Thần văn cổ đại
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
"Mau cất dao găm đi, sao anh có thể đầu hàng chứ?" Cố Thanh Sơn bật cười.
"Vậy chúng ta... "
"Chúng ta đã nắm giữ rất nhiều thông tin... tình huống chi tiết liên quan tới Nhập Ma giả cùng Khởi Nguyên chúng ta đều đã biết, tiếp theo, chúng ta sẽ đi thăm dò bí mật của thế giới này."
Laura ngây ngẩn.
Cô nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Cố Thanh Sơn, cảm nhận sự ung dung trong giọng nói của hắn.
Cô không nhịn được lại nhìn sang Ma Vương Tử Hồn ở đối diện, cùng với vô số Nhập Ma giả dần dần ép tới gần sườn núi.
"Nhưng mà... chúng ta đã rơi vào tuyệt cảnh rồi, ngoài đầu hàng, chỉ có thể chết."
"Chúng ta vẫn còn trong giai đoạn điều tra thông tin, trận chiến vẫn chưa chính thức bùng nổ, cho nên đừng tuỳ tiện nói chết như vậy, xui xẻo."
"Vậy... "
"Bám chắc vào anh là được."
Laura hoàn toàn không biết nói gì nữa.
Cô không tự chủ được cất dao găm đi, bám chặt lấy Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vỗ lưng Hắc mã một cái, nói: "Đi về phía đỉnh núi."
"Hai vị, là tản bộ, hay là đang vội?" Hắc mã hỏi.
"Đang vội."
"Phía trước có một người."
“Cứ để ta lo.”
"Mấy người mà chết là ta không chịu trách nhiệm đâu."
"Yên tâm, chỉ cần chạy nhanh là được."
Vèo...
Hắc mã hóa thành một tàn ảnh, xông thẳng về phía Ma Vương Tử Hồn.
Cùng lúc đó, một phút đã hết.
Chỉ một thoáng, toàn bộ giao diện màu đỏ nhạt biến mất trước mặt Cố Thanh Sơn.
Mơ hồ có thể nghe một tiếng gào tức giận.
"Là nô lệ, mà ngươi lại dám làm vậy... "
Giọng nói của Khởi Nguyên biến mất rất nhanh.
Ngay sau đó, âm thanh của giao diện Chiến Thần vang lên.
Giao diện Chiến Thần nhanh chóng nói: [Đã gỡ xong, Khởi Nguyên đã bị ngài chọc giận hoàn toàn, nó chắc chắn sẽ nhanh chóng giết chết ngài, xin hãy bảo đảm mình có thể sống sót.]
Cố Thanh Sơn cười một tiếng.
Ở đối diện hắn, Ma Vương Tử Hồn khẽ nhúc nhích.
Nó lộ ra một biểu cảm kỳ lạ.
"Hai thứ ngu xuẩn lựa chọn cái chết, sau khi các ngươi bị hành hạ ba ngày ba đêm, mới có tư cách tắt thở."
Ma Vương Tử Hồn nhỏ giọng lẩm bẩm, thân hình động một cái, mang theo khí thế ngút trời lao thẳng tới.
Gió lớn gào thét vây quanh nó, vô số tiếng xì xào tràn ngập trong hư không.
Ma Vương Tử Hồn là Ma Vương hỗn độn, nó có một vài năng lực rất quỷ dị.
Trận chiến đột nhiên bắt đầu, Cố Thanh Sơn cùng Ma Vương Tử Hồn lao vào nhau.
Bọn họ đồng thời biến mất, hơn nữa vị trí cũng bị hoán đổi!!!
Phía trước Cố Thanh Sơn không gặp bất kì chướng ngại nào nữa.
Hắc mã hóa thành điểm sáng, lao vút về phía đỉnh núi.
"Dám chơi ta? Kỹ năng hay lắm, nhưng ngươi đã định trước sẽ phải chết." Ma Vương Tử Hồn quay đầu lại, gào thét nói.
Nó cũng bị chọc giận.
Tốc độ của vật cưỡi của đối phương rất nhanh, Ma Vương Tử Hồn chỉ đành dùng hết sức, bám sát theo.
"Ha ha ha ha ha!" Thần Võ giả ở trên lưng Ma Vương Tử Hồn cười lớn.
Hắn ta thích thú không ngừng kêu lên: "Chạy đi, chạy mau đi, toàn bộ núi tuyết đều đã bị vây kín, để ta xem ngươi chạy đường nào!"
Hắc mã coi như không nghe thấy, chỉ tập trung lao về phía trước, rồi lại lao về phía trước.
Nó bộc phát toàn bộ sức lực, xông thẳng đến đỉnh núi băng.
Cố Thanh Sơn thả ba thanh kiếm ra, liên tục tung ra từng đường kiếm quang, làm giảm tốc độ của Ma Vương Tử Hồn ở phía sau.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kiếm quang đầy uy lực giăng đầy khắp không gian, đẩy về phía sau.
Sau khi suy nghĩ trong một chớp mắt, Ma Vương Tử Hồn chỉ đành hơi né tránh kiếm quang.
Mà cho dù là ngăn cản kiếm quang, hay là lắc mình né tránh, tốc độ nó cũng sẽ bị giảm bớt phần nào.
Đây là chuyện không còn cách nào khác.
Ma Vương Tử Hồn tức giận hét lên: "Đáng chết! Đáng chết! Ta phải băm ngươi thành trăm đoạn!"
Cố Thanh Sơn không hề quay đầu, cưỡi Hắc mã xông vào thần miếu của chúng thần thượng cổ.
"Tiếp tục tiến về trước!" Cố Thanh Sơn lớn tiếng nói với Hắc mã.
"Biết rồi."
Bọn họ bay một mạch đến giữa Thần Điện.
"Laura, thu vật cưỡi vào." Cố Thanh Sơn nói.
"À, được."
Laura thổi còi, Hắc mã lập tức biến mất.
Cố Thanh Sơn ôm Laura vào trong ngực, sải bước đi qua thi thể của quái vật thượng cổ.
Bọn họ dừng lại trước một động băng.
... Đây là một động băng to lớn thông thẳng vào bên trong núi băng.
Trong núi băng, tốc độ nước chảy không hề chậm.
Dòng máu đỏ tươi trước đó đã xuôi theo dòng nước chảy đi sạch sẽ.
Những chỗ nước sâu màu u lam toả ra ánh sáng lạnh lẽo không đồng nhất, mặc dù nước trong veo, nhưng trong phạm vi tầm mắt thì không thấy được thứ gì, càng không thấy được dưới đáy có chứa cái gì.
Khi cúi đầu chăm chú nhìn nước màu u lam bên dưới, một loại ảo giác như đang đứng ở vách đá vạn trượng tự nhiên sản sinh ra.
"Cảm giác thật cao, em có hơi chóng mặt... đợi đã, anh muốn làm gì?" Laura không nhịn được hỏi.
"Đi xem một chút." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đưa tay bắt vào hư không, nắm kiếm Triều Âm trong tay.
... Nơi này là Thần Miếu của chúng thần thượng cổ.
Mà trong tay Cố Thanh Sơn, đang nắm thần khí do chúng thần thượng cổ đúc thành.
[Kiếm Viễn cổ, tên kiếm Triều Âm.]
[Thời kỳ thượng cổ, thế giới Thần Võ mênh mông vô tận, lúc chư thần rời đi đã đúc kiếm này, để trấn giữ bốn bề.]
[Người cầm kiếm này, tức là vua của chúng sinh.]
[Kiếm này có thần thông khí linh: Khổ Hải Giai Độ.]
Cố Thanh Sơn chỉ kiếm Triều Âm vào mặt nước.
Khổ Hải Giai Độ!
Mũi kiếm chỉ vào, toàn bộ dòng nước trong động băng đều rẽ ra, mở ra một con đường cho Cố Thanh Sơn và Laura.
Mặt nước tiếp nhận mệnh lệnh vô điều kiện.
Cố Thanh Sơn ôm Laura, lộn một vòng trên không trung, rơi xuống đó dễ dàng như chim.
Ầm...
Chỉ một thoáng, Ma Vương Tử Hồn đã đuổi tới.
Nó đã tiến vào Thần Điện, đang nhanh chóng đuổi theo.
"Đừng nghĩ sẽ chạy thoát...” Ma Vương Tử Hồn gầm thét.
Cố Thanh Sơn đặt Laura lên vai, vừa nhảy xuống vừa vung một kiếm về phía sau.
Dòng nước ở sau lưng hắn dần dần khép lại.
Một khắc sau, một bóng đen phản chiếu trên mặt nước.
Ma Vương Tử Hồn lao ầm ầm vào động băng.
Rầm!
Ngay sau đó, một tiếng rên nặng nề vang lên.
Ma Vương Tử Hồn thử chạm vào mặt nước, nhưng lập tức bị bắn ra ngoài.
Vực nước sâu của núi thần từ chối nó.
Ma Vương Tử Hồn tạm thời không truy đuổi theo nữa.
Cố Thanh Sơn cảm ứng được chuyện xảy ra phía sau cũng bình tĩnh lại.
Trước đây, vì truy sát hoàng đế Phục Hy cũng chính là khô lâu hắc bào, Cố Thanh Sơn từng dùng Khổ Hải Giai Độ trên biển khơi.
Hiện tại xem ra uy lực của Khổ Hải Giai Độ đã mạnh hơn trước.
Chẳng lẽ là do nơi này chính là thế giới do cổ thần sáng tạo nên?
Hay là do đây là đỉnh núi Băng Tuyết của cổ thần, đồng thời là Thần Điện được xây riêng cho bọn họ?
Mặc kệ là lý do gì, Cố Thanh Sơn nắm Triều Âm kiếm trong tay, từ sâu trong lòng sinh ra một loại cảm giác...
Cả thế giới đều đang hành động theo ý chí của hắn.
Cảm giác như vậy không quá giống ảo giác, ngược lại giống như những đối tượng đang đối diện với Triều Âm kiếm trải rộng khắp cả thế giới.
... Lẽ nào phía dưới là một đại dương?
Cố Thanh Sơn càng thêm nghi ngờ.
Hắn mang theo Laura bay thẳng về phía vực sâu phía dưới.
Bên ngoài động băng.
Ma Vương Tử Hồn ôm đầu, đau đớn kịch liệt khiến cho lửa giận trong lòng nó không thể kiềm chế được nữa.
Vì sao nó không thể đi vào trong nước?
Nó đã không muốn tiếp tục suy nghĩ vấn đề này.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả vấn đề đều sẽ bị phá vỡ.
Graooo!!!
Ma Vương Tử Hồn đứng lên, hai cánh tay bao lấy một luồng ánh sáng đen tĩnh mịch, rồi lại gầm thét lao về phía mặt nước.
Dưới sức mạnh to lớn của Ma Thần hỗn độn, toàn bộ mặt nước lập tức bị đánh nổ ra một hố sâu.
Nơi ánh sáng đen đi qua, toàn bộ dòng sông hóa thành thể rắn màu đen rồi lập tức nổ tung nát vụn.
Nhưng hố sâu chỉ tồn tại trong nháy mắt.
Nước sông từ phía dưới lập tức trào lên lấp vào hố sâu, lại lần nữa hóa thành mặt nước bóng loáng.
Ma Vương Tử Hồn không ngừng công kích.
Dòng sông không ngừng bổ sung.
Mặc cho Ma Vương Tử Hồn bộc phát ra công kích cường hãn tới cỡ nào, dòng sông vẫn chỉ yên lặng trào lên lấp đầy hố sâu.
Giống như vĩnh viễn không có điểm cuối.
Trong khi đó một việc khác đã lặng yên xảy ra.
Nơi này là thần điện của chúng thần thượng cổ, là đỉnh cao băng tuyết của cổ thần.
Theo sự công kích không ngừng của Ma Vương Tử Hồn, cả tòa đỉnh băng tựa như bị đánh thức.
Vô số ký hiệu màu vàng huyền ảo xuất hiện trên từng tấc băng sơn, ngay cả thần miếu cũng tản ra khí tức uy nghiêm mênh mông.
Cố Thanh Sơn vừa bay xuống vực sâu dưới đáy biển, vừa kinh ngạc chăm chú nhìn sự biến hóa của đỉnh băng.
"Nhìn kìa, đó chính là thần văn cổ đại."
Laura chỉ vào ký hiệu chữ viết trên lớp băng, kinh ngạc hô lên.
"Thấy rồi, thảo nào trên đỉnh băng này vẫn còn tồn tại thần uy trang nghiêm như trước." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn từng biên soạn từ điển Vạn Giới của hiệp hội người bảo vệ Tháp cao nên biết, những thứ này chính là một loại chữ viết cổ xưa nhất của chín trăm triệu tầng thế giới.
Chữ viết do cổ thần sáng tạo ra.
Loại chữ viết này cực kỳ hiếm gặp, nếu như hiểu được rồi dùng thần lực viết nên những chữ viết này thì có thể bắt chước thần uy một cách đơn giản.
Đáng tiếc, cho dù là như vậy cũng có rất ít Thần duệ biết được cách làm như thế nào.
"Vậy chúng ta... "
"Chúng ta đã nắm giữ rất nhiều thông tin... tình huống chi tiết liên quan tới Nhập Ma giả cùng Khởi Nguyên chúng ta đều đã biết, tiếp theo, chúng ta sẽ đi thăm dò bí mật của thế giới này."
Laura ngây ngẩn.
Cô nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Cố Thanh Sơn, cảm nhận sự ung dung trong giọng nói của hắn.
Cô không nhịn được lại nhìn sang Ma Vương Tử Hồn ở đối diện, cùng với vô số Nhập Ma giả dần dần ép tới gần sườn núi.
"Nhưng mà... chúng ta đã rơi vào tuyệt cảnh rồi, ngoài đầu hàng, chỉ có thể chết."
"Chúng ta vẫn còn trong giai đoạn điều tra thông tin, trận chiến vẫn chưa chính thức bùng nổ, cho nên đừng tuỳ tiện nói chết như vậy, xui xẻo."
"Vậy... "
"Bám chắc vào anh là được."
Laura hoàn toàn không biết nói gì nữa.
Cô không tự chủ được cất dao găm đi, bám chặt lấy Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vỗ lưng Hắc mã một cái, nói: "Đi về phía đỉnh núi."
"Hai vị, là tản bộ, hay là đang vội?" Hắc mã hỏi.
"Đang vội."
"Phía trước có một người."
“Cứ để ta lo.”
"Mấy người mà chết là ta không chịu trách nhiệm đâu."
"Yên tâm, chỉ cần chạy nhanh là được."
Vèo...
Hắc mã hóa thành một tàn ảnh, xông thẳng về phía Ma Vương Tử Hồn.
Cùng lúc đó, một phút đã hết.
Chỉ một thoáng, toàn bộ giao diện màu đỏ nhạt biến mất trước mặt Cố Thanh Sơn.
Mơ hồ có thể nghe một tiếng gào tức giận.
"Là nô lệ, mà ngươi lại dám làm vậy... "
Giọng nói của Khởi Nguyên biến mất rất nhanh.
Ngay sau đó, âm thanh của giao diện Chiến Thần vang lên.
Giao diện Chiến Thần nhanh chóng nói: [Đã gỡ xong, Khởi Nguyên đã bị ngài chọc giận hoàn toàn, nó chắc chắn sẽ nhanh chóng giết chết ngài, xin hãy bảo đảm mình có thể sống sót.]
Cố Thanh Sơn cười một tiếng.
Ở đối diện hắn, Ma Vương Tử Hồn khẽ nhúc nhích.
Nó lộ ra một biểu cảm kỳ lạ.
"Hai thứ ngu xuẩn lựa chọn cái chết, sau khi các ngươi bị hành hạ ba ngày ba đêm, mới có tư cách tắt thở."
Ma Vương Tử Hồn nhỏ giọng lẩm bẩm, thân hình động một cái, mang theo khí thế ngút trời lao thẳng tới.
Gió lớn gào thét vây quanh nó, vô số tiếng xì xào tràn ngập trong hư không.
Ma Vương Tử Hồn là Ma Vương hỗn độn, nó có một vài năng lực rất quỷ dị.
Trận chiến đột nhiên bắt đầu, Cố Thanh Sơn cùng Ma Vương Tử Hồn lao vào nhau.
Bọn họ đồng thời biến mất, hơn nữa vị trí cũng bị hoán đổi!!!
Phía trước Cố Thanh Sơn không gặp bất kì chướng ngại nào nữa.
Hắc mã hóa thành điểm sáng, lao vút về phía đỉnh núi.
"Dám chơi ta? Kỹ năng hay lắm, nhưng ngươi đã định trước sẽ phải chết." Ma Vương Tử Hồn quay đầu lại, gào thét nói.
Nó cũng bị chọc giận.
Tốc độ của vật cưỡi của đối phương rất nhanh, Ma Vương Tử Hồn chỉ đành dùng hết sức, bám sát theo.
"Ha ha ha ha ha!" Thần Võ giả ở trên lưng Ma Vương Tử Hồn cười lớn.
Hắn ta thích thú không ngừng kêu lên: "Chạy đi, chạy mau đi, toàn bộ núi tuyết đều đã bị vây kín, để ta xem ngươi chạy đường nào!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắc mã coi như không nghe thấy, chỉ tập trung lao về phía trước, rồi lại lao về phía trước.
Nó bộc phát toàn bộ sức lực, xông thẳng đến đỉnh núi băng.
Cố Thanh Sơn thả ba thanh kiếm ra, liên tục tung ra từng đường kiếm quang, làm giảm tốc độ của Ma Vương Tử Hồn ở phía sau.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kiếm quang đầy uy lực giăng đầy khắp không gian, đẩy về phía sau.
Sau khi suy nghĩ trong một chớp mắt, Ma Vương Tử Hồn chỉ đành hơi né tránh kiếm quang.
Mà cho dù là ngăn cản kiếm quang, hay là lắc mình né tránh, tốc độ nó cũng sẽ bị giảm bớt phần nào.
Đây là chuyện không còn cách nào khác.
Ma Vương Tử Hồn tức giận hét lên: "Đáng chết! Đáng chết! Ta phải băm ngươi thành trăm đoạn!"
Cố Thanh Sơn không hề quay đầu, cưỡi Hắc mã xông vào thần miếu của chúng thần thượng cổ.
"Tiếp tục tiến về trước!" Cố Thanh Sơn lớn tiếng nói với Hắc mã.
"Biết rồi."
Bọn họ bay một mạch đến giữa Thần Điện.
"Laura, thu vật cưỡi vào." Cố Thanh Sơn nói.
"À, được."
Laura thổi còi, Hắc mã lập tức biến mất.
Cố Thanh Sơn ôm Laura vào trong ngực, sải bước đi qua thi thể của quái vật thượng cổ.
Bọn họ dừng lại trước một động băng.
... Đây là một động băng to lớn thông thẳng vào bên trong núi băng.
Trong núi băng, tốc độ nước chảy không hề chậm.
Dòng máu đỏ tươi trước đó đã xuôi theo dòng nước chảy đi sạch sẽ.
Những chỗ nước sâu màu u lam toả ra ánh sáng lạnh lẽo không đồng nhất, mặc dù nước trong veo, nhưng trong phạm vi tầm mắt thì không thấy được thứ gì, càng không thấy được dưới đáy có chứa cái gì.
Khi cúi đầu chăm chú nhìn nước màu u lam bên dưới, một loại ảo giác như đang đứng ở vách đá vạn trượng tự nhiên sản sinh ra.
"Cảm giác thật cao, em có hơi chóng mặt... đợi đã, anh muốn làm gì?" Laura không nhịn được hỏi.
"Đi xem một chút." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đưa tay bắt vào hư không, nắm kiếm Triều Âm trong tay.
... Nơi này là Thần Miếu của chúng thần thượng cổ.
Mà trong tay Cố Thanh Sơn, đang nắm thần khí do chúng thần thượng cổ đúc thành.
[Kiếm Viễn cổ, tên kiếm Triều Âm.]
[Thời kỳ thượng cổ, thế giới Thần Võ mênh mông vô tận, lúc chư thần rời đi đã đúc kiếm này, để trấn giữ bốn bề.]
[Người cầm kiếm này, tức là vua của chúng sinh.]
[Kiếm này có thần thông khí linh: Khổ Hải Giai Độ.]
Cố Thanh Sơn chỉ kiếm Triều Âm vào mặt nước.
Khổ Hải Giai Độ!
Mũi kiếm chỉ vào, toàn bộ dòng nước trong động băng đều rẽ ra, mở ra một con đường cho Cố Thanh Sơn và Laura.
Mặt nước tiếp nhận mệnh lệnh vô điều kiện.
Cố Thanh Sơn ôm Laura, lộn một vòng trên không trung, rơi xuống đó dễ dàng như chim.
Ầm...
Chỉ một thoáng, Ma Vương Tử Hồn đã đuổi tới.
Nó đã tiến vào Thần Điện, đang nhanh chóng đuổi theo.
"Đừng nghĩ sẽ chạy thoát...” Ma Vương Tử Hồn gầm thét.
Cố Thanh Sơn đặt Laura lên vai, vừa nhảy xuống vừa vung một kiếm về phía sau.
Dòng nước ở sau lưng hắn dần dần khép lại.
Một khắc sau, một bóng đen phản chiếu trên mặt nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ma Vương Tử Hồn lao ầm ầm vào động băng.
Rầm!
Ngay sau đó, một tiếng rên nặng nề vang lên.
Ma Vương Tử Hồn thử chạm vào mặt nước, nhưng lập tức bị bắn ra ngoài.
Vực nước sâu của núi thần từ chối nó.
Ma Vương Tử Hồn tạm thời không truy đuổi theo nữa.
Cố Thanh Sơn cảm ứng được chuyện xảy ra phía sau cũng bình tĩnh lại.
Trước đây, vì truy sát hoàng đế Phục Hy cũng chính là khô lâu hắc bào, Cố Thanh Sơn từng dùng Khổ Hải Giai Độ trên biển khơi.
Hiện tại xem ra uy lực của Khổ Hải Giai Độ đã mạnh hơn trước.
Chẳng lẽ là do nơi này chính là thế giới do cổ thần sáng tạo nên?
Hay là do đây là đỉnh núi Băng Tuyết của cổ thần, đồng thời là Thần Điện được xây riêng cho bọn họ?
Mặc kệ là lý do gì, Cố Thanh Sơn nắm Triều Âm kiếm trong tay, từ sâu trong lòng sinh ra một loại cảm giác...
Cả thế giới đều đang hành động theo ý chí của hắn.
Cảm giác như vậy không quá giống ảo giác, ngược lại giống như những đối tượng đang đối diện với Triều Âm kiếm trải rộng khắp cả thế giới.
... Lẽ nào phía dưới là một đại dương?
Cố Thanh Sơn càng thêm nghi ngờ.
Hắn mang theo Laura bay thẳng về phía vực sâu phía dưới.
Bên ngoài động băng.
Ma Vương Tử Hồn ôm đầu, đau đớn kịch liệt khiến cho lửa giận trong lòng nó không thể kiềm chế được nữa.
Vì sao nó không thể đi vào trong nước?
Nó đã không muốn tiếp tục suy nghĩ vấn đề này.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả vấn đề đều sẽ bị phá vỡ.
Graooo!!!
Ma Vương Tử Hồn đứng lên, hai cánh tay bao lấy một luồng ánh sáng đen tĩnh mịch, rồi lại gầm thét lao về phía mặt nước.
Dưới sức mạnh to lớn của Ma Thần hỗn độn, toàn bộ mặt nước lập tức bị đánh nổ ra một hố sâu.
Nơi ánh sáng đen đi qua, toàn bộ dòng sông hóa thành thể rắn màu đen rồi lập tức nổ tung nát vụn.
Nhưng hố sâu chỉ tồn tại trong nháy mắt.
Nước sông từ phía dưới lập tức trào lên lấp vào hố sâu, lại lần nữa hóa thành mặt nước bóng loáng.
Ma Vương Tử Hồn không ngừng công kích.
Dòng sông không ngừng bổ sung.
Mặc cho Ma Vương Tử Hồn bộc phát ra công kích cường hãn tới cỡ nào, dòng sông vẫn chỉ yên lặng trào lên lấp đầy hố sâu.
Giống như vĩnh viễn không có điểm cuối.
Trong khi đó một việc khác đã lặng yên xảy ra.
Nơi này là thần điện của chúng thần thượng cổ, là đỉnh cao băng tuyết của cổ thần.
Theo sự công kích không ngừng của Ma Vương Tử Hồn, cả tòa đỉnh băng tựa như bị đánh thức.
Vô số ký hiệu màu vàng huyền ảo xuất hiện trên từng tấc băng sơn, ngay cả thần miếu cũng tản ra khí tức uy nghiêm mênh mông.
Cố Thanh Sơn vừa bay xuống vực sâu dưới đáy biển, vừa kinh ngạc chăm chú nhìn sự biến hóa của đỉnh băng.
"Nhìn kìa, đó chính là thần văn cổ đại."
Laura chỉ vào ký hiệu chữ viết trên lớp băng, kinh ngạc hô lên.
"Thấy rồi, thảo nào trên đỉnh băng này vẫn còn tồn tại thần uy trang nghiêm như trước." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn từng biên soạn từ điển Vạn Giới của hiệp hội người bảo vệ Tháp cao nên biết, những thứ này chính là một loại chữ viết cổ xưa nhất của chín trăm triệu tầng thế giới.
Chữ viết do cổ thần sáng tạo ra.
Loại chữ viết này cực kỳ hiếm gặp, nếu như hiểu được rồi dùng thần lực viết nên những chữ viết này thì có thể bắt chước thần uy một cách đơn giản.
Đáng tiếc, cho dù là như vậy cũng có rất ít Thần duệ biết được cách làm như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro