Không thể trở l...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Cố Thanh Sơn im lặng một lát rồi bỗng bật cười.
“Anh cười cái gì?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Tự dưng tôi nghĩ, học một thời gian ở học viện điện ảnh cũng không phải không thu được gì.”
Thấy Diệp Phi Ly không hiểu, Cố Thanh Sơn liền giải thích: “Một bộ phim về thời viễn cổ đã gợi ý cho tôi, phải làm cách nào để ứng phó trước tình huống như thế này.”
“Chẳng lẽ là chú ngữ cổ đại?” Diệp Phi Ly suy tư.
“Cũng có thể coi là chú ngữ.”
Nói xong, Cố Thanh Sơn giơ kiếm nhắm thẳng lên trời rồi đọc lời thoại.
"Xuyên thẳng qua tầng mây, thiên quân vạn mã cùng đến đây."
Lời còn chưa dứt, Địa kiếm đã sáng lên.
Những đường sáng như tia chớp chằng chịt trên thân kiếm được Cố Thanh Sơn dùng bí kiếm tụ lại, khởi động. Chỉ một lát sau, một luồng điện màu xanh đậm, sáng lóa mắt bao lấy thanh kiếm.
“Đi.” Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói.
Từ trên thân kiếm, luồng điện phóng vút lên, kiếm khí ngút trời đánh tan từng tầng sương mù dày đặc, bắn ầm ầm lên không trung.
Giữa đất trời, xuất hiện một cột sáng rực rỡ chói mắt, chọc thẳng lên bầu trời.
Nữ Thần Công Chính ngay lập tức thấy được cảnh tượng rực rỡ và hùng tráng ấy.
[Tôi tìm được ngài rồi! Giờ chúng tôi sẽ đến ngay!]
“Được.”
Cố Thanh Sơn thu kiếm về, đứng chờ với Diệp Phi Ly.
Trên bầu trời tĩnh lặng, dần có tiếng động cơ vang lên từ phía xa, âm thanh mỗi lúc một lớn. Bỗng nhiên, một chiến hạm vũ trụ ló ra từ màn sương dày đặc, tiếng máy móc điện tử từ chiến hạm vang khắp không gian.
“Hạm đội không quân Liên Bang số 1, báo cáo.”
Ngay sau đó, chiến hạm không gian thứ hai cũng hiện ra từ màn sương dày đặc.
Tiếp theo đó là chiến hạm thứ ba.
Chiến hạm thứ tư.
Chiến hạm thứ năm.
…
Tổng cộng hai mươi bốn chiến hạm khổng lồ xếp thành một đội hình, hiện lên từ trong màn sương.
Lực lượng quân sự hùng mạnh này đã đủ để gây ra một trận chiến khốc liệt nhất trong lịch sử.
Những chiến hạm khổng lồ này bay qua trên đầu Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly, làm sương mù tản ra một chút.
“Sao lại bay đi hết rồi?” Diệp Phi Ly bất ngờ hỏi.
“Bọn họ đều có nhiệm vụ của mình.” Cố Thanh Sơn nói.
Trong lúc họ nói chuyện, ba chiếc chiến hạm cũng bay ra từ một hướng khác trong màn sương.
“Hạm đội không quân Liên Bang số 3, báo cáo.”
“Đã thấy.”
Cố Thanh Sơn giơ kiếm lên, nói với chiến hạm.
Có thêm hai mươi mốt chiến hạm nữa xuất hiện, đi theo ba chiếc chiến hạm dẫn đầu, lướt qua trước mặt họ.
“Ai đang điều khiển hạm đội này thế?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Nữ Thần Công Chính và các trí tuệ nhân tạo do cô ấy tạo ra.”
“Thật phi thường.” Diệp Phi Ly lẩm bẩm.
Quang não trong ngực Cố Thanh Sơn sáng lên, Nữ Thần Công Chính nói: [Hồ Phong, dài 15,1 km, độ rộng lớn nhất 7,6 km, độ rộng trung bình 4,3 km, chu vi 59 km, tổng diện tích 431,64 km, mực nước trung bình trong nhiều năm dưới mức 3,29 m, là một hồ nước cạn.]
[Thưa ngài, chúng tôi cần mười phút để chuẩn bị.]
“Cứ làm việc của cô.” Cố Thanh Sơn nói.
Quang não trở về trạng thái im lặng.
Trên hồ băng, một cái đầu người từ dưới mặt băng chui lên, ngửa đầu nhìn trời.
“Khoa học kĩ thuật đã phát triển đến mức này rồi sao?” Cái đầu người cảm thán. Một lúc sau, nó bật cười ha hả: “Nhưng kể cả là khoa học kĩ thuật, cũng không thể giết được chúng ta!”
Những cái xác dưới mặt hồ băng cũng cười to.
Diệp Phi Ly hoài nghi nhìn sang Cố Thanh Sơn, nhưng hắn chỉ cười.
Mười phút nhanh chóng trôi qua.
[Thưa ngài, chúng tôi đã chuẩn bị xong.] Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên.
“Vất vả rồi, tôi và Diệp Phi Ly sẽ rời đi.” Cố Thanh Sơn nói rồi hắn vẫy tay với Diệp Phi Ly.
“Chúng ta cứ thế mà đi sao?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Đi thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Những quái vật này thì sao?”
“Đã chuẩn bị xong cả rồi.” Cố Thanh Sơn nhìn hồ băng đầy xác sống, nói: “Tôi sẽ cho chúng thấy rõ sức mạnh của thế giới loài người.”
Hai người bay lên cao, biến thành vệt sáng bay vút về phía xa.
“Hắn đi rồi...” Một mặt người thắc mắc nhìn lên trời, toàn bộ những mặt người khác cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Một kẻ nói: “Tao biết loại chiến hạm này, nhưng kể cả chúng nó có mạnh đến mấy, thì sau khi bị giết, chúng ta cũng sẽ nhanh chóng tái sinh…”
Vậy rốt cuộc thằng nhóc kia định làm gì?
Ầm ầm!
Hai hàng chiến hạm khổng lồ xếp thành đội hình đứng xung quanh hồ băng, mở cửa khoang.
Hàng trăm chiến giáp cơ động xuất hiện, khiêng một khẩu súng bắn các móc cố định có tác dụng rất mạnh, bên trong là vô số móc cố định làm bằng vật liệu hợp kim với độ bền đặc biệt cao.
Dưới sự chỉ huy của Nữ Thần Công Chính, các chiến giáp cơ động làm việc rất nhanh. Một lúc sau, vô số vị trí trên khắp hồ băng bị những chiếc móc hợp kim cắm sâu vào.
Chiến giáp cơ động hoàn thành công việc, bay về phía các chiến hạm khổng lồ, nối đầu còn lại của móc hợp kim cố định vào chiến hạm. Toàn bộ bốn mươi tám chiến hạm được gắn với những sợi dây cáp bền chắc. Mỗi vị trí, góc, lực và tốc độ của từng chiếc đều được Nữ Thần Công Chính tính toán kĩ càng.
Một giây sau, bốn mươi tám chiến hạm khổng lồ đồng loạt khởi động.
Đội hình hai hàng chiến hạm tạo nên tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Chúng đang cố gắng bay lên.
Dưới lực kéo của bốn mươi tám chiến hạm, toàn bộ hồ băng dần tách khỏi mặt đất, bay lên trời.
Bốn mươi tám chiến hạm khổng lồ kéo cả hồ băng bay lên giữa không trung.
Bốn phía xung quanh, các phi toa và chiến hạm khác bay qua bay lại tuần tra, tập trung phòng thủ, sẵn sàng tấn công bất kì mối đe dọa nào đến gần.
Cả đội chiến hạm cứ thế kéo hồ băng bay lên.
“Muốn bọn tao ngã chết à?”
“Đúng là ngây thơ!”
“Làm như thế chỉ giúp bọn tao giải thoát khỏi hồ băng nhanh hơn thôi.”
“Tao nôn nóng muốn ăn thịt người quá rồi.”
Trên bề mặt lớp băng, những cái mặt người bật lên tiếng cười càn rỡ và trào phúng, nhưng không có bất kì ai đáp lại chúng.
Thỉnh thoảng, có vài cái xác ngoi được nửa người lên khỏi mặt băng, lại lập tức bị mắc kẹt tại chỗ bởi các bẫy hợp kim.
Theo chiến hạm không ngừng tăng tốc, hồ băng đã bay lên thật cao.
Giờ phút này, những khối thi thể ấy không thể cười nổi nữa, bởi đội hình chiến hạm đang bay trên trời cũng không dừng lại.
Hai hàng chiến hạm kéo hồ băng cách xa khỏi trái đất, bay vào vũ trụ.
“Hạm đội thứ nhất, có phát hiện quái vật vũ trụ gần đây không, hết.”
“Gần đây không có quái vật vũ trụ, không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta, hết.”
“Tính toán thời gian, xác định thời điểm tăng tốc, hết.”
“Đã xác định thời gian, chuẩn bị tăng tốc thoát khỏi trọng lực, hết.”
“1,2, 3, tăng tốc!”
Bốn mươi tám chiến hạm vũ trụ tăng tốc cùng một lúc.
Tốc độ tăng cao, đội chiến hạm thoát khỏi lực hấp dẫn của trái đất. Theo đó, hồ băng cũng tách xa khỏi địa cầu. Từ giờ trở đi, hồ băng không thể nào trở lại địa cầu được nữa.
“Thả ra.”
Toàn bộ các móc nối trên bốn mươi tám chiến hạm vũ trụ được tháo gỡ, dây cáp bị kéo ra khỏi chiến hạm, hồ băng cũng thoát khỏi sự lôi kéo của chiến hạm không gian.
Nhưng bởi vì lực quán tính quá lớn, khiến hồ băng vẫn duy trì tốc độ cũ, bay thẳng vào trong vũ trụ bao la.
“Anh cười cái gì?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Tự dưng tôi nghĩ, học một thời gian ở học viện điện ảnh cũng không phải không thu được gì.”
Thấy Diệp Phi Ly không hiểu, Cố Thanh Sơn liền giải thích: “Một bộ phim về thời viễn cổ đã gợi ý cho tôi, phải làm cách nào để ứng phó trước tình huống như thế này.”
“Chẳng lẽ là chú ngữ cổ đại?” Diệp Phi Ly suy tư.
“Cũng có thể coi là chú ngữ.”
Nói xong, Cố Thanh Sơn giơ kiếm nhắm thẳng lên trời rồi đọc lời thoại.
"Xuyên thẳng qua tầng mây, thiên quân vạn mã cùng đến đây."
Lời còn chưa dứt, Địa kiếm đã sáng lên.
Những đường sáng như tia chớp chằng chịt trên thân kiếm được Cố Thanh Sơn dùng bí kiếm tụ lại, khởi động. Chỉ một lát sau, một luồng điện màu xanh đậm, sáng lóa mắt bao lấy thanh kiếm.
“Đi.” Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói.
Từ trên thân kiếm, luồng điện phóng vút lên, kiếm khí ngút trời đánh tan từng tầng sương mù dày đặc, bắn ầm ầm lên không trung.
Giữa đất trời, xuất hiện một cột sáng rực rỡ chói mắt, chọc thẳng lên bầu trời.
Nữ Thần Công Chính ngay lập tức thấy được cảnh tượng rực rỡ và hùng tráng ấy.
[Tôi tìm được ngài rồi! Giờ chúng tôi sẽ đến ngay!]
“Được.”
Cố Thanh Sơn thu kiếm về, đứng chờ với Diệp Phi Ly.
Trên bầu trời tĩnh lặng, dần có tiếng động cơ vang lên từ phía xa, âm thanh mỗi lúc một lớn. Bỗng nhiên, một chiến hạm vũ trụ ló ra từ màn sương dày đặc, tiếng máy móc điện tử từ chiến hạm vang khắp không gian.
“Hạm đội không quân Liên Bang số 1, báo cáo.”
Ngay sau đó, chiến hạm không gian thứ hai cũng hiện ra từ màn sương dày đặc.
Tiếp theo đó là chiến hạm thứ ba.
Chiến hạm thứ tư.
Chiến hạm thứ năm.
…
Tổng cộng hai mươi bốn chiến hạm khổng lồ xếp thành một đội hình, hiện lên từ trong màn sương.
Lực lượng quân sự hùng mạnh này đã đủ để gây ra một trận chiến khốc liệt nhất trong lịch sử.
Những chiến hạm khổng lồ này bay qua trên đầu Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly, làm sương mù tản ra một chút.
“Sao lại bay đi hết rồi?” Diệp Phi Ly bất ngờ hỏi.
“Bọn họ đều có nhiệm vụ của mình.” Cố Thanh Sơn nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc họ nói chuyện, ba chiếc chiến hạm cũng bay ra từ một hướng khác trong màn sương.
“Hạm đội không quân Liên Bang số 3, báo cáo.”
“Đã thấy.”
Cố Thanh Sơn giơ kiếm lên, nói với chiến hạm.
Có thêm hai mươi mốt chiến hạm nữa xuất hiện, đi theo ba chiếc chiến hạm dẫn đầu, lướt qua trước mặt họ.
“Ai đang điều khiển hạm đội này thế?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Nữ Thần Công Chính và các trí tuệ nhân tạo do cô ấy tạo ra.”
“Thật phi thường.” Diệp Phi Ly lẩm bẩm.
Quang não trong ngực Cố Thanh Sơn sáng lên, Nữ Thần Công Chính nói: [Hồ Phong, dài 15,1 km, độ rộng lớn nhất 7,6 km, độ rộng trung bình 4,3 km, chu vi 59 km, tổng diện tích 431,64 km, mực nước trung bình trong nhiều năm dưới mức 3,29 m, là một hồ nước cạn.]
[Thưa ngài, chúng tôi cần mười phút để chuẩn bị.]
“Cứ làm việc của cô.” Cố Thanh Sơn nói.
Quang não trở về trạng thái im lặng.
Trên hồ băng, một cái đầu người từ dưới mặt băng chui lên, ngửa đầu nhìn trời.
“Khoa học kĩ thuật đã phát triển đến mức này rồi sao?” Cái đầu người cảm thán. Một lúc sau, nó bật cười ha hả: “Nhưng kể cả là khoa học kĩ thuật, cũng không thể giết được chúng ta!”
Những cái xác dưới mặt hồ băng cũng cười to.
Diệp Phi Ly hoài nghi nhìn sang Cố Thanh Sơn, nhưng hắn chỉ cười.
Mười phút nhanh chóng trôi qua.
[Thưa ngài, chúng tôi đã chuẩn bị xong.] Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên.
“Vất vả rồi, tôi và Diệp Phi Ly sẽ rời đi.” Cố Thanh Sơn nói rồi hắn vẫy tay với Diệp Phi Ly.
“Chúng ta cứ thế mà đi sao?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Đi thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Những quái vật này thì sao?”
“Đã chuẩn bị xong cả rồi.” Cố Thanh Sơn nhìn hồ băng đầy xác sống, nói: “Tôi sẽ cho chúng thấy rõ sức mạnh của thế giới loài người.”
Hai người bay lên cao, biến thành vệt sáng bay vút về phía xa.
“Hắn đi rồi...” Một mặt người thắc mắc nhìn lên trời, toàn bộ những mặt người khác cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Một kẻ nói: “Tao biết loại chiến hạm này, nhưng kể cả chúng nó có mạnh đến mấy, thì sau khi bị giết, chúng ta cũng sẽ nhanh chóng tái sinh…”
Vậy rốt cuộc thằng nhóc kia định làm gì?
Ầm ầm!
Hai hàng chiến hạm khổng lồ xếp thành đội hình đứng xung quanh hồ băng, mở cửa khoang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàng trăm chiến giáp cơ động xuất hiện, khiêng một khẩu súng bắn các móc cố định có tác dụng rất mạnh, bên trong là vô số móc cố định làm bằng vật liệu hợp kim với độ bền đặc biệt cao.
Dưới sự chỉ huy của Nữ Thần Công Chính, các chiến giáp cơ động làm việc rất nhanh. Một lúc sau, vô số vị trí trên khắp hồ băng bị những chiếc móc hợp kim cắm sâu vào.
Chiến giáp cơ động hoàn thành công việc, bay về phía các chiến hạm khổng lồ, nối đầu còn lại của móc hợp kim cố định vào chiến hạm. Toàn bộ bốn mươi tám chiến hạm được gắn với những sợi dây cáp bền chắc. Mỗi vị trí, góc, lực và tốc độ của từng chiếc đều được Nữ Thần Công Chính tính toán kĩ càng.
Một giây sau, bốn mươi tám chiến hạm khổng lồ đồng loạt khởi động.
Đội hình hai hàng chiến hạm tạo nên tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Chúng đang cố gắng bay lên.
Dưới lực kéo của bốn mươi tám chiến hạm, toàn bộ hồ băng dần tách khỏi mặt đất, bay lên trời.
Bốn mươi tám chiến hạm khổng lồ kéo cả hồ băng bay lên giữa không trung.
Bốn phía xung quanh, các phi toa và chiến hạm khác bay qua bay lại tuần tra, tập trung phòng thủ, sẵn sàng tấn công bất kì mối đe dọa nào đến gần.
Cả đội chiến hạm cứ thế kéo hồ băng bay lên.
“Muốn bọn tao ngã chết à?”
“Đúng là ngây thơ!”
“Làm như thế chỉ giúp bọn tao giải thoát khỏi hồ băng nhanh hơn thôi.”
“Tao nôn nóng muốn ăn thịt người quá rồi.”
Trên bề mặt lớp băng, những cái mặt người bật lên tiếng cười càn rỡ và trào phúng, nhưng không có bất kì ai đáp lại chúng.
Thỉnh thoảng, có vài cái xác ngoi được nửa người lên khỏi mặt băng, lại lập tức bị mắc kẹt tại chỗ bởi các bẫy hợp kim.
Theo chiến hạm không ngừng tăng tốc, hồ băng đã bay lên thật cao.
Giờ phút này, những khối thi thể ấy không thể cười nổi nữa, bởi đội hình chiến hạm đang bay trên trời cũng không dừng lại.
Hai hàng chiến hạm kéo hồ băng cách xa khỏi trái đất, bay vào vũ trụ.
“Hạm đội thứ nhất, có phát hiện quái vật vũ trụ gần đây không, hết.”
“Gần đây không có quái vật vũ trụ, không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta, hết.”
“Tính toán thời gian, xác định thời điểm tăng tốc, hết.”
“Đã xác định thời gian, chuẩn bị tăng tốc thoát khỏi trọng lực, hết.”
“1,2, 3, tăng tốc!”
Bốn mươi tám chiến hạm vũ trụ tăng tốc cùng một lúc.
Tốc độ tăng cao, đội chiến hạm thoát khỏi lực hấp dẫn của trái đất. Theo đó, hồ băng cũng tách xa khỏi địa cầu. Từ giờ trở đi, hồ băng không thể nào trở lại địa cầu được nữa.
“Thả ra.”
Toàn bộ các móc nối trên bốn mươi tám chiến hạm vũ trụ được tháo gỡ, dây cáp bị kéo ra khỏi chiến hạm, hồ băng cũng thoát khỏi sự lôi kéo của chiến hạm không gian.
Nhưng bởi vì lực quán tính quá lớn, khiến hồ băng vẫn duy trì tốc độ cũ, bay thẳng vào trong vũ trụ bao la.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro