Làm trước nói s...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
"Ngươi nói những thần khí này cũng muốn làm như vậy sao?"
"Đúng vậy, binh khí tự bày trận là chuyện xưa nay chưa từng có, tôi không biết chúng nó có thể thành công hay không."
Cố Thanh Sơn nhìn về phía đỉnh núi Đại Thiết Vi.
Trường mâu bảy màu lẳng lặng đứng ở đó, lá bùa màu vàng vẫn phong ấn nó như cũ.
Nó rất ít khi ra tay, nói vậy cũng có liên quan đến lá bùa kia.
Cố Thanh Sơn nhìn trường mâu, đột nhiên hỏi: "Thật sự không có gì ngăn cản được trường mâu này à?"
"Đúng vậy."
"Không phải núi Thiết Vi vẫn không sao à?"
"Núi Thiết Vi có thể, nhưng cũng vô dụng, chúng tôi cũng không phải chưa từng thử qua."
Vong Xuyên Ly Hồn Câu thở dài một tiếng, nói: "Núi Thiết Vi thật ra là một trong ba thần khí của Hoàng Tuyền nên mới có khả năng ngăn cản thần binh trường mâu bảy màu."
"Nhưng không biết tại sao trước lúc bắt đầu chiến tranh nó đã bị trọng thương."
"Sau khi chiến tranh xảy ra, nó chỉ ngăn cản được mấy lần công kích của trường mâu bảy màu rồi bị đánh bay."
"Hơn nữa có ngăn được trường mâu bảy màu thì sao? Hiện tại thần linh đều đã chết sạch, cho dù thương thế của nó khỏi hẳn cũng không giết được yêu ma rải rác khắp Hoàng Tuyền, càng không thể ngăn cản Quỷ Vương sinh ra được."
"Thế cục tới nước này rồi, nó và ta chẳng thể ngăn cản được gì cả."
Cố Thanh Sơn vỗ trán, quả thực hết cách.
Ba mươi sáu binh khí trên bầu trời còn đang chậm rãi lập Hoàng Tuyền khốn ma đại trận.
Nhưng cho dù chúng nó có vây khốn được trường mâu bảy màu thì vẫn còn Ma Thần và Quỷ Vương.
Đây thật sự là tuyệt cảnh không thể ngăn cản được.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm một lát.
Hắn nói với Vong Xuyên Ly Hồn Câu và đao Tước Cốt Quỷ: "Cho ta chút thời gian, ta phải suy nghĩ lại."
Hắn cách xa một khoảng, lặng lặng trầm ngâm đưa lưng về phía hai thanh binh khí.
"Hắn ta đang làm gì vậy? Thời gian đã khẩn cấp lắm rồi." Chim trắng nhỏ ngạc nhiên nói.
Nó nói xong liền bay qua.
Vù!
Từ hư không, một thanh kiếm bay ra chặn đường chim trắng nhỏ.
"Đừng qua đó." Địa kiếm thấp giọng nói.
"Ngươi là binh khí của hắn ta à? Hắn ta..." Chim trắng nhỏ nói.
"Suỵt, đừng lên tiếng, để ngài ấy có chút không gian riêng." Địa kiếm nói.
"Quỷ đao trở về rồi." Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói: "Có lẽ biết sự thật khiến anh ta sinh ra cảm giác tuyệt vọng, có thể anh ta cần chút thời gian điều chỉnh lại."
"Thì ra là thế." Chim trắng nhỏ nói.
Địa kiếm phản bác: "Không phải vậy đâu, ngài ấy cần thời gian để tự hỏi, cho nên làm ơn giữ im lặng."
Triều Âm chống đỡ một mảnh không gian.
Ba binh khí khác vẫn duy trì trầm mặc.
Trong lúc nhất thời, sông Vong Xuyên im lặng không tiếng động.
Vô số dòng nước giống như đường núi gập ghềnh, phản chiếu ánh nắng thật dài qua đỉnh đầu Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vẫn bất động.
Có cách nào không nhỉ?
Đây là một cuộc chiến trường kỳ, nên làm thế nào đây?
Một lát sau, ánh mắt hắn lóe lên.
Cố Thanh Sơn vừa tiếp tục suy tư vừa trở về.
"Thế nào, ngươi có ý tưởng gì không?" Vong Xuyên Ly Hồn Câu hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: "Thời gian không còn nhiều, chuyện này khá phiền toái nhưng không phải hoàn toàn không có hy vọng."
"Cái gì? Hy vọng? Ngươi nói là còn hy vọng?" Chim trắng nhỏ kích động.
"Với cục diện trước mắt, loài người chúng tôi có một câu nói."
"Câu gì?"
"Đừng nghĩ nhiều nữa, làm trước nói sau."
Đám binh khí đồng loạt trầm mặc.
"Vậy là có ý gì?" Chim trắng nhỏ lặng lẽ hỏi Địa Kiếm.
"Ta cũng không hiểu lắm." Địa kiếm nói.
Vong Xuyên Ly Hồn Câu thật thà lên tiếng: "Dù sao chúng ta cũng là binh khí, có mấy câu nói của loài người chúng ta không hiểu lắm, ngươi cứ nói thẳng đi."
Cố Thanh Sơn đáp: "Tất cả đều là do yêu ma mà ra, cho nên chúng ta nghĩ cách xử lý đám yêu ma trước đã."
Chim trắng nhỏ hỏi: "Đối phó với yêu ma? Vậy Quỷ vương mười tám tầng địa ngục thì sao?"
"Mọi chuyện phải làm từ từ từng bước, đầu tiên đừng động đến Quỷ vương."
"Cả thế giới Hoàng Tuyền đều là yêu ma và Phệ Hồn Ma Chu, ngươi nắm chắc mấy phần?"
Cố Thanh Sơn nói: "Không nắm chắc phần nào cả, nhưng đôi khi phải làm trước rồi nói sau."
"Nói đi, phải làm như thế nào."
"Có thể ta cần binh khí đang hiển hóa thành pháp tắc núi Thiết Vi kia giúp đỡ... Nó có thể ngăn cản trường mâu bảy màu?"
"Đúng vậy, nó từng bị trọng thương, kế tiếp chưa chắc đã có thể ngăn cản được."
"Ta không cần nó làm gì nhiều, vấn đề mấu chốt ở bước này là chúng ta phải tìm ra nó."
Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói: "Việc này thì dễ, ba mươi sáu binh khí thượng cổ chúng ta là chỉnh thể của pháp tắc Hoàng Tuyền, chỉ cần có bảy tám loại binh khí cảm ứng với nhau chắc chắn sẽ tìm ra chỗ của nó."
Cố Thanh Sơn nói: "Xem ra chúng ta cần phải quay lại miếu thờ thần khí một chuyến."
...
Phệ Hồn Ma Chu bám trên đỉnh thần miếu.
Có bị phát hiện, nó cũng không thèm trốn.
Phệ Hồn Ma Chu không thèm che giấu, để lộ ra thân hình của mình, nhìn chằm chằm vào Vong Xuyên.
Vừa rồi mình bị đùa cợt.
Làm một con Phệ Hồn Ma Chu, đây là sỉ nhục trước giờ chưa từng có.
Nếu tên loài người kia dám xuất hiện lần nữa...
Nó đang nghĩ ngợi, đột nhiên lại cảm ứng được gì đó.
Phệ Hồn Ma Chu dựng đứng cả người lên, nhìn vào trong dòng sông Vong Xuyên.
Gào!
Phệ Hồn Ma Chu phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.
Tên nhân loại kia thật sự lại xuất hiện.
Cố Thanh Sơn đứng trên mặt nước Vong Xuyên, sóng nước bốn phía đều tránh né hắn.
Hắn nhìn Phệ Hồn Ma Chu, nhện ma cũng nhìn hắn.
Khoảng cách giữa cả hai trong lúc đó gần đến mức có thể nhìn thấy rõ đối phương.
Chỉ có khoảng cách xa như vậy, Cố Thanh Sơn mới cảm thấy yên tâm.
Một thanh kiếm hiện ra bên người Cố Thanh Sơn.
Địa kiếm.
Cố Thanh Sơn truyền âm nói: "Một phần lực."
"Đã hiểu." Địa kiếm đáp lại.
Ánh sáng lóe lên.
Địa Kiếm đâm xuyên qua ngực nhện ma, đâm thẳng vào tim của nó.
Đùng!
Phệ Hồn Ma Chu vươn chân đá bay Địa Kiếm.
Địa Kiếm lại bay xuống, tiếp tục chém về phía Phệ Hồn Ma Chu.
Nhện ma lại vung chân.
Đùng!
Địa Kiếm lại bị đánh bay.
Phệ Hồn Ma Chu hơi cảm ứng, phát hiện ngay cả chút dấu vết xước da cũng không có.
"Nhân loại, ngươi quá yếu, ngay cả gãi ngứa cũng không thành." Phệ Hồn Ma Chu cười nhạo.
Cố Thanh Sơn không nói một lời.
Địa Kiếm lại tới.
Nhện ma lại chặn.
Địa Kiếm lại bị đánh bay nhưng lại nhanh chóng bay trở về.
Lúc này, Phệ Hồn Ma Chu đã hết kiên nhẫn.
"Ngu xuẩn, công kích không đau không ngứa của ngươi thì có tác dụng gì với ta chứ?" Nó quát lên.
Nhưng Cố Thanh Sơn cũng chẳng thèm để ý nhện ma nghĩ như thế nào, vẫn khống chế Địa Kiếm không ngừng nỗ lực chém lên người nó.
Phệ Hồn Ma Chu lại cản thêm mấy trăm lần, bỗng nhiên chẳng muốn cản nữa.
Địa Kiếm chém lên người nó quả thật đến cả da cũng không cọ xước.
Cố Thanh Sơn đột nhiên thay danh hiệu chiến thần "Tướng quân du kích".
Tốc độ công kích tăng thêm 15%.
Một kiếm.
Hai kiếm.
Ba kiếm.
...
Bảy kiếm.
Cả người Cố Thanh Sơn chìm dưới nước sống, hết to: "Toàn lực!"
Địa Kiếm phát ra tiếng vù vù mãnh liệt.
Bí kiếm, Thất Tinh Du Long!
Một con Lôi Long lớn chưa từng thấy xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Sơn vận dụng bí kiếm này từ khi trở thành tu sĩ Hóa Thần trung kỳ tới nay.
"Đúng vậy, binh khí tự bày trận là chuyện xưa nay chưa từng có, tôi không biết chúng nó có thể thành công hay không."
Cố Thanh Sơn nhìn về phía đỉnh núi Đại Thiết Vi.
Trường mâu bảy màu lẳng lặng đứng ở đó, lá bùa màu vàng vẫn phong ấn nó như cũ.
Nó rất ít khi ra tay, nói vậy cũng có liên quan đến lá bùa kia.
Cố Thanh Sơn nhìn trường mâu, đột nhiên hỏi: "Thật sự không có gì ngăn cản được trường mâu này à?"
"Đúng vậy."
"Không phải núi Thiết Vi vẫn không sao à?"
"Núi Thiết Vi có thể, nhưng cũng vô dụng, chúng tôi cũng không phải chưa từng thử qua."
Vong Xuyên Ly Hồn Câu thở dài một tiếng, nói: "Núi Thiết Vi thật ra là một trong ba thần khí của Hoàng Tuyền nên mới có khả năng ngăn cản thần binh trường mâu bảy màu."
"Nhưng không biết tại sao trước lúc bắt đầu chiến tranh nó đã bị trọng thương."
"Sau khi chiến tranh xảy ra, nó chỉ ngăn cản được mấy lần công kích của trường mâu bảy màu rồi bị đánh bay."
"Hơn nữa có ngăn được trường mâu bảy màu thì sao? Hiện tại thần linh đều đã chết sạch, cho dù thương thế của nó khỏi hẳn cũng không giết được yêu ma rải rác khắp Hoàng Tuyền, càng không thể ngăn cản Quỷ Vương sinh ra được."
"Thế cục tới nước này rồi, nó và ta chẳng thể ngăn cản được gì cả."
Cố Thanh Sơn vỗ trán, quả thực hết cách.
Ba mươi sáu binh khí trên bầu trời còn đang chậm rãi lập Hoàng Tuyền khốn ma đại trận.
Nhưng cho dù chúng nó có vây khốn được trường mâu bảy màu thì vẫn còn Ma Thần và Quỷ Vương.
Đây thật sự là tuyệt cảnh không thể ngăn cản được.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm một lát.
Hắn nói với Vong Xuyên Ly Hồn Câu và đao Tước Cốt Quỷ: "Cho ta chút thời gian, ta phải suy nghĩ lại."
Hắn cách xa một khoảng, lặng lặng trầm ngâm đưa lưng về phía hai thanh binh khí.
"Hắn ta đang làm gì vậy? Thời gian đã khẩn cấp lắm rồi." Chim trắng nhỏ ngạc nhiên nói.
Nó nói xong liền bay qua.
Vù!
Từ hư không, một thanh kiếm bay ra chặn đường chim trắng nhỏ.
"Đừng qua đó." Địa kiếm thấp giọng nói.
"Ngươi là binh khí của hắn ta à? Hắn ta..." Chim trắng nhỏ nói.
"Suỵt, đừng lên tiếng, để ngài ấy có chút không gian riêng." Địa kiếm nói.
"Quỷ đao trở về rồi." Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói: "Có lẽ biết sự thật khiến anh ta sinh ra cảm giác tuyệt vọng, có thể anh ta cần chút thời gian điều chỉnh lại."
"Thì ra là thế." Chim trắng nhỏ nói.
Địa kiếm phản bác: "Không phải vậy đâu, ngài ấy cần thời gian để tự hỏi, cho nên làm ơn giữ im lặng."
Triều Âm chống đỡ một mảnh không gian.
Ba binh khí khác vẫn duy trì trầm mặc.
Trong lúc nhất thời, sông Vong Xuyên im lặng không tiếng động.
Vô số dòng nước giống như đường núi gập ghềnh, phản chiếu ánh nắng thật dài qua đỉnh đầu Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vẫn bất động.
Có cách nào không nhỉ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là một cuộc chiến trường kỳ, nên làm thế nào đây?
Một lát sau, ánh mắt hắn lóe lên.
Cố Thanh Sơn vừa tiếp tục suy tư vừa trở về.
"Thế nào, ngươi có ý tưởng gì không?" Vong Xuyên Ly Hồn Câu hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: "Thời gian không còn nhiều, chuyện này khá phiền toái nhưng không phải hoàn toàn không có hy vọng."
"Cái gì? Hy vọng? Ngươi nói là còn hy vọng?" Chim trắng nhỏ kích động.
"Với cục diện trước mắt, loài người chúng tôi có một câu nói."
"Câu gì?"
"Đừng nghĩ nhiều nữa, làm trước nói sau."
Đám binh khí đồng loạt trầm mặc.
"Vậy là có ý gì?" Chim trắng nhỏ lặng lẽ hỏi Địa Kiếm.
"Ta cũng không hiểu lắm." Địa kiếm nói.
Vong Xuyên Ly Hồn Câu thật thà lên tiếng: "Dù sao chúng ta cũng là binh khí, có mấy câu nói của loài người chúng ta không hiểu lắm, ngươi cứ nói thẳng đi."
Cố Thanh Sơn đáp: "Tất cả đều là do yêu ma mà ra, cho nên chúng ta nghĩ cách xử lý đám yêu ma trước đã."
Chim trắng nhỏ hỏi: "Đối phó với yêu ma? Vậy Quỷ vương mười tám tầng địa ngục thì sao?"
"Mọi chuyện phải làm từ từ từng bước, đầu tiên đừng động đến Quỷ vương."
"Cả thế giới Hoàng Tuyền đều là yêu ma và Phệ Hồn Ma Chu, ngươi nắm chắc mấy phần?"
Cố Thanh Sơn nói: "Không nắm chắc phần nào cả, nhưng đôi khi phải làm trước rồi nói sau."
"Nói đi, phải làm như thế nào."
"Có thể ta cần binh khí đang hiển hóa thành pháp tắc núi Thiết Vi kia giúp đỡ... Nó có thể ngăn cản trường mâu bảy màu?"
"Đúng vậy, nó từng bị trọng thương, kế tiếp chưa chắc đã có thể ngăn cản được."
"Ta không cần nó làm gì nhiều, vấn đề mấu chốt ở bước này là chúng ta phải tìm ra nó."
Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói: "Việc này thì dễ, ba mươi sáu binh khí thượng cổ chúng ta là chỉnh thể của pháp tắc Hoàng Tuyền, chỉ cần có bảy tám loại binh khí cảm ứng với nhau chắc chắn sẽ tìm ra chỗ của nó."
Cố Thanh Sơn nói: "Xem ra chúng ta cần phải quay lại miếu thờ thần khí một chuyến."
...
Phệ Hồn Ma Chu bám trên đỉnh thần miếu.
Có bị phát hiện, nó cũng không thèm trốn.
Phệ Hồn Ma Chu không thèm che giấu, để lộ ra thân hình của mình, nhìn chằm chằm vào Vong Xuyên.
Vừa rồi mình bị đùa cợt.
Làm một con Phệ Hồn Ma Chu, đây là sỉ nhục trước giờ chưa từng có.
Nếu tên loài người kia dám xuất hiện lần nữa...
Nó đang nghĩ ngợi, đột nhiên lại cảm ứng được gì đó.
Phệ Hồn Ma Chu dựng đứng cả người lên, nhìn vào trong dòng sông Vong Xuyên.
Gào!
Phệ Hồn Ma Chu phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.
Tên nhân loại kia thật sự lại xuất hiện.
Cố Thanh Sơn đứng trên mặt nước Vong Xuyên, sóng nước bốn phía đều tránh né hắn.
Hắn nhìn Phệ Hồn Ma Chu, nhện ma cũng nhìn hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảng cách giữa cả hai trong lúc đó gần đến mức có thể nhìn thấy rõ đối phương.
Chỉ có khoảng cách xa như vậy, Cố Thanh Sơn mới cảm thấy yên tâm.
Một thanh kiếm hiện ra bên người Cố Thanh Sơn.
Địa kiếm.
Cố Thanh Sơn truyền âm nói: "Một phần lực."
"Đã hiểu." Địa kiếm đáp lại.
Ánh sáng lóe lên.
Địa Kiếm đâm xuyên qua ngực nhện ma, đâm thẳng vào tim của nó.
Đùng!
Phệ Hồn Ma Chu vươn chân đá bay Địa Kiếm.
Địa Kiếm lại bay xuống, tiếp tục chém về phía Phệ Hồn Ma Chu.
Nhện ma lại vung chân.
Đùng!
Địa Kiếm lại bị đánh bay.
Phệ Hồn Ma Chu hơi cảm ứng, phát hiện ngay cả chút dấu vết xước da cũng không có.
"Nhân loại, ngươi quá yếu, ngay cả gãi ngứa cũng không thành." Phệ Hồn Ma Chu cười nhạo.
Cố Thanh Sơn không nói một lời.
Địa Kiếm lại tới.
Nhện ma lại chặn.
Địa Kiếm lại bị đánh bay nhưng lại nhanh chóng bay trở về.
Lúc này, Phệ Hồn Ma Chu đã hết kiên nhẫn.
"Ngu xuẩn, công kích không đau không ngứa của ngươi thì có tác dụng gì với ta chứ?" Nó quát lên.
Nhưng Cố Thanh Sơn cũng chẳng thèm để ý nhện ma nghĩ như thế nào, vẫn khống chế Địa Kiếm không ngừng nỗ lực chém lên người nó.
Phệ Hồn Ma Chu lại cản thêm mấy trăm lần, bỗng nhiên chẳng muốn cản nữa.
Địa Kiếm chém lên người nó quả thật đến cả da cũng không cọ xước.
Cố Thanh Sơn đột nhiên thay danh hiệu chiến thần "Tướng quân du kích".
Tốc độ công kích tăng thêm 15%.
Một kiếm.
Hai kiếm.
Ba kiếm.
...
Bảy kiếm.
Cả người Cố Thanh Sơn chìm dưới nước sống, hết to: "Toàn lực!"
Địa Kiếm phát ra tiếng vù vù mãnh liệt.
Bí kiếm, Thất Tinh Du Long!
Một con Lôi Long lớn chưa từng thấy xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Sơn vận dụng bí kiếm này từ khi trở thành tu sĩ Hóa Thần trung kỳ tới nay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro