Ra bài
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: "Từ trước đến nay ta không biết, một con chó săn mà cũng thích mơ mộng hão huyền."
Bóng đen dữ tợn kia lập tức cứng đờ.
Giọng của nó trở nên âm trầm mà ngoan độc: "Thằng nhóc thích múa mép khua môi kia, ta sẽ biến linh hồn của ngươi thành trang sức, đặt ở đỉnh đầu chiến mã Liệt Diễm, để ngươi vừa chịu đựng liệt diễm vĩnh hằng thiêu đốt, vừa tận mắt nhìn kết cục của chín trăm triệu tầng thế giới."
"Không có ngày đó đâu." Cố Thanh Sơn lắc đầu nói.
"Ngu muội." Bóng đen đột nhiên cười như điên: "Đại cuộc đã định, sâu kiến đáng thương, chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ? Cách Mạng sắp tới, ngươi xong rồi, các ngươi đều xong rồi."
"Chiến tranh còn chưa kết thúc."
Cố Thanh Sơn vung kiếm.
Lần này mục tiêu của hắn là bức phù văn do máu tươi ngưng tụ lại kia.
Ầm!
Dưới uy lực của lôi điện ở lưỡi kiếm, phù văn hoàn toàn vỡ nát.
Màn sáng bằng lửa to lớn cũng sụp đổ theo.
“Khi Cách Mạng sinh ra, chẳng mấy chốc ngươi sẽ bị nó giết, đến lúc đó, ta nhất định sẽ đích thân đến thu linh hồn ngươi đi…”
Âm thanh của chủ nhân Luyện Ngục còn chưa dứt, Địa kiếm đã bay ra, chém phù văn bằng máu tươi thành những mảnh vỡ, bóng đen dữ tợn cuối cùng cũng biến mất theo ánh lửa.
Thuật pháp sụp đổ, hình ảnh tiêu tan.
“Khi Cách Mạng sinh ra, chẳng mấy chốc ngươi sẽ bị nó giết, đến lúc đó, ta nhất định sẽ đích thân đến thu linh hồn ngươi đi…”
Âm thanh của chủ nhân Luyện Ngục còn chưa dứt, Địa kiếm đã bay ra, chém phù văn bằng máu tươi thành những mảnh vỡ.
Thuật pháp sụp đổ, hình ảnh tiêu tan cùng màn lửa.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng nhìn chằm chằm ánh lửa bị dập tắt.
Ánh mắt của hắn càng trở nên lạnh lẽo.
Địa chầm chậm bay trở về, lơ lửng bên cạnh Cố Thanh Sơn.
“Ngươi cảm thấy lời của nó là thật không?” Địa kiếm ồm ồm nói.
“Là thật…” Cố Thanh Sơn gật đầu nói. “Nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Địa kiếm hỏi.
“Khi trong tay người khác còn đầy bài mà cứ cho rằng mình mới là kẻ thắng cuối cùng, đây là hành vi ngu xuẩn nhất.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ta không nhìn ra trên tay ngươi còn quân bài gì.” Địa kiếm nói.
“Đó là vì những con bài bom tấn luôn được giấu kỹ, vào thời khắc mấu chốt mới có thể quăng ra được.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tiếp theo, ngươi định làm thế nào?” Địa kiếm ồm ồm nói.
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói: “Hình chiếu Luyện Ngục này đột nhiên xuất hiện, nói một đống những câu ngoan độc nhưng lại không đấu với ta một trận... Chẳng lẽ nó cho rằng cứ xài lại chiêu cũ vẫn có thể di chuyển sự chú ý của ta?”
Cố Thanh Sơn chạy lên vị trí trung tâm của Thần điện, giơ Địa kiếm lên, cắm mạnh xuống mặt đất.
“Cút ra đây cho ta!”
Hắn giận dữ hét.
Điện quang cuồng bạo cùng với cơn gió vô hình bỗng nhiên tản ra từ Địa kiếm.
Trong hư không dường như vang lên vô số những âm thanh nỉ non kinh ngạc.
Không chỉ Lôi điện, mà trong cơn giận dữ Cố Thanh Sơn đã rót hồn lực toàn thân vào Địa kiếm.
Địa kiếm chính là thần binh cúng tế thiên địa của thời đại thần thoại viễn cổ, có thể “kết nối” với thần linh.
Khi nó có hồn lực, nó sẽ bộc phát ra uy lực chém thần giết ma.
“Waw, nhiều thần lực như vậy, ta mà không bán sức thì hình như hơi khó ăn khó nói rồi.”
Dưới hồn lực cuồn cuộn rót vào, Địa kiếm nhẹ giọng nỉ non nói.
Địa kiếm đột nhiên chấn động.
Gợn sóng vô hình trải rộng toàn bộ thần điện, bộc phát ra thần uy.
Âm thanh nặng nề như núi của Địa kiếm vang vọng trong ngoài thần điện.
“Tất cả thần quỷ, hiện hình hết đi!”
Ầm!
Bốn phía yên tĩnh nhưng dường như lại có chấn động im lặng đang nổ tung trong tâm thần mọi người.
Trong hư không, từng đoá hoa kiều diễm xuất hiện.
Trên những đóa hoa này là những yêu cơ mị hoặc lộ ra xuân quang chỉ hờ hững khoác quần áo lên người lần lượt hiện hình.
Các nàng nhìn Cố Thanh Sơn với vẻ mặt kinh ngạc.
Thiên Ma.
Quả nhiên là Thiên Ma.
“Hì hì ha ha, nổi giận rồi sao.”
Một giọng nữ vang lên không ngừng quanh quẩn trong cả thần điện.
“Một kiếm tu, hình như đến từ văn minh Tu Hành, có điều hắn có thể cảm nhận được sự hiện hữu của chúng ta, chẳng lẽ cũng đến từ thế giới Lục đạo?” Một giọng nữ lại vang lên.
“Ngốc quá, người chết nhiều như vậy chắc chắn hắn phải phát hiện ra gì đó rồi, nhưng cũng chưa chắc đã biết chúng ta là tồn tại như thế nào.”
“Nói đúng đấy, thế giới Lục Đạo rất hiếm, không thể trùng hợp đụng phải một tên biết thân phận chúng ta như vậy được.”
“Kể ra, linh hồn tu sĩ mùi vị ngon lắm luôn đấy.”
“Không sai không sai.”
Từng giọng nữ vang lên không chút kiêng kỵ.
Một giây sau, tất cả nụ hoa đều biến mất.
Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện những nữ tử yêu dã xinh đẹp.
Các nàng đáp xuống bên cạnh Cố Thanh Sơn, làm tư thế mị hoặc với hắn.
“Thiếu niên, chơi cùng tỷ tỷ không nào?”
“Tỷ tỷ hơi mệt, đến đây ngồi với tỷ tỷ, nói chuyện với tỷ chút đi.”
“Đúng là một mỹ thiếu niên, ta động lòng rồi đây này.”
Cả đám Thiên Ma hi hi ha ha nói.
Các nàng nhẹ nhàng nhích lại gần, như muốn dung nhập vào cơ thể Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn không nhúc nhích, nhưng Địa kiếm trong tay hắn bỗng nhiên biến mất.
Phi kiếm xuyên thẳng qua, bộc phát ra tiếng ù ù sắc bén.
Một cỗ khí vô hình bạo phát trên thân Địa kiếm hóa thành kiếm phong gào thét xuyên thẳng khắp nơi trong thần điện.
Thái Ất kiếm trận, tàn trận!
Cố Thanh Sơn dùng một thanh kiếm, phóng ra một phần nhỏ của Thái Ất kiếm trận.
Hự!
Trong gió táp, vô số tiếng hét thảm vang lên.
Những đóa hoa u ám kia đều khô héo hết, biến mất khỏi hư không.
Sau mấy hơi thở.
Gió táp tán đi, tất cả đều trở về yên tĩnh.
Trong hư không không còn bất kỳ tiếng động gì nữa.
Chỉ có mũi kiếm của Địa kiếm nhẹ nhàng đặt ngang trên cổ Thiên Ma nữ.
“Tù binh.” Địa kiếm nói với Cố Thanh Sơn.
“Làm đẹp lắm.” Cố Thanh Sơn nói.
Thiên Ma nữ này không hề có vẻ gì đắc ý, vô cùng kinh hãi kêu lên: “Đừng! Tuyệt đối đừng giết ta! Rốt cuộc ngươi là ai?”
Cố Thanh Sơn nói: “Đừng quản chuyện ta là ai, ta hỏi ngươi, các ngươi có quan hệ gì với Khởi Nguyên?”
Sắc mặt Thiên Ma nữ lập tức hòa hoãn, nói: “Hì hì, hóa ra ngươi muốn biết chuyện này, vậy thì phải dùng vài lợi ích để...”
Kiếm quang lóe lên.
“A!”
Ả phát ra tiếng kêu thảm cuồng loạn, cả cơ thể rơi từ hư không xuống đất.
Cố Thanh Sơn trực tiếp chém đứt tứ chi của ả.
“Ta biết các ngươi nối lại tay chân rất dễ, nhưng ta cam đoan, nếu như ngươi không nói, ta sẽ để cho ngươi hưởng thụ cảm giác đau đớn này mãi.” Sắc mặt Cố Thanh Sơn không thay đổi nói.
“Ngươi là tên khốn!”
“Nói đi, các ngươi có quan hệ gì với Khởi Nguyên?”
“Hừ...”
Thiên Ma nữ hơi do dự, trường kiếm lập tức đâm vào ngực ả.
“A a a a a, ngươi là ác quỷ!”
Đau đớn kịch liệt truyền đến, Thiên Ma nữ kêu thảm thiết nói.
“Thế này đã coi là ác quỷ rồi sao? Vậy ngươi ăn hết hồn phách nhiều người như vậy, ngươi là cái gì?” Giọng điệu Cố Thanh Sơn không hề có chút gợn sóng.
Kiếm của hắn bắt đầu xoay ở vị trí tim cô ta.
Thiên Ma nữ không thể kìm được, lớn tiếng nói: “Ta nói! Ta nói! Khởi Nguyên tìm đến chủ nhân chúng ta để hợp tác.”
“Hợp tác? Chủ nhân của các ngươi không đến sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Trong Thiên Ma, Thiên Ma cấp thấp là sở hữu riêng của Thiên Ma cấp cao, không hề có quyền tự chủ gì.
Thiên Ma cấp thấp gặp Thiên Ma cấp cao nhất định phải gọi chủ nhân.
Cho nên Thiên Ma nữ này nói vậy cũng không sai.
“Nó đưa ra điều kiện vô cùng hậu đãi cho chủ nhân ta, cho nên chủ nhân cử chúng ta đến đây giúp sức cho nó.” Thiên Ma nữ nói.
“Không, không đúng, chuyện lớn như vậy, chủ nhân của các ngươi nhất định sẽ tự mình đến đây.” Cố Thanh Sơn lắc đầu nói.
Trường kiếm chuyển nhanh.
Thiên Ma nữ lên tiếng kêu thảm, không kìm được kêu lên: “Tha mạng! Tha mạng! Ta sai rồi!”
Cho đến khi Cố Thanh Sơn dừng động tác, ả mới thở hồng hộc.
“Lần này nghĩ cho kỹ hẵng nói.” Cố Thanh Sơn lạnh lùng nói.
Thiên Ma nữ thở dốc nói: “Ta không cần phải lừa ngươi. Chủ nhân chúng ta ma uy hừng hực, giáng lâm đến giới này rất khó khăn, không thể nào đích thân đến được.”
“Ngươi đang nói láo.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Có lẽ chủ nhân của ngươi đúng là ma lực hừng hực, giáng lâm xuống thế giới này đúng là cũng khó khăn, nhưng cũng không phải là ả không có cách nào. Cái giá duy nhất để giáng lâm là sau khi ả vào thế giới này, thế giới sẽ làm suy yếu thực lực của ả, khiến ả không cách nào phát huy toàn bộ sức lực.”
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Ả có thể sẽ hóa thân thành một Thiên Ma nữ trông rất bình thường, âm thầm chủ trì hết thảy sự vụ cho đến khi tất cả kết thúc.”
“Có thể thuyết phục một Đại Thiên Ma, cái giá Khởi Nguyên đưa ra nhất định rất kinh người, cho nên chủ nhân của ngươi chắc chắn sẽ đích thân giáng lâm, xử lý tốt tất cả mọi việc.”
Thiên Ma nữ nghe thấy vậy thì dường như quên hết đau đớn của mình, không kìm được thất thanh nói: “Làm sao ngươi biết được chuyện Thiên Ma ta.”
“Nói, chủ nhân của ngươi đâu, hiện tại ả đang ở đâu?”
Thiên Ma thấy không giấu được nữa, đành phải nhịn đau nói: “Nàng đã hoàn thành xong chuyện đã hứa, quay về rồi.”
Bóng đen dữ tợn kia lập tức cứng đờ.
Giọng của nó trở nên âm trầm mà ngoan độc: "Thằng nhóc thích múa mép khua môi kia, ta sẽ biến linh hồn của ngươi thành trang sức, đặt ở đỉnh đầu chiến mã Liệt Diễm, để ngươi vừa chịu đựng liệt diễm vĩnh hằng thiêu đốt, vừa tận mắt nhìn kết cục của chín trăm triệu tầng thế giới."
"Không có ngày đó đâu." Cố Thanh Sơn lắc đầu nói.
"Ngu muội." Bóng đen đột nhiên cười như điên: "Đại cuộc đã định, sâu kiến đáng thương, chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ? Cách Mạng sắp tới, ngươi xong rồi, các ngươi đều xong rồi."
"Chiến tranh còn chưa kết thúc."
Cố Thanh Sơn vung kiếm.
Lần này mục tiêu của hắn là bức phù văn do máu tươi ngưng tụ lại kia.
Ầm!
Dưới uy lực của lôi điện ở lưỡi kiếm, phù văn hoàn toàn vỡ nát.
Màn sáng bằng lửa to lớn cũng sụp đổ theo.
“Khi Cách Mạng sinh ra, chẳng mấy chốc ngươi sẽ bị nó giết, đến lúc đó, ta nhất định sẽ đích thân đến thu linh hồn ngươi đi…”
Âm thanh của chủ nhân Luyện Ngục còn chưa dứt, Địa kiếm đã bay ra, chém phù văn bằng máu tươi thành những mảnh vỡ, bóng đen dữ tợn cuối cùng cũng biến mất theo ánh lửa.
Thuật pháp sụp đổ, hình ảnh tiêu tan.
“Khi Cách Mạng sinh ra, chẳng mấy chốc ngươi sẽ bị nó giết, đến lúc đó, ta nhất định sẽ đích thân đến thu linh hồn ngươi đi…”
Âm thanh của chủ nhân Luyện Ngục còn chưa dứt, Địa kiếm đã bay ra, chém phù văn bằng máu tươi thành những mảnh vỡ.
Thuật pháp sụp đổ, hình ảnh tiêu tan cùng màn lửa.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng nhìn chằm chằm ánh lửa bị dập tắt.
Ánh mắt của hắn càng trở nên lạnh lẽo.
Địa chầm chậm bay trở về, lơ lửng bên cạnh Cố Thanh Sơn.
“Ngươi cảm thấy lời của nó là thật không?” Địa kiếm ồm ồm nói.
“Là thật…” Cố Thanh Sơn gật đầu nói. “Nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Địa kiếm hỏi.
“Khi trong tay người khác còn đầy bài mà cứ cho rằng mình mới là kẻ thắng cuối cùng, đây là hành vi ngu xuẩn nhất.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ta không nhìn ra trên tay ngươi còn quân bài gì.” Địa kiếm nói.
“Đó là vì những con bài bom tấn luôn được giấu kỹ, vào thời khắc mấu chốt mới có thể quăng ra được.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tiếp theo, ngươi định làm thế nào?” Địa kiếm ồm ồm nói.
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói: “Hình chiếu Luyện Ngục này đột nhiên xuất hiện, nói một đống những câu ngoan độc nhưng lại không đấu với ta một trận... Chẳng lẽ nó cho rằng cứ xài lại chiêu cũ vẫn có thể di chuyển sự chú ý của ta?”
Cố Thanh Sơn chạy lên vị trí trung tâm của Thần điện, giơ Địa kiếm lên, cắm mạnh xuống mặt đất.
“Cút ra đây cho ta!”
Hắn giận dữ hét.
Điện quang cuồng bạo cùng với cơn gió vô hình bỗng nhiên tản ra từ Địa kiếm.
Trong hư không dường như vang lên vô số những âm thanh nỉ non kinh ngạc.
Không chỉ Lôi điện, mà trong cơn giận dữ Cố Thanh Sơn đã rót hồn lực toàn thân vào Địa kiếm.
Địa kiếm chính là thần binh cúng tế thiên địa của thời đại thần thoại viễn cổ, có thể “kết nối” với thần linh.
Khi nó có hồn lực, nó sẽ bộc phát ra uy lực chém thần giết ma.
“Waw, nhiều thần lực như vậy, ta mà không bán sức thì hình như hơi khó ăn khó nói rồi.”
Dưới hồn lực cuồn cuộn rót vào, Địa kiếm nhẹ giọng nỉ non nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Địa kiếm đột nhiên chấn động.
Gợn sóng vô hình trải rộng toàn bộ thần điện, bộc phát ra thần uy.
Âm thanh nặng nề như núi của Địa kiếm vang vọng trong ngoài thần điện.
“Tất cả thần quỷ, hiện hình hết đi!”
Ầm!
Bốn phía yên tĩnh nhưng dường như lại có chấn động im lặng đang nổ tung trong tâm thần mọi người.
Trong hư không, từng đoá hoa kiều diễm xuất hiện.
Trên những đóa hoa này là những yêu cơ mị hoặc lộ ra xuân quang chỉ hờ hững khoác quần áo lên người lần lượt hiện hình.
Các nàng nhìn Cố Thanh Sơn với vẻ mặt kinh ngạc.
Thiên Ma.
Quả nhiên là Thiên Ma.
“Hì hì ha ha, nổi giận rồi sao.”
Một giọng nữ vang lên không ngừng quanh quẩn trong cả thần điện.
“Một kiếm tu, hình như đến từ văn minh Tu Hành, có điều hắn có thể cảm nhận được sự hiện hữu của chúng ta, chẳng lẽ cũng đến từ thế giới Lục đạo?” Một giọng nữ lại vang lên.
“Ngốc quá, người chết nhiều như vậy chắc chắn hắn phải phát hiện ra gì đó rồi, nhưng cũng chưa chắc đã biết chúng ta là tồn tại như thế nào.”
“Nói đúng đấy, thế giới Lục Đạo rất hiếm, không thể trùng hợp đụng phải một tên biết thân phận chúng ta như vậy được.”
“Kể ra, linh hồn tu sĩ mùi vị ngon lắm luôn đấy.”
“Không sai không sai.”
Từng giọng nữ vang lên không chút kiêng kỵ.
Một giây sau, tất cả nụ hoa đều biến mất.
Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện những nữ tử yêu dã xinh đẹp.
Các nàng đáp xuống bên cạnh Cố Thanh Sơn, làm tư thế mị hoặc với hắn.
“Thiếu niên, chơi cùng tỷ tỷ không nào?”
“Tỷ tỷ hơi mệt, đến đây ngồi với tỷ tỷ, nói chuyện với tỷ chút đi.”
“Đúng là một mỹ thiếu niên, ta động lòng rồi đây này.”
Cả đám Thiên Ma hi hi ha ha nói.
Các nàng nhẹ nhàng nhích lại gần, như muốn dung nhập vào cơ thể Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn không nhúc nhích, nhưng Địa kiếm trong tay hắn bỗng nhiên biến mất.
Phi kiếm xuyên thẳng qua, bộc phát ra tiếng ù ù sắc bén.
Một cỗ khí vô hình bạo phát trên thân Địa kiếm hóa thành kiếm phong gào thét xuyên thẳng khắp nơi trong thần điện.
Thái Ất kiếm trận, tàn trận!
Cố Thanh Sơn dùng một thanh kiếm, phóng ra một phần nhỏ của Thái Ất kiếm trận.
Hự!
Trong gió táp, vô số tiếng hét thảm vang lên.
Những đóa hoa u ám kia đều khô héo hết, biến mất khỏi hư không.
Sau mấy hơi thở.
Gió táp tán đi, tất cả đều trở về yên tĩnh.
Trong hư không không còn bất kỳ tiếng động gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có mũi kiếm của Địa kiếm nhẹ nhàng đặt ngang trên cổ Thiên Ma nữ.
“Tù binh.” Địa kiếm nói với Cố Thanh Sơn.
“Làm đẹp lắm.” Cố Thanh Sơn nói.
Thiên Ma nữ này không hề có vẻ gì đắc ý, vô cùng kinh hãi kêu lên: “Đừng! Tuyệt đối đừng giết ta! Rốt cuộc ngươi là ai?”
Cố Thanh Sơn nói: “Đừng quản chuyện ta là ai, ta hỏi ngươi, các ngươi có quan hệ gì với Khởi Nguyên?”
Sắc mặt Thiên Ma nữ lập tức hòa hoãn, nói: “Hì hì, hóa ra ngươi muốn biết chuyện này, vậy thì phải dùng vài lợi ích để...”
Kiếm quang lóe lên.
“A!”
Ả phát ra tiếng kêu thảm cuồng loạn, cả cơ thể rơi từ hư không xuống đất.
Cố Thanh Sơn trực tiếp chém đứt tứ chi của ả.
“Ta biết các ngươi nối lại tay chân rất dễ, nhưng ta cam đoan, nếu như ngươi không nói, ta sẽ để cho ngươi hưởng thụ cảm giác đau đớn này mãi.” Sắc mặt Cố Thanh Sơn không thay đổi nói.
“Ngươi là tên khốn!”
“Nói đi, các ngươi có quan hệ gì với Khởi Nguyên?”
“Hừ...”
Thiên Ma nữ hơi do dự, trường kiếm lập tức đâm vào ngực ả.
“A a a a a, ngươi là ác quỷ!”
Đau đớn kịch liệt truyền đến, Thiên Ma nữ kêu thảm thiết nói.
“Thế này đã coi là ác quỷ rồi sao? Vậy ngươi ăn hết hồn phách nhiều người như vậy, ngươi là cái gì?” Giọng điệu Cố Thanh Sơn không hề có chút gợn sóng.
Kiếm của hắn bắt đầu xoay ở vị trí tim cô ta.
Thiên Ma nữ không thể kìm được, lớn tiếng nói: “Ta nói! Ta nói! Khởi Nguyên tìm đến chủ nhân chúng ta để hợp tác.”
“Hợp tác? Chủ nhân của các ngươi không đến sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Trong Thiên Ma, Thiên Ma cấp thấp là sở hữu riêng của Thiên Ma cấp cao, không hề có quyền tự chủ gì.
Thiên Ma cấp thấp gặp Thiên Ma cấp cao nhất định phải gọi chủ nhân.
Cho nên Thiên Ma nữ này nói vậy cũng không sai.
“Nó đưa ra điều kiện vô cùng hậu đãi cho chủ nhân ta, cho nên chủ nhân cử chúng ta đến đây giúp sức cho nó.” Thiên Ma nữ nói.
“Không, không đúng, chuyện lớn như vậy, chủ nhân của các ngươi nhất định sẽ tự mình đến đây.” Cố Thanh Sơn lắc đầu nói.
Trường kiếm chuyển nhanh.
Thiên Ma nữ lên tiếng kêu thảm, không kìm được kêu lên: “Tha mạng! Tha mạng! Ta sai rồi!”
Cho đến khi Cố Thanh Sơn dừng động tác, ả mới thở hồng hộc.
“Lần này nghĩ cho kỹ hẵng nói.” Cố Thanh Sơn lạnh lùng nói.
Thiên Ma nữ thở dốc nói: “Ta không cần phải lừa ngươi. Chủ nhân chúng ta ma uy hừng hực, giáng lâm đến giới này rất khó khăn, không thể nào đích thân đến được.”
“Ngươi đang nói láo.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Có lẽ chủ nhân của ngươi đúng là ma lực hừng hực, giáng lâm xuống thế giới này đúng là cũng khó khăn, nhưng cũng không phải là ả không có cách nào. Cái giá duy nhất để giáng lâm là sau khi ả vào thế giới này, thế giới sẽ làm suy yếu thực lực của ả, khiến ả không cách nào phát huy toàn bộ sức lực.”
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Ả có thể sẽ hóa thân thành một Thiên Ma nữ trông rất bình thường, âm thầm chủ trì hết thảy sự vụ cho đến khi tất cả kết thúc.”
“Có thể thuyết phục một Đại Thiên Ma, cái giá Khởi Nguyên đưa ra nhất định rất kinh người, cho nên chủ nhân của ngươi chắc chắn sẽ đích thân giáng lâm, xử lý tốt tất cả mọi việc.”
Thiên Ma nữ nghe thấy vậy thì dường như quên hết đau đớn của mình, không kìm được thất thanh nói: “Làm sao ngươi biết được chuyện Thiên Ma ta.”
“Nói, chủ nhân của ngươi đâu, hiện tại ả đang ở đâu?”
Thiên Ma thấy không giấu được nữa, đành phải nhịn đau nói: “Nàng đã hoàn thành xong chuyện đã hứa, quay về rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro