Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Kẹo Thỏ Trắng (...
Thanh Thanh Thủy Phì Tạo Phao
2024-08-18 20:24:18
Thấy cuối cùng cô cũng khâu xong, Cao Thành Bắc mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng đốm lửa kia vẫn đang thiêu đốt trong cơ thể, khiến khuôn mặt anh giống hệt mặt Quan Công.
Anh giả vờ bình tĩnh, cúi đầu nhìn lướt qua vết rách trên eo, nếu như không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn ra được nơi đó từng được khâu vá, trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cô khâu vá rất đẹp, cảm ơn.”
“Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi… Vậy thì…” Thịnh Tuyết cố ý kéo dài giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh. Thấy anh có vẻ chờ mong cô khẽ nở nụ cười xấu xa: “Vậy thì cuối tuần này lại cho tôi mượn xe đạp thêm lần nữa, có được không?”
Đáp án không phải như suy nghĩ trong lòng, điều này khiến Cao Thành Bắc có chút mất mát, anh lau sạch những ý nghĩ mơ màng không thực tế trong đầu, lập tức đồng ý: “Được thôi, cô lấy dùng đi.”
Tuy rằng trong lòng có nghi vấn vì sao cô mượn xe đạp nhiều thế, nhưng Cao Thành Bắc không hỏi ra miệng.
“Ừ, cảm ơn anh!” Thấy sắc trời không còn sớm, hôm nay chỉ có thể tạm thời trêu chọc anh tới đây thôi, trong mắt Thịnh Tuyết cố ý lộ ra vẻ quyến luyến, dùng giọng điệu ngây ngô nói: “Chiều nay tôi còn phải ra đồng nhổ cỏ, tôi về trước đây.”
“Ừ, được.” Cao Thành Bắc dùng đầu lưỡi liếm môi một cái, vậy mà trong lòng lại có chút không nỡ xa rời: “Cô… Ngày mai cô còn qua đây đưa nước không?”
“Anh muốn tôi qua đây không?” Ánh mắt cô rất sạch sẽ, nhưng vấn đề đưa ra lại khiến người ta không kịp trở tay. Không đợi Cao Thành Bắc nghĩ xong nên trả lời thế nào, cô đã nói tiếp: “Tôi không muốn đi cũng phải đi, nếu không mẹ tôi lại cho tôi một trận mất, gặp lại sau nhé!”
Nói xong cô xoay người vội vàng chạy mất…
Chữ “Muốn” nằm trong miệng Cao Thành Bắc cuối cùng vẫn không thể nói ra khỏi miệng, anh không hiểu câu nói cuối cùng kia là có ý gì, vì sao hỏi xong một câu như vậy lại chạy trốn như không có việc gì thế? Chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều sao?
Lòng dạ phụ nữ đúng là khó đoán thật…
Cao Thành Bắc nhẹ nhàng vuốt ve nơi vừa được Thịnh Tuyết khâu vá, khóe miệng khẽ cong lên, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô ấy chính là người phụ nữ đầu tiên vá quần áo cho mình.
Lúc này, tâm trạng của Thịnh Tuyết cũng vô cùng sung sướng, miệng cười như con mèo nhỏ vừa trộm được cá. Hôm nay bản thân không chỉ kiếm đủ ấn tượng tốt trước mặt Cao Thành Bắc, còn nhân cơ hội sờ soạng một phen, nghĩ thế nào cũng thấy mình lãi quá lãi.
Mấy ngày kế tiếp, Thịnh Tuyết vẫn luôn vội vàng khâu vá túi hương, cũng không xuất hiện ở nơi đào lạch nước nữa. Ban đầu Cao Thành Bắc vô cùng chờ mong, đến cuối cùng chậm rãi biến thành thất vọng.
Mãi cho tới thứ năm, chạng vạng tối anh mới lại lần nữa gặp được cô gái mình ngày nhớ đêm mong trước cửa nhà. Không hiểu sao đột nhiên anh lại có chút căng thẳng, ngay cả trái tim cũng đập loạn lên.
Thịnh Tuyết tới để mượn xe đạp, nhân lúc nhà xưởng trên thị trấn chưa tan ca, cô và Trang Tiểu Phương muốn lên thị trấn thêm chuyến nữa.
“Chào anh, tôi tới mượn xe.”
“Ừ.” Cao Thành Bắc mím chặt môi, sợ cô gái chờ sốt ruột, nhanh chân xoay người vào nhà dắt xe ra.
Thấy anh nhìn thấy mình vẫn lạnh lùng như cũ, không hề vui vẻ như những gì cô tưởng tượng, Thịnh Tuyết không nhịn được hoài nghi, lẽ nào là do anh mặt than trời sinh, hay là do lần trước mình quá tự mình đa tình nhỉ?
“Cảm ơn.”
Thấy Cao Thành Bắc vẫn luôn nhìn đi chỗ khác không nhìn thẳng vào mình, Thịnh Tuyết nhận lấy xe đạp, đang định chạy lấy người thì bị một tay anh nắm lấy tay lái ngăn cản.
“Cô… Mấy ngày nay cô đều bận gì thế?” Thật ra Cao Thành Bắc rất muốn hỏi: Vì sao cô không đưa nước qua bên kia?
“Nhiều chuyện bận rộn lắm, có việc gì sao?” Người đàn ông này vừa rồi không cho cô một ánh mắt hòa nhã nào, bây giờ muốn tâm sự với cô sao? Không có cửa đâu. Bản thân Thịnh Tuyết cũng là người kiêu ngạo khó dỗ, đặc biệt là khi ở trước mặt anh, không hiểu sao cô lại càng giống quả ớt nhỏ hơn.
“… Không có gì.” Cao Thành Bắc cào cào quả đầu hai tấc, âm thầm tự trách bản thân, miệng quá ngốc không biết nói chuyện: “Tôi đẩy xe về giúp cô nhé.”
“Không cần, tự tôi đẩy về được.”
Nhưng dường như Cao Thành Bắc không nghe thấy lời từ chối của cô, tay tự nhiên treo túi vải bông lên tay lái, đẩy xe về phía nhà họ Thịnh.
Thấy anh cố chấp như vậy, Thịnh Tuyết cũng để mặc anh, ai bảo xe là của người ta chứ?
Dọc đường đi không ai nói gì, đợi khi tới cửa nhà, Cao Thành Bắc đẩy xe vào trong sân như thường lệ, sau đó đưa túi vải treo trên tay lái cho cô: “Đây là hộp đựng màn thầu lần trước, trả cô này.”
“Ừ, được.” Thịnh Tuyết nhận lấy hộp cơm, âm thầm thè lưỡi, cô sắp quên mất chuyện hộp cơm rồi, nếu để mẹ cô biết thiếu chút nữa cô đánh mất hộp cơm bằng nhôm duy nhất trong nhà, thể nào cũng mắng chết cô cho xem.
“Bên trong… Có chút đồ ăn, cô nhớ lấy ra ăn nhé.” Cao Thành Bắc hơi ngượng ngùng khẽ sờ sờ lên mũi: “Tôi về trước đây.”
“Cảm ơn anh.” Không ngờ con người anh lại để ý như vậy, mình tặng anh đồ ăn thế mà còn có quà đáp lễ.
Thịnh Tuyết quay lại phòng nhỏ của mình, lấy hộp cơm ra khỏi túi vải, khi mở hộp cơm ra cô lập tức sợ ngây người, độ cong trên khóe miệng vô thức nhếch cao hơn.
Tràn đầy một hộp kẹo sữa Thỏ Trắng, bên trong còn điểm xuyết vài viên kẹo trái cây vị quýt.
Nghĩ đến cảnh tượng say xe lần trước, cô cười tươi đến mức mi mắt cong cong.
Cô cho rằng người có tính cách như Cao Thành Bắc, có thể tặng cô một vài món ăn như bánh bao màn thầu linh tinh là tốt lắm rồi, không ngờ người đàn ông này lại cẩn thận như vậy.
Thịnh Tuyết bóc một chiếc kẹo Thỏ Trắng ra ngậm trong miệng, vị ngọt khiến trái tim cũng sắp tan chảy…
Anh giả vờ bình tĩnh, cúi đầu nhìn lướt qua vết rách trên eo, nếu như không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn ra được nơi đó từng được khâu vá, trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cô khâu vá rất đẹp, cảm ơn.”
“Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi… Vậy thì…” Thịnh Tuyết cố ý kéo dài giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh. Thấy anh có vẻ chờ mong cô khẽ nở nụ cười xấu xa: “Vậy thì cuối tuần này lại cho tôi mượn xe đạp thêm lần nữa, có được không?”
Đáp án không phải như suy nghĩ trong lòng, điều này khiến Cao Thành Bắc có chút mất mát, anh lau sạch những ý nghĩ mơ màng không thực tế trong đầu, lập tức đồng ý: “Được thôi, cô lấy dùng đi.”
Tuy rằng trong lòng có nghi vấn vì sao cô mượn xe đạp nhiều thế, nhưng Cao Thành Bắc không hỏi ra miệng.
“Ừ, cảm ơn anh!” Thấy sắc trời không còn sớm, hôm nay chỉ có thể tạm thời trêu chọc anh tới đây thôi, trong mắt Thịnh Tuyết cố ý lộ ra vẻ quyến luyến, dùng giọng điệu ngây ngô nói: “Chiều nay tôi còn phải ra đồng nhổ cỏ, tôi về trước đây.”
“Ừ, được.” Cao Thành Bắc dùng đầu lưỡi liếm môi một cái, vậy mà trong lòng lại có chút không nỡ xa rời: “Cô… Ngày mai cô còn qua đây đưa nước không?”
“Anh muốn tôi qua đây không?” Ánh mắt cô rất sạch sẽ, nhưng vấn đề đưa ra lại khiến người ta không kịp trở tay. Không đợi Cao Thành Bắc nghĩ xong nên trả lời thế nào, cô đã nói tiếp: “Tôi không muốn đi cũng phải đi, nếu không mẹ tôi lại cho tôi một trận mất, gặp lại sau nhé!”
Nói xong cô xoay người vội vàng chạy mất…
Chữ “Muốn” nằm trong miệng Cao Thành Bắc cuối cùng vẫn không thể nói ra khỏi miệng, anh không hiểu câu nói cuối cùng kia là có ý gì, vì sao hỏi xong một câu như vậy lại chạy trốn như không có việc gì thế? Chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều sao?
Lòng dạ phụ nữ đúng là khó đoán thật…
Cao Thành Bắc nhẹ nhàng vuốt ve nơi vừa được Thịnh Tuyết khâu vá, khóe miệng khẽ cong lên, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô ấy chính là người phụ nữ đầu tiên vá quần áo cho mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, tâm trạng của Thịnh Tuyết cũng vô cùng sung sướng, miệng cười như con mèo nhỏ vừa trộm được cá. Hôm nay bản thân không chỉ kiếm đủ ấn tượng tốt trước mặt Cao Thành Bắc, còn nhân cơ hội sờ soạng một phen, nghĩ thế nào cũng thấy mình lãi quá lãi.
Mấy ngày kế tiếp, Thịnh Tuyết vẫn luôn vội vàng khâu vá túi hương, cũng không xuất hiện ở nơi đào lạch nước nữa. Ban đầu Cao Thành Bắc vô cùng chờ mong, đến cuối cùng chậm rãi biến thành thất vọng.
Mãi cho tới thứ năm, chạng vạng tối anh mới lại lần nữa gặp được cô gái mình ngày nhớ đêm mong trước cửa nhà. Không hiểu sao đột nhiên anh lại có chút căng thẳng, ngay cả trái tim cũng đập loạn lên.
Thịnh Tuyết tới để mượn xe đạp, nhân lúc nhà xưởng trên thị trấn chưa tan ca, cô và Trang Tiểu Phương muốn lên thị trấn thêm chuyến nữa.
“Chào anh, tôi tới mượn xe.”
“Ừ.” Cao Thành Bắc mím chặt môi, sợ cô gái chờ sốt ruột, nhanh chân xoay người vào nhà dắt xe ra.
Thấy anh nhìn thấy mình vẫn lạnh lùng như cũ, không hề vui vẻ như những gì cô tưởng tượng, Thịnh Tuyết không nhịn được hoài nghi, lẽ nào là do anh mặt than trời sinh, hay là do lần trước mình quá tự mình đa tình nhỉ?
“Cảm ơn.”
Thấy Cao Thành Bắc vẫn luôn nhìn đi chỗ khác không nhìn thẳng vào mình, Thịnh Tuyết nhận lấy xe đạp, đang định chạy lấy người thì bị một tay anh nắm lấy tay lái ngăn cản.
“Cô… Mấy ngày nay cô đều bận gì thế?” Thật ra Cao Thành Bắc rất muốn hỏi: Vì sao cô không đưa nước qua bên kia?
“Nhiều chuyện bận rộn lắm, có việc gì sao?” Người đàn ông này vừa rồi không cho cô một ánh mắt hòa nhã nào, bây giờ muốn tâm sự với cô sao? Không có cửa đâu. Bản thân Thịnh Tuyết cũng là người kiêu ngạo khó dỗ, đặc biệt là khi ở trước mặt anh, không hiểu sao cô lại càng giống quả ớt nhỏ hơn.
“… Không có gì.” Cao Thành Bắc cào cào quả đầu hai tấc, âm thầm tự trách bản thân, miệng quá ngốc không biết nói chuyện: “Tôi đẩy xe về giúp cô nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không cần, tự tôi đẩy về được.”
Nhưng dường như Cao Thành Bắc không nghe thấy lời từ chối của cô, tay tự nhiên treo túi vải bông lên tay lái, đẩy xe về phía nhà họ Thịnh.
Thấy anh cố chấp như vậy, Thịnh Tuyết cũng để mặc anh, ai bảo xe là của người ta chứ?
Dọc đường đi không ai nói gì, đợi khi tới cửa nhà, Cao Thành Bắc đẩy xe vào trong sân như thường lệ, sau đó đưa túi vải treo trên tay lái cho cô: “Đây là hộp đựng màn thầu lần trước, trả cô này.”
“Ừ, được.” Thịnh Tuyết nhận lấy hộp cơm, âm thầm thè lưỡi, cô sắp quên mất chuyện hộp cơm rồi, nếu để mẹ cô biết thiếu chút nữa cô đánh mất hộp cơm bằng nhôm duy nhất trong nhà, thể nào cũng mắng chết cô cho xem.
“Bên trong… Có chút đồ ăn, cô nhớ lấy ra ăn nhé.” Cao Thành Bắc hơi ngượng ngùng khẽ sờ sờ lên mũi: “Tôi về trước đây.”
“Cảm ơn anh.” Không ngờ con người anh lại để ý như vậy, mình tặng anh đồ ăn thế mà còn có quà đáp lễ.
Thịnh Tuyết quay lại phòng nhỏ của mình, lấy hộp cơm ra khỏi túi vải, khi mở hộp cơm ra cô lập tức sợ ngây người, độ cong trên khóe miệng vô thức nhếch cao hơn.
Tràn đầy một hộp kẹo sữa Thỏ Trắng, bên trong còn điểm xuyết vài viên kẹo trái cây vị quýt.
Nghĩ đến cảnh tượng say xe lần trước, cô cười tươi đến mức mi mắt cong cong.
Cô cho rằng người có tính cách như Cao Thành Bắc, có thể tặng cô một vài món ăn như bánh bao màn thầu linh tinh là tốt lắm rồi, không ngờ người đàn ông này lại cẩn thận như vậy.
Thịnh Tuyết bóc một chiếc kẹo Thỏ Trắng ra ngậm trong miệng, vị ngọt khiến trái tim cũng sắp tan chảy…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro