Sự khởi đầu của...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Lúc này, trong biệt thự đột nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn.
"Ai ở bên trong thế?" Trương Anh Hào cảnh giác hỏi.
Anh ta vừa dứt lời, cánh cửa đột nhiên bị người ở bên trong mở ra.
Mọi người đồng loạt nhìn lại.
Tô Tuyết Nhi xuất hiện, trên người mặc một bộ áo bào màu trắng, tay cầm quyền trượng đứng ngay cửa. Trên mặt cô nở một nụ cười, ánh mắt lướt nhìn từng người một, nhưng lại không thấy Cố Thanh Sơn đâu.
"Hử? Sao Thanh Sơn không có ở đây?" Tô Tuyết Nhi nghi ngờ hỏi. Cô không kìm được giơ tay lên, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay.
Lần này, thời gian cô có thể trở về không nhiều. Bởi vì lần trước quay về thế giới Vụ Đảo từ đây, cho nên lần này không cần bỏ nhiều thời gian đi đường sá xa xôi nữa. Thế nên thời gian cô có thể ở lại đây là một tiếng đồng hồ.
Cô nhìn xung quanh một lượt nữa, vẫn không có bóng dáng của Cố Thanh Sơn.
Tô Tuyết Nhi lấy quang não cá nhân ra, bắt đầu bấm số của hắn.
Mấy người có mặt ở đây đều liếc nhau một cái.
Trương Anh Hào vuốt ngực, nhỏ giọng nói: "Cũng may người kia đã đi rồi, nếu không tôi đoán thế giới sẽ bị huỷ diệt một lần nữa."
"Đúng vậy." Diệp Phi Ly thấp giọng nói: "Hơn nữa lần này, Cố Thanh Sơn cũng không thể nào cứu thế giới được... Sợ rằng ngay cả mạng mình anh ấy cũng không giữ được ấy chứ."
"Hả? Mấy người đang nói gì thế?" Tô Tuyết Nhi hỏi.
Cô buông quang não cá nhân xuống.
Quang não hoàn toàn không thể liên lạc với Cố Thanh Sơn.
"Xin hỏi Cố Thanh Sơn ở đâu?" Tô Tuyết Nhi lễ phép hỏi.
Trương Anh Hào nhìn Diệp Phi Ly, Diệp Phi Ly lại nhìn sang Liêu Hành.
Liêu Hành nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tô Tuyết Nhi, lẩm bẩm nói: "Thật đẹp... A, không phải, ý tôi là cậu ấy đi rồi."
"Anh ấy đi đâu? Không có chuyện gì xảy ra chứ?" Tô Tuyết Nhi hỏi lại, tay cô đã siết chặt quyền trượng.
"Không có, cậu ta tốt đến không thể tốt hơn nữa ấy." Trương Anh Hào vội vàng bồi thêm một câu.
"Vậy là được, xin hỏi anh ấy ở đâu? Tôi muốn đi tìm anh ấy ngay bây giờ."
"... Bây giờ cô không tìm thấy đâu." Liêu Hành tiếp tục nhìn Tô Tuyết Nhi, nói.
"Tại sao?"
"Nói ra rất dài dòng, đại khái là một câu chuyện rất dài."
"Xin nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi, vô cùng cảm ơn!" Tô Tuyết Nhi nghiêm nghị nói.
Liêu Hành bèn kể lại hết mấy chuyện gần đây của Cố Thanh Sơn. Trong lúc đó, Diệp Phi Ly vào nhà lấy một phần ngọc giản đưa cho Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi cầm lấy ngọc giản, im lặng một lúc.
"Qua lại giữa hai giới sao? Khó trách tôi lại nhìn thấy tương lai như vậy..." Cô thở dài, hơi ngẩn ngơ nói: "Nếu anh ấy không có ở đây, vậy tôi về thăm nhà một chút. Các vị, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Mọi người nói lời tạm biệt với cô.
Nhưng lúc Tô Tuyết Nhi đang chuẩn bị rời đi, tựa như lại sực nhớ tới điều gì, liền đứng tại chỗ bất động. Trông cô có vẻ đầy tâm sự nặng nề, như muốn nói lại thôi.
"Này? Cô còn có chuyện gì vậy, cô gái xinh đẹp?" Liêu Hành cười nói.
"Xin lỗi, chỉ là một chuyện thừa thãi thôi, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút..."
"Cái gì?"
"Anna thì sao? Cô ấy ở đâu?" Tô Tuyết Nhi nói ra, ánh mắt trở nên khó đoán.
"A, cái này hả..."
Liêu Hành chép miệng, hơi dừng một chút.
... Nên nói như thế nào đây?
Ông ta nhìn sang bên cạnh.
Tổng thống đã vào biệt thự từ lâu.
Trương Anh Hào còn nhanh hơn cả Tổng thống, đã sớm chạy mất dạng.
Còn Diệp Phi Ly nhảy thẳng lên bầu trời, tìm bừa lấy một phương hướng, liều mạng vỗ cánh bay đi.
Nữ vương Valrhona nghĩ nghĩ, lắc đầu một cái, thấp giọng lầm bầm: "Đây là chuyện của đám tiểu bối các ngươi..." Xong rồi bà cũng đi vào biệt thự.
Liêu Hành thấy mọi người phản ứng như vậy, cũng hiểu ra được.
"Xin lỗi, tôi không biết Anna... "
Đang lúc ấy thì một con chim nhỏ màu trắng không biết từ đâu bay ra. Nó hạ xuống bả vai Liêu Hành, hướng về phía Tô Tuyết Nhi, cất giọng the thé nói: "Anna? Cái cô mà ôm Cố Thanh Sơn đó hả, hay là cái cô nắm lấy tay Cố Thanh Sơn mãi không buông?"
Bốn phía yên tĩnh lại.
Trong không khí, bỗng nhiên tràn đầy mùi vị khủng khiếp trước giờ chưa từng có.
Sát khí nồng nặc khiến Liêu Hành có cảm giác hít thở không thông.
“Ồ? Hình như còn có một vài việc tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm." Tô Tuyết Nhi nở nụ cười, chậm rãi nói.
Chợt nghe một tiếng vang mạnh mẽ như tiếng huýt gió, tựa như có một nguồn sức mạnh to lớn đâm rách không khí.
Cây quyền trượng trong tay Tô Tuyết Nhi toả ra vầng sáng trắng thiêng liêng, xông thẳng lên trời.
Cỗ sức mạnh này cuồn cuộn đến nỗi cả đám mây dày cũng bị đâm thủng thành một hang động màu đen.
Sức mạnh vĩ đại nối liền đất trời, khiến cho người ta kìm lòng không đậu mà sinh lòng kính sợ.
"Thất lễ rồi, tôi vẫn chưa sử dụng thành thạo quyền trượng lắm." Tô Tuyết Nhi cụp mắt xuống, nói.
Cô vung quyền trượng lên, tất cả sức mạnh lập tức tiêu tán.
"Xin hãy nói cho tôi biết, hai cô gái kia là như thế nào." Tô Tuyết Nhi nói bằng giọng uy nghiêm không cho phép người khác che giấu bất cứ gì.
Liêu Hành khốn khổ giật giật khoé miệng, bỗng chốc ông ta cảm thấy từ ngữ trong đầu mình đã trôi đi hết.
Rõ ràng chỉ là một cô nàng một xinh đẹp, sao lại... như thế...
Con chim trắng kia đứng ở trên bả vai ông ta, quan sát một màn này. Bỗng nhiên, chim trắng nghiêng đầu qua, nói với Liêu Hành: "Tôi nói này, lão già nhà ông rung lắc cái gì thế? Bị trúng gió co giật à?
- ------------
Cố Thanh Sơn xuất hiện trong dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Hắn nhìn sang bên cạnh mình, thấy Tình Nhu và Uyển Nhi với sắc mặt mệt mỏi, trong mắt tràn đầy vẻ lo âu.
Xa xôi phía trước bọn họ, mơ hồ có thể thấy được một cánh cửa đang phát sáng. Linh khí dồi dào tỏa ra từ đó, dù cách rất xa cũng có thể cảm nhận được.
"Linh lực này là của pháp trận, phải nắm lấy cơ hội hấp thụ nhiều một chút." Tình Nhu nhìn về phía Uyển Nhi nói, Uyển Nhi vội vàng gật đầu một cái.
"Có vẻ sắp đến rồi... còn bao lâu nữa chúng ta tới được nơi đó?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Nhiều nhất là nửa phút, chúng ta sẽ đến thế giới kia." Tình Nhu nói.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu.
Công tử áo tím Tề Diễm, giờ phút này chắc hẳn đã chết ở Thiên Ma giới.
Cha của Tề Diễm là tu sĩ Thái Hư hậu cảnh, mà vị tu sĩ mạnh mẽ vô địch ấy lúc này đang độ kiếp.
Một khi độ kiếp thành công, lên cấp Huyền Linh cảnh, ông ta sẽ trở thành sự tồn tại mạnh nhất của Quảng Dương môn. Cho dù là vị trưởng lão luôn đối đầu với ông ta kia, cũng không thể đối phó với ông nữa.
Vị trưởng lão kia cũng là tu sĩ Huyền Linh cảnh, nhưng lại bị Ma Thần khủng khiếp đánh cho bị thương, mãi vẫn không thể hồi phục được.
Cánh cửa phát sáng kia ngày càng gần.
Không lâu nữa, Cố Thanh Sơn sẽ phải đối mặt với cha của công tử áo tím.
Lúc này, trên giao diện thao tác Chiến Thần, từng hàng chữ đom đóm nhỏ liên tục xuất hiện.
[Nhiệm vụ vận mệnh: Cuộc chiến thế giới sụp đổ.]
[Mô tả nhiệm vụ: Thế giới đang đứng bên bờ sụp đổ không thể vãn hồi, mà ngài lại có thể đi đến Hoàng Tuyền tìm kiếm nguồn gốc cốt lõi của đại nạn, điều này đã khiến cho cả thế giới đang dần đổ nát tìm được cơ hội xoay mình hiếm có.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Xin ngài hãy nghĩ hết tất cả biện pháp để cứu Hoàng Tuyền và Nhân Gian.]
Sau khi Cố Thanh Sơn xem xong, mấy hàng chữ biến thành cát bụi.
[Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ.]
[Ngài đạt được phần thưởng đặc biệt: Thần thông Chiến Thần (Phong Thánh cảnh).]
Ngay sau khi những hàng chữ này hiện ra, giao diện Chiến Thần hóa thành một mảnh tối đen thâm trầm.
"Ồ? Đây là thế nào?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
Chỉ thấy trong bóng tối, những hàng chữ đom đóm mới không ngừng hiện ra.
[Đây là nền văn mình tu hành vốn từng rất cường thịnh, nhưng cũng là một thế giới đang đi đến hồi kết.]
[Thần thông thức tỉnh, ắt sẽ sinh ra cảm ứng với quy tắc của thế giới trước.]
[Thần thông thức tỉnh trước đó của người chơi - Di Hình Hoán Ảnh, cũng là nhờ cảm ứng với thế giới Thần Võ, nhờ sức mạnh cội nguồn của thế giới mà có được.]
[Mời người chơi tiếp tục thăm dò thế giới Huyền Không, tìm hiểu cấu trúc tạo thành của nó.]
[Khi đã có hiểu biết nhất định về thế giới Huyền Không, nhiệm vụ sẽ bắt đầu.]
Sau khi Cố Thanh Sơn xem xong, những dòng chữ này hoàn toàn biến mất, trên giao diện thao tác Chiến Thần chỉ còn lại một mảnh tối đen.
Cố Thanh Sơn chăm chú nhìn một mảnh đen tối kia, bắt đầu nhớ lại.
Sức chiến đấu của thế giới Thần Võ thật sự kinh tâm động phách, trong đó có một số việc quả thật có liên hệ rất lớn với những gì hắn chuẩn bị làm tới đây.
Lúc ấy, hắn đã tìm kiếm linh hồn các tu sĩ dị giới.
Một vài chuyện bí ẩn, giờ phút này lại hiện lên trong lòng Cố Thanh Sơn.
Cha của Tề Diễm là Tề Nhã Nhai, người đứng đầu Dương Quảng môn, hiện đang độ kiếp.
Ngay cả Tề Nhã Nhai cũng không biết, gần đây con trai mình rốt cuộc đang làm cái gì.
Chẳng qua Tề Diễm muốn cái gì, ông ta sẽ cho cái đó, chỉ vậy mà thôi.
"Ai ở bên trong thế?" Trương Anh Hào cảnh giác hỏi.
Anh ta vừa dứt lời, cánh cửa đột nhiên bị người ở bên trong mở ra.
Mọi người đồng loạt nhìn lại.
Tô Tuyết Nhi xuất hiện, trên người mặc một bộ áo bào màu trắng, tay cầm quyền trượng đứng ngay cửa. Trên mặt cô nở một nụ cười, ánh mắt lướt nhìn từng người một, nhưng lại không thấy Cố Thanh Sơn đâu.
"Hử? Sao Thanh Sơn không có ở đây?" Tô Tuyết Nhi nghi ngờ hỏi. Cô không kìm được giơ tay lên, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay.
Lần này, thời gian cô có thể trở về không nhiều. Bởi vì lần trước quay về thế giới Vụ Đảo từ đây, cho nên lần này không cần bỏ nhiều thời gian đi đường sá xa xôi nữa. Thế nên thời gian cô có thể ở lại đây là một tiếng đồng hồ.
Cô nhìn xung quanh một lượt nữa, vẫn không có bóng dáng của Cố Thanh Sơn.
Tô Tuyết Nhi lấy quang não cá nhân ra, bắt đầu bấm số của hắn.
Mấy người có mặt ở đây đều liếc nhau một cái.
Trương Anh Hào vuốt ngực, nhỏ giọng nói: "Cũng may người kia đã đi rồi, nếu không tôi đoán thế giới sẽ bị huỷ diệt một lần nữa."
"Đúng vậy." Diệp Phi Ly thấp giọng nói: "Hơn nữa lần này, Cố Thanh Sơn cũng không thể nào cứu thế giới được... Sợ rằng ngay cả mạng mình anh ấy cũng không giữ được ấy chứ."
"Hả? Mấy người đang nói gì thế?" Tô Tuyết Nhi hỏi.
Cô buông quang não cá nhân xuống.
Quang não hoàn toàn không thể liên lạc với Cố Thanh Sơn.
"Xin hỏi Cố Thanh Sơn ở đâu?" Tô Tuyết Nhi lễ phép hỏi.
Trương Anh Hào nhìn Diệp Phi Ly, Diệp Phi Ly lại nhìn sang Liêu Hành.
Liêu Hành nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tô Tuyết Nhi, lẩm bẩm nói: "Thật đẹp... A, không phải, ý tôi là cậu ấy đi rồi."
"Anh ấy đi đâu? Không có chuyện gì xảy ra chứ?" Tô Tuyết Nhi hỏi lại, tay cô đã siết chặt quyền trượng.
"Không có, cậu ta tốt đến không thể tốt hơn nữa ấy." Trương Anh Hào vội vàng bồi thêm một câu.
"Vậy là được, xin hỏi anh ấy ở đâu? Tôi muốn đi tìm anh ấy ngay bây giờ."
"... Bây giờ cô không tìm thấy đâu." Liêu Hành tiếp tục nhìn Tô Tuyết Nhi, nói.
"Tại sao?"
"Nói ra rất dài dòng, đại khái là một câu chuyện rất dài."
"Xin nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi, vô cùng cảm ơn!" Tô Tuyết Nhi nghiêm nghị nói.
Liêu Hành bèn kể lại hết mấy chuyện gần đây của Cố Thanh Sơn. Trong lúc đó, Diệp Phi Ly vào nhà lấy một phần ngọc giản đưa cho Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi cầm lấy ngọc giản, im lặng một lúc.
"Qua lại giữa hai giới sao? Khó trách tôi lại nhìn thấy tương lai như vậy..." Cô thở dài, hơi ngẩn ngơ nói: "Nếu anh ấy không có ở đây, vậy tôi về thăm nhà một chút. Các vị, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Mọi người nói lời tạm biệt với cô.
Nhưng lúc Tô Tuyết Nhi đang chuẩn bị rời đi, tựa như lại sực nhớ tới điều gì, liền đứng tại chỗ bất động. Trông cô có vẻ đầy tâm sự nặng nề, như muốn nói lại thôi.
"Này? Cô còn có chuyện gì vậy, cô gái xinh đẹp?" Liêu Hành cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xin lỗi, chỉ là một chuyện thừa thãi thôi, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút..."
"Cái gì?"
"Anna thì sao? Cô ấy ở đâu?" Tô Tuyết Nhi nói ra, ánh mắt trở nên khó đoán.
"A, cái này hả..."
Liêu Hành chép miệng, hơi dừng một chút.
... Nên nói như thế nào đây?
Ông ta nhìn sang bên cạnh.
Tổng thống đã vào biệt thự từ lâu.
Trương Anh Hào còn nhanh hơn cả Tổng thống, đã sớm chạy mất dạng.
Còn Diệp Phi Ly nhảy thẳng lên bầu trời, tìm bừa lấy một phương hướng, liều mạng vỗ cánh bay đi.
Nữ vương Valrhona nghĩ nghĩ, lắc đầu một cái, thấp giọng lầm bầm: "Đây là chuyện của đám tiểu bối các ngươi..." Xong rồi bà cũng đi vào biệt thự.
Liêu Hành thấy mọi người phản ứng như vậy, cũng hiểu ra được.
"Xin lỗi, tôi không biết Anna... "
Đang lúc ấy thì một con chim nhỏ màu trắng không biết từ đâu bay ra. Nó hạ xuống bả vai Liêu Hành, hướng về phía Tô Tuyết Nhi, cất giọng the thé nói: "Anna? Cái cô mà ôm Cố Thanh Sơn đó hả, hay là cái cô nắm lấy tay Cố Thanh Sơn mãi không buông?"
Bốn phía yên tĩnh lại.
Trong không khí, bỗng nhiên tràn đầy mùi vị khủng khiếp trước giờ chưa từng có.
Sát khí nồng nặc khiến Liêu Hành có cảm giác hít thở không thông.
“Ồ? Hình như còn có một vài việc tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm." Tô Tuyết Nhi nở nụ cười, chậm rãi nói.
Chợt nghe một tiếng vang mạnh mẽ như tiếng huýt gió, tựa như có một nguồn sức mạnh to lớn đâm rách không khí.
Cây quyền trượng trong tay Tô Tuyết Nhi toả ra vầng sáng trắng thiêng liêng, xông thẳng lên trời.
Cỗ sức mạnh này cuồn cuộn đến nỗi cả đám mây dày cũng bị đâm thủng thành một hang động màu đen.
Sức mạnh vĩ đại nối liền đất trời, khiến cho người ta kìm lòng không đậu mà sinh lòng kính sợ.
"Thất lễ rồi, tôi vẫn chưa sử dụng thành thạo quyền trượng lắm." Tô Tuyết Nhi cụp mắt xuống, nói.
Cô vung quyền trượng lên, tất cả sức mạnh lập tức tiêu tán.
"Xin hãy nói cho tôi biết, hai cô gái kia là như thế nào." Tô Tuyết Nhi nói bằng giọng uy nghiêm không cho phép người khác che giấu bất cứ gì.
Liêu Hành khốn khổ giật giật khoé miệng, bỗng chốc ông ta cảm thấy từ ngữ trong đầu mình đã trôi đi hết.
Rõ ràng chỉ là một cô nàng một xinh đẹp, sao lại... như thế...
Con chim trắng kia đứng ở trên bả vai ông ta, quan sát một màn này. Bỗng nhiên, chim trắng nghiêng đầu qua, nói với Liêu Hành: "Tôi nói này, lão già nhà ông rung lắc cái gì thế? Bị trúng gió co giật à?
- ------------
Cố Thanh Sơn xuất hiện trong dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Hắn nhìn sang bên cạnh mình, thấy Tình Nhu và Uyển Nhi với sắc mặt mệt mỏi, trong mắt tràn đầy vẻ lo âu.
Xa xôi phía trước bọn họ, mơ hồ có thể thấy được một cánh cửa đang phát sáng. Linh khí dồi dào tỏa ra từ đó, dù cách rất xa cũng có thể cảm nhận được.
"Linh lực này là của pháp trận, phải nắm lấy cơ hội hấp thụ nhiều một chút." Tình Nhu nhìn về phía Uyển Nhi nói, Uyển Nhi vội vàng gật đầu một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có vẻ sắp đến rồi... còn bao lâu nữa chúng ta tới được nơi đó?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Nhiều nhất là nửa phút, chúng ta sẽ đến thế giới kia." Tình Nhu nói.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu.
Công tử áo tím Tề Diễm, giờ phút này chắc hẳn đã chết ở Thiên Ma giới.
Cha của Tề Diễm là tu sĩ Thái Hư hậu cảnh, mà vị tu sĩ mạnh mẽ vô địch ấy lúc này đang độ kiếp.
Một khi độ kiếp thành công, lên cấp Huyền Linh cảnh, ông ta sẽ trở thành sự tồn tại mạnh nhất của Quảng Dương môn. Cho dù là vị trưởng lão luôn đối đầu với ông ta kia, cũng không thể đối phó với ông nữa.
Vị trưởng lão kia cũng là tu sĩ Huyền Linh cảnh, nhưng lại bị Ma Thần khủng khiếp đánh cho bị thương, mãi vẫn không thể hồi phục được.
Cánh cửa phát sáng kia ngày càng gần.
Không lâu nữa, Cố Thanh Sơn sẽ phải đối mặt với cha của công tử áo tím.
Lúc này, trên giao diện thao tác Chiến Thần, từng hàng chữ đom đóm nhỏ liên tục xuất hiện.
[Nhiệm vụ vận mệnh: Cuộc chiến thế giới sụp đổ.]
[Mô tả nhiệm vụ: Thế giới đang đứng bên bờ sụp đổ không thể vãn hồi, mà ngài lại có thể đi đến Hoàng Tuyền tìm kiếm nguồn gốc cốt lõi của đại nạn, điều này đã khiến cho cả thế giới đang dần đổ nát tìm được cơ hội xoay mình hiếm có.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Xin ngài hãy nghĩ hết tất cả biện pháp để cứu Hoàng Tuyền và Nhân Gian.]
Sau khi Cố Thanh Sơn xem xong, mấy hàng chữ biến thành cát bụi.
[Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ.]
[Ngài đạt được phần thưởng đặc biệt: Thần thông Chiến Thần (Phong Thánh cảnh).]
Ngay sau khi những hàng chữ này hiện ra, giao diện Chiến Thần hóa thành một mảnh tối đen thâm trầm.
"Ồ? Đây là thế nào?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
Chỉ thấy trong bóng tối, những hàng chữ đom đóm mới không ngừng hiện ra.
[Đây là nền văn mình tu hành vốn từng rất cường thịnh, nhưng cũng là một thế giới đang đi đến hồi kết.]
[Thần thông thức tỉnh, ắt sẽ sinh ra cảm ứng với quy tắc của thế giới trước.]
[Thần thông thức tỉnh trước đó của người chơi - Di Hình Hoán Ảnh, cũng là nhờ cảm ứng với thế giới Thần Võ, nhờ sức mạnh cội nguồn của thế giới mà có được.]
[Mời người chơi tiếp tục thăm dò thế giới Huyền Không, tìm hiểu cấu trúc tạo thành của nó.]
[Khi đã có hiểu biết nhất định về thế giới Huyền Không, nhiệm vụ sẽ bắt đầu.]
Sau khi Cố Thanh Sơn xem xong, những dòng chữ này hoàn toàn biến mất, trên giao diện thao tác Chiến Thần chỉ còn lại một mảnh tối đen.
Cố Thanh Sơn chăm chú nhìn một mảnh đen tối kia, bắt đầu nhớ lại.
Sức chiến đấu của thế giới Thần Võ thật sự kinh tâm động phách, trong đó có một số việc quả thật có liên hệ rất lớn với những gì hắn chuẩn bị làm tới đây.
Lúc ấy, hắn đã tìm kiếm linh hồn các tu sĩ dị giới.
Một vài chuyện bí ẩn, giờ phút này lại hiện lên trong lòng Cố Thanh Sơn.
Cha của Tề Diễm là Tề Nhã Nhai, người đứng đầu Dương Quảng môn, hiện đang độ kiếp.
Ngay cả Tề Nhã Nhai cũng không biết, gần đây con trai mình rốt cuộc đang làm cái gì.
Chẳng qua Tề Diễm muốn cái gì, ông ta sẽ cho cái đó, chỉ vậy mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro