Chương 54
Vy Thảo
2024-08-31 08:50:53
Triệu Cảnh nhìn cô lại thở dài:”Cuối cùng Nam Hoài Cẩn vẫn là lựa chọn của em”
Quan Sơ Nguyệt nhướng mày:”Ồ”. Nghĩ thì cũng không công bằng với anh, nhưng cô xem anh chỉ là một người chú, một người anh trong nhà
- Em không cần cảm thấy có lỗi với anh
Triệu Cảnh thở dài:” Chỉ là anh cảm thấy anh có gì thua Nam Hoài Cẩn chứ. Xét về đẹp trai, anh đẹp hơn cậu ta nhiều”
- Anh ấu trĩ thật
Quan Sơ Nguyệt tựa lưng vào ghế:” Thật xin lỗi. Triệu Cảnh à, đúng thật là em không có tư cách nói câu này. Nhưng mà anh cũng nên tìm một người nào đó ở bên cạnh đi, bây giờ thì không sao nhưng sau này khi anh lớn tuổi sẽ rất cô đơn đó”
- Vậy em nên sớm sinh một đứa con gái
- Để làm gì?
Triệu Cảnh cười cười quay sang cô:” Anh không lấy được em. Em cũng nên đền bù vợ cho anh chứ đúng không, Tiểu Sơ Nguyệt?”
- A a anh làm em cảm ớn lạnh ghê
- Ha ha ha ha anh đùa thôi. Nhưng mà cưới một người nhỏ hơn mình 30 tuổi cũng không tệ nhỉ?
Anh vuốt ve càm nẫm nghĩ. Cô chịu không được liền đánh lên vai anh một cái:” Anh dẹp bớt cái suy nghĩ đó đi. Em không chấp nhận anh làm con rể đâu”
…………..
Quan Sơ Nguyệt đáp xuống đất nước có tên gọi là Italia. Thường ở nơi đây có rất nhiều thế lực ngầm, cũng chính là địa bàn của Triệu Cảnh. Cánh cửa vừa mở ra, bên ngoài tậm trung rất nhiều người mặc quần áo đen quen thuộc, họ chừa một đường đi kéo dài đến cửa của biệt thự
Cô cùng Triệu Cảnh bước xuống thì nghe thấy bọn họ đồng thanh chào hỏi:”Lão đại đã về”
- Giới thiệu với mọi người. Người con gái bên cạnh tôi đây chính là Quan tiểu thư. Quan Sơ Nguyệt. Cô ấy đến đây để luyện tập, tôi mong mọi người sẽ nâng đỡ cô ấy
Giọng anh cất ra lạnh lùng khác hẳn với giọng điệu hằng ngày khi nói với cô. Quan Sơ Nguyệt cũng chẳng phải người hòa đồng gì, cô chỉ gật đầu chào hỏi rồi theo anh đi vào trong
Những người kia khi nghe đến họ “Quan” liền biết người này không tầm thường. Ai ai cũng ngầm hiểu địa vị của cô gái vừa bước vào, chắc chắn là người của Quan lão đại.
Khoảng thời gian Quan Sơ Nguyệt ở đó cũng chẳng phải là nhàn rỗi. Thời gian đầu, cô phải tốn không ít sức lực để bắt kịp trình độ của những người ở đây. Thời gian giữa, thì được một sư phụ dạy thêm một số kĩ năng khác, tập bắn súng, sài dao. Thời gian cuối cũng được xem là nhàn rỗi hơn rất nhiều. Đa số là cô theo chân Triệu Cảnh đi đàm phán các hợp đồng trong thế giới ngầm này
Tiếp thu được không biết bao nhiêu là kiến thức. Cuối cùng có rất nhiều người đi theo cô, muốn cùng cô xây dựng một bang riêng. Lúc đầu, Sơ Nguyệt vẫn từ chối, mãi đến khi Triệu Cảnh hối thúc cô làm chuyện đó
Thực sự những người đi theo cô đều là những người ưu tú. Cô cũng chẳng muốn phụ lòng họ chút nào, nhưng với sức của cô muốn sống và duy trì trong thế giới ngầm không phải muốn là được
Bên phía Nam Hoài Cẩn, anh cũng nghiêm túc theo yêu cầu của bác sĩ mà điều trị. Bệnh của anh vốn dĩ đã không còn nặng như trước nay lại được chữa trị đàng hoàng nên đã nhanh chóng khỏi bệnh
........
- Sơ Nguyệt, xa nhau lâu như vậy em có nhớ anh không?
Giọng nói dịu dàng của anh qua điện thoại khiến cô gái bên kia vô cùng ấm lòng:" Ai thèm nhớ anh chứ"
- Anh đau lòng đấy. Người ta nhớ em đến ăn không ngon ngủ cũng chẳng yên đây này
Nam Hoài Cẩn vân vê bức ảnh trên tay cất giọng đáng thương. Quan Sơ Nguyệt nghe giọng nói của anh liền bật cười
- Lúc nãy là em xạo đấy. Em rất nhớ rất nhớ anh đó. Đợi một thời gian nữa thì có thể quay về bên anh rồi
- Được, anh chờ em
Hai người họ nói chuyện được một lúc thì kết thúc. Cả hai tắt điện thoại rồi nằm xuống giường, họ đều nghĩ về một tương lai hạnh phúc, có nửa kia ở bên cạnh dần dần chìm vào giấc
...
2 năm sau
- Tôi nghe nói người lãnh đạo bang ánh trăng là phụ nữ
Một người đàn ông ngồi tựa vào ghế sofa khẽ lên tiếng. Một người khác tiếp nối câu của ông ta
- Phụ nữ thì sao chứ? Chủ yếu là có năng lực, không nên khinh thường người khác là phụ nữ. Không biết chừng cô ấy còn giỏi hơn chúng ta
- Lão tam nói phải đấy. Nghe nói bang ánh trăng đó chỉ vừa thành lập trong hai năm trở lại đây thôi
Quan Sơ Nguyệt nhướng mày:”Ồ”. Nghĩ thì cũng không công bằng với anh, nhưng cô xem anh chỉ là một người chú, một người anh trong nhà
- Em không cần cảm thấy có lỗi với anh
Triệu Cảnh thở dài:” Chỉ là anh cảm thấy anh có gì thua Nam Hoài Cẩn chứ. Xét về đẹp trai, anh đẹp hơn cậu ta nhiều”
- Anh ấu trĩ thật
Quan Sơ Nguyệt tựa lưng vào ghế:” Thật xin lỗi. Triệu Cảnh à, đúng thật là em không có tư cách nói câu này. Nhưng mà anh cũng nên tìm một người nào đó ở bên cạnh đi, bây giờ thì không sao nhưng sau này khi anh lớn tuổi sẽ rất cô đơn đó”
- Vậy em nên sớm sinh một đứa con gái
- Để làm gì?
Triệu Cảnh cười cười quay sang cô:” Anh không lấy được em. Em cũng nên đền bù vợ cho anh chứ đúng không, Tiểu Sơ Nguyệt?”
- A a anh làm em cảm ớn lạnh ghê
- Ha ha ha ha anh đùa thôi. Nhưng mà cưới một người nhỏ hơn mình 30 tuổi cũng không tệ nhỉ?
Anh vuốt ve càm nẫm nghĩ. Cô chịu không được liền đánh lên vai anh một cái:” Anh dẹp bớt cái suy nghĩ đó đi. Em không chấp nhận anh làm con rể đâu”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…………..
Quan Sơ Nguyệt đáp xuống đất nước có tên gọi là Italia. Thường ở nơi đây có rất nhiều thế lực ngầm, cũng chính là địa bàn của Triệu Cảnh. Cánh cửa vừa mở ra, bên ngoài tậm trung rất nhiều người mặc quần áo đen quen thuộc, họ chừa một đường đi kéo dài đến cửa của biệt thự
Cô cùng Triệu Cảnh bước xuống thì nghe thấy bọn họ đồng thanh chào hỏi:”Lão đại đã về”
- Giới thiệu với mọi người. Người con gái bên cạnh tôi đây chính là Quan tiểu thư. Quan Sơ Nguyệt. Cô ấy đến đây để luyện tập, tôi mong mọi người sẽ nâng đỡ cô ấy
Giọng anh cất ra lạnh lùng khác hẳn với giọng điệu hằng ngày khi nói với cô. Quan Sơ Nguyệt cũng chẳng phải người hòa đồng gì, cô chỉ gật đầu chào hỏi rồi theo anh đi vào trong
Những người kia khi nghe đến họ “Quan” liền biết người này không tầm thường. Ai ai cũng ngầm hiểu địa vị của cô gái vừa bước vào, chắc chắn là người của Quan lão đại.
Khoảng thời gian Quan Sơ Nguyệt ở đó cũng chẳng phải là nhàn rỗi. Thời gian đầu, cô phải tốn không ít sức lực để bắt kịp trình độ của những người ở đây. Thời gian giữa, thì được một sư phụ dạy thêm một số kĩ năng khác, tập bắn súng, sài dao. Thời gian cuối cũng được xem là nhàn rỗi hơn rất nhiều. Đa số là cô theo chân Triệu Cảnh đi đàm phán các hợp đồng trong thế giới ngầm này
Tiếp thu được không biết bao nhiêu là kiến thức. Cuối cùng có rất nhiều người đi theo cô, muốn cùng cô xây dựng một bang riêng. Lúc đầu, Sơ Nguyệt vẫn từ chối, mãi đến khi Triệu Cảnh hối thúc cô làm chuyện đó
Thực sự những người đi theo cô đều là những người ưu tú. Cô cũng chẳng muốn phụ lòng họ chút nào, nhưng với sức của cô muốn sống và duy trì trong thế giới ngầm không phải muốn là được
Bên phía Nam Hoài Cẩn, anh cũng nghiêm túc theo yêu cầu của bác sĩ mà điều trị. Bệnh của anh vốn dĩ đã không còn nặng như trước nay lại được chữa trị đàng hoàng nên đã nhanh chóng khỏi bệnh
........
- Sơ Nguyệt, xa nhau lâu như vậy em có nhớ anh không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói dịu dàng của anh qua điện thoại khiến cô gái bên kia vô cùng ấm lòng:" Ai thèm nhớ anh chứ"
- Anh đau lòng đấy. Người ta nhớ em đến ăn không ngon ngủ cũng chẳng yên đây này
Nam Hoài Cẩn vân vê bức ảnh trên tay cất giọng đáng thương. Quan Sơ Nguyệt nghe giọng nói của anh liền bật cười
- Lúc nãy là em xạo đấy. Em rất nhớ rất nhớ anh đó. Đợi một thời gian nữa thì có thể quay về bên anh rồi
- Được, anh chờ em
Hai người họ nói chuyện được một lúc thì kết thúc. Cả hai tắt điện thoại rồi nằm xuống giường, họ đều nghĩ về một tương lai hạnh phúc, có nửa kia ở bên cạnh dần dần chìm vào giấc
...
2 năm sau
- Tôi nghe nói người lãnh đạo bang ánh trăng là phụ nữ
Một người đàn ông ngồi tựa vào ghế sofa khẽ lên tiếng. Một người khác tiếp nối câu của ông ta
- Phụ nữ thì sao chứ? Chủ yếu là có năng lực, không nên khinh thường người khác là phụ nữ. Không biết chừng cô ấy còn giỏi hơn chúng ta
- Lão tam nói phải đấy. Nghe nói bang ánh trăng đó chỉ vừa thành lập trong hai năm trở lại đây thôi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro