Vòng ôm của luy...
Yên Hỏa Thành Thành
2024-11-04 06:12:06
“Vì sao?”
“Ngài Cố Thanh Sơn, ngài có biết một thế giới văn minh, hoặc nói vô số thế giới văn minh, sở dĩ chúng được gọi là văn minh là bởi vì sao không?”
“Ta không thích trả lời câu hỏi, nếu ngươi có chuyện tìm ta, vậy xin hãy nói thẳng.”
Người kia duỗi ra một ngón tay, nói: “Chỉ có trật tự mới lấy tiêu chí là văn minh.”
Trật tự?
Trong lòng Cố Thanh Sơn cảnh giác.
“Ta nghe nói Luyện Ngục là nơi hỗn loạn nhất.” Hắn nói.
“A, nơi của chúng ta đúng là hỗn loạn, nhưng hỗn loạn cũng là một loại trật tự, vì chủ nhân Luyện Ngục thích hỗn loạn.” Người kia nói.
“Rốt cuộc ngươi tìm ta làm gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngài Cố Thanh Sơn, kỳ thật chúng ta không nên xuất hiện, cho dù là ngài hay là ta.”
“Sao lại nói vậy?”
“Chư Giới Tận Thế Online là trật tự Ma Vương, còn ngài không đại diện bất kỳ trật tự nào, cho nên chúng ta hy vọng ngài có thể khoanh tay đứng nhìn, như vậy ngài sẽ có được hữu nghị của Luyện Ngục.”
“Các ngươi thuộc về Chư Giới Tận Thế Online?”
“Không, chúng ta là người trung gian.”
Người mặc lễ phục màu đen tiếp tục nói: “Nếu ngài đồng ý dừng tay, đồng thời bằng lòng lập tức rời đi, Luyện Ngục chúng ta sẽ giúp ngài rời xa chiến trường, đồng thời cam đoan trật tự Ma Vương sẽ mãi mãi không thể nào ảnh hưởng đến ngài.”
“Tại sao muốn điều đình?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Đối phương áy náy cười cười: “Nếu ta trả lời câu hỏi của ngài, bí mật của chúng ta sẽ hoàn toàn bị lộ, xin lỗi.”
“Ngài Cố Thanh Sơn, tiếp nhận điều đình đi, như vậy trật tự Ma Vương sẽ rời xa ngài, Luyện Ngục chúng ta sẽ coi ngài như thượng khách.”
“Trông ngươi có vẻ rất tự tin sẽ thuyết phục được ta?”
“Đúng vậy, dù sao ngài chỉ là một sâu bọ nho nhỏ, bản thân không thuộc về bất kỳ trật tự gì cho nên ngài hoàn toàn không cần thiết phải tìm chết.”
“Xem ra hành động của các ngươi là muốn lấy lòng đối tượng nào đó?”
“Ngài rất nhạy cảm, quá nhạy cảm, ngài Cố Thanh Sơn, giờ mời ngài hãy nói ra lựa chọn của mình đi, ta không thể nói thêm bất kỳ chuyện gì với ngài nữa.”
“Ta từ chối.”
“Ngài chắc chắn? Xin lỗi, ta quên nói nếu ngài từ chối sẽ có kết cục gì.”
“Mời nói, ta đang nghe.”
“Nếu ngài từ chối điều đình của chúng ta...” Trên mặt người kia lộ ra một nụ cười đầy sâu xa: “Là lúc ngài phải chết. Chủ nhân Luyện Ngục sẽ đích thân đi thu linh hồn của ngài, ngài sẽ vĩnh viễn chịu đựng trong lò Luyện Ngục, chịu ngục hỏa đốt khô, ngài sẽ buồn khổ, khóc rống, chảy nước mắt, hối hận, đau khổ cả đời nhưng không có cơ hội để cứu vãn.”
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Xem ra chủ nhân của ngươi và ta có chung nhận thức.”
Người kia lộ ra nụ cười nói: “Chung nhận thức? Rất tốt, ngài Cố Thanh Sơn, mời nói.”
Cố Thanh Sơn cũng cười: “Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, chủ nhân của ngươi và ta là kẻ địch không chết không thôi.”
Thân mặc lễ phục màu đen, người kia vẫn duy trì tư thế ưu nhã.
Hắn ta mỉm cười nhìn Cố Thanh Sơn, đáp án đợi chờ đã nằm trong dự liệu.
Nhưng lời đối phương nói ra, khiến cho hắn ta chưa lấy lại được tinh thần trong một chốc.
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Về chuyện chủ nhân nhà ngươi nói, ta đã lịch sự trả lời rồi, hiện tại ngươi có thể trở về bẩm báo cho chủ nhân của ngươi rồi.”
Nụ cười trên mặt người đàn ông cao lớn kia dần dần đông lại.
“Ngài Cố Thanh Sơn.” Giọng điệu hắn ta trở nên thờ ơ: “Ngươi vẫn luôn không biết gì mà tự đại như vậy sao?”
“Biểu đạt ý nguyện của mình cũng không phải chuyện đại sự gì.” Cố Thanh Sơn nói.
Người kia vươn tay, chỉ chỉ ánh lửa Luuyện Ngục vô tận dưới chân mình.
Bên trong cái động sâu không thấy đáy, lửa cháy hừng hực.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện có thật nhiều quái vật giấu ở trong ngọn lửa.
Những quái vật này lấy lửa làm lá chắn, lấy lửa làm nơi ở, chạy qua chạy lại, nhảy nhót chơi đùa.
Khi người đàn ông chỉ tay vào đám lửa, tất cả quái vật lập tức dừng lại, cùng nhau nhìn Cố Thanh Sơn.
Chúng nó cúi xuống, toát lên phong thái uy hiếp.
“Có thể ngài không biết, vì muốn chiếu một góc hình ảnh của Luyện Ngục tại một thế giới thượng cổ bị thất lạc, ta đã phải trả giá bao nhiêu.” Người nọ nói.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Đúng vậy, đáng tiếc, quái vật ngươi chuẩn bị kia cũng không giết chết ta, cho nên ngươi chỉ có thể nói với ta.”
Ba thanh kiếm hiện lên trong không ở phía sau Cố Thanh Sơn.
Hắn tiếp tục nói: “Bây giờ mới nhớ lại, khi nãy quái vật đó đã mở ra một huyễn cảnh của một thế giới nào đó, ta thiếu chút nữa bị đưa vào trong cái thế giới kia, có phải là đó là thế giới Luyện Ngục của các người đúng không?”
Người nọ trầm mặc trong khoảnh khắc.
“Ngài rất nhạy cảm, ngài Cố Thanh Sơn.”
Hắn ta nói, vén tay áo của mình lên, lộ ra cánh tay trái.
Ở trên cánh tay trái của hắn ta có một hình tròn khắc do bị thiêu đốt, bên trong vẽ một cái đầu quái vật có hai cái sừng.
Không đợi hắn ta có động tác gì, một thanh kiếm đột nhiên đâm vào ngực hắn ta.
Ở sau lưng của hắn ta, một thanh kiếm khác cùng góc độ đâm tới.
Chỉ nghe "uỳnh" một tiếng
Hai kiếm đụng vào nhau, trong đó một kiếm hóa thành tàn ảnh biến mất, còn kiếm Triều Âm bị đánh bật lại.
Cố Thanh Sơn nhíu nhíu mày, tự tay tiếp được trường kiếm.
Yến Quy lại không bắn trúng đối phương, đây là tình cảnh vô cùng hiếm thấy.
“Vô dụng, ta từ thế giới Luyện Ngục thông qua hình ảnh phản chiếu này gặp ngươi, ngươi đương nhiên đánh ta không được.” Người nọ cười nói.
Hắn ta nhìn chằm chằm kiếm Triều Âm trong tay Cố Thanh Sơn, mặt lộ vẻ tham lam: “Nếu không phải trên tay ngươi có kiếm cổ, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì khiến ta tốn một cái giá lớn như vậy để đến đây?”
“Ngay cả đánh một trận cũng không được, Luyện Ngục của các ngươi chỉ múa mép khua môi thôi à?” Cố Thanh Sơn tiếc nuối thở dài nói.
“Không phải, ngươi quá coi thường chúng ta, Cố Thanh Sơn.” Người đàn ông nọ trầm giọng nói.
Hắn ta giơ cánh tay lên, trên cánh tay, ấn ký bị thiêu đốt kia bỗng nhiên tản ra mùi lưu huỳnh nồng nặc.
“Triệu hồi Thương quỷ, ta đưa ngươi đến Luyện Ngục tự kiểm điểm mình.”
Lửa ngưng tụ thành hình, từ cánh tay hắn ta bay lên trời.
Lẫn với mùi lưu huỳnh nồng nặc, ngọn lửa vọt lên trên cao, dần dần hình thành một quái vật hai sừng.
“Chủ nhân của ngọn lửa ma thuật, Ma thần đứng đầu thời gian và không gian.” Hắn ta lớn tiếng niệm tụng.
Cố Thanh Sơn nhíu mày.
Mình không làm gì được đối phương, lẽ nào đối phương lại có thể thi triển thuật pháp bắn trúng chính mình?
Điều này không đúng.
Quy tắc của không gian phải là hỗ trợ lẫn nhau.
Có vẻ vừa rồi hắn ta cố ý để mình ra tay trước, chính là để chứng minh mình không cách nào bắn trúng hắn ta?
Địa kiếm đột nhiên thúc giục: “Nhanh! Ngay bây giờ! Thời điểm nó xuất thủ, ngươi mới có thể gây tổn thương đến nó!”
“Ta cũng nghĩ vậy.”
Tâm ý Cố Thanh Sơn khẽ động, kiếm quyết lại tung ra.
“Giết!”
Địa Kiếm lên tiếng trả lời, bay vọt, hóa thành một dải tàn ảnh bay thẳng đến chỗ người kia.
“Ngươi dùng một thanh kiếm rác rưởi như vậy mà cũng được à.”
Hắn ta khinh thường nói, vươn tay vung ra tầng tầng lửa cháy làm lá chắn, ngăn cản thanh kiếm đang bay đến.
Nhưng mà lời của hắn ta còn chưa nói hết.
Địa Kiếm đã xuyên thấu tầng tầng lửa cháy mạnh kia, kiếm quang vẽ một hình cung to màu xanh nhạt.
Bí kiếm Nguyệt Trảm!
Người đàn ông nọ bị một kiếm bổ vào đầu.
Hắn ta đứng ngây ngốc tại chỗ.
Trên bầu trời, quái vật lửa đột nhiên kêu lên một tiếng rít gào không cam lòng.
Nó còn chưa hoàn toàn hiện hình, đã bị tiêu tán hoàn toàn.
Địa Kiếm dựng thẳng lên, trên lưỡi kiếm lạnh lẽo máu tí tách chảy không ngừng, lẳng lặng bay đến trước mặt người kia.
“Đám dã quỷ Luyện Ngục rác rưởi như ngươi mà cũng dám xuất hiện ở trước mặt ta, muốn chết à?” Địa Kiếm trầm thấp nói.
“Ngươi... Rốt cuộc là...”
Người nọ còn chưa dứt lời đã bị một kiếm chia thành hai nửa, thi thể rơi vào trong hố sâu.
Lửa vô biên của Luyện Ngục bao vây lấy hắn ta, đốt cháy thi thể của hắn ta không còn một mảnh.
Vút!
Ngọn lửa phóng lên cao.
Một bóng đen to lớn dữ tợn xuất hiện ở trong ánh lửa.
“Xem ra điều đình thất bại rồi.”
Bóng đen dữ tợn thở dài nói.
Bóng đen quan sát bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Cố Thanh Sơn.
“Ngươi là chủ nhân của hắn ta?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Vậy, ngươi chính là cái loài bò sát kia rồi?” Bóng đen tấm tắc nói: “Tại thời điểm quan trọng này mà cũng dám ngăn chặn dòng nước lũ của lịch sử, ta nên nói là ngươi dũng cảm hay là ngu xuẩn đây?”
Cố Thanh Sơn cầm kiếm nói: “Cái gọi là lịch sử, chẳng qua chỉ là kết cuộc tranh đấu của vô số người mà thôi, nếu như ngươi có bản lĩnh thì đừng có trốn phía sau màn, tiến lên đây, chúng ta nhìn xem lịch sử lựa chọn như thế nào.”
“Ta đã ra tay.”
Bóng đen giở giọng xin lỗi ra: “Pháp thuật hồn phách của ta phải có một kẻ dưới quyền dâng sinh mệnh lên mới có thể triển khai, cho nên ta đã hoàn thành chuyện mình muốn làm.”
Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy trên cánh tay mình có một cảm giác nóng rực.
Hắn nhìn cánh tay mình, trên đó xuất hiện một ấn ký lửa đen.
Cùng lúc đó, giao diện Chiến Thần hiện lên những dòng chữ nhỏ sáng.
[Chủ nhân Luyện Ngục đã tạo ấn ký linh hồn trên người ngài: Vòng Ôm Của Luyện Ngục.]
“Ngài Cố Thanh Sơn, ngài có biết một thế giới văn minh, hoặc nói vô số thế giới văn minh, sở dĩ chúng được gọi là văn minh là bởi vì sao không?”
“Ta không thích trả lời câu hỏi, nếu ngươi có chuyện tìm ta, vậy xin hãy nói thẳng.”
Người kia duỗi ra một ngón tay, nói: “Chỉ có trật tự mới lấy tiêu chí là văn minh.”
Trật tự?
Trong lòng Cố Thanh Sơn cảnh giác.
“Ta nghe nói Luyện Ngục là nơi hỗn loạn nhất.” Hắn nói.
“A, nơi của chúng ta đúng là hỗn loạn, nhưng hỗn loạn cũng là một loại trật tự, vì chủ nhân Luyện Ngục thích hỗn loạn.” Người kia nói.
“Rốt cuộc ngươi tìm ta làm gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngài Cố Thanh Sơn, kỳ thật chúng ta không nên xuất hiện, cho dù là ngài hay là ta.”
“Sao lại nói vậy?”
“Chư Giới Tận Thế Online là trật tự Ma Vương, còn ngài không đại diện bất kỳ trật tự nào, cho nên chúng ta hy vọng ngài có thể khoanh tay đứng nhìn, như vậy ngài sẽ có được hữu nghị của Luyện Ngục.”
“Các ngươi thuộc về Chư Giới Tận Thế Online?”
“Không, chúng ta là người trung gian.”
Người mặc lễ phục màu đen tiếp tục nói: “Nếu ngài đồng ý dừng tay, đồng thời bằng lòng lập tức rời đi, Luyện Ngục chúng ta sẽ giúp ngài rời xa chiến trường, đồng thời cam đoan trật tự Ma Vương sẽ mãi mãi không thể nào ảnh hưởng đến ngài.”
“Tại sao muốn điều đình?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Đối phương áy náy cười cười: “Nếu ta trả lời câu hỏi của ngài, bí mật của chúng ta sẽ hoàn toàn bị lộ, xin lỗi.”
“Ngài Cố Thanh Sơn, tiếp nhận điều đình đi, như vậy trật tự Ma Vương sẽ rời xa ngài, Luyện Ngục chúng ta sẽ coi ngài như thượng khách.”
“Trông ngươi có vẻ rất tự tin sẽ thuyết phục được ta?”
“Đúng vậy, dù sao ngài chỉ là một sâu bọ nho nhỏ, bản thân không thuộc về bất kỳ trật tự gì cho nên ngài hoàn toàn không cần thiết phải tìm chết.”
“Xem ra hành động của các ngươi là muốn lấy lòng đối tượng nào đó?”
“Ngài rất nhạy cảm, quá nhạy cảm, ngài Cố Thanh Sơn, giờ mời ngài hãy nói ra lựa chọn của mình đi, ta không thể nói thêm bất kỳ chuyện gì với ngài nữa.”
“Ta từ chối.”
“Ngài chắc chắn? Xin lỗi, ta quên nói nếu ngài từ chối sẽ có kết cục gì.”
“Mời nói, ta đang nghe.”
“Nếu ngài từ chối điều đình của chúng ta...” Trên mặt người kia lộ ra một nụ cười đầy sâu xa: “Là lúc ngài phải chết. Chủ nhân Luyện Ngục sẽ đích thân đi thu linh hồn của ngài, ngài sẽ vĩnh viễn chịu đựng trong lò Luyện Ngục, chịu ngục hỏa đốt khô, ngài sẽ buồn khổ, khóc rống, chảy nước mắt, hối hận, đau khổ cả đời nhưng không có cơ hội để cứu vãn.”
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Xem ra chủ nhân của ngươi và ta có chung nhận thức.”
Người kia lộ ra nụ cười nói: “Chung nhận thức? Rất tốt, ngài Cố Thanh Sơn, mời nói.”
Cố Thanh Sơn cũng cười: “Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, chủ nhân của ngươi và ta là kẻ địch không chết không thôi.”
Thân mặc lễ phục màu đen, người kia vẫn duy trì tư thế ưu nhã.
Hắn ta mỉm cười nhìn Cố Thanh Sơn, đáp án đợi chờ đã nằm trong dự liệu.
Nhưng lời đối phương nói ra, khiến cho hắn ta chưa lấy lại được tinh thần trong một chốc.
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Về chuyện chủ nhân nhà ngươi nói, ta đã lịch sự trả lời rồi, hiện tại ngươi có thể trở về bẩm báo cho chủ nhân của ngươi rồi.”
Nụ cười trên mặt người đàn ông cao lớn kia dần dần đông lại.
“Ngài Cố Thanh Sơn.” Giọng điệu hắn ta trở nên thờ ơ: “Ngươi vẫn luôn không biết gì mà tự đại như vậy sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Biểu đạt ý nguyện của mình cũng không phải chuyện đại sự gì.” Cố Thanh Sơn nói.
Người kia vươn tay, chỉ chỉ ánh lửa Luuyện Ngục vô tận dưới chân mình.
Bên trong cái động sâu không thấy đáy, lửa cháy hừng hực.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện có thật nhiều quái vật giấu ở trong ngọn lửa.
Những quái vật này lấy lửa làm lá chắn, lấy lửa làm nơi ở, chạy qua chạy lại, nhảy nhót chơi đùa.
Khi người đàn ông chỉ tay vào đám lửa, tất cả quái vật lập tức dừng lại, cùng nhau nhìn Cố Thanh Sơn.
Chúng nó cúi xuống, toát lên phong thái uy hiếp.
“Có thể ngài không biết, vì muốn chiếu một góc hình ảnh của Luyện Ngục tại một thế giới thượng cổ bị thất lạc, ta đã phải trả giá bao nhiêu.” Người nọ nói.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Đúng vậy, đáng tiếc, quái vật ngươi chuẩn bị kia cũng không giết chết ta, cho nên ngươi chỉ có thể nói với ta.”
Ba thanh kiếm hiện lên trong không ở phía sau Cố Thanh Sơn.
Hắn tiếp tục nói: “Bây giờ mới nhớ lại, khi nãy quái vật đó đã mở ra một huyễn cảnh của một thế giới nào đó, ta thiếu chút nữa bị đưa vào trong cái thế giới kia, có phải là đó là thế giới Luyện Ngục của các người đúng không?”
Người nọ trầm mặc trong khoảnh khắc.
“Ngài rất nhạy cảm, ngài Cố Thanh Sơn.”
Hắn ta nói, vén tay áo của mình lên, lộ ra cánh tay trái.
Ở trên cánh tay trái của hắn ta có một hình tròn khắc do bị thiêu đốt, bên trong vẽ một cái đầu quái vật có hai cái sừng.
Không đợi hắn ta có động tác gì, một thanh kiếm đột nhiên đâm vào ngực hắn ta.
Ở sau lưng của hắn ta, một thanh kiếm khác cùng góc độ đâm tới.
Chỉ nghe "uỳnh" một tiếng
Hai kiếm đụng vào nhau, trong đó một kiếm hóa thành tàn ảnh biến mất, còn kiếm Triều Âm bị đánh bật lại.
Cố Thanh Sơn nhíu nhíu mày, tự tay tiếp được trường kiếm.
Yến Quy lại không bắn trúng đối phương, đây là tình cảnh vô cùng hiếm thấy.
“Vô dụng, ta từ thế giới Luyện Ngục thông qua hình ảnh phản chiếu này gặp ngươi, ngươi đương nhiên đánh ta không được.” Người nọ cười nói.
Hắn ta nhìn chằm chằm kiếm Triều Âm trong tay Cố Thanh Sơn, mặt lộ vẻ tham lam: “Nếu không phải trên tay ngươi có kiếm cổ, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì khiến ta tốn một cái giá lớn như vậy để đến đây?”
“Ngay cả đánh một trận cũng không được, Luyện Ngục của các ngươi chỉ múa mép khua môi thôi à?” Cố Thanh Sơn tiếc nuối thở dài nói.
“Không phải, ngươi quá coi thường chúng ta, Cố Thanh Sơn.” Người đàn ông nọ trầm giọng nói.
Hắn ta giơ cánh tay lên, trên cánh tay, ấn ký bị thiêu đốt kia bỗng nhiên tản ra mùi lưu huỳnh nồng nặc.
“Triệu hồi Thương quỷ, ta đưa ngươi đến Luyện Ngục tự kiểm điểm mình.”
Lửa ngưng tụ thành hình, từ cánh tay hắn ta bay lên trời.
Lẫn với mùi lưu huỳnh nồng nặc, ngọn lửa vọt lên trên cao, dần dần hình thành một quái vật hai sừng.
“Chủ nhân của ngọn lửa ma thuật, Ma thần đứng đầu thời gian và không gian.” Hắn ta lớn tiếng niệm tụng.
Cố Thanh Sơn nhíu mày.
Mình không làm gì được đối phương, lẽ nào đối phương lại có thể thi triển thuật pháp bắn trúng chính mình?
Điều này không đúng.
Quy tắc của không gian phải là hỗ trợ lẫn nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có vẻ vừa rồi hắn ta cố ý để mình ra tay trước, chính là để chứng minh mình không cách nào bắn trúng hắn ta?
Địa kiếm đột nhiên thúc giục: “Nhanh! Ngay bây giờ! Thời điểm nó xuất thủ, ngươi mới có thể gây tổn thương đến nó!”
“Ta cũng nghĩ vậy.”
Tâm ý Cố Thanh Sơn khẽ động, kiếm quyết lại tung ra.
“Giết!”
Địa Kiếm lên tiếng trả lời, bay vọt, hóa thành một dải tàn ảnh bay thẳng đến chỗ người kia.
“Ngươi dùng một thanh kiếm rác rưởi như vậy mà cũng được à.”
Hắn ta khinh thường nói, vươn tay vung ra tầng tầng lửa cháy làm lá chắn, ngăn cản thanh kiếm đang bay đến.
Nhưng mà lời của hắn ta còn chưa nói hết.
Địa Kiếm đã xuyên thấu tầng tầng lửa cháy mạnh kia, kiếm quang vẽ một hình cung to màu xanh nhạt.
Bí kiếm Nguyệt Trảm!
Người đàn ông nọ bị một kiếm bổ vào đầu.
Hắn ta đứng ngây ngốc tại chỗ.
Trên bầu trời, quái vật lửa đột nhiên kêu lên một tiếng rít gào không cam lòng.
Nó còn chưa hoàn toàn hiện hình, đã bị tiêu tán hoàn toàn.
Địa Kiếm dựng thẳng lên, trên lưỡi kiếm lạnh lẽo máu tí tách chảy không ngừng, lẳng lặng bay đến trước mặt người kia.
“Đám dã quỷ Luyện Ngục rác rưởi như ngươi mà cũng dám xuất hiện ở trước mặt ta, muốn chết à?” Địa Kiếm trầm thấp nói.
“Ngươi... Rốt cuộc là...”
Người nọ còn chưa dứt lời đã bị một kiếm chia thành hai nửa, thi thể rơi vào trong hố sâu.
Lửa vô biên của Luyện Ngục bao vây lấy hắn ta, đốt cháy thi thể của hắn ta không còn một mảnh.
Vút!
Ngọn lửa phóng lên cao.
Một bóng đen to lớn dữ tợn xuất hiện ở trong ánh lửa.
“Xem ra điều đình thất bại rồi.”
Bóng đen dữ tợn thở dài nói.
Bóng đen quan sát bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Cố Thanh Sơn.
“Ngươi là chủ nhân của hắn ta?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Vậy, ngươi chính là cái loài bò sát kia rồi?” Bóng đen tấm tắc nói: “Tại thời điểm quan trọng này mà cũng dám ngăn chặn dòng nước lũ của lịch sử, ta nên nói là ngươi dũng cảm hay là ngu xuẩn đây?”
Cố Thanh Sơn cầm kiếm nói: “Cái gọi là lịch sử, chẳng qua chỉ là kết cuộc tranh đấu của vô số người mà thôi, nếu như ngươi có bản lĩnh thì đừng có trốn phía sau màn, tiến lên đây, chúng ta nhìn xem lịch sử lựa chọn như thế nào.”
“Ta đã ra tay.”
Bóng đen giở giọng xin lỗi ra: “Pháp thuật hồn phách của ta phải có một kẻ dưới quyền dâng sinh mệnh lên mới có thể triển khai, cho nên ta đã hoàn thành chuyện mình muốn làm.”
Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy trên cánh tay mình có một cảm giác nóng rực.
Hắn nhìn cánh tay mình, trên đó xuất hiện một ấn ký lửa đen.
Cùng lúc đó, giao diện Chiến Thần hiện lên những dòng chữ nhỏ sáng.
[Chủ nhân Luyện Ngục đã tạo ấn ký linh hồn trên người ngài: Vòng Ôm Của Luyện Ngục.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro