Tức tối bỏ đi
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-01-24 07:36:42
Cô xỉa xói xong thì giựt bức ảnh trên tay lão, cũng không có giấu giếm nhưng vô cùng mỉa mai tỏ vẻ: “Ông muốn tìm cậu ta thì thật không may, trễ rồi.”
Lục Phỉ không chút nào kiềm chế biểu hiện sự hả hê trong lời nói của mình. Nhưng bởi vì trước đó cô đã bị chọc giận nên Điền Hải không có cách nào xác định cô có thành kiến với mình trước hay không. Cho nên ông ta cũng không biết địch ý của Lục Phỉ dành cho ông ta phần lớn là đến từ việc của Hứa Dương.
Ông ta nghe cô thẳng thắn thừa nhận có biết Hứa Dương như vậy thì càng săm soi xét nét. Nhưng bởi vì biểu hiện của Lục Phỉ quá bình thường cho nên ông ta càng không có chỗ nghi ngờ cô tiếp tay cho Hứa Dương trốn tránh ông ta.
Chỉ là Lục Phỉ không muốn bị loại ánh mắt ti bỉ kia dò xét nữa nên hùng hổ đuổi người: “Các ông không phải nên đi rồi sao? Còn muốn tiếp tục chặn cửa làm ăn nhà người ta?”
Điền Hải lúc này mới lên tiếng, nhưng mở miệng lại là uy hiếp: “Cô gái, miệng lưỡi không cần cứng rắn như vậy, rất dễ đắc tội người, không tốt đâu.”
“Xì! Có phải mắt ông bị tiền che mờ mắt rồi không?”
Lục Phỉ không nhịn được cười nhạo: “Này là xã hội pháp trị, chỉ việc ông làm lỡ việc làm ăn của người khác, tự ý chắn cửa nhà người ta là đủ cho tôi báo cảnh sát gông cổ ông rồi. Tôi còn có thể kiện cái người tội tự ý xông vào nhà dân trái phép. Uy hiếp tôi? Tưởng tôi sợ?”
“Bớt sống trong ảo tưởng giùm đi. Không phải ai cũng thích bợ đít tung hô các người đâu. Đi hỏi thăm người khác mà thái độ như cút.”
“Giờ thì đi được rồi chứ? Hay để tôi báo cảnh sát?”
Lục Phỉ hầm hầm trừng ông ta, một chút yếu thế cũng không có.
Hai người phía sau ông ta đã theo ông ta từ lâu, đã quen hống hách cường thế, tình huống này liền rục rịt muốn xông lên trấn áp Lục Phỉ, muốn cô ngoan ngoãn một chút.
Lục Phỉ vốn đã cảnh giác từ đầu, đương nhiên là nhìn thấy.
Nhưng trước khi cô kịp có phản ứng khác thì thời điểm đó đúng lúc có hàng xóm bên cạnh thấy tình huống đáng ngờ bên này, sợ cô bị bắt nạt nên nghĩa khí giả bộ đi ngang qua hô lớn một chút: “Phỉ Phỉ, có cần giúp gì không cháu!?”
Điền Hải liền giơ tay ngăn lại hai gã đàn ông đang muốn động tay động chân kia. Mặc dù sắc mặt ông ta chẳng dễ coi chút nào.
Lục Phỉ cười lạnh nhìn ông ta, chẳng chút nào sợ hại mỉa mai, ngoài miệng lại đối với bác hàng xóm bên ngoài hô lớn: “Cháu không sao đâu thím Thái. Nếu có chuyện cháu nhất định sẽ la lớn nhất!”
Nói xong cô còn không quên đưa mắt đá xéo nhìn Điền Hải.
Chuyện đến nước này Điền Hải không thể làm gì thêm, ông ta chỉ có thể âm u nhìn Lục Phỉ rồi quay đầu rời đi. Trước khi đi ông ta còn không quên nói: “Tốt nhất cô em đừng có nói dối, che giấu cho cậu ta.”
“Trả cho lão một câu, lần sau tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức. Camera trong tiệm không phải để trưng cho vui thôi đâu.”
Miệng lưỡi Lục Phỉ cũng không tha người.
“Hừ!”
Điền Hải tức lệch mũi mà phất tay bỏ đi.
Lục Phỉ nhìn Điền Hải có phải nói là giận dữ thoái lui mà hả dạ.
Nhưng một giây sau khi ông ta quay lưng mất sắc mặt cô liền thay đổi.
Đám người này thật đúng là hống hách đã quen, cũng chẳng biết làm sao trong thời gian ngắn như vậy đã chắc chắn được mà tìm tới đây.
Đừng nhìn cô hùng hổ dọa người như vậy mà tưởng cô không căng thẳng. Nhưng thứ cô cảm thấy may mắn nhất là buổi sáng Hứa Dương đã đi rồi, nếu không cô cũng không chắc bản thân có thể ngăn được bọn chúng không. Mà kiểu gì chúng cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng Hứa Dương đã đi, lúc đó sợ rằng muốn rời khỏi đây sẽ càng khó hơn nữa. Hiện tại cô chỉ có thể hi vọng Hứa Dương trốn được đủ sâu, đừng để lão già thô bỉ kia tìm thấy.
Quả nhiên Lục Phỉ đoán chẳng sai.
Điền Hải sau khi rời khỏi tiệm thú cưng cùng đám đàn em thì liền lệnh cho họ giăng kín khu này, đến một con ruồi sợ rằng cũng khó bay qua được.
Nhưng sau vài ngày không chụp được Hứa Dương ông ta rốt cuộc cũng tin Hứa Dương thật sự không có ở trong tiệm thú cưng.
Có điều trước đó khi bị Lục Phỉ chọc cho tức một bụng ông ta không có chỗ trút liền đè Tạ Thạch ra mà hăm dọa: “Tốt nhất mày nên nghĩ xem thằng nhóc đó có thể trốn vào chỗ nào. Nếu không tìm được nó… Thì mày tự nghĩ xem hậu quả của việc đùa cợt anh đây.”
Tạ Thạch nhận được điện thoại của lão liền run như cày sấy. Nhưng mà ông ta cũng chỉ có thể khúm núm dạ dạ vâng vâng rồi đến lúc cúp máy thì ôm đầu bực bội mắng vài câu phát tiết tức giận: “Lão chó!”
“Đồ biến thái!”
Ketttt…
Vừa nói ông ta vừa đá mạnh vào chiếc bàn trước mặt khiến nó phát ra âm thanh chói tai khiến người sợ hãi.
Mẹ Hứa Dương liền ôm con trai nhỏ của bà ta nép vào một góc run rẩy.
Lục Phỉ không chút nào kiềm chế biểu hiện sự hả hê trong lời nói của mình. Nhưng bởi vì trước đó cô đã bị chọc giận nên Điền Hải không có cách nào xác định cô có thành kiến với mình trước hay không. Cho nên ông ta cũng không biết địch ý của Lục Phỉ dành cho ông ta phần lớn là đến từ việc của Hứa Dương.
Ông ta nghe cô thẳng thắn thừa nhận có biết Hứa Dương như vậy thì càng săm soi xét nét. Nhưng bởi vì biểu hiện của Lục Phỉ quá bình thường cho nên ông ta càng không có chỗ nghi ngờ cô tiếp tay cho Hứa Dương trốn tránh ông ta.
Chỉ là Lục Phỉ không muốn bị loại ánh mắt ti bỉ kia dò xét nữa nên hùng hổ đuổi người: “Các ông không phải nên đi rồi sao? Còn muốn tiếp tục chặn cửa làm ăn nhà người ta?”
Điền Hải lúc này mới lên tiếng, nhưng mở miệng lại là uy hiếp: “Cô gái, miệng lưỡi không cần cứng rắn như vậy, rất dễ đắc tội người, không tốt đâu.”
“Xì! Có phải mắt ông bị tiền che mờ mắt rồi không?”
Lục Phỉ không nhịn được cười nhạo: “Này là xã hội pháp trị, chỉ việc ông làm lỡ việc làm ăn của người khác, tự ý chắn cửa nhà người ta là đủ cho tôi báo cảnh sát gông cổ ông rồi. Tôi còn có thể kiện cái người tội tự ý xông vào nhà dân trái phép. Uy hiếp tôi? Tưởng tôi sợ?”
“Bớt sống trong ảo tưởng giùm đi. Không phải ai cũng thích bợ đít tung hô các người đâu. Đi hỏi thăm người khác mà thái độ như cút.”
“Giờ thì đi được rồi chứ? Hay để tôi báo cảnh sát?”
Lục Phỉ hầm hầm trừng ông ta, một chút yếu thế cũng không có.
Hai người phía sau ông ta đã theo ông ta từ lâu, đã quen hống hách cường thế, tình huống này liền rục rịt muốn xông lên trấn áp Lục Phỉ, muốn cô ngoan ngoãn một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Phỉ vốn đã cảnh giác từ đầu, đương nhiên là nhìn thấy.
Nhưng trước khi cô kịp có phản ứng khác thì thời điểm đó đúng lúc có hàng xóm bên cạnh thấy tình huống đáng ngờ bên này, sợ cô bị bắt nạt nên nghĩa khí giả bộ đi ngang qua hô lớn một chút: “Phỉ Phỉ, có cần giúp gì không cháu!?”
Điền Hải liền giơ tay ngăn lại hai gã đàn ông đang muốn động tay động chân kia. Mặc dù sắc mặt ông ta chẳng dễ coi chút nào.
Lục Phỉ cười lạnh nhìn ông ta, chẳng chút nào sợ hại mỉa mai, ngoài miệng lại đối với bác hàng xóm bên ngoài hô lớn: “Cháu không sao đâu thím Thái. Nếu có chuyện cháu nhất định sẽ la lớn nhất!”
Nói xong cô còn không quên đưa mắt đá xéo nhìn Điền Hải.
Chuyện đến nước này Điền Hải không thể làm gì thêm, ông ta chỉ có thể âm u nhìn Lục Phỉ rồi quay đầu rời đi. Trước khi đi ông ta còn không quên nói: “Tốt nhất cô em đừng có nói dối, che giấu cho cậu ta.”
“Trả cho lão một câu, lần sau tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức. Camera trong tiệm không phải để trưng cho vui thôi đâu.”
Miệng lưỡi Lục Phỉ cũng không tha người.
“Hừ!”
Điền Hải tức lệch mũi mà phất tay bỏ đi.
Lục Phỉ nhìn Điền Hải có phải nói là giận dữ thoái lui mà hả dạ.
Nhưng một giây sau khi ông ta quay lưng mất sắc mặt cô liền thay đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám người này thật đúng là hống hách đã quen, cũng chẳng biết làm sao trong thời gian ngắn như vậy đã chắc chắn được mà tìm tới đây.
Đừng nhìn cô hùng hổ dọa người như vậy mà tưởng cô không căng thẳng. Nhưng thứ cô cảm thấy may mắn nhất là buổi sáng Hứa Dương đã đi rồi, nếu không cô cũng không chắc bản thân có thể ngăn được bọn chúng không. Mà kiểu gì chúng cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng Hứa Dương đã đi, lúc đó sợ rằng muốn rời khỏi đây sẽ càng khó hơn nữa. Hiện tại cô chỉ có thể hi vọng Hứa Dương trốn được đủ sâu, đừng để lão già thô bỉ kia tìm thấy.
Quả nhiên Lục Phỉ đoán chẳng sai.
Điền Hải sau khi rời khỏi tiệm thú cưng cùng đám đàn em thì liền lệnh cho họ giăng kín khu này, đến một con ruồi sợ rằng cũng khó bay qua được.
Nhưng sau vài ngày không chụp được Hứa Dương ông ta rốt cuộc cũng tin Hứa Dương thật sự không có ở trong tiệm thú cưng.
Có điều trước đó khi bị Lục Phỉ chọc cho tức một bụng ông ta không có chỗ trút liền đè Tạ Thạch ra mà hăm dọa: “Tốt nhất mày nên nghĩ xem thằng nhóc đó có thể trốn vào chỗ nào. Nếu không tìm được nó… Thì mày tự nghĩ xem hậu quả của việc đùa cợt anh đây.”
Tạ Thạch nhận được điện thoại của lão liền run như cày sấy. Nhưng mà ông ta cũng chỉ có thể khúm núm dạ dạ vâng vâng rồi đến lúc cúp máy thì ôm đầu bực bội mắng vài câu phát tiết tức giận: “Lão chó!”
“Đồ biến thái!”
Ketttt…
Vừa nói ông ta vừa đá mạnh vào chiếc bàn trước mặt khiến nó phát ra âm thanh chói tai khiến người sợ hãi.
Mẹ Hứa Dương liền ôm con trai nhỏ của bà ta nép vào một góc run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro