Quốc vương và p...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Giống như đốm đen không ngừng loang ra tờ giấy trắng, không gian hỗn loại tràn ngập trời đất lao về phía Cố Thanh Sơn.
Đây là không gian bị nghiền nát hoàn toàn, nếu bị cuốn vào bên trong sẽ bị xé thành từng mảnh, tất nhiên, cũng có khả năng sẽ chẳng biết mình đi đâu.
Nhưng hoàng đế Phục Hi cũng không đợi xem hiệu quả của đòn này mà ông ta bất ngờ xoay người, nâng hai tay qua đầu.
Mộ luồng ánh sáng màu đen xuất hiện từ hai bàn tay của ông ta.
Hoàng đế Phục Hi vừa triển khai xong tư thế phòng ngự, kiếm Triều Âm đã áp sát.
Trong nháy mắt, kiếm Triều Âm đã chém mười mấy nhát.
Phong trảm kiếm quyết.
" A a a a a, cút cho ta! ""
Hoàng đế Phục Hi tức giận bừng bừng, bỗng quát lên.
Keng!
Kiếm Triều Âm quay cuồng bay ngược ra sau.
Hai cánh tay của Hoàng đế run lên, khẽ lui một bước.
Nhưng vào lúc này.
Cố Thanh Sơn bất ngờ xuất hiện, một kiếm đuổi kịp.
Thần kỹ Súc Địa Thành Thốn.
Hoàng đế Phục Hi cố gắng lắc mình né tránh.
Cố Thanh Sơn thừa cơ xông lên, một chiêu Khai Sơn đón đầu.
Hoàng đế Phục Hi tránh cũng không thể tránh, đành phải hít sâu một hơi, dùng hai tay chống đỡ.
Rầm!
Ông ta giống như một quả đạn pháo, bị đánh cho lao thẳng xuống vực sâu.
Cố Thanh Sơn cũng cảm thấy bất ngờ.
Hắn nhìn về phía thanh kiếm, chỉ nghe Địa Kiếm nói: "Dám khống chế đất đai trước mặt ta, ta sẽ cho hắn biết tay. ""
Hai bóng dáng từ xa bay vút tới.
"Bệ hạ! ""
Tống tướng quân và Lý tướng quân hét lên.
Trong hố sâu, hoàng đế đứng lên, phun ra một ngụm máu tươi.
"Triệu tập người của chúng ta, dốc hết sức để giết hắn! "" Ông ta ra lệnh.
"Vâng! ""
Hai gã tướng quân nhanh chóng hành động.
Bọn họ bay thẳng lên bầu trời, đánh về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn giơ cao thanh kiếm trong tay, phi thân đón địch.
Ba người gặp nhau.
"Tôi lên trước! "" Lý Đông Nguyên nói.
Toàn thân ông ta như bị một tầng nước biển nặng nề bao lấy, biến thành một gã khổng lồ.
Tống Thiên Vũ lui về phía sau một bước, bắn một tín hiệu lên bầu trời.
Chỉ một lát sau, trên bầu trời đã có rất nhiều bóng đen từ xa bay đến.
Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn xem.
Đó đều là những chức nghiệp giả mặc quân trang, đang nhanh chóng bay từ khắp nơi tới.
Có thể bay như vậy, đồng nghĩa với việc đó là chức nghiệp giả tầng năm.
Từ khi nào mà trong quân đội Liên Bang có nhiều chức nghiệp tầng năm vậy rồi?
Hắn thả thần thức ra, đảo quanh toàn bộ chức nghiệp giả.
"Thì ra là thế. ""
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Lý Đông Nguyên, rồi lại nhìn Tống Thiên Vũ.
Toàn bộ chức nghiệp giả, dung mạo và thân hình đều giống hệt hai gã tướng quân như đúc.
Đều là người nhân bản.
Những người nhân bản là chức nghiệp giả tầng năm.
Cộng toàn bộ chức nghiệp giả tầng năm này lại, tổng cộng có sáu mươi người.
Đây là lực lượng có thể quét ngang toàn bộ lực lượng trên thế giới.
Hoàng đế Phục Hi vung hai tay, bay lên, dừng trước mặt Cố Thanh Sơn.
Ông ta lộ ra nụ cười hiếm có rồi nói: "Trò chơi kết thúc, cho dù ngươi có làm nhiều hơn đi chăng nữa, xã hội loài người cũng sẽ biến thành địa ngục, kết quả này sẽ không thay đổi. ""
Cố Thanh Sơn nhìn ông ta, giống như là lần đầu tiên quen biết người này vậy.
"Hoàng đế bệ hạ. "" Hắn trầm giọng nói: "Tôi vẫn cho rằng ngài muốn chinh phục thế giới chứ không phải hủy diệt nó. ""
Hoàng đế Phục Hi im lặng một lúc rồi nói: "Khi tổ tiên của ta đến đây, ta liền biết sẽ không có cách nào chống lại kiếp nạn này. ""
Ông ta như đang kể lại mọi chuyện cho Cố Thanh Sơn, hoặc đang nói cho bản thân nghe: "Nếu đã không có cách nào cứu vãn, sao không trợ giúp tổ tiên của ta, sử dụng ưu thế này trở thành người đứng đầu? ""
"Đợi đến khi các cường giả khác thức tỉnh, chúng ta đã thống trị toàn bộ vùng đất này. ""
Ông ta nắm tay lại nói: "Đây là mở rộng đế quốc, chẳng qua chỉ là thay đổi hình thái mà thôi, ta rất hài lòng với điều này... ""
Cố Thanh Sơn bỗng ngắt lời ông ta: "Nếu thật sự có một ngày, có một loại lực lượng lớn mạnh chinh phục địa ngục Hàn Băng, có phải ngài cũng sẽ nương nhờ vào nó không? ""
"... Ngươi nhìn nhận vấn đề sai rồi. "" Hoàng đế lắc đầu nói.
"Tôi sai ư? ""
"Nếu ngươi thoát khỏi cách nhìn nhận vấn đề của thời đại này, ngươi sẽ phát hiện các vương triều thay thế lẫn nhau là quy tắc lịch sử không thể làm trái, ngay cả khi ngươi vô cùng yêu thích một thời đại nào đó, cũng chỉ có thể để nó trôi theo dòng chảy lịch sử rồi diệt vong. ""
Trên mặt hoàng đế lộ vẻ cuồng nhiệt: "Nhưng địa ngục lại không giống, tổ tiên của ta đã chiếm giữ địa ngục Hàn Băng hơn hai ngàn năm, vương triều của chúng ta luôn tiếp tục. ""
"Không phải như thế, bệ hạ. ""
Cố Thanh Sơn thành khẩn nói: "Xin ngài hãy thử nghĩ đi, mấy năm sau, toàn bộ thế giới đều diệt vong, mọi người đều rơi vào địa ngục, thống khổ kêu rên, chẳng biết vợ con của ngài đã đi đâu, thần dân của ngài cũng không còn nhiệt tình yêu mến vương quốc của ngài, cũng không có bất kỳ kẻ nào tha thiết sùng bái ủng hộ ngài nữa, không có ai tỏ lòng yêu mến khi ngài xuất hiện, không hoan hô, không lời ca ngợi, cũng không cảm kích. ""
"Còn ngài ngồi một mình trên vương tọa địa ngục Hàn Băng, bốn phía ngoài sự băng giá rét lạnh, chỉ có vong linh tạm thời phục tùng ngài vì ngài lớn mạnh, như vậy cho đến mãi mãi sau này. ""
"Bệ hạ, hãy tin tôi, ngài không thích ngày ấy đâu. ""
Vẻ mặt hoàng đế không chút biểu cảm, chỉ im lặng không nói gì.
Cố Thanh Sơn nói: "Bây giờ chúng ta giả sử mọi thứ đều đã xảy ra, thời gian đã trôi qua mấy năm, tinh cầu cũng bị hủy diệt, nhưng ngài bất ngờ nhận được cơ hội sống lại, từ thời điểm ngồi lên vương tọa Hàn Băng ngược về mười mấy năm trước, vợ con ngài đều còn đang khỏe mạnh, vương quốc của ngài còn đang thịnh vượng, con dân đều mang ơn ngài, mọi dân tộc sắp liên hợp lại, sóng vai đối kháng với sự xâm nhập của địa ngục, vì sinh mệnh của bản thân mà dũng cảm tranh đấu, lúc này, bệ hạ, ngài đang đứng trước mặt tôi, toàn bộ vận mệnh thế giới ở trong tay ngài lần nữa, lúc này ngài muốn sống như thế nào? ""
"Bệ hạ, xin ngài lựa chọn lần nữa. ""
Ngoại trừ mưa đá, trời đất vô cùng yên tĩnh.
Hoàng đế mở miệng vài lần, cuối cùng nói: "Cậu đã quên một việc. ""
"Xin nói. ""
"Địa ngục là thứ không thể đánh bại, trước mặt cái chết, con người vĩnh viễn chỉ biết cúi đầu phục tùng mà thôi. ""
"Bệ hạ, xem ra ngài không có đủ tư cách của một quân vương rồi. ""
"Vì sao lại nói như vậy? ""
Cố Thanh Sơn thở dài nói: "Lúc một quốc gia diệt vong, ít nhất quốc vương phải là người đầu hàng cuối cùng, mà ngài lại vì ảo tưởng về một quốc gia siêu việt, biến mình trở thành phản đồ lớn nhất của nhân loại. ""
Hắn mở túi trữ vật, chiến giáp tướng quân du kích bay ra, bỗng nhiên vỡ vụn trong không trung.
Các bộ phận trong chiến giáp giống như có linh tính, bay ào ạt vòng quanh cơ thể Cố Thanh Sơn.
Chỉ một thoáng, hắn đã mặc xong toàn bộ chiến giáp.
“Phản đồ? Cậu nói ta là phản đồ?”
Cơ thịt trên gương mặt của Hoàng đế giật giật giống như từ này đã kích động phẫn nộ trong lòng ông ta.
Hoàng đế nặng nề nói: “Ta có nhiều chức nghiệp giả tầng năm như vậy, còn cậu chỉ có một mình. Ta chỉ cần hạ lệnh một tiếng là có thể khiến cậu vĩnh viễn ngậm cái miệng thối này ngay!”
Đây là không gian bị nghiền nát hoàn toàn, nếu bị cuốn vào bên trong sẽ bị xé thành từng mảnh, tất nhiên, cũng có khả năng sẽ chẳng biết mình đi đâu.
Nhưng hoàng đế Phục Hi cũng không đợi xem hiệu quả của đòn này mà ông ta bất ngờ xoay người, nâng hai tay qua đầu.
Mộ luồng ánh sáng màu đen xuất hiện từ hai bàn tay của ông ta.
Hoàng đế Phục Hi vừa triển khai xong tư thế phòng ngự, kiếm Triều Âm đã áp sát.
Trong nháy mắt, kiếm Triều Âm đã chém mười mấy nhát.
Phong trảm kiếm quyết.
" A a a a a, cút cho ta! ""
Hoàng đế Phục Hi tức giận bừng bừng, bỗng quát lên.
Keng!
Kiếm Triều Âm quay cuồng bay ngược ra sau.
Hai cánh tay của Hoàng đế run lên, khẽ lui một bước.
Nhưng vào lúc này.
Cố Thanh Sơn bất ngờ xuất hiện, một kiếm đuổi kịp.
Thần kỹ Súc Địa Thành Thốn.
Hoàng đế Phục Hi cố gắng lắc mình né tránh.
Cố Thanh Sơn thừa cơ xông lên, một chiêu Khai Sơn đón đầu.
Hoàng đế Phục Hi tránh cũng không thể tránh, đành phải hít sâu một hơi, dùng hai tay chống đỡ.
Rầm!
Ông ta giống như một quả đạn pháo, bị đánh cho lao thẳng xuống vực sâu.
Cố Thanh Sơn cũng cảm thấy bất ngờ.
Hắn nhìn về phía thanh kiếm, chỉ nghe Địa Kiếm nói: "Dám khống chế đất đai trước mặt ta, ta sẽ cho hắn biết tay. ""
Hai bóng dáng từ xa bay vút tới.
"Bệ hạ! ""
Tống tướng quân và Lý tướng quân hét lên.
Trong hố sâu, hoàng đế đứng lên, phun ra một ngụm máu tươi.
"Triệu tập người của chúng ta, dốc hết sức để giết hắn! "" Ông ta ra lệnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vâng! ""
Hai gã tướng quân nhanh chóng hành động.
Bọn họ bay thẳng lên bầu trời, đánh về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn giơ cao thanh kiếm trong tay, phi thân đón địch.
Ba người gặp nhau.
"Tôi lên trước! "" Lý Đông Nguyên nói.
Toàn thân ông ta như bị một tầng nước biển nặng nề bao lấy, biến thành một gã khổng lồ.
Tống Thiên Vũ lui về phía sau một bước, bắn một tín hiệu lên bầu trời.
Chỉ một lát sau, trên bầu trời đã có rất nhiều bóng đen từ xa bay đến.
Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn xem.
Đó đều là những chức nghiệp giả mặc quân trang, đang nhanh chóng bay từ khắp nơi tới.
Có thể bay như vậy, đồng nghĩa với việc đó là chức nghiệp giả tầng năm.
Từ khi nào mà trong quân đội Liên Bang có nhiều chức nghiệp tầng năm vậy rồi?
Hắn thả thần thức ra, đảo quanh toàn bộ chức nghiệp giả.
"Thì ra là thế. ""
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Lý Đông Nguyên, rồi lại nhìn Tống Thiên Vũ.
Toàn bộ chức nghiệp giả, dung mạo và thân hình đều giống hệt hai gã tướng quân như đúc.
Đều là người nhân bản.
Những người nhân bản là chức nghiệp giả tầng năm.
Cộng toàn bộ chức nghiệp giả tầng năm này lại, tổng cộng có sáu mươi người.
Đây là lực lượng có thể quét ngang toàn bộ lực lượng trên thế giới.
Hoàng đế Phục Hi vung hai tay, bay lên, dừng trước mặt Cố Thanh Sơn.
Ông ta lộ ra nụ cười hiếm có rồi nói: "Trò chơi kết thúc, cho dù ngươi có làm nhiều hơn đi chăng nữa, xã hội loài người cũng sẽ biến thành địa ngục, kết quả này sẽ không thay đổi. ""
Cố Thanh Sơn nhìn ông ta, giống như là lần đầu tiên quen biết người này vậy.
"Hoàng đế bệ hạ. "" Hắn trầm giọng nói: "Tôi vẫn cho rằng ngài muốn chinh phục thế giới chứ không phải hủy diệt nó. ""
Hoàng đế Phục Hi im lặng một lúc rồi nói: "Khi tổ tiên của ta đến đây, ta liền biết sẽ không có cách nào chống lại kiếp nạn này. ""
Ông ta như đang kể lại mọi chuyện cho Cố Thanh Sơn, hoặc đang nói cho bản thân nghe: "Nếu đã không có cách nào cứu vãn, sao không trợ giúp tổ tiên của ta, sử dụng ưu thế này trở thành người đứng đầu? ""
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đợi đến khi các cường giả khác thức tỉnh, chúng ta đã thống trị toàn bộ vùng đất này. ""
Ông ta nắm tay lại nói: "Đây là mở rộng đế quốc, chẳng qua chỉ là thay đổi hình thái mà thôi, ta rất hài lòng với điều này... ""
Cố Thanh Sơn bỗng ngắt lời ông ta: "Nếu thật sự có một ngày, có một loại lực lượng lớn mạnh chinh phục địa ngục Hàn Băng, có phải ngài cũng sẽ nương nhờ vào nó không? ""
"... Ngươi nhìn nhận vấn đề sai rồi. "" Hoàng đế lắc đầu nói.
"Tôi sai ư? ""
"Nếu ngươi thoát khỏi cách nhìn nhận vấn đề của thời đại này, ngươi sẽ phát hiện các vương triều thay thế lẫn nhau là quy tắc lịch sử không thể làm trái, ngay cả khi ngươi vô cùng yêu thích một thời đại nào đó, cũng chỉ có thể để nó trôi theo dòng chảy lịch sử rồi diệt vong. ""
Trên mặt hoàng đế lộ vẻ cuồng nhiệt: "Nhưng địa ngục lại không giống, tổ tiên của ta đã chiếm giữ địa ngục Hàn Băng hơn hai ngàn năm, vương triều của chúng ta luôn tiếp tục. ""
"Không phải như thế, bệ hạ. ""
Cố Thanh Sơn thành khẩn nói: "Xin ngài hãy thử nghĩ đi, mấy năm sau, toàn bộ thế giới đều diệt vong, mọi người đều rơi vào địa ngục, thống khổ kêu rên, chẳng biết vợ con của ngài đã đi đâu, thần dân của ngài cũng không còn nhiệt tình yêu mến vương quốc của ngài, cũng không có bất kỳ kẻ nào tha thiết sùng bái ủng hộ ngài nữa, không có ai tỏ lòng yêu mến khi ngài xuất hiện, không hoan hô, không lời ca ngợi, cũng không cảm kích. ""
"Còn ngài ngồi một mình trên vương tọa địa ngục Hàn Băng, bốn phía ngoài sự băng giá rét lạnh, chỉ có vong linh tạm thời phục tùng ngài vì ngài lớn mạnh, như vậy cho đến mãi mãi sau này. ""
"Bệ hạ, hãy tin tôi, ngài không thích ngày ấy đâu. ""
Vẻ mặt hoàng đế không chút biểu cảm, chỉ im lặng không nói gì.
Cố Thanh Sơn nói: "Bây giờ chúng ta giả sử mọi thứ đều đã xảy ra, thời gian đã trôi qua mấy năm, tinh cầu cũng bị hủy diệt, nhưng ngài bất ngờ nhận được cơ hội sống lại, từ thời điểm ngồi lên vương tọa Hàn Băng ngược về mười mấy năm trước, vợ con ngài đều còn đang khỏe mạnh, vương quốc của ngài còn đang thịnh vượng, con dân đều mang ơn ngài, mọi dân tộc sắp liên hợp lại, sóng vai đối kháng với sự xâm nhập của địa ngục, vì sinh mệnh của bản thân mà dũng cảm tranh đấu, lúc này, bệ hạ, ngài đang đứng trước mặt tôi, toàn bộ vận mệnh thế giới ở trong tay ngài lần nữa, lúc này ngài muốn sống như thế nào? ""
"Bệ hạ, xin ngài lựa chọn lần nữa. ""
Ngoại trừ mưa đá, trời đất vô cùng yên tĩnh.
Hoàng đế mở miệng vài lần, cuối cùng nói: "Cậu đã quên một việc. ""
"Xin nói. ""
"Địa ngục là thứ không thể đánh bại, trước mặt cái chết, con người vĩnh viễn chỉ biết cúi đầu phục tùng mà thôi. ""
"Bệ hạ, xem ra ngài không có đủ tư cách của một quân vương rồi. ""
"Vì sao lại nói như vậy? ""
Cố Thanh Sơn thở dài nói: "Lúc một quốc gia diệt vong, ít nhất quốc vương phải là người đầu hàng cuối cùng, mà ngài lại vì ảo tưởng về một quốc gia siêu việt, biến mình trở thành phản đồ lớn nhất của nhân loại. ""
Hắn mở túi trữ vật, chiến giáp tướng quân du kích bay ra, bỗng nhiên vỡ vụn trong không trung.
Các bộ phận trong chiến giáp giống như có linh tính, bay ào ạt vòng quanh cơ thể Cố Thanh Sơn.
Chỉ một thoáng, hắn đã mặc xong toàn bộ chiến giáp.
“Phản đồ? Cậu nói ta là phản đồ?”
Cơ thịt trên gương mặt của Hoàng đế giật giật giống như từ này đã kích động phẫn nộ trong lòng ông ta.
Hoàng đế nặng nề nói: “Ta có nhiều chức nghiệp giả tầng năm như vậy, còn cậu chỉ có một mình. Ta chỉ cần hạ lệnh một tiếng là có thể khiến cậu vĩnh viễn ngậm cái miệng thối này ngay!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro