Chương 46
2024-10-07 10:18:49
Người ở đầu bên kia im lặng mất hai phút. Lâm Tri Ngôn dường như có thể tưởng tượng được bộ dạng phát điên của Lăng Phi: [Không ổn, không ổn chút nào! Cậu không phải là loại người lưu luyến tình cũ!]
Lăng Phi điên cuồng gửi tin nhắn: [Cậu bị bắt cóc đúng không? Cậu đừng làm tớ sợ, bé Ngôn! Tớ sẽ báo cảnh sát luôn!]
Lâm Tri Ngôn: [Đợi đã, Phi Phi, cậu đừng manh động, tớ không sao!]
Lăng Phi: [Không được, không được, người trưởng thành phải bị mất liên lạc hai mươi bốn tiếng mới được tính là mất tích… Không đợi được nữa rồi, chết tiệt! Tớ sẽ đến đón cậu ngay!]
Lâm Tri Ngôn lại gửi một tin nhắn khác nhưng bên kia không phản hồi.
Với tính tình của Lăng Phi, chắc chắn cô ấy sẽ lao tới gây chiến với Hoắc Thuật. Lăng Phi được bao bọc tốt như vậy, căn bản không thể hiểu được Hoắc Thuật là kẻ điên cuồng vô lý đến mức nào.
Nếu có ai có thể ngăn chặn cuộc chiến này, Lâm Tri Ngôn chỉ có thể nghĩ đến một người.
Bây giờ cô không còn suy nghĩ đến việc người này có đáng tin hay không mà nhấp luôn vào WeChat của Lạc Nhất Minh, hỏi: [Anh Lạc, bây giờ anh có ở Sơn Thành không? Lăng Phi gặp chuyện không hay rồi, tôi muốn nhờ anh việc này.]
…
Lăng Phi phóng xe đến khu biệt thự.
Lần trước sau khi chơi golf, cô ấy từng đưa Lâm Tri Ngôn về một lần nên vẫn nhớ đường.
Chiếc xe màu đỏ rực dù trong đêm tối cũng rất bắt mắt. Đương nhiên, nhân viên bảo vệ khu biệt thự không dám làm phật lòng nên chỉ yêu cầu cô ấy đăng ký thông tin rồi mở cửa cho qua.
Lăng Phi không ngờ bên trong lại có cổng riêng của nhà họ Hoắc, nói đây là một trang viên cũng không quá, an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.
Tới cổng biệt thự Lăng Phi còn không bước qua được, cô ấy tức giận xuống xe đóng sầm cửa lại, nhìn chằm chằm vào căn biệt thự lớn hơn nhà mình gấp nhiều lần ở phía xa.
Bíp bíp…
Từ sau lưng truyền tới tiếng còi xe inh ỏi.
Lăng Phi quay đầu lại nhìn, thấy trước mặt mình là một chiếc xe địa hình đang chậm rãi dừng lại. Cửa sổ xe hạ được xuống, một người đàn ông trung niên đeo đồng hồ Rolex, cười hỏi: “Người đẹp, đang tìm ai thế?”
Ánh mắt ngả ngớn kia rõ ràng đang coi cô ấy là bồ nhí của một đại gia nào đó.
Đây là khu nhà giàu, luôn có một vài cô gái trẻ muốn đi đường tắt mà chen chân vào đây. Nếu may mắn gặp được người nhìn trúng mình, họ sẽ vui vẻ lên xe. Người đàn ông này rõ ràng đã chơi bời quen thói, không còn lấy làm lạ.
Lăng Phi trợn mắt, tức giận nói: “Tìm thằng ba mày.”
“Chà, nóng nảy thật! Thằng nào không biết thương hoa tiếc ngọc để em đứng ngoài gió thế này? Hay là lên nhà anh chơi, kết bạn đi!”
Vừa nói, người đàn ông vừa to gan mở cửa xe, đưa tay nắm lấy cổ tay Lăng Phi.
Lăng Phi giật mình lùi lại hai bước, hét lớn: “Bẩn thỉu! Tránh ra!”
“Đều là người tới đây chơi bời cả, giả vờ thanh cao làm gì!”
Gã đàn ông đang trêu chọc thì nhìn thấy một luồng đèn pha chói mắt chiếu tới, khiến anh ta phải nheo mắt lại và phải đưa tay lên che mặt.
Lạc Nhất Minh mặc áo khoác bomber màu xanh lá cây của quân đội. Anh ấy mở cửa xe và sải bước về phía trước, tóm lấy gã đàn ông trung niên đang quấy rối Lăng Phi rồi đấm mạnh vào mặt gã.
Gã đàn ông rên rỉ ngã vật vào trong xe.
Lạc Nhất Minh vẫn chưa hả giận. Anh ấy lao vào xe đối phương và đấm thêm hai cái nữa.
Lăng Phi thấy thế thì đơ ra. Cô ấy không ngờ rằng anh chàng tóc xoăn mảnh khảnh như con gái, vừa trẻ con vừa xấu tính, khi đánh người lại gọn gàng dứt khoát như vậy. Đấm mạnh đến nỗi đối phương thậm chí không có cơ hội chiến đấu chống trả.
“Thằng chó! Mày không nhìn xem mày đang ở địa bàn của ai. Đây là nơi mà loại rác rưởi như mày được đặt chân vào à?”
Lạc Nhất Minh đóng sầm cửa xe, gào lên: “Cút! Nếu còn để tao thấy mày quấy rối con gái nhà người ta, tao gặp lần nào sẽ đánh mày lần đấy!”
Gã đàn ông nghĩ “đại gia” của Lăng Phi đã đến nên không dám ho he, chỉ dành nổ máy rồi phóng xe đi.
Lạc Nhất Minh vẫy tay chào kiểu hoa hậu quốc tế rồi quay sang nhìn Lăng Phi: “Chị gái không sao chứ?”
Lăng Phi nhìn anh ấy một lượt như thể mới gặp lần đầu tiên.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ là cô sẽ yêu tôi mất.”
Lạc Nhất Minh cười để lộ chiếc răng khểnh, hí hửng nói: “Đừng chỉ đánh giá qua vẻ bề ngoài, tôi tập võ trong quân đội từ nhỏ đấy. Tôi là người không muốn nhìn thấy người ta bắt nạt phái nữ, đức tính gì không biết.”
Khóe miệng Lăng Phi giật giật, hất cằm nhìn người đối diện: “Sao anh lại tới đây?”
“Câu này phải để tôi hỏi cô mới đúng.”
Lạc Nhất Minh đùa cợt quay chìa khóa xe: “Đây là nhà anh họ tôi, tôi tới cũng không có gì lạ. Còn cô sao cô lại đến đây?”
Anh ấy không nhắc đến chuyện này còn không sao. Vừa nhắc đến, Lăng Phi liền tức đến ngứa ngáy ruột gan.
“Anh và Hoắc Thuật đều cùng một giuộc, câu kết với nhau làm việc xấu! Khi con gái nhà người ta thích các anh thì các anh không trân trọng. Chia tay rồi lại bám riết không buông, lại còn chơi trò ngang ngược cưỡng đoạt…”
Lăng Phi càng nói càng tức giận, ánh mắt như muốn chọc thủng Lạc Nhất Minh: “Bọn nhà giàu khốn nạn!”
“Cô mắng tôi là được rồi, tại sao lại tự mắng mình nữa? Cô không phải là bọn nhà giàu à? Này, cô mặc đồ hiệu từ đầu đến chân, còn lòe loẹt hơn tôi nhiều.”
Lạc Nhất Minh buồn cười nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
“Hoắc Thuật đưa Lâm Tri Ngôn đi rồi. Tôi cũng không biết anh ta lên cơn điên gì!”
Lăng Phi hơi hất cằm, chỉ vào cánh cửa sắt lớn màu đen: “Anh có dám cho tôi vào không, tôi phải mắng chết tên cặn bã này!”
“Đợi đã… Cô vừa nói gì cơ? Sao tôi thấy có gì đó sai sai?”
Lạc Nhất Minh ngơ ngác: “Cô nói anh họ tôi đưa Lâm Tri Ngôn đi? Sau khi chia tay?”
Khi Lâm Tri Ngôn gửi tin nhắn WeChat tới chỉ nhờ anh ấy ngăn Lăng Phi lại, cô không hề nhắc đến chuyện cô bị Hoắc Thuật đưa về nhà!
Không ổn, rất không ổn!
Đây còn là Hoắc Thuật thâm sâu, tàn nhẫn, không chút thương tiếc tiêu diệt tất cả những gì thoát khỏi tầm kiểm soát sao?
Mọi thứ nằm ngoài sức tưởng tượng, quá kỳ lạ rồi!
“Nếu những gì cô nói là sự thật thì cũng là chuyện giữa hai người họ. Bây giờ cô tới đó sẽ chỉ làm mâu thuẫn thêm gay gắt, vốn dĩ cũng chẳng có gì mà phải làm ầm ĩ lên.”
Lạc Nhất Minh không dám suy nghĩ sâu xa, vò đầu nói: “Thôi vậy đi, cô về trước…”
“Không…”
“Chị gái à, đừng làm vướng chân Lâm Tri Ngôn nữa, nếu không cô ấy sẽ phân tâm và lo lắng cho sự an toàn của cô.”
“Anh nói ai vướng chân!”
“Cô thử nghĩ xem tôi nói có đúng không? Tôi là em họ của Hoắc Thuật, tôi đi thám thính cho cô, được không?”
Lạc Nhất Minh mở cửa xe cho cô ấy, làm động tác “mời”: “Tin anh một lần, nể tình quen nhau lâu như vậy.”
Lăng Phi liếc nhìn vào bên trong, cắn môi rồi bất đắc dĩ lên xe, quay đầu xe rời đi.
Cô ấy mang tâm trạng bức bối lái xe xuống chân núi, vẫn không tài nào nuốt trôi cục tức.
Cô ấy đạp phanh, lấy điện thoại ra, tìm bạn chung của mình với Lâm Tri Ngôn rồi soạn tin nhắn.
[Thành Dã Độ, Lâm Tri Ngôn đang gặp rắc rối, cậu giúp không?]
Trên tầng ba nhà họ Hoắc có một khoảng sân thượng rộng rãi. Hồi Lâm Tri Ngôn và Hoắc Thuật còn yêu nhau, họ thường ngắm sao ở đây.
Lúc đó tuyệt vời biết bao, như thể được cả thế giới yêu thương vậy.
Vào giây phút cuối cùng, lúc điện thoại chuẩn bị hết pin, cô mới thấy tin nhắn WeChat của Lạc Nhất Minh.
[Yên tâm, bạn của cô về rồi.]
Dừng một lát, Lạc Nhất Minh không nhịn được hỏi: [Cô với anh họ tôi rốt cuộc có chuyện gì thế?]
Lâm Tri Ngôn chỉ trả lời “cảm ơn” mà không giải thích thêm.
Đêm nay mây mù dày đặc, bầu trời tối đen đến mức không có nổi một ngôi sao. Hoa trong sân lại nở rộ, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
Lâm Tri Ngôn khoanh tay tiến về phía trước. Cô bước lên bệ đá, đứng trước lan can bằng kính nhìn ra ngoài.
Đã có lúc trong đầu cô nảy ra một ý tưởng nực cười. Liệu lợi dụng lúc Hoắc Thuật đang tắm rửa, cô luồn qua lan can để trốn thoát thì có thành công hay không…
Bên ngoài không có chỗ đỡ chân, lẻn ra ngoài bằng cách này rõ ràng là bất khả thi, đành phải giơ tay chịu trói.
Cô đang nghiêng người chăm chú quan sát thì một giọng nói rất nhẹ nhàng đột nhiên phát ra từ máy trợ thính: “Yêu Yêu, em đang làm gì vậy?”
Lâm Tri Ngôn nhanh chóng quay lại thì phát hiện Hoắc Thuật đã đứng trên bậc đá của cánh cửa trượt ở phía xa, đang lặng lẽ nhìn cô.
Yết hầu của anh khẽ chuyển động, vẻ mặt cố tỏ ra thản nhiên nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự căng thẳng.
Lâm Tri Ngôn sững người một lúc, sau đó mới nhận ra và thầm cảm thấy buồn cười.
Anh đang sợ sao? Sợ cô sẽ nhảy từ đây xuống?
Không, không thể nào.
Hoắc Thuật căn bản không có cảm xúc của người bình thường, làm sao có thể biết sợ hãi? Có lẽ là vì sợ cô trượt chân ngã xuống dưới, “xử lý hậu quả” sẽ rất phiền phức.
Lâm Tri Ngôn quay người lại, đôi mắt trong veo và kiên định. Cô vẫn đang đứng trên bệ đá, lan can bằng kính nhẹ nhàng áp vào eo và hông cô, mỏng như một tờ giấy trong suốt.
Cô cảm thấy mình cần phải nói chuyện đàng hoàng với Hoắc Thuật.
Lâm Tri Ngôn tận dụng nốt 6% pin cuối cùng của điện thoại, mở app chuyển từ văn bản thành giọng nói: [Hoắc Thuật, tôi thực sự không có hứng thú chơi trò theo dõi với anh.]
“Anh không chơi đùa với em.” Hoắc Thuật vẫn nhìn chằm chằm vào cô như vậy mà nói.
[Vậy anh muốn làm gì?]
“Em bước xuống chỗ đó trước, đến gần anh nói chuyện. Em đứng đó anh khó chịu…”
“…”
Không gian rơi vào một khoảng im lặng, Hoắc Thuật căng thẳng kéo cổ áo vốn đã được nới lỏng của mình. Cuối cùng anh nói: “Anh muốn cùng em làm lại từ đầu, giống như ngày trước.”
… Cái quái gì vậy!
Lâm Tri Ngôn không thể tin nổi những gì mình nghe thấy qua máy trợ thính. Bởi nó hoang đường đến mức khiến cô suýt bật cười.
[Anh nghĩ còn có thể à?]
Cô giơ tay vuốt mái tóc đang bị gió thổi rối tung, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời, thanh tao và không thể xâm phạm. Rõ ràng ở gần trong tầm tay, nhưng lại toát lên sự xa cách không thể chạm tới.
Hoắc Thuật hỏi ngược lại: “Tại sao không thể? Anh đã hủy hết dữ liệu đó rồi, anh sẽ không coi em là đối tượng thực nghiệm nữa. Tại sao không thể làm lại từ đầu?”
[Lẽ nào anh vẫn nghĩ người sai không phải là mình, mà là bản báo cáo thực nghiệm kia?]
Hoắc Thuật không cam tâm: “Nếu em không phát hiện ra nó thì chúng ta đã có thể ở bên nhau mãi mãi rồi.”
[Đúng vậy, tôi sẽ mãi mãi bị anh lừa dối.]
Lâm Tri Ngôn mím môi, tất cả những lời cô kìm nén lúc còn ở bàn ăn giờ đã có dịp tuôn ra: [Hoắc Thuật, anh có biết con người có một loại cảm xúc gọi là tổn thương không? Một khi đã bị tổn thương thì sẽ luôn khắc ghi nỗi đau này. Chỉ cần hít chung một bầu không khí với anh là tôi sẽ có cảm giác như bị nghẹn trong cổ họng. Tôi không còn mong đợi bất cứ điều gì từ anh nữa.]
Hoắc Thuật im lặng, sau đó thản nhiên mỉm cười.
“Anh không cần em mong đợi, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được.”
[…]
Logic cưỡng đoạt điển hình của người họ Hoắc. Thuyết phục anh hiểu được cảm xúc yêu ghét của người bình thường chẳng khác gì bảo một con lợn bay lên trời.
“Đừng hành động cảm tính. Yêu Yêu, rõ ràng em ở bên anh rất thoải mái. Tại sao em phải làm trái lại cảm xúc của chính mình?”
Hoắc Thuật tiến về phía trước một bước: “Nếu em tức giận vì anh lợi dụng em thì em có thể lợi dụng lại anh. Tiền viện phí của học sinh em, tiền lương của viện phúc lợi, thậm chí cả tương lai nghệ thuật của em… tất cả em đều có thể đòi hỏi ở anh, đó là những gì em xứng đáng được hưởng.”
[Thế được coi là gì, bao nuôi à? Hiếm khi anh ra giá cao như vậy. Nếu tôi không đồng ý, anh lại định dùng thứ gì để đe dọa tôi nữa đây? Anh không sợ tôi hận anh sao…]
Còn chưa chuyển hết từ văn bản sang giọng nói, pin điện thoại đã cạn kiệt và màn hình rơi vào tình trạng đen thui.
Lâm Tri Ngôn sững sờ, như một vị tướng bại trận trên chiến trường đã mất đi vũ khí.
Chỉ trong một phút lơ là, Hoắc Thuật lao tới và kéo Lâm Tri Ngôn từ bên cạnh lan can kính về phía mình.
Lâm Tri Ngôn cắn môi, dứt khoát hất tay anh ra rồi ngã nhào xuống nền.
Trong lúc hoảng loạn, cô dùng hết sức lực đẩy anh ra, chắc chắn bây giờ anh rất đau. Bởi vì dưới ánh sáng mờ ảo, cô nhìn thấy mu bàn tay của Hoắc Thuật nhanh chóng xuất hiện vết hằn lớn màu đỏ.
Nhưng gương mặt anh lại không hề gợn sóng, dường như ngay cả một chút đau đớn cũng không có.
Lâm Tri Ngôn tưởng rằng anh sẽ tức giận, nhưng không phải vậy. Đôi mắt đẹp ấy sâu thẳm như có thể nuốt chửng tâm hồn.
“Anh không biết “hận” là gì. Anh chỉ biết thứ đè lên đầu anh thì phải giẫm dưới chân, thứ anh muốn giữ thì phải nắm trong lòng bàn tay. Đây là quy tắc hành xử duy nhất của anh.”
Hoắc Thuật vừa chậm rãi nói vừa duỗi bàn tay sưng đỏ của mình ra, cưỡng ép nâng chiếc cằm cứng đờ của cô lên.
Mỗi tế bào trong cơ thể Lâm Tri Ngôn đều muốn chống cự, cổ họng căng cứng như bộ khóa bị gỉ sét.
Hoắc Thuật hoàn toàn không để ý. Anh cúi đầu xuống, bóng người phủ lên cơ thể cô, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô.
Sau đó anh nở mỉm cười lưu luyến.
“Ngủ ngon, Yêu Yêu.”
Lăng Phi điên cuồng gửi tin nhắn: [Cậu bị bắt cóc đúng không? Cậu đừng làm tớ sợ, bé Ngôn! Tớ sẽ báo cảnh sát luôn!]
Lâm Tri Ngôn: [Đợi đã, Phi Phi, cậu đừng manh động, tớ không sao!]
Lăng Phi: [Không được, không được, người trưởng thành phải bị mất liên lạc hai mươi bốn tiếng mới được tính là mất tích… Không đợi được nữa rồi, chết tiệt! Tớ sẽ đến đón cậu ngay!]
Lâm Tri Ngôn lại gửi một tin nhắn khác nhưng bên kia không phản hồi.
Với tính tình của Lăng Phi, chắc chắn cô ấy sẽ lao tới gây chiến với Hoắc Thuật. Lăng Phi được bao bọc tốt như vậy, căn bản không thể hiểu được Hoắc Thuật là kẻ điên cuồng vô lý đến mức nào.
Nếu có ai có thể ngăn chặn cuộc chiến này, Lâm Tri Ngôn chỉ có thể nghĩ đến một người.
Bây giờ cô không còn suy nghĩ đến việc người này có đáng tin hay không mà nhấp luôn vào WeChat của Lạc Nhất Minh, hỏi: [Anh Lạc, bây giờ anh có ở Sơn Thành không? Lăng Phi gặp chuyện không hay rồi, tôi muốn nhờ anh việc này.]
…
Lăng Phi phóng xe đến khu biệt thự.
Lần trước sau khi chơi golf, cô ấy từng đưa Lâm Tri Ngôn về một lần nên vẫn nhớ đường.
Chiếc xe màu đỏ rực dù trong đêm tối cũng rất bắt mắt. Đương nhiên, nhân viên bảo vệ khu biệt thự không dám làm phật lòng nên chỉ yêu cầu cô ấy đăng ký thông tin rồi mở cửa cho qua.
Lăng Phi không ngờ bên trong lại có cổng riêng của nhà họ Hoắc, nói đây là một trang viên cũng không quá, an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.
Tới cổng biệt thự Lăng Phi còn không bước qua được, cô ấy tức giận xuống xe đóng sầm cửa lại, nhìn chằm chằm vào căn biệt thự lớn hơn nhà mình gấp nhiều lần ở phía xa.
Bíp bíp…
Từ sau lưng truyền tới tiếng còi xe inh ỏi.
Lăng Phi quay đầu lại nhìn, thấy trước mặt mình là một chiếc xe địa hình đang chậm rãi dừng lại. Cửa sổ xe hạ được xuống, một người đàn ông trung niên đeo đồng hồ Rolex, cười hỏi: “Người đẹp, đang tìm ai thế?”
Ánh mắt ngả ngớn kia rõ ràng đang coi cô ấy là bồ nhí của một đại gia nào đó.
Đây là khu nhà giàu, luôn có một vài cô gái trẻ muốn đi đường tắt mà chen chân vào đây. Nếu may mắn gặp được người nhìn trúng mình, họ sẽ vui vẻ lên xe. Người đàn ông này rõ ràng đã chơi bời quen thói, không còn lấy làm lạ.
Lăng Phi trợn mắt, tức giận nói: “Tìm thằng ba mày.”
“Chà, nóng nảy thật! Thằng nào không biết thương hoa tiếc ngọc để em đứng ngoài gió thế này? Hay là lên nhà anh chơi, kết bạn đi!”
Vừa nói, người đàn ông vừa to gan mở cửa xe, đưa tay nắm lấy cổ tay Lăng Phi.
Lăng Phi giật mình lùi lại hai bước, hét lớn: “Bẩn thỉu! Tránh ra!”
“Đều là người tới đây chơi bời cả, giả vờ thanh cao làm gì!”
Gã đàn ông đang trêu chọc thì nhìn thấy một luồng đèn pha chói mắt chiếu tới, khiến anh ta phải nheo mắt lại và phải đưa tay lên che mặt.
Lạc Nhất Minh mặc áo khoác bomber màu xanh lá cây của quân đội. Anh ấy mở cửa xe và sải bước về phía trước, tóm lấy gã đàn ông trung niên đang quấy rối Lăng Phi rồi đấm mạnh vào mặt gã.
Gã đàn ông rên rỉ ngã vật vào trong xe.
Lạc Nhất Minh vẫn chưa hả giận. Anh ấy lao vào xe đối phương và đấm thêm hai cái nữa.
Lăng Phi thấy thế thì đơ ra. Cô ấy không ngờ rằng anh chàng tóc xoăn mảnh khảnh như con gái, vừa trẻ con vừa xấu tính, khi đánh người lại gọn gàng dứt khoát như vậy. Đấm mạnh đến nỗi đối phương thậm chí không có cơ hội chiến đấu chống trả.
“Thằng chó! Mày không nhìn xem mày đang ở địa bàn của ai. Đây là nơi mà loại rác rưởi như mày được đặt chân vào à?”
Lạc Nhất Minh đóng sầm cửa xe, gào lên: “Cút! Nếu còn để tao thấy mày quấy rối con gái nhà người ta, tao gặp lần nào sẽ đánh mày lần đấy!”
Gã đàn ông nghĩ “đại gia” của Lăng Phi đã đến nên không dám ho he, chỉ dành nổ máy rồi phóng xe đi.
Lạc Nhất Minh vẫy tay chào kiểu hoa hậu quốc tế rồi quay sang nhìn Lăng Phi: “Chị gái không sao chứ?”
Lăng Phi nhìn anh ấy một lượt như thể mới gặp lần đầu tiên.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ là cô sẽ yêu tôi mất.”
Lạc Nhất Minh cười để lộ chiếc răng khểnh, hí hửng nói: “Đừng chỉ đánh giá qua vẻ bề ngoài, tôi tập võ trong quân đội từ nhỏ đấy. Tôi là người không muốn nhìn thấy người ta bắt nạt phái nữ, đức tính gì không biết.”
Khóe miệng Lăng Phi giật giật, hất cằm nhìn người đối diện: “Sao anh lại tới đây?”
“Câu này phải để tôi hỏi cô mới đúng.”
Lạc Nhất Minh đùa cợt quay chìa khóa xe: “Đây là nhà anh họ tôi, tôi tới cũng không có gì lạ. Còn cô sao cô lại đến đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ấy không nhắc đến chuyện này còn không sao. Vừa nhắc đến, Lăng Phi liền tức đến ngứa ngáy ruột gan.
“Anh và Hoắc Thuật đều cùng một giuộc, câu kết với nhau làm việc xấu! Khi con gái nhà người ta thích các anh thì các anh không trân trọng. Chia tay rồi lại bám riết không buông, lại còn chơi trò ngang ngược cưỡng đoạt…”
Lăng Phi càng nói càng tức giận, ánh mắt như muốn chọc thủng Lạc Nhất Minh: “Bọn nhà giàu khốn nạn!”
“Cô mắng tôi là được rồi, tại sao lại tự mắng mình nữa? Cô không phải là bọn nhà giàu à? Này, cô mặc đồ hiệu từ đầu đến chân, còn lòe loẹt hơn tôi nhiều.”
Lạc Nhất Minh buồn cười nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
“Hoắc Thuật đưa Lâm Tri Ngôn đi rồi. Tôi cũng không biết anh ta lên cơn điên gì!”
Lăng Phi hơi hất cằm, chỉ vào cánh cửa sắt lớn màu đen: “Anh có dám cho tôi vào không, tôi phải mắng chết tên cặn bã này!”
“Đợi đã… Cô vừa nói gì cơ? Sao tôi thấy có gì đó sai sai?”
Lạc Nhất Minh ngơ ngác: “Cô nói anh họ tôi đưa Lâm Tri Ngôn đi? Sau khi chia tay?”
Khi Lâm Tri Ngôn gửi tin nhắn WeChat tới chỉ nhờ anh ấy ngăn Lăng Phi lại, cô không hề nhắc đến chuyện cô bị Hoắc Thuật đưa về nhà!
Không ổn, rất không ổn!
Đây còn là Hoắc Thuật thâm sâu, tàn nhẫn, không chút thương tiếc tiêu diệt tất cả những gì thoát khỏi tầm kiểm soát sao?
Mọi thứ nằm ngoài sức tưởng tượng, quá kỳ lạ rồi!
“Nếu những gì cô nói là sự thật thì cũng là chuyện giữa hai người họ. Bây giờ cô tới đó sẽ chỉ làm mâu thuẫn thêm gay gắt, vốn dĩ cũng chẳng có gì mà phải làm ầm ĩ lên.”
Lạc Nhất Minh không dám suy nghĩ sâu xa, vò đầu nói: “Thôi vậy đi, cô về trước…”
“Không…”
“Chị gái à, đừng làm vướng chân Lâm Tri Ngôn nữa, nếu không cô ấy sẽ phân tâm và lo lắng cho sự an toàn của cô.”
“Anh nói ai vướng chân!”
“Cô thử nghĩ xem tôi nói có đúng không? Tôi là em họ của Hoắc Thuật, tôi đi thám thính cho cô, được không?”
Lạc Nhất Minh mở cửa xe cho cô ấy, làm động tác “mời”: “Tin anh một lần, nể tình quen nhau lâu như vậy.”
Lăng Phi liếc nhìn vào bên trong, cắn môi rồi bất đắc dĩ lên xe, quay đầu xe rời đi.
Cô ấy mang tâm trạng bức bối lái xe xuống chân núi, vẫn không tài nào nuốt trôi cục tức.
Cô ấy đạp phanh, lấy điện thoại ra, tìm bạn chung của mình với Lâm Tri Ngôn rồi soạn tin nhắn.
[Thành Dã Độ, Lâm Tri Ngôn đang gặp rắc rối, cậu giúp không?]
Trên tầng ba nhà họ Hoắc có một khoảng sân thượng rộng rãi. Hồi Lâm Tri Ngôn và Hoắc Thuật còn yêu nhau, họ thường ngắm sao ở đây.
Lúc đó tuyệt vời biết bao, như thể được cả thế giới yêu thương vậy.
Vào giây phút cuối cùng, lúc điện thoại chuẩn bị hết pin, cô mới thấy tin nhắn WeChat của Lạc Nhất Minh.
[Yên tâm, bạn của cô về rồi.]
Dừng một lát, Lạc Nhất Minh không nhịn được hỏi: [Cô với anh họ tôi rốt cuộc có chuyện gì thế?]
Lâm Tri Ngôn chỉ trả lời “cảm ơn” mà không giải thích thêm.
Đêm nay mây mù dày đặc, bầu trời tối đen đến mức không có nổi một ngôi sao. Hoa trong sân lại nở rộ, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
Lâm Tri Ngôn khoanh tay tiến về phía trước. Cô bước lên bệ đá, đứng trước lan can bằng kính nhìn ra ngoài.
Đã có lúc trong đầu cô nảy ra một ý tưởng nực cười. Liệu lợi dụng lúc Hoắc Thuật đang tắm rửa, cô luồn qua lan can để trốn thoát thì có thành công hay không…
Bên ngoài không có chỗ đỡ chân, lẻn ra ngoài bằng cách này rõ ràng là bất khả thi, đành phải giơ tay chịu trói.
Cô đang nghiêng người chăm chú quan sát thì một giọng nói rất nhẹ nhàng đột nhiên phát ra từ máy trợ thính: “Yêu Yêu, em đang làm gì vậy?”
Lâm Tri Ngôn nhanh chóng quay lại thì phát hiện Hoắc Thuật đã đứng trên bậc đá của cánh cửa trượt ở phía xa, đang lặng lẽ nhìn cô.
Yết hầu của anh khẽ chuyển động, vẻ mặt cố tỏ ra thản nhiên nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự căng thẳng.
Lâm Tri Ngôn sững người một lúc, sau đó mới nhận ra và thầm cảm thấy buồn cười.
Anh đang sợ sao? Sợ cô sẽ nhảy từ đây xuống?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không, không thể nào.
Hoắc Thuật căn bản không có cảm xúc của người bình thường, làm sao có thể biết sợ hãi? Có lẽ là vì sợ cô trượt chân ngã xuống dưới, “xử lý hậu quả” sẽ rất phiền phức.
Lâm Tri Ngôn quay người lại, đôi mắt trong veo và kiên định. Cô vẫn đang đứng trên bệ đá, lan can bằng kính nhẹ nhàng áp vào eo và hông cô, mỏng như một tờ giấy trong suốt.
Cô cảm thấy mình cần phải nói chuyện đàng hoàng với Hoắc Thuật.
Lâm Tri Ngôn tận dụng nốt 6% pin cuối cùng của điện thoại, mở app chuyển từ văn bản thành giọng nói: [Hoắc Thuật, tôi thực sự không có hứng thú chơi trò theo dõi với anh.]
“Anh không chơi đùa với em.” Hoắc Thuật vẫn nhìn chằm chằm vào cô như vậy mà nói.
[Vậy anh muốn làm gì?]
“Em bước xuống chỗ đó trước, đến gần anh nói chuyện. Em đứng đó anh khó chịu…”
“…”
Không gian rơi vào một khoảng im lặng, Hoắc Thuật căng thẳng kéo cổ áo vốn đã được nới lỏng của mình. Cuối cùng anh nói: “Anh muốn cùng em làm lại từ đầu, giống như ngày trước.”
… Cái quái gì vậy!
Lâm Tri Ngôn không thể tin nổi những gì mình nghe thấy qua máy trợ thính. Bởi nó hoang đường đến mức khiến cô suýt bật cười.
[Anh nghĩ còn có thể à?]
Cô giơ tay vuốt mái tóc đang bị gió thổi rối tung, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời, thanh tao và không thể xâm phạm. Rõ ràng ở gần trong tầm tay, nhưng lại toát lên sự xa cách không thể chạm tới.
Hoắc Thuật hỏi ngược lại: “Tại sao không thể? Anh đã hủy hết dữ liệu đó rồi, anh sẽ không coi em là đối tượng thực nghiệm nữa. Tại sao không thể làm lại từ đầu?”
[Lẽ nào anh vẫn nghĩ người sai không phải là mình, mà là bản báo cáo thực nghiệm kia?]
Hoắc Thuật không cam tâm: “Nếu em không phát hiện ra nó thì chúng ta đã có thể ở bên nhau mãi mãi rồi.”
[Đúng vậy, tôi sẽ mãi mãi bị anh lừa dối.]
Lâm Tri Ngôn mím môi, tất cả những lời cô kìm nén lúc còn ở bàn ăn giờ đã có dịp tuôn ra: [Hoắc Thuật, anh có biết con người có một loại cảm xúc gọi là tổn thương không? Một khi đã bị tổn thương thì sẽ luôn khắc ghi nỗi đau này. Chỉ cần hít chung một bầu không khí với anh là tôi sẽ có cảm giác như bị nghẹn trong cổ họng. Tôi không còn mong đợi bất cứ điều gì từ anh nữa.]
Hoắc Thuật im lặng, sau đó thản nhiên mỉm cười.
“Anh không cần em mong đợi, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được.”
[…]
Logic cưỡng đoạt điển hình của người họ Hoắc. Thuyết phục anh hiểu được cảm xúc yêu ghét của người bình thường chẳng khác gì bảo một con lợn bay lên trời.
“Đừng hành động cảm tính. Yêu Yêu, rõ ràng em ở bên anh rất thoải mái. Tại sao em phải làm trái lại cảm xúc của chính mình?”
Hoắc Thuật tiến về phía trước một bước: “Nếu em tức giận vì anh lợi dụng em thì em có thể lợi dụng lại anh. Tiền viện phí của học sinh em, tiền lương của viện phúc lợi, thậm chí cả tương lai nghệ thuật của em… tất cả em đều có thể đòi hỏi ở anh, đó là những gì em xứng đáng được hưởng.”
[Thế được coi là gì, bao nuôi à? Hiếm khi anh ra giá cao như vậy. Nếu tôi không đồng ý, anh lại định dùng thứ gì để đe dọa tôi nữa đây? Anh không sợ tôi hận anh sao…]
Còn chưa chuyển hết từ văn bản sang giọng nói, pin điện thoại đã cạn kiệt và màn hình rơi vào tình trạng đen thui.
Lâm Tri Ngôn sững sờ, như một vị tướng bại trận trên chiến trường đã mất đi vũ khí.
Chỉ trong một phút lơ là, Hoắc Thuật lao tới và kéo Lâm Tri Ngôn từ bên cạnh lan can kính về phía mình.
Lâm Tri Ngôn cắn môi, dứt khoát hất tay anh ra rồi ngã nhào xuống nền.
Trong lúc hoảng loạn, cô dùng hết sức lực đẩy anh ra, chắc chắn bây giờ anh rất đau. Bởi vì dưới ánh sáng mờ ảo, cô nhìn thấy mu bàn tay của Hoắc Thuật nhanh chóng xuất hiện vết hằn lớn màu đỏ.
Nhưng gương mặt anh lại không hề gợn sóng, dường như ngay cả một chút đau đớn cũng không có.
Lâm Tri Ngôn tưởng rằng anh sẽ tức giận, nhưng không phải vậy. Đôi mắt đẹp ấy sâu thẳm như có thể nuốt chửng tâm hồn.
“Anh không biết “hận” là gì. Anh chỉ biết thứ đè lên đầu anh thì phải giẫm dưới chân, thứ anh muốn giữ thì phải nắm trong lòng bàn tay. Đây là quy tắc hành xử duy nhất của anh.”
Hoắc Thuật vừa chậm rãi nói vừa duỗi bàn tay sưng đỏ của mình ra, cưỡng ép nâng chiếc cằm cứng đờ của cô lên.
Mỗi tế bào trong cơ thể Lâm Tri Ngôn đều muốn chống cự, cổ họng căng cứng như bộ khóa bị gỉ sét.
Hoắc Thuật hoàn toàn không để ý. Anh cúi đầu xuống, bóng người phủ lên cơ thể cô, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô.
Sau đó anh nở mỉm cười lưu luyến.
“Ngủ ngon, Yêu Yêu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro