Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Đưa Tiễn (1)
Thanh Thanh Thủy Phì Tạo Phao
2024-08-18 20:24:18
". . . . . ." Thịnh tuyết không ngờ thím Trịnh lại nhiệt tình như vậy, cô mỉm cười đáp: “Cha mẹ cháu nói cháu vẫn còn nhỏ, không cần nóng vội.”
Dù tương lai cô và Cao Thành Bắc ra sao, hiện tại vẫn chưa thể nói quá vẹn toàn.
“Tiểu Tuyết nhà chúng ta xinh đẹp có đốt đèn lồng cũng không tìm ra được người thứ hai ở cả công xã này, cháu với đội trưởng Cao đúng là trời sinh một đôi.” Bình thường thím Trịnh rất thích mai mối bắc cầu cho người khác, cho nên nói tới chuyện này giọng điệu rất thân thuộc, còn chọn toàn lời dễ nghe.
“Thím đừng khen cháu khoa trương như vậy, cháu không dám nhận đâu.” Đôi tay trắng nõn của cô che mặt, dáng vẻ ngượng ngùng, vô cùng hấp dẫn, ngay cả thím Trịnh là phụ nữ cũng phải sững sờ,
“Sao cha mẹ cháu biết sinh thế nhỉ? Sinh mấy anh em chúng cháu đều xinh đẹp, anh tuấn.”
“Thím lại khen tiếp, cháu không còn mặt mũi nào ngốc ở đây nữa đâu.” Thịnh Tuyết lấy ra miếng vải bông trong rổ đưa cho thím Trịnh, nhân tiện nói ra yêu cầu của mình.
Thím Trịnh vẫn nhớ rõ số đo của Trang Tiểu Phương, chỉ cần Thịnh Tuyết nói ra kiểu dáng mình muốn. Khi Thịnh Tuyết ra về, bà ấy còn bốc một nắm hạt dưa đang phơi nắng ngoài cửa sổ bỏ vào túi áo Thịnh Tuyết.
“Cầm về nhà ăn, nói với mẹ cháu, nếu hai anh nhà cháu muốn tìm vợ thì qua tìm thím nhé, thím đảm bảo sẽ tìm cho bọn nó một mối tốt.”
“A, vậy cháu thay mẹ cảm ơn thím trước.” Ở nông thôn tuổi của Thịnh Liệt Phong và Thịnh Trạch Vũ cũng coi như thanh niên lớn tuổi rồi, đúng là đã đến tuổi nên cưới vợ.
Danh tiếng của thím Trịnh trong thôn không tồi, là bà mối tốt đáng tin cậy.
Về đến nhà, Thịnh Tuyết liền nói chuyện này với Trang Tiểu Phương. Thịnh Liệt Phong đang trong quân đội, không dễ dàng về nhà làm mai mối, Trang Tiểu Phương chỉ có thể chuyển sang người Thịnh Trạch Vũ.
Năm nay Thịnh Trạch Vũ đã hai mươi mốt tuổi, khuôn mặt tròn, trắng. Tuy rằng giá trị nhan sắc không cao bằng hai anh em khác, nhưng cũng được coi là thanh niên đẹp trai khắp mười dặm tám thôn.
Nhưng đa số mọi người vừa nghe nhắc tới tên con trai nhà họ Thịnh, người đầu tiên bọn họ nghĩ tới đều là Thịnh Liệt Phong, người đám con gái muốn gả cũng là Thịnh Liệt Phong, cho nên Thịnh Trạch Vũ đã bị chậm trễ như vậy.
“Đợi hôm nào may xong quần áo, mẹ đi với con một chuyến, thuận tiện nhờ thím Trịnh tìm đối tượng cho anh Hai con luôn.”
Trang Tiểu Phương vẫn chưa biết mảnh vải kia Thịnh Tuyết dùng để may áo cho bà ấy, lúc này trong lòng bà ấy chỉ nghĩ đến chuyện hôn nhân của Thịnh Trạch Vũ. Trong nhà này có ba đứa trẻ, đứa sau còn đáng lo hơn đứa trước, chuyện hôn nhân đại sự khiến người lớn sầu thối ruột.
“Vâng, được.” Thịnh Tuyết nghĩ vừa lúc để mẹ cô thử áo luôn xem có hợp với người không, nên lập tức gật đầu đồng ý.
…
Ở thôn Đại Du này, tốt nghiệp cấp ba chỉ có vài người, trong số đó Cao Thành Bắc là người có thành tích cầm cờ đi trước, năm nào cũng đứng thứ nhất. Khi ấy cả thôn đều nói phần mộ nhà họ Cao xây đúng hướng, sinh ra được một người có năng lực như vậy.
Anh làm đội trưởng đội sản xuất vài năm vẫn luôn làm không tồi, kỳ này được huyện giao cho cơ hội lên tỉnh học tập.
Mặc dù có rất nhiều người ghen ghét, nhưng không thể không thừa nhận Cao Thành Bắc là người có năng lực, lãnh đạo cấp trên đều rất xem trọng tiền đồ sau này của anh.
“Đây là bánh bao mẹ hấp, con mang theo ăn trên đường.” Quách Thu Anh bỏ bánh bao vào hộp cơm, nhét vào trong túi hành lý của Cao Thành Bắc.
Cả đời này bà ta chưa từng được lên tỉnh, bây giờ con trai mình có thể lên đó học tập, bà ta cũng cảm thấy vinh dự theo.
“Không cần đâu, giữ lại để mẹ với cha ăn đi.” Bản thân ăn bột mì trắng bóng, để cha mẹ ăn bột bắp, chuyện kiểu này anh không làm được. Cao Thành Bắc vừa nói vừa lấy hộp cơm ra.
“Mau mang đi, trong nhà vẫn còn.” Sợ anh không cầm, Quách Thu Anh nói dối một câu, sau đó lại nhét hộp cơm vào túi hành lý.
Trước khi ra khỏi nhà, Cao Thành Bắc đã lén lút để lại ở nơi đặt hộp diêm cạnh tủ bát, sau đó mới đi.
Sáng sớm, tiếng côn trùng vẫn kêu vang ngoài vườn, từng giọt sương long lanh vẫn đọng trên hoa cỏ, Cao Thành Bắc mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu đen, trên lưng cõng theo túi hành lý, bước nhanh trên con đường nhỏ ở quê mình.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên anh vòng quay lại, đi về phía nhà họ Thịnh.
Đúng lúc Thịnh Tuyết đang định ra đồng bắt đầu công việc, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy bóng dáng cao ngất như cây tùng của người đàn ông đang đứng ở phía xa, cô vội vàng chạy về bên đó.
Cô đã biết tin tức gần đây đang được lan truyền trong thôn, nhìn thấy túi hành lý trên người anh, trong lòng Thịnh Tuyết đã hiểu rõ: “Anh sắp lên tỉnh thành à?”
“Ừ.” Vốn dĩ Cao Thành Bắc định tìm cô để nói vài câu, nhưng bây giờ đứng trước mặt người ta lại có chút mất tự nhiên, giống như chồng đang chào tạm biệt cô vợ nhỏ ở nhà vậy.
“Anh tới chào tạm biệt tôi à?” Thịnh Tuyết không biết người đàn ông kia đang nghĩ gì, thấy anh cứ ngây ngốc tại chỗ, trong lòng đột nhiên muốn trêu đùa một câu.
“Ừ, tôi phải lên tỉnh nửa tháng, cô không cần trả lại xe đạp đâu.” Cao Thành Bắc cúi đầu, ánh mắt dừng trên đôi mắt đẹp của cô, trong lòng đã có quyết định: “Còn nữa… Chờ anh quay về…”
Thật ra anh muốn nói “Chờ anh quay về sẽ tới nhà em cầu hôn”. Nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ không nói ra được.
Mấy ngày gần đây anh thường xuyên trằn trọc tự hỏi quan hệ giữa hai người, hình như Thịnh Tuyết không còn bài xích anh giống như trước đây, anh lại luôn mơ thấy cô, khi không nhìn thấy người ta thì vô cùng nhung nhớ, khi gặp được thì đặc biệt vui mừng, như vậy có tính là thích không nhỉ?
Bọn họ là người có hôn ước, nếu Thịnh Tuyết đồng ý, việc hôn nhân này cũng nên bắt tay vào chuẩn bị rồi, dù sao hai người cũng đã tới độ tuổi thích hợp để kết hôn.
“Tôi tiễn anh ra cửa thôn nhé, vừa lúc tôi mới làm xong vài món, anh mang theo ăn trên đường. Chờ tôi một chút!”
Dù tương lai cô và Cao Thành Bắc ra sao, hiện tại vẫn chưa thể nói quá vẹn toàn.
“Tiểu Tuyết nhà chúng ta xinh đẹp có đốt đèn lồng cũng không tìm ra được người thứ hai ở cả công xã này, cháu với đội trưởng Cao đúng là trời sinh một đôi.” Bình thường thím Trịnh rất thích mai mối bắc cầu cho người khác, cho nên nói tới chuyện này giọng điệu rất thân thuộc, còn chọn toàn lời dễ nghe.
“Thím đừng khen cháu khoa trương như vậy, cháu không dám nhận đâu.” Đôi tay trắng nõn của cô che mặt, dáng vẻ ngượng ngùng, vô cùng hấp dẫn, ngay cả thím Trịnh là phụ nữ cũng phải sững sờ,
“Sao cha mẹ cháu biết sinh thế nhỉ? Sinh mấy anh em chúng cháu đều xinh đẹp, anh tuấn.”
“Thím lại khen tiếp, cháu không còn mặt mũi nào ngốc ở đây nữa đâu.” Thịnh Tuyết lấy ra miếng vải bông trong rổ đưa cho thím Trịnh, nhân tiện nói ra yêu cầu của mình.
Thím Trịnh vẫn nhớ rõ số đo của Trang Tiểu Phương, chỉ cần Thịnh Tuyết nói ra kiểu dáng mình muốn. Khi Thịnh Tuyết ra về, bà ấy còn bốc một nắm hạt dưa đang phơi nắng ngoài cửa sổ bỏ vào túi áo Thịnh Tuyết.
“Cầm về nhà ăn, nói với mẹ cháu, nếu hai anh nhà cháu muốn tìm vợ thì qua tìm thím nhé, thím đảm bảo sẽ tìm cho bọn nó một mối tốt.”
“A, vậy cháu thay mẹ cảm ơn thím trước.” Ở nông thôn tuổi của Thịnh Liệt Phong và Thịnh Trạch Vũ cũng coi như thanh niên lớn tuổi rồi, đúng là đã đến tuổi nên cưới vợ.
Danh tiếng của thím Trịnh trong thôn không tồi, là bà mối tốt đáng tin cậy.
Về đến nhà, Thịnh Tuyết liền nói chuyện này với Trang Tiểu Phương. Thịnh Liệt Phong đang trong quân đội, không dễ dàng về nhà làm mai mối, Trang Tiểu Phương chỉ có thể chuyển sang người Thịnh Trạch Vũ.
Năm nay Thịnh Trạch Vũ đã hai mươi mốt tuổi, khuôn mặt tròn, trắng. Tuy rằng giá trị nhan sắc không cao bằng hai anh em khác, nhưng cũng được coi là thanh niên đẹp trai khắp mười dặm tám thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đa số mọi người vừa nghe nhắc tới tên con trai nhà họ Thịnh, người đầu tiên bọn họ nghĩ tới đều là Thịnh Liệt Phong, người đám con gái muốn gả cũng là Thịnh Liệt Phong, cho nên Thịnh Trạch Vũ đã bị chậm trễ như vậy.
“Đợi hôm nào may xong quần áo, mẹ đi với con một chuyến, thuận tiện nhờ thím Trịnh tìm đối tượng cho anh Hai con luôn.”
Trang Tiểu Phương vẫn chưa biết mảnh vải kia Thịnh Tuyết dùng để may áo cho bà ấy, lúc này trong lòng bà ấy chỉ nghĩ đến chuyện hôn nhân của Thịnh Trạch Vũ. Trong nhà này có ba đứa trẻ, đứa sau còn đáng lo hơn đứa trước, chuyện hôn nhân đại sự khiến người lớn sầu thối ruột.
“Vâng, được.” Thịnh Tuyết nghĩ vừa lúc để mẹ cô thử áo luôn xem có hợp với người không, nên lập tức gật đầu đồng ý.
…
Ở thôn Đại Du này, tốt nghiệp cấp ba chỉ có vài người, trong số đó Cao Thành Bắc là người có thành tích cầm cờ đi trước, năm nào cũng đứng thứ nhất. Khi ấy cả thôn đều nói phần mộ nhà họ Cao xây đúng hướng, sinh ra được một người có năng lực như vậy.
Anh làm đội trưởng đội sản xuất vài năm vẫn luôn làm không tồi, kỳ này được huyện giao cho cơ hội lên tỉnh học tập.
Mặc dù có rất nhiều người ghen ghét, nhưng không thể không thừa nhận Cao Thành Bắc là người có năng lực, lãnh đạo cấp trên đều rất xem trọng tiền đồ sau này của anh.
“Đây là bánh bao mẹ hấp, con mang theo ăn trên đường.” Quách Thu Anh bỏ bánh bao vào hộp cơm, nhét vào trong túi hành lý của Cao Thành Bắc.
Cả đời này bà ta chưa từng được lên tỉnh, bây giờ con trai mình có thể lên đó học tập, bà ta cũng cảm thấy vinh dự theo.
“Không cần đâu, giữ lại để mẹ với cha ăn đi.” Bản thân ăn bột mì trắng bóng, để cha mẹ ăn bột bắp, chuyện kiểu này anh không làm được. Cao Thành Bắc vừa nói vừa lấy hộp cơm ra.
“Mau mang đi, trong nhà vẫn còn.” Sợ anh không cầm, Quách Thu Anh nói dối một câu, sau đó lại nhét hộp cơm vào túi hành lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi ra khỏi nhà, Cao Thành Bắc đã lén lút để lại ở nơi đặt hộp diêm cạnh tủ bát, sau đó mới đi.
Sáng sớm, tiếng côn trùng vẫn kêu vang ngoài vườn, từng giọt sương long lanh vẫn đọng trên hoa cỏ, Cao Thành Bắc mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu đen, trên lưng cõng theo túi hành lý, bước nhanh trên con đường nhỏ ở quê mình.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên anh vòng quay lại, đi về phía nhà họ Thịnh.
Đúng lúc Thịnh Tuyết đang định ra đồng bắt đầu công việc, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy bóng dáng cao ngất như cây tùng của người đàn ông đang đứng ở phía xa, cô vội vàng chạy về bên đó.
Cô đã biết tin tức gần đây đang được lan truyền trong thôn, nhìn thấy túi hành lý trên người anh, trong lòng Thịnh Tuyết đã hiểu rõ: “Anh sắp lên tỉnh thành à?”
“Ừ.” Vốn dĩ Cao Thành Bắc định tìm cô để nói vài câu, nhưng bây giờ đứng trước mặt người ta lại có chút mất tự nhiên, giống như chồng đang chào tạm biệt cô vợ nhỏ ở nhà vậy.
“Anh tới chào tạm biệt tôi à?” Thịnh Tuyết không biết người đàn ông kia đang nghĩ gì, thấy anh cứ ngây ngốc tại chỗ, trong lòng đột nhiên muốn trêu đùa một câu.
“Ừ, tôi phải lên tỉnh nửa tháng, cô không cần trả lại xe đạp đâu.” Cao Thành Bắc cúi đầu, ánh mắt dừng trên đôi mắt đẹp của cô, trong lòng đã có quyết định: “Còn nữa… Chờ anh quay về…”
Thật ra anh muốn nói “Chờ anh quay về sẽ tới nhà em cầu hôn”. Nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ không nói ra được.
Mấy ngày gần đây anh thường xuyên trằn trọc tự hỏi quan hệ giữa hai người, hình như Thịnh Tuyết không còn bài xích anh giống như trước đây, anh lại luôn mơ thấy cô, khi không nhìn thấy người ta thì vô cùng nhung nhớ, khi gặp được thì đặc biệt vui mừng, như vậy có tính là thích không nhỉ?
Bọn họ là người có hôn ước, nếu Thịnh Tuyết đồng ý, việc hôn nhân này cũng nên bắt tay vào chuẩn bị rồi, dù sao hai người cũng đã tới độ tuổi thích hợp để kết hôn.
“Tôi tiễn anh ra cửa thôn nhé, vừa lúc tôi mới làm xong vài món, anh mang theo ăn trên đường. Chờ tôi một chút!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro