Thiên tuyển kỹ:...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
"Chuyện của cậu có bao giờ là nhỏ, nói cho tôi biết đi." Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói.
Diệp Phi Ly do dự một lúc lâu, sau đó mới mở miệng: "Tôi muốn đi tìm bạn gái."
Cố Thanh Sơn cầm ly rượu lên nhấp một hớp rồi bảo: "Tiếp tục đi."
Diệp Phi Ly bèn nói tiếp: "Tôi muốn đi gặp cô ấy một chút.”
Cố Thanh Sơn buột miệng hỏi: "Người cậu nói là cô bạn gái cũ đấy à?"
"Đúng vậy."
"Tại sao?"
"Dạo gần đây tôi cứ luôn nghe thấy tiếng cô ấy khóc ở bên tai."
"Thiên Tuyển kỹ của cậu có thể nghe thấy tiếng cô ấy khóc?"
"Đúng vậy, đây là Thiên Tuyển kỹ của tôi, Lắng Nghe."
"Cậu đã hiểu Thiên Tuyển kỹ đến mức nào rồi?"
"Có thể gọi là tạm được." Diệp Phi Ly nói: "Cứ từng đoạn từng đoạn, trong khoảng thời gian không giống nhau, tiếng động nghe được cũng không giống nhau."
"Kỹ năng thật không tệ. Vậy cậu nghe thấy những gì rồi?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Hiện giờ những thứ tôi đã biết là thế này, ví dụ như trong một tiếng đồng hồ đầu tiên, tôi có thể nghe được âm thanh bên ngoài vách tường, từ đó có thể suy ra, tiếng thứ hai có thể nghe được âm thanh dưới lòng đất, tiếng thứ ba có thể nghe được âm thanh của cây cối phát ra, tiếng thứ tư nghe tiếng lòng của đám động vật, tiếng thứ năm nghe được âm thanh ngoài bầu trời, tiếng thứ sáu nghe được tiếng lòng của người khác, tiếng thứ bảy... tôi cũng không biết thứ nghe được này thuộc về loại gì.” Diệp Phi Ly bổ sung thêm: "Âm thanh sau tiếng đồng hồ thứ tám trở đi, tôi vẫn chưa thử được."
"Vậy là cậu nghe được tiếng bạn gái khóc vào tiếng thứ sáu?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không, là tiếng thứ bảy." Diệp Phi Ly đáp.
"Lạ thật." Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói.
"Đúng vậy, cho nên tôi muốn đi xem rốt cuộc là thế nào."
"Cậu muốn đi gặp bạn gái cũ thật à?"
"Ừ."
"Vậy còn chờ gì nữa, đi đi."
Diệp Phi Ly lại do dự, nói: "Trước kia cô ấy đã từng nói, không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa. Lúc tận thế đến, cô ấy đã bỏ lại tôi chạy theo một tên quý tộc rồi."
"Cô ấy làm chuyện ích kỷ như vậy" Diệp Phi Ly buồn bực nói: "Nên tôi cũng không muốn gặp cô ấy nữa... Nhất định lúc này cô ấy đang ngọt ngào với một ai khác, tôi thật sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng này."
Hắn ta giải thích: "Chẳng qua là tôi muốn hiểu biết đầy đủ hơn về Thiên Tuyền kỹ của mình mà thôi, nên mới buộc phải đi một chuyến."
Cố Thanh Sơn nhìn hắn ta, búng tay một cái.
"Chào ngài." Phục vụ lập tức đi tới, lễ phép chào hỏi.
Cố Thanh Sơn thì thầm mấy câu với cậu ta, cậu ta lập tức đi lấy rượu cùng mấy nguyên liệu như trái cây, đĩa nhỏ, muối... đặt ở trên bàn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thành thục pha một ly cocktail rồi đặt trước mặt Diệp Phi Ly.
"Đây là cái gì?" Diệp Phi Ly hỏi.
"Margaret, rượu của tình yêu, tôi đoán nó hợp với khẩu vị của cậu.” Cố Thanh Sơn nói.
"Cảm ơn." Diệp Phi Ly cầm rượu lên uống.
Không ngờ loại rượu này lại hợp khẩu vị của hắn ta thật.
Hắn ta buông ly rượu xuống, bắt đầu ngồi kể chuyện: "Năm đó trường tôi tổ chức du lịch dã ngoại, mặc dù tôi thích cô ấy, nhưng dọc đường đi cũng không dám nói một câu nào với cô, cho đến đi gần kết thúc, cô ấy mới đỏ mặt đưa cho tôi một chai nước uống, hỏi tôi có thể chụp chung một bức ảnh hay không."
Diệp Phi Ly hoài niệm kể: "Lúc ấy tôi rất kinh ngạc, vì không ngờ cô ấy cũng để ý đến mình. Sau đó chúng tôi cứ thế mà ở bên nhau, cho đến khi tốt nghiệp xong có công việc ổn định vẫn còn bên cạnh nhau."
“Cô ấy rất thích cười, thích chơi game, lúc nào cũng lôi kéo tôi PK. Mỗi một câu hai chúng tôi nói ra, đối phương đều có thể tiếp lời."
Cố Thanh Sơn nhìn bộ dáng của Diệp Phi Ly, lại pha cho hắn ta thêm một ly rượu lớn.
Cố Thanh Sơn luôn chăm chú nhìn hắn ta, cho đến khi hắn ta nốc cạn ly rượu, mới mở miệng hỏi: "Cậu vẫn luôn nhớ đến cô ấy."
"Ba năm, chai nước kia đã hết hạn từ lâu, nhưng tôi luôn cất giữ cẩn thận, chưa bao giờ mở nắp." Diệp Phi Ly nhìn chằm chằm ly rượu, nói: "Tôi muốn gặp cô ấy một lần nữa, chỉ là nhìn từ đằng xa, không để cô ấy phát hiện."
Cố Thanh Sơn quan sát Diệp Phi Ly, thấy trên mặt hắn ta tràn đầy do dự cùng thấp thỏm xen lẫn biểu cảm như đang hoài niệm về chuyện cũ. Lúc này, hắn ta hông hề có một chút khí thế của kẻ đứng đầu đám Quỷ giết người, cũng không có sự điên cuồng của Chú Hề Tử Thần.
Diệp Phi Ly vừa mới nói xong, lại lập tức lắc đầu, lẩm bẩm: "Mà thôi, nếu cô ấy đã bỏ rơi tôi rồi, tôi còn ưỡn mặt muốn đi gặp, chuyện này thật sự chẳng có ý nghĩa gì."
"Vậy thì không đi nữa." Cố Thanh Sơn nói thử.
"Nhưng cô ấy cứ luôn khóc ở bên tai tôi, tôi cũng không biết nên làm thế nào mới phải." Diệp Phi Ly chán nản nói.
Cố Thanh Sơn yên lặng chốc lát, hỏi: "Cậu đang sợ cái gì?"
Diệp Phi Ly cầm ly rượu lên, uống ực một hớp rồi nói: "Chỉ là tôi cảm thấy là một thằng đàn ông thì không nên xuống nước đi gặp cô ấy như vậy... Tôi vốn đã thua một lần, nếu làm thế thì giống như tôi lại một lần nữa chấp nhận thất bại của mình."
"Không, cậu sai rồi."
"Sai ư?"
"Ừ. Cậu đừng quan tâm đến bất kỳ nguyên tắc thông thường gì hết, cũng đừng để ý đến ánh nhìn của người khác. Khi sâu trong lòng cậu đang khao khát một chuyện gì đó, thì cậu hãy dứt khoát đi làm nó." Cố Thanh Sơn nói.
Diệp Phi Ly nghe xong, cúi đầu xuống, vò đầu bứt tai.
Ting toong!
Ting toong!
Ting toong!
Đồng hồ quả lắc cổ xưa trong quầy rượu kêu lên từng tiếng một, báo hiệu qua một khung giờ mới.
Diệp Phi Ly đột nhiên khựng người lại.
"Anh nghe đi." Hắn ta lắng tai nghe: "Cô ấy lại bắt đầu khóc rồi, trước kia cô chỉ biết cười, nhưng bây giờ ngày nào cũng khóc."
"Hỏi cô ấy xem tại sao lại khóc." Cố Thanh Sơn nói.
"Không được, cô ấy cách tôi rất xa, hơn nữa cô ấy nhất định không biết tôi có thể nghe thấy." Diệp Phi Ly chán nản đáp lại.
... Chuyện này hết sức kỳ lạ, không hiểu thứ mà Diệp Phi Ly nghe được rốt cuộc là gì?
Thông thường, mấy Thiên Tuyển kỹ này chính là hiện thân của các loại phép tắc trên thế giới, vì thế nó có đủ kiểu đủ loại, muôn hình muôn vẻ, dựa vào tư duy của loài người chưa chắc đã có thể hiểu được. Đã từng có một vài Thiên Tuyển kỹ rất kỳ quái, người sở hữu nó cho đến lúc chết đi vẫn không thể hiểu được nó rốt cuộc là gì.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: "Hay là thế này, tôi đi cùng cậu.”
"Thật sao?" Hai mắt Diệp Phi Ly sáng ngời.
"Làm việc mà cứ mãi do dự không quyết, đây chính là nhược điểm của cậu đấy. Cậu phải thoát khỏi trạng thái này đi." Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói.
"Nhưng mà tôi thật sự không biết có nên đi hay không..." Diệp Phi Ly đau khổ nói.
"Được rồi, cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta lập tức đi một chuyến." Cố Thanh Sơn đập bàn nói.
"Hey! Thủ lĩnh, sao cậu lại ở đây!"
Đúng lúc đó, Liêu Hành mang theo ba bốn cô gái đi tới. Mấy cô gái kia thấy ông ta gọi hắn là thủ lĩnh, ai nấy đều dùng ánh mắt long lanh nhìn Cố Thanh Sơn.
"Tôi đã chỉnh sửa lại mấy ngàn loại công pháp tu hành, đều ở chỗ của Nữ Thần Công Chính. Ông nhớ lấy ra đem đi phân loại tổng thể trước, nghe rõ chưa?" Cố Thanh Sơn nói.
Diệp Phi Ly do dự một lúc lâu, sau đó mới mở miệng: "Tôi muốn đi tìm bạn gái."
Cố Thanh Sơn cầm ly rượu lên nhấp một hớp rồi bảo: "Tiếp tục đi."
Diệp Phi Ly bèn nói tiếp: "Tôi muốn đi gặp cô ấy một chút.”
Cố Thanh Sơn buột miệng hỏi: "Người cậu nói là cô bạn gái cũ đấy à?"
"Đúng vậy."
"Tại sao?"
"Dạo gần đây tôi cứ luôn nghe thấy tiếng cô ấy khóc ở bên tai."
"Thiên Tuyển kỹ của cậu có thể nghe thấy tiếng cô ấy khóc?"
"Đúng vậy, đây là Thiên Tuyển kỹ của tôi, Lắng Nghe."
"Cậu đã hiểu Thiên Tuyển kỹ đến mức nào rồi?"
"Có thể gọi là tạm được." Diệp Phi Ly nói: "Cứ từng đoạn từng đoạn, trong khoảng thời gian không giống nhau, tiếng động nghe được cũng không giống nhau."
"Kỹ năng thật không tệ. Vậy cậu nghe thấy những gì rồi?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Hiện giờ những thứ tôi đã biết là thế này, ví dụ như trong một tiếng đồng hồ đầu tiên, tôi có thể nghe được âm thanh bên ngoài vách tường, từ đó có thể suy ra, tiếng thứ hai có thể nghe được âm thanh dưới lòng đất, tiếng thứ ba có thể nghe được âm thanh của cây cối phát ra, tiếng thứ tư nghe tiếng lòng của đám động vật, tiếng thứ năm nghe được âm thanh ngoài bầu trời, tiếng thứ sáu nghe được tiếng lòng của người khác, tiếng thứ bảy... tôi cũng không biết thứ nghe được này thuộc về loại gì.” Diệp Phi Ly bổ sung thêm: "Âm thanh sau tiếng đồng hồ thứ tám trở đi, tôi vẫn chưa thử được."
"Vậy là cậu nghe được tiếng bạn gái khóc vào tiếng thứ sáu?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không, là tiếng thứ bảy." Diệp Phi Ly đáp.
"Lạ thật." Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói.
"Đúng vậy, cho nên tôi muốn đi xem rốt cuộc là thế nào."
"Cậu muốn đi gặp bạn gái cũ thật à?"
"Ừ."
"Vậy còn chờ gì nữa, đi đi."
Diệp Phi Ly lại do dự, nói: "Trước kia cô ấy đã từng nói, không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa. Lúc tận thế đến, cô ấy đã bỏ lại tôi chạy theo một tên quý tộc rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô ấy làm chuyện ích kỷ như vậy" Diệp Phi Ly buồn bực nói: "Nên tôi cũng không muốn gặp cô ấy nữa... Nhất định lúc này cô ấy đang ngọt ngào với một ai khác, tôi thật sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng này."
Hắn ta giải thích: "Chẳng qua là tôi muốn hiểu biết đầy đủ hơn về Thiên Tuyền kỹ của mình mà thôi, nên mới buộc phải đi một chuyến."
Cố Thanh Sơn nhìn hắn ta, búng tay một cái.
"Chào ngài." Phục vụ lập tức đi tới, lễ phép chào hỏi.
Cố Thanh Sơn thì thầm mấy câu với cậu ta, cậu ta lập tức đi lấy rượu cùng mấy nguyên liệu như trái cây, đĩa nhỏ, muối... đặt ở trên bàn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thành thục pha một ly cocktail rồi đặt trước mặt Diệp Phi Ly.
"Đây là cái gì?" Diệp Phi Ly hỏi.
"Margaret, rượu của tình yêu, tôi đoán nó hợp với khẩu vị của cậu.” Cố Thanh Sơn nói.
"Cảm ơn." Diệp Phi Ly cầm rượu lên uống.
Không ngờ loại rượu này lại hợp khẩu vị của hắn ta thật.
Hắn ta buông ly rượu xuống, bắt đầu ngồi kể chuyện: "Năm đó trường tôi tổ chức du lịch dã ngoại, mặc dù tôi thích cô ấy, nhưng dọc đường đi cũng không dám nói một câu nào với cô, cho đến đi gần kết thúc, cô ấy mới đỏ mặt đưa cho tôi một chai nước uống, hỏi tôi có thể chụp chung một bức ảnh hay không."
Diệp Phi Ly hoài niệm kể: "Lúc ấy tôi rất kinh ngạc, vì không ngờ cô ấy cũng để ý đến mình. Sau đó chúng tôi cứ thế mà ở bên nhau, cho đến khi tốt nghiệp xong có công việc ổn định vẫn còn bên cạnh nhau."
“Cô ấy rất thích cười, thích chơi game, lúc nào cũng lôi kéo tôi PK. Mỗi một câu hai chúng tôi nói ra, đối phương đều có thể tiếp lời."
Cố Thanh Sơn nhìn bộ dáng của Diệp Phi Ly, lại pha cho hắn ta thêm một ly rượu lớn.
Cố Thanh Sơn luôn chăm chú nhìn hắn ta, cho đến khi hắn ta nốc cạn ly rượu, mới mở miệng hỏi: "Cậu vẫn luôn nhớ đến cô ấy."
"Ba năm, chai nước kia đã hết hạn từ lâu, nhưng tôi luôn cất giữ cẩn thận, chưa bao giờ mở nắp." Diệp Phi Ly nhìn chằm chằm ly rượu, nói: "Tôi muốn gặp cô ấy một lần nữa, chỉ là nhìn từ đằng xa, không để cô ấy phát hiện."
Cố Thanh Sơn quan sát Diệp Phi Ly, thấy trên mặt hắn ta tràn đầy do dự cùng thấp thỏm xen lẫn biểu cảm như đang hoài niệm về chuyện cũ. Lúc này, hắn ta hông hề có một chút khí thế của kẻ đứng đầu đám Quỷ giết người, cũng không có sự điên cuồng của Chú Hề Tử Thần.
Diệp Phi Ly vừa mới nói xong, lại lập tức lắc đầu, lẩm bẩm: "Mà thôi, nếu cô ấy đã bỏ rơi tôi rồi, tôi còn ưỡn mặt muốn đi gặp, chuyện này thật sự chẳng có ý nghĩa gì."
"Vậy thì không đi nữa." Cố Thanh Sơn nói thử.
"Nhưng cô ấy cứ luôn khóc ở bên tai tôi, tôi cũng không biết nên làm thế nào mới phải." Diệp Phi Ly chán nản nói.
Cố Thanh Sơn yên lặng chốc lát, hỏi: "Cậu đang sợ cái gì?"
Diệp Phi Ly cầm ly rượu lên, uống ực một hớp rồi nói: "Chỉ là tôi cảm thấy là một thằng đàn ông thì không nên xuống nước đi gặp cô ấy như vậy... Tôi vốn đã thua một lần, nếu làm thế thì giống như tôi lại một lần nữa chấp nhận thất bại của mình."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không, cậu sai rồi."
"Sai ư?"
"Ừ. Cậu đừng quan tâm đến bất kỳ nguyên tắc thông thường gì hết, cũng đừng để ý đến ánh nhìn của người khác. Khi sâu trong lòng cậu đang khao khát một chuyện gì đó, thì cậu hãy dứt khoát đi làm nó." Cố Thanh Sơn nói.
Diệp Phi Ly nghe xong, cúi đầu xuống, vò đầu bứt tai.
Ting toong!
Ting toong!
Ting toong!
Đồng hồ quả lắc cổ xưa trong quầy rượu kêu lên từng tiếng một, báo hiệu qua một khung giờ mới.
Diệp Phi Ly đột nhiên khựng người lại.
"Anh nghe đi." Hắn ta lắng tai nghe: "Cô ấy lại bắt đầu khóc rồi, trước kia cô chỉ biết cười, nhưng bây giờ ngày nào cũng khóc."
"Hỏi cô ấy xem tại sao lại khóc." Cố Thanh Sơn nói.
"Không được, cô ấy cách tôi rất xa, hơn nữa cô ấy nhất định không biết tôi có thể nghe thấy." Diệp Phi Ly chán nản đáp lại.
... Chuyện này hết sức kỳ lạ, không hiểu thứ mà Diệp Phi Ly nghe được rốt cuộc là gì?
Thông thường, mấy Thiên Tuyển kỹ này chính là hiện thân của các loại phép tắc trên thế giới, vì thế nó có đủ kiểu đủ loại, muôn hình muôn vẻ, dựa vào tư duy của loài người chưa chắc đã có thể hiểu được. Đã từng có một vài Thiên Tuyển kỹ rất kỳ quái, người sở hữu nó cho đến lúc chết đi vẫn không thể hiểu được nó rốt cuộc là gì.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: "Hay là thế này, tôi đi cùng cậu.”
"Thật sao?" Hai mắt Diệp Phi Ly sáng ngời.
"Làm việc mà cứ mãi do dự không quyết, đây chính là nhược điểm của cậu đấy. Cậu phải thoát khỏi trạng thái này đi." Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói.
"Nhưng mà tôi thật sự không biết có nên đi hay không..." Diệp Phi Ly đau khổ nói.
"Được rồi, cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta lập tức đi một chuyến." Cố Thanh Sơn đập bàn nói.
"Hey! Thủ lĩnh, sao cậu lại ở đây!"
Đúng lúc đó, Liêu Hành mang theo ba bốn cô gái đi tới. Mấy cô gái kia thấy ông ta gọi hắn là thủ lĩnh, ai nấy đều dùng ánh mắt long lanh nhìn Cố Thanh Sơn.
"Tôi đã chỉnh sửa lại mấy ngàn loại công pháp tu hành, đều ở chỗ của Nữ Thần Công Chính. Ông nhớ lấy ra đem đi phân loại tổng thể trước, nghe rõ chưa?" Cố Thanh Sơn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro