Tìm thấy rồi
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-01-24 07:36:42
Tạ Nghiêu chẳng biết có hiểu hay không nhưng hắn không đáp, nhưng lại liếc anh ta một cái khinh khỉnh.
Thế mà Lưu Tranh còn có thể bổ não ra được, sau đó ngoắc mồm ra cười: "Ha ha ha!!"
"Lão ta xem ra cũng là kẻ gian ác nhỉ!"
"Làm sao mà lão nghĩ được như vậy kia chứ?"
Lưu Tranh nói đến đây thì bỗng nhiên giật lại hỏi: "Lão biết ông thích đàn ông à?"
Cái chuyện đàn ông thích đàn ông này thật ra chẳng hiếm lạ ở thời đại này, càng chẳng có gì để nói. Chuyện đáng nói ở đây là việc Tạ Nghiêu có sở thích này không phải ai cũng biết. Nếu không những kẻ muốn leo lên người hắn sẽ không ngu đần cả ngày chỉ biết đưa đám đàn bà đến được.
"Năm xưa lúc tôi bỏ nhà đi thật ra đã để lộ tính hướng, cho nên ông già mới tức giận, một gậy đoạn tuyệt."
"Ô!"
Lưu Tranh không ngờ còn có chuyện này nữa mà không khỏi tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Tạ Nghiêu không để ý. Hắn lấy khăn lau mồ hôi vừa nói: "Không chơi nữa."
Nói xong thì rời khỏi sân golf.
"Ê vậy là đứa nhỏ kia chạy là do ông à?"
Lưu Tranh thế mà vẫn còn chưa quên chuyện này, chạy theo hỏi.
Tạ Nghiêu lạnh nhạt nói: "Sao lại do tôi? Là do gã cha dượng kia quá biết cách làm chó."
Hắn tự nhận mình chưa từng để lộ chút coi trọng nào với đứa nhỏ kia. Mặc dù đôi mắt của thiếu niên rất được lòng hắn.
Lưu Tranh không phải không hiểu được chuyện này, cho nên nghe xong chỉ biết đánh cái thở dài: "Đứa nhỏ kia đúng là số khổ nhỉ. Cơ mà cũng rất có cá tính, còn biết chạy."
"Hay là ông vươn một tay ra cứu vớt nó đi. Tính cách nó quật cường giống ông đó."
Lưu Tranh nói như thật, nhưng giọng điệu lại ngã ngớn, nhìn vào là biết hắn đang nói giỡn.
Ai biết lại đọng trong lòng Tạ Nghiêu. Mặc dù chính hắn không để ý lắm.
Mãi cho đến lúc hắn gặp lại thiếu niên kia một lần nữa nó mới trồi lên.
Lúc này ở tiệm thú cưng nơi Hứa Dương đang trú ngụ.
"Tiểu Dương!"
"Em đây!"
Hứa Dương đang chuyển mấy chú chuột hamster nhìn có vẻ mệt mỏi sinh bệnh qua một bên vừa nghe thấy tiếng gọi liền hớt hải chạy ra. Lúc đứng trước mặt Lục Phỉ vài lọn tóc trước trán còn vểnh lên, đôi mắt sáng rực lúng liếng, dáng vẻ như chú chó husky dính chủ.
Lục Phỉ bị tạo hình này làm bật cười nhưng trong lòng lại rất thỏa mãn nhìn thiếu niên trước đó còn tàn tạ như dân chạy nạn, hiện tại đã sáng sủa tràn ngập sức sống. Đều là công lao của cô cả đấy.
"Em giúp chị đến siêu thị gần đây mua ít đồ nhé."
Cô giúp cậu vuốt lại mấy lọn tóc vừa nói.
"Được ạ!"
Hứa Dương vừa nói vừa cởi bao tay, chuẩn bị ra cửa.
Đối với Hứa Dương, khoảnh khắc rời khỏi nhà cậu chưa từng nghĩ cuộc sống của mình có thể trôi qua dễ dàng như vậy. Cậu cảm tạ Lục Phỉ từ tận đáy lòng, cũng mong có thể mãi mãi như vậy.
Hứa Dương mang theo tâm tình phơi phới như vậy đi vào cái siêu thị cỡ vừa gần nhà lại không nhìn thấy gần siêu thị không xa có một nhóm gồm hai ba người ăn mặc như xã hội đen đang tìm kiếm gì đó. Cũng không trách Hứa Dương thiếu cảnh giác, chỉ vì cuộc sống mấy hôm nay quá suông sẽ.
Lúc loáng thoáng nhìn thấy cậu, bọn chúng tụm đầu lại xì xầm.
"Là nó phải không?"
"Chắc vậy."
"Nó đi vào siêu thị rồi! Đuổi theo!"
Nói xong bọn họ nối đuôi nhau theo cậu đi vào siêu thị.
Chỉ là chớp mắt một cái thôi bóng dáng của Hứa Dương đã biến mất trong dòng người đông đúc bên trong siêu thị.
"Chia nhau ra tìm!"
Bọn chúng hai mặt nhìn nhau, sau đó liền túa ra khắp nơi.
Hứa Dương hoàn toàn không biết gì, nên làm gì thì làm đó, bắt đầu mua sắm những thứ Lục Phỉ liệt kê ra cho cậu.
Mãi cho đến lúc cậu hớn hở từ tầng gia dụng xuống thì mới phát hiện điểm bất thường.
Nói ra thì ở cái Hải thành này chẳng thiếu những thành phần phản xã hội, ra đường cứ thích mặc cả cây đồ đen, còn đeo kính đen, như sợ người ta không biết mình làm nghề gì đặc biệt. Nhưng mà dáng vẻ như đang tìm gì đó, hành vi cũng khác người kia thật sự đụng vào dây thần kinh mẫn cảm của Hứa Dương. Cho dù chưa chắc bọn họ là tìm cậu.
Nhưng thân là một người đang chạy trốn, cậu đương nhiên có sự chột dạ vì sợ bị bắt lại. Cho nên vừa nhìn tình huống này Hứa Dương liền núp.
"Này, có thấy một thiếu niên giống vậy không?"
Lúc núp ở đằng sau một giá treo đồ, Hứa Dương nghe thấy một tên mặc đồ đen bắt lại một người qua đường trong siêu thị hỏi như vậy. Trực giác của cậu càng thêm mãnh liệt, trái tim không khỏi đập bùng bùng trong lòng ngực.
Cậu sợ, nhưng lại cố ép mình phải tỉnh táo.
Mặc kệ thế nào cậu cũng phải rời khỏi đây trước.
Có lẽ ông trời cũng giúp cậu.
Giữa lúc căng thẳng cực kỳ đó bỗng nhiên một loạt tiếng ồn ào vang lên. Hứa Dương xuyên qua khe hở giữa các quầy trưng bày nhìn thấy mấy kẻ áo đen đuổi theo ai đó chạy lên tầng gia dụng.
Mặc dù chẳng hiểu làm sao nhưng trong lòng Hứa Dương không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.
Đó là cơ hội.
Cậu không hề buông lỏng tinh thần mà vội vàng quơ hết những thứ Lục Phỉ dặn rồi chạy thẳng ra chỗ tính tiền.
"Dì ơi, có thể cho cháu tính tiền trước được không ạ? Cầu xin dì!"
Hứa Dương đè nén hoảng hốt khiến vành mắt đỏ lên, nôm đáng thương như con thỏ mà cầu xin bác gái đang xếp hàng đầu.
Thế mà Lưu Tranh còn có thể bổ não ra được, sau đó ngoắc mồm ra cười: "Ha ha ha!!"
"Lão ta xem ra cũng là kẻ gian ác nhỉ!"
"Làm sao mà lão nghĩ được như vậy kia chứ?"
Lưu Tranh nói đến đây thì bỗng nhiên giật lại hỏi: "Lão biết ông thích đàn ông à?"
Cái chuyện đàn ông thích đàn ông này thật ra chẳng hiếm lạ ở thời đại này, càng chẳng có gì để nói. Chuyện đáng nói ở đây là việc Tạ Nghiêu có sở thích này không phải ai cũng biết. Nếu không những kẻ muốn leo lên người hắn sẽ không ngu đần cả ngày chỉ biết đưa đám đàn bà đến được.
"Năm xưa lúc tôi bỏ nhà đi thật ra đã để lộ tính hướng, cho nên ông già mới tức giận, một gậy đoạn tuyệt."
"Ô!"
Lưu Tranh không ngờ còn có chuyện này nữa mà không khỏi tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Tạ Nghiêu không để ý. Hắn lấy khăn lau mồ hôi vừa nói: "Không chơi nữa."
Nói xong thì rời khỏi sân golf.
"Ê vậy là đứa nhỏ kia chạy là do ông à?"
Lưu Tranh thế mà vẫn còn chưa quên chuyện này, chạy theo hỏi.
Tạ Nghiêu lạnh nhạt nói: "Sao lại do tôi? Là do gã cha dượng kia quá biết cách làm chó."
Hắn tự nhận mình chưa từng để lộ chút coi trọng nào với đứa nhỏ kia. Mặc dù đôi mắt của thiếu niên rất được lòng hắn.
Lưu Tranh không phải không hiểu được chuyện này, cho nên nghe xong chỉ biết đánh cái thở dài: "Đứa nhỏ kia đúng là số khổ nhỉ. Cơ mà cũng rất có cá tính, còn biết chạy."
"Hay là ông vươn một tay ra cứu vớt nó đi. Tính cách nó quật cường giống ông đó."
Lưu Tranh nói như thật, nhưng giọng điệu lại ngã ngớn, nhìn vào là biết hắn đang nói giỡn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai biết lại đọng trong lòng Tạ Nghiêu. Mặc dù chính hắn không để ý lắm.
Mãi cho đến lúc hắn gặp lại thiếu niên kia một lần nữa nó mới trồi lên.
Lúc này ở tiệm thú cưng nơi Hứa Dương đang trú ngụ.
"Tiểu Dương!"
"Em đây!"
Hứa Dương đang chuyển mấy chú chuột hamster nhìn có vẻ mệt mỏi sinh bệnh qua một bên vừa nghe thấy tiếng gọi liền hớt hải chạy ra. Lúc đứng trước mặt Lục Phỉ vài lọn tóc trước trán còn vểnh lên, đôi mắt sáng rực lúng liếng, dáng vẻ như chú chó husky dính chủ.
Lục Phỉ bị tạo hình này làm bật cười nhưng trong lòng lại rất thỏa mãn nhìn thiếu niên trước đó còn tàn tạ như dân chạy nạn, hiện tại đã sáng sủa tràn ngập sức sống. Đều là công lao của cô cả đấy.
"Em giúp chị đến siêu thị gần đây mua ít đồ nhé."
Cô giúp cậu vuốt lại mấy lọn tóc vừa nói.
"Được ạ!"
Hứa Dương vừa nói vừa cởi bao tay, chuẩn bị ra cửa.
Đối với Hứa Dương, khoảnh khắc rời khỏi nhà cậu chưa từng nghĩ cuộc sống của mình có thể trôi qua dễ dàng như vậy. Cậu cảm tạ Lục Phỉ từ tận đáy lòng, cũng mong có thể mãi mãi như vậy.
Hứa Dương mang theo tâm tình phơi phới như vậy đi vào cái siêu thị cỡ vừa gần nhà lại không nhìn thấy gần siêu thị không xa có một nhóm gồm hai ba người ăn mặc như xã hội đen đang tìm kiếm gì đó. Cũng không trách Hứa Dương thiếu cảnh giác, chỉ vì cuộc sống mấy hôm nay quá suông sẽ.
Lúc loáng thoáng nhìn thấy cậu, bọn chúng tụm đầu lại xì xầm.
"Là nó phải không?"
"Chắc vậy."
"Nó đi vào siêu thị rồi! Đuổi theo!"
Nói xong bọn họ nối đuôi nhau theo cậu đi vào siêu thị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là chớp mắt một cái thôi bóng dáng của Hứa Dương đã biến mất trong dòng người đông đúc bên trong siêu thị.
"Chia nhau ra tìm!"
Bọn chúng hai mặt nhìn nhau, sau đó liền túa ra khắp nơi.
Hứa Dương hoàn toàn không biết gì, nên làm gì thì làm đó, bắt đầu mua sắm những thứ Lục Phỉ liệt kê ra cho cậu.
Mãi cho đến lúc cậu hớn hở từ tầng gia dụng xuống thì mới phát hiện điểm bất thường.
Nói ra thì ở cái Hải thành này chẳng thiếu những thành phần phản xã hội, ra đường cứ thích mặc cả cây đồ đen, còn đeo kính đen, như sợ người ta không biết mình làm nghề gì đặc biệt. Nhưng mà dáng vẻ như đang tìm gì đó, hành vi cũng khác người kia thật sự đụng vào dây thần kinh mẫn cảm của Hứa Dương. Cho dù chưa chắc bọn họ là tìm cậu.
Nhưng thân là một người đang chạy trốn, cậu đương nhiên có sự chột dạ vì sợ bị bắt lại. Cho nên vừa nhìn tình huống này Hứa Dương liền núp.
"Này, có thấy một thiếu niên giống vậy không?"
Lúc núp ở đằng sau một giá treo đồ, Hứa Dương nghe thấy một tên mặc đồ đen bắt lại một người qua đường trong siêu thị hỏi như vậy. Trực giác của cậu càng thêm mãnh liệt, trái tim không khỏi đập bùng bùng trong lòng ngực.
Cậu sợ, nhưng lại cố ép mình phải tỉnh táo.
Mặc kệ thế nào cậu cũng phải rời khỏi đây trước.
Có lẽ ông trời cũng giúp cậu.
Giữa lúc căng thẳng cực kỳ đó bỗng nhiên một loạt tiếng ồn ào vang lên. Hứa Dương xuyên qua khe hở giữa các quầy trưng bày nhìn thấy mấy kẻ áo đen đuổi theo ai đó chạy lên tầng gia dụng.
Mặc dù chẳng hiểu làm sao nhưng trong lòng Hứa Dương không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.
Đó là cơ hội.
Cậu không hề buông lỏng tinh thần mà vội vàng quơ hết những thứ Lục Phỉ dặn rồi chạy thẳng ra chỗ tính tiền.
"Dì ơi, có thể cho cháu tính tiền trước được không ạ? Cầu xin dì!"
Hứa Dương đè nén hoảng hốt khiến vành mắt đỏ lên, nôm đáng thương như con thỏ mà cầu xin bác gái đang xếp hàng đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro