Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Nhà Họ Thịnh (1...
Thanh Thanh Thủy Phì Tạo Phao
2024-08-18 20:24:18
Nghe thấy mẹ chồng nói như vậy, trong lòng Trang Tiểu Phương cực kỳ không thoải mái, vì thế nhăn mày lại, vô cùng nén giận nói: “Mẹ, sao mẹ có thể nói Tiểu Tuyết như vậy, con bé họ Thịnh mẹ bảo nó cút đi đâu?”
“Vậy ý của cô là tôi không phải họ Thịnh, người nên cút là tôi à?” Liễu Đông Chi thấy con dâu còn dám tranh luận, dám khiêu khích quyền uy của mình, lập tức đập cái tẩu hút thuốc trong tay lên bệ bếp kêu cạch cạch.
“Con không có ý đó, mẹ nghĩ nhiều rồi.” Trang Tiểu Phương đấu với mẹ chồng vài chục năm, biết rõ tính cách bà cụ, ngày thường nhường bà ta không phải vì sợ, mà vì giảm bớt phiền toái không cần thiết.
Mỗi lần mình cãi lại bà ta hai câu, thể nào lúc sau bà ấy không cáo trạng với con trai thì chạy đi tìm trưởng thôn cáo trạng, cuối cùng khiến người trong thôn đều lầm tưởng Trang Tiểu Phương là con dâu không hiếu thảo.
Thịnh Tuyết đứng bên cạnh nhìn thấy Liễu Đông Chi không có ý định bỏ qua, vội vàng nói sang chủ đề khác: “Mẹ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau ra đồng làm việc đi.”
Tiếp tục tranh cãi người có hại chỉ có thể là Trang Tiểu Phương, thấy bà ấy bảo vệ mình như vậy, Thịnh Tuyết cảm thấy trong lòng ấm áp, cũng đối xử với bà ấy như mẹ ruột mình.
“Đứa nào cũng muốn lật trời à? Chúng mày chê tao già rồi có phải không? Đã thế ngày mai tao sẽ dọn qua nhà Đức Hoành ở.”
Mỗi lần tức giận, bà cụ đều ồn ào nói sẽ dọn tới nhà con trai út trong huyện, nhưng lần nào cũng chỉ nói miệng mà thôi, chưa từng có hành động thực tế.
Liễu Đông Chi có tổng cộng ba người con trai, Thịnh Đức Trung cha của Thịnh Tuyết là con thứ hai, Thịnh Đức Hoành là con thứ ba, còn con cả năm nạn đói vì tìm thức ăn cho vợ con mình, không cẩn thận đã ngã từ trên núi xuống, chết rồi.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bà cụ khóc suốt một tháng, hai mắt suýt chút nữa đã khóc mù, cho nên từ đó về sau mọi việc Thịnh Đức Trung đều nhường nhịn Liễu Đông Chi, mỗi lần nghe thấy Liễu Đông Chi nói sẽ dọn đi, dù biết rõ vấn đề không nằm trên người Trang Tiểu Phương, vẫn sẽ xin bà ấy nhường nhịn bà cụ.
Thịnh Tuyết biết nhà mình còn một người chú, nhưng cô xuyên tới đây lâu như vậy rồi vẫn chỉ nghe thấy tên chứ chưa từng nhìn thấy người thật. Trang Tiểu Phương nghe câu này của bà cụ, đầu óc lập tức đau đớn theo phản xạ có điều kiện.
Bà cụ giở chiêu này, nếu Thịnh Đức Trung ở đây đã chạy tới nhận lỗi từ lâu rồi.
“Mẹ, năm nay tết Đoan Ngọ nhà Đức Hoành cũng không về, người ta cả nhà đều bận rộn, sao có thời gian chăm sóc mẹ?” Trang Tiểu Phương nói rất uyển chuyển, từ khi chú út cưới con gái thành phố, lỗ mũi lập tức hướng lên trời, nhìn ai cũng nhìn nửa con mắt, sao có thể chăm sóc cho mẹ già ở nông thôn?
Hai mắt Liễu Đông Chi lóe lên một cái, sau đó thở phì phì, nói: “Cô im miệng, tôi cứ đi đấy.”
“Nếu mẹ dứt khoát muốn đi, con cũng không ngăn cản được mẹ, mẹ chờ cha bọn nhỏ về nói với anh ấy một tiếng đi.” Trong lòng Trang Tiểu Phương hiểu rõ, mẹ chồng đang muốn dỗ dành đây mà, nhưng lần này bà ấy không định dỗ dành.
Bao nhiêu năm qua bà cụ luôn giở trò uy hiếp, không phải vì thấy nhà bọn họ dễ nói chuyện sao? Đúng là biết chọn quả hồng mềm để nắn bóp thật đấy!
Nếu không vì sao từ trước tới giờ nhà chú ba chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy, chỉ cần bọn họ tới chơi, trong nhà có gì ăn ngon bà cụ đều vội vàng lấy ra cho bọn họ.
Nhìn thái độ của bà cụ đối với Tiểu Tuyết, lại so sánh với thái độ khi bà ta đối xử với con gái của chú Ba, đúng là cách biệt như trời với đất, đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu.
“…” Liễu Đông Chi chưa bao giờ nghĩ tới, chiêu số mình dùng cả đời thế mà cũng có ngày lật xe: “Cô có ý gì hả? Muốn đuổi tôi đi sao?”
Trước đây chuyện tốn công vô ích kiểu này từng sảy ra rất nhiều lần, Trang Tiểu Phương không cãi lại, chỉ nói: “Mẹ đừng hiểu lầm, con chỉ sợ mẹ quá nhớ nhà chú Ba, đến lúc đó lại có người sau lưng khua môi múa mép nói chúng con ngăn cản mẹ, không cho mẹ thân cận với người nhà chú Ba.”
“Trang Tiểu Phương, cô giả vờ nhiều năm như vậy cuối cùng không giả vờ được nữa rồi?” Liễu Đông Chi vươn ngón tay khô quắt như cành củi chỉ vào Trang Tiểu Phương, mắng: “Cô là cái loại lòng lang dạ sói, cứ chờ đấy! Tôi sẽ bảo Đức Trung ly hôn với cô!”
“Vậy mẹ bảo anh ấy ly hôn đi!” Trang Tiểu Phương bĩu môi không để trong lòng, nói xong thì xoay người kéo tay Thịnh Tuyết: “Đi, chúng ta ra đồng làm việc.”
Ra khỏi cửa, Thịnh Tuyết nhăn mặt tự trách: “Xin lỗi, đều vì con nên mẹ mới cãi nhau với bà nội.”
Tuy rằng Thịnh Đức Trung sợ vợ, nhưng cũng là người có chút ngu hiếu, có thể nghĩ ra được đợi khi ông ấy về tới nhà, chắc chắn hai vợ chồng sẽ cãi nhau.
“Không liên quan tới con, mẹ nhịn bà ấy bao nhiêu năm qua thật sự nhịn đủ rồi!” Trang Tiểu Phương nhìn Thịnh Tuyết đang tràn đầy áy náy, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất.
Trước đây khi anh cả Thịnh Đức Thủy rơi từ trên núi xuống ngã chết, sau đó chưa được hai ngày, vợ anh ta đã vứt bỏ hai đứa con trai chạy trốn. Năm đó đúng vào năm mất mùa, nào có nhà ai dư thừa lương thực. Lúc ấy chú em Thịnh Đức Hoành đã là người thành phố, có thể mua được lương thực rồi, nhưng lại không hề giúp đỡ hai đứa trẻ con lẻ loi số khổ kia.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, Thịnh Đức Trung chỉ có thể đón hai đứa trẻ về nhà mình nuôi. Trong nhà lập tức có năm đứa trẻ, trong đó bốn đứa còn là thằng nhóc choai choai, có thể thấy cuộc sống gian nan đến mức nào.
May mà khi ấy nhà họ Cao nuôi dưỡng Thịnh Tuyết giúp, nếu không gia đình bọn họ có lẽ trong hai năm nạn đói đó sẽ chết mất vài người.
Bởi vì trước đây phải gửi nuôi Thịnh Tuyết ở nhà người khác, nên hai vợ chồng Trang Tiểu Phương vẫn luôn áy náy. Nếu như không phải vì cuộc sống bức bách, ai bằng lòng gửi con nhà mình sang nhà khác nuôi?
Nhưng mà bà cụ chưa bao giờ nhìn thấy những điều này, trong lòng bà ta chỉ có nhà chú ba!
Còn hai đứa trẻ là anh Cả cũng là một đôi ăn cháo đá bát, bây giờ đều đã lấy vợ thành gia, nhưng ngày thường chưa bao giờ quay về thăm chú hai của bọn họ.
Thấy mẹ mình mím chặt môi, dáng vẻ người sống chớ lại gần, Thịnh Tuyết không dám nói thêm gì nữa…
“Vậy ý của cô là tôi không phải họ Thịnh, người nên cút là tôi à?” Liễu Đông Chi thấy con dâu còn dám tranh luận, dám khiêu khích quyền uy của mình, lập tức đập cái tẩu hút thuốc trong tay lên bệ bếp kêu cạch cạch.
“Con không có ý đó, mẹ nghĩ nhiều rồi.” Trang Tiểu Phương đấu với mẹ chồng vài chục năm, biết rõ tính cách bà cụ, ngày thường nhường bà ta không phải vì sợ, mà vì giảm bớt phiền toái không cần thiết.
Mỗi lần mình cãi lại bà ta hai câu, thể nào lúc sau bà ấy không cáo trạng với con trai thì chạy đi tìm trưởng thôn cáo trạng, cuối cùng khiến người trong thôn đều lầm tưởng Trang Tiểu Phương là con dâu không hiếu thảo.
Thịnh Tuyết đứng bên cạnh nhìn thấy Liễu Đông Chi không có ý định bỏ qua, vội vàng nói sang chủ đề khác: “Mẹ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau ra đồng làm việc đi.”
Tiếp tục tranh cãi người có hại chỉ có thể là Trang Tiểu Phương, thấy bà ấy bảo vệ mình như vậy, Thịnh Tuyết cảm thấy trong lòng ấm áp, cũng đối xử với bà ấy như mẹ ruột mình.
“Đứa nào cũng muốn lật trời à? Chúng mày chê tao già rồi có phải không? Đã thế ngày mai tao sẽ dọn qua nhà Đức Hoành ở.”
Mỗi lần tức giận, bà cụ đều ồn ào nói sẽ dọn tới nhà con trai út trong huyện, nhưng lần nào cũng chỉ nói miệng mà thôi, chưa từng có hành động thực tế.
Liễu Đông Chi có tổng cộng ba người con trai, Thịnh Đức Trung cha của Thịnh Tuyết là con thứ hai, Thịnh Đức Hoành là con thứ ba, còn con cả năm nạn đói vì tìm thức ăn cho vợ con mình, không cẩn thận đã ngã từ trên núi xuống, chết rồi.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bà cụ khóc suốt một tháng, hai mắt suýt chút nữa đã khóc mù, cho nên từ đó về sau mọi việc Thịnh Đức Trung đều nhường nhịn Liễu Đông Chi, mỗi lần nghe thấy Liễu Đông Chi nói sẽ dọn đi, dù biết rõ vấn đề không nằm trên người Trang Tiểu Phương, vẫn sẽ xin bà ấy nhường nhịn bà cụ.
Thịnh Tuyết biết nhà mình còn một người chú, nhưng cô xuyên tới đây lâu như vậy rồi vẫn chỉ nghe thấy tên chứ chưa từng nhìn thấy người thật. Trang Tiểu Phương nghe câu này của bà cụ, đầu óc lập tức đau đớn theo phản xạ có điều kiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ giở chiêu này, nếu Thịnh Đức Trung ở đây đã chạy tới nhận lỗi từ lâu rồi.
“Mẹ, năm nay tết Đoan Ngọ nhà Đức Hoành cũng không về, người ta cả nhà đều bận rộn, sao có thời gian chăm sóc mẹ?” Trang Tiểu Phương nói rất uyển chuyển, từ khi chú út cưới con gái thành phố, lỗ mũi lập tức hướng lên trời, nhìn ai cũng nhìn nửa con mắt, sao có thể chăm sóc cho mẹ già ở nông thôn?
Hai mắt Liễu Đông Chi lóe lên một cái, sau đó thở phì phì, nói: “Cô im miệng, tôi cứ đi đấy.”
“Nếu mẹ dứt khoát muốn đi, con cũng không ngăn cản được mẹ, mẹ chờ cha bọn nhỏ về nói với anh ấy một tiếng đi.” Trong lòng Trang Tiểu Phương hiểu rõ, mẹ chồng đang muốn dỗ dành đây mà, nhưng lần này bà ấy không định dỗ dành.
Bao nhiêu năm qua bà cụ luôn giở trò uy hiếp, không phải vì thấy nhà bọn họ dễ nói chuyện sao? Đúng là biết chọn quả hồng mềm để nắn bóp thật đấy!
Nếu không vì sao từ trước tới giờ nhà chú ba chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy, chỉ cần bọn họ tới chơi, trong nhà có gì ăn ngon bà cụ đều vội vàng lấy ra cho bọn họ.
Nhìn thái độ của bà cụ đối với Tiểu Tuyết, lại so sánh với thái độ khi bà ta đối xử với con gái của chú Ba, đúng là cách biệt như trời với đất, đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu.
“…” Liễu Đông Chi chưa bao giờ nghĩ tới, chiêu số mình dùng cả đời thế mà cũng có ngày lật xe: “Cô có ý gì hả? Muốn đuổi tôi đi sao?”
Trước đây chuyện tốn công vô ích kiểu này từng sảy ra rất nhiều lần, Trang Tiểu Phương không cãi lại, chỉ nói: “Mẹ đừng hiểu lầm, con chỉ sợ mẹ quá nhớ nhà chú Ba, đến lúc đó lại có người sau lưng khua môi múa mép nói chúng con ngăn cản mẹ, không cho mẹ thân cận với người nhà chú Ba.”
“Trang Tiểu Phương, cô giả vờ nhiều năm như vậy cuối cùng không giả vờ được nữa rồi?” Liễu Đông Chi vươn ngón tay khô quắt như cành củi chỉ vào Trang Tiểu Phương, mắng: “Cô là cái loại lòng lang dạ sói, cứ chờ đấy! Tôi sẽ bảo Đức Trung ly hôn với cô!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy mẹ bảo anh ấy ly hôn đi!” Trang Tiểu Phương bĩu môi không để trong lòng, nói xong thì xoay người kéo tay Thịnh Tuyết: “Đi, chúng ta ra đồng làm việc.”
Ra khỏi cửa, Thịnh Tuyết nhăn mặt tự trách: “Xin lỗi, đều vì con nên mẹ mới cãi nhau với bà nội.”
Tuy rằng Thịnh Đức Trung sợ vợ, nhưng cũng là người có chút ngu hiếu, có thể nghĩ ra được đợi khi ông ấy về tới nhà, chắc chắn hai vợ chồng sẽ cãi nhau.
“Không liên quan tới con, mẹ nhịn bà ấy bao nhiêu năm qua thật sự nhịn đủ rồi!” Trang Tiểu Phương nhìn Thịnh Tuyết đang tràn đầy áy náy, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất.
Trước đây khi anh cả Thịnh Đức Thủy rơi từ trên núi xuống ngã chết, sau đó chưa được hai ngày, vợ anh ta đã vứt bỏ hai đứa con trai chạy trốn. Năm đó đúng vào năm mất mùa, nào có nhà ai dư thừa lương thực. Lúc ấy chú em Thịnh Đức Hoành đã là người thành phố, có thể mua được lương thực rồi, nhưng lại không hề giúp đỡ hai đứa trẻ con lẻ loi số khổ kia.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, Thịnh Đức Trung chỉ có thể đón hai đứa trẻ về nhà mình nuôi. Trong nhà lập tức có năm đứa trẻ, trong đó bốn đứa còn là thằng nhóc choai choai, có thể thấy cuộc sống gian nan đến mức nào.
May mà khi ấy nhà họ Cao nuôi dưỡng Thịnh Tuyết giúp, nếu không gia đình bọn họ có lẽ trong hai năm nạn đói đó sẽ chết mất vài người.
Bởi vì trước đây phải gửi nuôi Thịnh Tuyết ở nhà người khác, nên hai vợ chồng Trang Tiểu Phương vẫn luôn áy náy. Nếu như không phải vì cuộc sống bức bách, ai bằng lòng gửi con nhà mình sang nhà khác nuôi?
Nhưng mà bà cụ chưa bao giờ nhìn thấy những điều này, trong lòng bà ta chỉ có nhà chú ba!
Còn hai đứa trẻ là anh Cả cũng là một đôi ăn cháo đá bát, bây giờ đều đã lấy vợ thành gia, nhưng ngày thường chưa bao giờ quay về thăm chú hai của bọn họ.
Thấy mẹ mình mím chặt môi, dáng vẻ người sống chớ lại gần, Thịnh Tuyết không dám nói thêm gì nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro