Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Một Lời Đã Định...
Thanh Thanh Thủy Phì Tạo Phao
2024-08-18 20:24:18
“Anh mới không thể nói lý! Cả nhà anh đều không thể nói lý!” Thịnh Tuyết tức giận đến mức đứng bật dậy nhỏ giọng chửi thầm.
Mãi cho đến khi bóng dáng người đàn ông kia biến mất khỏi mảnh ruộng bắp này, cô mới cúi người chuẩn bị cầm cái xẻng lên đổi sang chỗ khác, tiếp tục nhổ cỏ.
Nhưng vừa cúi người ánh mắt đã va phải chiếc cúc áo vỡ tan rơi dưới đất, khiến cô choáng váng. Lúc này cô mới ý thức được bản thân vừa rồi đã lộ hàng, lại nghĩ đến biểu cảm khác thường của Cao Thành Bắc trước đó, khuôn mặt nhỏ của Thịnh Tuyết nhanh chóng đỏ lên, còn đỏ hơn cả quả Anh Đào chín trên cây…
Cup D cô vẫn luôn lấy làm tự hào, cho rằng đó là ưu điểm của mình, không ngờ có một ngày vì bộ ngực quá lớn khiến cô làm trò cười cho thiên hạ như vậy.
Sau này bảo cô phải đối mặt với Cao Thành Bắc sao đây? Giây phút ấy Thịnh Tuyết rất muốn tìm một miếng đậu hũ đâm đầu chết đi cho xong.
Hốt hoảng nhổ cỏ đến gần lúc hoàng hôn, Trang Tiểu Phương sợ cô một mình chạy lên núi tìm mèo, khi xong việc còn cố ý qua bên này gọi cô về nhà.
Thấy cô vẫn ngồi xổm dưới ruộng, không nhanh không chậm tháo găng tay ra, bà ấy vội vàng bước tới kéo giúp cô một phen, miệng còn càm ràm: “Cái tính chậm chạp này của con bao giờ mới có thể sửa được? Với tốc độ này ăn phân cũng không còn nóng hổi!”
“……” Từ nhỏ Thịnh Tuyết đã được dì cô dạy cách ăn uống, cách đứng ngồi, dù trong bất kỳ tình huống nào đều phải tỏ ra ưu nhã, chỉ có như vậy sau này lớn lên mới có thể gả vào hào môn, trở thành người trên người.
Ngôn ngữ xuồng xã như Trang Tiểu Phương vừa nói, đúng là trước kia cô chưa từng nghe nói bao giờ.
“Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Mau về nhà thôi!”
“Con còn muốn đi tìm Tiểu Thần Tài.” Thịnh Tuyết vẫn chưa quên chuyện lớn này, đối với cô mà nói, Tiểu Thần Tài có ý nghĩa không tầm thường.
“Suỵt! Con nhỏ tiếng một chút!” Trang Tiểu Phương kéo ống tay áo cô, nhỏ giọng quở mắng: “Nhà nước đang phá bỏ phong kiến, mau sửa cái tên ấy đi, sau này không được nói ba chữ đó nữa!”
Hiện giờ đúng là thời kỳ “Phá bốn cũ”, nếu để người khác nghe được cái tên này đúng là ăn không hết gói đem đi.
Nghĩ tới niên đại đặc thù hiện tại, Thịnh Tuyết không dám gọi như vậy nữa: “Vâng, con biết rồi, lát nữa con còn muốn đi tìm nó.”
Thấy con gái đã nghe lọt tai lời mình, lúc này giọng Trang Tiểu Phương mới dịu xuống: “Đợi ăn cơm chiều xong, bảo anh hai con đưa con đi, trời tối trên núi có sói, không an toàn.”
“Sói? Hay là… Chó săn?” Thịnh Tuyết không thể tin nổi nơi này vẫn có chó sói, trong tiềm thức của cô chó sói đều sống trong vườn bách thú.
“Đứa nhỏ này, có phải sáng nay ra ngoài quên mang não hay không?” Trang Tiểu Phương không nhịn được vươn một ngón tay ra chọc vào trán cô: “Cả ngày toàn hỏi mấy câu thừa thãi.”
Thịnh Tuyết khẽ xoa cái trán bị bà chọc đỏ lên, cảm thấy rất bất đắc dĩ. Không biết mình còn có thể xuyên về không, người mẹ này thật sự quá bạo lực, nếu tiếp tục như vậy cô sợ thân thể yếu ớt của mình sẽ không chống đỡ nổi.
“Đôi găng tay và cái xẻng này phải trả lại cho đội sản xuất.” Trang Tiểu Phương không biết cô đang nghĩ gì, chỉ vào hai thứ trong tay cô, nói: “Con đi đưa cho Thành Bắc đi.”
“Con không đi!” Nghĩ đến trò cười vừa rồi mình gây ra, cô nào dám gặp lại người đàn ông kia nữa, đánh chết cô cũng không đi. Thịnh Tuyết trưng ra dáng vẻ đáng thương hề hề, nói: “Mẹ, mẹ đi đưa giúp con đi.”
“Con đó! Đứa nhỏ này đúng thật là…” Trang Tiểu Phương cho rằng cô vẫn sợ gặp Cao Thành Bắc như trước đây, vì thế không nhịn được thở dài: “Xem ra con và Thành Bắc đúng là không có duyên phận.”
Một bên khác, Cao Thành Bắc cũng đang đợi Thịnh Tuyết qua đây trả nông cụ. Không biết vì sao, “Cặp đào” buổi trưa anh vô tình nhìn thấy kia cứ lúc ẩn lúc hiện trong đầu anh, khiến anh hoảng hốt, phiền lòng.
Khi nhìn thấy người tới trả nông cụ là mẹ Thịnh, trong lòng Cao Thành Bắc không khỏi sinh ra một tia mất mát chính anh cũng chưa nhận ra.
“Thím, sao lại là thím qua đây thế?”
“Tiểu Tuyết vội về nhà nấu cơm, thím giúp con bé mang đồ qua đây trả.” Trang Tiểu Phương tùy tiện lấy lý do, nhìn cậu thanh niên đầy sức sống trước mắt thật sự càng nhìn càng thích, trong lòng thầm than sao đứa nhỏ này lại không có duyên với Tiểu Tuyết nhà bọn họ nhỉ?
***
Lương thực của nhà họ Thịnh không nhiều lắm, may mà mỗi tháng còn có tiền lương Thịnh Liệt Phong gửi về nhà. Bữa cơm chiều, người nhà họ Thịnh ăn bánh bột ngô rau dại và cháo loãng.
Mệt mỏi cả một ngày, giữa trưa chỉ ăn hai miếng khoai lang, Thịnh Tuyết đã đói đến mức ngực dính vào lưng rồi, nhưng mà động tác ăn uống vẫn duy trì vẻ ưu nhã.
Cô cầm bánh bột ngô rau dại lên cắn một miếng, thiếu chút nữa đã phun ra ngay tại chỗ. Thứ này chẳng những quá khó nuốt còn mang theo vị cay đắng, hoàn toàn không giống bánh bột ngô rau dại trước đây cô từng ăn ở Nông Gia Nhạc.
Thịnh Tuyết cố chịu đựng, ăn hết cái bánh bột ngô ấy, bởi vì cô biết nếu mình không ăn thì chỉ có thể chịu đói.
Sau bữa cơm chiều, Thịnh Trạch Vũ cùng cô lên núi. Hiện giờ là mùa hè, sắc trời tối muộn, hai người định trước khi trời tối sẽ xuống núi.
Núi Tiên Mộng mùa hè mang đến cho người ta cảm giác sương mù mênh mông, vô cùng có tiên khí. Trên núi thảm thực vật phát triển tươi tốt, đi sâu vào bên trong còn có một thác nước vô cùng lớn, nước chảy róc rách khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Trong núi sâu có sói, bọn họ không dám đi quá sâu, chỉ có thể tìm thử ở quanh chân núi trước.
“Em út, em lấy đâu ra con mèo kia thế? Nhìn béo tròn đáng yêu thật đấy!” Thịnh Trạch Vũ cũng rất thích Tiểu Thần Tài, anh lớn bằng này tuổi rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con mèo béo như vậy.
“Em nhặt được!” Thịnh Tuyết dùng cành cây khô đập đập bụi cỏ xung quanh, trong lòng cầu mong một giây sau có thể nhìn thấy Tiểu Thần Tài mà cô mong nhớ.
“Hai người lên đây làm gì thế?” Mỗi ngày Cao Thành Bắc đều nhân lúc trời chưa tối hẳn chạy tới thác nước trên núi tắm rửa, hôm nay anh vừa vào núi đã trông thấy hai anh em Thịnh Tuyết cúi người, giống như đang tìm thứ gì đó.
“Anh Bắc, em đang tìm mèo giúp em gái!” Hai anh em nhà họ Thịnh và Cao Thành Bắc chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm vô cùng thân thiết. Nhìn thấy Cao Thành Bắc, Thịnh Trạch Vũ lập tức đứng dậy bước qua.
Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Cao Thành Bắc, Thịnh Tuyết hơi mất tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nổi lên một rặng mây hồng.
Thật ra Cao Thành Bắc cũng không tốt hơn cô là mấy, tuy rằng nhìn sắc mặt có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ngọn lửa nóng bỏng trong lòng khi nhìn thấy cô lại bắt đầu dâng lên.
Mãi cho đến khi bóng dáng người đàn ông kia biến mất khỏi mảnh ruộng bắp này, cô mới cúi người chuẩn bị cầm cái xẻng lên đổi sang chỗ khác, tiếp tục nhổ cỏ.
Nhưng vừa cúi người ánh mắt đã va phải chiếc cúc áo vỡ tan rơi dưới đất, khiến cô choáng váng. Lúc này cô mới ý thức được bản thân vừa rồi đã lộ hàng, lại nghĩ đến biểu cảm khác thường của Cao Thành Bắc trước đó, khuôn mặt nhỏ của Thịnh Tuyết nhanh chóng đỏ lên, còn đỏ hơn cả quả Anh Đào chín trên cây…
Cup D cô vẫn luôn lấy làm tự hào, cho rằng đó là ưu điểm của mình, không ngờ có một ngày vì bộ ngực quá lớn khiến cô làm trò cười cho thiên hạ như vậy.
Sau này bảo cô phải đối mặt với Cao Thành Bắc sao đây? Giây phút ấy Thịnh Tuyết rất muốn tìm một miếng đậu hũ đâm đầu chết đi cho xong.
Hốt hoảng nhổ cỏ đến gần lúc hoàng hôn, Trang Tiểu Phương sợ cô một mình chạy lên núi tìm mèo, khi xong việc còn cố ý qua bên này gọi cô về nhà.
Thấy cô vẫn ngồi xổm dưới ruộng, không nhanh không chậm tháo găng tay ra, bà ấy vội vàng bước tới kéo giúp cô một phen, miệng còn càm ràm: “Cái tính chậm chạp này của con bao giờ mới có thể sửa được? Với tốc độ này ăn phân cũng không còn nóng hổi!”
“……” Từ nhỏ Thịnh Tuyết đã được dì cô dạy cách ăn uống, cách đứng ngồi, dù trong bất kỳ tình huống nào đều phải tỏ ra ưu nhã, chỉ có như vậy sau này lớn lên mới có thể gả vào hào môn, trở thành người trên người.
Ngôn ngữ xuồng xã như Trang Tiểu Phương vừa nói, đúng là trước kia cô chưa từng nghe nói bao giờ.
“Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Mau về nhà thôi!”
“Con còn muốn đi tìm Tiểu Thần Tài.” Thịnh Tuyết vẫn chưa quên chuyện lớn này, đối với cô mà nói, Tiểu Thần Tài có ý nghĩa không tầm thường.
“Suỵt! Con nhỏ tiếng một chút!” Trang Tiểu Phương kéo ống tay áo cô, nhỏ giọng quở mắng: “Nhà nước đang phá bỏ phong kiến, mau sửa cái tên ấy đi, sau này không được nói ba chữ đó nữa!”
Hiện giờ đúng là thời kỳ “Phá bốn cũ”, nếu để người khác nghe được cái tên này đúng là ăn không hết gói đem đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ tới niên đại đặc thù hiện tại, Thịnh Tuyết không dám gọi như vậy nữa: “Vâng, con biết rồi, lát nữa con còn muốn đi tìm nó.”
Thấy con gái đã nghe lọt tai lời mình, lúc này giọng Trang Tiểu Phương mới dịu xuống: “Đợi ăn cơm chiều xong, bảo anh hai con đưa con đi, trời tối trên núi có sói, không an toàn.”
“Sói? Hay là… Chó săn?” Thịnh Tuyết không thể tin nổi nơi này vẫn có chó sói, trong tiềm thức của cô chó sói đều sống trong vườn bách thú.
“Đứa nhỏ này, có phải sáng nay ra ngoài quên mang não hay không?” Trang Tiểu Phương không nhịn được vươn một ngón tay ra chọc vào trán cô: “Cả ngày toàn hỏi mấy câu thừa thãi.”
Thịnh Tuyết khẽ xoa cái trán bị bà chọc đỏ lên, cảm thấy rất bất đắc dĩ. Không biết mình còn có thể xuyên về không, người mẹ này thật sự quá bạo lực, nếu tiếp tục như vậy cô sợ thân thể yếu ớt của mình sẽ không chống đỡ nổi.
“Đôi găng tay và cái xẻng này phải trả lại cho đội sản xuất.” Trang Tiểu Phương không biết cô đang nghĩ gì, chỉ vào hai thứ trong tay cô, nói: “Con đi đưa cho Thành Bắc đi.”
“Con không đi!” Nghĩ đến trò cười vừa rồi mình gây ra, cô nào dám gặp lại người đàn ông kia nữa, đánh chết cô cũng không đi. Thịnh Tuyết trưng ra dáng vẻ đáng thương hề hề, nói: “Mẹ, mẹ đi đưa giúp con đi.”
“Con đó! Đứa nhỏ này đúng thật là…” Trang Tiểu Phương cho rằng cô vẫn sợ gặp Cao Thành Bắc như trước đây, vì thế không nhịn được thở dài: “Xem ra con và Thành Bắc đúng là không có duyên phận.”
Một bên khác, Cao Thành Bắc cũng đang đợi Thịnh Tuyết qua đây trả nông cụ. Không biết vì sao, “Cặp đào” buổi trưa anh vô tình nhìn thấy kia cứ lúc ẩn lúc hiện trong đầu anh, khiến anh hoảng hốt, phiền lòng.
Khi nhìn thấy người tới trả nông cụ là mẹ Thịnh, trong lòng Cao Thành Bắc không khỏi sinh ra một tia mất mát chính anh cũng chưa nhận ra.
“Thím, sao lại là thím qua đây thế?”
“Tiểu Tuyết vội về nhà nấu cơm, thím giúp con bé mang đồ qua đây trả.” Trang Tiểu Phương tùy tiện lấy lý do, nhìn cậu thanh niên đầy sức sống trước mắt thật sự càng nhìn càng thích, trong lòng thầm than sao đứa nhỏ này lại không có duyên với Tiểu Tuyết nhà bọn họ nhỉ?
***
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương thực của nhà họ Thịnh không nhiều lắm, may mà mỗi tháng còn có tiền lương Thịnh Liệt Phong gửi về nhà. Bữa cơm chiều, người nhà họ Thịnh ăn bánh bột ngô rau dại và cháo loãng.
Mệt mỏi cả một ngày, giữa trưa chỉ ăn hai miếng khoai lang, Thịnh Tuyết đã đói đến mức ngực dính vào lưng rồi, nhưng mà động tác ăn uống vẫn duy trì vẻ ưu nhã.
Cô cầm bánh bột ngô rau dại lên cắn một miếng, thiếu chút nữa đã phun ra ngay tại chỗ. Thứ này chẳng những quá khó nuốt còn mang theo vị cay đắng, hoàn toàn không giống bánh bột ngô rau dại trước đây cô từng ăn ở Nông Gia Nhạc.
Thịnh Tuyết cố chịu đựng, ăn hết cái bánh bột ngô ấy, bởi vì cô biết nếu mình không ăn thì chỉ có thể chịu đói.
Sau bữa cơm chiều, Thịnh Trạch Vũ cùng cô lên núi. Hiện giờ là mùa hè, sắc trời tối muộn, hai người định trước khi trời tối sẽ xuống núi.
Núi Tiên Mộng mùa hè mang đến cho người ta cảm giác sương mù mênh mông, vô cùng có tiên khí. Trên núi thảm thực vật phát triển tươi tốt, đi sâu vào bên trong còn có một thác nước vô cùng lớn, nước chảy róc rách khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Trong núi sâu có sói, bọn họ không dám đi quá sâu, chỉ có thể tìm thử ở quanh chân núi trước.
“Em út, em lấy đâu ra con mèo kia thế? Nhìn béo tròn đáng yêu thật đấy!” Thịnh Trạch Vũ cũng rất thích Tiểu Thần Tài, anh lớn bằng này tuổi rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con mèo béo như vậy.
“Em nhặt được!” Thịnh Tuyết dùng cành cây khô đập đập bụi cỏ xung quanh, trong lòng cầu mong một giây sau có thể nhìn thấy Tiểu Thần Tài mà cô mong nhớ.
“Hai người lên đây làm gì thế?” Mỗi ngày Cao Thành Bắc đều nhân lúc trời chưa tối hẳn chạy tới thác nước trên núi tắm rửa, hôm nay anh vừa vào núi đã trông thấy hai anh em Thịnh Tuyết cúi người, giống như đang tìm thứ gì đó.
“Anh Bắc, em đang tìm mèo giúp em gái!” Hai anh em nhà họ Thịnh và Cao Thành Bắc chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm vô cùng thân thiết. Nhìn thấy Cao Thành Bắc, Thịnh Trạch Vũ lập tức đứng dậy bước qua.
Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Cao Thành Bắc, Thịnh Tuyết hơi mất tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nổi lên một rặng mây hồng.
Thật ra Cao Thành Bắc cũng không tốt hơn cô là mấy, tuy rằng nhìn sắc mặt có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ngọn lửa nóng bỏng trong lòng khi nhìn thấy cô lại bắt đầu dâng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro