Mẹ có phải mẹ con không?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-01-24 07:36:42
“Nghe đi.”
Hắn vẫn không nhận nhưng đến gần cậu, gần như đem cậu ôm lấy, xoa đầu cậu dùng khẩu hình miệng nói. Hắn lại không biết cử chỉ của mình có bao nhiêu ôn nhu, tràn ngập động lực đối với thiếu niên trưởng thành trong môi trường khiếm khuyết tình thương.
Thiếu niên vô thức nắm lấy áo hắn như nắm cọng rơm cứu mạng, sau đó mới quyết tâm nghe điện thoại.
Lúc này bên kia cũng vừa hay mở miệng oán trách: “Có phải Tạ Nghiêu không muốn cho con gặp mẹ không!? Chú ấy thật quá đáng, sao có thể cướp con đi như vậy chứ!?”
Phút chốc liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Tạ Nghiêu.
Đối với Hứa Dương lúc này Tạ Nghiêu chính là mái nhà ấm áp của cậu, sao cậu có thể để người khác nói xấu hắn được. Chưa kể người nói đã khiến cho cậu có bao nhiêu thất vọng.
“Không phải chú ấy!”
Thiếu niên vốn còn có chút thương cảm vì bất thình lình nghe thấy giọng người thân, lúc này lại chẳng còn xót lại bao nhiêu xúc động, ngược lại còn có chút vô cảm, thất vọng, lạnh lùng nói: “Là con muốn đi. Chú ấy chẳng biết gì hết.”
Tạ Nghiêu lẳng lặng nhìn biểu tình thiếu niên quật cường lại cô đơn, ánh mắt không tiếng động tối lại.
“Con không về đâu, các người không cần tìm nữa.”
Hứa Dương hít hít cánh mũi, quyết tâm nói: “Mẹ xem như không có người con trai này. Con cũng xem như mình mồ côi cha mẹ.”
“Con nói gì vậy Dương Dương!?”
Giọng mẹ Hứa Dương hoảng hốt từ trong điện thoại văng ra, ai không biết còn tưởng bà hoảng sợ vì sắp mất đi đứa con mình đứt ruột đẻ ra.
Cũng có đi, nhưng phần nhiều hơn trong đó là gì chỉ có người ở hiện trường mới biết.
Tạ Thạch ngồi bên cạnh biểu tình hung ác đang thúc giục bà mau khuyên Hứa Dương trở về, bà ta nói chuyện lúc nào cũng nhìn ông ta, liệu có mấy phần thật lòng vì nhớ Hứa Dương đâu.
Trong lúc luống cuống đó, bà liền quăng mất chút tình nghĩa cuối cùng giữa mẹ con họ: “Dương Dương, chẳng lẽ con không thương mẹ sao!?”
“Con không thương mẹ cũng phải thương em trai con chứ… Nếu con không về nhà chúng ta sẽ không xong mất… Dương Dương…”
Bà gấp đến độ nói năng không rõ, nhưng lời nào lời nấy chui vào tai Hứa Dương chẳng khác gì lưỡi dao cắt trên người cậu, khiến tim cậu chảy máu đầm đìa, rốt cuộc không còn dậy lên nổi hi vọng gì với người đàn bà kia nữa.
Tạ Nghiêu mặt mày lạnh lùng nhìn thiếu niên lúc này cũng không khác hắn mấy… Không, phải nói là chết lặng, dáng vẻ cô đơn khiến người thương tiếc, quả thật có xúc động muốn giết chết người bên kia. Là người đã từng trải qua quá khứ không tốt, Tạ Nghiêu tự hiểu nhưng không có đánh đồng tất cả cha mẹ đều xấu nên mới không cản Hứa Dương liên hệ với họ. Kết quả…
Hứa Dương mím mím môi không nói gì một hồi, đến lúc lên tiếng âm thanh đã chẳng còn chút cảm tình: “Mẹ.”
Rõ ràng là cậu gọi mẹ, nhưng âm thanh lại khiến người bên kia hoảng hốt.
Mà vốn chẳng cần bà đáp lại, Hứa Dương đã lên tiếng: “Con có phải con của mẹ không vậy?”
“Dương Dương…”
Mẹ Hứa Dương vô lực ngã ngồi trên sàn.
“Mẹ, chẳng thà mẹ nói con đừng về nữa, có khi con sẽ về.”
“Con…”
Hứa Dương lạnh nhạt cắt ngang: “Ít nhất hổ dữ không ăn thịt con, mẹ vẫn còn xem con là con mẹ, mẹ không có khả năng bảo hộ con thì để con tự sinh tự diệt.”
“Mẹ, đừng tìm con nữa. Cũng nói với ông ta, đừng làm phiền chú út nữa, có chết con cũng sẽ không bán mạng cho ông ta đâu. Mẹ cứ xem như con đã sớm theo ba con, biến mất khỏi cuộc đời mẹ. Chúc mẹ hạnh phúc.”
Hứa Dương nói xong thì dứt khoát cúp luôn máy.
Nhìn thiếu niên gầy nhỏ, rõ ràng còn chưa thật sự trưởng thành, không ai nghĩ cậu có thể quyết tuyệt như vậy mà chủ động đoạn tuyệt với ruột thịt của mình.
Tạ Nghiêu còn tưởng cậu sẽ không chịu được sự nài nỉ của mẹ ruột.
Nhưng nhìn lại cũng chỉ có thể trách bà ta không biết cách làm mẹ thôi.
Có thể đây là cơ hội cuối cùng để bà ta nói chuyện với con trai mình, nhưng bà ta đã sớm không biết quý trọng.
Nếu không phải hôm nay Hứa Dương bất ngờ nhận điện thoại của hắn, có thể hắn cũng chưa chắc cho cậu nghe điện thoại dứt khoát như vậy. Ít nhất phải thăm dò trước thái độ của họ.
Tại sao không phải Tạ Thạch ra mặt nói chuyện? Bởi vì ông ta muốn lợi dụng mối quan hệ ruột thịt giữa mẹ con họ, có thể khiến Tạ Nghiêu không thể cứng rắn chia rẻ mà cho họ gặp Hứa Dương. Hắn biết Hứa Dương không có điện thoại, muốn khuyên nhủ cậu là điều không thể nào. Mà họ cho dù có đoán được Hứa Dương ở đây cũng không nhắm chắc thuyết phục nổi cậu thông qua hắn.
Hắn vẫn không nhận nhưng đến gần cậu, gần như đem cậu ôm lấy, xoa đầu cậu dùng khẩu hình miệng nói. Hắn lại không biết cử chỉ của mình có bao nhiêu ôn nhu, tràn ngập động lực đối với thiếu niên trưởng thành trong môi trường khiếm khuyết tình thương.
Thiếu niên vô thức nắm lấy áo hắn như nắm cọng rơm cứu mạng, sau đó mới quyết tâm nghe điện thoại.
Lúc này bên kia cũng vừa hay mở miệng oán trách: “Có phải Tạ Nghiêu không muốn cho con gặp mẹ không!? Chú ấy thật quá đáng, sao có thể cướp con đi như vậy chứ!?”
Phút chốc liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Tạ Nghiêu.
Đối với Hứa Dương lúc này Tạ Nghiêu chính là mái nhà ấm áp của cậu, sao cậu có thể để người khác nói xấu hắn được. Chưa kể người nói đã khiến cho cậu có bao nhiêu thất vọng.
“Không phải chú ấy!”
Thiếu niên vốn còn có chút thương cảm vì bất thình lình nghe thấy giọng người thân, lúc này lại chẳng còn xót lại bao nhiêu xúc động, ngược lại còn có chút vô cảm, thất vọng, lạnh lùng nói: “Là con muốn đi. Chú ấy chẳng biết gì hết.”
Tạ Nghiêu lẳng lặng nhìn biểu tình thiếu niên quật cường lại cô đơn, ánh mắt không tiếng động tối lại.
“Con không về đâu, các người không cần tìm nữa.”
Hứa Dương hít hít cánh mũi, quyết tâm nói: “Mẹ xem như không có người con trai này. Con cũng xem như mình mồ côi cha mẹ.”
“Con nói gì vậy Dương Dương!?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng mẹ Hứa Dương hoảng hốt từ trong điện thoại văng ra, ai không biết còn tưởng bà hoảng sợ vì sắp mất đi đứa con mình đứt ruột đẻ ra.
Cũng có đi, nhưng phần nhiều hơn trong đó là gì chỉ có người ở hiện trường mới biết.
Tạ Thạch ngồi bên cạnh biểu tình hung ác đang thúc giục bà mau khuyên Hứa Dương trở về, bà ta nói chuyện lúc nào cũng nhìn ông ta, liệu có mấy phần thật lòng vì nhớ Hứa Dương đâu.
Trong lúc luống cuống đó, bà liền quăng mất chút tình nghĩa cuối cùng giữa mẹ con họ: “Dương Dương, chẳng lẽ con không thương mẹ sao!?”
“Con không thương mẹ cũng phải thương em trai con chứ… Nếu con không về nhà chúng ta sẽ không xong mất… Dương Dương…”
Bà gấp đến độ nói năng không rõ, nhưng lời nào lời nấy chui vào tai Hứa Dương chẳng khác gì lưỡi dao cắt trên người cậu, khiến tim cậu chảy máu đầm đìa, rốt cuộc không còn dậy lên nổi hi vọng gì với người đàn bà kia nữa.
Tạ Nghiêu mặt mày lạnh lùng nhìn thiếu niên lúc này cũng không khác hắn mấy… Không, phải nói là chết lặng, dáng vẻ cô đơn khiến người thương tiếc, quả thật có xúc động muốn giết chết người bên kia. Là người đã từng trải qua quá khứ không tốt, Tạ Nghiêu tự hiểu nhưng không có đánh đồng tất cả cha mẹ đều xấu nên mới không cản Hứa Dương liên hệ với họ. Kết quả…
Hứa Dương mím mím môi không nói gì một hồi, đến lúc lên tiếng âm thanh đã chẳng còn chút cảm tình: “Mẹ.”
Rõ ràng là cậu gọi mẹ, nhưng âm thanh lại khiến người bên kia hoảng hốt.
Mà vốn chẳng cần bà đáp lại, Hứa Dương đã lên tiếng: “Con có phải con của mẹ không vậy?”
“Dương Dương…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Hứa Dương vô lực ngã ngồi trên sàn.
“Mẹ, chẳng thà mẹ nói con đừng về nữa, có khi con sẽ về.”
“Con…”
Hứa Dương lạnh nhạt cắt ngang: “Ít nhất hổ dữ không ăn thịt con, mẹ vẫn còn xem con là con mẹ, mẹ không có khả năng bảo hộ con thì để con tự sinh tự diệt.”
“Mẹ, đừng tìm con nữa. Cũng nói với ông ta, đừng làm phiền chú út nữa, có chết con cũng sẽ không bán mạng cho ông ta đâu. Mẹ cứ xem như con đã sớm theo ba con, biến mất khỏi cuộc đời mẹ. Chúc mẹ hạnh phúc.”
Hứa Dương nói xong thì dứt khoát cúp luôn máy.
Nhìn thiếu niên gầy nhỏ, rõ ràng còn chưa thật sự trưởng thành, không ai nghĩ cậu có thể quyết tuyệt như vậy mà chủ động đoạn tuyệt với ruột thịt của mình.
Tạ Nghiêu còn tưởng cậu sẽ không chịu được sự nài nỉ của mẹ ruột.
Nhưng nhìn lại cũng chỉ có thể trách bà ta không biết cách làm mẹ thôi.
Có thể đây là cơ hội cuối cùng để bà ta nói chuyện với con trai mình, nhưng bà ta đã sớm không biết quý trọng.
Nếu không phải hôm nay Hứa Dương bất ngờ nhận điện thoại của hắn, có thể hắn cũng chưa chắc cho cậu nghe điện thoại dứt khoát như vậy. Ít nhất phải thăm dò trước thái độ của họ.
Tại sao không phải Tạ Thạch ra mặt nói chuyện? Bởi vì ông ta muốn lợi dụng mối quan hệ ruột thịt giữa mẹ con họ, có thể khiến Tạ Nghiêu không thể cứng rắn chia rẻ mà cho họ gặp Hứa Dương. Hắn biết Hứa Dương không có điện thoại, muốn khuyên nhủ cậu là điều không thể nào. Mà họ cho dù có đoán được Hứa Dương ở đây cũng không nhắm chắc thuyết phục nổi cậu thông qua hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro