Tiệm thú cưng
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-01-24 07:36:42
Lại nói về Hứa Dương, thiếu niên mới mười bảy tuổi sau khi đưa ra quyết tâm bỏ trốn, cũng thật sự trốn được khỏi Tạ gia thì chui vào một góc vắng vẻ đợi trời sáng.
Là một đứa trẻ không được yêu thương, đối với Hứa Dương việc có ngủ ngoài đường như một tên khuất cái không hề làm khó cậu. Nằm co ro ở một góc chỉ với vài tấm giấy carton bìa cứng, so ra Hứa Dương còn thỏa mãn hơn cái phòng kia của cậu. Chỉ là ai nhìn vào cũng thấy thương cảm.
Nói thật ra cái khoảnh khắc Tạ Thạch bảo muốn bán cậu cho người khác Hứa Dương đã nảy lên ý định muốn trốn rồi. Mặc dù lúc đó cậu cũng có chút hi vọng Tạ Nghiêu có thể chấp nhận đưa cậu đi, cậu cảm thấy người chú dượng này so ra tốt hơn bố dượng của cậu, có lẽ sẽ không đánh đập cậu. Chỉ cần cho cậu một chỗ ngủ, cậu có thể không so đo.
Thế nhưng người ta cũng không làm thế, vậy cậu không trốn lại còn đợi người ta xem cậu như một món hàng bán ra sao. Bình thường Hứa Dương không phản kháng là vì không thể, nhưng không có nghĩ cậu là người yếu đuối.
Thật ra con người khi bị bức đến đường cùng rồi ai cũng sẽ có hành động táo bạo thôi.
Trước đó cậu cũng từng có ý nghĩ muốn bỏ nhà ra đi, nhưng trong lòng cậu vẫn còn một chút hi vọng đối với mẹ mình. Cuối cùng vẫn là mơ mộng hảo huyền.
Hứa Dương từ trong một góc nhỏ của Hải thành chui ra, có chút bị đông lạnh nên trên khuôn mặt nhỏ cũng có vẻ vô cảm. Nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy một tia hi vọng về tương lai sáng chói ẩn nấu bên dưới đáy mắt cậu.
Đúng vậy, cho dù con đường phía trước có khổ, có thể không có ăn có mặc có chỗ ở nhưng đối với cậu có lẽ còn tốt hơn cuộc sống trước đó. Cậu có thể không cần bị bắt nạt, không cần đi học, không cần bị đánh chửi. So với những điều đó, đói rét thật ra không có đáng sợ như vậy.
Hứa Dương ôm niềm hi vọng về một tương lai tự do như vậy quyết định đi tìm công việc kiếm tiền.
Vì sợ Tạ Thạch tìm thấy, cậu đã trốn đến đầu kia của thành phố. Có thể cách Tạ gia bao xa thì bấy xa.
Cậu muốn tìm việc làm, nhưng không có ý định đến những nơi sầm ức, suốt ngày lộ mặt ra ngoài, dễ bị nhìn thấy. Thế là cậu tìm một tiệm thú cưng, hỏi xem người ta có muốn nhân viên vệ sinh cho thú cưng hay không.
Dạng công việc này cậu từng nghe một bạn học trong lớp nói. Thật ra nhà cậu ấy có kinh doanh tiệm thú cưng, cậu ấy từng phải bù đầu tắm cho thú cưng, có khi cả một ngày nghỉ không thể đi đâu được.
"Em có kinh nghiệm không?"
Loại công việc này thật ra chẳng cần bằng cấp, quan trọng là biết làm. Cho nên khi quản lý của tiệm thú cưng hỏi cậu như vậy thì cậu liền nói ra câu trả lời trước đó mình đã chuẩn bị: "Ở nhà em không thiếu làm lụng việc vặt, em có thể học. Xin chị, em có thể làm cả ngày, còn có thể giúp chị trông coi thú cưng vào ban đêm."
"Chỉ cầu... Chỉ cầu chị cho em một chỗ để ngủ..."
Hứa Dương xấu hổ cúi đầu không dám nhìn chị gái quản lý tiệm thú cưng. Vạt áo mỏng manh phai sờn đã sắp bị cậu vò cho rách.
Mà cô nàng quả thật là bị cậu làm giật mình.
Lục Phỉ không khỏi quan sát lại thiếu niên trước mặt, rồi rốt cuộc đã hiểu sơ sơ hoàn cảnh của cậu.
"Em bỏ nhà ra đi sao?"
Lúc cô hỏi thiếu niên liền cúi đầu còn thấp hơn.
Không khí cứ thế sượng sùng một lúc, thời điểm Lục Phỉ định nói gì thì lại nhìn thấy cổ tay hơi lộ ra ngoài dưới lớp áo sơ mi của cậu thiếu niên có một vết bầm tím chưa tan. Trong lòng cô giật mình, lời đến miệng lại thay đổi: "Được rồi, nhưng phải em xem có làm được không đã."
"Dạ!?"
Thiếu niên vừa nghe cô nói, nửa kinh hỉ nửa sợ mình nghe lầm mà bất giác nâng giọng hỏi lại. Khuôn mặt nhỏ kia từ nãy giờ luôn hơi cúi cũng ngẩng lên, mở đôi mắt ngập tràn vui sướng nhìn Lục Phỉ.
Nhìn thấy vết bầm như bị đánh còn chưa tan bên má cậu, ánh mắt Lục Phỉ dịu dàng hơn chút: "Vào trong đi, đừng ngốc ở ngoài nữa."
Nói rồi cô đi vào trước.
"Em cảm ơn chị!"
Thiếu niên sốt sắng cúi đầu cảm ơn cô rồi mới theo cô đi vào tiệm thú cưng.
Từ đó Hứa Dương ở lại tiệm thú cưng, quả thật hai bốn tiếng đồng hồ không hề đi đâu nhiều, suốt ngày vây quanh chó mèo. Ban đầu nhiệm vụ của cậu là học tắm cho chó mèo, sau đó quen thuộc rồi cậu còn cho chúng ăn theo khẩu phần. Mỗi ngày Hứa Dương ngủ ở một góc nhỏ trong tiệm, tuy tạm bợ nhưng sạch sẽ, ấm áp. Không sợ bị đói bụng cũng không bị đánh, cậu rất hài lòng. Bởi vì cậu thành thật ngoan ngoãn chịu làm nên dễ dàng lấy lòng được mọi người.
Cứ như vậy mà qua một tuần.
"Lão Tạ à, chú nói đem người đến cho anh xem, vậy người đâu?"
Là một đứa trẻ không được yêu thương, đối với Hứa Dương việc có ngủ ngoài đường như một tên khuất cái không hề làm khó cậu. Nằm co ro ở một góc chỉ với vài tấm giấy carton bìa cứng, so ra Hứa Dương còn thỏa mãn hơn cái phòng kia của cậu. Chỉ là ai nhìn vào cũng thấy thương cảm.
Nói thật ra cái khoảnh khắc Tạ Thạch bảo muốn bán cậu cho người khác Hứa Dương đã nảy lên ý định muốn trốn rồi. Mặc dù lúc đó cậu cũng có chút hi vọng Tạ Nghiêu có thể chấp nhận đưa cậu đi, cậu cảm thấy người chú dượng này so ra tốt hơn bố dượng của cậu, có lẽ sẽ không đánh đập cậu. Chỉ cần cho cậu một chỗ ngủ, cậu có thể không so đo.
Thế nhưng người ta cũng không làm thế, vậy cậu không trốn lại còn đợi người ta xem cậu như một món hàng bán ra sao. Bình thường Hứa Dương không phản kháng là vì không thể, nhưng không có nghĩ cậu là người yếu đuối.
Thật ra con người khi bị bức đến đường cùng rồi ai cũng sẽ có hành động táo bạo thôi.
Trước đó cậu cũng từng có ý nghĩ muốn bỏ nhà ra đi, nhưng trong lòng cậu vẫn còn một chút hi vọng đối với mẹ mình. Cuối cùng vẫn là mơ mộng hảo huyền.
Hứa Dương từ trong một góc nhỏ của Hải thành chui ra, có chút bị đông lạnh nên trên khuôn mặt nhỏ cũng có vẻ vô cảm. Nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy một tia hi vọng về tương lai sáng chói ẩn nấu bên dưới đáy mắt cậu.
Đúng vậy, cho dù con đường phía trước có khổ, có thể không có ăn có mặc có chỗ ở nhưng đối với cậu có lẽ còn tốt hơn cuộc sống trước đó. Cậu có thể không cần bị bắt nạt, không cần đi học, không cần bị đánh chửi. So với những điều đó, đói rét thật ra không có đáng sợ như vậy.
Hứa Dương ôm niềm hi vọng về một tương lai tự do như vậy quyết định đi tìm công việc kiếm tiền.
Vì sợ Tạ Thạch tìm thấy, cậu đã trốn đến đầu kia của thành phố. Có thể cách Tạ gia bao xa thì bấy xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu muốn tìm việc làm, nhưng không có ý định đến những nơi sầm ức, suốt ngày lộ mặt ra ngoài, dễ bị nhìn thấy. Thế là cậu tìm một tiệm thú cưng, hỏi xem người ta có muốn nhân viên vệ sinh cho thú cưng hay không.
Dạng công việc này cậu từng nghe một bạn học trong lớp nói. Thật ra nhà cậu ấy có kinh doanh tiệm thú cưng, cậu ấy từng phải bù đầu tắm cho thú cưng, có khi cả một ngày nghỉ không thể đi đâu được.
"Em có kinh nghiệm không?"
Loại công việc này thật ra chẳng cần bằng cấp, quan trọng là biết làm. Cho nên khi quản lý của tiệm thú cưng hỏi cậu như vậy thì cậu liền nói ra câu trả lời trước đó mình đã chuẩn bị: "Ở nhà em không thiếu làm lụng việc vặt, em có thể học. Xin chị, em có thể làm cả ngày, còn có thể giúp chị trông coi thú cưng vào ban đêm."
"Chỉ cầu... Chỉ cầu chị cho em một chỗ để ngủ..."
Hứa Dương xấu hổ cúi đầu không dám nhìn chị gái quản lý tiệm thú cưng. Vạt áo mỏng manh phai sờn đã sắp bị cậu vò cho rách.
Mà cô nàng quả thật là bị cậu làm giật mình.
Lục Phỉ không khỏi quan sát lại thiếu niên trước mặt, rồi rốt cuộc đã hiểu sơ sơ hoàn cảnh của cậu.
"Em bỏ nhà ra đi sao?"
Lúc cô hỏi thiếu niên liền cúi đầu còn thấp hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không khí cứ thế sượng sùng một lúc, thời điểm Lục Phỉ định nói gì thì lại nhìn thấy cổ tay hơi lộ ra ngoài dưới lớp áo sơ mi của cậu thiếu niên có một vết bầm tím chưa tan. Trong lòng cô giật mình, lời đến miệng lại thay đổi: "Được rồi, nhưng phải em xem có làm được không đã."
"Dạ!?"
Thiếu niên vừa nghe cô nói, nửa kinh hỉ nửa sợ mình nghe lầm mà bất giác nâng giọng hỏi lại. Khuôn mặt nhỏ kia từ nãy giờ luôn hơi cúi cũng ngẩng lên, mở đôi mắt ngập tràn vui sướng nhìn Lục Phỉ.
Nhìn thấy vết bầm như bị đánh còn chưa tan bên má cậu, ánh mắt Lục Phỉ dịu dàng hơn chút: "Vào trong đi, đừng ngốc ở ngoài nữa."
Nói rồi cô đi vào trước.
"Em cảm ơn chị!"
Thiếu niên sốt sắng cúi đầu cảm ơn cô rồi mới theo cô đi vào tiệm thú cưng.
Từ đó Hứa Dương ở lại tiệm thú cưng, quả thật hai bốn tiếng đồng hồ không hề đi đâu nhiều, suốt ngày vây quanh chó mèo. Ban đầu nhiệm vụ của cậu là học tắm cho chó mèo, sau đó quen thuộc rồi cậu còn cho chúng ăn theo khẩu phần. Mỗi ngày Hứa Dương ngủ ở một góc nhỏ trong tiệm, tuy tạm bợ nhưng sạch sẽ, ấm áp. Không sợ bị đói bụng cũng không bị đánh, cậu rất hài lòng. Bởi vì cậu thành thật ngoan ngoãn chịu làm nên dễ dàng lấy lòng được mọi người.
Cứ như vậy mà qua một tuần.
"Lão Tạ à, chú nói đem người đến cho anh xem, vậy người đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro