Chương 49
2024-10-07 10:18:49
Hoắc Thuật chủ động nhường phòng ngủ chính trên tầng hai cho cô, nhưng Lâm Tri Ngôn đã từ chối.
Khi được hỏi lý do, cô chỉ bình tĩnh trả lời một câu: [Ghê tởm.]
Cô cứ nghĩ Hoắc Thuật sẽ tức giận, nhưng anh chỉ cười cho qua rồi sai người dọn dẹp căn phòng lớn dành cho khách vốn của Lạc Nhất Minh.
Dì Trương làm việc nhanh nhẹn, từ việc dọn dẹp phòng cho đến khi sắp xếp xong xuôi hành lý của Lâm Tri Ngôn chỉ trong vòng chưa đến một tiếng đồng hồ.
Tầm nhìn của phòng dành cho khách trên tầng ba rất đẹp, nguyên một bức tường là cửa sổ sát đất, cửa sổ có rèm màn tự động rủ xuống như thác nước, có thể ra ngoài ban công ngắm khoảng không rộng lớn.
Các loại đồ như chăn đệm đều được giặt sạch sẽ, hương thơm ấm áp từ nước xả vải hòa với mùi nắng thoang thoảng trong không khí mang đến cảm giác dễ chịu.
Tám tiếng sau, Lâm Tri Ngôn mới hiểu vì sao Hoắc Thuật lại thoải mái đồng ý cho cô ở một tầng khác như vậy.
Nơi màn cửa khép hờ, những tia nắng vàng nhạt buổi ban mai tràn vào tạo thành một lớp màng ấm áp bao lấy căn phòng. Lâm Tri Ngôn trở mình trong chăn, vô thức giơ tay che đi ánh nắng, đôi mắt mơ màng hé mở, xuyên qua kẽ hở, cô nhìn thấy một người đang ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế mây ở ban công.
Hoắc Thuật khoác một chiếc áo jacket ngắn cổ bẻ màu xám chuột, bên trong là áo phông trắng đơn giản phối cùng quần jean xanh đậm màu, đôi chân bắt chéo ngồi dựa vào ghế mây. Anh vừa cầm tách cà phê vừa đọc tập tài liệu đặt trên đùi, mí mắt hơi cụp xuống, ánh nắng chiếu vào đường cong bên sườn mặt anh họa nên một đường vàng nhạt, rất giống một cậu ấm nhàn tản.
Trang giấy được lật qua, rủ xuống thuận theo đầu gối của anh. Lúc này, anh như cảm nhận được điều gì đó rồi bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Tri Ngôn cách tấm cửa kính sát đất.
Bốn mắt giao nhau, anh khẽ cười một tiếng, không biết cô đã ở đó nhìn lén anh được bao lâu rồi.
Lâm Tri Ngôn vén chăn xuống giường, đi chân trần đứng bên cửa kính, từ từ giơ tay ra.
Hoắc Thuật nghĩ cô đang chào hỏi mình, anh như được khích lệ, ý cười nơi đáy mắt càng rõ hơn, anh đặt tài liệu trong tay xuống rồi đứng dậy.
Một giây sau, Lâm Tri Ngôn đóng rèm cửa lại không chút do dự.
Hoắc Thuật nhìn rèm cửa vẫn đang đung đưa, sau mấy giây ngỡ ngàng, anh bèn bật cười thành tiếng.
Lâm Tri Ngôn nghĩ chắc chắn Hoắc Thuật sẽ bám lấy mình mấy ngày, nhưng trên thực tế, ngoài những thời gian đưa đón cô đi làm cố định hằng ngày và thi thoảng hào hứng ăn bữa tối dưới ánh nến, Hoắc Thuật rất ít khi xuất hiện trước mặt cô.
Nghe Lạc Nhất Minh nói, anh mở một công ty riêng, bận rộn đến mức mỗi ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng.
Lạc Nhất Minh không nói cụ thể anh làm gì, chỉ nói mấy câu mơ hồ: "Tôi thật sự ngưỡng mộ anh ấy, không phải ai cũng đào sâu được mảng công nghệ cao này, trong “giới khoa học công nghệ” có quá nhiều kẻ vô danh chỉ như đóa phù dung sớm nở tối tàn, chỉ cần lơ là chốc lát sẽ mất sạch tất cả. Có lẽ anh ấy quyết tâm muốn đối đầu với người kia trong nhà..."
Khi nghe Lạc Nhất Minh nói những lời này, cô không cảm nhận được bao nhiêu "ngưỡng mộ", mà chỉ thấy toàn là "sầu lo".
Nhưng Lâm Tri Ngôn lại không quá lo lắng.
Thứ nhất, dù sao Hoắc Thuật cũng không liên quan gì đến cô; thứ hai, vào Tết âm lịch, ngày nào cô và Hoắc Thuật cũng dính với nhau. Vào những lúc tình cảm nồng nàn, cô cũng nghe được một vài bí mật nhỏ không quá quan trọng: Ví dụ như anh học song ngành ở đại học, ngoài hoàn thành chương trình MBA theo đúng quy định, anh còn học cả Kỹ thuật y sinh - ngành hot nổi tiếng thế giới của Viện khoa học kỹ thuật M, đây là một ngành rất kì diệu khi kết hợp giữa cấu tạo cơ thể người và công nghệ điện tử.
Theo như lời anh nói, một ngành là để kiếm cơm, ngành còn lại mới là đam mê của anh. Cho đến tháng trước, Lâm Tri Ngôn mới biết được, trong viện nghiên cứu kia có rất nhiều thiên tài “dị biệt”... hay nói cách khác là "kẻ điên" như anh.
Có thể thấy, ít nhất từ năm mười lăm tuổi, Hoắc Thuật đã lên kế hoạch vật ngã Hoắc Chiêu như thế nào, chắc chắn không phải suy nghĩ bồng bột.
Anh quá thông minh, cũng quá lý trí, mỗi một nước đi đều mang tính mục đích rất mạnh, lúc nào hạ mồi, lúc nào thu lưới.
Lâm Tri Ngôn đã sập bẫy của anh một lần.
Có đôi khi, cô thật sự rất tò mò về cấu tạo cơ thể của Hoắc Thuật, mỗi ngày anh chỉ ngủ trong thời gian ngắn như vậy nhưng chưa bao giờ tỏ ra mệt mỏi trước mặt người khác, như một cao thủ thao túng thế cục không bao giờ thất bại, sức lực tràn trề đến mức đến cả máy móc cũng phải tự ti.
Có lẽ là Hoắc Thuật bận gây dựng công ty mới nên mối quan hệ của hai người yên bình trong mấy ngày liên tiếp, duy trì một trạng thái cân bằng kỳ lạ.
Cuối tháng tư, nhiệt độ không khí trở nên ẩm ướt, rất nhiều mùi thơm tan biến.
Mấy bạn nhỏ ở cô nhi viện đưa cho Lâm Tri Ngôn một chiếc ly giữ nhiệt, nhờ cô đưa đến cho Trần Linh đang hôn mê trong bệnh viện.
Trong ly giữ nhiệt đựng hơn một nửa nước đang sóng sánh, lúc đầu Lâm Tri Ngôn tưởng rằng các bạn nhỏ chuẩn bị đồ uống cho Trần Linh, cô chân thành nhắc nhở rằng Chuông Nhỏ của bọn trẻ chưa thể uống được những thứ này.
"Không phải đồ uống, là hạt sương."
Trương Duệ Bác giải thích rất nghiêm túc, những đứa trẻ khác cũng gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Lâm Tri Ngôn lắng nghe một lúc lâu mới hiểu, hoá ra cách đây mấy ngày, bọn trẻ đã xem một bộ phim hoạt hình rất cũ, nhân vật chính trong phim bị "yêu tinh" chọc mù hai mắt, những động vật nhỏ trên núi đã lấy hạt sương trên những cánh hoa buổi sáng sớm để nhỏ vào mắt nhân vật chính, sau đó nhân vật chính lấy lại ánh sáng thành công...
Thế là sáng nay, khi trời còn chưa sáng, Trương Duệ Bác lặng lẽ dẫn theo mấy em trai và em gái có thể đi được, chạy quanh các ngóc ngách của cô nhi viện, góp nhặt được ngần ấy sương.
Bọn nhỏ khờ dại nghĩ học theo cách làm trong phim hoạt hình, hai mắt Chuông Nhỏ sẽ tốt lên.
Trong lòng Lâm Tri Ngôn cuộn trào cảm xúc, tình bạn chân thành mà hồi bé hiếm khi cảm nhận được, lúc này đã được bù đắp.
Cô không vạch trần suy nghĩ xa vời của bọn trẻ bằng góc nhìn của người lớn, mà còn trân trọng ôm bình giữ nhiệt bảo vệ trong lòng, ngồi xe đi qua nửa thành phố, sau đó cẩn thận đặt lên tủ để đồ cạnh giường bệnh của Chuông Nhỏ.
Khi bác sĩ kiểm tra phòng theo thường lệ, sắc mặt cũng không quá khả quan.
Mấy bác sĩ phụ trách vừa ghi chép vào sổ, vừa nhỏ giọng trao đổi với nhau rất lâu, nhưng máy trợ thính của Lâm Tri Ngôn không bắt được âm thanh có tần suất thấp như vậy nên trong lòng cô dấy lên linh cảm bất an.
...
Hai giờ sáng, Lâm Tri Ngôn bị tiếng chuông điện thoại kéo dài đánh thức.
Là Ngải Dao gọi điện thoại tới.
Lâm Tri Ngôn lập tức đứng lên, đeo máy trợ thính vào cẩn thận.
"Cô Lâm, có lẽ Chuông Nhỏ sẽ không qua khỏi, cô đến thăm con bé một chút đi!"
Nghe giọng nghẹn ngào của Ngải Dao trong điện thoại, Lâm Tri Ngôn chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng.
Cô vội vàng thay áo khoác, cầm điện thoại di động chạy xuống tầng dưới.
Đèn trên tầng hai vẫn sáng, Hoắc Thuật đang xử lý giấy tờ ở phòng sách, đèn bàn kiểu công nghiệp tỏa ra một vầng sáng vàng cô đơn.
Anh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lâm Tri Ngôn chạy xuống tầng vừa sốt ruột vừa gấp gáp, vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng, vội thả cây bút trong tay xuống sổ ghi chép rồi bước nhanh đến, hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Tri Ngôn không còn tâm trí trả lời anh, thậm chí còn không kịp suy nghĩ vì sao muộn như vậy rồi mà anh vẫn chưa ngủ...
Cửa tầng một đã khóa, cũng không biết do suy nghĩ của cô đang quá rối bời hay do bất kỳ nguyên nhân gì khác, nhưng cô vặn hồi lâu vẫn không mở được, sức lực trên tay hoàn toàn mất khống chế, cố đè tay một cách máy móc.
Tiếng đè lách cách, lách cách quanh quẩn nơi cửa phòng khách, cho đến khi Hoắc Thuật đứng phía sau ra tay, nhẹ nhàng mở khóa cửa giúp cô.
Lâm Tri Ngôn mím môi, cô cúi đầu đi ra ngoài, nhưng lại bị người sau lưng nắm lấy cánh tay.
Tiếng lòng căng cứng chợt đứt gãy, Lâm Tri Ngôn trở tay hất ra, múa thủ ngữ loạn xạ: [Buông ra!]
"Yêu Yêu, đi giày."
Hoắc Thuật buông tay ra, nhắc nhở cô.
Lâm Tri Ngôn cúi đầu, trong phút chốc như một quả bóng xì hơi, trở nên vô cùng sụp đổ.
Cô đi chân trần trên nền đất mà không hề nhận ra.
Đã trễ thế này rồi, nếu gọi lái xe sẽ không kịp nên Hoắc Thuật tự lái xe đưa cô đi.
Cửa sổ xe khép hờ, sau khi bị gió đêm mang hơi lạnh quất vào mặt, cuối cùng cô cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Vào thời điểm rạng sáng thế này, xe cộ đi lại trên đường rất ít, Lâm Tri Ngôn ngồi trong xe của Hoắc Thuật, có cảm giác căng thẳng khi chạy đua với thời gian.
"Yêu Yêu, giờ đi đường nào?"
Đến một ngã tư, Hoắc Thuật buột miệng hỏi đường.
Lâm Tri Ngôn không cảm thấy kinh ngạc với cách nói chuyện của anh, cô cúi đầu mím môi, quyết định lấy điện thoại ra mở bản đồ rồi đưa cho anh.
"..."
Hoắc Thuật đưa tay nhận lấy, sau đó cũng không nói nữa.
Khi đến bệnh viện đã là nửa tiếng sau, Ngải Dao đang ngồi trên hành lang vắng vẻ ngoài phòng cấp cứu, hai tay đan chéo đỡ lấy trán, trông cô ấy như đã quá mệt mỏi, hoặc có thể là đang cầu nguyện trong vô vọng.
Khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cô ấy ngẩng đầu lên, hai mắt bất chợt đỏ ửng: "Cô Lâm..."
[Cô Ngải.]
Lâm Tri Ngôn đổi từ thủ ngữ sang ghi chú trên điện thoại, hỏi: [Tình hình thế nào rồi?]
"Chuông Nhỏ vào phòng cấp cứu được mười phút rồi, không biết có cứu được không. Nhưng vừa nãy, bác sĩ đã gọi hai người nhận hiến tạng đến, vào chờ trong phòng chuẩn bị trước phẫu thuật, viện trưởng và bọn họ đã làm công tác xác nhận bàn giao cuối cùng..."
Cổ họng Ngải Dao nghẹn ứ, bụm mặt nói: "Tôi cảm thấy thật sự quá tàn nhẫn, cô Lâm... Chuông Nhỏ vẫn còn đang cấp cứu mà bọn họ đã bắt đầu chờ để ghép tạng."
Lâm Tri Ngôn vỗ vai an ủi Ngải Dao.
Sinh mệnh luôn tồn tại hai mặt tươi đẹp và nghiệt ngã, có sự nhẹ nhàng khi linh hồn bay về phía mặt trời, cũng có sự nặng nề khi không thể chấp nhận được.
Đây là con đường mà Chuông Nhỏ lựa chọn, lá rụng về cội, hóa thành bùn bảo vệ hoa.
Những giây phút chờ đợi ngoài phòng cấp cứu dài đằng đẵng, dưới ánh đèn sợi đốt là sự lạnh lẽo của sương lạnh thẩm thấu.
Không biết trôi qua bao lâu, cảnh cửa phòng cấp cứu được kéo ra, mấy vị bác sĩ và y tá lần lượt bước đến, xếp thành một hàng, sau đó cúi người rất sâu trước Lâm Tri Ngôn và Ngải Dao với vẻ trang nghiêm, bày tỏ lòng kính trọng của họ đối với gia đình người quyên tặng di thể.
Cuối cùng Ngải Dao không chịu đựng được nữa mà khóc “òa” lên.
"Bác sĩ, xin hỏi chúng tôi... có thể vào thăm cô bé lần cuối không?"
Ngải Dao nén nước mắt hỏi.
"Xin gia đình chờ một chút, thận của thiên thần nhỏ cần được lấy trong vòng 15 phút..."
Bờ môi của bác sĩ mấp máy, hàng ngàn câu chữ đều mắc kẹt nơi cổ họng, chỉ biết cúi đầu nói: "Thật sự xin lỗi."
Dì viện trưởng vội chạy đến, ký tên một loạt đơn xác nhận, Ngải Dao lau nước mắt liên hệ với nhà tang lễ. Lâm Tri Ngôn máy móc ghi lại lời căn dặn của y tá, ví dụ như khi nào có thể nhận di thể của cô bé, khi nào viết giấy chứng tử...
Nhớ xong những chuyện cần làm, Lâm Tri Ngôn cũng không biết nên đi đâu, cô bèn quyết định ngồi ở hành lang ban đầu.
Nói không khó chịu thì chắc chắn là lời nói dối.
Nhưng bất ngờ là Lâm Tri Ngôn không khóc, chỉ yên lặng ngồi nơi góc tối không người, nắm chặt một xấp giấy tờ trong tay.
Mấy tờ hóa đơn nhẹ bẫng ấy là thứ cuối cùng còn sót lại của đứa trẻ bảy tuổi kia trên cuộc đời này.
Bác sĩ nói, tình hình của Chuông Nhỏ khi chuyển viện đến đã rất xấu, bình thường không sống qua nổi cuối năm, có thể kiên trì đến nửa năm sau đã là một kỳ tích. Đứa bé này mạnh mẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của người lớn.
Chỗ ngồi bên cạnh hơi chùng xuống vì có ai đó vừa ngồi, mang theo hơi lạnh thấu xương của màn đêm giá buốt.
Lâm Tri Ngôn chậm rãi quay đầu, nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của Hoắc Thuật dưới ánh đèn sợi đốt. Vậy mà anh lại không hề rời đi, gương mặt tuấn tú chẳng hề mệt mỏi đang chăm chú nhìn cô đầy dịu dàng.
Nhưng ánh mắt đó lại khiến Lâm Tri Ngôn cảm thấy lạnh lòng.
Chắc chắn anh không hiểu được sự đau thương của cái chết, nếu không khóe miệng cũng sẽ không nở nụ cười không đúng lúc như thế này.
[Hài lòng với phản ứng của tôi không?]
Lâm Tri Ngôn đưa câu hỏi trong màn hình điện thoại về phía anh.
Hoắc Thuật cụp mắt: "Hài lòng cái gì?"
Lâm Tri Ngôn khẽ nhếch môi, biết rõ không nên tự rạch vết thương lòng, nhưng cảm xúc không thể giải tỏa ngay lúc này lại thôi thúc cô bỏ qua lý trí mà gõ chữ.
[Đã đến lúc này rồi muốn quan sát tôi, anh thực sự hy sinh rất lớn cho thí nghiệm của mình đấy.]
Ánh mắt Hoắc Thuật tối hẳn đi, độ cong nơi khóe miệng thu hẹp lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nụ cười trên môi dần phai nhạt.
Đáy mắt anh thoáng hiện vẻ bất lực, có thể tạm gọi là "tổn thương" .
Sau đó, anh nghiêng đầu cười khẽ.
"Ừ, anh đợi em mấy tiếng ở bệnh viện, ra ngoài mua bữa sáng, chỉ để quan sát phản ứng xúc động của Yêu Yêu mà thôi."
Hoắc Thuật lấy tô cháo trong túi giấy ra rồi đặt bên cạnh Lâm Tri Ngôn, bình tĩnh hỏi: "Em cảm thấy có thể không?"
[Sao lại không thể?]
Lâm Tri Ngôn đứng dậy, vô tình phẩy vạt áo trúng tô cháo bên cạnh, tiếng đổ vỡ vang lên ngay sau đó.
Tô cháo đổ xuống đất, trào ra một ít nước cháo đặc.
Lông mày Hoắc Thuật khẽ nhăn lại, chỉ trong khoảnh khắc đó, dường như anh đã nghe thấy tiếng dây diều đứt phựt khẽ vang lên.
Cảm giác này rất không ổn.
Sau khi trời sáng, Lâm Tri Ngôn trở lại cô nhi viện, sắp xếp công việc bếp núc trước tang lễ của Chuông Nhỏ.
Hoắc Thuật đưa cô về Hoa Thạch Nhai, trên đường đi hai người gần như không hề nói chuyện với nhau.
Sau khi xuống xe, Lâm Tri Ngôn gật đầu cảm ơn theo phép lịch sự, còn Hoắc Thuật trở lại trạng thái trước đây, vẫn căn dặn cô như bình thường: "Anh sẽ đến đón em sau khi tan làm."
Anh vẫn đưa mắt nhìn theo bước đi của cô, chiếc xe con màu đen dừng rất lâu ngoài cổng cô nhi viện.
Chuông báo hiệu bữa sáng của cô nhi viện reo lên, bọn nhỏ lần lượt xếp hàng ngay ngắn bước ra. Khi nhìn thấy Lâm Tri Ngôn, mấy đứa Trương Duệ Bác và Thái Tư đều không hẹn mà cùng đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn cô.
Lâm Tri Ngôn nén vẻ đau thương trên gương mặt, xoay người đánh chữ vào máy chuyển đổi giọng nói: [Các em thân mến, cô có chuyện rất quan trọng cần thông báo với các em...]
Trẻ con luôn rất mẫn cảm, có lẽ bọn trẻ đã cảm nhận được điều gì đó, khi cô còn chưa nói xong, Trương Duệ Bác đã trào nước mắt, từng giọt nối đuôi nhau rơi xuống đất.
Cậu bé không còn tâm trạng lau, cứ thế mở to đôi mắt ầng ậc nước mà nhìn Lâm Tri Ngôn đầy cố chấp.
"Cô Lâm..."
Khi được hỏi lý do, cô chỉ bình tĩnh trả lời một câu: [Ghê tởm.]
Cô cứ nghĩ Hoắc Thuật sẽ tức giận, nhưng anh chỉ cười cho qua rồi sai người dọn dẹp căn phòng lớn dành cho khách vốn của Lạc Nhất Minh.
Dì Trương làm việc nhanh nhẹn, từ việc dọn dẹp phòng cho đến khi sắp xếp xong xuôi hành lý của Lâm Tri Ngôn chỉ trong vòng chưa đến một tiếng đồng hồ.
Tầm nhìn của phòng dành cho khách trên tầng ba rất đẹp, nguyên một bức tường là cửa sổ sát đất, cửa sổ có rèm màn tự động rủ xuống như thác nước, có thể ra ngoài ban công ngắm khoảng không rộng lớn.
Các loại đồ như chăn đệm đều được giặt sạch sẽ, hương thơm ấm áp từ nước xả vải hòa với mùi nắng thoang thoảng trong không khí mang đến cảm giác dễ chịu.
Tám tiếng sau, Lâm Tri Ngôn mới hiểu vì sao Hoắc Thuật lại thoải mái đồng ý cho cô ở một tầng khác như vậy.
Nơi màn cửa khép hờ, những tia nắng vàng nhạt buổi ban mai tràn vào tạo thành một lớp màng ấm áp bao lấy căn phòng. Lâm Tri Ngôn trở mình trong chăn, vô thức giơ tay che đi ánh nắng, đôi mắt mơ màng hé mở, xuyên qua kẽ hở, cô nhìn thấy một người đang ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế mây ở ban công.
Hoắc Thuật khoác một chiếc áo jacket ngắn cổ bẻ màu xám chuột, bên trong là áo phông trắng đơn giản phối cùng quần jean xanh đậm màu, đôi chân bắt chéo ngồi dựa vào ghế mây. Anh vừa cầm tách cà phê vừa đọc tập tài liệu đặt trên đùi, mí mắt hơi cụp xuống, ánh nắng chiếu vào đường cong bên sườn mặt anh họa nên một đường vàng nhạt, rất giống một cậu ấm nhàn tản.
Trang giấy được lật qua, rủ xuống thuận theo đầu gối của anh. Lúc này, anh như cảm nhận được điều gì đó rồi bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Tri Ngôn cách tấm cửa kính sát đất.
Bốn mắt giao nhau, anh khẽ cười một tiếng, không biết cô đã ở đó nhìn lén anh được bao lâu rồi.
Lâm Tri Ngôn vén chăn xuống giường, đi chân trần đứng bên cửa kính, từ từ giơ tay ra.
Hoắc Thuật nghĩ cô đang chào hỏi mình, anh như được khích lệ, ý cười nơi đáy mắt càng rõ hơn, anh đặt tài liệu trong tay xuống rồi đứng dậy.
Một giây sau, Lâm Tri Ngôn đóng rèm cửa lại không chút do dự.
Hoắc Thuật nhìn rèm cửa vẫn đang đung đưa, sau mấy giây ngỡ ngàng, anh bèn bật cười thành tiếng.
Lâm Tri Ngôn nghĩ chắc chắn Hoắc Thuật sẽ bám lấy mình mấy ngày, nhưng trên thực tế, ngoài những thời gian đưa đón cô đi làm cố định hằng ngày và thi thoảng hào hứng ăn bữa tối dưới ánh nến, Hoắc Thuật rất ít khi xuất hiện trước mặt cô.
Nghe Lạc Nhất Minh nói, anh mở một công ty riêng, bận rộn đến mức mỗi ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng.
Lạc Nhất Minh không nói cụ thể anh làm gì, chỉ nói mấy câu mơ hồ: "Tôi thật sự ngưỡng mộ anh ấy, không phải ai cũng đào sâu được mảng công nghệ cao này, trong “giới khoa học công nghệ” có quá nhiều kẻ vô danh chỉ như đóa phù dung sớm nở tối tàn, chỉ cần lơ là chốc lát sẽ mất sạch tất cả. Có lẽ anh ấy quyết tâm muốn đối đầu với người kia trong nhà..."
Khi nghe Lạc Nhất Minh nói những lời này, cô không cảm nhận được bao nhiêu "ngưỡng mộ", mà chỉ thấy toàn là "sầu lo".
Nhưng Lâm Tri Ngôn lại không quá lo lắng.
Thứ nhất, dù sao Hoắc Thuật cũng không liên quan gì đến cô; thứ hai, vào Tết âm lịch, ngày nào cô và Hoắc Thuật cũng dính với nhau. Vào những lúc tình cảm nồng nàn, cô cũng nghe được một vài bí mật nhỏ không quá quan trọng: Ví dụ như anh học song ngành ở đại học, ngoài hoàn thành chương trình MBA theo đúng quy định, anh còn học cả Kỹ thuật y sinh - ngành hot nổi tiếng thế giới của Viện khoa học kỹ thuật M, đây là một ngành rất kì diệu khi kết hợp giữa cấu tạo cơ thể người và công nghệ điện tử.
Theo như lời anh nói, một ngành là để kiếm cơm, ngành còn lại mới là đam mê của anh. Cho đến tháng trước, Lâm Tri Ngôn mới biết được, trong viện nghiên cứu kia có rất nhiều thiên tài “dị biệt”... hay nói cách khác là "kẻ điên" như anh.
Có thể thấy, ít nhất từ năm mười lăm tuổi, Hoắc Thuật đã lên kế hoạch vật ngã Hoắc Chiêu như thế nào, chắc chắn không phải suy nghĩ bồng bột.
Anh quá thông minh, cũng quá lý trí, mỗi một nước đi đều mang tính mục đích rất mạnh, lúc nào hạ mồi, lúc nào thu lưới.
Lâm Tri Ngôn đã sập bẫy của anh một lần.
Có đôi khi, cô thật sự rất tò mò về cấu tạo cơ thể của Hoắc Thuật, mỗi ngày anh chỉ ngủ trong thời gian ngắn như vậy nhưng chưa bao giờ tỏ ra mệt mỏi trước mặt người khác, như một cao thủ thao túng thế cục không bao giờ thất bại, sức lực tràn trề đến mức đến cả máy móc cũng phải tự ti.
Có lẽ là Hoắc Thuật bận gây dựng công ty mới nên mối quan hệ của hai người yên bình trong mấy ngày liên tiếp, duy trì một trạng thái cân bằng kỳ lạ.
Cuối tháng tư, nhiệt độ không khí trở nên ẩm ướt, rất nhiều mùi thơm tan biến.
Mấy bạn nhỏ ở cô nhi viện đưa cho Lâm Tri Ngôn một chiếc ly giữ nhiệt, nhờ cô đưa đến cho Trần Linh đang hôn mê trong bệnh viện.
Trong ly giữ nhiệt đựng hơn một nửa nước đang sóng sánh, lúc đầu Lâm Tri Ngôn tưởng rằng các bạn nhỏ chuẩn bị đồ uống cho Trần Linh, cô chân thành nhắc nhở rằng Chuông Nhỏ của bọn trẻ chưa thể uống được những thứ này.
"Không phải đồ uống, là hạt sương."
Trương Duệ Bác giải thích rất nghiêm túc, những đứa trẻ khác cũng gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Lâm Tri Ngôn lắng nghe một lúc lâu mới hiểu, hoá ra cách đây mấy ngày, bọn trẻ đã xem một bộ phim hoạt hình rất cũ, nhân vật chính trong phim bị "yêu tinh" chọc mù hai mắt, những động vật nhỏ trên núi đã lấy hạt sương trên những cánh hoa buổi sáng sớm để nhỏ vào mắt nhân vật chính, sau đó nhân vật chính lấy lại ánh sáng thành công...
Thế là sáng nay, khi trời còn chưa sáng, Trương Duệ Bác lặng lẽ dẫn theo mấy em trai và em gái có thể đi được, chạy quanh các ngóc ngách của cô nhi viện, góp nhặt được ngần ấy sương.
Bọn nhỏ khờ dại nghĩ học theo cách làm trong phim hoạt hình, hai mắt Chuông Nhỏ sẽ tốt lên.
Trong lòng Lâm Tri Ngôn cuộn trào cảm xúc, tình bạn chân thành mà hồi bé hiếm khi cảm nhận được, lúc này đã được bù đắp.
Cô không vạch trần suy nghĩ xa vời của bọn trẻ bằng góc nhìn của người lớn, mà còn trân trọng ôm bình giữ nhiệt bảo vệ trong lòng, ngồi xe đi qua nửa thành phố, sau đó cẩn thận đặt lên tủ để đồ cạnh giường bệnh của Chuông Nhỏ.
Khi bác sĩ kiểm tra phòng theo thường lệ, sắc mặt cũng không quá khả quan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy bác sĩ phụ trách vừa ghi chép vào sổ, vừa nhỏ giọng trao đổi với nhau rất lâu, nhưng máy trợ thính của Lâm Tri Ngôn không bắt được âm thanh có tần suất thấp như vậy nên trong lòng cô dấy lên linh cảm bất an.
...
Hai giờ sáng, Lâm Tri Ngôn bị tiếng chuông điện thoại kéo dài đánh thức.
Là Ngải Dao gọi điện thoại tới.
Lâm Tri Ngôn lập tức đứng lên, đeo máy trợ thính vào cẩn thận.
"Cô Lâm, có lẽ Chuông Nhỏ sẽ không qua khỏi, cô đến thăm con bé một chút đi!"
Nghe giọng nghẹn ngào của Ngải Dao trong điện thoại, Lâm Tri Ngôn chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng.
Cô vội vàng thay áo khoác, cầm điện thoại di động chạy xuống tầng dưới.
Đèn trên tầng hai vẫn sáng, Hoắc Thuật đang xử lý giấy tờ ở phòng sách, đèn bàn kiểu công nghiệp tỏa ra một vầng sáng vàng cô đơn.
Anh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lâm Tri Ngôn chạy xuống tầng vừa sốt ruột vừa gấp gáp, vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng, vội thả cây bút trong tay xuống sổ ghi chép rồi bước nhanh đến, hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Tri Ngôn không còn tâm trí trả lời anh, thậm chí còn không kịp suy nghĩ vì sao muộn như vậy rồi mà anh vẫn chưa ngủ...
Cửa tầng một đã khóa, cũng không biết do suy nghĩ của cô đang quá rối bời hay do bất kỳ nguyên nhân gì khác, nhưng cô vặn hồi lâu vẫn không mở được, sức lực trên tay hoàn toàn mất khống chế, cố đè tay một cách máy móc.
Tiếng đè lách cách, lách cách quanh quẩn nơi cửa phòng khách, cho đến khi Hoắc Thuật đứng phía sau ra tay, nhẹ nhàng mở khóa cửa giúp cô.
Lâm Tri Ngôn mím môi, cô cúi đầu đi ra ngoài, nhưng lại bị người sau lưng nắm lấy cánh tay.
Tiếng lòng căng cứng chợt đứt gãy, Lâm Tri Ngôn trở tay hất ra, múa thủ ngữ loạn xạ: [Buông ra!]
"Yêu Yêu, đi giày."
Hoắc Thuật buông tay ra, nhắc nhở cô.
Lâm Tri Ngôn cúi đầu, trong phút chốc như một quả bóng xì hơi, trở nên vô cùng sụp đổ.
Cô đi chân trần trên nền đất mà không hề nhận ra.
Đã trễ thế này rồi, nếu gọi lái xe sẽ không kịp nên Hoắc Thuật tự lái xe đưa cô đi.
Cửa sổ xe khép hờ, sau khi bị gió đêm mang hơi lạnh quất vào mặt, cuối cùng cô cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Vào thời điểm rạng sáng thế này, xe cộ đi lại trên đường rất ít, Lâm Tri Ngôn ngồi trong xe của Hoắc Thuật, có cảm giác căng thẳng khi chạy đua với thời gian.
"Yêu Yêu, giờ đi đường nào?"
Đến một ngã tư, Hoắc Thuật buột miệng hỏi đường.
Lâm Tri Ngôn không cảm thấy kinh ngạc với cách nói chuyện của anh, cô cúi đầu mím môi, quyết định lấy điện thoại ra mở bản đồ rồi đưa cho anh.
"..."
Hoắc Thuật đưa tay nhận lấy, sau đó cũng không nói nữa.
Khi đến bệnh viện đã là nửa tiếng sau, Ngải Dao đang ngồi trên hành lang vắng vẻ ngoài phòng cấp cứu, hai tay đan chéo đỡ lấy trán, trông cô ấy như đã quá mệt mỏi, hoặc có thể là đang cầu nguyện trong vô vọng.
Khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cô ấy ngẩng đầu lên, hai mắt bất chợt đỏ ửng: "Cô Lâm..."
[Cô Ngải.]
Lâm Tri Ngôn đổi từ thủ ngữ sang ghi chú trên điện thoại, hỏi: [Tình hình thế nào rồi?]
"Chuông Nhỏ vào phòng cấp cứu được mười phút rồi, không biết có cứu được không. Nhưng vừa nãy, bác sĩ đã gọi hai người nhận hiến tạng đến, vào chờ trong phòng chuẩn bị trước phẫu thuật, viện trưởng và bọn họ đã làm công tác xác nhận bàn giao cuối cùng..."
Cổ họng Ngải Dao nghẹn ứ, bụm mặt nói: "Tôi cảm thấy thật sự quá tàn nhẫn, cô Lâm... Chuông Nhỏ vẫn còn đang cấp cứu mà bọn họ đã bắt đầu chờ để ghép tạng."
Lâm Tri Ngôn vỗ vai an ủi Ngải Dao.
Sinh mệnh luôn tồn tại hai mặt tươi đẹp và nghiệt ngã, có sự nhẹ nhàng khi linh hồn bay về phía mặt trời, cũng có sự nặng nề khi không thể chấp nhận được.
Đây là con đường mà Chuông Nhỏ lựa chọn, lá rụng về cội, hóa thành bùn bảo vệ hoa.
Những giây phút chờ đợi ngoài phòng cấp cứu dài đằng đẵng, dưới ánh đèn sợi đốt là sự lạnh lẽo của sương lạnh thẩm thấu.
Không biết trôi qua bao lâu, cảnh cửa phòng cấp cứu được kéo ra, mấy vị bác sĩ và y tá lần lượt bước đến, xếp thành một hàng, sau đó cúi người rất sâu trước Lâm Tri Ngôn và Ngải Dao với vẻ trang nghiêm, bày tỏ lòng kính trọng của họ đối với gia đình người quyên tặng di thể.
Cuối cùng Ngải Dao không chịu đựng được nữa mà khóc “òa” lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bác sĩ, xin hỏi chúng tôi... có thể vào thăm cô bé lần cuối không?"
Ngải Dao nén nước mắt hỏi.
"Xin gia đình chờ một chút, thận của thiên thần nhỏ cần được lấy trong vòng 15 phút..."
Bờ môi của bác sĩ mấp máy, hàng ngàn câu chữ đều mắc kẹt nơi cổ họng, chỉ biết cúi đầu nói: "Thật sự xin lỗi."
Dì viện trưởng vội chạy đến, ký tên một loạt đơn xác nhận, Ngải Dao lau nước mắt liên hệ với nhà tang lễ. Lâm Tri Ngôn máy móc ghi lại lời căn dặn của y tá, ví dụ như khi nào có thể nhận di thể của cô bé, khi nào viết giấy chứng tử...
Nhớ xong những chuyện cần làm, Lâm Tri Ngôn cũng không biết nên đi đâu, cô bèn quyết định ngồi ở hành lang ban đầu.
Nói không khó chịu thì chắc chắn là lời nói dối.
Nhưng bất ngờ là Lâm Tri Ngôn không khóc, chỉ yên lặng ngồi nơi góc tối không người, nắm chặt một xấp giấy tờ trong tay.
Mấy tờ hóa đơn nhẹ bẫng ấy là thứ cuối cùng còn sót lại của đứa trẻ bảy tuổi kia trên cuộc đời này.
Bác sĩ nói, tình hình của Chuông Nhỏ khi chuyển viện đến đã rất xấu, bình thường không sống qua nổi cuối năm, có thể kiên trì đến nửa năm sau đã là một kỳ tích. Đứa bé này mạnh mẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của người lớn.
Chỗ ngồi bên cạnh hơi chùng xuống vì có ai đó vừa ngồi, mang theo hơi lạnh thấu xương của màn đêm giá buốt.
Lâm Tri Ngôn chậm rãi quay đầu, nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của Hoắc Thuật dưới ánh đèn sợi đốt. Vậy mà anh lại không hề rời đi, gương mặt tuấn tú chẳng hề mệt mỏi đang chăm chú nhìn cô đầy dịu dàng.
Nhưng ánh mắt đó lại khiến Lâm Tri Ngôn cảm thấy lạnh lòng.
Chắc chắn anh không hiểu được sự đau thương của cái chết, nếu không khóe miệng cũng sẽ không nở nụ cười không đúng lúc như thế này.
[Hài lòng với phản ứng của tôi không?]
Lâm Tri Ngôn đưa câu hỏi trong màn hình điện thoại về phía anh.
Hoắc Thuật cụp mắt: "Hài lòng cái gì?"
Lâm Tri Ngôn khẽ nhếch môi, biết rõ không nên tự rạch vết thương lòng, nhưng cảm xúc không thể giải tỏa ngay lúc này lại thôi thúc cô bỏ qua lý trí mà gõ chữ.
[Đã đến lúc này rồi muốn quan sát tôi, anh thực sự hy sinh rất lớn cho thí nghiệm của mình đấy.]
Ánh mắt Hoắc Thuật tối hẳn đi, độ cong nơi khóe miệng thu hẹp lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nụ cười trên môi dần phai nhạt.
Đáy mắt anh thoáng hiện vẻ bất lực, có thể tạm gọi là "tổn thương" .
Sau đó, anh nghiêng đầu cười khẽ.
"Ừ, anh đợi em mấy tiếng ở bệnh viện, ra ngoài mua bữa sáng, chỉ để quan sát phản ứng xúc động của Yêu Yêu mà thôi."
Hoắc Thuật lấy tô cháo trong túi giấy ra rồi đặt bên cạnh Lâm Tri Ngôn, bình tĩnh hỏi: "Em cảm thấy có thể không?"
[Sao lại không thể?]
Lâm Tri Ngôn đứng dậy, vô tình phẩy vạt áo trúng tô cháo bên cạnh, tiếng đổ vỡ vang lên ngay sau đó.
Tô cháo đổ xuống đất, trào ra một ít nước cháo đặc.
Lông mày Hoắc Thuật khẽ nhăn lại, chỉ trong khoảnh khắc đó, dường như anh đã nghe thấy tiếng dây diều đứt phựt khẽ vang lên.
Cảm giác này rất không ổn.
Sau khi trời sáng, Lâm Tri Ngôn trở lại cô nhi viện, sắp xếp công việc bếp núc trước tang lễ của Chuông Nhỏ.
Hoắc Thuật đưa cô về Hoa Thạch Nhai, trên đường đi hai người gần như không hề nói chuyện với nhau.
Sau khi xuống xe, Lâm Tri Ngôn gật đầu cảm ơn theo phép lịch sự, còn Hoắc Thuật trở lại trạng thái trước đây, vẫn căn dặn cô như bình thường: "Anh sẽ đến đón em sau khi tan làm."
Anh vẫn đưa mắt nhìn theo bước đi của cô, chiếc xe con màu đen dừng rất lâu ngoài cổng cô nhi viện.
Chuông báo hiệu bữa sáng của cô nhi viện reo lên, bọn nhỏ lần lượt xếp hàng ngay ngắn bước ra. Khi nhìn thấy Lâm Tri Ngôn, mấy đứa Trương Duệ Bác và Thái Tư đều không hẹn mà cùng đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn cô.
Lâm Tri Ngôn nén vẻ đau thương trên gương mặt, xoay người đánh chữ vào máy chuyển đổi giọng nói: [Các em thân mến, cô có chuyện rất quan trọng cần thông báo với các em...]
Trẻ con luôn rất mẫn cảm, có lẽ bọn trẻ đã cảm nhận được điều gì đó, khi cô còn chưa nói xong, Trương Duệ Bác đã trào nước mắt, từng giọt nối đuôi nhau rơi xuống đất.
Cậu bé không còn tâm trạng lau, cứ thế mở to đôi mắt ầng ậc nước mà nhìn Lâm Tri Ngôn đầy cố chấp.
"Cô Lâm..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro