Rốt cuộc ngài l...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Thân hình hắn nhảy lên rơi vào trong đáy sông Vong Xuyên.
Nước sông tránh khỏi hắn, lẳng lẳng không ngừng chảy xiết chung quanh.
Thỉnh thoảng có một vài vật kỳ quái theo nước sông trôi xa.
Cố Thanh Sơn rơi vào đáy sông.
Dưới chân khắp nơi là nham thạch xám trắng cứng rắn, Cố Thanh Sơn thử vung Địa kiếm nhẹ nhàng chém lên.
Tia lửa văng khắp nơi.
Mặt đất bằng nham thạch lại hoàn hảo không chút vết tích.
Địa kiếm tám mươi sáu triệu, ba trăm bảy mươi nghìn cân ngay cả Thần và Ma cũng có thể đối phó, lại không chém được đáy sông Vong Xuyên.
"Cho dù là Vong Xuyên hay là đáy nham thạch này, đều là đồ vật quy luật của cả thế giới Hoàng Tuyền, cho nên ta không chém được." Địa kiếm ong ong giải thích.
"Ừ, không có việc gì, ta chỉ là hiếu kỳ." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn thở ra một hơi dài.
Rốt cuộc đã tới thế giới Hoàng Tuyền.
Hắn nhìn hồn lực trên giao diện thao tác Chiến Thần không ngừng tiêu hao, bởi vì vận dụng Khổ Hải Giai Độ cũng tiêu hao hồn lực.
May mà sau khi Triều Âm kiếm luyện hóa xong giọt nước Vong Xuyên kia, mức tiêu hao này đã giảm còn rất ít, hơn nữa còn rất chậm rãi.
1000 điểm hồn lực này coi như xài đúng chỗ.
Bản thân cũng chỉ còn hơn 1000 hồn lực một chút.
Cố Thanh Sơn chọn đại một phương hướng rồi chuẩn bị lên đường.
Hắn quyết định xem xét dưới đáy sông trước, chờ tới khi đi cách hang tối đen một khoảng đủ xa rồi mới rời khỏi sông Vong Xuyên kiểm tra tình huống những nơi khác.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nữ.
"Xin ngài chờ một chút."
Cố Thanh Sơn cứng đờ.
Giọng nói này không phải của cái máy tính công đức cá nhân lúc nãy.
Hắn chậm rãi xoay người lại chẳng phát hiện ra gì cả.
Trong nước sông, thỉnh thoảng lại có vài thứ chẳng thể hiểu nổi là cái gì bị mạch nước ngầm bao bọc cuốn bay đi.
Thế nhưng Cố Thanh Sơn không nhìn thấy bất kỳ vật gì dừng lại xung quanh mình.
Trong nháy mắt hắn nhảy vào trong lòng sông rồi phóng thần niệm ra dò xét xung quanh.
Cho tới giờ khắc này, thần niệm luôn luôn bao phủ phạm vi mấy trăm dặm xung quanh hắn.
Có lẽ có vài người tu hành cường đại vì ngại quá mệt mỏi quá phiền phức, nên không muốn lúc nào cũng phóng xuất thần niệm quan sát bốn phía, nhưng Cố Thanh Sơn tuyệt đối không phạm loại sai lầm cấp thấp này.
Thần niệm quét qua quét lại ba lần.
Vẫn không hề phát hiện bất kỳ vật nào tồn tại.
Chuyện này khiến Cố Thanh Sơn nghiêm túc hẳn lên.
Cố Thanh Sơn ôm quyền thi lễ hỏi: "Các hạ có thể hiện thân gặp mặt hay không?"
"Ngươi thế mà có thể một mình đối phó một con Ma Thần, ta đương nhiên cũng muốn gặp mặt ngươi, nhưng phải chờ một chút."
Giọng nữ này nghe vào tai đặc biệt trong trẻo nhưng lại có lạnh lùng, còn mang theo vài phần cảnh giác và sát ý.
Cố Thanh Sơn nhạy bén cảm nhận được cỗ sát ý này.
Trong lòng hắn bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.
"Ngươi là cỗ máy số mấy?" Hắn hỏi.
"Hả? Ngươi thế mà cũng biết cỗ máy Hoàng Tuyền?" Giọng nữ kinh ngạc hỏi lại.
"Đương nhiên, ta từng gặp đám máy Phán Xét Nguyện Vọng."
"Nói vậy thì ngươi là khách hàng của bọn hắn?"
"Không phải, chúng ta là bạn bè."
"Dù là thế thì ta cũng không thể dễ dàng tin tưởng ngươi. Dù sao vừa rồi ngay cả Ma Thần cũng không bắt được ngươi, chắc chắn ngươi có một vài điểm đặc biệt." Giọng nữ vẫn mang theo sự cảnh giác.
Trong lòng Cố Thanh Sơn đã bình tĩnh lại.
Đây có lẽ là một trong 88 máy.
Nó vậy mà có thể ẩn hình trong đáy sông Vong Xuyên, có lẽ chức năng có điểm đặc biệt.
Trong đầu Cố Thanh Sơn chợt lóe lên một ý nghĩ.
Đúng vậy, mặc kệ Hoàng Tuyền xảy ra chuyện gì, nếu như có thể mang một cỗ máy cường đại trở về, nói không chừng nhân gian giới sẽ có thêm một phần lực.
Cố Thanh Sơn nghĩ xong thì nghiêm túc nói: "Thật ra ta là bạn bè của các ngươi, ta biết các ngươi có 88 cái. Đặt ra con số này là bởi vì có một thần linh rất mê tín, người đó cảm thấy con số này rất tốt."
Giọng nữ chần chờ nói: "Ngươi biết chuyện này sao? Vậy ngươi biết kết cục của thần linh kia không?"
Cố Thanh Sơn nhớ lại câu nói nguyên gốc của máy Phán Xét Nguyện Vọng nói: "Hắn là người đầu tiên xong đời."
"Ngươi còn biết cái gì nữa?"
"Phải dùng máu tươi mới có thể vận hành máy Phán Xét Nguyện Vọng. Đúng rồi, còn có một cái máy thích đùa dai, là máy Tiêu Giận Trừ Ác, là chồng của máy Phán Xét Nguyện Vọng."
Giọng nữ trầm tĩnh lại thì thào nói: "Những chuyện bí ẩn như vậy trong đám máy móc ngươi đều biết cả, lại là linh hồn của nhân loại, xem ra cũng không phải kẻ địch."
Sát ý lượn lờ không tan, biến mất.
Ùng ùng!
Mặt đất chấn động.
Cố Thanh Sơn khẩn trương chờ đợi.
Nham thạch xám trắng cứng rắn lần lượt nứt ra.
Những nham thạch này ngay cả Địa kiếm cũng không chém được, vậy mà lại nhanh chóng tách làm đôi kéo sang hai bên.
Một bóng nước sáng rực mang theo từng tia lạnh lẽo từ dưới lòng đất nổi lên.
Ánh sáng tản ra từng tia một hiện rõ thân hình một cung nữ cổ đại.
Nàng mặc một bộ nghê thường màu xanh, dáng người mềm mại, môi đỏ da trắng, mặt mày như phượng, biểu tỉnh mang theo vài phần lạnh nhạt như có như không.
Cô gái áo xanh nhẹ nhàng thi lễ nói: "Xin hỏi các hạ rốt cuộc là người phương nào?"
Hang động tối đen.
Gió lạnh ào ào, tiếng kêu khóc dường như vĩnh viễn không ngừng.
Một âm thanh thương xót vang lên.
"Thực sự là đáng thương, ta nhìn cũng không đành lòng."
Ở mặt trận nguyên bản của Ma Thần, tất cả yêu ma nằm sấp trên mặt đất, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Chúng nó tựa như đang nhận lấy sự hành hạ nào đó không có thể dùng lời diễn tả được, lại bị người che miệng, không phát ra được âm thanh nào.
Âm thanh thương xót lại vang lên lần nữa: "Nhưng chuyện này cũng không thể trách ai khác được, ai bảo nhóm hàng hóa thấp kém như các ngươi ngay cả một hầm ngầm cũng chặn không xong."
Nó phát ra một tiếng thở dài yếu ớt.
"Chết hết đi."
Kèm theo âm thanh này cả khu trận địa chìm vào tĩnh mịch.
Các yêu ma ngừng run rẩy.
Thi thể của chúng dần dần hòa tan.
Một lúc lâu sau mới có một giọng nói khác vang lên.
"Làm sao bây giờ, tổn thất mất một con Ma Thần loại cải tạo rồi."
Âm thanh lúc trước đáp lại: "Có tìm kiếm được thể linh hồn kia chưa?"
"Không cách nào tìm được, dường như hắn ở trong Vong Xuyên, Vong Xuyên che giấu tất cả tin tức."
"Gần như đã lừa được Ma Thần, còn có thể được Vong Xuyên bảo hộ, nhân loại như vậy phải chết."
"Nhưng Vong Xuyên đã cắt đứt tất cả manh mối điều tra, chúng ta phải làm sao đây?"
"Đi, tới chỗ nối tiếp giữa Hoàng Tuyền và nhân gian xem thử."
Hai âm thanh biến mất.
Một lát sau.
Ở chỗ nối tiếp giữa hang động tối đen và dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Hai bóng đen trôi nổi đứng đó.
Một trong hai bóng đen vươn tay ra khỏi hang, đụng vào hư không.
Đùng!
Ánh lửa mãnh liệt thiêu cháy cánh tay kia.
"Xem ra còn cần chút thời gian nữa... Bình chướng phòng hộ của nhân gian giới còn chưa vỡ vụn, mà chúng ta lại quá mạnh mẽ." Âm thanh kia tiếc hận nói.
"Nếu là vậy thì đám địa ngục kia nên ra một phần lực."
"Đúng vậy! Bảo chúng nó tìm thân thể của người kia ở nhân gian giới, sau đó hủy diệt thân thể đó."
"Một khi thân thể bị hủy, hoàn toàn không cần quan tâm linh hồn kia nấp ở chỗ nào trong Vong Xuyên, hắn sẽ lập tức chết!"
Nước sông tránh khỏi hắn, lẳng lẳng không ngừng chảy xiết chung quanh.
Thỉnh thoảng có một vài vật kỳ quái theo nước sông trôi xa.
Cố Thanh Sơn rơi vào đáy sông.
Dưới chân khắp nơi là nham thạch xám trắng cứng rắn, Cố Thanh Sơn thử vung Địa kiếm nhẹ nhàng chém lên.
Tia lửa văng khắp nơi.
Mặt đất bằng nham thạch lại hoàn hảo không chút vết tích.
Địa kiếm tám mươi sáu triệu, ba trăm bảy mươi nghìn cân ngay cả Thần và Ma cũng có thể đối phó, lại không chém được đáy sông Vong Xuyên.
"Cho dù là Vong Xuyên hay là đáy nham thạch này, đều là đồ vật quy luật của cả thế giới Hoàng Tuyền, cho nên ta không chém được." Địa kiếm ong ong giải thích.
"Ừ, không có việc gì, ta chỉ là hiếu kỳ." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn thở ra một hơi dài.
Rốt cuộc đã tới thế giới Hoàng Tuyền.
Hắn nhìn hồn lực trên giao diện thao tác Chiến Thần không ngừng tiêu hao, bởi vì vận dụng Khổ Hải Giai Độ cũng tiêu hao hồn lực.
May mà sau khi Triều Âm kiếm luyện hóa xong giọt nước Vong Xuyên kia, mức tiêu hao này đã giảm còn rất ít, hơn nữa còn rất chậm rãi.
1000 điểm hồn lực này coi như xài đúng chỗ.
Bản thân cũng chỉ còn hơn 1000 hồn lực một chút.
Cố Thanh Sơn chọn đại một phương hướng rồi chuẩn bị lên đường.
Hắn quyết định xem xét dưới đáy sông trước, chờ tới khi đi cách hang tối đen một khoảng đủ xa rồi mới rời khỏi sông Vong Xuyên kiểm tra tình huống những nơi khác.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nữ.
"Xin ngài chờ một chút."
Cố Thanh Sơn cứng đờ.
Giọng nói này không phải của cái máy tính công đức cá nhân lúc nãy.
Hắn chậm rãi xoay người lại chẳng phát hiện ra gì cả.
Trong nước sông, thỉnh thoảng lại có vài thứ chẳng thể hiểu nổi là cái gì bị mạch nước ngầm bao bọc cuốn bay đi.
Thế nhưng Cố Thanh Sơn không nhìn thấy bất kỳ vật gì dừng lại xung quanh mình.
Trong nháy mắt hắn nhảy vào trong lòng sông rồi phóng thần niệm ra dò xét xung quanh.
Cho tới giờ khắc này, thần niệm luôn luôn bao phủ phạm vi mấy trăm dặm xung quanh hắn.
Có lẽ có vài người tu hành cường đại vì ngại quá mệt mỏi quá phiền phức, nên không muốn lúc nào cũng phóng xuất thần niệm quan sát bốn phía, nhưng Cố Thanh Sơn tuyệt đối không phạm loại sai lầm cấp thấp này.
Thần niệm quét qua quét lại ba lần.
Vẫn không hề phát hiện bất kỳ vật nào tồn tại.
Chuyện này khiến Cố Thanh Sơn nghiêm túc hẳn lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Sơn ôm quyền thi lễ hỏi: "Các hạ có thể hiện thân gặp mặt hay không?"
"Ngươi thế mà có thể một mình đối phó một con Ma Thần, ta đương nhiên cũng muốn gặp mặt ngươi, nhưng phải chờ một chút."
Giọng nữ này nghe vào tai đặc biệt trong trẻo nhưng lại có lạnh lùng, còn mang theo vài phần cảnh giác và sát ý.
Cố Thanh Sơn nhạy bén cảm nhận được cỗ sát ý này.
Trong lòng hắn bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.
"Ngươi là cỗ máy số mấy?" Hắn hỏi.
"Hả? Ngươi thế mà cũng biết cỗ máy Hoàng Tuyền?" Giọng nữ kinh ngạc hỏi lại.
"Đương nhiên, ta từng gặp đám máy Phán Xét Nguyện Vọng."
"Nói vậy thì ngươi là khách hàng của bọn hắn?"
"Không phải, chúng ta là bạn bè."
"Dù là thế thì ta cũng không thể dễ dàng tin tưởng ngươi. Dù sao vừa rồi ngay cả Ma Thần cũng không bắt được ngươi, chắc chắn ngươi có một vài điểm đặc biệt." Giọng nữ vẫn mang theo sự cảnh giác.
Trong lòng Cố Thanh Sơn đã bình tĩnh lại.
Đây có lẽ là một trong 88 máy.
Nó vậy mà có thể ẩn hình trong đáy sông Vong Xuyên, có lẽ chức năng có điểm đặc biệt.
Trong đầu Cố Thanh Sơn chợt lóe lên một ý nghĩ.
Đúng vậy, mặc kệ Hoàng Tuyền xảy ra chuyện gì, nếu như có thể mang một cỗ máy cường đại trở về, nói không chừng nhân gian giới sẽ có thêm một phần lực.
Cố Thanh Sơn nghĩ xong thì nghiêm túc nói: "Thật ra ta là bạn bè của các ngươi, ta biết các ngươi có 88 cái. Đặt ra con số này là bởi vì có một thần linh rất mê tín, người đó cảm thấy con số này rất tốt."
Giọng nữ chần chờ nói: "Ngươi biết chuyện này sao? Vậy ngươi biết kết cục của thần linh kia không?"
Cố Thanh Sơn nhớ lại câu nói nguyên gốc của máy Phán Xét Nguyện Vọng nói: "Hắn là người đầu tiên xong đời."
"Ngươi còn biết cái gì nữa?"
"Phải dùng máu tươi mới có thể vận hành máy Phán Xét Nguyện Vọng. Đúng rồi, còn có một cái máy thích đùa dai, là máy Tiêu Giận Trừ Ác, là chồng của máy Phán Xét Nguyện Vọng."
Giọng nữ trầm tĩnh lại thì thào nói: "Những chuyện bí ẩn như vậy trong đám máy móc ngươi đều biết cả, lại là linh hồn của nhân loại, xem ra cũng không phải kẻ địch."
Sát ý lượn lờ không tan, biến mất.
Ùng ùng!
Mặt đất chấn động.
Cố Thanh Sơn khẩn trương chờ đợi.
Nham thạch xám trắng cứng rắn lần lượt nứt ra.
Những nham thạch này ngay cả Địa kiếm cũng không chém được, vậy mà lại nhanh chóng tách làm đôi kéo sang hai bên.
Một bóng nước sáng rực mang theo từng tia lạnh lẽo từ dưới lòng đất nổi lên.
Ánh sáng tản ra từng tia một hiện rõ thân hình một cung nữ cổ đại.
Nàng mặc một bộ nghê thường màu xanh, dáng người mềm mại, môi đỏ da trắng, mặt mày như phượng, biểu tỉnh mang theo vài phần lạnh nhạt như có như không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái áo xanh nhẹ nhàng thi lễ nói: "Xin hỏi các hạ rốt cuộc là người phương nào?"
Hang động tối đen.
Gió lạnh ào ào, tiếng kêu khóc dường như vĩnh viễn không ngừng.
Một âm thanh thương xót vang lên.
"Thực sự là đáng thương, ta nhìn cũng không đành lòng."
Ở mặt trận nguyên bản của Ma Thần, tất cả yêu ma nằm sấp trên mặt đất, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Chúng nó tựa như đang nhận lấy sự hành hạ nào đó không có thể dùng lời diễn tả được, lại bị người che miệng, không phát ra được âm thanh nào.
Âm thanh thương xót lại vang lên lần nữa: "Nhưng chuyện này cũng không thể trách ai khác được, ai bảo nhóm hàng hóa thấp kém như các ngươi ngay cả một hầm ngầm cũng chặn không xong."
Nó phát ra một tiếng thở dài yếu ớt.
"Chết hết đi."
Kèm theo âm thanh này cả khu trận địa chìm vào tĩnh mịch.
Các yêu ma ngừng run rẩy.
Thi thể của chúng dần dần hòa tan.
Một lúc lâu sau mới có một giọng nói khác vang lên.
"Làm sao bây giờ, tổn thất mất một con Ma Thần loại cải tạo rồi."
Âm thanh lúc trước đáp lại: "Có tìm kiếm được thể linh hồn kia chưa?"
"Không cách nào tìm được, dường như hắn ở trong Vong Xuyên, Vong Xuyên che giấu tất cả tin tức."
"Gần như đã lừa được Ma Thần, còn có thể được Vong Xuyên bảo hộ, nhân loại như vậy phải chết."
"Nhưng Vong Xuyên đã cắt đứt tất cả manh mối điều tra, chúng ta phải làm sao đây?"
"Đi, tới chỗ nối tiếp giữa Hoàng Tuyền và nhân gian xem thử."
Hai âm thanh biến mất.
Một lát sau.
Ở chỗ nối tiếp giữa hang động tối đen và dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Hai bóng đen trôi nổi đứng đó.
Một trong hai bóng đen vươn tay ra khỏi hang, đụng vào hư không.
Đùng!
Ánh lửa mãnh liệt thiêu cháy cánh tay kia.
"Xem ra còn cần chút thời gian nữa... Bình chướng phòng hộ của nhân gian giới còn chưa vỡ vụn, mà chúng ta lại quá mạnh mẽ." Âm thanh kia tiếc hận nói.
"Nếu là vậy thì đám địa ngục kia nên ra một phần lực."
"Đúng vậy! Bảo chúng nó tìm thân thể của người kia ở nhân gian giới, sau đó hủy diệt thân thể đó."
"Một khi thân thể bị hủy, hoàn toàn không cần quan tâm linh hồn kia nấp ở chỗ nào trong Vong Xuyên, hắn sẽ lập tức chết!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro