Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Thanh Niên Trí...
Thanh Thanh Thủy Phì Tạo Phao
2024-08-18 20:24:18
Sau khi tạm biệt Cao Thành Bắc, đầu tiên Thịnh Tuyết mang nước tới chỗ đào lạch nước cho cha mình và Thịnh Trạch Vũ, sau đó vội vàng chạy về kéo Trang Tiểu Phương về nhà ăn cơm trưa vào phòng.
Tai vách mạch rừng, có những lời chỉ có thể lén lút nói trong nhà.
Cô chạy một mạch về nhà, trên mặt mang theo một tầng mồ hôn mỏng, hai má cũng đỏ bừng lên.
“Giữa trưa nắng nóng thế này, con chạy nhanh thế làm gì?” Trang Tiểu Phương vừa ăn được hai miếng cơm cao lương, cọng hành lá trong tay còn chưa kịp chấm tương, đã bị dáng vẻ vội vàng hấp tấp của cô dọa sợ: “Sao thế? Có phải cha con xảy ra chuyện gì không?”
“Không xảy ra chuyện gì, mẹ mau ăn cơm đi.” Thịnh Tuyết cười hì hì bước tới trước mặt mẹ mình: “Đợi mẹ cơm nước xong, mẹ con mình nói chuyện sau.”
“Con đó! Thiếu chút nữa mẹ đã bị con hù chết rồi!” Trang Tiểu Phương vỗ vỗ ngực, trừng mắt lườm con gái một cái.
Cơm nước xong, Thịnh Tuyết kéo bà ấy vào phòng mình, đầu tiên là nhìn lướt qua cửa phòng Liễu Đông Chi, sau đó mới đóng cửa phòng lại, móc ra vài thứ mình mua hôm nay từ trong ngăn tủ: “Mẹ, mấy thứ này đều do con mua sáng nay trên thị trấn, mẹ đừng nói với bà nội.”
Vừa có bột mì trắng tinh còn có cả thịt heo, Trang Tiểu Phương nhìn thấy hai mắt đều ngây dại: “Con nhóc phá của này, con lấy đâu ra tiền?”
“Thật ra lần trước con lừa bà nội, trong tay con vẫn còn hơn một trăm đồng chưa lấy ra.” Sau này nếu buôn bán thuận lợi, chắc chắn phải được người nhà họ Thịnh ủng hộ, nên Thịnh Tuyết quyết định ăn ngay nói thật với mẹ mình.
“Gì cơ?” Trang Tiểu Phương không nhịn được cất cao giọng, nhưng nghĩ tới Liễu Đông Chi ở ngay cách vách, bà lại lập tức giảm âm lượng xuống: “Còn hơn một trăm đồng? Con làm giúp việc sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
“Con làm giúp việc trong gia đình quan chức cấp cao, nên kiếm được nhiều hơn người khác một chút.” Hiện giờ Thịnh Tuyết đã hiểu rõ giá tiền ở xã hội hiện tại, cô cảm thấy phản ứng của Trang Tiểu Phương có chút khoa trương, cho dù bây giờ là thập niên bảy mươi, nhưng làm giúp việc trong thành phố lớn mỗi tháng kiếm được mười mấy đồng cũng rất bình thường mà?
“Có tiền con cũng không được tiêu linh tinh như vậy.” Nhìn đống đồ ăn trước mắt, Trang Tiểu Phương cảm thấy lòng đau như cắt, mua hết chỗ này phải lãng phí bao nhiêu tiền đây?
“Mẹ, mẹ nghe con từ từ giải thích…”
Thịnh Tuyết nhỏ giọng nói ra kế hoạch của mình cho Trang Tiểu Phương một lần, lập tức khiến Trang Tiểu Phương hoảng sợ. Bà ấy từ chối ngay không hề nghĩ ngợi: “Có phải con điên rồi không? Nhà chúng ta không thể làm việc này! Mẹ không đồng ý!”
Nhà họ Thịnh bọn họ đều là người thành thật, cả đời đều sống bằng nghề nông, từ trước đến nay chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện đầu cơ trục lợi.
“Mẹ, mẹ nhìn nhà ông Lý đầu thôn tây chúng ta xem, vì sao người ta có thể mua được xe đạp, bữa nào cũng ăn lương thực tinh, đó là vì Lý Thiết Trụ nhà ông ấy lén lút buôn bán lương thực bên ngoài, mẹ xem nhiều năm như vậy anh ta vẫn không sao cả, không phải sao?”
Theo cô quan sát, trong thôn Đại Du này rất nhiều gia đình đều trộm kiếm chút tiền bên ngoài, nếu không cả năm chỉ dựa vào chút lương thực từ công điểm, thật sự chỉ có thể đủ ăn.
“Thật à?” Trang Tiểu Phương bị lời cô nói thuyết phục, nhưng vẫn có chút do dự: “Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Hay là thế này nhé, sáng mai con làm chút đồ ăn mang lên thị trấn bán thử xem sao, nếu trên thị trấn quản lý quá nghiêm ngặt con sẽ không bán nữa.” Thịnh Tuyết bám vào cánh tay Trang Tiểu Phương, đảm bảo: “Con tuyệt đối sẽ không mang tới phiền toái cho nhà mình, sau này kiếm được tiền chúng ta mỗi người một nửa.”
“Tiền con kiếm được mẹ lấy làm gì?” Trang Tiểu Phương mang vẻ mặt lo lắng nhìn về phía cô: “Mẹ chỉ lo con sảy ra chuyện thôi.”
“Con thông minh như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Thịnh Tuyết kéo tay bà qua, lắc lư làm nũng: “Mẹ để con thử một lần đi mà!”
“Được rồi, đừng lắc nữa. Sáng mai mẹ sẽ lên thị trấn với con, nếu không được sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa.” Trang Tiểu Phương bị cô lắc chóng cả mặt, chỉ có thể lui một bước để cô lăn lộn mù quáng.
“Cảm ơn mẹ!” Thịnh Tuyết vui vẻ ôm chặt bà ấy: “Nhưng mà bên chỗ bà nội vẫn cần mẹ phải lấy cớ giải thích giúp con.”
Thịnh Tuyết thật sự không nghĩ ra lý do gì có thể lừa gạt được bà cụ khôn khéo kia.
“Con yên tâm đi, việc này cứ giao cho mẹ!”
Buổi tối ăn cơm, Thịnh Đức Trung nhìn bát canh mướp hương hầm xương và màn thầu trắng bóng trước mắt, hai mắt trợn tròn, miệng há hốc: “Hôm nay là ngày lành gì vậy?”
“Con gái ông tìm được việc làm thuê trên thị trấn, nấu ăn giúp cho người ta, làm xong con bé mua lại của người ta năm cái, chỉ năm cái thôi mỗi người một cái, ông mau ăn đi!”
Đây là lý do Trang Tiểu Phương tìm thay Thịnh Tuyết, cả nhà bọn họ đều là thành phần ngoan cố, nếu nói ra chuyện buôn bán đầu cơ trục lợi chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý, nên chỉ có thể nói dối là giúp bếp ăn của máy trên thị trấn nấu mấy món này, mỗi tháng nhà máy sẽ trả cho Thịnh Tuyết năm dồng tiền lương.
Tuy rằng Liễu Đông Chi khôn khéo nhưng cũng chỉ là một bà cụ nông thôn không ra khỏi cửa, bà cụ không hề nghi ngờ những lời này.
Còn Thịnh Đức Trung chỉ cần Trang Tiểu Phương trừng mắt một cái, dù trong lòng có nghi vấn cũng không dám ra nửa lời.
Bữa cơm hôm nay người nhà họ Thịnh đều ăn no mỹ mãn. Ngày thường bọn họ đều ăn cơm do Thịnh Tuyết nấu, miệng đã trở nên kén chọn, nhưng đồ ăn hôm nay thật sự quá ngon miệng.
Đặc biệt là Thịnh Trạch Vũ, tướng ăn của anh ta y hệt Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, chỉ hai ba miếng đã ăn sạch cả chiếc màn thầu.
“Bằng này tuổi rồi đây là lần đầu tiên anh được ăn màn thầu ngon như vậy! Chỉ là quá mềm, còn không đủ lớn.”
“…” Thịnh Tuyết cầm màn thầu trong tay, cắn từng miếng nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Trạch Vũ cảm thấy hạn hán lời.
Đồ ăn ngon phải nhấm nuốt từ từ phẩm vị mới được, ăn qua loa như anh ta đúng là lãng phí lương thực.
Cô chỉ hấp một nồi màn thầu, còn lại cô định để sáng mai dậy sớm rồi làm. Sau khi ăn cơm chiều xong, Thịnh Tuyết lén lút lấy ra hai chiếc màn thầu, định dùng nó để cảm ơn người cho mượn xe đạp.
Trong thôn Đại Du này, ngoài Lý Thiết Trụ ra, chỉ có Cao Thành Bắc là có một chiếc xe đạp. Đương nhiên là cô muốn đi mượn từ Cao Thành Bắc rồi, thuận tiện tạo cảm giác tồn tại trước mặt anh. Nghĩ đến phản ứng ngây thơ của anh buổi sáng, Thịnh Tuyết không nhịn được bật cười.
Ừm, người đàn ông kia còn rất đáng yêu!
Tai vách mạch rừng, có những lời chỉ có thể lén lút nói trong nhà.
Cô chạy một mạch về nhà, trên mặt mang theo một tầng mồ hôn mỏng, hai má cũng đỏ bừng lên.
“Giữa trưa nắng nóng thế này, con chạy nhanh thế làm gì?” Trang Tiểu Phương vừa ăn được hai miếng cơm cao lương, cọng hành lá trong tay còn chưa kịp chấm tương, đã bị dáng vẻ vội vàng hấp tấp của cô dọa sợ: “Sao thế? Có phải cha con xảy ra chuyện gì không?”
“Không xảy ra chuyện gì, mẹ mau ăn cơm đi.” Thịnh Tuyết cười hì hì bước tới trước mặt mẹ mình: “Đợi mẹ cơm nước xong, mẹ con mình nói chuyện sau.”
“Con đó! Thiếu chút nữa mẹ đã bị con hù chết rồi!” Trang Tiểu Phương vỗ vỗ ngực, trừng mắt lườm con gái một cái.
Cơm nước xong, Thịnh Tuyết kéo bà ấy vào phòng mình, đầu tiên là nhìn lướt qua cửa phòng Liễu Đông Chi, sau đó mới đóng cửa phòng lại, móc ra vài thứ mình mua hôm nay từ trong ngăn tủ: “Mẹ, mấy thứ này đều do con mua sáng nay trên thị trấn, mẹ đừng nói với bà nội.”
Vừa có bột mì trắng tinh còn có cả thịt heo, Trang Tiểu Phương nhìn thấy hai mắt đều ngây dại: “Con nhóc phá của này, con lấy đâu ra tiền?”
“Thật ra lần trước con lừa bà nội, trong tay con vẫn còn hơn một trăm đồng chưa lấy ra.” Sau này nếu buôn bán thuận lợi, chắc chắn phải được người nhà họ Thịnh ủng hộ, nên Thịnh Tuyết quyết định ăn ngay nói thật với mẹ mình.
“Gì cơ?” Trang Tiểu Phương không nhịn được cất cao giọng, nhưng nghĩ tới Liễu Đông Chi ở ngay cách vách, bà lại lập tức giảm âm lượng xuống: “Còn hơn một trăm đồng? Con làm giúp việc sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
“Con làm giúp việc trong gia đình quan chức cấp cao, nên kiếm được nhiều hơn người khác một chút.” Hiện giờ Thịnh Tuyết đã hiểu rõ giá tiền ở xã hội hiện tại, cô cảm thấy phản ứng của Trang Tiểu Phương có chút khoa trương, cho dù bây giờ là thập niên bảy mươi, nhưng làm giúp việc trong thành phố lớn mỗi tháng kiếm được mười mấy đồng cũng rất bình thường mà?
“Có tiền con cũng không được tiêu linh tinh như vậy.” Nhìn đống đồ ăn trước mắt, Trang Tiểu Phương cảm thấy lòng đau như cắt, mua hết chỗ này phải lãng phí bao nhiêu tiền đây?
“Mẹ, mẹ nghe con từ từ giải thích…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Tuyết nhỏ giọng nói ra kế hoạch của mình cho Trang Tiểu Phương một lần, lập tức khiến Trang Tiểu Phương hoảng sợ. Bà ấy từ chối ngay không hề nghĩ ngợi: “Có phải con điên rồi không? Nhà chúng ta không thể làm việc này! Mẹ không đồng ý!”
Nhà họ Thịnh bọn họ đều là người thành thật, cả đời đều sống bằng nghề nông, từ trước đến nay chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện đầu cơ trục lợi.
“Mẹ, mẹ nhìn nhà ông Lý đầu thôn tây chúng ta xem, vì sao người ta có thể mua được xe đạp, bữa nào cũng ăn lương thực tinh, đó là vì Lý Thiết Trụ nhà ông ấy lén lút buôn bán lương thực bên ngoài, mẹ xem nhiều năm như vậy anh ta vẫn không sao cả, không phải sao?”
Theo cô quan sát, trong thôn Đại Du này rất nhiều gia đình đều trộm kiếm chút tiền bên ngoài, nếu không cả năm chỉ dựa vào chút lương thực từ công điểm, thật sự chỉ có thể đủ ăn.
“Thật à?” Trang Tiểu Phương bị lời cô nói thuyết phục, nhưng vẫn có chút do dự: “Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Hay là thế này nhé, sáng mai con làm chút đồ ăn mang lên thị trấn bán thử xem sao, nếu trên thị trấn quản lý quá nghiêm ngặt con sẽ không bán nữa.” Thịnh Tuyết bám vào cánh tay Trang Tiểu Phương, đảm bảo: “Con tuyệt đối sẽ không mang tới phiền toái cho nhà mình, sau này kiếm được tiền chúng ta mỗi người một nửa.”
“Tiền con kiếm được mẹ lấy làm gì?” Trang Tiểu Phương mang vẻ mặt lo lắng nhìn về phía cô: “Mẹ chỉ lo con sảy ra chuyện thôi.”
“Con thông minh như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Thịnh Tuyết kéo tay bà qua, lắc lư làm nũng: “Mẹ để con thử một lần đi mà!”
“Được rồi, đừng lắc nữa. Sáng mai mẹ sẽ lên thị trấn với con, nếu không được sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa.” Trang Tiểu Phương bị cô lắc chóng cả mặt, chỉ có thể lui một bước để cô lăn lộn mù quáng.
“Cảm ơn mẹ!” Thịnh Tuyết vui vẻ ôm chặt bà ấy: “Nhưng mà bên chỗ bà nội vẫn cần mẹ phải lấy cớ giải thích giúp con.”
Thịnh Tuyết thật sự không nghĩ ra lý do gì có thể lừa gạt được bà cụ khôn khéo kia.
“Con yên tâm đi, việc này cứ giao cho mẹ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối ăn cơm, Thịnh Đức Trung nhìn bát canh mướp hương hầm xương và màn thầu trắng bóng trước mắt, hai mắt trợn tròn, miệng há hốc: “Hôm nay là ngày lành gì vậy?”
“Con gái ông tìm được việc làm thuê trên thị trấn, nấu ăn giúp cho người ta, làm xong con bé mua lại của người ta năm cái, chỉ năm cái thôi mỗi người một cái, ông mau ăn đi!”
Đây là lý do Trang Tiểu Phương tìm thay Thịnh Tuyết, cả nhà bọn họ đều là thành phần ngoan cố, nếu nói ra chuyện buôn bán đầu cơ trục lợi chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý, nên chỉ có thể nói dối là giúp bếp ăn của máy trên thị trấn nấu mấy món này, mỗi tháng nhà máy sẽ trả cho Thịnh Tuyết năm dồng tiền lương.
Tuy rằng Liễu Đông Chi khôn khéo nhưng cũng chỉ là một bà cụ nông thôn không ra khỏi cửa, bà cụ không hề nghi ngờ những lời này.
Còn Thịnh Đức Trung chỉ cần Trang Tiểu Phương trừng mắt một cái, dù trong lòng có nghi vấn cũng không dám ra nửa lời.
Bữa cơm hôm nay người nhà họ Thịnh đều ăn no mỹ mãn. Ngày thường bọn họ đều ăn cơm do Thịnh Tuyết nấu, miệng đã trở nên kén chọn, nhưng đồ ăn hôm nay thật sự quá ngon miệng.
Đặc biệt là Thịnh Trạch Vũ, tướng ăn của anh ta y hệt Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, chỉ hai ba miếng đã ăn sạch cả chiếc màn thầu.
“Bằng này tuổi rồi đây là lần đầu tiên anh được ăn màn thầu ngon như vậy! Chỉ là quá mềm, còn không đủ lớn.”
“…” Thịnh Tuyết cầm màn thầu trong tay, cắn từng miếng nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Trạch Vũ cảm thấy hạn hán lời.
Đồ ăn ngon phải nhấm nuốt từ từ phẩm vị mới được, ăn qua loa như anh ta đúng là lãng phí lương thực.
Cô chỉ hấp một nồi màn thầu, còn lại cô định để sáng mai dậy sớm rồi làm. Sau khi ăn cơm chiều xong, Thịnh Tuyết lén lút lấy ra hai chiếc màn thầu, định dùng nó để cảm ơn người cho mượn xe đạp.
Trong thôn Đại Du này, ngoài Lý Thiết Trụ ra, chỉ có Cao Thành Bắc là có một chiếc xe đạp. Đương nhiên là cô muốn đi mượn từ Cao Thành Bắc rồi, thuận tiện tạo cảm giác tồn tại trước mặt anh. Nghĩ đến phản ứng ngây thơ của anh buổi sáng, Thịnh Tuyết không nhịn được bật cười.
Ừm, người đàn ông kia còn rất đáng yêu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro