Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Lần Đầu Gặp Cao...
Thanh Thanh Thủy Phì Tạo Phao
2024-08-18 20:24:18
“Rốt cuộc một năm qua con đã đi đâu vậy?” Thịnh Đức Trung trưng ra dáng vẻ của người làm cha, quyết định hỏi cho rõ ràng.
“Con vào trong thành phố tìm việc làm.” Thịnh Tuyết quen lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện, hiện tại cun cút buông đũa xuống trả lời câu hỏi của ông ấy. Cô mới ăn một miếng khoai tây nhỏ đã cảm thấy no bụng rồi.
“Em gái, em ăn xong rồi à?” Thịnh Trạch Vũ ngẩng đầu, thấy cô còn thừa nhiều đồ ăn như vậy, anh ta không nhịn được khẽ liếm môi một cái.
“Ừ.” Thịnh Tuyết dùng vẻ mặt phức tạp nhìn về phía anh ta, đơn giản là vì trong sách Thịnh Trạch Vũ xảy ra chuyện bị liệt hai chân, cuối cùng rơi vào kết cục cô đơn cả đời.
“Em lãng phí thật đấy, đưa đây cho anh, để anh ăn giúp em.” Thấy cô thật sự không ăn nữa, Thịnh Trạch Vũ lập tức cười ha ha, với tay qua lấy bát canh và nửa miếng bánh bột ngô của cô, bắt đầu cắn từng miếng.
Thanh niên choai choai ăn nghèo cha mẹ, Thịnh Trạch Vũ đang ở cái tuổi ăn tuổi lớn, hơn nữa mỗi ngày còn phải làm công việc dùng đến nhiều thể lực như vậy, chút đồ ăn mỗi bữa căn bản không đủ cho anh ta nhét kẽ răng.
“Ra ngoài một năm, tiền mày kiếm được đâu?” Liễu Đông Chi dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thịnh Tuyết: “Kiếm được tiền phải nộp cho gia đình.”
Một năm qua, người nhà họ Thịnh luôn lo lắng đứa trẻ ngày thường bộp chộp này sẽ gặp phải bất trắc khi ở bên ngoài một mình, bây giờ xem ra, đúng là được nước trong thành phố nuôi dưỡng có khác, làn da Thịnh Tuyết vừa trắng vừa mịn màng, khuôn mặt kia giống như có thể véo ra nước vậy.
“Đây là tiền con kiếm được.” Thịnh Tuyết móc từ trong túi ra một sấp tiền lẻ đưa cho Trang Tiểu Phương.
Số tiền này cô mang theo trên người trước khi xuyên tới đây. Nói đến việc này, thì phải cảm ơn ban tổ chức tiệc tối, vì để mọi người hoài niệm lại cảm giác niên đại nên buộc mọi người phải đổi tiền và phiếu của thời đại này, vì thế cô vơ vét được không ít tiền và phiếu gạo của thập niên 60 – 70, trong túi cô vẫn còn vài đồng tiền lớn nữa, nhưng cô không dám lấy ra.
Buổi chiều, cô đã lén lút kiểm tra số tiền cũ này, may nắm đều có thể dùng được.
Nhà họ Thịnh vẫn luôn do bà Thịnh đứng ra làm chủ, thấy cô đưa tiền cho Trang Tiểu Phương, Liễu Đông Chi vô cùng bất mãn: “Mẹ Liệt Phong, cô đếm xem có bao nhiêu?”
“Sao con lại kiếm được nhiều tiền như vậy?” Trang Tiểu Phương đếm số tiền lẻ trên bản, vậy mà có tận năm mươi đồng cộng với mười cân phiếu gạo. Trong nhà ngoài thằng Cả ra, những người khác quanh năm suốt tháng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Con ở trong thành phố làm bảo mẫu cho gia đình quan chức cấp cao.” Đây là lý do Thịnh Tuyết phải tốn sô số tế bào não mới nghĩ ra được, nói dối có thiện ý vẫn luôn là sở trường của cô.
Cô không hiểu lắm về giá trị tiền tệ ở thời đại này, vì thế chỉ lấy ra một chút đưa cho Trang Tiểu Phương, trong tay cô vẫn còn một trăm năm mươi đồng và một đống phiếu gạo nữa chưa lấy ra.
Nếu biết trước mình sẽ xuyên không, cô nhất định sẽ vơ vét càng nhiều tiền hơn, mang theo trên người.
Nhìn thấy số tiền này, trên khuôn mặt âm trầm của Liễu Đông Chi cuối cùng cũng có một tia ý cười. Bà ấy cầm lấy số tiền trên bàn, đi vào trong phòng phía đông của mình. Khi tới cửa phòng, đột nhiên bà ấy quay người lại, nói: “Con mèo mày mang về kia, mau ném đi, nhà ta không có lương thực dư thừa để nuôi sống nó.”
“Đúng thế, con nhìn con mèo béo kia xem, phải tốn bao nhiêu lương thực chứ.” Trang Tiểu Phương cũng không vừa mắt với con mèo béo này: “Hơn nữa mắt của nó còn là màu xanh lục, vẻ ngoài quá kỳ quái.”
“…” Mười con mèo vàng chín con béo, Tiểu Thần Tài nhà cô béo như vậy đáng yêu biết bao, sao sau khi tới nơi này lại không được yêu thích thế nhỉ?
“Mẹ đừng thấy nó béo mà lầm tưởng, nó ăn ít lắm. Nó vẫn luôn sống nương tựa với con, mẹ cho con tiếp tục nuôi nó đi mà!”
Thịnh Tuyết trưng ra dáng vẻ đáng thương, nước mắt đong đầy như sắp khóc, cuối cùng đã khiến Trang Tiểu Phương sinh lòng trắc ẩn: “Được rồi, nuôi đi, nhưng ngày thường đừng để bà nội con trông thấy.”
“Cảm ơn mẹ!”
Đột nhiên cô cảm thấy có một người mẹ miệng dao găm tâm đậu hủ như vậy thật ra rất không tồi.
“Thịnh Tuyết” trước kia là người vô cùng tranh đua, dù nhà họ Thịnh nghèo như vậy, nhưng cô ấy vẫn có một căn phòng nhỏ của riêng mình. Bây giờ Thịnh Tuyết đúng là rất muốn cảm ơn cô ấy tử tế, cô thật sự không quen nếu phải ngủ cùng với người khác trong một căn phòng.
Vì thế cuối cùng Thịnh Tuyết có được một giấc ngủ bình an thỏa mãn, vượt qua đêm đầu tiên xuyên đến niên đại này…
Hôm sau, trời còn chưa sáng cô đã bị Trang Tiểu Phương lay tỉnh: “Mau chỉnh trang lại một chút, chúng ta phải tới nhà họ Cao xin lỗi rồi.”
“Hả?” Đôi mắt đẹp của Thịnh Tuyết mở ra, nhưng vẫn còn buồn ngủ.
“Mau lên, đừng lề mề nữa!”
Trang Tiểu Phương dùng sức vỗ mạnh một cái vào mông cô, lần này hoàn toàn vỗ Thịnh Tuyết tỉnh ngủ.
Tiểu Thần Tài cũng bị hành động đột ngột này của bà ấy dọa, nó sợ tới mức cong người dựng thẳng lông lên.
Bên ngoài trời vẫn còn đen nhánh, Thịnh Tuyết thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của bà ấy: “Bây giờ mới mấy giờ? Ai lại sang nhà người khác sớm như vậy?”
“Lát nữa mọi người đều phải ra đồng bắt đầu làm việc, bây giờ đi mới đúng lúc.”
“Vậy để tối đi cũng được mà…”
Thịnh Tuyết vẫn không tán đồng.
“Muốn đi buổi tối? Con muốn qua đó ăn chực cơm nhà người ta à?”
“…”
Thịnh Đức Trung đã chờ trong sân từ lâu, ba người ăn mặc chỉnh tề nhờ vào ánh trăng mờ nhạt đi tới nhà họ Cao đầu thôn.
Ở trong thôn này, nhà họ Cao chính là tồn tại đức cao vọng trọng, đơn giản là vì ông nội của Cao Thành Bắc từng là chiến sĩ cách mạng, cha anh ấy là thôn trưởng trong thôn, còn Cao Thành Bắc thì chính là đội trưởng đội sản xuất.
Người nhà họ Cao không ngờ mới sáng sớm bọn họ đã đến nhà xin lỗi như vậy. Vốn dĩ cả nhà đang ngồi quây quần ăn cơm sáng, thấy bọn họ lập tức buông đôi đũa trong tay xuống, ra đón tiếp.
“Ui, chúng tôi tới không đúng lúc rồi, mọi người cứ ăn tiếp đi.” Trang Tiểu Phương ngượng ngùng cười nói.
“Lại đây ngồi xuống, mọi người cùng ăn luôn.” Quách Thu Anh mẹ của Cao Thành Bắc mỉm cười, kéo chiếc ghế dài ra bảo bọn họ ngồi xuống. Khi nhìn thấy Thịnh Tuyết, nụ cười trên mặt bà ta chợt cứng lại, nhưng chỉ một giây sau đã khen cô: “Tôi đã nghe nói Tiểu Tuyết về nhà từ lâu rồi, đứa nhỏ này đúng là càng ngày càng xinh đẹp.”
Thịnh Tuyết ngồi trên ghế dài, nở nụ cười xinh đẹp với bà ta: “Cháu chào thím.”
Đúng lúc ấy, một người đàn ông với thân hình cao lớn bước vào phòng khách mờ tối, cơ bắp rất rắn chắc mê người, đầu cắt tóc ngắn dựng đứng, hình như vẫn còn vài giọt nước trong suốt đọng trên mặt.
Ngũ quan cương nghị sâu sắc nhìn qua có vẻ rất lạnh lùng, nếu bỏ qua tạo hình lôi thôi từ chiếc áo ba lỗ rách ngực phối với quần đùi ra, thì đúng là loại hình mà Thịnh Tuyết yêu thích!
Hormone giống đực của người đàn ông này đúng là bạo lều thật!
Tướng mạo kia còn đẹp trai hơn so với lốp xe dự phòng số một hai ba bốn năm của cô. Từng đường nét đều hoàn hảo như chiếu theo khiếu thẩm mỹ của cô để vẽ ra!
“Con vào trong thành phố tìm việc làm.” Thịnh Tuyết quen lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện, hiện tại cun cút buông đũa xuống trả lời câu hỏi của ông ấy. Cô mới ăn một miếng khoai tây nhỏ đã cảm thấy no bụng rồi.
“Em gái, em ăn xong rồi à?” Thịnh Trạch Vũ ngẩng đầu, thấy cô còn thừa nhiều đồ ăn như vậy, anh ta không nhịn được khẽ liếm môi một cái.
“Ừ.” Thịnh Tuyết dùng vẻ mặt phức tạp nhìn về phía anh ta, đơn giản là vì trong sách Thịnh Trạch Vũ xảy ra chuyện bị liệt hai chân, cuối cùng rơi vào kết cục cô đơn cả đời.
“Em lãng phí thật đấy, đưa đây cho anh, để anh ăn giúp em.” Thấy cô thật sự không ăn nữa, Thịnh Trạch Vũ lập tức cười ha ha, với tay qua lấy bát canh và nửa miếng bánh bột ngô của cô, bắt đầu cắn từng miếng.
Thanh niên choai choai ăn nghèo cha mẹ, Thịnh Trạch Vũ đang ở cái tuổi ăn tuổi lớn, hơn nữa mỗi ngày còn phải làm công việc dùng đến nhiều thể lực như vậy, chút đồ ăn mỗi bữa căn bản không đủ cho anh ta nhét kẽ răng.
“Ra ngoài một năm, tiền mày kiếm được đâu?” Liễu Đông Chi dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thịnh Tuyết: “Kiếm được tiền phải nộp cho gia đình.”
Một năm qua, người nhà họ Thịnh luôn lo lắng đứa trẻ ngày thường bộp chộp này sẽ gặp phải bất trắc khi ở bên ngoài một mình, bây giờ xem ra, đúng là được nước trong thành phố nuôi dưỡng có khác, làn da Thịnh Tuyết vừa trắng vừa mịn màng, khuôn mặt kia giống như có thể véo ra nước vậy.
“Đây là tiền con kiếm được.” Thịnh Tuyết móc từ trong túi ra một sấp tiền lẻ đưa cho Trang Tiểu Phương.
Số tiền này cô mang theo trên người trước khi xuyên tới đây. Nói đến việc này, thì phải cảm ơn ban tổ chức tiệc tối, vì để mọi người hoài niệm lại cảm giác niên đại nên buộc mọi người phải đổi tiền và phiếu của thời đại này, vì thế cô vơ vét được không ít tiền và phiếu gạo của thập niên 60 – 70, trong túi cô vẫn còn vài đồng tiền lớn nữa, nhưng cô không dám lấy ra.
Buổi chiều, cô đã lén lút kiểm tra số tiền cũ này, may nắm đều có thể dùng được.
Nhà họ Thịnh vẫn luôn do bà Thịnh đứng ra làm chủ, thấy cô đưa tiền cho Trang Tiểu Phương, Liễu Đông Chi vô cùng bất mãn: “Mẹ Liệt Phong, cô đếm xem có bao nhiêu?”
“Sao con lại kiếm được nhiều tiền như vậy?” Trang Tiểu Phương đếm số tiền lẻ trên bản, vậy mà có tận năm mươi đồng cộng với mười cân phiếu gạo. Trong nhà ngoài thằng Cả ra, những người khác quanh năm suốt tháng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Con ở trong thành phố làm bảo mẫu cho gia đình quan chức cấp cao.” Đây là lý do Thịnh Tuyết phải tốn sô số tế bào não mới nghĩ ra được, nói dối có thiện ý vẫn luôn là sở trường của cô.
Cô không hiểu lắm về giá trị tiền tệ ở thời đại này, vì thế chỉ lấy ra một chút đưa cho Trang Tiểu Phương, trong tay cô vẫn còn một trăm năm mươi đồng và một đống phiếu gạo nữa chưa lấy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu biết trước mình sẽ xuyên không, cô nhất định sẽ vơ vét càng nhiều tiền hơn, mang theo trên người.
Nhìn thấy số tiền này, trên khuôn mặt âm trầm của Liễu Đông Chi cuối cùng cũng có một tia ý cười. Bà ấy cầm lấy số tiền trên bàn, đi vào trong phòng phía đông của mình. Khi tới cửa phòng, đột nhiên bà ấy quay người lại, nói: “Con mèo mày mang về kia, mau ném đi, nhà ta không có lương thực dư thừa để nuôi sống nó.”
“Đúng thế, con nhìn con mèo béo kia xem, phải tốn bao nhiêu lương thực chứ.” Trang Tiểu Phương cũng không vừa mắt với con mèo béo này: “Hơn nữa mắt của nó còn là màu xanh lục, vẻ ngoài quá kỳ quái.”
“…” Mười con mèo vàng chín con béo, Tiểu Thần Tài nhà cô béo như vậy đáng yêu biết bao, sao sau khi tới nơi này lại không được yêu thích thế nhỉ?
“Mẹ đừng thấy nó béo mà lầm tưởng, nó ăn ít lắm. Nó vẫn luôn sống nương tựa với con, mẹ cho con tiếp tục nuôi nó đi mà!”
Thịnh Tuyết trưng ra dáng vẻ đáng thương, nước mắt đong đầy như sắp khóc, cuối cùng đã khiến Trang Tiểu Phương sinh lòng trắc ẩn: “Được rồi, nuôi đi, nhưng ngày thường đừng để bà nội con trông thấy.”
“Cảm ơn mẹ!”
Đột nhiên cô cảm thấy có một người mẹ miệng dao găm tâm đậu hủ như vậy thật ra rất không tồi.
“Thịnh Tuyết” trước kia là người vô cùng tranh đua, dù nhà họ Thịnh nghèo như vậy, nhưng cô ấy vẫn có một căn phòng nhỏ của riêng mình. Bây giờ Thịnh Tuyết đúng là rất muốn cảm ơn cô ấy tử tế, cô thật sự không quen nếu phải ngủ cùng với người khác trong một căn phòng.
Vì thế cuối cùng Thịnh Tuyết có được một giấc ngủ bình an thỏa mãn, vượt qua đêm đầu tiên xuyên đến niên đại này…
Hôm sau, trời còn chưa sáng cô đã bị Trang Tiểu Phương lay tỉnh: “Mau chỉnh trang lại một chút, chúng ta phải tới nhà họ Cao xin lỗi rồi.”
“Hả?” Đôi mắt đẹp của Thịnh Tuyết mở ra, nhưng vẫn còn buồn ngủ.
“Mau lên, đừng lề mề nữa!”
Trang Tiểu Phương dùng sức vỗ mạnh một cái vào mông cô, lần này hoàn toàn vỗ Thịnh Tuyết tỉnh ngủ.
Tiểu Thần Tài cũng bị hành động đột ngột này của bà ấy dọa, nó sợ tới mức cong người dựng thẳng lông lên.
Bên ngoài trời vẫn còn đen nhánh, Thịnh Tuyết thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của bà ấy: “Bây giờ mới mấy giờ? Ai lại sang nhà người khác sớm như vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lát nữa mọi người đều phải ra đồng bắt đầu làm việc, bây giờ đi mới đúng lúc.”
“Vậy để tối đi cũng được mà…”
Thịnh Tuyết vẫn không tán đồng.
“Muốn đi buổi tối? Con muốn qua đó ăn chực cơm nhà người ta à?”
“…”
Thịnh Đức Trung đã chờ trong sân từ lâu, ba người ăn mặc chỉnh tề nhờ vào ánh trăng mờ nhạt đi tới nhà họ Cao đầu thôn.
Ở trong thôn này, nhà họ Cao chính là tồn tại đức cao vọng trọng, đơn giản là vì ông nội của Cao Thành Bắc từng là chiến sĩ cách mạng, cha anh ấy là thôn trưởng trong thôn, còn Cao Thành Bắc thì chính là đội trưởng đội sản xuất.
Người nhà họ Cao không ngờ mới sáng sớm bọn họ đã đến nhà xin lỗi như vậy. Vốn dĩ cả nhà đang ngồi quây quần ăn cơm sáng, thấy bọn họ lập tức buông đôi đũa trong tay xuống, ra đón tiếp.
“Ui, chúng tôi tới không đúng lúc rồi, mọi người cứ ăn tiếp đi.” Trang Tiểu Phương ngượng ngùng cười nói.
“Lại đây ngồi xuống, mọi người cùng ăn luôn.” Quách Thu Anh mẹ của Cao Thành Bắc mỉm cười, kéo chiếc ghế dài ra bảo bọn họ ngồi xuống. Khi nhìn thấy Thịnh Tuyết, nụ cười trên mặt bà ta chợt cứng lại, nhưng chỉ một giây sau đã khen cô: “Tôi đã nghe nói Tiểu Tuyết về nhà từ lâu rồi, đứa nhỏ này đúng là càng ngày càng xinh đẹp.”
Thịnh Tuyết ngồi trên ghế dài, nở nụ cười xinh đẹp với bà ta: “Cháu chào thím.”
Đúng lúc ấy, một người đàn ông với thân hình cao lớn bước vào phòng khách mờ tối, cơ bắp rất rắn chắc mê người, đầu cắt tóc ngắn dựng đứng, hình như vẫn còn vài giọt nước trong suốt đọng trên mặt.
Ngũ quan cương nghị sâu sắc nhìn qua có vẻ rất lạnh lùng, nếu bỏ qua tạo hình lôi thôi từ chiếc áo ba lỗ rách ngực phối với quần đùi ra, thì đúng là loại hình mà Thịnh Tuyết yêu thích!
Hormone giống đực của người đàn ông này đúng là bạo lều thật!
Tướng mạo kia còn đẹp trai hơn so với lốp xe dự phòng số một hai ba bốn năm của cô. Từng đường nét đều hoàn hảo như chiếu theo khiếu thẩm mỹ của cô để vẽ ra!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro