có vật gì đó muốn xuyên qua pháp trận tiến vào bên trong!
"Rốt cuộc là thứ gì vậy!" Laura hoảng sợ nói.
Chỉ thấy trong hư không trong suốt, một khuôn mặt yêu quỷ to lớn nổi lên.
Nó có cái đầu lớn như một tòa nhà năm tầng, đang nghiền ép lên pháp trận yếm quỷ, liều mạng muốn chui vào.
Cách pháp trận, Cố Thanh Sơn có thể nhìn thấy đầu nó mọc đầy lông dài xanh rờn, răng nanh sắc bén cùng khuôn mặt xương khắc đầy phù văn quái dị.
Con yêu quỷ này mở to đôi mắt với con ngươi đen ngòm nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
"Bụp!"
Trong khoảnh khắc, pháp trận yếm quỷ vỡ tan.
Chân mày Cố Thanh Sơn nhíu lại, hai tay liên tục điểm lên đĩa bát quái.
Bụp bụp bụp!
Trong nháy mắt hắn đã bố trí thêm ba tầng pháp trận yếm quỷ.
Mặc dù vậy, tay Cố Thanh Sơn vẫn không hề ngừng lại mà tiếp tục bày binh bố trận.
Thật sự là vô cùng quỷ dị.
Các pháp trận khác không hề có phản ứng gì, chỉ có pháp trận yếm quỷ có thể ngăn cản được một vài hơi thở.
Đối mặt với tình hình như vậy, Cố Thanh Sơn lập tức bố trí luôn 36 pháp trận yếm quỷ!
Quái vật vừa mới phá hỏng pháp trận đang muốn xông lên thì lại bị pháp trận đột nhiên xuất hiện cản lại.
Nó có vẻ vô cùng tức giận.
Nó mở cái miệng rộng của mình ra, bắt đầu cắn xé pháp trận yếm quỷ.
Trong màn đêm đen tối.
Thành phố vắng vẻ không tiếng động.
Hai cỗ thi thể cứng ngắc ôm chặt lấy nhau không hề nhúc nhích.
Mà Cố Thanh Sơn đã không rảnh để đi quan sát thi thể nữa.
Hắn kéo Laura ra phía sau, hai tay mình thì nhanh chóng điểm lên đĩa bát quái.
Nếu nơi này là văn minh mà chúng thần thượng cổ để lại, vậy thì Triều Âm kiếm cũng là do cổ thần đúc thành...
Hắn nắm Triều Âm kiếm, chĩa về phía mặt băng thử thi triển Khổ Hải Giai Độ.
Mặt băng dường như giống nước biển, bắt đầu tách ra hai bên.
Một khe nứt đủ cho Cố Thanh Sơn và Laura đi qua xuất hiện trên mặt băng.
Laura giật mình nhìn hình ảnh này.
Từ chỗ hai người bọn họ đứng nhìn quanh, trên đỉnh đầu là đại dương mênh mông, dưới chân là một vùng băng lớn được thần uy bao trùm.
Thế nhưng khi đối diện với trường kiếm của Cố Thanh Sơn, cho dù là đại dương mênh mông hay là mặt băng, chúng nó đều không chút do dự nhường ra một con đường.
Laura ngắm nhìn trường kiếm trong tay Cố Thanh Sơn, ánh mắt sáng lên, trong chốc lát không có cách nào dời mắt.
Có thể khống chế bình chướng phòng ngự của cổ thần, nhất định là binh khí do cổ thần tỉ mỉ chế tạo.
Thanh kiếm này quá oai phong.
Mình mà cầm nó nhất định rất đẹp.
"Kiếm của anh dùng rất tốt, lúc nào đổi một cái với em đi?"
Laura dùng giọng điệu thương lượng nói.
"Cái này không thể đổi, đối với anh mà nói kiếm chính là cần câu cơm." Cố Thanh Sơn giải thích.
"Em đưa mấy món thần khí cho anh xem, anh suy nghĩ một chút đi?"
"Chắc chắn không đổi, nếu là người khác hỏi anh như vậy, anh đã sớm cho tên đó biết tay rồi." Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng búng lên trán Laura, vừa cười vừa nói.
Nếu là người khác mơ ước kiếm của hắn, thì hiện tại đã phải đỡ một kiếm của hắn rồi.
Còn Laura chỉ là một cô bé, hoàn toàn không phải là sinh lòng tham, chỉ là cảm thấy chơi rất vui.
Hơn nữa cô cũng không hiểu rõ kiếm có ý nghĩa thế nào đối với kiếm tu, nên Cố Thanh Sơn cũng không so đo tính toán với người bạn nhỏ này làm gì.
"Được rồi, đồ đàn ông ki bo."
Laura ôm trán lộ vẻ tức giận nói.
Hai người men theo khe nứt chui vào.
Bọn họ tiến vào thế giới thất lạc của chúng thần thượng cổ.
Trong trời cao.
Không có gió mạnh.
Bốn phía là một bầu không khí yên tĩnh.
Dưới bầu trời rộng lớn có thể nhìn thấy mấy khu thành thị cách nhau khá xa.
Những thành phố này tỏa ra ánh sáng màu xanh yếu ớt, giống như được tạo thành từ tuyết nhưng lại không có chút khí lạnh nào tỏa ra.
Cố Thanh Sơn vung kiếm hủy bỏ chiêu Khổ Hải Giai Độ.
Mặt băng sau lưng hắn lập tức khép lại.
Laura núp trong lòng Cố Thanh Sơn, lấy một mảnh vải đen che hai mắt của mình lại.
"Chúng ta có thể nhanh chóng xuống phía dưới được không, ở nơi cao như vậy em sợ."
"Em đã bình tĩnh hơn so với trước kia rồi."
"Người trưởng thành luôn phải chịu sự áp bức của cuộc sống, em đâu có cách nào."
"Được rồi." Cố Thanh Sơn cười nhẹ nói: "Chúng ta nhanh chóng xuống dưới."
Hắn chọn một thành phố gần mình nhất, thân hình khẽ động, toàn lực lao xuống phía dưới.
Tốc độ của hắn cực nhanh, lúc phi hành thỉnh thoảng sẽ dùng Súc Địa Thành Thốn, trong nháy mắt vượt qua một khoảng cách cực dài.
Gần như chỉ trong khoảnh khắc, Cố Thanh Sơn đã nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tới rồi." Cố Thanh Sơn nhìn chung quanh một chút rồi nói.
"A? Nhanh vậy sao?" Laura không thể tin nói.
Cô kéo miếng vải đen che mắt xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Cảm giác lại được nhìn thấy mặt đất thực tốt."
Cô nhảy xuống khỏi lòng Cố Thanh Sơn, bước lên mặt đất.
Mặt đất dày mà cứng rắn chỉ là lại mang một màu xanh thẳm.
Phóng mắt nhìn ra xa thì cả thành phố cũng không phải do hàn băng đúc thành.
Cái ánh sáng xanh tối mà bọn họ nhìn thấy từ trên bầu trời lại là một loại vật chất giống như ngọc lưu ly, chúng nó tạo thành cả thành phố, cũng tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Cố Thanh Sơn chọn vị trí rất hẻo lánh, gần như là giải đất ngoài rìa thành phố, hơn nữa hiện tại đang là đêm khuya cho nên xung quanh không có một chút động tĩnh nào.
Bởi vì đang ở hoàn cảnh xa lạ, hơn nữa lúc nãy lại kích thích biện pháp phòng ngự của cổ thần cho nên Cố Thanh Sơn phải duy trì cẩn thận, không trực tiếp phóng xuất thần niệm bao phủ cả thành phố này.
Laura quan sát xung quanh.
Hả...
Cách đó không xa có một nam một nữ đang ôm dính lấy nhau.
Hai người nhìn qua đều rất trẻ tuổi, không có gì khác với nhân loại bình thường, chỉ là màu da thì hơi thiên về màu xanh nhạt.
Laura vội vàng quay lưng lại, áy náy nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã quấy rầy."
Cố Thanh Sơn đứng yên không nhúc nhích.
Hắn đã sớm để ý tới hai người trước mắt, vốn định tiếp xúc với đối phương một chút nhưng xem ra không cần.
Cố Thanh Sơn yên lặng ôm lấy Laura.
Cùng lúc đó, ba thanh phi kiếm bắt đầu lượn vòng trên hư không sau lưng hắn, vận sức chờ phát động.
"Làm sao vậy?"
Laura thấy hắn như vậy cũng căng thẳng theo.
"Bọn họ chết rồi." Cố Thanh Sơn nói.
"Chết?"
Laura ngẩn ngơ, cẩn thận nhìn lại hai người kia.
Chỉ thấy hai người đó ôm lấy nhau, trên mặt là vẻ tuyệt vọng và sợ hãi.
Hiển nhiên bọn họ biết mình sắp gặp phải số kiếp như thế nào.
"Cảm giác... Có cái gì đó không đúng."
Cố Thanh Sơn cau mày nói.
Trong linh giác có một loại bóng ma đè nặng đang tiến tới gần.
Ngày trước trừ khi hắn tham gia chiến dịch quan trọng hoặc tuyệt cảnh sinh tử, mới sinh ra linh giác như vậy.
Nhìn chằm chằm hai cỗ thi thể đang ôm nhau, trong lòng Cố Thanh Sơn càng thêm cảnh giác.
Không đúng...
Hắn không chút do dự vỗ túi trữ vật lấy ra một đĩa bát quái.
Đây là đĩa bát quái đỉnh cấp lấy ra từ mật thất của Quảng Dương môn, thế giới Huyền Không, chính là vật do Vương Hồng Đao cất giấu riêng.
Ở thế giới Huyền Không, thu hoạch lớn nhất của Cố Thanh Sơn chính là mấy thứ tốt trong mật thất của Quảng Dương môn.
Đương nhiên, còn có trình độ bố trận của hắn nữa.
Vì chế tạo đĩa bát quái xuyên qua hai thế giới thoát khỏi thế giới kia, Cố Thanh Sơn đã nâng trình độ thuật pháp bố trận tới tiêu chuẩn cao nhất rồi.
Hiện giờ lấy trình độ bố trận của Cố Thanh Sơn cộng thêm cái đĩa bát quái này đúng lúc phát huy được thực lực của hắn.
Hai tay hắn nhanh chóng điểm trên đĩa bát quái, nhanh chóng bố trí ra một pháp trận phòng ngự thông dụng bao bọc chu vi mấy chục thước xung quanh.
Ngay sau đó hắn lại bố trí một cái pháp trận phòng ngự yêu thú, phòng ngự yêu ma, phòng ngự phi kiếm, phòng ngự thuật pháp, chống đỡ thần thông, khắc chế quỷ vật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả pháp trận phòng ngự đỉnh cấp trong thế giới Huyền Không đều bị hắn bố trí ra hết.
Ngoại trừ pháp trận chuyên dùng ẩn nấp, mỗi một tầng pháp trận khi bố trí thành công đều sẽ có linh quang hiện lên, sau đó dần dần tiêu biến đi.
Dưới sự điều khiển của Cố Thanh Sơn, linh quang như ngọn lửa bập bùng trên đĩa bát quái, bốn phương tám hướng bị một tầng ánh sáng rực rỡ bao phủ.
"Có rõ ràng quá hay không, như vậy dễ gây chú ý lắm." Laura nhỏ giọng nói.
"Thật ra anh đang định chậm rãi thăm dò thế giới này." Tay Cố Thanh Sơn không ngừng bày binh bố trận, cười khổ nói: "Nhưng hiện giờ phải giữ được mạng trước đã, những chuyện khác tính sau."
Laura giật mình.
Cô nhìn chăm chú động tác của Cố Thanh Sơn, nhận thấy được sự bất an trong giọng nói của hắn.
Cuối cùng, tất cả pháp trận đã bố trí xong.
Cố Thanh Sơn đứng ngay giữa pháp trận yên lặng cảm thụ.
Chợt hắn xoay người lại, nhìn về phía hư không cách đó 20m.
Hắn nhìn tầng pháp trận tận cùng bên trong, chuyên môn dùng để khắc chế quỷ vật.
"Người tới là người phương nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Một trận gió lạnh thổi tới.
Lại không có ai trả lời hắn.
Pháp trận yếm quỷ tuôn ra một đoàn linh quang sáng ngời.
Điều này chứng tỏ pháp trận phòng ngự bị dồn nén mạnh mẽ.
Có vật gì đó muốn xuyên qua pháp trận tiến vào bên trong!
"Rốt cuộc là thứ gì vậy!" Laura hoảng sợ nói.
Chỉ thấy trong hư không trong suốt, một khuôn mặt yêu quỷ to lớn nổi lên.
Nó có cái đầu lớn như một tòa nhà năm tầng, đang nghiền ép lên pháp trận yếm quỷ, liều mạng muốn chui vào.
Cách pháp trận, Cố Thanh Sơn có thể nhìn thấy đầu nó mọc đầy lông dài xanh rờn, răng nanh sắc bén cùng khuôn mặt xương khắc đầy phù văn quái dị.
Con yêu quỷ này mở to đôi mắt với con ngươi đen ngòm nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
"Bụp!"
Trong khoảnh khắc, pháp trận yếm quỷ vỡ tan.
Chân mày Cố Thanh Sơn nhíu lại, hai tay liên tục điểm lên đĩa bát quái.
Bụp bụp bụp!
Trong nháy mắt hắn đã bố trí thêm ba tầng pháp trận yếm quỷ.
Mặc dù vậy, tay Cố Thanh Sơn vẫn không hề ngừng lại mà tiếp tục bày binh bố trận.
Thật sự là vô cùng quỷ dị.
Các pháp trận khác không hề có phản ứng gì, chỉ có pháp trận yếm quỷ có thể ngăn cản được một vài hơi thở.
Đối mặt với tình hình như vậy, Cố Thanh Sơn lập tức bố trí luôn 36 pháp trận yếm quỷ!
Quái vật vừa mới phá hỏng pháp trận đang muốn xông lên thì lại bị pháp trận đột nhiên xuất hiện cản lại.
Nó có vẻ vô cùng tức giận.
Nó mở cái miệng rộng của mình ra, bắt đầu cắn xé pháp trận yếm quỷ.
Trong màn đêm đen tối.
Thành phố vắng vẻ không tiếng động.
Hai cỗ thi thể cứng ngắc ôm chặt lấy nhau không hề nhúc nhích.
Mà Cố Thanh Sơn đã không rảnh để đi quan sát thi thể nữa.
Hắn kéo Laura ra phía sau, hai tay mình thì nhanh chóng điểm lên đĩa bát quái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro