Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Chương 37

2024-10-07 10:18:49

"Bé yêu à lại đây, tớ dạy cậu cách đẩy bóng!" Lăng Phi xung phong nhận việc.

Cô ấy mặc chiếc váy trắng phối với tất dài cùng màu, ưu thế chân dài được phát huy hết mức.

Lâm Tri Ngôn nhìn Hoắc Thuật đang chọn gậy, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Lạc Nhất Minh ở bên cạnh xen vào: "Với cái môn võ mèo cào của cô thì đừng dạy hư người ta như vậy."

Lăng Phi vốn có khúc mắc với anh ấy nên cô ấy lập tức chế nhạo lại: "Trình độ của tôi mèo cào thì của anh là con gì cào?"

Lạc Nhất Minh cười nói: "Cô dám so một trận không?"

Lăng Phi mỉm cười, sau đó cô ấy chống hai tay lên gậy golf.

"Đừng khích tôi. Đòi đấu với một đứa con gái, anh có biết xấu hổ không?"

". . ."

Lạc Nhất Minh hơi ngơ, sao cô gái này không đi theo lẽ thường nhỉ?

Hoắc Thuật vừa dạy Lâm Tri Ngôn vung gậy vừa trò chuyện với người đàn ông tóc vàng tên Vincent bằng tiếng Anh.

Khả năng nghe tiếng anh của Lâm Tri Ngôn rất kém, cô chỉ có thể lờ mờ đoán được hai người họ đang nói gì đó liên quan đến kỹ thuật y sinh, cô nghe hiểu được vài thuật ngữ liên quan đến chuyên môn vì phẫu thuật cấy ốc tai điện tử mà cô đã trải qua cũng là kỹ thuật y sinh.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, tầng mây che khuất mặt trời, gió hơi nổi lên do đó Lăng Phi đề nghị đổi sang hoạt động trong nhà, chơi golf hoài cũng không thú vị.

"Vậy chúng ta đến trường bắn bên cạnh đi!"

Lạc Nhất Minh mỉm cười đề nghị: "Trình độ thiện xạ của anh Thuật thiếu chút nữa là lọt vào đội tuyển quốc gia đấy."

Lâm Tri Ngôn vốn hơi mệt mỏi, cô ngồi trên ghế dưới mái che uống nước trái cây, nghe nói như vậy thì bỗng trở nên hứng thú

Cô cũng muốn biết trình độ thiếu chút nữa vào đội tuyển quốc gia là như thế nào.

Hoắc Thuật thấy mắt cô như sáng lên đành mỉm cười đồng ý.

Trong sân bắn chủ yếu có hai loại súng hơi ngắn và súng trường hơi, cần đeo kính bảo hộ chuyên nghiệp.

"Khẩu súng hơi ngắn này là loại trữ khí, có thể bắn liên tục, không cần dừng lại đổi băng đạn."

Hoắc Thuật dạy Lâm Tri Ngôn thế đứng, đốt ngón tay mảnh khảnh nắm lấy bàn tay cầm súng của cô, hướng dẫn cô nhắm vào mục tiêu điện tử cách đó mười mét: "Nghiêng người, ổn định tay, hít thở… Bắn!"

Lâm Tri Ngôn bóp cò, sau một tiếng nổ giòn tan, cô đã bắn trúng hồng tâm.

“Wao! Bé yêu tuyệt lắm!"

Lăng Phi ở bên cạnh cố tình vỗ tay thật to.

Lâm Tri Ngôn thích thú, cô tháo kính đến bên cạnh xem Hoắc Thuật chơi. Hơn nữa Linh Phi cũng không có hứng thú với bắn súng, cô không thể để chị em tốt một mình được.

Lâm Tri Ngôn lấy hai chai soda trái cây ngồi ở quầy bar nhỏ bên ngoài với Lăng Phi, nhìn ba người đàn ông thi đấu qua lớp kính.

Tư thế cầm súng của Hoắc Thuật rất lạnh lùng, kính bảo hộ trong suốt đặt trên sống mũi làm tăng thêm chút lạnh lùng bình tĩnh cho khuôn mặt anh. Nhìn anh có vẻ bất cần nhưng động tác của bàn tay lại liền mạch nhất quán, nhắm thẳng bóp cò không có chút do dự nào.

Kiên quyết, bình tĩnh, không dao động, như thể không có gì trên thế giới có thể lay chuyển ý chí của anh.

"Đúng là đàn ông đẹp nhất khi họ nghiêm túc mà."

Lăng Phi cắn ống hút trong chai thủy tinh thở dài, sau đó liếc nhìn người đang gặm móng tay trong góc, nói đầy ẩn ý: "Nhưng đàn ông quá đẹp trai cũng không phải là chuyện tốt, cậu cũng không phải là người duy nhất bị thu hút."

Lâm Tri Ngôn nhìn theo tầm mắt của Lăng Phi, đối diện với đôi mắt xanh lục lạnh lùng của May.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cô gái này thật kỳ lạ, cô ta đã nhìn chằm chằm cậu từ lúc trên sân golf đến giờ, ánh mắt như muốn xẻ thịt cậu luôn ấy."

[Đây là lần đầu tiên tớ gặp cô ấy, tớ cũng chưa từng chọc gì cô ấy.]

“Có lẽ không phải do cậu chọc cô ta mà là…”

Lăng Phi liếc nhìn Hoắc Thuật trong trường bắn: "Không lẽ coi trọng anh nhà cậu nên xem cậu là tình địch chăng? Tớ nghe nói cô ta là nữ thiên tài của Đại học M, tại sao lại nhỏ nhen vậy."

[Cô ấy có bạn trai rồi, là người đàn ông tóc vàng to lớn bên cạnh. ]

"Ầy, mối quan hệ giữa mấy người nước ngoài loạn lắm, nhất là những sinh viên có thành tích cao như họ thì mạch não càng không bình thường."

Lăng Phi tự vẽ kịch bản drama "Anh ấy yêu cô ấy, cô ấy yêu anh ta, nhưng anh ta yêu cô khác" trong đầu, sau đó ôm bụng: "Không được không được, tớ nhịn hết nổi rồi, tớ phải đi vệ sinh."

Lâm Tri Ngôn đặt nước trái cây xuống, nói bằng ngôn ngữ ký hiệu: [ Tớ đi với cậu. ]

Hai người quay lưng rời đi không để ý May đang cầm gậy golf đi theo.

Cây gậy kéo lê trên mặt đất, phát ra âm thanh cực nhẹ. Nhưng hai người khiếm thính không nhạy cảm với việc phát hiện âm thanh như người bình thường nên đương nhiên họ không "nghe thấy" tiếng động phía sau mình.

Nhân lúc Lăng Phi đi vệ sinh, Lâm Tri Ngôn rửa tay ở bồn rửa tay bên ngoài, cô vừa ngẩng đầu thì thấy một bóng người âm u trong gương.

Lâm Tri Ngôn chưa kịp phản ứng thì May đã giơ cây gậy lên.

Không chần chờ đập ngay sau gáy cô!

Trái tim cô dường như ngừng đập ngay lúc đó!

Cô vô thức quay đầu né tránh, sau đó chợt nhận ra cú đánh như trong tưởng tượng không trúng mình…

Bàn tay với khớp xương rõ ràng vươn đến giữ chặt cánh tay May.

Lâm Tri Ngôn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Thuật, mu bàn tay dùng lực lớn đến mức nổi gân xanh.

May bị đau thả gậy ra.

"Be careful."

Ánh mắt Hoắc Thuật lạnh như băng, lạnh lùng nói.

"Cô ta đụng vào chỗ nào?"

Hoắc Thuật bước qua May với vẻ mặt giận dữ, nắm lấy tay Lâm Tri Ngôn.

Tay cô ẩm ướt và lạnh lẽo, đôi môi mím nhẹ, sự hoảng sợ khó hiểu trong mắt cô vẫn chưa tan biến, dường như cô không hiểu tại sao người phụ nữ xa lạ tên May này lại đột nhiên đánh lén.

Đúng là khiến người ta sợ hãi…

Ánh mắt Hoắc Thuật thoáng chốc trở nên sâu thẳm, sự khó chịu trong trái tim lên đến đỉnh điểm chưa từng có, dường như có cái gì đó ngang ngược sắp phá vỡ xiềng xích chui ra.

Sắc mặt anh lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía May nói gì đó, vẻ mặt cô ta lập tức thay đổi.

Lác Nhất Minh và Vincent nghe thấy âm thanh cũng nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy hiện trường căng thẳng như vậy, cả hai đều không biết làm sao.

Vincent là người đầu tiên phản ứng, nắm lấy vai May cười hòa giải, Hoắc Thuật lạnh giọng nói: “Coi chừng người phụ nữ của cậu cho tốt, nếu không cậu biết tôi sẽ làm gì rồi đấy."

Nói xong anh mặc kệ sắc mặt của mọi người, kéo Lâm Tri Ngôn ra ngoài.

"How do you dare this!"

Phía sau lưng truyền đến tiếng gào thét tuyệt vọng của May: Sao anh lại trở nên như vậy!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô ta không bình tĩnh nữa, trở nên vô cùng dữ tợn điên cuồng, khàn giọng hét lên với Hoắc Thuật: "Listen, we're a team, total brainiacs, ruling the world, right? What's key for a genius? Staying sharp. Anything messing with our focus needs to go, kaput. You're acting like a clown, and I'm putting an end to it. (Chúng ta mới là đồng đội, là thiên tài, chúa tể của thế giới! Điều quan trọng nhất đối với một thiên tài là gì? Đó là một bộ não tỉnh táo và khôn ngoan, bất cứ điều gì làm dao động tâm trí của chúng ta đều nên bị gạt bỏ, tôi tuyệt đối không bao giờ cho phép anh trở thành một kẻ ngốc theo đuổi tình yêu! Không bao giờ!)"

Nói đến mức kích động, cô ta đạp văng chiếc ghế, khuôn mặt vặn vẹo chỉ vào Lâm Tri Ngôn ở phía sau Hoắc Thuật: "That woman has too much influence on you. She's nothing more than a subject!"

Lâm Tri Ngôn hiểu câu này.

Cô ta nói: Người phụ nữ này ảnh hưởng đến anh quá nhiều, cô ta chỉ là một đối tượng thí nghiệm!

Đối tượng thí nghiệm…

Dường như Lâm Tri Ngôn bị thứ gì đó đánh trúng linh hồn, không hiểu sao cô lại nhớ đến văn bản trên máy tính của Hoắc Thuật cô nhìn thấy vào đêm giao thừa hôm đó.

[Mẫu thí nghiệm số 003]

Không biết lời nói nào của May chạm đến đến điều cấm kỵ của Hoắc Thuật, ánh mắt anh đột nhiên thay đổi, anh từ từ cầm lấy khẩu súng hơi ngắn trên bàn.

Sau đó chĩa thẳng nòng súng vào May.

May đang tức giận lập tức chết lặng, nhìn anh với vẻ khó tin.

Mọi người có mặt đều sững sờ trước dáng vẻ cực kỳ nguy hiểm nhưng bình tĩnh khác thường của Hoắc Thuật, nhân viên công tác không dám tới gần, có người đã lấy điện thoại di động ra định gọi cảnh sát.

Lâm Tri Ngôn nắm chặt tay Hoắc Thuật, nhưng cô chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ.

Cô chưa bao giờ thấy Hoắc Thuật điên cuồng như vậy. . .

Đúng, điên cuồng.

Cô không hề nghi ngờ nếu không có ai ngăn anh lại thì Hoắc Thuật sẽ thật sự bóp cò mà không cần suy nghĩ!

Giết người là phạm pháp!

Ba giây bế tắc kéo dài như một thế kỷ, cảm nhận được sự lo lắng của Lâm Tri Ngôn, sự lạnh lẽo trong mắt Hoắc Thuật hơi nhạt dần, anh di chuyển tay bắn vài phát vào mục tiêu điện tử bên cạnh.

Tiếng chuông báo trúng hồng tâm vang lên liên tục, May che tai hét toáng.

Mãi cho đến khi súng hơi hết đạn, Hoắc Thuật mới ném nó trên bàn, nói: "Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Khuôn mặt May xám như tro, gần như không thể đứng vững trên đôi chân của mình, cô ta loạng choạng lùi lại.

Vincent kịp thời đỡ cô ta nhưng cũng không dám nói gì.

Trong lòng anh ta hiểu rõ rằng kẻ nhìn qua có vẻ bình thường như Hoắc Thuật, lại là kẻ điên cuồng nhất trong nhóm có bệnh tâm thần bọn họ!

"Anh… Anh Thuật…" Lạc Nhất Minh lúng túng.

"Sao vậy sao vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

Lăng Phi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ mặt ngơ ngác, sau đó bị Lạc Nhất Minh kéo sang một bên.

"Anh đang làm gì vậy? Thả ra…"

"Suỵt! Trật tự đi!"

Lạc Nhất Minh kéo Lăng Phi còn đang mê man đi mất, nhân viên hóng chuyện cũng giải tán, chỉ còn Lâm Tri Ngôn và Hoắc Thuật đứng đối mặt với nhau.

Người đàn ông trước mặt vẫn trẻ tuổi đẹp trai như vậy.

Nhưng cô lại giật mình cảm thấy mình chưa từng thật sự hiểu biết anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Số ký tự: 0