Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70

Bàn Tay Vàng Gà...

Thanh Thanh Thủy Phì Tạo Phao

2024-08-18 20:24:18

Mấy ngày sau, Thịnh Tuyết ngạc nhiên phát hiện ra mình chậm rãi đẹp lên.

Vốn dĩ làn da đã đen sạm đi vì làm việc nhà nông, bây giờ chẳng những đã trắng lại, hơn nữa còn mịn màng hơn hẳn trước kia, chất da cũng trơn bóng hơn, nhìn như trứng gà bóc vậy.

Ngoại trừ diện mạo bên ngoài ra, tỉ lệ dáng người cũng dần dần thay đổi, trở nên hoàn mỹ thướt tha hơn ban đầu. Thịnh Tuyết biết tất cả những thay đổi này đều do hạt châu kia mang đến, chẳng lẽ bàn tay vàng trời cao ban cho cô chính là khiến cô trở nên xinh đẹp hơn sao?

Cơ thể thay đổi khiến cô không nhịn được lại bắt đầu quan sát vết bớt này, xem nó có thay đổi gì không. Thấy dù là màu sắc hay kích thước lớn nhỏ của nó đều không phát sinh bất cứ thay đổi nào, tảng đá đè nặng trong lòng cô mới dần dần buông xuống.

Da cô trở nên trắng hơn, người nhà họ Thịnh đều phát hiện ra, nhưng không ai nghĩ nhiều. Trang Tiểu Phương nhìn làn da trắng nõn mịn màng của cô, không nhịn được còn khen ngợi: “Xem ra con gái mẹ đúng là thiên sinh lệ chất, dù phơi nắng như vậy cũng không bị đen.”

Con gái trong thôn không có người nào đẹp bằng Tiểu Tuyết nhà bà!

“Phơi nắng không đen thì làm sao? Có thể ăn thay cơm à?” Liễu Đông Chi liếc mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng hừ một tiếng: “Dáng vẻ như hồ ly tinh vậy, chẳng trách không ai thèm cưới.”

“…” Trước kia, người khác thường xuyên khen Thịnh Tuyết cô giống tiên nữ, sao xuyên tới nơi này lại thành hồ ly tinh nhỉ? Thịnh Tuyệt thật sự không hiểu được, vì sao bà cụ này lại luôn nhìn cô không vừa mắt.

“Tiểu Tuyết, ra vườn rau hái cho mẹ hai quả cà chua về đây.” Nghe thấy Liễu Đông Chi nói con gái mình như vậy, trong lòng Trang Tiểu Phương vô cùng không thoải mái, nhưng dù lửa giận lớn đến mức nào bà ấy cũng chỉ có thể phát tiết trên người Thịnh Đức Trung, chứ không dám đắc tội với bà mẹ chồng xảo quyệt này.”

“À, vâng.” Vườn rau nhà họ Thịnh nằm ngay sau nhà, trong vườn ngoài cà chua ra, còn trồng cả ớt xanh và dưa chuột. Thịnh Tuyết đi đến chỗ cây cà chua, chọn hai quả cà chua to nhất, đỏ nhất, hái xuống mang về.

Chỉ hai quả cà chua này thôi đã có thể nấu được một nồi canh lớn rồi, đủ để cả nhà bọn họ ăn hai bữa.

Ngày thường luôn phải ăn đủ loại canh rau dại, hôm nay thấy có thể ăn canh cà chua, cô vui mừng sắp chết! Thịnh Tuyết cầm chúng nó sung sướng quay về, bởi vì sung sướng quá mức, tay vung vẩy không cầm chắc, một quả cà chua trong đó bị cô không cẩn thận làm rơi trên mặt đất vỡ ra…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


May mà đất trong vườn rau không cứng lắm, chưa đến mức bị rơi nát bép. Thịnh Tuyết ngồi xổm xuống, buồn bực nhặt nó lên xem, lúc này nơi nứt vỡ đã chảy nước ra ngoài rồi.

Nghĩ đến sắc mặt cảu Liễu Đông Chi, và tính tình nóng này của Trang Tiểu Phương, cô không nhịn được rên rỉ trong lòng, xem ra chắc là không trốn được một trận mắng rồi.

Sao mình lại xui xẻo như vậy nhỉ? Nếu nó không bị rơi, không bị vỡ có phải tốt hơn không?

Khi trong lòng cô nghĩ như vậy, quả cà chua vốn dĩ bị nứt ra trong tay cô thế mà đang chậm rãi khép lại!

Chuyện này khiến Thịnh Tuyết vô cùng kích động, hóa ra điểm lợi hại chân chính của hạt châu màu xanh kia chính là công năng chữa trị!

Chỉ là cô còn chưa vui vẻ được quá năm giây, quả cà chua vốn dĩ vừa tự lành lại chỉ trong chớp mắt đã nứt ra…

Thịnh Tuyết dụi dụi mắt mình, không muốn tin tưởng. Chẳng lẽ cảnh tượng vừa rồi cô nhìn thấy chỉ là ảo giác sao?

Cô không tin chuyện ma quỷ, lại cố ý đánh rơi quả cà chua lành lặn còn lại xuống đất, sau đó nhặt nó lên mặc niệm trong lòng “Chữa trị”.

Sau đó quả cà chua thứ hai cũng giống quả cà chua ban đầu, vết nứt khép lại chừng năm giây, rồi lại biến trở về dáng vẻ nứt vỡ.

Thử xong xuôi, cô tức giận đến mức rất muốn mắng vài câu thô tục. Bàn tay vàng này đúng là quá gà mờ rồi!

Cầm hai quả cà chua nứt vỡ trong tay, Thịnh Tuyết chỉ có thể căng da đầu đưa chúng nó cho Trang Tiểu Phương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không có gì bất ngờ xảy ra, thứ chờ đợi cô chính là một trận sư tử hà đông rống: “Thịnh Tuyết! Sao con lại không được tích sự gì thế hả? Bảo con đi hái quả cà chua thôi, sao con làm chúng nó như vừa đánh trận về thế này?”

“Con cầm không chắc…” Thái độ nhận lỗi của Thịnh Tuyết vô cùng tốt, cô cũng biết ở thời đại này đồ ăn là thứ vô cùng trân quý: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, lần sau nhất định con sẽ chú ý hơn.”

“Được rồi! Con có việc gì cần làm thì đi làm đi, nhìn thấy con là lại bực mình!” Trang Tiểu Phương nhìn hai quả cà chua kia, lòng đau như cắt, sợ bị Liễu Đông Chi phát hiện ra, bà ấy vội vàng dùng nước rửa sạch sẽ sau đó cắt chúng nó ra thành từng miếng nhỏ bỏ vào trong bát, giữ lại để buổi tối nấu canh.

Ngoài hai quả cà chua kia ra, Thịnh Tuyết còn tìm thêm rất nhiều thứ khác làm thí nghiệm, ngay cả cỏ dại ven đường cũng không buông tha, kết quả cuối cùng vẫn như vậy. Thứ bị tổn hại qua bàn tay cô chỉ có thể khép lại năm giây, sau đó sẽ khôi phục dáng vẻ ban đầu…

A… Đây là cái bàn tay vàng gà mờ gì vậy?

……

Mỗi năm vừa tới mùa mưa, nước mưa từ thôn Đại Du và mấy thôn bên cạnh đều sẽ chảy về thôn Trần Gia có địa thế thấp. Vì hưởng ứng chính phủ kêu gọi, mấy ngày nay thôn dân thôn Đại Du đều tích cực tham gia đào lạch nước.

Đào lạch nước là công việc tốn sức, nhưng mà đội sản xuất ghi công điểm rất cao. Vì kiếm công điểm, hai người đàn ông nhà họ Thịnh đều đi đào lạch nước, công việc này tương đối vất vả, bởi vậy mỗi ngày sau khi nhổ cỏ xong, Thịnh Tuyết đều sẽ đi đưa nước và đồ ăn cho bọn họ.

Nơi bọn họ đào lạch nước giáp với thôn Đại Vương, bởi vì mấy ngày nay Thịnh Tuyết thường xuyên qua bên đó đưa đồ, đã câu đi hết linh hồn của đám thanh niên thôn bên đó rồi.

Biết cô là người nhà của Thịnh Đức Trung và Thịnh Trạch Vũ, khi đào lạch nước bọn họ còn tranh nhau làm việc giúp.

Ban đầu Thịnh Đức Trung còn không rõ nguyên nhân, sau này số lần Thịnh Tuyết đi đưa nước nhiều hơn, ánh mắt của đám thanh niên đó đều sắp dán lên người con gái nhà mình, khiến ông ấy tức giận không chịu nổi.

So sánh ra thì vẫn là phẩm hạnh của Cao Thành Bắc tốt hơn, cho dù con gái nhà mình xinh đẹp thật, cũng không giống đám nhãi ranh kia vừa nhìn thấy con gái xinh đẹp là không đi nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70

Số ký tự: 0