Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Chương 31

2024-10-07 10:18:49

Lâm Tri Ngôn nhìn chằm chằm vào dòng chữ này, trái tim đập liên hồi như nổi trống.

Không thể nào từ chối. Cô ôm đầu gối ngồi xổm ở góc tường, vùi mặt vào khuỷu tay, hít một hơi thật sâu rồi mới đáp lại một chữ "Được.”

Lâm Tri Ngôn: [Bữa tối đêm giao thừa nên có gì? Chúng ta ăn ở nhà đi, lâu lắm rồi em chưa đón Tết tại nhà.]

Shu: [Anh sao cũng được.]

Lâm Tri Ngôn: [Lẩu thì sao? Đến Sơn Thành không thể không ăn lẩu, náo nhiệt thật! Nếu anh không ăn được cay thì chúng ta có thể làm nồi lẩu uyên ương.]

Shu: [Được.]

Shu: [Em cần cái gì, anh sẽ cử người chuẩn bị trước.]

Lâm Tri Ngôn xung phong nhận việc: [Chỉ cần chuẩn bị một cái nồi là được, em sẽ mua những nguyên liệu khác. Bàn về ăn lẩu, chắc chắn người địa phương như em rành nhất.]

Shu: [Được, vậy anh sẽ đi theo Yêu Yêu hưởng phúc. [Mỉm cười]]

Sau khi quyết định lộ trình, Lâm Tri Ngôn không thể nghỉ ngơi dù chỉ một giây, cô ổn định bọn trẻ xong, sau đó dọn dẹp lớp học rồi đi đến nhà ăn tìm dì viện trưởng.

Dì viện trưởng đang cùng người nhà nhào bột, nhìn thấy cô đi vào liền bảo: "Tiểu Ngôn, cháu đến đúng lúc lắm, lại đây cùng làm sủi cảo đi!"

Lâm Tri Ngôn xua tay và mỉm cười gõ phím: [Dì viện trưởng ơi, tối nay cháu không ở lại ăn sủi cảo đâu. Ngày mai cháu sẽ quay lại chúc Tết dì nhé.]

Dì viện trưởng nheo đôi mắt già nua nhìn vào màn hình, thoáng chốc ngạc nhiên: "Sao lại thế?"

Hai má Lâm Tri Ngôn hơi đỏ lên, cô vùi cằm vào trong chiếc khăn quàng cổ: [Cháu hẹn bạn cùng nhau đón Tết ạ.]

"Bạn..."

Dì viện trưởng kịp thời phản ứng lại, bấy giờ cười đến tận mang tai: "Chà, vậy thì tốt! Cháu đừng vội, mau về thay quần áo đi, đi đường nhớ chú ý an toàn nhé!"

Lâm Tri Ngôn cất điện thoại di động vào túi, nghe tiếng cười không hề có ác ý của dì viện trưởng và gia đình dì ấy, cô vẫy tay rồi chạy ra ngoài như thể đang chạy trốn.

Nhân lúc siêu thị gần đó vẫn mở cửa, Lâm Tri Ngôn mua nguyên liệu làm món lẩu bằng tốc độ nhanh nhất. Vừa đến ven đường, cô đã nhìn thấy chiếc xe màu đen bóng loáng của Hoắc Thuật đang chậm rãi dừng lại.

"Nhiều vậy ư? Xem ra định ăn từ năm nay đến sang năm."

Hoắc Thuật mở cửa bước xuống xe, đón lấy hai túi nguyên liệu lớn từ tay Lâm Tri Ngôn, dễ dàng bỏ vào ghế sau.

Lâm Tri Ngôn mỉm cười, cô cúi xuống ngồi vào ghế phụ, giơ tay vén mái tóc bồng bềnh ra sau tai. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác mềm có nút sừng màu trắng nhạt với một chiếc váy kiểu Pháp, để lộ bắp chân cân đối. Chiếc khăn quàng đỏ và mũ nồi càng làm tăng thêm sự dịu dàng cho cảm giác vui tươi đón năm mới này.

Đến biệt thự, Lâm Tri Ngôn đem mọi thứ trong túi bỏ vào tủ lạnh, dường như nhớ tới điều gì, cô hỏi: [Anh đã dán câu đối Tết chưa?]

Hoắc Thuật pha cho cô một tách cà phê nóng, nghe vậy bèn giật mình.

Lâm Tri Ngôn bày ra vẻ mặt "Biết ngay là anh quên", sau đó quay người lấy một xấp giấy đỏ từ trong túi ra, cô mở ra xem, quả đúng là một đôi câu đối viết tay cùng hai chữ phúc.

Làm sao có thể đón Tết mà thiếu không khí Tết được?

Lâm Tri Ngôn chỉ vào cửa và làm động tác dán tranh, Hoắc Thuật mỉm cười đi tới, nắm tay cô nói: "Cùng dán nhé."

Đến cổng, Lâm Tri Ngôn dán hai chữ "Phúc" bằng băng keo hai mặt. Dáng người Hoắc Thuật cao lớn, dán một câu đối ở bên cạnh, còn tấm biển ngang trên khung cửa vẫn chưa được dán.

Lâm Tri Ngôn lùi lại một bước để kiểm tra độ cao của khung cửa, lấy điện thoại di động ra và gõ: [Để em lấy ghế đẩu đến.]

“Không cần đâu, để anh cõng em lên.”

Lâm Tri Ngôn còn chưa kịp phản ứng ý trong câu này của anh thì đã cảm nhận được eo mình bị ôm chặt, sau đó hai chân nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất, cảm giác mất trọng lượng đột nhiên truyền đến...

Hoắc Thuật vậy mà ôm lấy eo cô, nhấc cô lên một cách dễ dàng.

"Đủ chưa? Em có muốn cao hơn không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hô hấp của Hoắc Thuật đều đặn, không hề gặp chút khó khăn nào.

[Đủ rồi, đủ rồi!]

Lâm Tri Ngôn vội vàng ra hiệu, cố kìm chế nhịp tim đang rối loạn vì không trọng lượng, cô cầm biểu ngữ lên, vuốt phẳng nó từng chút một từ trái sang phải.

Sau khi dán xong, cô vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Hoắc Thuật ra hiệu, Hoắc Thuật rất ăn ý mà đặt cô xuống đất, anh cũng không vội buông cô ra mà vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô từ đằng sau, anh tựa cằm lên vai cô, vuốt ve như gần như xa.

Lâm Tri Ngôn thực sự đỏ mặt, mãi đến khi bụng cô không tự chủ mà kháng nghị.

Hoắc Thuật mới cười nhẹ, buông cô ra và nói: "Đi thôi, vào nhà ăn cơm."

Hoắc Thuật cẩn thận chuẩn bị một nồi lẩu uyên ương điện kiểu gia đình, một bên là nước lèo đỏ ngập ớt đang sôi, một bên là nồi nước hầm xương cơ bản, cái nồi kia đang bốc hơi nóng ùng ục trên chiếc bàn ăn đắt tiền.

Thịt và rau được đặt riêng trên bàn, Lâm Tri Ngôn cởi áo khoác và khăn quàng cổ, khéo léo chuẩn bị nước chấm tự làm và bắt đầu dọn từng miếng thịt thái mỏng lên.

Khi nhìn thấy đĩa sách bò được cắt thành từng miếng, Hoắc Thuật khẽ cau mày.

Lâm Tri Ngôn nhìn thoáng qua, cắn đũa và gõ chữ: [Nồi lẩu mà không có sách bò thì không có linh hồn, anh có muốn nếm thử không? Tay nghề hâm sách bò của em rất khá đấy.]

Hoắc Thuật hiếm khi tỏ ra do dự, cuối cùng cũng bưng bát nhận lấy miếng màu nâu xám nóng hổi và ​​mỏng manh giống như miếng giẻ lau kia.

Hương vị vào trong miệng không lạ như anh tưởng tượng, vừa mềm mại lại vừa sảng khoái, tạm thời coi như không tệ, tuy nhiên Hoắc Thuật chỉ nếm thử một cách lịch sự, chứ không hề nhận đũa thứ hai.

Trời đã tối hẳn, TV trong phòng khách đang phát nhạc chuẩn bị cho Gala Lễ hội mùa xuân, bối cảnh âm nhạc rất sôi động.

Lâm Tri Ngôn quả thực ăn cay khá cừ. Cô cuộn thức ăn nóng vào nước chấm với mì ớt và đưa thẳng vào miệng. Môi cô cũng đỏ bừng theo, hơi nóng khiến đôi má trắng nõn của cô ửng hồng một cách tinh tế. Rõ ràng cô thích ăn cay như vậy nhưng làn da của cô lại rất đẹp.

Cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Thuật, Lâm Tri Ngôn dừng động tác vớt đồ ăn lại, hỏi anh: [Sao anh không ăn nữa? Còn nhiều đồ ăn lắm đấy.]

"Hình như đây là lần đầu tiên anh chính thức đón Tết Trung Quốc."

Mười ngón tay của Hoắc Thuật đan vào nhau và đặt dưới cằm, nghiêm túc nhìn cô nói.

Lâm Tri Ngôn nhìn bữa lẩu đơn giản trước mặt, nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc: Đây mà được coi là chính thức sao?

[Ba mẹ anh chưa bao giờ ăn Tết cùng anh dù chỉ một lần sao?]

“Tết Trung Quốc không mấy phổ biến ở nước ngoài, huống chi bà Bạch còn tham gia nhiều câu lạc bộ cao cấp, ngày nào cũng xã giao, hiếm khi ở nhà. Về phần ông cụ thì càng không thể, đã nhiều năm rồi, ngay cả tư tư cách vào nhà anh còn chẳng có.”

Hoắc Thuật hiếm khi nhắc đến ba mẹ mình, thỉnh thoảng có một hai lần, nó khiến Lâm Tri Ngôn có cảm giác xa lạ khó chạm tới. Điều này đúng với trải nghiệm cuộc sống phức tạp của anh, những mối quan hệ họ hàng thờ ơ của anh cũng vậy.

"Nhưng bây giờ ổn rồi, anh có Yêu Yêu ở bên."

Hoắc Thuật khiến cô thu hồi suy nghĩ, ánh mắt dịu dàng.

Trong lòng Lâm Tri Ngôn cũng dịu lại, vớt thịt bò đã chín ra gắp vào bát của anh, giơ ngón tay gõ chữ: [Nhà anh rộng như vậy, nếu ở một mình cô đơn thì có thể nuôi chó con để bầu bạn.]

Hoắc Thuật nhận lấy bát và nói: “Anh không muốn nuôi chó.”

Lâm Tri Ngôn hơi ngạc nhiên: [Chẳng phải trước đây nhà anh nuôi một chú chó chăn cừu Đức sao?]

Cô còn cho rằng Hoắc Thuật thích chó nữa cơ.

"Đó là quà sinh nhật bà Bạch tặng Nana, nó không có tình cảm với anh."

Hoắc Thuật mất hứng nói: “Lần nào về nhà nó cũng sủa anh.”

Hơn nữa, chỉ sủa với mỗi mình anh.

[Tại sao vậy?]

Lâm Tri Ngôn khó hiểu, theo lý thuyết mà nói, giống cho chăn cừu Đức rất thông minh và trung thành, còn biết bảo vệ chủ của mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ai mà biết được. Anh nghe nói loài chó có thể cảm nhận được từ trường mà con người không thể phát hiện được. Có lẽ chúng cảm nhận được có mối nguy hiểm nào đó đang đến gần."

[Vậy nuôi con mèo cũng được này, chỉ là trong nhà có quá nhiều cửa sổ nên việc nhốt chúng có hơi phiền toái.]

"Anh không nuôi gì cả."

Hoắc Thuật nhướng mi, khẽ mỉm cười: “Anh có có em ở bên là đủ rồi.”

Lâm Tri Ngôn mím môi, chẳng nên thân mà đỏ tai.

Gala lễ hội mùa xuân đã bắt đầu, người ca hát và nhảy múa vẫn nhiều như mọi năm, Lâm Tri Ngôn và Hoắc Thuật cùng nhau dọn dẹp đồ ăn thừa, ném bát đĩa bẩn vào máy rửa chén và lấy một đĩa quýt đường trong tủ lạnh ra.

Truyền thống của nhà họ Lâm là không thể xem Gala lễ hội mùa xuân mà không có hạt dưa và quýt đường.

Tuy nhiên, khi cau mày và ngửi thấy mùi lẩu trên quần áo của mình, Lâm Tri Ngôn lại gặp rắc rối.

Cô sẽ tuyệt đối không cho phép mình ngồi trên chiếc ghế sofa cao cấp, sạch sẽ và thoải mái này của nhà họ Hoắc với cả người đầy mùi lẩu.

Hoắc Thuật từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Lâm Tri Ngôn đang cầm đĩa trái cây đứng lưỡng lự ở đó không khỏi bật cười: “Thấy khó chịu quá à, vậy lên phòng tắm trên lầu tắm đi. Trong tủ kính có đồ vệ sinh cá nhân chưa dùng đấy."

Phòng tắm công cộng ở tầng một được sửa sang lại để Hoắc Y Na dễ dàng sử dụng, trong phòng tắm kê một chiếc ghế dựa, người bình thường đi vào rất khó quay người. Đương nhiên Lâm Tri Ngôn không có ý muốn chiếm dụng bồn tắm lớn của cô ấy, nghĩ ngợi một hồi, cô thấy lên lầu vẫn thoả đáng hơn.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tri Ngôn vào phòng ngủ của Hoắc Thuật.

Mọi thứ có thể tiếp cận trên tầng hai đều đã được mở, toàn bộ không gian đặc biệt rộng rãi. Bên cạnh phòng khách đơn giản và hiện đại là một phòng làm việc nửa mở. Trên chiếc bàn dài có đặt vài cái máy tính mỏng, bàn phím cơ đang tỏa sáng, giống như một khung cảnh công nghệ cao trong một bộ phim khoa học viễn tưởng, giá sách phong phú càng khiến Lâm Tri Ngôn có ảo giác như đang ở trong thư viện.

Xa hơn bên trong là phòng tắm và phòng ngủ lớn cùng phòng thay đồ.

Lâm Tri Ngôn đẩy cửa phòng tắm ra, cô lại gặp phải chuyện khó xử.

"Sao vậy?"

Hoắc Thuật mở tủ kính, lấy ra một chiếc khăn sạch và bàn chải đánh răng.

Nên nói thế nào đây?

Lâm Tri Ngôn cầm điện thoại một lúc lâu mới chậm rãi gõ chữ: [Em không mang theo đồ lót để thay.]

Hoắc Thuật khẽ giật mình, nói: “Ở đây đợi anh một lát.”

Hoắc Thuật đi xuống lầu, ba phút sau anh quay lại cùng với một túi đồ lót nữ dùng một lần trên tay.

Lâm Tri Ngôn nhận lấy, sau đó mở đôi mắt hình quả hạnh ra, nhướng mày nhìn anh.

Hoắc Thuật tựa hồ nhìn thấy một đôi tai thỏ lông xù dựng đứng trên đỉnh đầu cô, thái độ cảnh giác thẩm vấn.

Anh hợp tác giơ tay lên, nở nụ cười hồn nhiên nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, nó của Nana đó, mượn dùng lúc khẩn cấp thôi."

Sau đó đôi tai thỏ cảnh giác của cô cụp xuống, cô nhẹ nhàng mím môi, quay người đóng cửa phòng tắm lại.

Lâm Tri Ngôn thoải mái tắm nước nóng, sấy tóc một lúc, khi cô ôm chiếc áo choàng tắm dày đi ra ngoài, Hoắc Thuật đang ngồi tại bàn đọc sách, anh quay lưng về phía cô, trầm ngâm suy nghĩ về văn bản trên máy tính.

Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng trong phòng tắm, anh nhanh chóng tắt màn hình, tựa vào chiếc ghế kỹ thuật tối màu rồi xoay người lại.

Hoắc Thuật cũng đã gội đầu sạch sẽ, mái tóc hơi ẩm buông xõa trên lông mày, anh mặc chiếc áo len trễ vai do Lâm Tri Ngôn tự tay đan, cả người mang hơi thở trẻ trung sảng khoái của thiếu niên.

Trong căn phòng trống trải, ánh đèn lờ mờ và mùi tắm thoang thoảng bao quanh trai đơn gái chiếc, khiến người ta khó mà không cảm thấy bồn chồn.

Lâm Tri Ngôn lề mề đi tới, đang do dự có nên quay về chung cư hay không thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hoắc Thuật truyền đến: “Đêm nay ở lại đây đi, Yêu Yêu.”

Anh đứng dậy, đưa tay vén sợi tóc mai trên thái dương của cô, ánh mắt rơi vào vùng da cổ đã được ngâm trong nước nóng hơi ửng đỏ, cực kỳ thân mật và sâu lắng.

"Anh muốn em là người đón cái Tết đầu tiên với anh sau khi trở về Trung Quốc."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Số ký tự: 0