Trận chiến bắt...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Tô Tuyết Nhi làm như không nghe thấy.
Cô rời tầm mắt khỏi tên Đại hán đầu trọc, nhìn về phía một người khác.
"Vừa rồi ngươi nói muốn có được ta?"
Tô Tuyết Nhi hỏi nhỏ.
Người nọ ngập ngừng một hồi, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên đối đáp câu hỏi này như thế nào.
Tô Tuyết Nhi khẽ khẽ vuốt quyền trượng pháp quy, rút ra ra một lá bài từ bên trong.
Đây là một lá bài màu xám tro... màu xám tro đại biểu cho thẻ bài cấp thấp nhất.
Trên mặt bài, chỉ có một chiếc dao găm sắc bén.
Tô Tuyết Nhi lật lá bài một cái, con dao găm kia lập tức xuất hiện trong tay cô.
Người nọ như ý thức được gì đó, luôn miệng sợ hãi kêu lên: "Đừng, đừng mà, tôi sai rồi, tôi không nên xúc phạm cô, van cầu cô tha cho tôi một mạng, nhà tôi còn có rất nhiều người chờ tôi nuôi."
Tô Tuyết Nhi nói: "Đáng để đồng cảm, nhưng mà, nếu vừa rồi ta rơi vào tay ngươi..."
Cô lắc lắc đầu, không nói tiếp nữa.
Cô dùng tốc độ chậm rãi, từ từ đâm con dao kia vào ngực tên đó.
"A...” Người nọ phát ra tiếng thét đau đớn.
Tô Tuyết Nhi nắm lấy dao găm, rạch thẳng một đường xuống dưới.
Con dao sắc bén cắt đứt da thịt, nhưng lại bị xương ngực ngăn lại.
Tô Tuyết Nhi thử dùng sức, nhận ra mình căn bản không còn sức cắt đôi xương ngực ra.
Cô thở dài, sau đó buông tay.
Đầy tớ thân cận kia đi lên, cầm dao găm thay cô.
"Rạch xuống dưới, cắt đến tận cùng.”
Tô Tuyết Nhi phân phó nói.
Đầy tớ thân cận nắm chặt dao găm, cắt từ ngực tên ác đồ, thẳng xuống tận giữa chân, khiến cho toàn bộ máu thịt đều bị phân thành hai mảnh.
"A a a a!!! Đồ nữ ác ma nhà ngươi!"
Người nọ phát ra tiếng kêu thê thảm.
Mấy người còn lại thấy vậy toàn thân ứa mồ hôi lạnh, kêu rống lên như phát điên.
"Tiếp tục, còn có bảy người, đãi ngộ giống vậy."
Tô Tuyết Nhi khoanh tay nói.
Đầy tớ thân cận liền nắm lấy dao găm, mổ bụng sạch sẽ mấy tên đã giết chết hắn ta.
Trên tảng băng, tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Đầy tớ thân cận làm xong, ngoan ngoãn trở lại trước mặt Tô Tuyết Nhi.
Hắn ta quỳ xuống đất, dâng con dao găm ra trước mặt Tô Tuyết Nhi.
Dao găm nhuốm máu lập tức hóa thành thẻ bài, nhẹ nhàng bay tới trước mặt Tô Tuyết Nhi.
"Đây là con dao để ta gọt trái cây, đáng tiếc bây giờ không rửa sạch được nữa." Tô Tuyết Nhi như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cách một tầng không khí, cô khẽ điểm nhẹ vào lá bài.
Lá bài màu xám thuận theo gió tuyết nhanh chóng bay xa, biến mất khỏi tầm mắt Tô Tuyết Nhi.
Cô đã bỏ lá bài này.
"Được rồi, vị nữ sĩ này, cô đã trút giận được rồi, có thể bỏ qua cho chúng tôi không." Đại hán đầu trọc chịu đựng đau đớn kịch liệt, thở hổn hển nói.
Tô Tuyết Nhi nhìn gã, bỗng nhiên bật cười.
Cô suy đoán nói: "Bản thân các ngươi không có phương pháp sử dụng hồn lực, lại có thể kêu gọi quái vật như vậy, xem ra, các ngươi muốn lấy được phương pháp của hồn lực chỉ có đường đi giết người."
Chỉ vào con quái vật một mắt chui lên từ dưới đất kia, Tô Tuyết Nhi hỏi: "Kêu gọi quái vật kia, e là cần không ít hồn lực nhỉ?"
Mấy người trố mắt nhìn nhau, không ai dám trả lời.
“Trong số những người các ngươi đã giết, nếu như có phụ nữ, các ngươi nhất định..."
Tô Tuyết Nhi thì thầm, nhưng không nói tiếp.
Những gì mà mấy cô gái đó gặp phải hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được.
Ngay cả mình, cũng phải cố gắng hết sức mới thắng được bọn họ.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Tuyết Nhi bởi vì tức giận mà tái nhợt.
Cô nói với đầy tớ thân cận: "Ngươi có còn nhớ, mình bị ai giết không?"
Đầy tớ thân cận lộ ra vẻ buồn khổ, nói: "Chuyện lúc còn sống, tôi cũng không nhớ, nhưng khi tôi đối mặt với bọn họ, trong cơ thể tôi tựa hồ có một loại cảm giác khó chịu."
"Nhân lúc bọn họ còn chưa chết, hãy ăn sạch bọn họ đi."
"Vâng, đa tạ món ăn chủ nhân ban tặng."
...
Một lát sau.
Tô Tuyết Nhi hồi hộp nhìn vào giao diện của hệ thống.
Chỉ thấy hai hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trên giao diện.
[Cô đã lấy được một vài hồn lực để bổ sung, hệ thống sẽ tiếp tục bảo vệ cô khỏi sự xâm phạm của Mồi Lửa]
[Thời gian sống sót còn lại: 22 phút]
Tô Tuyết Nhi nhìn hai hàng chữ này.
Còn được sống 22 phút nữa.
Cô lau đi giọt lệ trong khóe mắt, nói với tên đầy tớ thân cận: "Chúng ta đi."
...
Bên kia.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra trong một mảnh tối mịt.
Lạnh.
Rất lạnh.
Đây là giá rét vượt quá mức bình thường, không phải thứ mà thể chất có thể chống đỡ.
Xung quanh không nhìn thấy thứ gì.
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên tai.
[Hoan nghênh đến với thế giới mà Thần Hi Chi Quang cất giấu.]
[Cậu phải giải quyết một vài rắc rối nhỏ cho Thái Dương, cô ấy sẽ căn cứ vào tình hình làm việc của cậu để ban cho cậu phần thưởng tương xứng. ’]
[Khi cậu giải quyết xong một chuyện rắc rối, thế giới sẽ tự động đưa cậu tới một nơi rắc rối khác.]
[Càng giải quyết được nhiều rắc rối, giải thưởng cậu đạt được lại càng phong phú.]
[Như vậy bây giờ, rắc rối đầu tiên đã tới.]
[Trận chiến đầu tiên: Cuộc chiến bao vây.]
[Cậu phải hợp tác với tất cả mọi người, chiến thắng kẻ địch, phá bỏ vòng vây.]
[Đây là thời khắc để khảo nghiệm thân thủ của cậu, nếu cậu có thể phá vòng vây thành công, mới coi như chính thức đạt được tư cách thay mặt Thần Hi Chi Quang giải quyết phiền toái của thế giới.]
[Khảo nghiệm bắt đầu ngay bây giờ.]
Tiếng nói biến mất.
Trong giá rét yên tĩnh, một bàn tay nhỏ lạnh buốt vươn ra, nắm chặt lấy tay Cố Thanh Sơn.
"Sao vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Sợ." Laura đáp lại ngắn gọn.
Hai người cùng nhau lắng tai nghe.
Tiếng rít gào của gió tuyết bên ngoài, thê lương như tiếng quỷ đang khóc.
"Em có nghe thấy tiếng nói vừa rồi không?"
"Nghe thấy, nhưng em đã ngăn cách chính mình, em cũng tuyệt đối không xuất thủ, cho nên Triest không thể phát hiện ra em, thế giới này cũng sẽ không làm khó em."
"Thì ra là như vậy, đi, anh ở phía trước, em ở phía sau."
"Có thể cho em ngồi lên bả vai anh không?"
"Tại sao?"
"Khi em sợ, cha em thường hay làm vậy..."
Tiếng nói của Laura dừng lại.
Tâm trạng cô bé tụt dốc.
Cha, đã không còn ở đây.
Cha, mẹ, em trai, thậm chí cả gia tộc đều không còn nữa.
Bây giờ trên thế giới này, chỉ còn lại một mình cô.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Hắn mới vừa mới biết được, tuổi thọ của chim Kinh Cức không hề giống với con người.
Một năm trong khu Kỳ Dị vô cùng ngắn.
Công chúa chim Kinh Cức Laura mười hai tuổi, tính theo tuổi thọ của loài người, thì mới chỉ có bảy tuổi.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, kéo Laura ôm lấy đặt lên bả vai mình.
"Em thích ngồi ở bên trái." Laura nói.
Cố Thanh Sơn liền đặt cô vào bên vai trái của mình.
Hình như Laura đang hồi tưởng lại điều gì, vành mắt dần ửng đỏ.
"Khụ, cái đó, thật ra thì anh cũng là cô nhi."
Cố Thanh Sơn đánh trống lảng nói.
"Hử? Anh là cô nhi?" Sắc mặt Laura đã có chút biến đổi.
"Anh đã quen sống những ngày tháng như vậy, hơn nữa... làm một cô nhi, cũng có cái tốt." Cố Thanh Sơn nói.
"Tốt chỗ nào?" Laura bị đề tài này hấp dẫn.
"Khi chúng ta chết, không cần phải lo lắng có quá nhiều người rơi nước mắt."
"Vậy thì có gì mà tốt..."
"Sao lại không tốt? Khi em nhìn thấy người khác vì em mà đau lòng, thì sẽ càng đau hơn, nhưng chỗ tốt của chúng ta là, sau này chúng ta có thể tránh khỏi tình cảnh đó một cách hoàn mỹ."
"... Đây là một chuyện tốt sao?"
"Dĩ nhiên."
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đẩy cửa sải bước đi ra ngoài.
Tiếng gào thét của gió rét ập đến bên tai.
Đây là một trận bão tuyết.
Mà Cố Thanh Sơn phát hiện mình đang đứng ở trung tâm một thành phố.
Hắn toả ra Thần Niệm quan sát, lẳng lặng nhìn bốn phía.
Hoang tàn, cũ nát, một thành trì đã lâu đời, khắp nơi chất đầy thi thể.
Mà ngoài thành trì ra, chỉ có lớp băng mênh mông vô tận.
Tiếng nói kia có nói, phải hợp tác với tất cả mọi người.
Nhưng mà nơi này không có bất kỳ người nào khác.
Xem ra là mình đã vào quá muộn, những người khác đều đi cả rồi, cho nên ngay cả một người chiến hữu cũng không tìm được.
"Thật là một màn mở đầu tệ hại."
Cố Thanh Sơn nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Laura thoải mái ngồi ở trên bả vai hắn, nói: "Cũng không hẳn là vậy."
"Bởi vì có em sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Bùm! Bùm! Bùm!
Sau từng tiếng vang ầm ầm, đất đai bắt đầu chấn động.
Những thi thể chất đống trong thành trì, dần dần có động tĩnh nhỏ.
Cùng lúc đó, một vài quái vật loài người chui ra khỏi mặt đất.
Bọn họ trừng hai hốc mắt đen ngòm lên, cùng nhìn về phía Cố Thanh Sơn và Laura trên tường thành.
Có vẻ, khi còn sống bọn họ chính là loài người.
Nhưng mà bọn họ đều đã mất đi hai mắt.
Còn thi thể thì lại có được năng lực hành động.
Laura nói: "Em cảm thấy cục diện còn tệ hại hơn anh nghĩ nhiều."
Đi đôi với lời của cô, các quái vật nhanh chóng xông về phía hai người.
"Chúng ta không có thời gian để dây dưa ở đây."
Cố Thanh Sơn bắt lấy Địa kiếm từ hư không, nắm chặt nó trong tay.
Trận chiến bắt đầu!
Cô rời tầm mắt khỏi tên Đại hán đầu trọc, nhìn về phía một người khác.
"Vừa rồi ngươi nói muốn có được ta?"
Tô Tuyết Nhi hỏi nhỏ.
Người nọ ngập ngừng một hồi, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên đối đáp câu hỏi này như thế nào.
Tô Tuyết Nhi khẽ khẽ vuốt quyền trượng pháp quy, rút ra ra một lá bài từ bên trong.
Đây là một lá bài màu xám tro... màu xám tro đại biểu cho thẻ bài cấp thấp nhất.
Trên mặt bài, chỉ có một chiếc dao găm sắc bén.
Tô Tuyết Nhi lật lá bài một cái, con dao găm kia lập tức xuất hiện trong tay cô.
Người nọ như ý thức được gì đó, luôn miệng sợ hãi kêu lên: "Đừng, đừng mà, tôi sai rồi, tôi không nên xúc phạm cô, van cầu cô tha cho tôi một mạng, nhà tôi còn có rất nhiều người chờ tôi nuôi."
Tô Tuyết Nhi nói: "Đáng để đồng cảm, nhưng mà, nếu vừa rồi ta rơi vào tay ngươi..."
Cô lắc lắc đầu, không nói tiếp nữa.
Cô dùng tốc độ chậm rãi, từ từ đâm con dao kia vào ngực tên đó.
"A...” Người nọ phát ra tiếng thét đau đớn.
Tô Tuyết Nhi nắm lấy dao găm, rạch thẳng một đường xuống dưới.
Con dao sắc bén cắt đứt da thịt, nhưng lại bị xương ngực ngăn lại.
Tô Tuyết Nhi thử dùng sức, nhận ra mình căn bản không còn sức cắt đôi xương ngực ra.
Cô thở dài, sau đó buông tay.
Đầy tớ thân cận kia đi lên, cầm dao găm thay cô.
"Rạch xuống dưới, cắt đến tận cùng.”
Tô Tuyết Nhi phân phó nói.
Đầy tớ thân cận nắm chặt dao găm, cắt từ ngực tên ác đồ, thẳng xuống tận giữa chân, khiến cho toàn bộ máu thịt đều bị phân thành hai mảnh.
"A a a a!!! Đồ nữ ác ma nhà ngươi!"
Người nọ phát ra tiếng kêu thê thảm.
Mấy người còn lại thấy vậy toàn thân ứa mồ hôi lạnh, kêu rống lên như phát điên.
"Tiếp tục, còn có bảy người, đãi ngộ giống vậy."
Tô Tuyết Nhi khoanh tay nói.
Đầy tớ thân cận liền nắm lấy dao găm, mổ bụng sạch sẽ mấy tên đã giết chết hắn ta.
Trên tảng băng, tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Đầy tớ thân cận làm xong, ngoan ngoãn trở lại trước mặt Tô Tuyết Nhi.
Hắn ta quỳ xuống đất, dâng con dao găm ra trước mặt Tô Tuyết Nhi.
Dao găm nhuốm máu lập tức hóa thành thẻ bài, nhẹ nhàng bay tới trước mặt Tô Tuyết Nhi.
"Đây là con dao để ta gọt trái cây, đáng tiếc bây giờ không rửa sạch được nữa." Tô Tuyết Nhi như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cách một tầng không khí, cô khẽ điểm nhẹ vào lá bài.
Lá bài màu xám thuận theo gió tuyết nhanh chóng bay xa, biến mất khỏi tầm mắt Tô Tuyết Nhi.
Cô đã bỏ lá bài này.
"Được rồi, vị nữ sĩ này, cô đã trút giận được rồi, có thể bỏ qua cho chúng tôi không." Đại hán đầu trọc chịu đựng đau đớn kịch liệt, thở hổn hển nói.
Tô Tuyết Nhi nhìn gã, bỗng nhiên bật cười.
Cô suy đoán nói: "Bản thân các ngươi không có phương pháp sử dụng hồn lực, lại có thể kêu gọi quái vật như vậy, xem ra, các ngươi muốn lấy được phương pháp của hồn lực chỉ có đường đi giết người."
Chỉ vào con quái vật một mắt chui lên từ dưới đất kia, Tô Tuyết Nhi hỏi: "Kêu gọi quái vật kia, e là cần không ít hồn lực nhỉ?"
Mấy người trố mắt nhìn nhau, không ai dám trả lời.
“Trong số những người các ngươi đã giết, nếu như có phụ nữ, các ngươi nhất định..."
Tô Tuyết Nhi thì thầm, nhưng không nói tiếp.
Những gì mà mấy cô gái đó gặp phải hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được.
Ngay cả mình, cũng phải cố gắng hết sức mới thắng được bọn họ.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Tuyết Nhi bởi vì tức giận mà tái nhợt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nói với đầy tớ thân cận: "Ngươi có còn nhớ, mình bị ai giết không?"
Đầy tớ thân cận lộ ra vẻ buồn khổ, nói: "Chuyện lúc còn sống, tôi cũng không nhớ, nhưng khi tôi đối mặt với bọn họ, trong cơ thể tôi tựa hồ có một loại cảm giác khó chịu."
"Nhân lúc bọn họ còn chưa chết, hãy ăn sạch bọn họ đi."
"Vâng, đa tạ món ăn chủ nhân ban tặng."
...
Một lát sau.
Tô Tuyết Nhi hồi hộp nhìn vào giao diện của hệ thống.
Chỉ thấy hai hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trên giao diện.
[Cô đã lấy được một vài hồn lực để bổ sung, hệ thống sẽ tiếp tục bảo vệ cô khỏi sự xâm phạm của Mồi Lửa]
[Thời gian sống sót còn lại: 22 phút]
Tô Tuyết Nhi nhìn hai hàng chữ này.
Còn được sống 22 phút nữa.
Cô lau đi giọt lệ trong khóe mắt, nói với tên đầy tớ thân cận: "Chúng ta đi."
...
Bên kia.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra trong một mảnh tối mịt.
Lạnh.
Rất lạnh.
Đây là giá rét vượt quá mức bình thường, không phải thứ mà thể chất có thể chống đỡ.
Xung quanh không nhìn thấy thứ gì.
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên tai.
[Hoan nghênh đến với thế giới mà Thần Hi Chi Quang cất giấu.]
[Cậu phải giải quyết một vài rắc rối nhỏ cho Thái Dương, cô ấy sẽ căn cứ vào tình hình làm việc của cậu để ban cho cậu phần thưởng tương xứng. ’]
[Khi cậu giải quyết xong một chuyện rắc rối, thế giới sẽ tự động đưa cậu tới một nơi rắc rối khác.]
[Càng giải quyết được nhiều rắc rối, giải thưởng cậu đạt được lại càng phong phú.]
[Như vậy bây giờ, rắc rối đầu tiên đã tới.]
[Trận chiến đầu tiên: Cuộc chiến bao vây.]
[Cậu phải hợp tác với tất cả mọi người, chiến thắng kẻ địch, phá bỏ vòng vây.]
[Đây là thời khắc để khảo nghiệm thân thủ của cậu, nếu cậu có thể phá vòng vây thành công, mới coi như chính thức đạt được tư cách thay mặt Thần Hi Chi Quang giải quyết phiền toái của thế giới.]
[Khảo nghiệm bắt đầu ngay bây giờ.]
Tiếng nói biến mất.
Trong giá rét yên tĩnh, một bàn tay nhỏ lạnh buốt vươn ra, nắm chặt lấy tay Cố Thanh Sơn.
"Sao vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Sợ." Laura đáp lại ngắn gọn.
Hai người cùng nhau lắng tai nghe.
Tiếng rít gào của gió tuyết bên ngoài, thê lương như tiếng quỷ đang khóc.
"Em có nghe thấy tiếng nói vừa rồi không?"
"Nghe thấy, nhưng em đã ngăn cách chính mình, em cũng tuyệt đối không xuất thủ, cho nên Triest không thể phát hiện ra em, thế giới này cũng sẽ không làm khó em."
"Thì ra là như vậy, đi, anh ở phía trước, em ở phía sau."
"Có thể cho em ngồi lên bả vai anh không?"
"Tại sao?"
"Khi em sợ, cha em thường hay làm vậy..."
Tiếng nói của Laura dừng lại.
Tâm trạng cô bé tụt dốc.
Cha, đã không còn ở đây.
Cha, mẹ, em trai, thậm chí cả gia tộc đều không còn nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ trên thế giới này, chỉ còn lại một mình cô.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Hắn mới vừa mới biết được, tuổi thọ của chim Kinh Cức không hề giống với con người.
Một năm trong khu Kỳ Dị vô cùng ngắn.
Công chúa chim Kinh Cức Laura mười hai tuổi, tính theo tuổi thọ của loài người, thì mới chỉ có bảy tuổi.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, kéo Laura ôm lấy đặt lên bả vai mình.
"Em thích ngồi ở bên trái." Laura nói.
Cố Thanh Sơn liền đặt cô vào bên vai trái của mình.
Hình như Laura đang hồi tưởng lại điều gì, vành mắt dần ửng đỏ.
"Khụ, cái đó, thật ra thì anh cũng là cô nhi."
Cố Thanh Sơn đánh trống lảng nói.
"Hử? Anh là cô nhi?" Sắc mặt Laura đã có chút biến đổi.
"Anh đã quen sống những ngày tháng như vậy, hơn nữa... làm một cô nhi, cũng có cái tốt." Cố Thanh Sơn nói.
"Tốt chỗ nào?" Laura bị đề tài này hấp dẫn.
"Khi chúng ta chết, không cần phải lo lắng có quá nhiều người rơi nước mắt."
"Vậy thì có gì mà tốt..."
"Sao lại không tốt? Khi em nhìn thấy người khác vì em mà đau lòng, thì sẽ càng đau hơn, nhưng chỗ tốt của chúng ta là, sau này chúng ta có thể tránh khỏi tình cảnh đó một cách hoàn mỹ."
"... Đây là một chuyện tốt sao?"
"Dĩ nhiên."
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đẩy cửa sải bước đi ra ngoài.
Tiếng gào thét của gió rét ập đến bên tai.
Đây là một trận bão tuyết.
Mà Cố Thanh Sơn phát hiện mình đang đứng ở trung tâm một thành phố.
Hắn toả ra Thần Niệm quan sát, lẳng lặng nhìn bốn phía.
Hoang tàn, cũ nát, một thành trì đã lâu đời, khắp nơi chất đầy thi thể.
Mà ngoài thành trì ra, chỉ có lớp băng mênh mông vô tận.
Tiếng nói kia có nói, phải hợp tác với tất cả mọi người.
Nhưng mà nơi này không có bất kỳ người nào khác.
Xem ra là mình đã vào quá muộn, những người khác đều đi cả rồi, cho nên ngay cả một người chiến hữu cũng không tìm được.
"Thật là một màn mở đầu tệ hại."
Cố Thanh Sơn nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Laura thoải mái ngồi ở trên bả vai hắn, nói: "Cũng không hẳn là vậy."
"Bởi vì có em sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Bùm! Bùm! Bùm!
Sau từng tiếng vang ầm ầm, đất đai bắt đầu chấn động.
Những thi thể chất đống trong thành trì, dần dần có động tĩnh nhỏ.
Cùng lúc đó, một vài quái vật loài người chui ra khỏi mặt đất.
Bọn họ trừng hai hốc mắt đen ngòm lên, cùng nhìn về phía Cố Thanh Sơn và Laura trên tường thành.
Có vẻ, khi còn sống bọn họ chính là loài người.
Nhưng mà bọn họ đều đã mất đi hai mắt.
Còn thi thể thì lại có được năng lực hành động.
Laura nói: "Em cảm thấy cục diện còn tệ hại hơn anh nghĩ nhiều."
Đi đôi với lời của cô, các quái vật nhanh chóng xông về phía hai người.
"Chúng ta không có thời gian để dây dưa ở đây."
Cố Thanh Sơn bắt lấy Địa kiếm từ hư không, nắm chặt nó trong tay.
Trận chiến bắt đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro