Vạn vật tứ linh
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
Những cô gái kia cúi đầu, không lên tiếng.
Một cô gái mặc trường bào vội nói: "Nhưng đại quân của ma thần đã tập kết ở đây, việc duy nhất chúng tôi có thể làm là mang người trở về, ngay cả tướng quân Yilia, chúng tôi cũng không có cách nào cứu được."
Laura nhìn Cố Thanh Sơn, chỉ thấy hắn nở nụ cười ôn hòa nhìn về phía mình.
"Cố Thanh Sơn..."
Trong mắt Laura hiện lên một tia khẩn cầu.
"Được rồi, để anh nói một chút, bên ngoài đang xảy ra biến cố." Hắn nói.
"Có ý gì?"
"Sao anh lại biết?"
Laura và cô gái khoác trường bào cùng hỏi.
"Bởi vì em đã từng nói với anh, trong thế giới của Chim Kinh Cức, nếu một Chim Kinh Cức khác ra tay lập tức sẽ bị phát hiện."
Cố Thanh Sơn nhìn đội quân yêu ma đang tới gần, nói nhanh: "Anh nghĩ Yilia cũng cảm thấy không cần che giấu nữa, phải lập tức cứu em khỏi đây cho nên mới phóng ra lời kêu gọi của Chim Kinh Cức."
"Hiện tại, Trieste chắc chắn đã nhận ra thuật pháp của Yilia, dựa vào thực lực của cô ta lẽ ra đã phải trở lại thế giới này, cũng mở nó ra hoàn toàn."
"Nhưng mãi đến giờ phút này, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, ngay cả đám yêu ma cũng chạy qua nửa bình nguyên, thế giới này vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra."
"Cho nên ở bên ngoài nhất định đã có ai đó xuất hiện, hoặc đã xảy ra chuyện quan trọng nào đó khiến Trieste không dám hành động thiếu suy nghĩ."
"Căn cứ vào tình huống này để đánh giá, anh cảm thấy hoàn cảnh ở bên ngoài đang thay đổi... theo hướng có lợi cho chúng ta."
Hắn trầm ngâm nói: "Chiến đấu... Cũng không phải không thể thắng được."
Sáu cô gái mặc trường bào và mười chiến sĩ đều nhìn về phía hắn.
Bọn họ nhìn đại quân yêu ma đang dần dần ùa tới, nhìn Thương Quỷ bay đầy trời, lại nhìn Cố Thanh Sơn.
Chẳng lẽ thật sự phải chiến đấu?
Chỉ bằng vài người bọn họ mà phải đối đầu với đại quân yêu ma gấp hàng ngàn hàng vạn lần?
Laura đi tới bên cạnh Cố Thanh Sơn, khẽ nắm tay hắn.
Cô ngửa đầu nhìn hắn, cất giọng trang nghiêm.
"Cố Thanh Sơn, ta là vương giả của bộ tộc Chim Kinh Cức, là huyết mạch hoàng thất duy nhất còn sót lại, là nữ vương tương lai của Chim Kinh Cức, lúc này ta lấy thân phận ấy để khẩn cầu ngài, hy vọng ngài dẫn ta theo cùng chiến đấu."
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn cô, không nói gì.
Laura cắn cắn môi, lại dùng giọng điệu thường ngày để nói, cố gắng để tiếng mình cất lên không run rẩy nữa.
"Cố Thanh Sơn, suốt đoạn đường chúng ta vừa đi, anh chăm sóc em giống như mẹ em vậy, em cũng vì thế mà hiểu về anh hơn."
"Em đoán trên lưng anh mang rất nhiều gánh nặng, có thể ngay cả sinh tử của bản thân anh cũng không để ý. Trong thời khắc thế giới bị diệt vong này, anh vẫn muốn chiến đấu với kẻ địch đến cùng."
"Cố Thanh Sơn, em đoán anh cũng giống em, có những kẻ địch dù phải trả mọi giá cũng phải đối mặt, có những đau thương và buồn khổ luôn gặm nhấm trong lòng."
"Cố Thanh Sơn... Anh có thể dẫn em theo cùng nhau chiến thắng bọn chúng không?"
"Chỉ cần anh dẫn em theo, cùng nhau chiến đấu, cho dù cuối cùng có phải chết, em cũng tuyệt đối không oán nửa lời."
Laura nói xong, im lặng đợi một lát nhưng không nghe thấy câu trả lời.
Trái tim cô như chìm xuống vực sâu.
Laura ảm đạm gục đầu xuống, nghẹn ngào nói: "Mang em theo, cùng nhau chiến đấu không được sao..."
Bỗng nhiên, chàng trai đối diện dường như vừa cử động.
Laura vội vàng ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thấy Cố Thanh Sơn cúi người, quỳ một gối xuống đất.
Hắn cười với cô, khẽ nói: "Nguyện chiến đấu vì ngài, nữ vương bệ hạ."
...
Khách sạn Ngày nghỉ Abruzzo.
Trong căn phòng hoàng gia.
Linh hồn Thánh thụ vĩnh hằng - Tethys đang trầm tư.
Vừa rồi trên đài cao, cô đã biết được sự thật kinh người kia.
Đáng tiếc thời gian quá ngắn, thời gian mình nói chuyện với Laura chỉ có mấy chục giây.
Laura quả thật đã nói rành mạch hết từ đầu đến đuôi sự việc, cô cũng biết được sự thật, chỉ là...
Laura chưa nói thế giới kia thật ra giấu ở đâu.
Tethys nhíu mày.
Cô cũng là dạng nhân vật quan trọng, lập tức ý thức được điểm mấu chốt trong đó.
Nhất định không thể để Trieste tìm ra thế giới này trước được!
Nếu không, Trieste sẽ lập tức mở thế giới đó ra, Chư Giới Tận Thế Online sẽ lập tức buông xuống Abruzzo.
Nhưng đến cùng Laura đã giấu thế giới đó ở đâu rồi?
Chuyện này đúng là đau đầu.
Không có thuật pháp phản kích vận mệnh, bản thân cô không thể tới thế giới đó, cũng không thể hỏi lại Laura.
Không được, giờ phải tìm ra thế giới kia!
Tethys liếc Gà trống một cái.
Chỉ thấy ông ta đang ủ rũ ôm bình rượu, uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Quên đi, ông ta là kẻ miệng rộng, hơn nữa chuyện gì cũng viết lên mặt, lỡ như bị Trieste nhìn ra điều gì ngược lại càng thêm hỏng chuyện.
Việc này phải tự mình ra tay thôi.
Tethys đứng lên, đi qua đi lại trong phòng.
Đầu tiên.
Laura và Cố Thanh Sơn đang ở chung một chỗ.
Mà bản thân Cố Thanh Sơn tới đây vì chuyện của bạn gái cậu ta.
Nhìn lại toàn bộ câu chuyện, ngay từ đầu, Cố Thanh Sơn là một người tới nhờ giúp đỡ nên mới xuất hiện ở đây.
Cậu ta tới đây vì chuyện của bạn mình, chắc sẽ không chạy loạn lung tung.
Như vậy...
Cố Thanh Sơn hẳn là đã ở trong căn phòng hoàng gia này.
Chờ chút.
Cố Thanh Sơn vốn ở trong phòng, kết quả lại đến thế giới kia cùng Laura.
Tethys dừng lại, yên lặng đánh giá căn phòng.
Cô nhỏ giọng niệm chú: "Chúng thần tạo vật, vạn vật tứ linh."
Một vòng sóng nước vô hình phát ra từ người cô, bao phủ toàn bộ căn phòng.
Yên lặng một giây.
Hai giây.
Ba giây.
"Có người nào có thể cho ta biết, hai người kia có từng xuất hiện trong này hay không?"
Tethys mở lòng bàn tay ra.
Ánh sáng màu xanh biếc ngưng tụ lại thành hình ảnh của Cố Thanh Sơn và Laura, đứng im không động đậy trên tay cô.
"Có, tôi đã thấy."
Một giọng nói trầm lặng vang lên.
Đó là giọng nói phát ra từ bình rượu trong tay Gà trống.
Gà trống hoảng sợ, vội vàng đặt bình rượu lên bàn.
Bình rượu lăn trên bàn vài vòng, sau đó mới lung lay đứng thẳng dậy.
Bình rượu thở hổn hển nói: "Tôi đã thấy cậu trai đó, không thể không nói, cậu ta là người biết thưởng thức rượu, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại nhìn tôi và mấy bình rượu ngon khác."
"Đúng, anh ta nói đúng đấy."
"Không sai chút nào."
"Tôi hoàn toàn đồng ý lời anh ta nói."
Mấy bình rượu mạnh ướp lạnh trong thùng băng nhảy dựng lên phụ họa.
"Vậy còn cô gái kia? Có ai từng thấy cô ấy chưa?" Tethys hỏi.
Bình rượu trả lời: "Chuyện này tôi không dám khẳng định, bởi vì cô ấy cứ xuất hiện một lúc lại biến mất, cứ làm tôi cảm thấy có phải mình hoa mắt rồi không."
"Mấy người cũng chưa từng thấy cô ấy?" Tethys hỏi.
"Không, thật ra cô ấy vẫn luôn ở đây, ngồi trên người tôi." Một cái sofa đơn chen chân vào nói.
Tethys nhìn về phía sofa kia.
Trong căn phòng rộng lớn, nơi nơi đều là những chiếc sofa lớn thoải mái, mà chiếc sofa đơn lên tiếng nói chuyện kia lại đặt ở góc phòng, là vị trí không bắt mắt nhất trong cả căn phòng.
Nói vậy, thật ra Laura vẫn luôn ở trong căn phòng này?
Tethys hỏi: "Cô ấy rời khỏi đây khi nào? Có phải đi cùng cậu trai kia không?"
"Tôi chỉ biết cô ấy từng ở đây, về phần cuối cùng cô ấy có ra ngoài hay không, ngài phải hỏi cánh cửa ấy." Sofa đơn nói.
Cánh cửa căn phòng lập tức gia nhập thảo luận: "Không, bọn họ chưa từng rời khỏi căn phòng này, nếu bọn họ đi ra ngoài nhất định tôi sẽ biết."
Tethys lộ ra nụ cười tươi: "Tốt lắm, chúng ta ngày một gần với đáp án hơn rồi, giờ ai có thể cho tôi biết bọn họ đã đi đâu không?"
Những giọng nói trong phòng lập tức biến mất.
Tethys chờ đợi, nhưng không thấy ai trả lời.
Cô không khỏi lặng lẽ thở dài.
Những dụng cụ trong nhà này đều là những đồ vật bình thường, không hề có chút lực sinh mệnh nào, lại càng không tồn tại loại linh nào cả, cho nên dù là mình tự thi triển thuật pháp, chúng vẫn có vẻ ngốc nghếch như cũ.
Chẳng lẽ thật sự không tìm thấy sao?
Tethys đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng nức nở nho nhỏ.
Cô lập tức quay đầu lại, ánh mắt dừng ở chiếc bánh ngọt hai mươi tầng đặt trên bàn.
"Sao vậy? Có gì uất ức à?"
Tethys dịu dàng hỏi.
Chiếc bánh ngọt này căn bản không có khả năng thông linh, giờ phút này lại phát ra tiếng khóc, quả thật đã đến cực hạn của thuật pháp.
"Tôi, tôi đau lòng không chịu được." Bánh ngọt nói.
"Vì sao lại đau lòng?"
"Bởi vì dường như cả hai người này đều hứng thú với tôi, tôi đã chuẩn bị lớp kem thơm ngon như vậy rồi mà, kết quả là bọn họ lại không nhấm nháp hương vị của tôi."
"Vậy bọn họ đâu rồi?"
"Bọn họ trốn..."
Tethys đang nghe, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Trieste sắp tới đây!
Tethys vung tay lên, hủy bỏ thuật pháp này, miệng lại nhanh chóng niệm chú ngữ: "Trừ khử sóng linh vạn vật, quay về yên tĩnh."
Đây là một thuật phòng ngự dạng ẩn nấp, có thể tạm thời che giấu mọi sóng dao động và khí tức phát ra từ những vật ở đây.
Ngay cả bản thân Tethys cũng không thể xuyên qua thuật pháp này để tìm kiếm bí mật mà một đồ vật nào đó cất giấu.
Vì Trieste sắp tới đây nên cô đành phải làm vậy, đây cũng là biện pháp bất đắc dĩ.
Một cô gái mặc trường bào vội nói: "Nhưng đại quân của ma thần đã tập kết ở đây, việc duy nhất chúng tôi có thể làm là mang người trở về, ngay cả tướng quân Yilia, chúng tôi cũng không có cách nào cứu được."
Laura nhìn Cố Thanh Sơn, chỉ thấy hắn nở nụ cười ôn hòa nhìn về phía mình.
"Cố Thanh Sơn..."
Trong mắt Laura hiện lên một tia khẩn cầu.
"Được rồi, để anh nói một chút, bên ngoài đang xảy ra biến cố." Hắn nói.
"Có ý gì?"
"Sao anh lại biết?"
Laura và cô gái khoác trường bào cùng hỏi.
"Bởi vì em đã từng nói với anh, trong thế giới của Chim Kinh Cức, nếu một Chim Kinh Cức khác ra tay lập tức sẽ bị phát hiện."
Cố Thanh Sơn nhìn đội quân yêu ma đang tới gần, nói nhanh: "Anh nghĩ Yilia cũng cảm thấy không cần che giấu nữa, phải lập tức cứu em khỏi đây cho nên mới phóng ra lời kêu gọi của Chim Kinh Cức."
"Hiện tại, Trieste chắc chắn đã nhận ra thuật pháp của Yilia, dựa vào thực lực của cô ta lẽ ra đã phải trở lại thế giới này, cũng mở nó ra hoàn toàn."
"Nhưng mãi đến giờ phút này, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, ngay cả đám yêu ma cũng chạy qua nửa bình nguyên, thế giới này vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra."
"Cho nên ở bên ngoài nhất định đã có ai đó xuất hiện, hoặc đã xảy ra chuyện quan trọng nào đó khiến Trieste không dám hành động thiếu suy nghĩ."
"Căn cứ vào tình huống này để đánh giá, anh cảm thấy hoàn cảnh ở bên ngoài đang thay đổi... theo hướng có lợi cho chúng ta."
Hắn trầm ngâm nói: "Chiến đấu... Cũng không phải không thể thắng được."
Sáu cô gái mặc trường bào và mười chiến sĩ đều nhìn về phía hắn.
Bọn họ nhìn đại quân yêu ma đang dần dần ùa tới, nhìn Thương Quỷ bay đầy trời, lại nhìn Cố Thanh Sơn.
Chẳng lẽ thật sự phải chiến đấu?
Chỉ bằng vài người bọn họ mà phải đối đầu với đại quân yêu ma gấp hàng ngàn hàng vạn lần?
Laura đi tới bên cạnh Cố Thanh Sơn, khẽ nắm tay hắn.
Cô ngửa đầu nhìn hắn, cất giọng trang nghiêm.
"Cố Thanh Sơn, ta là vương giả của bộ tộc Chim Kinh Cức, là huyết mạch hoàng thất duy nhất còn sót lại, là nữ vương tương lai của Chim Kinh Cức, lúc này ta lấy thân phận ấy để khẩn cầu ngài, hy vọng ngài dẫn ta theo cùng chiến đấu."
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn cô, không nói gì.
Laura cắn cắn môi, lại dùng giọng điệu thường ngày để nói, cố gắng để tiếng mình cất lên không run rẩy nữa.
"Cố Thanh Sơn, suốt đoạn đường chúng ta vừa đi, anh chăm sóc em giống như mẹ em vậy, em cũng vì thế mà hiểu về anh hơn."
"Em đoán trên lưng anh mang rất nhiều gánh nặng, có thể ngay cả sinh tử của bản thân anh cũng không để ý. Trong thời khắc thế giới bị diệt vong này, anh vẫn muốn chiến đấu với kẻ địch đến cùng."
"Cố Thanh Sơn, em đoán anh cũng giống em, có những kẻ địch dù phải trả mọi giá cũng phải đối mặt, có những đau thương và buồn khổ luôn gặm nhấm trong lòng."
"Cố Thanh Sơn... Anh có thể dẫn em theo cùng nhau chiến thắng bọn chúng không?"
"Chỉ cần anh dẫn em theo, cùng nhau chiến đấu, cho dù cuối cùng có phải chết, em cũng tuyệt đối không oán nửa lời."
Laura nói xong, im lặng đợi một lát nhưng không nghe thấy câu trả lời.
Trái tim cô như chìm xuống vực sâu.
Laura ảm đạm gục đầu xuống, nghẹn ngào nói: "Mang em theo, cùng nhau chiến đấu không được sao..."
Bỗng nhiên, chàng trai đối diện dường như vừa cử động.
Laura vội vàng ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thấy Cố Thanh Sơn cúi người, quỳ một gối xuống đất.
Hắn cười với cô, khẽ nói: "Nguyện chiến đấu vì ngài, nữ vương bệ hạ."
...
Khách sạn Ngày nghỉ Abruzzo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong căn phòng hoàng gia.
Linh hồn Thánh thụ vĩnh hằng - Tethys đang trầm tư.
Vừa rồi trên đài cao, cô đã biết được sự thật kinh người kia.
Đáng tiếc thời gian quá ngắn, thời gian mình nói chuyện với Laura chỉ có mấy chục giây.
Laura quả thật đã nói rành mạch hết từ đầu đến đuôi sự việc, cô cũng biết được sự thật, chỉ là...
Laura chưa nói thế giới kia thật ra giấu ở đâu.
Tethys nhíu mày.
Cô cũng là dạng nhân vật quan trọng, lập tức ý thức được điểm mấu chốt trong đó.
Nhất định không thể để Trieste tìm ra thế giới này trước được!
Nếu không, Trieste sẽ lập tức mở thế giới đó ra, Chư Giới Tận Thế Online sẽ lập tức buông xuống Abruzzo.
Nhưng đến cùng Laura đã giấu thế giới đó ở đâu rồi?
Chuyện này đúng là đau đầu.
Không có thuật pháp phản kích vận mệnh, bản thân cô không thể tới thế giới đó, cũng không thể hỏi lại Laura.
Không được, giờ phải tìm ra thế giới kia!
Tethys liếc Gà trống một cái.
Chỉ thấy ông ta đang ủ rũ ôm bình rượu, uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Quên đi, ông ta là kẻ miệng rộng, hơn nữa chuyện gì cũng viết lên mặt, lỡ như bị Trieste nhìn ra điều gì ngược lại càng thêm hỏng chuyện.
Việc này phải tự mình ra tay thôi.
Tethys đứng lên, đi qua đi lại trong phòng.
Đầu tiên.
Laura và Cố Thanh Sơn đang ở chung một chỗ.
Mà bản thân Cố Thanh Sơn tới đây vì chuyện của bạn gái cậu ta.
Nhìn lại toàn bộ câu chuyện, ngay từ đầu, Cố Thanh Sơn là một người tới nhờ giúp đỡ nên mới xuất hiện ở đây.
Cậu ta tới đây vì chuyện của bạn mình, chắc sẽ không chạy loạn lung tung.
Như vậy...
Cố Thanh Sơn hẳn là đã ở trong căn phòng hoàng gia này.
Chờ chút.
Cố Thanh Sơn vốn ở trong phòng, kết quả lại đến thế giới kia cùng Laura.
Tethys dừng lại, yên lặng đánh giá căn phòng.
Cô nhỏ giọng niệm chú: "Chúng thần tạo vật, vạn vật tứ linh."
Một vòng sóng nước vô hình phát ra từ người cô, bao phủ toàn bộ căn phòng.
Yên lặng một giây.
Hai giây.
Ba giây.
"Có người nào có thể cho ta biết, hai người kia có từng xuất hiện trong này hay không?"
Tethys mở lòng bàn tay ra.
Ánh sáng màu xanh biếc ngưng tụ lại thành hình ảnh của Cố Thanh Sơn và Laura, đứng im không động đậy trên tay cô.
"Có, tôi đã thấy."
Một giọng nói trầm lặng vang lên.
Đó là giọng nói phát ra từ bình rượu trong tay Gà trống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gà trống hoảng sợ, vội vàng đặt bình rượu lên bàn.
Bình rượu lăn trên bàn vài vòng, sau đó mới lung lay đứng thẳng dậy.
Bình rượu thở hổn hển nói: "Tôi đã thấy cậu trai đó, không thể không nói, cậu ta là người biết thưởng thức rượu, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại nhìn tôi và mấy bình rượu ngon khác."
"Đúng, anh ta nói đúng đấy."
"Không sai chút nào."
"Tôi hoàn toàn đồng ý lời anh ta nói."
Mấy bình rượu mạnh ướp lạnh trong thùng băng nhảy dựng lên phụ họa.
"Vậy còn cô gái kia? Có ai từng thấy cô ấy chưa?" Tethys hỏi.
Bình rượu trả lời: "Chuyện này tôi không dám khẳng định, bởi vì cô ấy cứ xuất hiện một lúc lại biến mất, cứ làm tôi cảm thấy có phải mình hoa mắt rồi không."
"Mấy người cũng chưa từng thấy cô ấy?" Tethys hỏi.
"Không, thật ra cô ấy vẫn luôn ở đây, ngồi trên người tôi." Một cái sofa đơn chen chân vào nói.
Tethys nhìn về phía sofa kia.
Trong căn phòng rộng lớn, nơi nơi đều là những chiếc sofa lớn thoải mái, mà chiếc sofa đơn lên tiếng nói chuyện kia lại đặt ở góc phòng, là vị trí không bắt mắt nhất trong cả căn phòng.
Nói vậy, thật ra Laura vẫn luôn ở trong căn phòng này?
Tethys hỏi: "Cô ấy rời khỏi đây khi nào? Có phải đi cùng cậu trai kia không?"
"Tôi chỉ biết cô ấy từng ở đây, về phần cuối cùng cô ấy có ra ngoài hay không, ngài phải hỏi cánh cửa ấy." Sofa đơn nói.
Cánh cửa căn phòng lập tức gia nhập thảo luận: "Không, bọn họ chưa từng rời khỏi căn phòng này, nếu bọn họ đi ra ngoài nhất định tôi sẽ biết."
Tethys lộ ra nụ cười tươi: "Tốt lắm, chúng ta ngày một gần với đáp án hơn rồi, giờ ai có thể cho tôi biết bọn họ đã đi đâu không?"
Những giọng nói trong phòng lập tức biến mất.
Tethys chờ đợi, nhưng không thấy ai trả lời.
Cô không khỏi lặng lẽ thở dài.
Những dụng cụ trong nhà này đều là những đồ vật bình thường, không hề có chút lực sinh mệnh nào, lại càng không tồn tại loại linh nào cả, cho nên dù là mình tự thi triển thuật pháp, chúng vẫn có vẻ ngốc nghếch như cũ.
Chẳng lẽ thật sự không tìm thấy sao?
Tethys đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng nức nở nho nhỏ.
Cô lập tức quay đầu lại, ánh mắt dừng ở chiếc bánh ngọt hai mươi tầng đặt trên bàn.
"Sao vậy? Có gì uất ức à?"
Tethys dịu dàng hỏi.
Chiếc bánh ngọt này căn bản không có khả năng thông linh, giờ phút này lại phát ra tiếng khóc, quả thật đã đến cực hạn của thuật pháp.
"Tôi, tôi đau lòng không chịu được." Bánh ngọt nói.
"Vì sao lại đau lòng?"
"Bởi vì dường như cả hai người này đều hứng thú với tôi, tôi đã chuẩn bị lớp kem thơm ngon như vậy rồi mà, kết quả là bọn họ lại không nhấm nháp hương vị của tôi."
"Vậy bọn họ đâu rồi?"
"Bọn họ trốn..."
Tethys đang nghe, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Trieste sắp tới đây!
Tethys vung tay lên, hủy bỏ thuật pháp này, miệng lại nhanh chóng niệm chú ngữ: "Trừ khử sóng linh vạn vật, quay về yên tĩnh."
Đây là một thuật phòng ngự dạng ẩn nấp, có thể tạm thời che giấu mọi sóng dao động và khí tức phát ra từ những vật ở đây.
Ngay cả bản thân Tethys cũng không thể xuyên qua thuật pháp này để tìm kiếm bí mật mà một đồ vật nào đó cất giấu.
Vì Trieste sắp tới đây nên cô đành phải làm vậy, đây cũng là biện pháp bất đắc dĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro