Ta muốn giết hắ...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Cố Thanh Sơn lại nói: “Chẳng bao lâu nữa, một trận chiến sinh tử mang tính quyết định sẽ nổ ra. Thực lực của cảnh giới Thái Hư mạnh mẽ không cách nào tưởng tượng được, bây giờ chỉ cần có thể xuất hiện một sự giúp đỡ nào đó đối với chúng ta, dù chỉ là chút ít thì cũng vẫn đáng để chúng ta tranh thủ. Cho nên con muốn đi tìm các nàng.”
Thái độ của Bách Hoa tiên tử hơi thay đổi, gật đầu nói: “Về mặt chiến đấu, con có thể suy nghĩ những vấn đề như vậy khiến ta rất an tâm.” Nàng bật dậy, nói: “Nhưng ngộ nhỡ họ sử dụng hồ lô, con chắc chắn sẽ không có khả năng thoát khỏi, ta muốn đích thân đưa con đi gặp các nàng!”
“Sư tôn chờ một chút, con còn có một việc.” Cố Thanh Sơn nâng bình bát lên, nói: “Ta giúp ngươi tiếp tục phát huy uy lực của tông môn, được chứ?”
Bình bát hỏi, giọng có vẻ bất ngờ: “Các ngươi có tu sĩ Phật tông?”
“Có.” Cố Thanh Sơn nói, ngẩng đầu nhìn Bách Hoa tiên tử: “Chỉ sợ còn phải mời Bi Ngưỡng đại sư đến một chuyến.”
Bách Hoa tiên tử nhìn bình bát kia một chút, sau đó đưa tay ném ra một cái Truyền tấn phù. Chỉ chốc lát sau, Bi Ngưỡng đại sư đã nhẹ nhàng tiến vào quân trướng. Ông chỉ nhìn thoáng qua một cái là đã thấy bình bát, ánh mắt chẳng chịu dời đi nữa.
“A Di Đà Phật! Đây là chí bảo của tông môn ta.” Ông vỗ tay nói.
Bình bát thở dài một tiếng: “A Di Đà Phật! Hơi già.”
Nó cũng bay lên, chầm chậm rơi xuống trước mặt Bi Ngưỡng đại sư. Ông nhắm mắt chắp tay lại, nhẹ giọng tụng kinh. Trên bình bát lập tức có thêm tầng tầng ánh sáng vàng kim, thoáng chốc đã hiện ra vô số ảo ảnh của Kim Thân La Hán.
“Ngươi chính là đệ tử của Phật, cần mang ta đi hành tẩu thiên hạ, ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?” Bình bát hỏi.
“Bằng lòng.” Bi Ngưỡng đại sư nói.
“Trăm họ lầm than, cần mang ta đi độ khắp chúng sinh, ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”
“Bằng lòng.”
“Thế giới sắp sụp đổ, cần cùng ta hàng yêu trừ ma, ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”
“Bằng lòng.”
“Thiện tai.”
Bình bát nói xong, an tâm rơi vào trong tay Bi Ngưỡng đại sư.
Bi Ngưỡng đại sư cầm bát mà đứng, lại nói với Bách Hoa tiên tử: “Đa tạ!”
“Đây là duyên phận của ông, muốn cám ơn thì cám ơn đồ đệ của ta.” Bách Hoa tiên tử nói.
“Không cần, nếu đại sư có thể phát huy lực chiến đấu mạnh hơn, cũng có thể giúp sư tôn ta một chút.” Cố Thanh Sơn nói. Hắn bình tĩnh nhìn Bi Ngưỡng đại sư, giọng vô cùng thành khẩn: “Chỉ khẩn cầu đại sư bảo vệ sư tôn ta nhiều hơn trong lúc chiến đấu.”
“A Di Đà Phật! Lão nạp có duyên phận này, nhất định sẽ có chỗ báo đáp.” Bi Ngưỡng đại sư nói.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc thuyền bay lao vụt ra khỏi quân doanh, xông thẳng lên trời.
Bay lên hơn bốn mươi nghìn mét là thuyền bay không thể bay cao hơn được nữa. Bách Hoa tiên tử cất thuyền bay đi, nắm tay Cố Thanh Sơn tiếp tục bay thẳng, thêm ba mươi nghìn mét nữa mới dừng lại.
Bách Hoa tiên tử thúc giục linh lực, đỡ Cố Thanh Sơn đứng bên cạnh mình.
“Con nhìn đi!” Bách Hoa tiên tử chỉ về phương xa, nơi đó có ánh lửa mịt mờ, không ngừng tỏa ra cảm giác nóng bỏng, rơi thẳng xuống mặt đất.
Mưa lửa.
“Nhìn thấy rồi! Bây giờ chúng ta đi gặp các nàng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đi thôi!” Bách Hoa tiên tử nắm tay hắn, bay về phía trước.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã bay đến gần đó, dần dần nhìn thấy rõ vùng lửa mịt mờ kia. Ở đó chỉ có một cái hồ lô treo ngược trên không trung, miệng hồ lô hướng xuống dưới, không ngừng phun ra từng đợt mưa lửa. Hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần, thân mặc áo trắng, hai tay hai chân khoác xiềng xích, lặng lẽ đứng thẳng trong gió.
Khi phát hiện có người tới gần, các nàng đồng thời xoay đầu lại.
“Ồ?” Các nàng khẽ giật mình.
“Người này thật giống công tử!” Một cô gái nói.
“Không phải, thoạt nhìn thì giống, nhưng ngũ quan vẫn khác biệt.” Một cô gái khác nói.
“Bái kiến hai vị đạo hữu.” Cố Thanh Sơn ôm quyền chào hỏi, còn Bách Hoa tiên tử chỉ lặng lẽ đứng ở một bên, tuyệt không hành lễ.
“Ngươi có chuyện gì?” Cô gái có vẻ mặt dịu dàng hiền hòa hỏi.
“Xin hỏi hai vị có phải thị nữ của công tử áo tím kia không?” Cố Thanh Sơn nói.
“Bọn ta chính là thị nữ của ngài ấy, ngươi tìm hai người bọn ta là muốn bán thế giới của mình và quy hàng ngài ấy à?” Cô gái có nét mặt buồn bực hỏi.
Cô gái trông dịu dàng nói: “Người chủ động đi nương nhờ, bình thường công tử sẽ không giết chết, sau này ít nhất ngươi cũng có thể sống sót làm nô tài.”
“Đúng vậy, chúc mừng ngươi!” Cô gái nét mặt buồn bực nói.
“Không phải, ta không phải đến quy hàng.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai cô gái nhìn hắn, có vẻ không tin.
“Ta muốn giết hắn ta.” Cố Thanh Sơn lại cất lời.
Nghe vậy, hai cô gái bất giác ngây người. Một lúc sau, cô gái buồn bực bất chợt cười to: “Trò cười này không hay đâu.” Vẻ mặt nàng bỗng nhiên sống động hơn, tinh thần phấn chấn, tựa như một vị thiên tiên vừa hạ phàm vậy.
Một giây trước mặt mũi còn tràn đầy vẻ u sầu, một giây sau lại cười giống như điên, cảm xúc của vị mỹ nhân tuyệt sắc này thay đổi thật khiến người ta kinh ngạc. Có điều, trông thấy phản ứng như vậy, Cố Thanh Sơn lại có thêm chút hy vọng trong lòng.
Khi một người chịu áp lực quá lâu, bỗng nhiên nghe được chuyện mà bản thân đang hy vọng, hẳn là sẽ có phản ứng như vậy.
“Uyển Nhi, muội không nên như vậy.” Cô gái dịu dàng mặc áo trắng nói khẽ. Nàng vươn tay ra, nhéo nhéo tay cô gái kia, nhắc nhở nàng ta chú ý một chút.
“Tinh Nhu tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không cảm thấy buồn cười sao? Hắn muốn giết công tử, một tên tu sĩ Nguyên Anh nói mình muốn giết chết công tử!” Uyển Nhi vừa thở hổn hển vừa cười ha ha.
Tinh Nhu thở dài một tiếng, nhìn Cố Thanh Sơn chăm chú, nói: “Ngươi đi nhanh đi, công tử sắp về rồi, với thực lực của ngươi thì không phải là đối thủ của công tử đâu.”
Cố Thanh Sơn thấy phản ứng của hai người họ, niềm hy vọng trong lòng lại nhiều thêm một chút. Hắn nói: “Ta rất nghiêm túc, hơn nữa trong tay ta có không ít lực lượng có thể vận dụng.”
“Lực lượng gì?” Uyển Nhi trừng to mắt, hiếu kì hỏi.
Tinh Nhu kéo nàng ra phía sau mình, nghiêm mặt nói: “Tin ta đi, cho dù ngươi có sức mạnh gì, cũng không thể chiến thắng hắn ta đâu.”
“Vì sao cô lại khẳng định như vậy?” Cố Thanh Sơn nhìn vào mắt Tinh Nhu, hỏi.
Tình Nhu không tránh né chút nào, nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp: “Thái Thượng trưởng lão của Quảng Dương môn là Huyền Linh cảnh, phụ thân của công tử cũng đang đột phá cảnh giới này. Trừ bọn họ và công tử ra, thì còn có ba tên tu sĩ Thái Hư cảnh. Lực lượng mạnh mẽ như thế, ngay cả thế giới của ta cũng bị bọn họ hủy diệt, huống chi là ngươi một thân một mình.”
Cố Thanh Sơn thăm dò: “Ngay cả cô cũng không đủ sức chống cự sao?”
“Ta chỉ là Thiên Kiếp cảnh đỉnh phong, còn chưa tới Thái Hư, tất nhiên thành tù binh của bọn họ, còn bị phong bế tất cả tu vi.” Nói xong, nàng im lặng nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn hiểu ý của nàng, không phải nàng không muốn phản kháng, mà thực tế là đối phương mạnh mẽ đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Thái độ của Bách Hoa tiên tử hơi thay đổi, gật đầu nói: “Về mặt chiến đấu, con có thể suy nghĩ những vấn đề như vậy khiến ta rất an tâm.” Nàng bật dậy, nói: “Nhưng ngộ nhỡ họ sử dụng hồ lô, con chắc chắn sẽ không có khả năng thoát khỏi, ta muốn đích thân đưa con đi gặp các nàng!”
“Sư tôn chờ một chút, con còn có một việc.” Cố Thanh Sơn nâng bình bát lên, nói: “Ta giúp ngươi tiếp tục phát huy uy lực của tông môn, được chứ?”
Bình bát hỏi, giọng có vẻ bất ngờ: “Các ngươi có tu sĩ Phật tông?”
“Có.” Cố Thanh Sơn nói, ngẩng đầu nhìn Bách Hoa tiên tử: “Chỉ sợ còn phải mời Bi Ngưỡng đại sư đến một chuyến.”
Bách Hoa tiên tử nhìn bình bát kia một chút, sau đó đưa tay ném ra một cái Truyền tấn phù. Chỉ chốc lát sau, Bi Ngưỡng đại sư đã nhẹ nhàng tiến vào quân trướng. Ông chỉ nhìn thoáng qua một cái là đã thấy bình bát, ánh mắt chẳng chịu dời đi nữa.
“A Di Đà Phật! Đây là chí bảo của tông môn ta.” Ông vỗ tay nói.
Bình bát thở dài một tiếng: “A Di Đà Phật! Hơi già.”
Nó cũng bay lên, chầm chậm rơi xuống trước mặt Bi Ngưỡng đại sư. Ông nhắm mắt chắp tay lại, nhẹ giọng tụng kinh. Trên bình bát lập tức có thêm tầng tầng ánh sáng vàng kim, thoáng chốc đã hiện ra vô số ảo ảnh của Kim Thân La Hán.
“Ngươi chính là đệ tử của Phật, cần mang ta đi hành tẩu thiên hạ, ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?” Bình bát hỏi.
“Bằng lòng.” Bi Ngưỡng đại sư nói.
“Trăm họ lầm than, cần mang ta đi độ khắp chúng sinh, ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”
“Bằng lòng.”
“Thế giới sắp sụp đổ, cần cùng ta hàng yêu trừ ma, ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”
“Bằng lòng.”
“Thiện tai.”
Bình bát nói xong, an tâm rơi vào trong tay Bi Ngưỡng đại sư.
Bi Ngưỡng đại sư cầm bát mà đứng, lại nói với Bách Hoa tiên tử: “Đa tạ!”
“Đây là duyên phận của ông, muốn cám ơn thì cám ơn đồ đệ của ta.” Bách Hoa tiên tử nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không cần, nếu đại sư có thể phát huy lực chiến đấu mạnh hơn, cũng có thể giúp sư tôn ta một chút.” Cố Thanh Sơn nói. Hắn bình tĩnh nhìn Bi Ngưỡng đại sư, giọng vô cùng thành khẩn: “Chỉ khẩn cầu đại sư bảo vệ sư tôn ta nhiều hơn trong lúc chiến đấu.”
“A Di Đà Phật! Lão nạp có duyên phận này, nhất định sẽ có chỗ báo đáp.” Bi Ngưỡng đại sư nói.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc thuyền bay lao vụt ra khỏi quân doanh, xông thẳng lên trời.
Bay lên hơn bốn mươi nghìn mét là thuyền bay không thể bay cao hơn được nữa. Bách Hoa tiên tử cất thuyền bay đi, nắm tay Cố Thanh Sơn tiếp tục bay thẳng, thêm ba mươi nghìn mét nữa mới dừng lại.
Bách Hoa tiên tử thúc giục linh lực, đỡ Cố Thanh Sơn đứng bên cạnh mình.
“Con nhìn đi!” Bách Hoa tiên tử chỉ về phương xa, nơi đó có ánh lửa mịt mờ, không ngừng tỏa ra cảm giác nóng bỏng, rơi thẳng xuống mặt đất.
Mưa lửa.
“Nhìn thấy rồi! Bây giờ chúng ta đi gặp các nàng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đi thôi!” Bách Hoa tiên tử nắm tay hắn, bay về phía trước.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã bay đến gần đó, dần dần nhìn thấy rõ vùng lửa mịt mờ kia. Ở đó chỉ có một cái hồ lô treo ngược trên không trung, miệng hồ lô hướng xuống dưới, không ngừng phun ra từng đợt mưa lửa. Hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần, thân mặc áo trắng, hai tay hai chân khoác xiềng xích, lặng lẽ đứng thẳng trong gió.
Khi phát hiện có người tới gần, các nàng đồng thời xoay đầu lại.
“Ồ?” Các nàng khẽ giật mình.
“Người này thật giống công tử!” Một cô gái nói.
“Không phải, thoạt nhìn thì giống, nhưng ngũ quan vẫn khác biệt.” Một cô gái khác nói.
“Bái kiến hai vị đạo hữu.” Cố Thanh Sơn ôm quyền chào hỏi, còn Bách Hoa tiên tử chỉ lặng lẽ đứng ở một bên, tuyệt không hành lễ.
“Ngươi có chuyện gì?” Cô gái có vẻ mặt dịu dàng hiền hòa hỏi.
“Xin hỏi hai vị có phải thị nữ của công tử áo tím kia không?” Cố Thanh Sơn nói.
“Bọn ta chính là thị nữ của ngài ấy, ngươi tìm hai người bọn ta là muốn bán thế giới của mình và quy hàng ngài ấy à?” Cô gái có nét mặt buồn bực hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái trông dịu dàng nói: “Người chủ động đi nương nhờ, bình thường công tử sẽ không giết chết, sau này ít nhất ngươi cũng có thể sống sót làm nô tài.”
“Đúng vậy, chúc mừng ngươi!” Cô gái nét mặt buồn bực nói.
“Không phải, ta không phải đến quy hàng.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai cô gái nhìn hắn, có vẻ không tin.
“Ta muốn giết hắn ta.” Cố Thanh Sơn lại cất lời.
Nghe vậy, hai cô gái bất giác ngây người. Một lúc sau, cô gái buồn bực bất chợt cười to: “Trò cười này không hay đâu.” Vẻ mặt nàng bỗng nhiên sống động hơn, tinh thần phấn chấn, tựa như một vị thiên tiên vừa hạ phàm vậy.
Một giây trước mặt mũi còn tràn đầy vẻ u sầu, một giây sau lại cười giống như điên, cảm xúc của vị mỹ nhân tuyệt sắc này thay đổi thật khiến người ta kinh ngạc. Có điều, trông thấy phản ứng như vậy, Cố Thanh Sơn lại có thêm chút hy vọng trong lòng.
Khi một người chịu áp lực quá lâu, bỗng nhiên nghe được chuyện mà bản thân đang hy vọng, hẳn là sẽ có phản ứng như vậy.
“Uyển Nhi, muội không nên như vậy.” Cô gái dịu dàng mặc áo trắng nói khẽ. Nàng vươn tay ra, nhéo nhéo tay cô gái kia, nhắc nhở nàng ta chú ý một chút.
“Tinh Nhu tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không cảm thấy buồn cười sao? Hắn muốn giết công tử, một tên tu sĩ Nguyên Anh nói mình muốn giết chết công tử!” Uyển Nhi vừa thở hổn hển vừa cười ha ha.
Tinh Nhu thở dài một tiếng, nhìn Cố Thanh Sơn chăm chú, nói: “Ngươi đi nhanh đi, công tử sắp về rồi, với thực lực của ngươi thì không phải là đối thủ của công tử đâu.”
Cố Thanh Sơn thấy phản ứng của hai người họ, niềm hy vọng trong lòng lại nhiều thêm một chút. Hắn nói: “Ta rất nghiêm túc, hơn nữa trong tay ta có không ít lực lượng có thể vận dụng.”
“Lực lượng gì?” Uyển Nhi trừng to mắt, hiếu kì hỏi.
Tinh Nhu kéo nàng ra phía sau mình, nghiêm mặt nói: “Tin ta đi, cho dù ngươi có sức mạnh gì, cũng không thể chiến thắng hắn ta đâu.”
“Vì sao cô lại khẳng định như vậy?” Cố Thanh Sơn nhìn vào mắt Tinh Nhu, hỏi.
Tình Nhu không tránh né chút nào, nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp: “Thái Thượng trưởng lão của Quảng Dương môn là Huyền Linh cảnh, phụ thân của công tử cũng đang đột phá cảnh giới này. Trừ bọn họ và công tử ra, thì còn có ba tên tu sĩ Thái Hư cảnh. Lực lượng mạnh mẽ như thế, ngay cả thế giới của ta cũng bị bọn họ hủy diệt, huống chi là ngươi một thân một mình.”
Cố Thanh Sơn thăm dò: “Ngay cả cô cũng không đủ sức chống cự sao?”
“Ta chỉ là Thiên Kiếp cảnh đỉnh phong, còn chưa tới Thái Hư, tất nhiên thành tù binh của bọn họ, còn bị phong bế tất cả tu vi.” Nói xong, nàng im lặng nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn hiểu ý của nàng, không phải nàng không muốn phản kháng, mà thực tế là đối phương mạnh mẽ đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro