Tạ Nghiêu
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-01-24 07:36:42
Cậu đánh cái thở dài, vừa lê tấm thân tàn tạ đứng dưới vòi sen tắm rửa, trong đầu vừa lăn tăn về người sắp ghé đến nhà họ hôm nay.
Tạ Nghiêu thật sự sẽ đến nhà họ ư?
Người chú dượng kia sẽ có dáng vẻ gì nhỉ?
Anh em với Tạ Thạch thì chắc cũng chẳng phải hạng tốt lành gì đâu nhỉ...
Tạ - Chẳng phải hạng tốt lành - Nghiêu lúc này đang hồng hộc trên máy chạy bộ vừa nhận điện thoại. Dáng vẻ vô cùng thong dong, mặc cho mồ hôi chảy dọc theo thân hình nhượng người thèm thuồng của mình.
"Buổi chiều tôi mới đến nghĩa trang."
"Cái gì? Sao lại không đi luôn đi? Buổi chiều tôi còn muốn mang ông đi kiến thức tài tuấn Hải thành."
Người bên kia vừa nghe liền không tán thành.
Đương nhiên rồi, khó lắm Tạ Nghiêu mới về Hải thành, Lưu Tranh sao có thể tha cho hắn được.
Tạ Nghiêu lại rất hờ hửng đáp lại: "Tôi phải qua nhà Tạ Thạch."
"Tạ Thạch??"
Âm thanh của Lưu Tranh phát ra từ điện thoại bất giác cao hơn: "Ông đến đó làm gì?"
"Mà không đúng. Ông đã bao nhiêu năm rồi không đếm xỉa đến bọn họ? Tôi còn tưởng ông cắt đứt với lão rồi?"
Không trách Lưu Tranh nghĩ như vậy. Đến cả Hứa Dương chẳng quen thẳng thân còn nghĩ được kia mà.
"Mấy năm nay ông không ở đây, tôi nghe đâu lão ta cưới vợ khác rồi kia."
"Ờ."
Tạ Nghiêu chỉ hờ hửng đáp một tiếng, đối với chuyện này hoàn toàn không hề để tâm. Vậy nguyên nhân hắn đồng ý đến nhà Tạ Thạch là gì đâu?
Lưu Tranh cũng chẳng nghĩ ra.
Sau khi sửa soạn một chút Tạ Nghiêu vẫn là một thân tây trang thẳng thớm rời khỏi nhà.
Ai không biết còn nghĩ tủ đồ của hắn chỉ có mỗi tây trang thôi.
Mà thật. Sau này có một ngày có người mở tủ quần áo của hắn ra, tám phần bên trong đều là tây trang, còn có hơn năm phần là màu đen. Còn lại cũng đều tối màu.
Đây chính là tủ đồ của phần tử xã hội đen chính hiệu.
Phần tử xã hội đen Tạ Nghiêu mặt không cảm xúc, hai tay trống trơn đi đến Tạ gia. Dáng vẻ của hắn ai không biết lại tưởng hắn đang chuẩn bị đi siết nhà ai không.
Hứa Dương quả thật cũng là bị dáng vẻ này của hắn dọa cho giật mình mà đứng tòng ngồng ở trước cửa, vô thức ngửa đầu nhìn chằm chằm người bên ngoài.
Mãi cho đến lúc bố dượng của cậu mất kiên nhẫn quát ầm lên: "Là ai vậy!? Sao mày cứ đứng chặn cửa thế hả!?"
Hứa Dương theo bản năng đánh một cái giật thót, sau đó đối với người bên ngoài hỏi một tiếng: "Anh là ai?"
Chỉ nhìn thái độ của cậu là biết, so với cái người bên ngoài, cậu sợ âm thanh của người bên trong hơn. Kết hợp với vết bầm khả nghi trên má cậu, ai đó vừa nhìn liền hiểu.
Có khi lúc này Hứa Dương còn hi vọng có người thật sự đến đòi nợ, siết nhà thật đi, có khi cậu sẽ được giải thoát.
Tạ Nghiêu chính là ở trong cái ý nghĩ này lạnh nhạt phun ra hai chữ: "Tạ Nghiêu."
Sau đó hắn nhìn thiếu niên trước mở to đôi mắt tròn xoe nhìn mình, vậy mà rất có linh khí.
Nhưng trước khi cậu có phản ứng gì khác thì đã bị người tàn nhẫn đẩy qua một bên. Động tác mạnh đến nổi khiến cho thân hình đơn bạc kia đập mạnh lên huyền quan, nghe là biết không dễ chịu. Thế mà không hề rên lấy một tiếng...
Tạ Nghiêu vô thức nhíu lại lông mày phía sau kính râm, ánh mắt lại xoáy vào khuôn mặt niềm nở giả tạo của Tạ Thạch.
"Chú tới rồi à? Vào nhà đi."
Tạ Thạch thân thiết mời hắn vào nhà. Có điều thái độ ngông nghênh như người bề trên của lão vẫn là không giấu được. Ở trong tiềm thức lão vẫn xem Tạ Nghiêu chả ra gì trong khi lúc này mình còn có chuyện phải cầu người ta. Nói ra ông ta cũng chẳng ngờ có thể mời Tạ Nghiêu đến nhà ngay được đâu. Bản thân ông ta còn nghĩ trời cũng chưa muốn diệt mình kia mà.
Còn thiếu niên kia thì đã lủi vào trong từ lúc nào.
Lúc hắn ngồi xuống sofa thì cậu cúi gầm đầu đem một ly nước ra, trừ lúc đặt ly nước xuống có lén lút liếc hắn một cái rồi lủi vào bếp trốn mất.
Không hiểu tại sao mà hắn cảm thấy cậu có chút quen thuộc, cho nên không khỏi nhìn lâu một chút, đến cả lời nói khách sáo của Tạ Thạch cũng không để ý. Đợi cậu mang trái cây ra hắn vô tình nhìn thấy những vết bầm tím dưới cổ tay áo cậu, lòng hắn mắng lão già cặn bã, nhiều năm rồi vẫn cặn bã như vậy. Rốt cuộc người chị dâu mới kia của hắn nghĩ gì mà lại mang con riêng đi cưới lão ta, một người vì bạo lực gia đình mà ly hôn với vợ trước.
Hắn cứ mãi lo lơ đãng nhìn Hứa Dương, lại không biết ở trong mắt người khác ánh mắt của hắn mang theo ý tứ khác, vô cùng ám muội.
Tạ Thạch ngồi bên cạnh hắn nhìn thấy, đầu tiên là khinh thường nói hắn đồng tính ghê tởm, sau lại như được nhắc nhở cái gì mà không khỏi nhìn kỹ đứa con trai riêng của vợ. Sau đó trong đáy mắt ông ta lập lòe thứ ánh sáng đê tiện, rồi cũng mở miệng nói ra lời cũng đê tiện không kém.
"Chú vẫn thích những thanh niên non mềm nhỉ? Bao nhiêu năm nay đều chẳng chịu cưới vợ."
Tạ Nghiêu thật sự sẽ đến nhà họ ư?
Người chú dượng kia sẽ có dáng vẻ gì nhỉ?
Anh em với Tạ Thạch thì chắc cũng chẳng phải hạng tốt lành gì đâu nhỉ...
Tạ - Chẳng phải hạng tốt lành - Nghiêu lúc này đang hồng hộc trên máy chạy bộ vừa nhận điện thoại. Dáng vẻ vô cùng thong dong, mặc cho mồ hôi chảy dọc theo thân hình nhượng người thèm thuồng của mình.
"Buổi chiều tôi mới đến nghĩa trang."
"Cái gì? Sao lại không đi luôn đi? Buổi chiều tôi còn muốn mang ông đi kiến thức tài tuấn Hải thành."
Người bên kia vừa nghe liền không tán thành.
Đương nhiên rồi, khó lắm Tạ Nghiêu mới về Hải thành, Lưu Tranh sao có thể tha cho hắn được.
Tạ Nghiêu lại rất hờ hửng đáp lại: "Tôi phải qua nhà Tạ Thạch."
"Tạ Thạch??"
Âm thanh của Lưu Tranh phát ra từ điện thoại bất giác cao hơn: "Ông đến đó làm gì?"
"Mà không đúng. Ông đã bao nhiêu năm rồi không đếm xỉa đến bọn họ? Tôi còn tưởng ông cắt đứt với lão rồi?"
Không trách Lưu Tranh nghĩ như vậy. Đến cả Hứa Dương chẳng quen thẳng thân còn nghĩ được kia mà.
"Mấy năm nay ông không ở đây, tôi nghe đâu lão ta cưới vợ khác rồi kia."
"Ờ."
Tạ Nghiêu chỉ hờ hửng đáp một tiếng, đối với chuyện này hoàn toàn không hề để tâm. Vậy nguyên nhân hắn đồng ý đến nhà Tạ Thạch là gì đâu?
Lưu Tranh cũng chẳng nghĩ ra.
Sau khi sửa soạn một chút Tạ Nghiêu vẫn là một thân tây trang thẳng thớm rời khỏi nhà.
Ai không biết còn nghĩ tủ đồ của hắn chỉ có mỗi tây trang thôi.
Mà thật. Sau này có một ngày có người mở tủ quần áo của hắn ra, tám phần bên trong đều là tây trang, còn có hơn năm phần là màu đen. Còn lại cũng đều tối màu.
Đây chính là tủ đồ của phần tử xã hội đen chính hiệu.
Phần tử xã hội đen Tạ Nghiêu mặt không cảm xúc, hai tay trống trơn đi đến Tạ gia. Dáng vẻ của hắn ai không biết lại tưởng hắn đang chuẩn bị đi siết nhà ai không.
Hứa Dương quả thật cũng là bị dáng vẻ này của hắn dọa cho giật mình mà đứng tòng ngồng ở trước cửa, vô thức ngửa đầu nhìn chằm chằm người bên ngoài.
Mãi cho đến lúc bố dượng của cậu mất kiên nhẫn quát ầm lên: "Là ai vậy!? Sao mày cứ đứng chặn cửa thế hả!?"
Hứa Dương theo bản năng đánh một cái giật thót, sau đó đối với người bên ngoài hỏi một tiếng: "Anh là ai?"
Chỉ nhìn thái độ của cậu là biết, so với cái người bên ngoài, cậu sợ âm thanh của người bên trong hơn. Kết hợp với vết bầm khả nghi trên má cậu, ai đó vừa nhìn liền hiểu.
Có khi lúc này Hứa Dương còn hi vọng có người thật sự đến đòi nợ, siết nhà thật đi, có khi cậu sẽ được giải thoát.
Tạ Nghiêu chính là ở trong cái ý nghĩ này lạnh nhạt phun ra hai chữ: "Tạ Nghiêu."
Sau đó hắn nhìn thiếu niên trước mở to đôi mắt tròn xoe nhìn mình, vậy mà rất có linh khí.
Nhưng trước khi cậu có phản ứng gì khác thì đã bị người tàn nhẫn đẩy qua một bên. Động tác mạnh đến nổi khiến cho thân hình đơn bạc kia đập mạnh lên huyền quan, nghe là biết không dễ chịu. Thế mà không hề rên lấy một tiếng...
Tạ Nghiêu vô thức nhíu lại lông mày phía sau kính râm, ánh mắt lại xoáy vào khuôn mặt niềm nở giả tạo của Tạ Thạch.
"Chú tới rồi à? Vào nhà đi."
Tạ Thạch thân thiết mời hắn vào nhà. Có điều thái độ ngông nghênh như người bề trên của lão vẫn là không giấu được. Ở trong tiềm thức lão vẫn xem Tạ Nghiêu chả ra gì trong khi lúc này mình còn có chuyện phải cầu người ta. Nói ra ông ta cũng chẳng ngờ có thể mời Tạ Nghiêu đến nhà ngay được đâu. Bản thân ông ta còn nghĩ trời cũng chưa muốn diệt mình kia mà.
Còn thiếu niên kia thì đã lủi vào trong từ lúc nào.
Lúc hắn ngồi xuống sofa thì cậu cúi gầm đầu đem một ly nước ra, trừ lúc đặt ly nước xuống có lén lút liếc hắn một cái rồi lủi vào bếp trốn mất.
Không hiểu tại sao mà hắn cảm thấy cậu có chút quen thuộc, cho nên không khỏi nhìn lâu một chút, đến cả lời nói khách sáo của Tạ Thạch cũng không để ý. Đợi cậu mang trái cây ra hắn vô tình nhìn thấy những vết bầm tím dưới cổ tay áo cậu, lòng hắn mắng lão già cặn bã, nhiều năm rồi vẫn cặn bã như vậy. Rốt cuộc người chị dâu mới kia của hắn nghĩ gì mà lại mang con riêng đi cưới lão ta, một người vì bạo lực gia đình mà ly hôn với vợ trước.
Hắn cứ mãi lo lơ đãng nhìn Hứa Dương, lại không biết ở trong mắt người khác ánh mắt của hắn mang theo ý tứ khác, vô cùng ám muội.
Tạ Thạch ngồi bên cạnh hắn nhìn thấy, đầu tiên là khinh thường nói hắn đồng tính ghê tởm, sau lại như được nhắc nhở cái gì mà không khỏi nhìn kỹ đứa con trai riêng của vợ. Sau đó trong đáy mắt ông ta lập lòe thứ ánh sáng đê tiện, rồi cũng mở miệng nói ra lời cũng đê tiện không kém.
"Chú vẫn thích những thanh niên non mềm nhỉ? Bao nhiêu năm nay đều chẳng chịu cưới vợ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro