Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Chương 4

2024-10-07 10:18:49

Trong căn biệt thự rộng lớn trang hoàng rất hoành tráng, phòng khách rộng rãi, sáng sủa sạch sẽ, chiếc sô pha bằng da cao cấp được đặt ở giữa phòng, đằng sau có một chiếc đàn piano cổ điển bóng loáng như kính. Trên tường treo rải rác sừng hươu, cung tiễn và mấy chiếc đàn violon, thiết kế của không gian rộng lớn này có thể nói là hoàn mỹ.

Ánh mắt của Lâm Tri Ngôn bị thu hút vào một góc. Chỉ thấy cả tủ kính bảy tầng đều trưng bày những… khối rubik với những hình dạng, kích thước khác nhau?

Đúng là rubik thật.

Cô từng thấy người ta trưng bày rượu vang đỏ, đồ cổ bằng ngọc, nhưng đây là lần đầu thấy có người bỏ hẳn một bức tường để sưu tầm những khối rubik kỳ lạ đến từ khắp nơi trên thế giới.

“Kỳ lạ lắm à?”

Chủ nhân của căn biệt thự mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, có vài sợi tóc xoã xuống giữa mày, chiếc mũi cao thẳng trông giống như một cậu nam sinh hoạt bát, tràn đầy năng lượng.

Lâm Tri Ngôn vội vàng lắc đầu như trống bỏi, sau đó giơ ngón tay cái tỏ vẻ “rất đỉnh” với Hoắc Thuật.

Bởi vì không nói chuyện được nên cô quen với việc dùng động tác cơ thể cường điệu để thể hiện cảm xúc, có vẻ trẻ con và khá đáng yêu.

“Cô cứ ngồi đi.”

Hoắc Thuật đưa cho cô một ly nước ép trái cây, cổ chiếc áo phông to rộng hơi hé mở để lộ ra xương quai xanh.

Lâm Tri Ngôn nhận lấy bằng cả hai tay, ngồi bên mép ghế, thẳng lưng như một học sinh đang nghe giảng.

Cô nghiêng đầu theo thói quen, không hề giấu đi sự tò mò trong đôi mắt mình: Người đàn ông trước mặt nhìn có vẻ cùng tuổi với cô, nhưng từ trong ra ngoài lại khác biệt hoàn toàn với cô.

Ngẫm nghĩ, cô đưa ngón trỏ tay phải lên nhẹ nhàng chỉ vào giữa lòng bàn tay trái, sau đó làm động tác băng bó vết thương.

Đầu ngón tay trắng trẻo hồng hào, mang nét đẹp điển hình của mỹ nhân phương đông.

Ánh mắt của Hoắc Thuật hơi khựng lại. Sau đó mới khẽ bật cười: “Tôi cũng không ngờ lại trùng hợp đến thế. Nghe thấy Chu Kính miêu tả qua điện thoại tôi liền đoán ra hẳn là cô, không ngờ lại đúng thế thật. Tôi nghe nói sau đó cô vẫn không liên hệ lại với chúng tôi, vết thương lành rồi hả?”

Lâm Tri Ngôn cười, gõ chữ nói: [Vốn đã không sao mà, chỉ bị trầy xước da chút thôi.]

Nhớ ra điều gì đó, bỗng cô tròn mắt, cúi đầu nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại: [Xe của anh…]

“Cô yên tâm, tôi đã đưa đi sửa rồi.”

Hoắc Thuật bị dáng vẻ hốt hoảng của cô chọc cười, anh dựa vào ghế sô pha từ tốn nói: “Tên tôi là Hoắc Thuật, Hoắc trong Hoắc Khứ Bệnh*, Thuật trong nói rõ ràng.”

*Hoắc Khứ Bệnh: Vị tướng vô cùng nổi tiếng của Trung Quốc.

Lâm Tri Ngôn khẽ nghiêng đầu. Dù qua máy trợ thính cũng không giấu nổi vẻ đẹp của giọng nói này, ngược lại càng thêm phần từ tính, vừa trong sáng lại không quá nặng nề.

Sự căng thẳng trong cô bỗng biến mất, cô vội vàng mở tiêu đề của cuốn sổ tay cô mang theo người ra, chỉ cho Hoắc Thuật xem cái tên được viết bằng nét chữ ngay thẳng, xinh xắn trên đó.

“Lâm… Tri Ngôn, tên rất đẹp, tôi nhớ rồi.”

Hoắc Thuật thản nhiên rũ mắt, lịch sự đáp lại.



“Anh Hoắc.” Chu Kính không biết từ đâu xuất hiện, trong tay ôm một chồng hồ sơ.

“Xin lỗi, tôi còn có việc cần phải giải quyết, thứ lỗi cho tôi không tiếp chuyện được nữa. Hộ lý sẽ trao đổi chi tiết công việc với cô, nếu có yêu cầu gì cô cứ nói.”

Hoắc Thuật đứng dậy, giọng điệu ấm áp: “Cứ coi như hai ta có duyên, đừng câu nệ nhé.”

Lâm Tri Ngôn cũng đứng lên theo, vội vàng gật đầu liên tục.

“Cô Lâm cứ gọi tôi là ‘Tiểu Quan’ là được! Hẳn cô đã biết về tình trạng chân của bệnh nhân rồi, vậy tôi không nói thêm nữa. Hàng ngày tôi chịu trách nhiệm phục hồi chức năng và xoa bóp cho cô Nana, nhưng bệnh nhân lại vô cùng nhạy cảm với việc riêng tư như tắm rửa, cần cô giúp đỡ nhiều hơn.” Cô hộ lý đưa Lâm Tri Ngôn dạo quanh tầng một một vòng, giới thiệu: “Biệt thự chưa kịp lắp thang máy, bệnh nhân không có cách nào xuống tầng được nên ở tạm phòng cho khách ở tầng một, cuối hành lang là phòng tắm chuyên dụng của cô ấy.”

Lâm Tri Ngôn nhớ đến một việc rất quan trọng, vội vàng móc điện thoại ra gõ chữ: [Hôm nay tôi tới vội quá, không có mang theo dụng cụ đo sức khoẻ và các thiết bị liên quan.]

Cô hộ lý nở nụ cười chuyên nghiệp: “Yên tâm, chúng tôi có thiết bị y tế gia dụng tiên tiến nhất. Tôi sẽ phụ trách giám sát tình hình thân thể của bệnh nhân, cô Lâm chỉ cần giúp bệnh nhân hoàn thành việc tắm rửa một cách an toàn là được.”

Nhân lúc người hộ lý đẩy bệnh nhân ra, Lâm Tri Ngôn cẩn thận quan sát bố cục của phòng tắm.

Phòng tắm rất rộng rãi, trong phòng có bồn tắm mát xa sang trọng, nhưng thứ này hiển nhiên không thuận tiện cho người bị liệt chi dưới sử dụng. Vậy nên bên cạnh vòi sen có lắp một chiếc ghế tắm màu đen có tựa lưng điều chỉnh được, nhìn có vẻ hơi lủng củng.

Khu vực khô ráo bên ngoài thậm chí còn trang bị nguyên bộ loa, trên tường còn treo mấy tấm ảnh có chữ ký của ban nhạc. Lâm Tri Ngôn mở điện thoại ra tra thử, nhận ra đó là một ban nhạc kim loại nặng rất nổi tiếng ở nước ngoài.

Trên tủ kính có để hai tấm ảnh của thú cưng, là một chú chó chăn cừu Đức rất phong cách và ngầu lòi: Mặt đen với đôi tai dựng đứng, đeo dây xích kiểu quân đội với đôi mắt nâu sáng ngời nhìn thẳng về phía trước.

Xem ra người chủ là một người đam mê âm nhạc thích chó, có lẽ còn có chút bướng bỉnh nữa… Lâm Tri Ngôn thầm đưa ra kết luận trong lòng.

“Cô là ai? Tránh ra.”

Tiếng quát khẽ vừa uể oải mang theo sự thù địch vang lên, ngắt dòng suy nghĩ của Lâm Tri Ngôn.

Cô vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy một cô gái để kiểu tóc công chúa đang ngồi trên xe lăn, hậm hực nhìn mình chằm chằm.

Là cô ta!

Chỉ liếc nhìn một cái thôi là Lâm Tri Ngôn đã nhận ra. Đó là mỹ nhân ngồi chơi điện thoại bên cạnh Hoắc Thuật!

Rất nhanh, cô đã hoàn hồn lại, bình tĩnh vẫy tay chào người đẹp, cố gắng không thể hiện ra biểu cảm tương tự với “đồng cảm, thương tiếc”.

Người đẹp lại ngó lơ, đẩy mạnh xe lăn vào phòng tắm. Lâm Tri Ngôn đi theo sau cô ta suýt nữa thì bị cánh cửa đóng sầm lại đập vào mũi.

Cô hộ lý vỗ vai Lâm Tri Ngôn, giải thích: “Trực tiếp đi vào là được. Vì sự an toàn của bệnh nhân nên cửa đã được cải tạo, không thể khoá trái từ bên trong.”

Cô hộ lý rất cẩn thận, dùng giọng nói khẽ gần như là thầm thì nói. Máy trợ thính của Lâm Tri Ngôn không xử lý được giọng thì thầm như vậy, cô chỉ đành hoang mang đưa chữ trên bản ghi nhớ cho cô ấy xem.

“Một mình cô đi vào á?”

Cô hộ lý chần chừ: “Nhỡ xảy ra tình huống đặc thù, cô… Cô có bế nổi cô ấy không?”



Lâm Tri Ngôn kiên quyết gật đầu, làm động tác “Ok”.

Tuy nhìn cô có vẻ mảnh khảnh, nhưng sức lực lại rất lớn. Theo lời tả của người bạn thân Lăng Phi của cô thì cô là một “bé loli sức trâu”, bình thường bế các ông bà lớn tuổi nặng năm mươi mấy cân còn được, huống chi chỉ là một cô gái mười tám tuổi thon thả.

Cô hộ lý cũng sợ nếu có nhiều người vào sẽ làm kích thích tâm lý mâu thuẫn của người bệnh lên gấp đôi, ngẫm nghĩ mãi cũng chỉ đành gật đầu đồng ý: “Tôi đứng ngay bên ngoài, phòng tắm cách âm rất tốt, có việc gì cô nhất định phải ấn vào chuông trên bồn rửa mặt đầu tiên nhé.”

Lâm Tri Ngôn mặc tạp dề, đưa một ngón tay thử đẩy cửa ra.

Người đẹp đang vén chiếc áo thun lớn lên trên, định cởi qua đỉnh đầu, nhưng vì diện tích chiếc xe lăn hẹp nên khó giữ thăng bằng được, nhìn có vẻ rất là vụng về.

“Ai cho cô bước vào? Cút đi!”

Thấy có người vào phòng tắm, người đẹp vừa giật mình vừa giận, cuống cuồng kéo áo xuống.

Lâm Tri Ngôn đóng cửa lại, đang định trao đổi thì thấy người đẹp chộp lấy lọ nước hoa trên bồn rửa mặt ném trúng cánh cửa.

Chiếc lọ bằng thuỷ tinh vỡ tan, mùi hương gỗ nồng nàn đem lại cảm giác thần bí của phương đông trần ngập trong căn phòng tắm, cứ thế xộc thẳng vào khứu giác. Lâm Tri Ngôn nếm được vị chua xót, tuyệt vọng ẩn giấu trong làn hương.

Cô lấy lại bình tĩnh, kiên định bước về phía trước hai bước.

Người đẹp ngay lập tức cảnh giác trợn tròn đôi mắt mèo, ngay cả cơ thể cũng căng thẳng như gặp phải quân địch: “Đừng qua đây! Tôi bảo cô không được qua đây!”

Lâm Tri Ngôn không hề lỗ mãng chạm vào cơ thể đang run rẩy của cô ta, thay vào đó cô nhanh chóng gõ một hàng chữ trên điện thoại, chuyển sang dạng âm thanh.

Ngay sau đó, chất giọng nữ máy móc của AI vang lên: [Tôi cũng nuôi một chú chó]

“…”

Không ngờ “Kẻ xâm lấn” lại dùng cách như vậy để nói ra một câu khó hiểu, người đẹp cứng đờ, mãi một lúc mới thốt ra được một chữ: “Hả?”

[Bé chó nhà tôi biết tự đi lấy hàng chuyển phát nhanh đó nha. Cô có muốn xem không?]

Không đợi người đẹp từ chối, Lâm Tri Ngôn đã nhanh tay đưa màn hình điện thoại qua.

Hoắc Y Na nổi giận đùng đùng mà không có chỗ xả. Cô ta cảnh giác chau mày nhưng đôi mắt lại không chịu điều khiển liếc nhìn về phía màn hình điện thoại.

Trong video, một chú chó Golden Retriever đang vui vẻ ngoạm kéo chiếc xe nhỏ chất đầy hàng chuyển phát nhanh mà chạy. Trên đường có gói hàng chẳng may bị rơi nó còn biết ngậm về xe, dáng vẻ ngốc nghếch nom cực kỳ đáng yêu.

Xem liền mấy video về chú chó, bất giác đôi mày đang nhíu chặt của Hoắc Y Na dần giãn ra.

Ai lại có thể từ chối một chú chó vàng xinh xắn thích nhận hàng chuyển phát nhanh cơ chứ?

[Đây là chú chó an ủi tinh thần của cô nhi viện chúng tôi, tên là “Chuyển Phát Nhanh”. Vậy nên chỉ cần có nhân viên hãng chuyển phát nhanh đứng ngoài cửa gọi ‘Hàng chuyển phát nhanh đến đây’ là nó sẽ tung tăng cắn chiếc xe kéo nhỏ chạy ra, buồn cười cực kỳ]

[Rất đáng yêu đúng không?]

“…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Số ký tự: 0