Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Chương 11

2024-10-07 10:18:49

Người ta đều nói thứ ba là ngày khó khăn nhất, vì dù sao dư âm của cuối tuần cũng đã tiêu tan, mà khoảng cách đến cuối tuần kế tiếp lại quá xa.

Lâm Tri Ngôn và giáo viên đặc biệt của cô nhi viện đã thay đổi tiết học, sau khi kết thúc chương trình học buổi sáng, cô đi tới trung tâm thính lực nhận máy trợ thính đã sửa xong.

Làm xong việc vừa đúng mười một rưỡi, cô đứng ở dưới lầu đợi một lúc thì thấy một chiếc xe BMWs đỏ rực dừng ở trước mặt.

Cửa kính xe hạ xuống, một cô gái theo phong cách Hồng Kông với mái tóc xoăn sóng, vòng tai to đến mức có thể làm vòng tay hất tóc, quăng ánh mắt cực kỳ gợi cảm, quyến rũ cho Lâm Tri Ngôn.

“Bé cưng, lên xe!”

[Phi Phi.]

Lâm Tri Ngôn mở cửa xe bên phó lái rồi ngồi xuống, vừa thắt dây an toàn vừa ra hiệu nói: [Cực cho cậu phải đi cùng tớ một chuyến rồi.]

“Giữa chúng mình còn khách sáo làm cái gì? Dù sao gần đây tớ cũng ít việc, không cần phải đi làm theo giờ. Hơn nữa đã nửa tháng rồi bọn mình chưa gặp nhau, mỗi lần trở về hẹn cậu, cậu đều nói không có tiền, làm hai công việc liên tục, không biết tiền của cậu đi đâu hết rồi… Bé cưng Tri, đừng nói cậu bị trai bao lừa đấy nhé?”

Lâm Tri Ngôn đỡ trán: [Tớ mua máy trợ thính mới.]

“À à! Cũng tốt, máy trợ thính lỗi thời kia của cậu nên thay từ lâu rồi. Không có tiền nuôi trai bao thì tìm một trai bao nuôi cậu thôi, bé cưng nhà tớ xinh đẹp như vậy, muốn tìm đại gia nào mà chẳng được? Nếu thật sự không tìm được ai như vậy thì để chị đây ôm ấp!”

Lăng Phi trêu chọc Lâm Tri Ngôn, bộ móng tay mới đính kim cương gõ nhẹ lên tay lái. Từ mái tóc đẹp đẽ đến ngón chân cái, chỉ có lúc ngó đầu ra nhìn đường mới thấp thoáng để lộ ốc tai điện tử ra ngoài được giấu dưới mái tóc.

Lâm Tri Ngôn và Lăng Phi là bạn đại học, tính cách của hai người khách nhau một trời một vực, vậy mà vừa gặp đã thân.

Lăng Phi là người ngoại tỉnh, ở Tinh Thành, bị khiếm thính nặng bẩm sinh, may mắn là cô ấy sinh ra trong một gia đình giàu có, ba mẹ luôn coi cô ấy như hòn ngọc quý trong mắt họ. Từ khi cô ấy mới một tuổi, ba mẹ đã đưa Lăng Phi đến các bệnh viện lớn để điều trị can thiệp, lúc cô ấy hai tuổi tiêu phí mấy chục vạn cho cô ấy làm phẫu thuật cấy ốc tai điện tử, tham gia huấn luyện ngôn ngữ chuyên nghiệp nhất.

Cho nên, Lăng Phi là người có năng lực ngôn ngữ tốt nhất trong số những người điếc mà Lâm Tri Ngôn đã từng gặp. Cô ấy có thể nói chuyện trôi chảy với người nghe, phát âm đúng nhịp điệu cũng không có gì kỳ lạ, thậm chí còn có thể đanh đá nói tiếng địa phương của Tinh Thành… Phải biết rằng người điếc đeo máy trợ thính có thể nghe thấy giọng nói nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể nghe hiểu tiếng nói, tiếng địa phương đối với bọn họ mà nói giống như điều viển vông, rất khó nắm được từ then chốt.

Lần này sợ cô của Lâm Tri Ngôn làm chuyện xấu xa nên Lăng Phi xung phong nhận làm sứ giả bảo vệ hoa, phối hợp với cô, nhỡ đâu tình thế không ổn còn tìm được cớ để rời đi.

Kỹ năng lái xe của Lăng Phi rất dũng mãnh, nhấn ga một cái, Lâm Tri Ngôn đã cảm nhận được cảm giác đẩy lưng trong truyền thuyết.

[Phi Phi, cậu đi chậm thôi!]

“Xuỵt, đừng nói chuyện với tớ! Tớ vừa mới lấy chiếc xe này, còn chưa quen lắm đâu… Ơ, hạ cửa sổ ở đâu nhỉ?”

Lăng Phi luống cuống tay chân, tiện tay ấn một nút nhưng lại nhầm thành mở cần gạt nước.

Vì thế Lâm Tri Ngôn im lặng nắm chặt dây an toàn, không dám làm cô ấy phân tâm.

Vốn dĩ mất bốn mươi phút lái xe, cuối cùng chỉ còn nửa tiếng.

Lăng Phi quẹo xe vào chỗ đậu, đít xe xiêu vẹo, chiếm cả một khoảng của chỗ đậu xe bên cạnh. Cô ấy không quan tâm, thay đôi giày cao gót tám phân rồi bước xuống xe.

Đầu óc Lâm Tri Ngôn choáng váng, chỉ vào điện thoại di động.

Lăng Phi đeo kính râm của Maillard, vừa chụp ảnh tay vừa ra hiệu OK: "Yên tâm đi, tớ ngồi ngay trong quán cà phê nổi tiếng trên mạng này, chờ lệnh bất cứ lúc nào. Đảm bảo cậu vừa gửi tin nhắn, tớ sẽ lập tức gọi điện thoại, tìm cớ giải cứu cậu khỏi bữa ăn."

Trong phòng riêng ở tầng hai, vừa đẩy cửa ra, tiếng đám đàn ông khoác lác, ầm ĩ đã đập vào mặt.

Chú kẹp điếu thuốc lá trong tay ngồi ở ghế đầu, cô ngồi bên cạnh, em họ thì cầm điện thoại trốn thật xa, hiển nhiên là vì không ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc, những người còn lại Lâm Tri Ngôn không quen ai cả.

“Ôi, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến luôn.” Vẻ mặt cô tươi cười, vì quá gắng sức nên trông có vẻ giả dối.

Bà ta đứng dậy lôi kéo cánh tay Lâm Tri Ngôn, giới thiệu với người trẻ ở bên cạnh: “Đây là cháu gái tôi, tên là Lâm Tri Ngôn, năm nay mới tốt nghiệp đại học. Cháu gái, đây là con trai của bạn tốt nhất của chú, tên là Tiền Kiện.”

Vẻ mặt Lâm Tri Ngôn mờ mịt nhìn về phía người đàn ông, sau lưng anh ta đặt một chiếc gậy ba-toong dựa vào tường.

“Xin chào xin chào! Chân tôi không tiện lắm nên không đứng lên chào hỏi được, xin người đẹp Lâm thứ lỗi.”

Tiền Kiện không giấu nổi sự vui mừng trong mắt, tâng bốc nói: “Gen của nhà dì Lâm tốt thật đấy, dì đã xinh đẹp có khí chất rồi mà cháu gái cũng là mỹ nhân.”

“Ôi miệng lưỡi của thằng nhóc này thật biết nói chuyện. Cháu gái dì ngoại trừ tai không nghe được, không thích nói chuyện thì cả người đều không có khuyết điểm nào khác.”

Lâm Tri Ngôn đã hiểu, bà ta gọi đến ăn tiệc sinh nhật là giả, sự thật là làm mai mối.

Không để cho cô có cơ hội từ chối cự tuyệt, bà ta đã nhận lấy quà mà cô mang đến, sau đó gọi nhân viên phục vụ và nói: “Người đông đủ cả rồi, gọi món ăn lên đi.”

Món chính lần lượt được bưng lên, khi ăn cơm ánh mắt của Tiền Kiện vẫn nhìn Lâm Tri Ngôn, hiển nhiên là vô cùng hài lòng về diện mạo của cô.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Hoắc Thuật, hỏi cô: [Cô Lâm, mọi chuyện có thuận lợi không?]

Lâm Tri Ngôn giống như nắng hạn gặp mưa rào, cúi đầu trả lời: [Không ổn lắm! TAT quả nhiên bị lừa đến xem mắt! Tôi phải lấy cớ để rời đi.]

Bên kia im lặng một lúc rồi lại trả lời: [Cô có cần giúp đỡ không?]

“Cô Lâm này, dì nói cô đang làm công việc phụ trách tắm rửa, cô vẫn chưa có bạn trai đúng không?”

Tiền Kiện mở miệng bắt chuyện, cắt ngang cuộc trò chuyện của Lâm Tri Ngôn.

Cô đành phải tạm thời cất điện thoại vào trong túi, vùi đầu gắp rau, giả vờ như mình không nghe thấy, môi trường ồn ào làm cho của lỗ tai của cô rất không thoải mái.

“Cháu gái dì tính cách điềm đạm, ít nói, không biết nói chuyện.”

Bà ta tiếp lời, biết Lâm Tri Ngôn nghe không rõ nên cũng chẳng kiêng dè: “Người phụ trách tắm rửa cũng tốt, biết chăm sóc người khác, nghe nói bình thường đều tiếp xúc với một số người hành động không tiện, với tình huống của cháu… Không phải xứng đôi quá sao.”

“Dì Lâm cứ nói đùa, còn không biết người ta có để mắt tới cháu không.”

“Sao lại không chứ! Cháu có nhà, có công việc, điều kiện không tồi nha.”

“Cũng bình thường thôi, tuy nhiên cũng được cái ổn định, vẫn đủ nuôi gia đình sống qua ngày. Nếu cháu có bạn gái, nhất định sẽ không nỡ để cô ấy phải đi làm ở bên ngoài, rất vất vả!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau một màn đẩy qua đẩy lại, Lâm Tri Ngôn xem như đã nghe hiểu, không ngờ người ta muốn nhân cơ hội xem mắt để tìm một bảo mẫu làm tất cả các công việc miễn phí?

Thật là ngột ngạt, Lâm Tri Ngôn lặng lẽ lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Lăng Phi thì lại nhìn thấy tin nhắn gửi tới ba phút trước của đối phương.

[Vãi! Tớ tức chết mất! Vừa mới có một tên ngốc đâm phải xe tớ! ! ! !]

Một loạt dấu chấm than, đủ để chứng minh lúc này Lăng Phi đang phát điên và tức giận đến mức nào.

Khi Lâm Tri Ngôn trả lời tin nhắn thì Lăng Phi đã không có động tĩnh gì nữa.

Bữa ăn được hơn nửa, Lâm Tri Ngôn lười xã giao, lại lo lắng cho tình huống của Lăng Phi bèn buông bát đũa xuống ra hiệu với cô: [Công ty có việc nên cháu đi trước.]

Chú buông chén rượu, rõ ràng bị mất hứng.

“Sao lại muốn đi? Có chuyện gì còn quan trọng hơn người thân của cháu? Cháu đúng thật là…”

Bà ta lải nhải xong, Lâm Tri Ngôn lại bưng chén rượu trắng trước mặt mình lên, đứng dậy sử dụng ngôn ngữ ký hiệu với chú: [Cô chú nuôi cháu một năm, cháu rất biết ơn, một ly này cháu nên kính hai người.]

Cô dùng rất nhiều ngôn ngữ ký hiệu tự nhiên, hai vợ chồng nhìn cũng có thể hiểu được phần lớn, sắc mặt dịu đi không ít.

Lời nói kế tiếp dùng thủ ngữ thì không ổn lắm, Lâm Tri Ngôn chuyển sang gửi qua WeChat trên điện thoại: [Nhưng từ lúc cháu có thể kiếm tiền tới nay, dịp lễ tết nào cũng tặng cho hai người không ít tiền lì xì nên gần như đã trả hết nợ. Cháu có cuộc sống riêng, có quyền lợi tự chọn bạn đời của mình, sẽ không làm phiền đến hai người bề trên phải bận lòng, hiếu kính chén rượu này xong, chúng ta không nợ gì nhau nữa.]

Nói xong cô ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chịu đựng vị vay xè xộc từ cổ họng lên mũi, úp ly rượu xuống mép bàn chào hỏi rồi xoay người vội vàng ra cửa.

Khách trên bàn nhìn không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, cũng không biết Lâm Tri Ngôn đã viết gì trong tin nhắn, đều ngơ ngác nhìn nhau.

Ngược lại sắc mặt cô chú lập tức trở nên vô cùng đặc sắc, Lâm Tri Ngôn không còn để ý tới bọn họ nữa.

Tính tình của cô tốt nhưng tuyệt đối sẽ không hèn nhát, trong lòng nhớ rõ ràng, mối quan hệ với người thân độc hại không cần thiết phải duy trì.

Vừa đi tới đầu cầu thang, bà ta đã đuổi theo và giữ chặt Lâm Tri Ngôn.

“Cháu trưởng thành, học nhiều đến mức ngu ngốc rồi ư, sao dám làm mất hứng bậc bề trên trong ngày quan trọng như vậy! Chúng ta sẽ hại cháu sao? Chẳng phải là có lòng tốt, thấy cháu lẻ loi một mình nên mới giới thiệu đối tượng cho cháu sao? Người ta có điểm nào không xứng với cháu hả!”

Lâm Tri Ngôn mím môi, dùng sức rút cánh tay ra, dưới sự ảnh hưởng của say xe và rượu trắng khiến cho đầu cô càng ngày càng mê man.

“Không tự nhìn xem tình trạng của bản thân cháu như nào, không ba không mẹ không bối cảnh, còn có thể tìm được người nào tốt hơn à?”

Bà ta chưa hết giận, còn muốn tiến lên kéo cô, cho đến khi có một giọng nói trong trẻo từ xa truyền tới.

“Cô Lâm, xử lý công việc ổn thỏa chưa?”

Máy trợ thính rửa sạch âm thanh này, mang tới cảm giác lạnh lẽo như kim loại.

Lâm Tri Ngôn ngẩng đầu, chỉ thấy Hoắc Thuật bước lên, xuất hiện rất đúng lúc.

Gương mặt đẹp đẽ, khí chất tao nhã, cực kỳ giống cảnh gặp lại nhau sau một thời gian dài trong phim điện ảnh.

“Người này là?”

Cô kiềm chế sự nóng nảy, giọng điệu cứng rắn.

[Ông chủ của cháu, đặc biệt đến đây để đón cháu.]

Lâm Tri Ngôn lập tức nhạy bén, nói xuôi theo lời Hoắc Thuật: [Cháu đã nói cháu có việc gấp rồi mà.]

Bà Lâm không muốn mất thể diện trước mặt người ngoài, nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn Hoắc Thuật một cái, sau đó trở về phòng ăn.

Cả người Lâm Tri Ngôn giống như được giải thoát khỏi vũng bùn, cơ thể nhẹ nhàng, ngay cả hô hấp cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

“Cô Lâm?”

Hoắc Thuật dựa vào tay vịn cầu thang, không biết đã nhìn thấy những gì.

[Tôi không sao.]

Lâm Tri Ngôn khoa tay múa chân ngôn ngữ ký hiệu theo bản năng nhưng kịp phản ứng lại, chuyển sang nhập chữ trên điện thoại: [Sao anh lại đến đây? Vừa rồi tôi còn tưởng mình tức giận đến hoa mắt cơ!]

Hoắc Thuật khẽ nhếch khóe môi: “Vừa khéo tôi ăn cơm ở gần đây, lo lắng khi thấy cô Lâm không trả lời tin nhắn nên đã tự quyết định.”

Anh luôn dịu dàng, quan tâm như vậy.

Trong lòng Lâm Tri Ngôn thấy hơi ấm áp, thở phào nhẹ nhõm: [Thật sự rất cảm ơn anh.]

Tinh tinh, tiếng tin nhắn WeChat của người cô vẫn chưa từ bỏ ý định.

Cô: [Cháu thêm Wechat của Tiền Kiện đi, tâm sự trước, đừng làm chú cháu khó xử!]

Lâm Tri Ngôn điềm nhiên như không xóa cô khỏi danh sách bạn bè, sau đó tìm WeChat của chú xóa luôn.

“Vẫn làm phiền cô à?” Hoắc Thuật hỏi.

Lâm Tri Ngôn lắc đầu, chuyển sang giao diện ghi chú: [Cô tôi vô cùng phiền phức, nhất quyết muốn tôi ở bên người đàn ông mà bà ta giới thiệu.]

Hoắc Thuật nhìn về phía hướng phòng riêng, vẻ mặt lạnh nhạt, con ngươi lại sâu không nhìn thấy đáy.

“Chú của cô hẳn là người gia trưởng đúng không?” Hoắc Thuật bỗng nhiên đề cập.

Lâm Tri Ngôn kinh ngạc: [Sao anh biết?]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi đoán thôi.”

Hoắc Thuật khẽ cười: “Cô Lâm đang chuẩn bị về nhà hay là lại đi shopping?”

Tiêu rồi!

Lâm Tri Ngôn đột nhiên nhớ tới, suýt nữa cô quên mất Lăng Phi!



Chỗ đỗ xe tạm thời dưới tầng, Lăng Phi đang bận rộn "Cãi nhau" với người khác.

Có một anh chàng tóc xoăn lái chiếc xe việt dã với những góc cạnh sắc nhọn, kiên quyết chen vào chỗ đỗ xe, kết quả đã đâm phải cửa xe phía sau của cô ấy.

“Xe này của cô sao? Kỹ thuật đỗ xe kiểu gì vật, chiếm hai chỗ rồi có biết không?”

Anh chàng tóc xoăn dường như rất kiêu ngạo, vừa thấy trên người Lăng Phi mặc toàn hàng hiệu thì nở nụ cười: “Đại gia à, chẳng trách lại đỗ xe xảo trá như vậy.”

Lăng Phi ghét nhất bị người khác kêu cô ấy là đại gia.

Chiếc xe này là quà tốt nghiệp đại học của ba mẹ cho cô ấy, mới vừa tới tay, vô cùng quý giá. Cô ấy trừng mắt nhìn cửa xe sau bị đâm một vết lõm to bằng móng tay mà khó thở, đau lòng đến mức tim đập loạn nhịp.

Không hấp màn thầu tranh giành danh tiếng, mối thù này không báo không phải quân tử.

Lăng Phi đảo mắt, đưa tay lên vén tóc sang một bên, để lộ ra ốc tai điện tử cấy sau tai, khoa tay múa chân tùy tiện ngôn ngữ ký hiệu với anh chàng tóc xoăn.

"?"

Lạc Nhất Minh ngây người, dáng vẻ kiêu ngạo lập tức giảm đi một nửa: “Không phải chứ, lại là một người điếc? Đúng là phạm Thái Tuế mà, gần đây sao cứ gặp phải người tàn tật thế nhỉ.”

Anh mới tàn tật, cả nhà anh đều tàn tật.

Lăng Phi dùng ngôn ngữ ký hiệu rất nhanh, ân cần hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của anh chàng tóc xoăn một lượt.

Người đi ngang qua đều liếc nhìn, có lẽ tưởng con nhà giàu nào đó ỷ thế hiếp người, chèn ép những người yếu thế.

“Tôi phục cô rồi đấy, cô đúng là biết cách làm cho người ta áy náy.”

Lạc Nhất Minh lau chóp mũi: “Được rồi được rồi, cô đừng kết ấn nữa, tôi nhìn không hiểu đâu. Vừa rồi là do tôi lỗ mãng, tuy nhiên kỹ thuật đỗ xe xiêu vẹo này của cô, không bị cọ trầy xước mới là lạ… Cứ nói xử lý như thế nào đi, bồi thường tiền à?”

Trong lòng Lăng Phi thầm thấy phỉ nhổ, còn chưa thấy cái hãng xe rách nát này của anh ta bao giờ, liệu có bồi thường nổi không?

Lâm Tri Ngôn tạm biệt Hoắc Thuật rồi vội vàng xuống tầng. Ra tới ngoài đã thấy Lăng Phi đang khoa tay múa chân loạn xạ với Lạc Nhất Minh.

“Lâm Tri Ngôn?”

Lạc Nhất Minh như gặp được cứu tinh, cũng không để ý sao Lâm Tri Ngôn lại ở đây: “Cô tới thật đúng lúc, mau tới phiên dịch cho tôi, chị gái này khoa tay múa chân cái gì vậy?”

Lâm Tri Ngôn lo lắng vỗ vai Lăng Phi: [Phi Phi, cậu không sao chứ?]

[Người không bận gì. Tớ gặp phải một tên ngốc, đâm vào cửa xe của tớ, còn dám châm biếm tớ là nhà giàu mới nổi!]

Lăng Phi khinh thường, dùng ngôn ngữ ký hiệu mới lạ mã hóa trò chuyện.

Lâm Tri Ngôn đã hiểu, Lăng Phi đang cố ý trêu chọc Lạc Nhất Minh.

Chiêu độc địa này quả thật hiệu quả, Lạc Nhất Minh gần chết chìm trong ánh mắt của bàn dân thiên hạ, đây là lần đầu tiên Lâm Tri Ngôn thấy anh ấy phải chịu thua.

“Chuyện gì vậy, hai người quen nhau à?” Lạc Nhất Minh không ngừng nhìn hai người.

[Đúng vậy, anh Lạc, Lăng Phi là bạn thân của tôi.]

Lâm Tri Ngôn cầm điện thoại bất đắc dĩ mỉm cười, cũng không vạch trần trò lừa của Lăng Phi.

“Quên đi, đừng nói lời vô nghĩa với anh ta.”

Lăng Phi chơi đủ rồi, kéo kính râm trên đầu xuống: “Ngôn Ngôn, chúng ta đi thôi.”

“? ? ?”

Lạc Nhất Minh nghi ngờ mình nghe nhầm, trừng mắt: “Từ từ, có phải cô vừa nói chuyện đúng không? !”

Cửa kính xe chỗ người lái chậm rãi hạ xuống, Lăng Phi hãnh diện, thè lưỡi làm mặt quỷ với Lạc Nhất Minh.

“…”

Chiếc xe đỏ rực kiêu ngạo rời đi, để lại Lạc Nhất Minh đứng ngơ ngác tại chỗ.



Trong phòng riêng trên tầng hai của nhà hàng Trung Hoa, Lạc Nhất Minh đẩy cửa tiến vào, tức giận ngồi phịch xuống ghế.

Không nói lời nào, trước tiên nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.

“… Thật là xui xẻo, làm em tức giận đến no luôn rồi.”

Lạc Nhất Minh nhìn thấy trái ớt màu đỏ trong chiếc đĩa mạ vàng, nhíu mày: “Ồ, cái này phải cay thấu trời! Anh, em nhớ anh không ăn được cay mà, sao lại nhất định muốn tới đây ăn cơm?”

Hoắc Thuật bàn giao công việc xong, thản nhiên đặt điện thoại xuống.

“Đại khái là vì, để loại trừ ảnh hưởng của đại lượng biến thiên không liên quan đế số liệu thí nghiệm.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Số ký tự: 0