Như hình với bó...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Tô Tuyết Nhi bỗng nhiên ngộ ra một điều.
Bản thân đã sai lầm.
Quyền lực sẽ không tránh bất kỳ một người nào, bởi vì nó muốn nắm bắt tự do của mỗi một người ở trong tay.
Nó nằm trong đáy lòng của mỗi người.
Nó như hình với bóng, không thể nào trốn tránh.
Cắn lấy môi, trái tim Tô Tuyết Nhi đau thắt lại.
Dựa theo quy luật sử dụng Liệt Phùng Ma Châu, tin tức này mình phải giữ kín như bưng, tuyệt đối không được nói cho Huyết Bào Ma Chủ.
Ngay cả ám chỉ cũng không thể!
Mặc dù mình đang trở nên mạnh mẽ, nhưng trước mặt ở những đại nhân vật kia, thực lực của mình vẫn chưa thấm vào đâu.
Khoảng thời gian này, thực lực của Học viện đảo Sương Mù không ngừng phá vỡ những hiểu biết của cô về cái từ “cường giả” này.
Huyết Bào Ma Chủ chỉ có một người.
Ông ấy có mạnh đến cỡ nào, đối mặt với nhiều cường giả cùng một cấp bậc như vậy, ông cũng không thể bảo vệ mình từng phút từng giây được.
Một khi Huyết Bào Ma Chủ không còn nữa, đối phương nhất định sẽ có vài biện pháp bí mật để lấy mạng mình.
Làm sao đây?
Tô Tuyết Nhi cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Tỉnh táo!
Tỉnh táo!
Tô Tuyết Nhi mày có thể nghĩ ra cách mà.
Cô lặng lẽ cổ vũ mình.
Bỗng một khắc nào đó, cô nhớ lại một chuyện.
Đúng rồi...
Tiếng gọi của chim Kich Cức!
Những đại nhân vật kia không thể đi theo chim Kich Cức, đến nơi nó chỉ định.
Tiếng gọi của chim Kich Cức, cũng chỉ có sinh linh tầm tuổi cô mới có thể hưởng ứng.
Đây là con đường trở lên mạnh mẽ, cũng là cách duy nhất để tránh xa đối phương
Tô Tuyết Nhi không nhịn được siết chặt nắm đấm.
Mặc dù nguy hiểm chưa tan đi, nhưng ít nhất đã có một tia hi vọng nhỏ.
Cô đột nhiên đứng lên.
Không chờ đợi thêm nữa, ngay bây giờ phải chuẩn bị sẵn sàng, lập tức lên đường.
Rời khỏi nơi này!
Bên kia.
Hư không tối mịt vô tận.
Một chiếc thuyền xuyên qua thế giới trùng điệp, thuận theo luồng gió hỗn loạn lao vun vút về phía trước.
Trải qua suốt năm ngày, xuyên qua hơn hai trăm triệu tám ngàn tầng thế giới, nó đã tới được đích đến của chuyến đi này.
Thuyền dần dần dừng lại.
Chẳng biết lúc nào, một bên thuyền đã xuất hiện ánh sáng.
Cố Thanh Sơn cùng Lão giả nhìn lại.
Chỉ thấy những ánh sáng kia đến từ một kiến trúc cổ xưa giống như nhà xưởng.
Bốn phía là hư không vô tận, mà kiến trúc nhà xưởng rộng lớn vậy, lẳng lặng trôi lơ lửng trong bóng tối hỗn độn.
Toà kiến trúc kia dường như đã có ngàn năm lịch sử, trên mặt tường u tối viết đầy những tên họ cùng tiêu ngữ đủ kiểu.
Có lẽ để cho chữ viết không bị vách tường loang lổ che lấp, mỗi một nhóm tiêu ngữ đều dùng thuật pháp để ghi.
Những tiêu ngữ này tản ra ánh sáng ở trong hư không tối tăm, giống như đèn nê ông ban đêm, tản ra ý vị không thể nói rõ, vô cùng dễ nhận biết.
Cố Thanh Sơn đã biết rất nhiều chữ viết trên thế giới, lúc này liền nghiêm túc nhìn sang.
[Barry là một tên cảng Thiên Sứ ngu dốt háo sắc, Eilen.]
Đây là dòng tiêu ngữ bắt mắt nhất.
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nhướn mày, tiếp tục nhìn xuống.
[Lão đại Barry, bọn tôi quả thật không đánh lại ông, nhưng dù gì cũng phải trả một ít tiền đặt cược chứ, sòng bạc Ngân Kình, Triệu côn đồ.]
[Lão đại Barry, ông còn đến chỗ chúng tôi ăn cơm nữa, thì xin đừng to tiếng kêu đau bụng, cũng đừng lăn lộn trên mặt đất giả bộ bị ngộ độc thức ăn, tôi thề sẽ không bao giờ miễn phí cho ông đồ ăn ngon trong bếp nữa, Trình trưởng quỹ.]
[Đánh quyền thì đánh quyền, chúng ta đừng dùng đến chiêu hạ lưu, được không? Ẩn danh.]
[Trả tiền đây! Toàn thể bạn nhỏ tại trường mầm non Đông Phương.]
Có lẽ đây chính là câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa.
Cố Thanh Sơn nhìn xong mà thấy nổi cả gai ốc.
Mình thật sự phải nghĩ cách để ở lại? Ở lại một nơi như thế này?
Đang lúc hắn chần chừ, bỗng nhiên nghe thấy trong câu lạc bộ truyền ra một trận hoan hô.
"Ngã xuống rồi!"
"Đánh mạnh vào!"
Một giọng nam phấn khởi lấn át hết những âm thanh khác, hét lớn: "Thân là trọng tài, tôi phải nhắc nhở cậu, đây là cơ hội tốt nhất! Đánh hắn! Đánh thật mạnh! Mau nhìn đi, hai chân của hắn đã duỗi ra rồi, đánh vào giữa thật mạnh đi!"
Một tiếng kêu thảm thiết đáng sợ vang lên.
Sau đó là vô số âm thanh hít khí lạnh.
"..." Cố Thanh Sơn.
"..." Lão giả.
"Ừm, đây chính là giọng nói của tên Barry khốn nạn đó."
Lão giả không được tư nhiên vặn vặn cổ mấy cái.
Khoé miệng ông khẽ co rút, hướng Cố Thanh Sơn nói: "Đã đến câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa rồi, rất hoan nghênh lần sau cậu lại ngồi thuyền của Hiệp hội Thủ Hộ Giả Tháp Cao chúng ta.”
Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: "Cảm ơn dọc đường đi đã chiếu cố, hẹn gặp lại."
Hắn nhẹ nhàng đạp một cái, nhảy xuống khỏi thuyền.
Lão giả cười vẫy vẫy tay với hắn.
Một giây kế tiếp, ông quay đầu, nhìn người trẻ tuổi vừa mới chui ra từ trong thuyền quát lớn.
"Mau lái thuyền!!!"
Người trẻ tuổi sợ hết hồn, vội vàng chạy về làm việc.
Chiếc thuyền của Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao như trận cuồng phong đi xa, trong chớp mắt liền biến mất không thấy.
"Sao lại có cảm giác như đang chạy chối chết vậy..."
Cố Thanh Sơn nhìn chiếc thuyền biến mất trong hư không, không khỏi lẩm bẩm nói.
Được rồi, bây giờ đã không có đường lui nữa.
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ xoay người, men theo con đường đi đến cửa lớn của cậu lạc bộ.
Lúc này, giữa giao diện làm việc của Chiến Thần hiện lên một hàng số nhấp nháy liên tục.
[59: 59.]
[59: 58.]
[59: 57.]
Đồng hồ đếm ngược bắt đầu.
Cố Thanh Sơn chỉ có thể dừng lại ở nơi này một giờ.
Trong một giờ này, hắn phải tìm được cách để ở lại, từ đó hoàn thành nhiệm vụ Vận Mệnh, để biết một bí mật được giao diện thao tác của Chiến Thần cung cấp.
Nếu như không làm được, hệ thống sẽ cho hắn một danh hiệu: "Người bỏ lỡ vận mệnh."
Nếu hệ thống đã tuyên bố, hắn tuyệt đối không thích nổi cái danh hiệu này, vậy thì hắn phải cẩn thận đối mặt.
Cố Thanh Sơn tăng nhanh tốc độ hành động.
Mấy phút đồng hồ sau, hắn đứng ở trước cửa câu lạc bộ.
Cố Thanh Sơn quan sát một hồi.
Cái thế giới Siêu Duy này cũng không lớn, tựa hồ chỉ có một tòa câu lạc bộ, cùng với một mảnh đất nhỏ bao quanh bốn phía.
Một cô gái đeo trang sức tai mèo canh giữ ở trước cửa câu lạc bộ.
Cô ngồi ở trên một cái ghế, đang cặm cụi viết gì đó trên bàn.
"Muốn đánh nhau, ngày mai đến, hôm nay sắp kết thúc rồi."
Cố Thanh Sơn còn chưa mở miệng, cô gái này đã nhắc nhở.
"Thu phí như thế nào?" Cố Thanh Sơn dừng bước chân lại, hỏi.
"Anh của tôi đã nói, không thu phí."
Cô gái không ngẩng đầu lên nói.
Cô vẫn đang viết thoăn thoắt.
Ở trên bàn, ngoài mấy cây bút, một cục gôm tẩy, một quyển sổ ra, chỉ còn lại một quyển tạp chí mỏng.
Tiêu đề trên trang bìa của quyển tạp chí kia, được dùng bút màu đỏ ghi lên một kí hiệu rất bắt mắt.
Cố Thanh Sơn vừa nhìn đã nhận ra được chữ trên tiêu đề.
[Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao thông báo: Chim Kinh Cức đã bắt đầu kêu gọi!]
Đây là chữ viết của Hiệp hội Thủ Hộ Giả Tháp Cao phát minh, đã liên tục sử dụng tám tỉ năm nay.
Chim Kinh Cức?
Đó là gì?
Cố Thanh Sơn nhìn lướt qua, cũng không nhìn kỹ thêm nữa.
Sự chú ý của hắn bị cô gái đang ngồi viết kia hấp dẫn.
Sau lưng cô gái này, có một cái đuôi vểnh lên thật cao.
Cái đuôi thỉnh thoảng lại dung đưa theo suy tư của cô.
Đây là đuôi thật?
Cố Thanh Sơn nghi ngờ suy nghĩ.
Chỉ thấy tai mèo tên đầu cô gái khẽ động một cái.
"Kết thúc." Cô nói.
Ngay sau đó, một giọng nam từ trong câu lạc bộ truyền tới.
"Trận đấu hôm nay kết thúc, hoan nghênh mọi người lần sau lại tới tham dự!"
"Chính nghĩa! Thiết quyền! Nơi này vĩnh viễn mở rộng cánh cửa vì mọi người!"
Cố Thanh Sơn kinh ngạc liếc cô gái kia một cái.
Vừa rồi cô ta nghe được cả động tĩnh bên trong câu lạc bộ.
Xem ra cái tai trên đầu kia không phải là đồ trang sức, mà là tai thật!
Cái đuôi... tai...
Cô gái này là một vị Manh Miêu sao?
Cửa chính câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa ầm ầm mở ra.
Một đám người tập tễnh đi ra.
Đây là một nhóm đàn ông vạm vỡ, cho dù bị sưng mặt sưng mũi nhưng vẻ hưng phấn trên mặt họ vẫn không hề giảm đi.
"Đau quá, quyền vừa nãy anh dùng toàn lực đúng không?" Một người ôm bụng dưới, nhìn người còn lại nói.
"Đương nhiên, không dùng toàn lực thì sao đối phó với anh được." Người còn lại nói.
"Anh dùng năng lực sao?"
"Sao có thể chứ! Barry đang quan sát như thế, ngoài sức mạnh bản thân ra tôi không dùng bất kỳ năng lực nào cả!" Người nọ hét toáng lên.
"Ừm, tôi cam tâm tình nguyện thua rồi." Người hỏi lộ ra vẻ mặt hài lòng.
"Đi thôi." Có người hô.
"Hôm nay đánh thật đã."
"Lần sau lại đánh tiếp."
"Tạm biệt."
Những chàng trai này bắt tay rồi huých vào vai nhau thay cho lời tạm biệt.
Tiếp đó, chỉ thấy cơ thể những người này khẽ động.
Bọn họ tạo ra một lỗ thủng màu đen ở hư không.
Những người này chui vào bên trong lỗ thủng, điều chỉnh một phương hướng rồi nhanh chóng biến mất.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy cảnh tượng này, hai hàng chân mày liền nhíu lại.
Bọn họ rời khỏi thế giới Siêu Duy đơn giản như vậy sao?
Bản thân đã sai lầm.
Quyền lực sẽ không tránh bất kỳ một người nào, bởi vì nó muốn nắm bắt tự do của mỗi một người ở trong tay.
Nó nằm trong đáy lòng của mỗi người.
Nó như hình với bóng, không thể nào trốn tránh.
Cắn lấy môi, trái tim Tô Tuyết Nhi đau thắt lại.
Dựa theo quy luật sử dụng Liệt Phùng Ma Châu, tin tức này mình phải giữ kín như bưng, tuyệt đối không được nói cho Huyết Bào Ma Chủ.
Ngay cả ám chỉ cũng không thể!
Mặc dù mình đang trở nên mạnh mẽ, nhưng trước mặt ở những đại nhân vật kia, thực lực của mình vẫn chưa thấm vào đâu.
Khoảng thời gian này, thực lực của Học viện đảo Sương Mù không ngừng phá vỡ những hiểu biết của cô về cái từ “cường giả” này.
Huyết Bào Ma Chủ chỉ có một người.
Ông ấy có mạnh đến cỡ nào, đối mặt với nhiều cường giả cùng một cấp bậc như vậy, ông cũng không thể bảo vệ mình từng phút từng giây được.
Một khi Huyết Bào Ma Chủ không còn nữa, đối phương nhất định sẽ có vài biện pháp bí mật để lấy mạng mình.
Làm sao đây?
Tô Tuyết Nhi cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Tỉnh táo!
Tỉnh táo!
Tô Tuyết Nhi mày có thể nghĩ ra cách mà.
Cô lặng lẽ cổ vũ mình.
Bỗng một khắc nào đó, cô nhớ lại một chuyện.
Đúng rồi...
Tiếng gọi của chim Kich Cức!
Những đại nhân vật kia không thể đi theo chim Kich Cức, đến nơi nó chỉ định.
Tiếng gọi của chim Kich Cức, cũng chỉ có sinh linh tầm tuổi cô mới có thể hưởng ứng.
Đây là con đường trở lên mạnh mẽ, cũng là cách duy nhất để tránh xa đối phương
Tô Tuyết Nhi không nhịn được siết chặt nắm đấm.
Mặc dù nguy hiểm chưa tan đi, nhưng ít nhất đã có một tia hi vọng nhỏ.
Cô đột nhiên đứng lên.
Không chờ đợi thêm nữa, ngay bây giờ phải chuẩn bị sẵn sàng, lập tức lên đường.
Rời khỏi nơi này!
Bên kia.
Hư không tối mịt vô tận.
Một chiếc thuyền xuyên qua thế giới trùng điệp, thuận theo luồng gió hỗn loạn lao vun vút về phía trước.
Trải qua suốt năm ngày, xuyên qua hơn hai trăm triệu tám ngàn tầng thế giới, nó đã tới được đích đến của chuyến đi này.
Thuyền dần dần dừng lại.
Chẳng biết lúc nào, một bên thuyền đã xuất hiện ánh sáng.
Cố Thanh Sơn cùng Lão giả nhìn lại.
Chỉ thấy những ánh sáng kia đến từ một kiến trúc cổ xưa giống như nhà xưởng.
Bốn phía là hư không vô tận, mà kiến trúc nhà xưởng rộng lớn vậy, lẳng lặng trôi lơ lửng trong bóng tối hỗn độn.
Toà kiến trúc kia dường như đã có ngàn năm lịch sử, trên mặt tường u tối viết đầy những tên họ cùng tiêu ngữ đủ kiểu.
Có lẽ để cho chữ viết không bị vách tường loang lổ che lấp, mỗi một nhóm tiêu ngữ đều dùng thuật pháp để ghi.
Những tiêu ngữ này tản ra ánh sáng ở trong hư không tối tăm, giống như đèn nê ông ban đêm, tản ra ý vị không thể nói rõ, vô cùng dễ nhận biết.
Cố Thanh Sơn đã biết rất nhiều chữ viết trên thế giới, lúc này liền nghiêm túc nhìn sang.
[Barry là một tên cảng Thiên Sứ ngu dốt háo sắc, Eilen.]
Đây là dòng tiêu ngữ bắt mắt nhất.
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nhướn mày, tiếp tục nhìn xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Lão đại Barry, bọn tôi quả thật không đánh lại ông, nhưng dù gì cũng phải trả một ít tiền đặt cược chứ, sòng bạc Ngân Kình, Triệu côn đồ.]
[Lão đại Barry, ông còn đến chỗ chúng tôi ăn cơm nữa, thì xin đừng to tiếng kêu đau bụng, cũng đừng lăn lộn trên mặt đất giả bộ bị ngộ độc thức ăn, tôi thề sẽ không bao giờ miễn phí cho ông đồ ăn ngon trong bếp nữa, Trình trưởng quỹ.]
[Đánh quyền thì đánh quyền, chúng ta đừng dùng đến chiêu hạ lưu, được không? Ẩn danh.]
[Trả tiền đây! Toàn thể bạn nhỏ tại trường mầm non Đông Phương.]
Có lẽ đây chính là câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa.
Cố Thanh Sơn nhìn xong mà thấy nổi cả gai ốc.
Mình thật sự phải nghĩ cách để ở lại? Ở lại một nơi như thế này?
Đang lúc hắn chần chừ, bỗng nhiên nghe thấy trong câu lạc bộ truyền ra một trận hoan hô.
"Ngã xuống rồi!"
"Đánh mạnh vào!"
Một giọng nam phấn khởi lấn át hết những âm thanh khác, hét lớn: "Thân là trọng tài, tôi phải nhắc nhở cậu, đây là cơ hội tốt nhất! Đánh hắn! Đánh thật mạnh! Mau nhìn đi, hai chân của hắn đã duỗi ra rồi, đánh vào giữa thật mạnh đi!"
Một tiếng kêu thảm thiết đáng sợ vang lên.
Sau đó là vô số âm thanh hít khí lạnh.
"..." Cố Thanh Sơn.
"..." Lão giả.
"Ừm, đây chính là giọng nói của tên Barry khốn nạn đó."
Lão giả không được tư nhiên vặn vặn cổ mấy cái.
Khoé miệng ông khẽ co rút, hướng Cố Thanh Sơn nói: "Đã đến câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa rồi, rất hoan nghênh lần sau cậu lại ngồi thuyền của Hiệp hội Thủ Hộ Giả Tháp Cao chúng ta.”
Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: "Cảm ơn dọc đường đi đã chiếu cố, hẹn gặp lại."
Hắn nhẹ nhàng đạp một cái, nhảy xuống khỏi thuyền.
Lão giả cười vẫy vẫy tay với hắn.
Một giây kế tiếp, ông quay đầu, nhìn người trẻ tuổi vừa mới chui ra từ trong thuyền quát lớn.
"Mau lái thuyền!!!"
Người trẻ tuổi sợ hết hồn, vội vàng chạy về làm việc.
Chiếc thuyền của Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao như trận cuồng phong đi xa, trong chớp mắt liền biến mất không thấy.
"Sao lại có cảm giác như đang chạy chối chết vậy..."
Cố Thanh Sơn nhìn chiếc thuyền biến mất trong hư không, không khỏi lẩm bẩm nói.
Được rồi, bây giờ đã không có đường lui nữa.
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ xoay người, men theo con đường đi đến cửa lớn của cậu lạc bộ.
Lúc này, giữa giao diện làm việc của Chiến Thần hiện lên một hàng số nhấp nháy liên tục.
[59: 59.]
[59: 58.]
[59: 57.]
Đồng hồ đếm ngược bắt đầu.
Cố Thanh Sơn chỉ có thể dừng lại ở nơi này một giờ.
Trong một giờ này, hắn phải tìm được cách để ở lại, từ đó hoàn thành nhiệm vụ Vận Mệnh, để biết một bí mật được giao diện thao tác của Chiến Thần cung cấp.
Nếu như không làm được, hệ thống sẽ cho hắn một danh hiệu: "Người bỏ lỡ vận mệnh."
Nếu hệ thống đã tuyên bố, hắn tuyệt đối không thích nổi cái danh hiệu này, vậy thì hắn phải cẩn thận đối mặt.
Cố Thanh Sơn tăng nhanh tốc độ hành động.
Mấy phút đồng hồ sau, hắn đứng ở trước cửa câu lạc bộ.
Cố Thanh Sơn quan sát một hồi.
Cái thế giới Siêu Duy này cũng không lớn, tựa hồ chỉ có một tòa câu lạc bộ, cùng với một mảnh đất nhỏ bao quanh bốn phía.
Một cô gái đeo trang sức tai mèo canh giữ ở trước cửa câu lạc bộ.
Cô ngồi ở trên một cái ghế, đang cặm cụi viết gì đó trên bàn.
"Muốn đánh nhau, ngày mai đến, hôm nay sắp kết thúc rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Sơn còn chưa mở miệng, cô gái này đã nhắc nhở.
"Thu phí như thế nào?" Cố Thanh Sơn dừng bước chân lại, hỏi.
"Anh của tôi đã nói, không thu phí."
Cô gái không ngẩng đầu lên nói.
Cô vẫn đang viết thoăn thoắt.
Ở trên bàn, ngoài mấy cây bút, một cục gôm tẩy, một quyển sổ ra, chỉ còn lại một quyển tạp chí mỏng.
Tiêu đề trên trang bìa của quyển tạp chí kia, được dùng bút màu đỏ ghi lên một kí hiệu rất bắt mắt.
Cố Thanh Sơn vừa nhìn đã nhận ra được chữ trên tiêu đề.
[Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao thông báo: Chim Kinh Cức đã bắt đầu kêu gọi!]
Đây là chữ viết của Hiệp hội Thủ Hộ Giả Tháp Cao phát minh, đã liên tục sử dụng tám tỉ năm nay.
Chim Kinh Cức?
Đó là gì?
Cố Thanh Sơn nhìn lướt qua, cũng không nhìn kỹ thêm nữa.
Sự chú ý của hắn bị cô gái đang ngồi viết kia hấp dẫn.
Sau lưng cô gái này, có một cái đuôi vểnh lên thật cao.
Cái đuôi thỉnh thoảng lại dung đưa theo suy tư của cô.
Đây là đuôi thật?
Cố Thanh Sơn nghi ngờ suy nghĩ.
Chỉ thấy tai mèo tên đầu cô gái khẽ động một cái.
"Kết thúc." Cô nói.
Ngay sau đó, một giọng nam từ trong câu lạc bộ truyền tới.
"Trận đấu hôm nay kết thúc, hoan nghênh mọi người lần sau lại tới tham dự!"
"Chính nghĩa! Thiết quyền! Nơi này vĩnh viễn mở rộng cánh cửa vì mọi người!"
Cố Thanh Sơn kinh ngạc liếc cô gái kia một cái.
Vừa rồi cô ta nghe được cả động tĩnh bên trong câu lạc bộ.
Xem ra cái tai trên đầu kia không phải là đồ trang sức, mà là tai thật!
Cái đuôi... tai...
Cô gái này là một vị Manh Miêu sao?
Cửa chính câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa ầm ầm mở ra.
Một đám người tập tễnh đi ra.
Đây là một nhóm đàn ông vạm vỡ, cho dù bị sưng mặt sưng mũi nhưng vẻ hưng phấn trên mặt họ vẫn không hề giảm đi.
"Đau quá, quyền vừa nãy anh dùng toàn lực đúng không?" Một người ôm bụng dưới, nhìn người còn lại nói.
"Đương nhiên, không dùng toàn lực thì sao đối phó với anh được." Người còn lại nói.
"Anh dùng năng lực sao?"
"Sao có thể chứ! Barry đang quan sát như thế, ngoài sức mạnh bản thân ra tôi không dùng bất kỳ năng lực nào cả!" Người nọ hét toáng lên.
"Ừm, tôi cam tâm tình nguyện thua rồi." Người hỏi lộ ra vẻ mặt hài lòng.
"Đi thôi." Có người hô.
"Hôm nay đánh thật đã."
"Lần sau lại đánh tiếp."
"Tạm biệt."
Những chàng trai này bắt tay rồi huých vào vai nhau thay cho lời tạm biệt.
Tiếp đó, chỉ thấy cơ thể những người này khẽ động.
Bọn họ tạo ra một lỗ thủng màu đen ở hư không.
Những người này chui vào bên trong lỗ thủng, điều chỉnh một phương hướng rồi nhanh chóng biến mất.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy cảnh tượng này, hai hàng chân mày liền nhíu lại.
Bọn họ rời khỏi thế giới Siêu Duy đơn giản như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro