Chương 8
Khuyết Danh
2024-03-03 00:40:13
7.
Đội trưởng Hồ và Tiểu Lư cùng thẩm vấn Triệu Thịnh, tôi tranh thủ hỏi thêm vài câu với người đàn ông sống trong căn hộ 504.
"Anh có thường xuyên tiếp xúc với Hàn Sí không? Anh ta là người như thế nào?"
Anh ta trả lời: "Tôi và anh ta rất hiếm khi tương tác với nhau. Hàn Sí mới chuyển tới đây không lâu, hầu hết anh ta đều ra ngoài chơi, không ở nhà. Tôi lại thường xuyên ru rú trong nhà, không mấy khi giao lưu với ai. Nhưng mà tôi có gặp qua anh ta vài lần, cảm giác anh ta không đáng tin, mơ hồ khiến người ta thấy sợ.".
"Thấy sợ sao? Ý anh nói là trực giác?"
"Phải. Cách đây không lâu, chắc là tầm cuối tháng hai, tôi đi mua đồ ăn về thì gặp anh ta ôm một đống màng bọc loại lớn đang mở cửa nhà. Tôi có hỏi anh ta mua loại lớn thế làm gì, anh ta bảo mấy ngày tới, người em trai ở quê sẽ gửi lên cho anh ta hai con gà sống cho anh ta làm thịt, sợ máu bắn ra tung tóe nên anh ta phải mua màng bọc loại lớn này để bọc gà lại. Anh ta còn nói thêm là tính anh ta nhút nhát, sợ đánh ch ém, giet chóc, đến cả một con gà cũng giet không xong. Anh ta cứ thản nhiên cười nói mấy câu này, không hiểu sao lại khiến tôi thấy hơi sợ.".
Thực tế đúng như lời anh ta nói, trong tủ bếp nhà Hàn Sí có một màng bọc nhựa loại lớn, còn có rất nhiều những con dao nhọn sắc bén đủ mọi kích cỡ.
Tôi đã gọi điện hỏi qua em trai của hắn, người này nói chưa từng hứa hẹn sẽ gửi gà lên cho anh trai. Tôi nghĩ bụng, e là thứ Hàn Sí muốn giet không phải là mấy con gà!
Chẳng hiểu sao, tôi vô cớ cảm thấy sợ hãi, bồn chồn, nhịp tim đập dồn dập một cách khó lý giải được.
Trong thời gian rảnh việc, tôi tranh thủ nhắn tin cho Mộng Mộng: [Nếu em có chuyện muốn nói với anh thì cứ nói ra, chúng ta cùng nhau đối diện với nó. Em sang Anh với vốn giao tiếp có hạn rất dễ mang lại nguy hiểm cho em.].
Tôi đã gửi không ít tin nhắn cho Mộng Mộng suốt mấy ngày qua nhưng cô ấy không một lần trả lời. Bố mẹ cô ấy đã nói tôi đừng cố liên lạc với cô ấy vào thời gian này, còn nói tinh thần của cô ấy không ổn lắm, không muốn gặp tôi.
Bố mẹ của Mộng Mộng nói, cô chú sẽ lựa lời an ủi cô ấy dần dần, dù thế nào cũng sẽ cố gắng, chí ít cũng sẽ kéo dài được một chút quyết định sang Anh đột ngột của Mộng Mộng.
Tôi bực bội cả người, không thể cứ ngồi im bị động như thế này được nữa nên quyết định chiều nay sẽ chạy tới nhà cô ấy, không mở cửa cho tôi thì tôi vào nhà bằng đường ống nước bên ngoài cũng được.
Đúng lúc này, điện thoại báo có tin nhắn mới, là của Mộng Mộng gửi tới:
[Anh đừng lo, em không một mình đâu. Em xin lỗi, Minh Dịch, không phải là lỗi của anh, lỗi là do em đã lỡ phải lòng một người khác. Anh ấy là khách hàng của hiệu sách, bọn em rất hợp nhau, sở thích cũng tương đồng. Anh ấy từng đi du học ở Anh, giờ vẫn đang làm việc ở bên đấy. Anh ấy kể cho em nghe rất nhiều điều ở Anh khiến em bị thu hút, thế nên em muốn đi theo anh ấy.]
[Thật sự xin lỗi anh. Khi anh đang bận bịu công việc, em lại vội vàng yêu một người khác. Chỉ riêng điều này đã khiến em không xứng với anh nữa rồi. Xin anh hãy tha thứ cho em, chấp nhận để cho tình yêu của chúng ta trôi vào dĩ vãng.]
[Em đã mua xong vé rồi. Ngày mai bọn em sẽ bay sang Anh. Đừng tìm em nữa!]
Vào lúc này, một luồng thông tin mới bất ngờ đổ ập vào não bộ khiến tôi không thể nào chấp nhận được. Tôi trả lời tin nhắn một cách giận dữ: [Em đi Anh với ai cơ?]
Đáp lại tôi là một dấu chấm than đỏ chói nhức mắt, Mộng Mộng đã chặn tôi rồi.
Tôi ngồi thụp xuống đất, mắt nhìn chằm chằm vào hai chữ "bọn em" trong tin nhắn của cô ấy.
8.
Tâm lý phòng ngự của Triệu Thịnh khá kém, chỉ sau một hồi thẩm vấn, gã bất lực vừa đấm ngực thùm thụp vừa khai ra toàn bộ.
Triệu Thịnh tự nhận bản thân là một kẻ nát rượu. Tối ngày 04 tháng 03, khi đang uống rượu với mấy tên bợm nhậu khác, gã nhận được điện thoại từ Hàn Sí gọi tới, hắn nói sẽ trả cho gã khoản tiền sáu mươi nghìn đã nợ từ rất lâu. Nghe được câu này, gã đương nhiên vui vẻ lắm, uống thêm một lúc thì đứng dậy, nhờ bạn nhậu đưa tới khu chung cư Bình Minh.
Những gì xảy ra tiếp theo về cơ bản là đứt đoạn, ký ức cuối cùng của gã dừng lại ở lúc gõ cửa nhà Hàn Sí.
Sáng ngày 05 tháng 03, Triệu Thịnh tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm dưới đất, bên cạnh là chiếc gạt tàn dính máu và xác của Hàn Sí.
Gã thừa nhận, trước kia đã từng có lần gã và Hàn Sí xích mích, lý do là vì hắn không chịu trả số tiền đã nợ của Triệu, thậm chí khi bị hỏi tới, hắn còn vênh mặt lên giễu cợt, thách thức gã. Thời điểm đó, gã đã căm hận Hàn Sí tới mức chỉ muốn lao vào băm vằm hắn ra. Không lâu sau, vợ của Hàn Sí không may mắc bệnh nặng, cuộc sống trở nên bần hàn hơn nên chuyện tiền nong đương nhiên không có hy vọng.
Nhiều năm sau, Hàn Sí đột nhiên lại chủ động liên lạc, nói muốn trả nợ cho gã nên đương nhiên tâm tình của gã cực kỳ tốt, không có lý do gì lại muốn xuống tay với hắn cả. Nhưng hiện trường đã chứng minh cho hắn thấy, rõ ràng gã đã giet người.
Thế nên, gã suy đoán, có thể là tối qua gã và Hàn Sí đã xảy ra cãi vã, lao vào đánh nhau, và vì đã có men rượu trong người nên lá gan càng thêm lớn, gã đã thẳng tay giet chet một người.
Sau khi nhận ra được điều này, tâm lý gã trở nên hoảng loạn, vội nhét xác Hàn Sí vào vali, dự định đợi tới khi trời tối sẽ mang đi phi tang. Thời gian chờ đợi khá dài, gã đi loanh quanh lục lọi nhà thì tìm được ether. Gã ngờ ngợ có gì đó không ổn nên thử kiểm tra điện thoại của Hàn Sí, không ngờ lại phát giác ra những cuộc giao dịch của hắn và Đàm Thanh Tùng.
Đàm Thanh Tùng đã nhiều lần bị tống tiền, hoàn toàn có đủ động cơ để xử lý Hàn Sí. Vì vậy, Triệu Thịnh đã lên kế hoạch đổ lỗi cho Đàm Thanh Tùng.
Gã dùng điện thoại của Hàn Sí nhắn tin hẹn Đàm Thanh Tùng tới căn 503. Khi anh ta vừa xuất hiện, gã liền dùng ether đánh ngất anh ta, sau đó dựng hiện trường giả như anh ta treo cổ tutu hòng thoát tội. Sau khi hoàn thành kế hoạch, gã lập tức bỏ trốn khỏi hiện trường.
9.
Triệu Thịnh như đậu đổ ống tre*, không từ thủ đoạn.
*竹筒倒豆子 (zhútǒngdàodòu·zi): triệt để, làm đến nơi đến chốn. Là câu ngụ ngôn dùng hình ảnh hạt đậu đổ vào ống tre sẽ lăn tuột xuống hết, ẩn ý chỉ sự nhanh nhẹn.
Lời khai về việc gài bẫy và giet chet bác sĩ Đàm có vẻ đáng tin, nhưng về cái chet của Hàn Sí thì rất đáng ngờ.
Tiểu Lư nói: "Nếu thật sự tận tay giet chet một người thì không thể nào không có lấy một chút ấn tượng được. Nói cách khác, một người say rượu liệu có thực sự đủ khả năng thực hiện hành vi giet người hay không? Điều này không thể lý giải được bằng cái câu "uống nhiều rượu để lấy thêm dũng khí" được.".
Đội phó cũng nói: "Nhân chứng 504 có nói đến chi tiết Triệu Thịnh ngủ gật ở cửa trong khi đang vừa đập cửa vừa la lối om sòm. Nếu đã uống đến mức đấy rồi thì dù có tỉnh rượu vào ngày hôm sau cũng chưa chắc đã đứng vững được, đúng không?".
Đội trưởng Hồ tiếp tục bổ sung: "Triệu Thịnh nói gã và Hàn Sí có mối thù nợ tiền không trả, tuy nhiên, đây không được xem là mối thù sâu nặng. Thế nhưng, vùng đầu và mặt của Hàn Sí lại bị đánh nhiều nhát, tới mức da thịt vùng lân cận bị bầm tím từng mảng, thể hiện rõ ý đồ trả thù.".
Nếu vậy, liệu có khả năng Hàn Sí đã bị giet trước khi Triệu Thịnh đến không? Chủ căn hộ 504 có nói, anh ta nhìn thấy một đôi bàn tay thò ra kéo Triệu Thịnh vào trong nhà, vậy đôi bàn tay đó có thật sự là của Hàn Sí hay không?
"Tiểu Trương, cậu nghĩ thế nào?". Đội trưởng Hồ hỏi tôi.
"Dạ, em…" Bây giờ tôi mới nhận ra đầu óc mình đang không tập trung: "Em đang nghĩ, manh mối quan trọng là chiếc điện thoại di động có chứa ảnh hiện đang ở đâu? Căn cứ theo lời khai của Triệu Thịnh, khả năng cao chính gã cũng không biết tới sự tồn tại của nó.".
"Ừ.". Đội trưởng Hồ gật đầu: "Tiểu Trương này, tôi thấy mấy hôm nay cậu rất mất tập trung đấy nhé. Nghe Tiểu Lư nói, cậu và bạn gái có cãi vã đấy à?".
"Dạ, em xin lỗi đội trưởng.".
"Trong công tác nghiệp vụ, các đồng chí luôn nhạy bén khi điều tra và chưa từng bỏ sót bất kỳ một manh mối nào. Nhưng cứ là chuyện liên quan tới người nhà đều sẽ thường lơ đễnh. Các đồng chí phải nhớ, khi xảy ra mâu thuẫn với người nhà, đừng chỉ chú ý đến bề nổi ở bên ngoài mà phải chú ý đến từng chi tiết bên trong, đi sâu hơn nữa. Chỉ có như thế, chúng ta mới có thể giải quyết được vấn đề một cách thỏa đáng nhất.".
Tôi gật đầu: "Về cơ bản thì chuyện của bọn em đã giải quyết xong rồi, thưa đội trưởng. Em sẽ tập trung xử lý công việc hơn ạ.".
Từ nửa tiếng trước, tôi đã giải quyết xong chuyện của mình rồi, chỉ là vẫn chưa thể chấp nhận được mà thôi.
Nghĩ kỹ lại, những lời Hạ Vân Mộng nói cũng không sai. Tôi đã nợ cô ấy rất nhiều việc trong suốt những năm qua. Tính cô ấy thích những điều giản dị nhưng lãng mạn, mà cả hai thứ ấy tôi đều không có, đã thế còn không dành nhiều thời gian cho cô ấy, tiền làm ra cũng chẳng đáng là bao. Cô ấy nói đúng, những khác biệt vốn có ngay từ đầu không thể dung hòa và cân bằng được mà sẽ chỉ khiến chúng tôi xa cách nhau, cố chấp cũng chẳng có ích gì. Thử nghĩ mà xem, tôi của bây giờ và tôi của những năm đại học cứ lẽo đẽo theo đuôi cô ấy có khác gì nhau không?
Cuối cùng thì tôi cũng quyết định dừng lại, gửi cho cô ấy một tin nhắn cuối cùng: {Ừm, anh hiểu rồi. Mai mấy giờ em bay?]. Kết quả là không chỉ có WeChat mà ngay cả số điện thoại cũng bị chặn. Đến tận lúc này, tôi mới biết, người con gái tôi yêu đã từng một thời dài đằng đẵng gắn bó bên nhau có thể vô tâm tới mức nào một khi đã hết yêu rồi. Không yêu nữa thì có là tình bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên cũng không là gì cả.
Tôi thở dài thất vọng, ép buộc bản thân phải tập trung làm việc.
Kết quả kiểm tra ADN lớp biểu bì dính giữa kẽ các ngón tay của Hàn Sí đã có, không phải là của Triệu Thịnh, thậm chí giới tính cũng không giống. Là của nữ giới.
“Đồng chí cảnh sát, tôi nhớ rồi. Tôi nhớ ra một chuyện…”. Triệu Thịnh hét toáng lên trong phòng thẩm vấn.
“Nhớ ra chuyện gì?”. Tiểu Lư mở cửa đi vào.
“Lão Hàn từng gọi điện cho tôi, nói sẽ trả cho tôi món nợ cũ, không chỉ trả gốc mà còn trả cả lãi, còn nói đã sắp xếp cho tôi một cô em để tôi vui vẻ.”.
Nghĩa là, người giet Hàn Sí không phải là Triệu Thịnh. Đã xuất hiện một người thứ tư.
Đội trưởng Hồ và Tiểu Lư cùng thẩm vấn Triệu Thịnh, tôi tranh thủ hỏi thêm vài câu với người đàn ông sống trong căn hộ 504.
"Anh có thường xuyên tiếp xúc với Hàn Sí không? Anh ta là người như thế nào?"
Anh ta trả lời: "Tôi và anh ta rất hiếm khi tương tác với nhau. Hàn Sí mới chuyển tới đây không lâu, hầu hết anh ta đều ra ngoài chơi, không ở nhà. Tôi lại thường xuyên ru rú trong nhà, không mấy khi giao lưu với ai. Nhưng mà tôi có gặp qua anh ta vài lần, cảm giác anh ta không đáng tin, mơ hồ khiến người ta thấy sợ.".
"Thấy sợ sao? Ý anh nói là trực giác?"
"Phải. Cách đây không lâu, chắc là tầm cuối tháng hai, tôi đi mua đồ ăn về thì gặp anh ta ôm một đống màng bọc loại lớn đang mở cửa nhà. Tôi có hỏi anh ta mua loại lớn thế làm gì, anh ta bảo mấy ngày tới, người em trai ở quê sẽ gửi lên cho anh ta hai con gà sống cho anh ta làm thịt, sợ máu bắn ra tung tóe nên anh ta phải mua màng bọc loại lớn này để bọc gà lại. Anh ta còn nói thêm là tính anh ta nhút nhát, sợ đánh ch ém, giet chóc, đến cả một con gà cũng giet không xong. Anh ta cứ thản nhiên cười nói mấy câu này, không hiểu sao lại khiến tôi thấy hơi sợ.".
Thực tế đúng như lời anh ta nói, trong tủ bếp nhà Hàn Sí có một màng bọc nhựa loại lớn, còn có rất nhiều những con dao nhọn sắc bén đủ mọi kích cỡ.
Tôi đã gọi điện hỏi qua em trai của hắn, người này nói chưa từng hứa hẹn sẽ gửi gà lên cho anh trai. Tôi nghĩ bụng, e là thứ Hàn Sí muốn giet không phải là mấy con gà!
Chẳng hiểu sao, tôi vô cớ cảm thấy sợ hãi, bồn chồn, nhịp tim đập dồn dập một cách khó lý giải được.
Trong thời gian rảnh việc, tôi tranh thủ nhắn tin cho Mộng Mộng: [Nếu em có chuyện muốn nói với anh thì cứ nói ra, chúng ta cùng nhau đối diện với nó. Em sang Anh với vốn giao tiếp có hạn rất dễ mang lại nguy hiểm cho em.].
Tôi đã gửi không ít tin nhắn cho Mộng Mộng suốt mấy ngày qua nhưng cô ấy không một lần trả lời. Bố mẹ cô ấy đã nói tôi đừng cố liên lạc với cô ấy vào thời gian này, còn nói tinh thần của cô ấy không ổn lắm, không muốn gặp tôi.
Bố mẹ của Mộng Mộng nói, cô chú sẽ lựa lời an ủi cô ấy dần dần, dù thế nào cũng sẽ cố gắng, chí ít cũng sẽ kéo dài được một chút quyết định sang Anh đột ngột của Mộng Mộng.
Tôi bực bội cả người, không thể cứ ngồi im bị động như thế này được nữa nên quyết định chiều nay sẽ chạy tới nhà cô ấy, không mở cửa cho tôi thì tôi vào nhà bằng đường ống nước bên ngoài cũng được.
Đúng lúc này, điện thoại báo có tin nhắn mới, là của Mộng Mộng gửi tới:
[Anh đừng lo, em không một mình đâu. Em xin lỗi, Minh Dịch, không phải là lỗi của anh, lỗi là do em đã lỡ phải lòng một người khác. Anh ấy là khách hàng của hiệu sách, bọn em rất hợp nhau, sở thích cũng tương đồng. Anh ấy từng đi du học ở Anh, giờ vẫn đang làm việc ở bên đấy. Anh ấy kể cho em nghe rất nhiều điều ở Anh khiến em bị thu hút, thế nên em muốn đi theo anh ấy.]
[Thật sự xin lỗi anh. Khi anh đang bận bịu công việc, em lại vội vàng yêu một người khác. Chỉ riêng điều này đã khiến em không xứng với anh nữa rồi. Xin anh hãy tha thứ cho em, chấp nhận để cho tình yêu của chúng ta trôi vào dĩ vãng.]
[Em đã mua xong vé rồi. Ngày mai bọn em sẽ bay sang Anh. Đừng tìm em nữa!]
Vào lúc này, một luồng thông tin mới bất ngờ đổ ập vào não bộ khiến tôi không thể nào chấp nhận được. Tôi trả lời tin nhắn một cách giận dữ: [Em đi Anh với ai cơ?]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáp lại tôi là một dấu chấm than đỏ chói nhức mắt, Mộng Mộng đã chặn tôi rồi.
Tôi ngồi thụp xuống đất, mắt nhìn chằm chằm vào hai chữ "bọn em" trong tin nhắn của cô ấy.
8.
Tâm lý phòng ngự của Triệu Thịnh khá kém, chỉ sau một hồi thẩm vấn, gã bất lực vừa đấm ngực thùm thụp vừa khai ra toàn bộ.
Triệu Thịnh tự nhận bản thân là một kẻ nát rượu. Tối ngày 04 tháng 03, khi đang uống rượu với mấy tên bợm nhậu khác, gã nhận được điện thoại từ Hàn Sí gọi tới, hắn nói sẽ trả cho gã khoản tiền sáu mươi nghìn đã nợ từ rất lâu. Nghe được câu này, gã đương nhiên vui vẻ lắm, uống thêm một lúc thì đứng dậy, nhờ bạn nhậu đưa tới khu chung cư Bình Minh.
Những gì xảy ra tiếp theo về cơ bản là đứt đoạn, ký ức cuối cùng của gã dừng lại ở lúc gõ cửa nhà Hàn Sí.
Sáng ngày 05 tháng 03, Triệu Thịnh tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm dưới đất, bên cạnh là chiếc gạt tàn dính máu và xác của Hàn Sí.
Gã thừa nhận, trước kia đã từng có lần gã và Hàn Sí xích mích, lý do là vì hắn không chịu trả số tiền đã nợ của Triệu, thậm chí khi bị hỏi tới, hắn còn vênh mặt lên giễu cợt, thách thức gã. Thời điểm đó, gã đã căm hận Hàn Sí tới mức chỉ muốn lao vào băm vằm hắn ra. Không lâu sau, vợ của Hàn Sí không may mắc bệnh nặng, cuộc sống trở nên bần hàn hơn nên chuyện tiền nong đương nhiên không có hy vọng.
Nhiều năm sau, Hàn Sí đột nhiên lại chủ động liên lạc, nói muốn trả nợ cho gã nên đương nhiên tâm tình của gã cực kỳ tốt, không có lý do gì lại muốn xuống tay với hắn cả. Nhưng hiện trường đã chứng minh cho hắn thấy, rõ ràng gã đã giet người.
Thế nên, gã suy đoán, có thể là tối qua gã và Hàn Sí đã xảy ra cãi vã, lao vào đánh nhau, và vì đã có men rượu trong người nên lá gan càng thêm lớn, gã đã thẳng tay giet chet một người.
Sau khi nhận ra được điều này, tâm lý gã trở nên hoảng loạn, vội nhét xác Hàn Sí vào vali, dự định đợi tới khi trời tối sẽ mang đi phi tang. Thời gian chờ đợi khá dài, gã đi loanh quanh lục lọi nhà thì tìm được ether. Gã ngờ ngợ có gì đó không ổn nên thử kiểm tra điện thoại của Hàn Sí, không ngờ lại phát giác ra những cuộc giao dịch của hắn và Đàm Thanh Tùng.
Đàm Thanh Tùng đã nhiều lần bị tống tiền, hoàn toàn có đủ động cơ để xử lý Hàn Sí. Vì vậy, Triệu Thịnh đã lên kế hoạch đổ lỗi cho Đàm Thanh Tùng.
Gã dùng điện thoại của Hàn Sí nhắn tin hẹn Đàm Thanh Tùng tới căn 503. Khi anh ta vừa xuất hiện, gã liền dùng ether đánh ngất anh ta, sau đó dựng hiện trường giả như anh ta treo cổ tutu hòng thoát tội. Sau khi hoàn thành kế hoạch, gã lập tức bỏ trốn khỏi hiện trường.
9.
Triệu Thịnh như đậu đổ ống tre*, không từ thủ đoạn.
*竹筒倒豆子 (zhútǒngdàodòu·zi): triệt để, làm đến nơi đến chốn. Là câu ngụ ngôn dùng hình ảnh hạt đậu đổ vào ống tre sẽ lăn tuột xuống hết, ẩn ý chỉ sự nhanh nhẹn.
Lời khai về việc gài bẫy và giet chet bác sĩ Đàm có vẻ đáng tin, nhưng về cái chet của Hàn Sí thì rất đáng ngờ.
Tiểu Lư nói: "Nếu thật sự tận tay giet chet một người thì không thể nào không có lấy một chút ấn tượng được. Nói cách khác, một người say rượu liệu có thực sự đủ khả năng thực hiện hành vi giet người hay không? Điều này không thể lý giải được bằng cái câu "uống nhiều rượu để lấy thêm dũng khí" được.".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đội phó cũng nói: "Nhân chứng 504 có nói đến chi tiết Triệu Thịnh ngủ gật ở cửa trong khi đang vừa đập cửa vừa la lối om sòm. Nếu đã uống đến mức đấy rồi thì dù có tỉnh rượu vào ngày hôm sau cũng chưa chắc đã đứng vững được, đúng không?".
Đội trưởng Hồ tiếp tục bổ sung: "Triệu Thịnh nói gã và Hàn Sí có mối thù nợ tiền không trả, tuy nhiên, đây không được xem là mối thù sâu nặng. Thế nhưng, vùng đầu và mặt của Hàn Sí lại bị đánh nhiều nhát, tới mức da thịt vùng lân cận bị bầm tím từng mảng, thể hiện rõ ý đồ trả thù.".
Nếu vậy, liệu có khả năng Hàn Sí đã bị giet trước khi Triệu Thịnh đến không? Chủ căn hộ 504 có nói, anh ta nhìn thấy một đôi bàn tay thò ra kéo Triệu Thịnh vào trong nhà, vậy đôi bàn tay đó có thật sự là của Hàn Sí hay không?
"Tiểu Trương, cậu nghĩ thế nào?". Đội trưởng Hồ hỏi tôi.
"Dạ, em…" Bây giờ tôi mới nhận ra đầu óc mình đang không tập trung: "Em đang nghĩ, manh mối quan trọng là chiếc điện thoại di động có chứa ảnh hiện đang ở đâu? Căn cứ theo lời khai của Triệu Thịnh, khả năng cao chính gã cũng không biết tới sự tồn tại của nó.".
"Ừ.". Đội trưởng Hồ gật đầu: "Tiểu Trương này, tôi thấy mấy hôm nay cậu rất mất tập trung đấy nhé. Nghe Tiểu Lư nói, cậu và bạn gái có cãi vã đấy à?".
"Dạ, em xin lỗi đội trưởng.".
"Trong công tác nghiệp vụ, các đồng chí luôn nhạy bén khi điều tra và chưa từng bỏ sót bất kỳ một manh mối nào. Nhưng cứ là chuyện liên quan tới người nhà đều sẽ thường lơ đễnh. Các đồng chí phải nhớ, khi xảy ra mâu thuẫn với người nhà, đừng chỉ chú ý đến bề nổi ở bên ngoài mà phải chú ý đến từng chi tiết bên trong, đi sâu hơn nữa. Chỉ có như thế, chúng ta mới có thể giải quyết được vấn đề một cách thỏa đáng nhất.".
Tôi gật đầu: "Về cơ bản thì chuyện của bọn em đã giải quyết xong rồi, thưa đội trưởng. Em sẽ tập trung xử lý công việc hơn ạ.".
Từ nửa tiếng trước, tôi đã giải quyết xong chuyện của mình rồi, chỉ là vẫn chưa thể chấp nhận được mà thôi.
Nghĩ kỹ lại, những lời Hạ Vân Mộng nói cũng không sai. Tôi đã nợ cô ấy rất nhiều việc trong suốt những năm qua. Tính cô ấy thích những điều giản dị nhưng lãng mạn, mà cả hai thứ ấy tôi đều không có, đã thế còn không dành nhiều thời gian cho cô ấy, tiền làm ra cũng chẳng đáng là bao. Cô ấy nói đúng, những khác biệt vốn có ngay từ đầu không thể dung hòa và cân bằng được mà sẽ chỉ khiến chúng tôi xa cách nhau, cố chấp cũng chẳng có ích gì. Thử nghĩ mà xem, tôi của bây giờ và tôi của những năm đại học cứ lẽo đẽo theo đuôi cô ấy có khác gì nhau không?
Cuối cùng thì tôi cũng quyết định dừng lại, gửi cho cô ấy một tin nhắn cuối cùng: {Ừm, anh hiểu rồi. Mai mấy giờ em bay?]. Kết quả là không chỉ có WeChat mà ngay cả số điện thoại cũng bị chặn. Đến tận lúc này, tôi mới biết, người con gái tôi yêu đã từng một thời dài đằng đẵng gắn bó bên nhau có thể vô tâm tới mức nào một khi đã hết yêu rồi. Không yêu nữa thì có là tình bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên cũng không là gì cả.
Tôi thở dài thất vọng, ép buộc bản thân phải tập trung làm việc.
Kết quả kiểm tra ADN lớp biểu bì dính giữa kẽ các ngón tay của Hàn Sí đã có, không phải là của Triệu Thịnh, thậm chí giới tính cũng không giống. Là của nữ giới.
“Đồng chí cảnh sát, tôi nhớ rồi. Tôi nhớ ra một chuyện…”. Triệu Thịnh hét toáng lên trong phòng thẩm vấn.
“Nhớ ra chuyện gì?”. Tiểu Lư mở cửa đi vào.
“Lão Hàn từng gọi điện cho tôi, nói sẽ trả cho tôi món nợ cũ, không chỉ trả gốc mà còn trả cả lãi, còn nói đã sắp xếp cho tôi một cô em để tôi vui vẻ.”.
Nghĩa là, người giet Hàn Sí không phải là Triệu Thịnh. Đã xuất hiện một người thứ tư.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro