Hình bóng viễn...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ một chút, rồi cười lạnh.
Muốn bắt đi hai tên cường giả cấp Bá Chủ mà không có sơ hở, đồng thời cũng không gây ra bất cứ tiếng động nào, thì độ khó như vậy cũng quá lớn.
Cho nên,
Chỉ có mình trúng chiêu.
"Là thuật Mê Hoặc?"
Cố Thanh Sơn lầm bẩm, rồi rút ra Lục Giới Thần Sơn kiếm từ trong hư không.
Thần kiếm đoạn pháp.
Vừa vặn, nếu mình cố hết sức, chắc có thể loại bỏ được thuật Mê Hoặc trước mắt.
Hắn giơ trường kiếm lên ——
"Xin chờ một chút."
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, cả người Cố Thanh Sơn suýt nữa ngay cả kiếm cũng cầm không được.
Hắn thân kinh bách chiến, dù đối mặt với cục diện khó khăn như thế nào đi nữa thì cũng có thể bảo trì bình tĩnh tỉnh táo, rất ít khi xảy ra tình huống tâm thần thất thủ.
Song giờ phút này, khi nghe thấy giọng nói này, Cố Thanh Sơn cảm thấy toàn bộ lưng mình đều đang phát lạnh.
"Ngươi là ai?"
Cố Thanh Sơn trầm giọng quát hỏi.
"Ta là ai? Điều này không quan trọng."
Trong vực sâu vô tận không có ánh sáng, dưới đảo nhỏ bằng đồng có một hình bóng màu đen bay lên.
Cái bóng nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Cố Thanh Sơn.
Không có ngũ quan, không có hình dạng, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra đây là một cái bóng màu đen hình người.
Cái bóng quen thuộc.
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu,
Miễn cưỡng khống chế lại tâm thần của mình.
"Ngươi dùng thuật pháp gì mang ta đến đây?" Hắn hỏi.
"So với điều mà ta muốn nói, thì những việc nhỏ không đáng kể này đều không quan trọng." Cái bóng nói.
"Vậy nói cho ta một chuyện khác đi. Ví dụ như lai lịch của ngươi."
Cái bóng đáp: "Ta đến từ thời đại Viễn Cổ và đã từng là cái bóng của người, nhờ sự phụ thuộc vào thần lực ít ỏi từ Phần Mộ Của Thế Giới, nên mãi không tiêu vong."
"Sỡ dĩ một mình ta bị lưu lại nơi này, là vì người kia cảm thấy cần phải truyền cho đời sau một vài chân tướng, hy vọng một số ít người có thể biết được."
"Vì để cho bí mật truyền thừa này có giá trị đầy đủ, nên người kia đã bố trí rất nhiều quyền hạn, cụ thể là cái gì thì ta cũng không rõ."
"Sứ mệnh của ta, chỉ là truyền câu nói của người đó cho người dung hợp Lục Đạo và mở ra Phần Mộ Của Thế Giới."
"Mời nói." Cố Thanh Sơn trả lời.
Cái bóng nói: "Điều này chỉ được truyền lại một lần, đồng thời theo như người đó nói, thì chỉ cho phép ngươi biết, tuyệt đối không thể kể lại cho người khác, nếu không thì ngươi sẽ phải vô cùng hối tiếc."
Giọng nói của nó trở nên âm trầm và nghiêm túc hơn hẳn.
"Chẳng cần biết ngươi là ai, hãy nghiêm túc nghe ta nói."
"Thần linh sáng tạo ra rất nhiều thế giới, Lục Đạo Luân Hồi là kiệt tác cao nhất trong đó, nhưng nó lại bị đánh nát một cách dễ dàng."
Chuyện này mình đã biết!
Cố Thanh Sơn không cần suy nghĩ, cấp tốc hỏi nghi ngờ trong lòng: "Rốt cuộc là ai đánh nát thế giới Lục Đạo?"
Cái bóng trả lời: "Ta không thể lộ ra chút nào. Nhưng ta có thể nói cho ngươi, đến thần linh cũng phải sợ hãi loại tồn tại đó."
"Các thần linh đâu? Vì sao trong chín trăm triệu tầng thế giới, không thấy được bóng hình của thần linh?" Cố Thanh Sơn hỏi một vấn đề khác.
"Các thần linh đã chạy trốn." Cái bóng đáp.
Thân thể nó dần dần trở nên mỏng manh và ảm đạm. Hình như chuyện đơn giản như truyền lời lại là một loại tiêu hao lớn đối với nó.
"Còn có một chuyện cuối cùng, ngươi nghe cho kỹ."
"Ban đầu thế giới có chín tỷ chín trăm triệu tầng. Nhưng chúng đã bị hủy diệt dần dần, lần lượt rơi vào bãi tha ma Tận Thế."
Chín tỷ chín trăm triệu tầng!
Nếu như đây là sự thật——
Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, không ức chế được nên nói: "Ta không tin! Nếu như thế giới có chín tỷ chín trăm triệu tầng. Tại sao từ xưa tới nay trong chín trăm triệu tầng thế giới chưa có ai nói qua?"
Cái bóng trả lời: "Nếu như chúng sinh đều chưa nghe nói tới bãi tha ma Tận Thế, thì tất nhiên bọn họ không biết ban đầu thế giới có bao nhiêu tầng, càng sẽ không biết thế giới đi về cuối sẽ như thế nào."
"Chín tỷ tầng thế giới... Tại sao đều bị hủy diệt..."
Cố Thanh Sơn lầm bẩm, vẫn không tin nổi.
Cái bóng giải thích: "Bởi vì từ khi các vị thần mới bắt đầu sáng tạo hàng nghìn hàng vạn thế giới thì cũng chỉ có một mục đích."
"Sáng thế còn có mục đích? Mục đích của thần linh là cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi gắt gao.
"Kéo dài thời gian." Cái bóng đáp.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát, rồi hỏi: "Kéo dài cũng là một loại chiến thuật, thần linh đang tranh thủ thời gian? Bọn họ cần thời gian làm cái gì? Tích góp lực lượng để phản kích kẻ thù của họ?"
"Cũng không phải như thế."
Cái bóng nói tiếp: "Các vị thần chỉ vì để mình trốn đủ xa, vì để mình có thể rời xa loại tồn tại kia."
"Vì sao bọn họ không nghĩ biện pháp chống lại kẻ thù?"
"Không cách nào chống lại."
Cái bóng nói đến đây, thì càng ngày càng trở nên mỏng manh.
"Bởi vì các thần linh vì sợ sệt mà chạy trốn, vì tuyệt vọng mà nổi điên, vì chiến đấu mà bỏ mình và vì sợ hãi mà ẩn núp."
"Đây là chư giới tận thế, là tận thế của các vị thần và cũng là tận thế của vạn vật chúng sinh."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Cố Thanh Sơn không kìm nén được tâm tình của mình, đột nhiên rống lên: "Ngươi nói cho ta những điều này, thì ta có thể làm gì bây giờ? Ta chỉ là một người tu hành nho nhỏ mà thôi!!!"
Cái bóng biến mất dần dần và cuối cùng hoàn toàn không thấy tăm hơi.
Chỉ có một câu quanh quẩn trong hư không:
"Các vị thần đã sáng tạo ra rất nhiều sự tồn tại còn mạnh hơn cả họ, cho nên trước khi hàng tỷ thế giới hoàn toàn bị hủy diệt, thì không ai dám nói có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra hay không."
Giọng nói dần dần tan biến.
Tất cả yên tĩnh lại, xung quanh vẫn là khoảng không kéo dài vô tận
Hai chân Cố Thanh Sơn mềm nhũn rồi quỳ rạp xuống đất.
Hắn thở mạnh, không ngừng đưa tay lau sạch mồ hôi lạnh trên trán.
Sau một hồi, hắn mới dần dần tỉnh táo lại.
Cố Thanh Sơn ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, yên lặng suy nghĩ rất lâu.
So với việc hệ thống Chiến Thần thông báo bí mật của Lục Đạo, hiển nhiên bí mật mà cái bóng vừa nói càng kinh người hơn.
Nhưng Cố Thanh Sơn không phải là một người vừa lâm trận đã hốt hoảng.
Dù cho những chuyện bí ẩn này kinh người như thế nào, chín trăm triệu tầng thế giới gặp phải nguy cơ kinh khủng ra sao, đều không thể nhiễu loạn được dòng suy nghĩ của hắn.
Coi như các vị thần chết ở trước mặt hắn, thì hắn cũng không kinh hoảng.
Điều khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương là giọng nói của cái bóng kia.
Đó là giọng nói quen thuộc cỡ nào.
Dù cho Cố Thanh Sơn là một thằng ngốc, thì vẫn có thể phân biệt được chủ nhân của giọng nói.
Đúng thế.
Đó là giọng nói của chín bản thân Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập hoang mang và bối rối.
Mình rõ ràng là trẻ mồ côi của Liên bang Tự Do. Cha mẹ đã cha mẹ qua đời ngoài ý muốn vào năm ngoái.
Lúc tốt nghiệp trung học, vì thân với Tô Tuyết nên bị người Cửu Phủ hãm hại.
Chư Giới Tận Thế online giáng lâm, mình tăng thêm Trật Tự chậm hơn người khác nửa năm. Sau đó bắt đầu xuyên qua hai thế giới.
Sau đó một đường phấn đấu, rốt cuộc trở thành Kiếm Tiên.
Cuối cùng, trên sông Ma Vân đối mặt với cục diện bại vong của Nhân Tộc. Mình và tất cả đồng bào bộc phát ra một kích cuối cùng tiêu diệt Ma Thần kia.
Sau đó khi mình tỉnh lại, lại phát hiện đang nằm trong đống xác chết.
Đây là thời đại khi mà thế giới tu hành chưa đi về hướng diệt vong, cũng là lúc yêu ma bắt đầu xâm lấn.
Trong thế giới Nguyên Bản, thời gian cũng trở về đến ngày tốt nghiệp trung học.
Theo thời gian trôi qua, mỗi một bước, mỗi một khâu đều sáng tỏ rõ ràng.
Vì sao trong Phần Mộ Của Thế Giới này, lại gặp một cái bóng thời Viễn Cổ?
Vì sao giọng nói của nó lại giống mình như đúc?
Nó đã từng là cái bóng của một người. Vậy người kia là ai?
Không kịp ngẫm nghĩ nữa.
Trong không gian hoàn toàn trống rỗng, vô số tia sáng mơ hồ lấy tốc độ vượt qua tượng tưởng bay vụt đến.
Toàn bộ thế giới hiện thực lại xuất hiện ở trước mắt Cố Thanh Sơn.
Hắn trở về.
Muốn bắt đi hai tên cường giả cấp Bá Chủ mà không có sơ hở, đồng thời cũng không gây ra bất cứ tiếng động nào, thì độ khó như vậy cũng quá lớn.
Cho nên,
Chỉ có mình trúng chiêu.
"Là thuật Mê Hoặc?"
Cố Thanh Sơn lầm bẩm, rồi rút ra Lục Giới Thần Sơn kiếm từ trong hư không.
Thần kiếm đoạn pháp.
Vừa vặn, nếu mình cố hết sức, chắc có thể loại bỏ được thuật Mê Hoặc trước mắt.
Hắn giơ trường kiếm lên ——
"Xin chờ một chút."
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, cả người Cố Thanh Sơn suýt nữa ngay cả kiếm cũng cầm không được.
Hắn thân kinh bách chiến, dù đối mặt với cục diện khó khăn như thế nào đi nữa thì cũng có thể bảo trì bình tĩnh tỉnh táo, rất ít khi xảy ra tình huống tâm thần thất thủ.
Song giờ phút này, khi nghe thấy giọng nói này, Cố Thanh Sơn cảm thấy toàn bộ lưng mình đều đang phát lạnh.
"Ngươi là ai?"
Cố Thanh Sơn trầm giọng quát hỏi.
"Ta là ai? Điều này không quan trọng."
Trong vực sâu vô tận không có ánh sáng, dưới đảo nhỏ bằng đồng có một hình bóng màu đen bay lên.
Cái bóng nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Cố Thanh Sơn.
Không có ngũ quan, không có hình dạng, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra đây là một cái bóng màu đen hình người.
Cái bóng quen thuộc.
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu,
Miễn cưỡng khống chế lại tâm thần của mình.
"Ngươi dùng thuật pháp gì mang ta đến đây?" Hắn hỏi.
"So với điều mà ta muốn nói, thì những việc nhỏ không đáng kể này đều không quan trọng." Cái bóng nói.
"Vậy nói cho ta một chuyện khác đi. Ví dụ như lai lịch của ngươi."
Cái bóng đáp: "Ta đến từ thời đại Viễn Cổ và đã từng là cái bóng của người, nhờ sự phụ thuộc vào thần lực ít ỏi từ Phần Mộ Của Thế Giới, nên mãi không tiêu vong."
"Sỡ dĩ một mình ta bị lưu lại nơi này, là vì người kia cảm thấy cần phải truyền cho đời sau một vài chân tướng, hy vọng một số ít người có thể biết được."
"Vì để cho bí mật truyền thừa này có giá trị đầy đủ, nên người kia đã bố trí rất nhiều quyền hạn, cụ thể là cái gì thì ta cũng không rõ."
"Sứ mệnh của ta, chỉ là truyền câu nói của người đó cho người dung hợp Lục Đạo và mở ra Phần Mộ Của Thế Giới."
"Mời nói." Cố Thanh Sơn trả lời.
Cái bóng nói: "Điều này chỉ được truyền lại một lần, đồng thời theo như người đó nói, thì chỉ cho phép ngươi biết, tuyệt đối không thể kể lại cho người khác, nếu không thì ngươi sẽ phải vô cùng hối tiếc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói của nó trở nên âm trầm và nghiêm túc hơn hẳn.
"Chẳng cần biết ngươi là ai, hãy nghiêm túc nghe ta nói."
"Thần linh sáng tạo ra rất nhiều thế giới, Lục Đạo Luân Hồi là kiệt tác cao nhất trong đó, nhưng nó lại bị đánh nát một cách dễ dàng."
Chuyện này mình đã biết!
Cố Thanh Sơn không cần suy nghĩ, cấp tốc hỏi nghi ngờ trong lòng: "Rốt cuộc là ai đánh nát thế giới Lục Đạo?"
Cái bóng trả lời: "Ta không thể lộ ra chút nào. Nhưng ta có thể nói cho ngươi, đến thần linh cũng phải sợ hãi loại tồn tại đó."
"Các thần linh đâu? Vì sao trong chín trăm triệu tầng thế giới, không thấy được bóng hình của thần linh?" Cố Thanh Sơn hỏi một vấn đề khác.
"Các thần linh đã chạy trốn." Cái bóng đáp.
Thân thể nó dần dần trở nên mỏng manh và ảm đạm. Hình như chuyện đơn giản như truyền lời lại là một loại tiêu hao lớn đối với nó.
"Còn có một chuyện cuối cùng, ngươi nghe cho kỹ."
"Ban đầu thế giới có chín tỷ chín trăm triệu tầng. Nhưng chúng đã bị hủy diệt dần dần, lần lượt rơi vào bãi tha ma Tận Thế."
Chín tỷ chín trăm triệu tầng!
Nếu như đây là sự thật——
Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, không ức chế được nên nói: "Ta không tin! Nếu như thế giới có chín tỷ chín trăm triệu tầng. Tại sao từ xưa tới nay trong chín trăm triệu tầng thế giới chưa có ai nói qua?"
Cái bóng trả lời: "Nếu như chúng sinh đều chưa nghe nói tới bãi tha ma Tận Thế, thì tất nhiên bọn họ không biết ban đầu thế giới có bao nhiêu tầng, càng sẽ không biết thế giới đi về cuối sẽ như thế nào."
"Chín tỷ tầng thế giới... Tại sao đều bị hủy diệt..."
Cố Thanh Sơn lầm bẩm, vẫn không tin nổi.
Cái bóng giải thích: "Bởi vì từ khi các vị thần mới bắt đầu sáng tạo hàng nghìn hàng vạn thế giới thì cũng chỉ có một mục đích."
"Sáng thế còn có mục đích? Mục đích của thần linh là cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi gắt gao.
"Kéo dài thời gian." Cái bóng đáp.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát, rồi hỏi: "Kéo dài cũng là một loại chiến thuật, thần linh đang tranh thủ thời gian? Bọn họ cần thời gian làm cái gì? Tích góp lực lượng để phản kích kẻ thù của họ?"
"Cũng không phải như thế."
Cái bóng nói tiếp: "Các vị thần chỉ vì để mình trốn đủ xa, vì để mình có thể rời xa loại tồn tại kia."
"Vì sao bọn họ không nghĩ biện pháp chống lại kẻ thù?"
"Không cách nào chống lại."
Cái bóng nói đến đây, thì càng ngày càng trở nên mỏng manh.
"Bởi vì các thần linh vì sợ sệt mà chạy trốn, vì tuyệt vọng mà nổi điên, vì chiến đấu mà bỏ mình và vì sợ hãi mà ẩn núp."
"Đây là chư giới tận thế, là tận thế của các vị thần và cũng là tận thế của vạn vật chúng sinh."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Cố Thanh Sơn không kìm nén được tâm tình của mình, đột nhiên rống lên: "Ngươi nói cho ta những điều này, thì ta có thể làm gì bây giờ? Ta chỉ là một người tu hành nho nhỏ mà thôi!!!"
Cái bóng biến mất dần dần và cuối cùng hoàn toàn không thấy tăm hơi.
Chỉ có một câu quanh quẩn trong hư không:
"Các vị thần đã sáng tạo ra rất nhiều sự tồn tại còn mạnh hơn cả họ, cho nên trước khi hàng tỷ thế giới hoàn toàn bị hủy diệt, thì không ai dám nói có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra hay không."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói dần dần tan biến.
Tất cả yên tĩnh lại, xung quanh vẫn là khoảng không kéo dài vô tận
Hai chân Cố Thanh Sơn mềm nhũn rồi quỳ rạp xuống đất.
Hắn thở mạnh, không ngừng đưa tay lau sạch mồ hôi lạnh trên trán.
Sau một hồi, hắn mới dần dần tỉnh táo lại.
Cố Thanh Sơn ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, yên lặng suy nghĩ rất lâu.
So với việc hệ thống Chiến Thần thông báo bí mật của Lục Đạo, hiển nhiên bí mật mà cái bóng vừa nói càng kinh người hơn.
Nhưng Cố Thanh Sơn không phải là một người vừa lâm trận đã hốt hoảng.
Dù cho những chuyện bí ẩn này kinh người như thế nào, chín trăm triệu tầng thế giới gặp phải nguy cơ kinh khủng ra sao, đều không thể nhiễu loạn được dòng suy nghĩ của hắn.
Coi như các vị thần chết ở trước mặt hắn, thì hắn cũng không kinh hoảng.
Điều khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương là giọng nói của cái bóng kia.
Đó là giọng nói quen thuộc cỡ nào.
Dù cho Cố Thanh Sơn là một thằng ngốc, thì vẫn có thể phân biệt được chủ nhân của giọng nói.
Đúng thế.
Đó là giọng nói của chín bản thân Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập hoang mang và bối rối.
Mình rõ ràng là trẻ mồ côi của Liên bang Tự Do. Cha mẹ đã cha mẹ qua đời ngoài ý muốn vào năm ngoái.
Lúc tốt nghiệp trung học, vì thân với Tô Tuyết nên bị người Cửu Phủ hãm hại.
Chư Giới Tận Thế online giáng lâm, mình tăng thêm Trật Tự chậm hơn người khác nửa năm. Sau đó bắt đầu xuyên qua hai thế giới.
Sau đó một đường phấn đấu, rốt cuộc trở thành Kiếm Tiên.
Cuối cùng, trên sông Ma Vân đối mặt với cục diện bại vong của Nhân Tộc. Mình và tất cả đồng bào bộc phát ra một kích cuối cùng tiêu diệt Ma Thần kia.
Sau đó khi mình tỉnh lại, lại phát hiện đang nằm trong đống xác chết.
Đây là thời đại khi mà thế giới tu hành chưa đi về hướng diệt vong, cũng là lúc yêu ma bắt đầu xâm lấn.
Trong thế giới Nguyên Bản, thời gian cũng trở về đến ngày tốt nghiệp trung học.
Theo thời gian trôi qua, mỗi một bước, mỗi một khâu đều sáng tỏ rõ ràng.
Vì sao trong Phần Mộ Của Thế Giới này, lại gặp một cái bóng thời Viễn Cổ?
Vì sao giọng nói của nó lại giống mình như đúc?
Nó đã từng là cái bóng của một người. Vậy người kia là ai?
Không kịp ngẫm nghĩ nữa.
Trong không gian hoàn toàn trống rỗng, vô số tia sáng mơ hồ lấy tốc độ vượt qua tượng tưởng bay vụt đến.
Toàn bộ thế giới hiện thực lại xuất hiện ở trước mắt Cố Thanh Sơn.
Hắn trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro