Chú Nhỏ

Ngoại Truyện: Ô...

Vy Thảo

2024-08-31 08:50:53

Nói rồi cô ta đẩy cửa đi ra ngoài, có một vài cô gái cũng đi theo cô ta. Diễn viên chính mà tất nhiên sẽ có những người bám theo để hưởng lợi

Lâm Viên cũng chẳng quan tâm về với chuyện của cô gái kia. Chỉ là trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu khi tất cả những người ở đây ai ai cũng để mắt đến Ôn Tư Thành

" Sư phụ Lâm Viên, uống cùng chúng tôi nào"

Bỗng có một câu nói vang lên từ phía ông đạo diễn. Lời nói của ông ấy làm đánh tan sự ngại ngùng hiện tại trong căn phòng này. Lời nói ấy cũng làm Lâm Viên bừng tỉnh khỏi suy nghĩ trong đầu

Cô ngẩn đầu mỉm cười rồi cầm ly rượu nâng lên:“Được, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng đoàn phim nhận được sự tài trợ lớn, nâng ly cảm ơn Ôn tổng nào”

Lời nói của cô gái phát ra vô cùng lảnh lót nhưng đối với Ôn Tư Thành lại chẳng mấy vui vẻ. Cô gọi anh là Ôn tổng sao? Chẳng phải… Thôi bỏ đi, chắc chắn cô chưa chịu tha thứ cho anh

Ôn Tư Thành nâng ly đáp lại mọi người rồi uống sạch



Tại nhà vệ sinh

" Mẹ nó, cô ta có gì hơn tôi chứ? Tại sao đàn ông ai cũng để ý đến cô ta"

An Từ, cô nữ chính của bộ phim tức giận lớn tiếng nói:“Suốt ngày làm bộ dạng dịu dàng ngây thơ, lừa được ai chứ? Toàn giả tạo, vậy mà đám đàn ông kia lại luôn vây theo cô ta. Hôm nay cô ta ăn mặc, làm đẹp như vậy để làm gì chứ? Chẳng phải nhân vật chính là tôi hay sao? Rõ ràng cô ta muốn câu dẫn Ôn tổng”

Cô ta bật cười chế giễu:“Đúng là loại hèn hạ không xem bản thân mình như thế nào sao? Vốn dĩ chỉ là một tiểu thuyết gia có chút danh tiếng. Vậy mà cũng muốn leo lên giường của Ôn tổng. Đúng là đê hèn mà”

" Chị Từ nói đúng đó, cô ta không xem bản thân là ai sao? Còn muốn làm Ôn phu nhân "

Một cô diễn viên đi theo An Từ lên tiếng. Sau đó cả đám người kia liên tục hùa theo để xua nịnh

An Từ nghe theo lời xua nịnh không thật lòng ấy càng lúc càng tự cao. Cô ta cứ nghĩ bản thân mình lúc nào cũng hơn người.

An Từ xuất thân từ một gia đình khá giả, cha cô còn có một công ty lớn nên từ khi debut đã thu hút được một lượng lớn người quan tâm, vả lại với nhan sắc hơn người, cô lại có thêm rất nhiều người hâm mộ. Khoảng thời gian trước, nhờ được đóng vai phụ trong bộ phim của ảnh hậu và ảnh đế, cô ta cũng theo phim mà nổi lên rất nhiều

Với những tố chất đó cô ta càng trở nên tự cao tự đại. Luôn tự cho bản thân mình là nhất, chẳng xem ai trong đoàn phim này ra gì. Sở dĩ, bộ phim này ban đầu thiếu đầu tư. Cha cô ta liền bỏ tiền cho cô ta làm nữ chính vì vậy cũng khá lên đôi chút

Không hiểu tại sao, Ôn tổng của Tô Thành lại đầu tư một khoảng tiền lớn vào bộ phim này. Vì vậy, cô ta luôn cho rằng Ôn tổng để ya đến mình nên mới làm vậy. An Từ bắt đầu lên mặt hơn, cả đạo diễn cũng không thèm nể mặt như trước nữa. Hễ ai làm trái ý của cô ta, An Từ liền đem chuyện Ôn Tư Thành đầu tư khoản tiền ấy vì cô ta nên từ đó cũng có rất ít người chống lại ý kiến của cô ấy

Đang nói này nói kia Lâm Viên, bỗng dưng cả đám người bọn họ thấy hình bóng của Lâm Viên bước đến liền chột dạ

Lâm Viên không bận tâm nhìn họ, cô đi thẳng đến bồn rửa tay, phớt lờ xem cả đám người bọn họ như không khí

An Từ thấy mình bị phớt lờ một cách mất mặt như vậy liền tức giận lên tiếng trách móc:" Cô không có mắt sao? Thấy tôi không chào một tiếng à?"

Truớc sự tức giận ấy của An Từ, Lâm Viên vẫn điềm tĩnh rửa tay sạch sẽ không thèm lên tiếng

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Này, chị Từ đang nói chuyện với cô đó. Không biết trả lời à"

" Lâm Viên, chị Từ nể mặt nói chuyện với cô còn không chịu trả lời à"

" Cô bị câm hay không nói được hả? Bình thường chẳng phải hay bắt chuyện với mấy người đàn ông trong đoàn lắm sao? Thấy chúng tôi sao lại không muốn nói chuyện?"

" Cô không cảm thấy được người nổi tiếng bắt chuyện là một vinh dự sao? Còn không biết nhận lấy à?"

Cả đám người đi theo An Từ thay nhau lên tiếng trách móc khinh thường Lâm Viên. Cô cũng chẳng mải mai để ý làm gì. Bỗng dưng lại nghe thấy tiếng của An Từ với giọng điệu chế giễu

" Phải rồi, hôm nay cô ăn mặc đẹp như vậy mục đích chẳng phải là leo lên giường của Ôn tổng là Ôn phu nhân sao? Chị em chúng ta ai ai cũng đem lòng yêu thích Ôn tổng. Bởi vì vậy nên cô xem chúng tôi là tình địch không muốn trả lời cũng là phải thôi"

Từng lời từng lời của An Từ nói ra cứ như sỉ nhục nhân cách thanh cao mà Lâm Viên xây dựng từ bé đến này. Đây như là một lời sỉ nhục cha mẹ cô không biết dạy con, để con gái vô liêm sỉ làm chuyện như vậy

Đụng đến Lâm Viên sao cũng được, nhưng dám nói cha mẹ cô như vậy chắc chắn cô sẽ không chịu bỏ qua cho bất kỳ người nào, dù có lai lịch như thế nào cũng vậy

" Chát"

Một cái tát được giáng xuống gương mặt xinh đẹp của An Từ. Người ra tay chắc chắn là Lâm Viên rồi. An Từ bị cái tát của cô làm cho ngớ người không phản ứng lại kịp. Đám người kia thấy “cái đầu của mình” bị người ta tát đến nổi cả năm dấu tay trên mặt mà bàng hoàng

Họ nhanh chóng chạy đến đỡ lấy An Từ

" Cô làm gì vậy? Có biết gương mặt của chị Từ đáng giá bao nhiêu không? Cô làm vậy rồi chị Từ có mệnh hệ cô có đền nổi không?"

" Lâm Viên, cô tự xem mình thanh cao lắm sao? Chúng tôi nói không đúng hay sao?"

An Từ lúc này mới nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, cô ta cảm nhận rõ sự đau rát trên gương mặt của mình. Hai mắt trừng Lâm Viên như thể muốn lòi ra ngoài

" Mẹ nó, Lâm Viên khốn khiếp, mày dám đánh tao? Mày biết tao là ai không mà dám đụng đến tao hả? Tao nói cho mày biết, hôm nay mày đụng đến tao thì quãng đời còn lại của mày đừng mong sống yên ổn. Tao sẽ nói với cha của tao chặn đường sống của mày. Lâm Viên, thù này tao không trả nhất định tao không làm người"

Trái ngược hoàn toàn với sự tức giận đến phát điên của An Từ. Lâm Viên vẫn nhàn nhã nhếch môi khinh thường, giọng nói của cô phát ra lạnh lùng đến đáng sợ

" Mày thử xem. Tao nói cho mày biết, dù mày là ai? Cha mẹ mày là ai tao cũng chẳng sợ đâu. Còn nữa, mày muốn báo thù tao sao? Được, tao sẽ chờ, chờ xem mày làm gì được tao?"

Lâm Viên ép sát tai của An Từ lên tiếng:“Nếu tao không chết thì người chết sẽ là mày”

Để lại một câu nói sau đó Lâm Viên rời đi trong vẻ ung dung tự tại

Thấy Lâm Viên đi như vậy, mấy người đi cùng An Từ láo nháo lên tiếng

" Chị Từ, để cô ta đi như vậy sao"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Cô ta xem mình là ai chứ? Chị Từ cho cô ta biết mặt đi"

" Đúng đó chị Từ, xem cô ta ngang ngược chưa kìa"

" Chị Từ, chị phải cho cô ta biết tay đi"

Trước những lời nói của đám người kia. An Từ vẫn đứng hình, Lâm Viên vừa nói cái gì? Cô ta không chết thì người chết là cô sao? Lời nói đó có ý gì chứ? Rốt cuộc thân phận của cô ta là như thế nào?

Không được An Từ, mày nghĩ nhiều rồi. Cô ta thì có gia thế gì chứ? Mày phải cho nó biết tay, nó dám đánh lên gương mặt xinh đẹp của mày còn gì

Nghĩ đến như vậy, An Từ không khỏi nghiến răng muốn ra tay với Lâm Viên. Cô ta có cha mẹ chống lưng sao lại phải sợ Lâm Viên kia chứ

An Từ đi đến bồn sửa tay xả nước, cô hất dòng nước lạnh lẽo lên gương mặt của mình để bản thân tỉnh táo lại. An Từ nhìn bản thân trong gương vô cùng nhếch nhác, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt còn in năm dấu tay đỏ ửng do Lâm Viên vừa gây ra

Nhìn thấy năm dấu tay ấy, nỗi căm hận trong lòng cô bỗng dưng bộc phát ra. Lâm Viên ơi là Lâm Viên, mày hù doạ tao sao? Mày tưởng An Từ này sẽ sợ à? Lâm Viên tao phải bắt mày trả giá

An Từ nhanh chóng dậm phấn phủ lên mặt che đi dấu tay kia. Sau đó cô lẹ làng đi ra ngoài, trong lúc đó lại vô tình đụng phải một người phụ nữ

" Ây da"

Người kia kêu lên. An Từ bị người đó va phải liền lớn tiếng nói

" Cô không có mắt sao? Không biết có người đang đi ra à?"

Người phụ nữ kia trông có vẻ không thuộc dạng hơn thua, cô ấy nhìn An Từ nhẹ nhàng lên tiếng:" À, tôi xin lỗi đã đụng phải cô. Tôi đang gấp thôi, cô có sao không?"

" Cô bị đuôi à? Không thấy đồ trong túi xách của tôi rơi ra ngoài hết rồi sao? Còn không chịu giúp tôi nhặt lên"

An Từ cau có nhìn cô gái kia lên tiếng trách móc. Cô gái kia cũng không cãi lại hay lên tiếng nói gì, chỉ im lặng cúi đầu nhặt đồ giúp An Từ. Sau khi An Từ rời đi, cô gái kia vẫn nhìn theo bóng lưng ấy, ánh mắt dần chuyển sang tức giận

Bàn tay xinh đẹp nhỏ nhắn nắm lại thành nấm đấm. Cô xoay người bước ra ngoài:" Anh tôi mà lấy phải cô ta không biết nhà tôi còn xảy ra chuyện gì nữa"

" Tiểu thư, cô yên tâm. Người thiếu gia chọn chắc chắn sẽ không phải dạng như đâu mà"

Người vệ sĩ mặc vest đen đi đến đáp lại cô gái kia:" Hình như hôm nay thiếu gia cũng xuất hiện ở đây. Nghe nói mà, đầu tư cái gì cho người trong lòng của cậu ấy đó"

" Người trong lòng? Anh ấy cũng có người trong lòng sao? Không biết chị gái kia là người như thế nào, lại xui xẻo bị anh ấy bám theo thế?"

" Em nói ai là người xui xẻo hả?"

Giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía sau lưng của cô gái. Người kia không ai khác chính là anh trai của cô, Ôn Tư Thành

" Đình Ngọc, lời em nói vừa nãy là có ý gì hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Nhỏ

Số ký tự: 0