Tu hành (2)
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Tổng tuyển cử là chuyện quan trọng nhất của cả Liên Bang trong thời điểm hiện tại, trừ khi gặp phải chuyện bất khả kháng, bằng không cuộc Tổng tuyển cử sẽ không bị trì hoãn.
"Lại là ám sát, ngài Tổng thống của chúng ta thật đúng là toàn gặp phải tai họa." Liêu Hành nói.
"Vì sao lại như vậy chứ?" Diệp Phi Ly tò mò hỏi.
Trương Anh Hào nói: "Ông ấy vẫn luôn kiên trì trong chuyện phổ biến thuốc biến đổi gen, ông ấy muốn toàn bộ người dân nhận được cơ hội biến hóa thành chức nghiệp giả."
"Quyền sở hữu thuốc biến đổi gen đang nằm trong tay của Cửu phủ." Cố Thanh Sơn nói.
"Vì thế mà việc ông ấy thường xuyên bị ám sát là một chuyện chẳng có gì kỳ lạ cả." Trương Anh Hào nói.
Diệp Phi Ly tiếp lời: "Nói thật thì tôi rất ghét Cửu phủ."
"Nhưng mà cả cái Liên Bang này là do bọn họ gây dựng nên." Trương Anh Hào khoanh tay, nhún vai nói.
Cố Thanh Sơn mở cửa thông gió ra, hắn chăm chú ngắm nhìn cơn mưa ta bên ngoài.
Nữ Thần Công Chính vẫn luôn im lặng.
Điều này nói rõ rằng tất cả mọi thứ vẫn đang bình thường, thế giới vẫn chưa xuất hiện một tai họa kinh thiên động địa nào.
Có lẽ là lần tạnh mưa đó chỉ là chuyện ngẫu nhiên mà thôi.
Cố Thanh Sơn khẽ thở dài một hơi.
Như vậy thì tốt quá, nếu vậy thì hắn sẽ có thêm thời gian để chuẩn bị.
Cố Thanh Sơn yên lặng suy nghĩ chuyện riêng của bản thân, hắn không bận tâm đến cơn mưa lớn ngoài kia nữa.
Vậy nên, hắn không thấy cảnh tượng được phản chiếu qua lớp kính pha lê, nó đã hiển lộ rõ biểu cảm của những người trong phòng.
Vẻ mặt của Liêu Hành có chút kỳ lạ.
Ông ta nhìn chằm chằm vị tổng thống trên màn hình ti vi, đôi mắt hơi híp lại thành một đường rất nhỏ.
"Ảo giác ư?" Liêu Hành thì thào nói.
Sau bản tin là chương trình phát biểu của Tổng thống trên sóng truyền hình toàn quốc để khấy động không khí trước khi tiến hành tuyển cử.
Cố Thanh Sơn tắt TV.
"Bây giờ, chúng ta bàn bạc về vấn đề chính." Hắn kêu gọi mọi người.
Mấy quyển công pháp xuất hiện trên bàn trà.
"Tôi tặng công pháp này cho mọi người, cố gắng mà luyện cho thật tốt." Cố Thanh Sơn nói.
"Học cái này xong là có thể bay được giống cậu à?" Trương Anh Hào hứng thú hỏi.
"Có thể." Cố Thanh Sơn nói.
Trương Anh Hào lập tức cầm lấy quyển công pháp của mình.
"Học cái này là có thể nhìn thấy cô ấy như anh à?" Đôi mắt của Diệp Phi Ly tràn đầy sự chờ mong.
"Có thể." Cố Thanh Sơn lại trả lời.
Diệp Phi Ly cầm lấy quyển công pháp của mình, hắn ta mở ra xem ngay tại chỗ.
"Học cái này có thể nâng cao năng lực à?"
Liêu Hành liếc mắt nhìn tập công pháp trên bàn trà rồi hỏi.
Cố Thanh Sơn đáp: "Đương nhiên rồi, đây là sự tiến hóa về mặt sinh mạng, năng lực gì cũng có thể."
Liêu Hành cầm quyển công pháp thuộc về mình, ông ta thận trọng mở trang thứ nhất ra.
"Tôi đã lựa chọn cho mọi người rất kỹ, những vấn đề nào cần chú ý tôi đều đã ghi vào đó. Những gì các người xem mà vẫn cảm thấy chưa hiểu nữa thì cứ trực tiếp hỏi tôi." Cố Thanh Sơn nói.
"Cảm ơn."
Trương Anh Hào và Diệp Phi ly đồng thanh nói.
"Nhanh chóng luyện đi nhé! Tương lai như thế nào thì chẳng ai có thể biết được, các người phải trở nên mạnh mẽ hơn mới được." Cố Thanh Sơn nói.
"Liêu Hành nói cậu đã chuẩn bị hàng ngàn loại pháp quyết." Trương Anh Hào hỏi: "Cậu định làm cái gì thế?"
"Tôi đang tìm cơ hội tích hợp nó vào vòng tay rồi phân phát ra cho tất cả mọi người." Cố Thanh Sơn nói.
"Vậy thì sau này trên bầu trời sẽ có đầy người có thể bay à, sẽ không có ai dùng phi thuyền nữa." Trương Anh Hào nói.
"Anh nghĩ nhiều quá rồi, tự bay thì làm sao thoải mái bằng ngồi phi thuyền được chứ, hơn nữa tu hành cũng không hề đơn giản chút nào, không phải ai cũng có thể tù hành được đến cảnh giới có thể bay lượn." Cố Thanh Sơn nói.
Mấy người kia đều yên lặng gật đầu.
"Gì, mấy cái này quá ư là đơn giản, chúng còn không phức tạp bằng một nửa kỹ thuật Bước nhảy siêu tốc của tôi." Liêu Hành đọc qua cuốn công pháp, sau đó khinh thường nói.
"Những huyệt đồ xung quanh cơ thể trên bức tranh, tôi vừa nhìn một cãi là đã có thể nhớ rõ." Ông ta đắc ý nói.
"Ông là nhà khoa học cho nên năng lực suy nghĩ của ông đương nhiên sẽ tốt hơn người thường, nhưng mà cơ thể của ông quá hư nhược cho nên tiến độ tu hành của ông chưa chắc đã nhanh." Cố Thanh Sơn nói.
"Hư nhược ư? Tôi chẳng bị sao cả, hơn nữa cũng đã lâu lắm rồi tôi khộng đụng vào phụ nữ." Liêu Hành không tin phản bác.
Cố Thanh Sơn chăm chú quan sát ông ta, dường như đang cân nhắc gì đó: "Vậy thì đúng là kỳ lạ, nhìn sơ qua thì ông vẫn còn rất yếu."
Liêu Hành nhớ ra điều gì đấy.
Ông ta lặng lẽ cầm lấy cuốn công pháp của mình sau đó đứng dậy xoay người đi về phòng.
"Yếu cái gì mà yếu chứ! Ngủ một giấc dậy là tôi sẽ bù lại được ngay." Liêu Hành đột nhiên nói.
Ầm!
Ông ta hung hăng đóng sập cửa lại.
Cả ba người quay lại nhìn nhau sau đó tiếp tục nói chuyện.
"Diệp Phi Ly, phải mất khoảng bao lâu nữa thì cậu mới có thể nghe được giọng nói của bạn gái cậu?" Lúc này, Cố Thanh Sơn mới hỏi.
"Chắc là phải đến ngày mai." Diệp Phi Ly trả lời.
"Vậy thì cậu có thể nghe được những âm thanh khác không?"
"Tôi có thể." Diệp Phi Ly nói: "Trong vòng một tiếng đồng hồ, chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể nghe được những âm thanh của vong hồn."
"Trước kia, bỏi vì trong lòng tôi chỉ nhớ đến mỗi mình cô ấy, cho nên âm thanh của những vong hồn khác bị tôi bỏ qua hết."
"Thì ra là vậy, thế vong hồn trên thế giới này có nhiều lắm không?" Cố Thanh Sơn lại hỏi tiếp.
"Đây đúng là một chỗ kỳ quái, tôi có chút không thể nào hiểu được đó chính là..." Diệp Phi Ly nói.
"Chờ một lát." Trương Anh Hào ngắt lời hắn ta.
Hai người quay lại nhìn về phía Trương Anh Hào.
"Đã khuya như vậy rồi mà còn nói mấy cái chuyện lạnh xương sống này, hay là chúng ta uống một chút rượu đi." Trương Anh Hào nói.
"Anh là một sát thủ mà còn sợ ma quỷ cái gì chứ." Diệp Phi Ly chế nhạo.
"Không phải là tôi sợ mà là căng thẳng đến nỗi không chịu được." Trương Gia Hào phản bác.
"Chúng ta uống một chút rượu đi." Cố Thanh Sơn cũng tán thành.
Trương Anh Hào liền đi lấy ba cái ly, sau đó anh ta mở một chai rượu mạnh.
"Cạn."
Cả ba người cùng cụng ly rồi uống một hơi cạn sạch.
Vị cay từ cổ họng truyền thẳng xuống lồng ngực.
Cố Thanh Sơn thở dài một hơi.
Trương Anh Hào thì lại chép chép miệng.
Còn Diệp Phi Ly thì nhíu chặt lông mày.
Trương Anh Hào lại tiếp tục rót đầy rượu vào ba chiếc ly.
Diệp Phi Ly lại nói tiếp: "Đáng lẽ ra tôi còn có thể nghe được những âm thanh của vong linh nữa, lúc tôi muốn nghe thì rất nhiều âm thanh sẽ tự động tràn vào lỗ tai mình."
"Đó là điều đương nhiên." Trương Anh Hào rót thêm một ly rượu nữa: "Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi cho nên số lượng người chết trên thế giới này sẽ rất nhiều, nếu như cậu có thể nghe toàn bộ tất cả nhưng âm thanh của người chết, thì chỉ e rằng cậu sẽ bị sự ồn ào đó giết chết ngay tại chỗ."
"Nhưng mà tôi không hề nghe được quá nhiều âm thanh." Diệp Phi Ly nói.
"Lại là ám sát, ngài Tổng thống của chúng ta thật đúng là toàn gặp phải tai họa." Liêu Hành nói.
"Vì sao lại như vậy chứ?" Diệp Phi Ly tò mò hỏi.
Trương Anh Hào nói: "Ông ấy vẫn luôn kiên trì trong chuyện phổ biến thuốc biến đổi gen, ông ấy muốn toàn bộ người dân nhận được cơ hội biến hóa thành chức nghiệp giả."
"Quyền sở hữu thuốc biến đổi gen đang nằm trong tay của Cửu phủ." Cố Thanh Sơn nói.
"Vì thế mà việc ông ấy thường xuyên bị ám sát là một chuyện chẳng có gì kỳ lạ cả." Trương Anh Hào nói.
Diệp Phi Ly tiếp lời: "Nói thật thì tôi rất ghét Cửu phủ."
"Nhưng mà cả cái Liên Bang này là do bọn họ gây dựng nên." Trương Anh Hào khoanh tay, nhún vai nói.
Cố Thanh Sơn mở cửa thông gió ra, hắn chăm chú ngắm nhìn cơn mưa ta bên ngoài.
Nữ Thần Công Chính vẫn luôn im lặng.
Điều này nói rõ rằng tất cả mọi thứ vẫn đang bình thường, thế giới vẫn chưa xuất hiện một tai họa kinh thiên động địa nào.
Có lẽ là lần tạnh mưa đó chỉ là chuyện ngẫu nhiên mà thôi.
Cố Thanh Sơn khẽ thở dài một hơi.
Như vậy thì tốt quá, nếu vậy thì hắn sẽ có thêm thời gian để chuẩn bị.
Cố Thanh Sơn yên lặng suy nghĩ chuyện riêng của bản thân, hắn không bận tâm đến cơn mưa lớn ngoài kia nữa.
Vậy nên, hắn không thấy cảnh tượng được phản chiếu qua lớp kính pha lê, nó đã hiển lộ rõ biểu cảm của những người trong phòng.
Vẻ mặt của Liêu Hành có chút kỳ lạ.
Ông ta nhìn chằm chằm vị tổng thống trên màn hình ti vi, đôi mắt hơi híp lại thành một đường rất nhỏ.
"Ảo giác ư?" Liêu Hành thì thào nói.
Sau bản tin là chương trình phát biểu của Tổng thống trên sóng truyền hình toàn quốc để khấy động không khí trước khi tiến hành tuyển cử.
Cố Thanh Sơn tắt TV.
"Bây giờ, chúng ta bàn bạc về vấn đề chính." Hắn kêu gọi mọi người.
Mấy quyển công pháp xuất hiện trên bàn trà.
"Tôi tặng công pháp này cho mọi người, cố gắng mà luyện cho thật tốt." Cố Thanh Sơn nói.
"Học cái này xong là có thể bay được giống cậu à?" Trương Anh Hào hứng thú hỏi.
"Có thể." Cố Thanh Sơn nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Anh Hào lập tức cầm lấy quyển công pháp của mình.
"Học cái này là có thể nhìn thấy cô ấy như anh à?" Đôi mắt của Diệp Phi Ly tràn đầy sự chờ mong.
"Có thể." Cố Thanh Sơn lại trả lời.
Diệp Phi Ly cầm lấy quyển công pháp của mình, hắn ta mở ra xem ngay tại chỗ.
"Học cái này có thể nâng cao năng lực à?"
Liêu Hành liếc mắt nhìn tập công pháp trên bàn trà rồi hỏi.
Cố Thanh Sơn đáp: "Đương nhiên rồi, đây là sự tiến hóa về mặt sinh mạng, năng lực gì cũng có thể."
Liêu Hành cầm quyển công pháp thuộc về mình, ông ta thận trọng mở trang thứ nhất ra.
"Tôi đã lựa chọn cho mọi người rất kỹ, những vấn đề nào cần chú ý tôi đều đã ghi vào đó. Những gì các người xem mà vẫn cảm thấy chưa hiểu nữa thì cứ trực tiếp hỏi tôi." Cố Thanh Sơn nói.
"Cảm ơn."
Trương Anh Hào và Diệp Phi ly đồng thanh nói.
"Nhanh chóng luyện đi nhé! Tương lai như thế nào thì chẳng ai có thể biết được, các người phải trở nên mạnh mẽ hơn mới được." Cố Thanh Sơn nói.
"Liêu Hành nói cậu đã chuẩn bị hàng ngàn loại pháp quyết." Trương Anh Hào hỏi: "Cậu định làm cái gì thế?"
"Tôi đang tìm cơ hội tích hợp nó vào vòng tay rồi phân phát ra cho tất cả mọi người." Cố Thanh Sơn nói.
"Vậy thì sau này trên bầu trời sẽ có đầy người có thể bay à, sẽ không có ai dùng phi thuyền nữa." Trương Anh Hào nói.
"Anh nghĩ nhiều quá rồi, tự bay thì làm sao thoải mái bằng ngồi phi thuyền được chứ, hơn nữa tu hành cũng không hề đơn giản chút nào, không phải ai cũng có thể tù hành được đến cảnh giới có thể bay lượn." Cố Thanh Sơn nói.
Mấy người kia đều yên lặng gật đầu.
"Gì, mấy cái này quá ư là đơn giản, chúng còn không phức tạp bằng một nửa kỹ thuật Bước nhảy siêu tốc của tôi." Liêu Hành đọc qua cuốn công pháp, sau đó khinh thường nói.
"Những huyệt đồ xung quanh cơ thể trên bức tranh, tôi vừa nhìn một cãi là đã có thể nhớ rõ." Ông ta đắc ý nói.
"Ông là nhà khoa học cho nên năng lực suy nghĩ của ông đương nhiên sẽ tốt hơn người thường, nhưng mà cơ thể của ông quá hư nhược cho nên tiến độ tu hành của ông chưa chắc đã nhanh." Cố Thanh Sơn nói.
"Hư nhược ư? Tôi chẳng bị sao cả, hơn nữa cũng đã lâu lắm rồi tôi khộng đụng vào phụ nữ." Liêu Hành không tin phản bác.
Cố Thanh Sơn chăm chú quan sát ông ta, dường như đang cân nhắc gì đó: "Vậy thì đúng là kỳ lạ, nhìn sơ qua thì ông vẫn còn rất yếu."
Liêu Hành nhớ ra điều gì đấy.
Ông ta lặng lẽ cầm lấy cuốn công pháp của mình sau đó đứng dậy xoay người đi về phòng.
"Yếu cái gì mà yếu chứ! Ngủ một giấc dậy là tôi sẽ bù lại được ngay." Liêu Hành đột nhiên nói.
Ầm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta hung hăng đóng sập cửa lại.
Cả ba người quay lại nhìn nhau sau đó tiếp tục nói chuyện.
"Diệp Phi Ly, phải mất khoảng bao lâu nữa thì cậu mới có thể nghe được giọng nói của bạn gái cậu?" Lúc này, Cố Thanh Sơn mới hỏi.
"Chắc là phải đến ngày mai." Diệp Phi Ly trả lời.
"Vậy thì cậu có thể nghe được những âm thanh khác không?"
"Tôi có thể." Diệp Phi Ly nói: "Trong vòng một tiếng đồng hồ, chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể nghe được những âm thanh của vong hồn."
"Trước kia, bỏi vì trong lòng tôi chỉ nhớ đến mỗi mình cô ấy, cho nên âm thanh của những vong hồn khác bị tôi bỏ qua hết."
"Thì ra là vậy, thế vong hồn trên thế giới này có nhiều lắm không?" Cố Thanh Sơn lại hỏi tiếp.
"Đây đúng là một chỗ kỳ quái, tôi có chút không thể nào hiểu được đó chính là..." Diệp Phi Ly nói.
"Chờ một lát." Trương Anh Hào ngắt lời hắn ta.
Hai người quay lại nhìn về phía Trương Anh Hào.
"Đã khuya như vậy rồi mà còn nói mấy cái chuyện lạnh xương sống này, hay là chúng ta uống một chút rượu đi." Trương Anh Hào nói.
"Anh là một sát thủ mà còn sợ ma quỷ cái gì chứ." Diệp Phi Ly chế nhạo.
"Không phải là tôi sợ mà là căng thẳng đến nỗi không chịu được." Trương Gia Hào phản bác.
"Chúng ta uống một chút rượu đi." Cố Thanh Sơn cũng tán thành.
Trương Anh Hào liền đi lấy ba cái ly, sau đó anh ta mở một chai rượu mạnh.
"Cạn."
Cả ba người cùng cụng ly rồi uống một hơi cạn sạch.
Vị cay từ cổ họng truyền thẳng xuống lồng ngực.
Cố Thanh Sơn thở dài một hơi.
Trương Anh Hào thì lại chép chép miệng.
Còn Diệp Phi Ly thì nhíu chặt lông mày.
Trương Anh Hào lại tiếp tục rót đầy rượu vào ba chiếc ly.
Diệp Phi Ly lại nói tiếp: "Đáng lẽ ra tôi còn có thể nghe được những âm thanh của vong linh nữa, lúc tôi muốn nghe thì rất nhiều âm thanh sẽ tự động tràn vào lỗ tai mình."
"Đó là điều đương nhiên." Trương Anh Hào rót thêm một ly rượu nữa: "Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi cho nên số lượng người chết trên thế giới này sẽ rất nhiều, nếu như cậu có thể nghe toàn bộ tất cả nhưng âm thanh của người chết, thì chỉ e rằng cậu sẽ bị sự ồn ào đó giết chết ngay tại chỗ."
"Nhưng mà tôi không hề nghe được quá nhiều âm thanh." Diệp Phi Ly nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro