Kiếm linh
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Mọi người câm như hến.
Ninh Nguyệt Thiền thu đao, lạnh lùng nói: "Bởi vì có công cho nên mới đề bạt gã làm Du Kích tướng quân, nhưng khi đại chiến sắp đến lại không nghe hiệu lệnh mà lâm trận bỏ chạy, theo quân quy đáng chém."
"A di đà Phật, đây dù sao cũng là một tu sĩ Hóa Thần, sau này vẫn có ích nhiều lắm đó." Minh Huệ thở dài nói.
"Chính bởi vì là tu sĩ Hóa Thần mới không thể nuông chiều. Việc nhỏ đã thế, lỡ đụng phải việc lớn cần dựa vào gã thì nhất định sẽ hỏng hết chuyện." Ninh Nguyệt Thiền kiên trì nói, sau đó lại quay sang phân phó những tướng lĩnh khác: "Treo đầu thị chúng!"
"Vâng!"
"Được rồi, đều tản ra hết đi."
Các tướng lĩnh nghe thế đều nhanh chóng lui ra, giống như có người dùng roi đánh vào người bọn họ vậy.
Đầu của Vương Liệt bị cầm đi, treo ở nơi thi hành quân pháp.
Trong quân trướng lúc này chỉ còn lại hai Định Viễn tướng quân và Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn hỏi: "Công Tôn tướng quân thế nào rồi?"
Ánh mắt Ninh Nguyệt Thiền dịu đi một chút, nói: "Mấy Thánh thủ có y thuật cao minh đều nói phải qua vài ngày nữa mới có thể tỉnh lại."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Họ nói là thần hồn bị công kích quá dữ dội, cho nên bị tổn thương nặng."
"Ta đi xem coi thế nào." Minh Huệ nói xong liền đi ra ngoài.
Cố Thanh Sơn lấy ra bản đồ, nhìn kỹ rồi hỏi: "Sao hai người đột nhiên muốn đi thăm dò di tích, loại chuyện hung hiểm cỡ này không phải đều do Tam Thánh đi làm sao?"
"Bọn họ quá bận, cho nên sư phụ của huynh giao nhiệm vụ này cho ta." Ninh Nguyệt Thiền nói.
Sư tôn giao nhiệm vụ cho Ninh Nguyệt Thiền? Vậy còn sư tôn thì sao?
Cố Thanh Sơn âm thầm suy nghĩ.
Ninh Nguyệt Thiền lại lấy một cái túi thơm, móc ra một cái lá bùa màu tím lấp lánh đưa cho Cố Thanh Sơn.
"Đây là gì?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.
"Trước đó ta có gặp sư tôn của huynh, nàng nhờ ta đem tấm Thông dụng phù này giao cho huynh." Ninh Nguyệt Thiền nói.
Thông dụng phù là bùa chú cấp cao, có thể nói là một trong những bùa chú khó chế tạo nhất, bởi vì nó dính đến pháp tắc không gian, công dụng còn vượt hơn túi trữ vật rất nhiều.
Lá bùa này không giống Truyền tấn phù, Truyền tấn phù chỉ có thể truyền âm, còn Thông dụng phù thì lại giống như “Cái tủ thông hai bên” vậy, các tu sĩ nhờ vào đó mà có thể cách không chuyển giao đồ vật. Một người bỏ một thứ gì vào, người còn lại có thể từ bên kia lấy thứ đó ra. Cho dù hai người có bị ngăn cách bởi dòng chảy thời không hỗn loạn, thì vẫn không ảnh hưởng đến việc gửi và lấy này.
Để chế tạo được một lá bùa như vậy, thì phải hao phí thời gian mười năm, tiêu hao vô số linh thạch và vật liệu quý hiếm.
Cố Thanh Sơn cuống quít truyền linh lực vào Thông dụng phù, muốn nhìn thử món đồ sư tôn giao cho mình là gì.
Thông dụng phù phát sáng, một giây sau liền có một cái bình ngọc nhỏ xuất hiện, sau đó xuất hiện thêm một Truyền tấn phù.
Cố Thanh Sơn nghe Truyền tấn phù trước.
"Ta mang Bi Ngưỡng vào dòng chảy thời không chữa thương, con nhớ chú ý an toàn, không được bỏ chạy. Cái bình ngọc này là thánh phẩm chữa thương ta tìm được ở thế giới Thần Võ, nó còn tốt hơn cả đan dược ở thế giới chúng ta, con cầm lấy mà dùng."
Cố Thanh Sơn cầm bình ngọc, trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác thật ấm áp, lại âm thầm lo lắng.
Bi Ngưỡng đại sư bị thương, mà sư tôn cũng chỉ đành tránh vào dòng chảy thời không hỗn loạn, e rằng tình cảnh hiện giờ của bọn họ cũng không tốt là bao.
Lúc này, bên ngoài có binh sĩ thông báo rằng Lãnh Thiên Tinh mang theo một đội quân ra ngoài gặp phải yêu ma mạnh, đã chiến đấu một ngày một đêm mà không phân thắng bại.
Nghe vậy, Ninh Nguyệt Thiền liền đi ra ngoài. Cố Thanh Sơn cũng đi theo nhưng lại bị nàng quay người lại, đưa tay đặt lên chiến giáp của hắn đẩy trở lại.
"Ta đi là đủ rồi." Ninh Nguyệt Thiền nhìn hắn một lúc, mặt đỏ hồng lên.
"Ta không có chuyện gì để làm cả." Cố Thanh Sơn kiên trì nói.
"Thôi, Tông môn của huynh quá ít người, không chịu nổi tổn thất. Huynh vẫn nên ngoan ngoãn ở lại quân doanh đi, miễn làm người khác phải bận tâm." Ninh Nguyệt Thiền cũng không quay đầu lại nói một câu, rồi vội vàng rời khỏi quân trướng.
Cố Thanh Sơn sững người mất một lúc, sau đó cảm thấy tức giận vô cùng.
Sư phụ như vậy thì cũng thôi đi, đến cô nương này mà cũng như vậy là sao? Ta cũng không phải chưa từng tham gia đại chiến, các ngươi làm như vậy có còn gọi là người lăn lộn trong giới tu hành nữa không?
Hắn không thể làm gì khác hơn là gọi ra giao diện Chiến Thần, nhìn nhiệm vụ vẫn đình trệ như vậy thì âm thầm phát sầu.
Trong quân trướng lúc này không có một ai, hắn tìm đại một nơi ngồi xuống rồi lấy thanh trường kiếm tàn tạ ra, nhìn thế nào cũng không nhìn ra cái gì.
Hắn chợt nhớ tới mấy câu nói trong nhiệm vụ.
[Tên nhiệm vụ: Chứng minh giá trị của ngài.]
[Miêu tả nhiệm vụ: Xin hãy thoả sức thể hiện tài năng của mình, chỉ có biểu hiện đến mức chói mắt nhất, mới có tư cách hoàn thành nhiệm vụ này.]
[Giải thích rõ hơn: Nếu như ngài là thứ rác rưởi sẽ không ai thèm nhìn ngài thêm cái nào.]
Cố Thanh Sơn nhìn thanh trường kiếm, trong lòng đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ khó mà tin nổi. Hắn ho nhẹ vài tiếng rồi quay về phía trường kiếm nghiêm nghị hỏi: "Xin chào, lần đầu gặp gỡ, không biết tại hạ có thể cống hiến sức lực vì huynh đài hay không?"
Hoàn toàn yên tĩnh.
Trường kiếm không trả lời.
Cố Thanh Sơn đợi thêm một lúc, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Đầu óc hắn quả thật hay có ý nghĩ kỳ lạ mà.
Nhưng chỉ một giây sau, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt đi.
Chỉ vì thanh kiếm ở trong tay hắn có hơi động đậy một chút.
Cố Thanh Sơn không tự chủ được đứng lên.
Trường kiếm có linh?
"Ngươi… có thể nghe hiểu những gì ta nói?" Cố Thanh Sơn chần chờ hỏi.
Trường kiếm rời khỏi tay của hắn, lơ lửng giữa không trung, mũi kiếm hướng xuống, chuôi kiếm nhẹ nhàng chỉ trỏ.
"Ngươi là Kiếm Linh?" Cố Thanh Sơn mắt sáng rực lên.
Binh khí nào có linh tính thì uy lực sẽ tăng lên gấp bội, đây là bảo vật chỉ có trong truyền thuyết.
Chỉ thấy trường kiếm kia lại gật đầu một cái.
Lúc này trên giao diện Chiến Thần, quả cầu thủy tinh bắt đầu tỏa ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt, làn sương mù bên trong tự động bay ra ngoài, chui vào khắp cơ thể Cố Thanh Sơn qua lỗ chân lông.
Đây chính là sức mạnh đặc biệt đã gợi ý trong nhiệm vụ trước.
Ting!
Hệ thống phát ra một tiếng vang lanh lảnh.
[Nhiệm vụ đầu tiên: Chứng minh giá trị của ngài (đã hoàn thành).]
[Nhận được được phần thưởng: Tâm Ý Tương Thông.]
[Tâm Ý Tương Thông: Thiên Tuyển kỹ hệ Tâm Linh, giúp ngài có thiên phú có thể đọc hiểu ý của khí linh.]
[Giải thích: Đây là một thứ tốt mà hệ thống đã trả một cái giá lớn mới có được, và nó chắc chắn sẽ giúp ngài.]
Cố Thanh Sơn hấp thu xong luồng khói trắng từ quả cầu thủy tinh, ánh mắt liền tìm đến thanh trường kiếm kia.
Thật là kỳ diệu, từ sâu trong tâm trí hắn dường như có thể hiểu được đối phương muốn biểu đạt ý gì.
"Ngươi… Muốn ta đi cùng ngươi?"
Chuôi kiếm trên thanh trường kiếm lại chỉ chỉ lần nữa.
Ninh Nguyệt Thiền thu đao, lạnh lùng nói: "Bởi vì có công cho nên mới đề bạt gã làm Du Kích tướng quân, nhưng khi đại chiến sắp đến lại không nghe hiệu lệnh mà lâm trận bỏ chạy, theo quân quy đáng chém."
"A di đà Phật, đây dù sao cũng là một tu sĩ Hóa Thần, sau này vẫn có ích nhiều lắm đó." Minh Huệ thở dài nói.
"Chính bởi vì là tu sĩ Hóa Thần mới không thể nuông chiều. Việc nhỏ đã thế, lỡ đụng phải việc lớn cần dựa vào gã thì nhất định sẽ hỏng hết chuyện." Ninh Nguyệt Thiền kiên trì nói, sau đó lại quay sang phân phó những tướng lĩnh khác: "Treo đầu thị chúng!"
"Vâng!"
"Được rồi, đều tản ra hết đi."
Các tướng lĩnh nghe thế đều nhanh chóng lui ra, giống như có người dùng roi đánh vào người bọn họ vậy.
Đầu của Vương Liệt bị cầm đi, treo ở nơi thi hành quân pháp.
Trong quân trướng lúc này chỉ còn lại hai Định Viễn tướng quân và Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn hỏi: "Công Tôn tướng quân thế nào rồi?"
Ánh mắt Ninh Nguyệt Thiền dịu đi một chút, nói: "Mấy Thánh thủ có y thuật cao minh đều nói phải qua vài ngày nữa mới có thể tỉnh lại."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Họ nói là thần hồn bị công kích quá dữ dội, cho nên bị tổn thương nặng."
"Ta đi xem coi thế nào." Minh Huệ nói xong liền đi ra ngoài.
Cố Thanh Sơn lấy ra bản đồ, nhìn kỹ rồi hỏi: "Sao hai người đột nhiên muốn đi thăm dò di tích, loại chuyện hung hiểm cỡ này không phải đều do Tam Thánh đi làm sao?"
"Bọn họ quá bận, cho nên sư phụ của huynh giao nhiệm vụ này cho ta." Ninh Nguyệt Thiền nói.
Sư tôn giao nhiệm vụ cho Ninh Nguyệt Thiền? Vậy còn sư tôn thì sao?
Cố Thanh Sơn âm thầm suy nghĩ.
Ninh Nguyệt Thiền lại lấy một cái túi thơm, móc ra một cái lá bùa màu tím lấp lánh đưa cho Cố Thanh Sơn.
"Đây là gì?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.
"Trước đó ta có gặp sư tôn của huynh, nàng nhờ ta đem tấm Thông dụng phù này giao cho huynh." Ninh Nguyệt Thiền nói.
Thông dụng phù là bùa chú cấp cao, có thể nói là một trong những bùa chú khó chế tạo nhất, bởi vì nó dính đến pháp tắc không gian, công dụng còn vượt hơn túi trữ vật rất nhiều.
Lá bùa này không giống Truyền tấn phù, Truyền tấn phù chỉ có thể truyền âm, còn Thông dụng phù thì lại giống như “Cái tủ thông hai bên” vậy, các tu sĩ nhờ vào đó mà có thể cách không chuyển giao đồ vật. Một người bỏ một thứ gì vào, người còn lại có thể từ bên kia lấy thứ đó ra. Cho dù hai người có bị ngăn cách bởi dòng chảy thời không hỗn loạn, thì vẫn không ảnh hưởng đến việc gửi và lấy này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để chế tạo được một lá bùa như vậy, thì phải hao phí thời gian mười năm, tiêu hao vô số linh thạch và vật liệu quý hiếm.
Cố Thanh Sơn cuống quít truyền linh lực vào Thông dụng phù, muốn nhìn thử món đồ sư tôn giao cho mình là gì.
Thông dụng phù phát sáng, một giây sau liền có một cái bình ngọc nhỏ xuất hiện, sau đó xuất hiện thêm một Truyền tấn phù.
Cố Thanh Sơn nghe Truyền tấn phù trước.
"Ta mang Bi Ngưỡng vào dòng chảy thời không chữa thương, con nhớ chú ý an toàn, không được bỏ chạy. Cái bình ngọc này là thánh phẩm chữa thương ta tìm được ở thế giới Thần Võ, nó còn tốt hơn cả đan dược ở thế giới chúng ta, con cầm lấy mà dùng."
Cố Thanh Sơn cầm bình ngọc, trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác thật ấm áp, lại âm thầm lo lắng.
Bi Ngưỡng đại sư bị thương, mà sư tôn cũng chỉ đành tránh vào dòng chảy thời không hỗn loạn, e rằng tình cảnh hiện giờ của bọn họ cũng không tốt là bao.
Lúc này, bên ngoài có binh sĩ thông báo rằng Lãnh Thiên Tinh mang theo một đội quân ra ngoài gặp phải yêu ma mạnh, đã chiến đấu một ngày một đêm mà không phân thắng bại.
Nghe vậy, Ninh Nguyệt Thiền liền đi ra ngoài. Cố Thanh Sơn cũng đi theo nhưng lại bị nàng quay người lại, đưa tay đặt lên chiến giáp của hắn đẩy trở lại.
"Ta đi là đủ rồi." Ninh Nguyệt Thiền nhìn hắn một lúc, mặt đỏ hồng lên.
"Ta không có chuyện gì để làm cả." Cố Thanh Sơn kiên trì nói.
"Thôi, Tông môn của huynh quá ít người, không chịu nổi tổn thất. Huynh vẫn nên ngoan ngoãn ở lại quân doanh đi, miễn làm người khác phải bận tâm." Ninh Nguyệt Thiền cũng không quay đầu lại nói một câu, rồi vội vàng rời khỏi quân trướng.
Cố Thanh Sơn sững người mất một lúc, sau đó cảm thấy tức giận vô cùng.
Sư phụ như vậy thì cũng thôi đi, đến cô nương này mà cũng như vậy là sao? Ta cũng không phải chưa từng tham gia đại chiến, các ngươi làm như vậy có còn gọi là người lăn lộn trong giới tu hành nữa không?
Hắn không thể làm gì khác hơn là gọi ra giao diện Chiến Thần, nhìn nhiệm vụ vẫn đình trệ như vậy thì âm thầm phát sầu.
Trong quân trướng lúc này không có một ai, hắn tìm đại một nơi ngồi xuống rồi lấy thanh trường kiếm tàn tạ ra, nhìn thế nào cũng không nhìn ra cái gì.
Hắn chợt nhớ tới mấy câu nói trong nhiệm vụ.
[Tên nhiệm vụ: Chứng minh giá trị của ngài.]
[Miêu tả nhiệm vụ: Xin hãy thoả sức thể hiện tài năng của mình, chỉ có biểu hiện đến mức chói mắt nhất, mới có tư cách hoàn thành nhiệm vụ này.]
[Giải thích rõ hơn: Nếu như ngài là thứ rác rưởi sẽ không ai thèm nhìn ngài thêm cái nào.]
Cố Thanh Sơn nhìn thanh trường kiếm, trong lòng đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ khó mà tin nổi. Hắn ho nhẹ vài tiếng rồi quay về phía trường kiếm nghiêm nghị hỏi: "Xin chào, lần đầu gặp gỡ, không biết tại hạ có thể cống hiến sức lực vì huynh đài hay không?"
Hoàn toàn yên tĩnh.
Trường kiếm không trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Sơn đợi thêm một lúc, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Đầu óc hắn quả thật hay có ý nghĩ kỳ lạ mà.
Nhưng chỉ một giây sau, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt đi.
Chỉ vì thanh kiếm ở trong tay hắn có hơi động đậy một chút.
Cố Thanh Sơn không tự chủ được đứng lên.
Trường kiếm có linh?
"Ngươi… có thể nghe hiểu những gì ta nói?" Cố Thanh Sơn chần chờ hỏi.
Trường kiếm rời khỏi tay của hắn, lơ lửng giữa không trung, mũi kiếm hướng xuống, chuôi kiếm nhẹ nhàng chỉ trỏ.
"Ngươi là Kiếm Linh?" Cố Thanh Sơn mắt sáng rực lên.
Binh khí nào có linh tính thì uy lực sẽ tăng lên gấp bội, đây là bảo vật chỉ có trong truyền thuyết.
Chỉ thấy trường kiếm kia lại gật đầu một cái.
Lúc này trên giao diện Chiến Thần, quả cầu thủy tinh bắt đầu tỏa ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt, làn sương mù bên trong tự động bay ra ngoài, chui vào khắp cơ thể Cố Thanh Sơn qua lỗ chân lông.
Đây chính là sức mạnh đặc biệt đã gợi ý trong nhiệm vụ trước.
Ting!
Hệ thống phát ra một tiếng vang lanh lảnh.
[Nhiệm vụ đầu tiên: Chứng minh giá trị của ngài (đã hoàn thành).]
[Nhận được được phần thưởng: Tâm Ý Tương Thông.]
[Tâm Ý Tương Thông: Thiên Tuyển kỹ hệ Tâm Linh, giúp ngài có thiên phú có thể đọc hiểu ý của khí linh.]
[Giải thích: Đây là một thứ tốt mà hệ thống đã trả một cái giá lớn mới có được, và nó chắc chắn sẽ giúp ngài.]
Cố Thanh Sơn hấp thu xong luồng khói trắng từ quả cầu thủy tinh, ánh mắt liền tìm đến thanh trường kiếm kia.
Thật là kỳ diệu, từ sâu trong tâm trí hắn dường như có thể hiểu được đối phương muốn biểu đạt ý gì.
"Ngươi… Muốn ta đi cùng ngươi?"
Chuôi kiếm trên thanh trường kiếm lại chỉ chỉ lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro