Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Bày Mưu (2)
Thanh Thanh Thủy Phì Tạo Phao
2024-08-18 20:24:18
“Có việc này à? Điều kiện gia đình cô bé kia thế nào?” Ấn tượng của Quách Thu Anh về Khương Nhu tương đối tốt, nghe Cao Tranh Hỉ nói vậy, cả người lập tức tỉnh táo hẳn lên: “Mau nói cho mẹ nghe.”
Khương Nhu và Cao Thành Bắc là bạn học cấp hai và cấp ba, nhà ở ngay thôn bên cạnh, bên dưới chỉ có một em gái, bây giờ cô ta cũng đang dạy tiểu học trên thị trấn giống Cao Tranh Hỉ, là đồng nghiệp với nhau.
Sau khi Cao Tranh Hỉ nói rõ điều kiện gia đình đối phương cho Quách Thu Anh một lượt, Quách Thu Anh vô cùng vừa lòng. Tuy rằng vẻ ngoài của cô bé này không xinh đẹp như Thịnh Tuyết, nhưng mà gia cảnh giàu có, người ta còn an phận thủ thường, điều kiện như vậy tốt hơn nhiều so với Thịnh Tuyết.
Người đời đều nói “Nhân định thắng thiên”, vận mệnh nằm trong tay mình, bây giờ lại đang “Phá bốn cũ”, những lời kia của thầy tướng số có lẽ chỉ là lừa dối bà ta thì sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng Quách Thu Anh đã có quyết định, tạm thời bà ta không thể nói cho Cao Hồng Quân biết chuyện này, nếu không nhất định sẽ không thành.
Vì thế bà ta nhắc nhở Cao Tranh Hỉ: “Việc Khương Nhu tạm thời con đừng nói cho cha biết, khi về thị trấn nhớ hỏi thăm ý của con bé một chút, hỏi xem con bé có bằng lòng gặp mặt anh trai con một lần không?”
Lúc này trong lòng Cao Tranh Hỉ đã vô cùng kích động rồi, biết cố gắng của mình không tốn công vô ích, người phụ nữ Thịnh Tuyết kia vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện có thể trở thành chị dâu mình!
Cô ta rất có lòng tin Khương Nhu sẽ đồng ý: “Còn xem mắt gì nữa, đâu phải hai người không quen biết nhau. Mẹ cứ yên tâm, đảm bảo cô ấy sẽ vui lòng.”
Khi ở trường học, không ít lần Khương Nhu làm như vô tình hỏi thăm tin tức về anh trai cô, tâm tư của con gái thật ra rất dễ đoán.
“Vậy được, chuyện đó giao cho con nhé.”
“Mẹ, nếu mẹ định tới nhà họ Thịnh từ hôn, nhất định phải thương lượng trước với con đấy, đến lúc đó để con nghĩ giúp mẹ xem nên giải quyết chuyện hôn nhân này thế nào.” Cao Tranh Hỉ rất sợ mẹ mình nhất thời xúc động, quấy rầy kế hoạch của cô ta.
“Được, mẹ đều nghe con!”
Cách ngày Cao Thành Bắc từ trên tỉnh quay về còn chưa tới một tuần, Quách Thu Anh nghĩ mình phải dao sắc chặt đay rối giải quyết chuyện này trước khi thằng bé về. Trước đây chồng bà ta đã từng hỏi ý kiến của Cao Thành Bắc, chính thằng bé đã nói nó với Thịnh Tuyết không thích hợp.
Nghĩ như vậy, trong lòng Quách Thu Anh không còn gánh nặng nữa, vì tương lai cưới được một cô con dâu hiền lành, người xấu này để bà ta làm đi.
Lại một đêm nữa Quách Thu Anh ngủ không yên, sáng sớm hôm sau bà ta đã quên sạch lời Cao Tranh Hỉ dặn dò, nhân lúc Cao Hồng Quân lên trân trên họp, bà ta lấy ra hai hộp bánh ngọt và một hộp sữa mạch nha, lén lút mang chúng nó tới nhà họ Thịnh.
Vì đúng giờ trưa, lúc này người nhà họ Thịnh đang ngồi quây quần ăn cơm, thấy Quách Thu Anh mang theo đồ này nọ tới cửa, trong lòng bọn họ đã đoán được ít nhiều.
Trang Tiểu Phương mở miệng trước: “Ui, Thu Anh, chị mang theo nhiều… Nhiều đồ như vậy tới đây làm gì?”
“Nghe nói hai ngày nay sức khỏe bác gái không tốt lắm, không muốn ăn gì, cháu mang tới đây để bác gái bồi bổ sức khỏe.” Quách Thu Anh cười ha hả đặt đồ trong tay lên trên bàn, sau đó dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán.
“Cám ơn Anh Tử, mấy thứ này của cháu quá quý giá, bà già này không thể nhận được.” Liễu Đông Chi chỉ nhìn lướt qua mấy thứ trên bàn, đôi môi khô quắt mím chặt, mắt híp lại suy nghĩ, nhìn qua có chút khó dây dưa.
“Bác gái, bác cứ nhận đi.” Trong lòng Quách Thu Anh có chút sợ bà cụ, nhưng nghĩ tới chuyện xấu Thịnh Tuyết làm, bà ta lập tức ưỡn thẳng lưng, nói: “Thật ra hôm nay cháu đến đây, là có chuyện muốn thương lượng với nhà mình.”
“Chuyện gì thế? Chị nói đi.” Trang Tiểu Phương rót cho bà ta một cốc nước đường trắng, cơm cũng không ăn nữa, ngồi xuống bên cạnh chờ đợi bà ta mở miệng nói tiếp.
Những người khác trong nhà họ Thịnh cũng buông đũa, nhìn về phía bọn họ.
Thịnh Đức Trung rất muốn qua hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng Cao Hồng Quân không tới, ông ấy là đàn ông không tiện tham gia vào.
Thấy tất cả mọi người đều dừng ăn, Quách Thu Anh cảm thấy có chút xấu hổi, nhưng chỉ có giữa trưa người nhà họ Thịnh mới có mặt đông đủ ở nhà, nếu chờ đến buổi tối Cao Hồng Quân về rồi, việc này cũng không làm được.
Bà ta hít sâu một hơn, đắn đo một lát mới nói: “Hôm nay cháu tới đây là để từ hôn cho Thành Bắc.”
Tuy rằng người nhà họ Thịnh đều đã đoán được mục đích của bà ta, nhưng vẫn bị lời này làm sửng sốt.
“A… Cao Thành Bắc cũng đồng ý việc này?” Trang Tiểu Phương hỏi như vậy, thật ra không phải có ý gì khác, chỉ vì nhất thời không biết nên nói gì mà thôi. Chuyện hôn nhân này đã kéo dài nhiều năm, bây giờ từ hôn người trong cuộc lại không tới bà mới hỏi một câu như vậy.
Nhưng Quách Thu Anh nghe thấy câu này lại tưởng rằng nhà họ Thịnh không chịu từ hôn, vẻ mặt vốn dĩ đang tươi cười lập tức cứng đờ, cơn tức nghẹn trong lòng suốt mấy ngày qua chỉ trong nháy mắt đã trào lên.
“Đây là chuyện Thành Bắc giao cho tôi trước khi lên tỉnh, nó và một bạn học nữ cùng học cấp ba vừa ý nhau, bây giờ không phải mọi người đều ủng hộ tự do yêu đương sao? Bà nói xem người mẹ như tôi nào có thể ép nó theo tư tưởng phong kiến được, có phải không?
Trang Tiểu Phương nghe xong cũng không nghĩ nhiều, còn thấy có vài phần đạo lý, hơn nữa dù sao cũng do Tiểu Tuyết nhà bà làm chuyện ngốc nghếch, bỏ nhà ra đi trước.
Nhưng không đợi bà ấy mở miệng đáp lại, Quách Thu Anh đã trách móc: “Hơn nữa không phải Thịnh Tuyết nhà cô cũng đang quen với nam thanh niên trí thức trong thôn sao? Cũng không quan tâm người ta đã có bạn gái hay chưa… Ai, vẻ ngoài xinh đẹp đúng là được yêu thích thật đấy, xem ra con bé không có duyên với Thành Bắc nhà chúng tôi…”
Lời Quách Thu Anh nói quá quái gở, dù bình thường Trang Tiểu Phương luôn không tim không phổi cũng nghe ra được ẩn ý trong lời bà ta.
“Tiểu Tuyết, con qua đây! Nói xem rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Khương Nhu và Cao Thành Bắc là bạn học cấp hai và cấp ba, nhà ở ngay thôn bên cạnh, bên dưới chỉ có một em gái, bây giờ cô ta cũng đang dạy tiểu học trên thị trấn giống Cao Tranh Hỉ, là đồng nghiệp với nhau.
Sau khi Cao Tranh Hỉ nói rõ điều kiện gia đình đối phương cho Quách Thu Anh một lượt, Quách Thu Anh vô cùng vừa lòng. Tuy rằng vẻ ngoài của cô bé này không xinh đẹp như Thịnh Tuyết, nhưng mà gia cảnh giàu có, người ta còn an phận thủ thường, điều kiện như vậy tốt hơn nhiều so với Thịnh Tuyết.
Người đời đều nói “Nhân định thắng thiên”, vận mệnh nằm trong tay mình, bây giờ lại đang “Phá bốn cũ”, những lời kia của thầy tướng số có lẽ chỉ là lừa dối bà ta thì sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng Quách Thu Anh đã có quyết định, tạm thời bà ta không thể nói cho Cao Hồng Quân biết chuyện này, nếu không nhất định sẽ không thành.
Vì thế bà ta nhắc nhở Cao Tranh Hỉ: “Việc Khương Nhu tạm thời con đừng nói cho cha biết, khi về thị trấn nhớ hỏi thăm ý của con bé một chút, hỏi xem con bé có bằng lòng gặp mặt anh trai con một lần không?”
Lúc này trong lòng Cao Tranh Hỉ đã vô cùng kích động rồi, biết cố gắng của mình không tốn công vô ích, người phụ nữ Thịnh Tuyết kia vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện có thể trở thành chị dâu mình!
Cô ta rất có lòng tin Khương Nhu sẽ đồng ý: “Còn xem mắt gì nữa, đâu phải hai người không quen biết nhau. Mẹ cứ yên tâm, đảm bảo cô ấy sẽ vui lòng.”
Khi ở trường học, không ít lần Khương Nhu làm như vô tình hỏi thăm tin tức về anh trai cô, tâm tư của con gái thật ra rất dễ đoán.
“Vậy được, chuyện đó giao cho con nhé.”
“Mẹ, nếu mẹ định tới nhà họ Thịnh từ hôn, nhất định phải thương lượng trước với con đấy, đến lúc đó để con nghĩ giúp mẹ xem nên giải quyết chuyện hôn nhân này thế nào.” Cao Tranh Hỉ rất sợ mẹ mình nhất thời xúc động, quấy rầy kế hoạch của cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, mẹ đều nghe con!”
Cách ngày Cao Thành Bắc từ trên tỉnh quay về còn chưa tới một tuần, Quách Thu Anh nghĩ mình phải dao sắc chặt đay rối giải quyết chuyện này trước khi thằng bé về. Trước đây chồng bà ta đã từng hỏi ý kiến của Cao Thành Bắc, chính thằng bé đã nói nó với Thịnh Tuyết không thích hợp.
Nghĩ như vậy, trong lòng Quách Thu Anh không còn gánh nặng nữa, vì tương lai cưới được một cô con dâu hiền lành, người xấu này để bà ta làm đi.
Lại một đêm nữa Quách Thu Anh ngủ không yên, sáng sớm hôm sau bà ta đã quên sạch lời Cao Tranh Hỉ dặn dò, nhân lúc Cao Hồng Quân lên trân trên họp, bà ta lấy ra hai hộp bánh ngọt và một hộp sữa mạch nha, lén lút mang chúng nó tới nhà họ Thịnh.
Vì đúng giờ trưa, lúc này người nhà họ Thịnh đang ngồi quây quần ăn cơm, thấy Quách Thu Anh mang theo đồ này nọ tới cửa, trong lòng bọn họ đã đoán được ít nhiều.
Trang Tiểu Phương mở miệng trước: “Ui, Thu Anh, chị mang theo nhiều… Nhiều đồ như vậy tới đây làm gì?”
“Nghe nói hai ngày nay sức khỏe bác gái không tốt lắm, không muốn ăn gì, cháu mang tới đây để bác gái bồi bổ sức khỏe.” Quách Thu Anh cười ha hả đặt đồ trong tay lên trên bàn, sau đó dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán.
“Cám ơn Anh Tử, mấy thứ này của cháu quá quý giá, bà già này không thể nhận được.” Liễu Đông Chi chỉ nhìn lướt qua mấy thứ trên bàn, đôi môi khô quắt mím chặt, mắt híp lại suy nghĩ, nhìn qua có chút khó dây dưa.
“Bác gái, bác cứ nhận đi.” Trong lòng Quách Thu Anh có chút sợ bà cụ, nhưng nghĩ tới chuyện xấu Thịnh Tuyết làm, bà ta lập tức ưỡn thẳng lưng, nói: “Thật ra hôm nay cháu đến đây, là có chuyện muốn thương lượng với nhà mình.”
“Chuyện gì thế? Chị nói đi.” Trang Tiểu Phương rót cho bà ta một cốc nước đường trắng, cơm cũng không ăn nữa, ngồi xuống bên cạnh chờ đợi bà ta mở miệng nói tiếp.
Những người khác trong nhà họ Thịnh cũng buông đũa, nhìn về phía bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Đức Trung rất muốn qua hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng Cao Hồng Quân không tới, ông ấy là đàn ông không tiện tham gia vào.
Thấy tất cả mọi người đều dừng ăn, Quách Thu Anh cảm thấy có chút xấu hổi, nhưng chỉ có giữa trưa người nhà họ Thịnh mới có mặt đông đủ ở nhà, nếu chờ đến buổi tối Cao Hồng Quân về rồi, việc này cũng không làm được.
Bà ta hít sâu một hơn, đắn đo một lát mới nói: “Hôm nay cháu tới đây là để từ hôn cho Thành Bắc.”
Tuy rằng người nhà họ Thịnh đều đã đoán được mục đích của bà ta, nhưng vẫn bị lời này làm sửng sốt.
“A… Cao Thành Bắc cũng đồng ý việc này?” Trang Tiểu Phương hỏi như vậy, thật ra không phải có ý gì khác, chỉ vì nhất thời không biết nên nói gì mà thôi. Chuyện hôn nhân này đã kéo dài nhiều năm, bây giờ từ hôn người trong cuộc lại không tới bà mới hỏi một câu như vậy.
Nhưng Quách Thu Anh nghe thấy câu này lại tưởng rằng nhà họ Thịnh không chịu từ hôn, vẻ mặt vốn dĩ đang tươi cười lập tức cứng đờ, cơn tức nghẹn trong lòng suốt mấy ngày qua chỉ trong nháy mắt đã trào lên.
“Đây là chuyện Thành Bắc giao cho tôi trước khi lên tỉnh, nó và một bạn học nữ cùng học cấp ba vừa ý nhau, bây giờ không phải mọi người đều ủng hộ tự do yêu đương sao? Bà nói xem người mẹ như tôi nào có thể ép nó theo tư tưởng phong kiến được, có phải không?
Trang Tiểu Phương nghe xong cũng không nghĩ nhiều, còn thấy có vài phần đạo lý, hơn nữa dù sao cũng do Tiểu Tuyết nhà bà làm chuyện ngốc nghếch, bỏ nhà ra đi trước.
Nhưng không đợi bà ấy mở miệng đáp lại, Quách Thu Anh đã trách móc: “Hơn nữa không phải Thịnh Tuyết nhà cô cũng đang quen với nam thanh niên trí thức trong thôn sao? Cũng không quan tâm người ta đã có bạn gái hay chưa… Ai, vẻ ngoài xinh đẹp đúng là được yêu thích thật đấy, xem ra con bé không có duyên với Thành Bắc nhà chúng tôi…”
Lời Quách Thu Anh nói quá quái gở, dù bình thường Trang Tiểu Phương luôn không tim không phổi cũng nghe ra được ẩn ý trong lời bà ta.
“Tiểu Tuyết, con qua đây! Nói xem rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro