Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Buông tha?
Tương Tác Ta
2024-11-10 10:45:56
Bị đám hung thú bao vây và tấn công một cách kịch liệt, đám người mặc dù đều là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong nhưng đối diện với kiểu tấn côn dồn dập và điên loạn của đám hung thú thì khiến đám người gặp phải không ít khó khăn.
Mặc dù thực lực của họ không hề yếu và ở trong cùng cảnh giới thì thực lực có thể xem là dạng nhất lưu nhưng khi bị hung thú tấn công từ nhiều hướng khác nhau thì đám người dần bị chia tách ra thành từng nhóm nhỏ hoặc đơn lẻ. Và khi bị cô lập, đám người dần để lộ ra yếu điểm của bản thân và bị hung thú gây ra không ít thương tích.
Cố gắng vùng vẫy, đám người liếc mắt nhìn chằm chằm đám hung thú đang chực chờ xung quanh thì sắc mặt dần trở nên âm trầm và lộ ra vẻ hốt hoảng thốt ra. “Khốn kiếp, mọi chuyện sao lại diễn ra như thế này chứ?”.
“Ta không tin đám hung thú này dám chủ động tấn công ta? Chắc chắn là có tên nào đó ở trong tối gây ra chuyện này? Nếu để ta biết được là ai gây ra thì ta chắc chắn sẽ giết tên đó?”.
Chống đỡ được thêm một lúc, khí tức ở trên người đang liên tục giảm xuống và cùng với đó là những vết thương do đám hung thú gây ra ngày một nhiều. Dần dần, đám người từ thế chủ động săn giết nay bị đám hung thú triệt để áp đảo nên chỉ còn cách cắn răng chịu đựng.
Còn đám hung thú cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, từ số lượng gần năm mươi nay chỉ còn lại chưa đến hai mươi con còn sống. Nhưng đáng sợ hơn là chúng các chết, càng bị thương thì sự điên cuồng của chúng càng ngày càng tăng lên và khiến đám người chịu không ít khó khăn.
Tiếp tục bị hung thú tấn công một cách kịch liệt thì có một tên trong đám người không còn sức chống trả và bị ngã người ra sau rồi bị đám hung thú lao vào cắn giết. Hắn ta mặc dù đã cố vùng vẫy để thoát ra nhưng dưới nanh vuốt của đám hung thú thì hắn chẳng khác gì một miếng mồi nằm trong miệng. “Cứu… Cứu ta… Ta không muốn chết?”.
Nhưng đáp lại những lời kêu thảm thiết của người đó nhưng những người khác thì dửng dưng không có một ai chịu ra tay bởi vì họ lúc này không có thời gian để phân tâm. Tuy cùng là đồng môn đệ tử nhưng họ lúc này chỉ cần không chú ý một chút liền bị đám hung thú lao vào cắn giết và phải bỏ mạng ở nơi này.
Có người vì quá sợ hãi và không muốn bỏ mạng ở nơi này nên dùng phần sức còn lại quay người bỏ chạy. Nhưng với lượng chân nguyên ít ỏi còn lại thì không thể nào chạy thoát khỏi nanh vuốt của đám hung thú và bị chúng giết chết một cách thê thảm.
Nhìn hai người bỏ mạng chỉ trong nháy mắt, đám người lúc này đã không còn giữ được sự bình tĩnh nữa và bắt đầu trở nên hoảng loạn. Bọn họ bộc phát lượng chân nguyên còn lại và tấn công điên cuồng về phía đám hung thú nhưng một khi họ càng làm thế thì cái chết sẽ tiến đến rất gần.
Ngay sau đó không lâu, liên tục có thêm hai thanh âm kêu gào đầy thảm thiết vang lên càng khiến bầu không khí ở nơi này càng thêm nặng nề và đáng sợ. Không dám nhìn về phía hai người bị hung thú cắn giết, đám người lúc này đã sợ hải đến cùng cực và gần như không còn sức để chống trả. Bởi vì bọn họ biết bản thân không thể nào thoát khỏi nanh vuốt của chúng.
Tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc và đám người nhắm mắt chuẩn bị đón nhận cái chết thì đột nhiên. Đám hung thú giống như vừa cảm nhận được thứ gì đó đáng sợ thì nhanh chóng quay người bỏ chạy và mặc kệ bốn người đang run rẩy ở trước mặt.
Nhận thấy hung thú đã rời đi hết, đám người còn lầm tưởng bản thân gặp may nên ai cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Buông bỏ thanh kiếm ở trong tay, đám người mệt mỏi ngồi bịch xuống đất rồi ngẩng đầu nhìn lên cao rồi cười khổ một tiếng. Bản thân họ là đệ tử của một tông môn có tiếng ở khu vực xung quanh đây nhưng lại bị một đám tam cấp hung thú chèn ép đến mức như vậy.
Ngay khi đám người vừa thả lỏng cơ thể và chuẩn bị rời khỏi nơi này vì sợ mùi máu tanh ở đây sẽ thu hút hung thú ở xung quanh đến thì đột nhiên. Ở sau lưng họ bỗng truyền đến một thanh âm tiếng bước chân và cùng với đó là một thanh âm nặng nề, lạnh lẽo khiến đám người kinh hãi run lên một cái. “Thực lực của đệ tử Lạc Gia Môn cũng chỉ đến thế thôi sao? Ban nãy các ngươi không phải kinh thường thực lực của tam cấp hung thú nhưng tại sao bây giờ lại sợ hãi đến mức này?”.
“Đúng là khiến ta cảm thấy rất thất vọng?”.
“...”. Nhanh chóng quay người, họ nhanh chóng rút kiếm chỉ về phía thanh âm vang vọng ở trong bóng tối với một sắc mặt tràn đầy sự sợ hãi và lo lắng vô cùng. “Ngươi là ai? Bọn ta với ngươi không có thù oán gì cả nhưng tại sao ngươi lại nhắm đến ta?”.
“Ngươi có biết bọn ta là đệ tử của Lạc Gia Môn hay không? Nếu như trưởng lão biết chuyện này thì ngươi chỉ có một con đường chết? Chỉ cần ngươi buông tha cho bọn ta thì chuyện này xem như chưa từng xảy ra và sẽ giấu kín chuyện này cho đến lúc chết”.
“Đúng thế, nếu như ngươi muốn đan dược, linh dược thì ta có thể cho ngươi nhưng chỉ xin hãy tha cho ta một mạng?”.
“...”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên âm trầm và sát ý dần hiện rõ ở trong ánh mắt hắn. Từ trong bóng tối đi ra, Đế Nguyên Quân từng bước tiến lại gần đám người và nói. “Cả gan xin ta buông tha? Vậy ta hỏi các ngươi? Khi những người trong thành liều mạng để chống lại ngũ cấp hung thú thì các ngươi đã làm gì?”.
“Các ngươi sợ hãi rời khỏi thành thì không nói nhưng khi những người ở trong thành đánh đuổi được hung thú thì các ngươi lại làm ra chuyện đáng khinh? Nhân lúc những thế lực ở trong thành bị tổn thương thì ra tay giết người, cướp bóc?”. Truyện Võng Du
“Thử hỏi, một đám người đáng khinh như các ngươi còn dám mở lời cầu mong ta buông tha? Đừng có mơ?”.
“Chẳng phải ngươi đến để đòi lại những thứ mà bọn ta đã lấy đi sao?”. Đám người nghe thấy vậy thì sợ hãi vô cùng và liên tục lùi ra sau để trốn tránh. “Ta sẽ trả lại hết tất cả mọi thứ”.
“Nhưng chỉ xin ngươi tha cho ta một mạng?”.
“Haha…”. Đế Nguyên Quân đột nhiên phá lên cười lớn một tiếng rồi nhìn đám người với một ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ và sát ý nồng đậm, thốt ra. “Các ngươi làm như bản thân chính đạo? Các ngươi nghĩ ta là một đứa trẻ bị những lời nói lừa gạt? Nếu như ta đồng ý tha mạng cho các ngươi thì các ngươi sẽ buông tha cho ta sao?”.
“Đúng là buồn cười?”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa nắm chặt Tử Huyền ở trong tay rồi thình lình xuất hiện trước mặt một tên và dùng một tay bóp chặt cổ rồi nhấc bổng lên cao, nói với một giọng điệu âm trầm vô cùng. “Không chỉ có các ngươi mà những người của La Sát Môn cũng sẽ xuống dưới đó với các ngươi sớm thôi?”.
Mạnh tay bóp nát cổ một tên, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía ba tên còn lại khiến họ sợ hãi đến tột cùng và không thể kiềm chế được mà đi ra ở trong quần. Quá sợ hãi, cả ba người tức tốc quay người và cố dùng phần sức còn lại để bỏ chạy nhưng với tốc độ của bọn họ là sao có thể qua được mắt hắn.
Mạnh tay ném thi thể qua một bên, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên lóe lên rồi thình lình biến mất và sau đó xuất hiện ở trước mặt ba người. Chỉ thấy hắn mạnh tay ném Tử Huyền đâm xuyên qua người một tên và dùng một quyền đánh xuyên qua người một tên khác.
Chỉ trong nháy mắt, Đế Nguyên Quân đã giết chết ba người và chỉ còn một tên còn lại ngã khụy xuống nền đất, toàn thân thì đang run lên từng cơn. Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng tiến lại gần, tên đó dùng hai tay lên ôm đầu và khóe miệng run rẩy, thều thào thốt ra. “Đừng… Đừng lại gần ta?”.
Lời nói vừa dứt, hắn ta thật sự không còn nghe thấy tiếng bước chân của Đế Nguyên Quân nữa, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên thì hắn trông thấy một bóng người đang đứng ở trước mặt và đang dùng một ánh giống như một vị chủ tể đang nhìn xuống giun dế ở dưới đất. Cùng với đó là một biểu cảm hững hờ, lạnh lẽo khiến hắn ta chết đứng lại.
Nhìn tên đó ngây người, Đế Nguyên Quân dùng tay bóp chặt cổ hắn ta rồi từ từ đưa lên và lên tiếng hỏi. “Nhanh trả lời ta? Đám người La Sát Môn đi về hướng nào?”.
“...”. Tên đó nghe thấy vậy thì dường như vừa tìm thấy được một cái phao cứu sinh thì ngay lập tức nở một nụ cười gượng. “Chỉ cần ta nói thì ngươi sẽ tha cho ta đúng không?”.
Hắn ta chỉ tay ra xa rồi ngay lập tức lên tiếng. “Người La Sát Môn đi về hướng đó?”.
Ngay khi hắn ta vừa trả lời, Đế Nguyên Quân đã dùng tay bóp chết rồi ném thi thể ra xa và dùng một ánh mắt đầy sự khinh bỉ, nói. “Ta chưa từng nói sẽ tha cho ngươi?”.
Mặc dù thực lực của họ không hề yếu và ở trong cùng cảnh giới thì thực lực có thể xem là dạng nhất lưu nhưng khi bị hung thú tấn công từ nhiều hướng khác nhau thì đám người dần bị chia tách ra thành từng nhóm nhỏ hoặc đơn lẻ. Và khi bị cô lập, đám người dần để lộ ra yếu điểm của bản thân và bị hung thú gây ra không ít thương tích.
Cố gắng vùng vẫy, đám người liếc mắt nhìn chằm chằm đám hung thú đang chực chờ xung quanh thì sắc mặt dần trở nên âm trầm và lộ ra vẻ hốt hoảng thốt ra. “Khốn kiếp, mọi chuyện sao lại diễn ra như thế này chứ?”.
“Ta không tin đám hung thú này dám chủ động tấn công ta? Chắc chắn là có tên nào đó ở trong tối gây ra chuyện này? Nếu để ta biết được là ai gây ra thì ta chắc chắn sẽ giết tên đó?”.
Chống đỡ được thêm một lúc, khí tức ở trên người đang liên tục giảm xuống và cùng với đó là những vết thương do đám hung thú gây ra ngày một nhiều. Dần dần, đám người từ thế chủ động săn giết nay bị đám hung thú triệt để áp đảo nên chỉ còn cách cắn răng chịu đựng.
Còn đám hung thú cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, từ số lượng gần năm mươi nay chỉ còn lại chưa đến hai mươi con còn sống. Nhưng đáng sợ hơn là chúng các chết, càng bị thương thì sự điên cuồng của chúng càng ngày càng tăng lên và khiến đám người chịu không ít khó khăn.
Tiếp tục bị hung thú tấn công một cách kịch liệt thì có một tên trong đám người không còn sức chống trả và bị ngã người ra sau rồi bị đám hung thú lao vào cắn giết. Hắn ta mặc dù đã cố vùng vẫy để thoát ra nhưng dưới nanh vuốt của đám hung thú thì hắn chẳng khác gì một miếng mồi nằm trong miệng. “Cứu… Cứu ta… Ta không muốn chết?”.
Nhưng đáp lại những lời kêu thảm thiết của người đó nhưng những người khác thì dửng dưng không có một ai chịu ra tay bởi vì họ lúc này không có thời gian để phân tâm. Tuy cùng là đồng môn đệ tử nhưng họ lúc này chỉ cần không chú ý một chút liền bị đám hung thú lao vào cắn giết và phải bỏ mạng ở nơi này.
Có người vì quá sợ hãi và không muốn bỏ mạng ở nơi này nên dùng phần sức còn lại quay người bỏ chạy. Nhưng với lượng chân nguyên ít ỏi còn lại thì không thể nào chạy thoát khỏi nanh vuốt của đám hung thú và bị chúng giết chết một cách thê thảm.
Nhìn hai người bỏ mạng chỉ trong nháy mắt, đám người lúc này đã không còn giữ được sự bình tĩnh nữa và bắt đầu trở nên hoảng loạn. Bọn họ bộc phát lượng chân nguyên còn lại và tấn công điên cuồng về phía đám hung thú nhưng một khi họ càng làm thế thì cái chết sẽ tiến đến rất gần.
Ngay sau đó không lâu, liên tục có thêm hai thanh âm kêu gào đầy thảm thiết vang lên càng khiến bầu không khí ở nơi này càng thêm nặng nề và đáng sợ. Không dám nhìn về phía hai người bị hung thú cắn giết, đám người lúc này đã sợ hải đến cùng cực và gần như không còn sức để chống trả. Bởi vì bọn họ biết bản thân không thể nào thoát khỏi nanh vuốt của chúng.
Tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc và đám người nhắm mắt chuẩn bị đón nhận cái chết thì đột nhiên. Đám hung thú giống như vừa cảm nhận được thứ gì đó đáng sợ thì nhanh chóng quay người bỏ chạy và mặc kệ bốn người đang run rẩy ở trước mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhận thấy hung thú đã rời đi hết, đám người còn lầm tưởng bản thân gặp may nên ai cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Buông bỏ thanh kiếm ở trong tay, đám người mệt mỏi ngồi bịch xuống đất rồi ngẩng đầu nhìn lên cao rồi cười khổ một tiếng. Bản thân họ là đệ tử của một tông môn có tiếng ở khu vực xung quanh đây nhưng lại bị một đám tam cấp hung thú chèn ép đến mức như vậy.
Ngay khi đám người vừa thả lỏng cơ thể và chuẩn bị rời khỏi nơi này vì sợ mùi máu tanh ở đây sẽ thu hút hung thú ở xung quanh đến thì đột nhiên. Ở sau lưng họ bỗng truyền đến một thanh âm tiếng bước chân và cùng với đó là một thanh âm nặng nề, lạnh lẽo khiến đám người kinh hãi run lên một cái. “Thực lực của đệ tử Lạc Gia Môn cũng chỉ đến thế thôi sao? Ban nãy các ngươi không phải kinh thường thực lực của tam cấp hung thú nhưng tại sao bây giờ lại sợ hãi đến mức này?”.
“Đúng là khiến ta cảm thấy rất thất vọng?”.
“...”. Nhanh chóng quay người, họ nhanh chóng rút kiếm chỉ về phía thanh âm vang vọng ở trong bóng tối với một sắc mặt tràn đầy sự sợ hãi và lo lắng vô cùng. “Ngươi là ai? Bọn ta với ngươi không có thù oán gì cả nhưng tại sao ngươi lại nhắm đến ta?”.
“Ngươi có biết bọn ta là đệ tử của Lạc Gia Môn hay không? Nếu như trưởng lão biết chuyện này thì ngươi chỉ có một con đường chết? Chỉ cần ngươi buông tha cho bọn ta thì chuyện này xem như chưa từng xảy ra và sẽ giấu kín chuyện này cho đến lúc chết”.
“Đúng thế, nếu như ngươi muốn đan dược, linh dược thì ta có thể cho ngươi nhưng chỉ xin hãy tha cho ta một mạng?”.
“...”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên âm trầm và sát ý dần hiện rõ ở trong ánh mắt hắn. Từ trong bóng tối đi ra, Đế Nguyên Quân từng bước tiến lại gần đám người và nói. “Cả gan xin ta buông tha? Vậy ta hỏi các ngươi? Khi những người trong thành liều mạng để chống lại ngũ cấp hung thú thì các ngươi đã làm gì?”.
“Các ngươi sợ hãi rời khỏi thành thì không nói nhưng khi những người ở trong thành đánh đuổi được hung thú thì các ngươi lại làm ra chuyện đáng khinh? Nhân lúc những thế lực ở trong thành bị tổn thương thì ra tay giết người, cướp bóc?”. Truyện Võng Du
“Thử hỏi, một đám người đáng khinh như các ngươi còn dám mở lời cầu mong ta buông tha? Đừng có mơ?”.
“Chẳng phải ngươi đến để đòi lại những thứ mà bọn ta đã lấy đi sao?”. Đám người nghe thấy vậy thì sợ hãi vô cùng và liên tục lùi ra sau để trốn tránh. “Ta sẽ trả lại hết tất cả mọi thứ”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng chỉ xin ngươi tha cho ta một mạng?”.
“Haha…”. Đế Nguyên Quân đột nhiên phá lên cười lớn một tiếng rồi nhìn đám người với một ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ và sát ý nồng đậm, thốt ra. “Các ngươi làm như bản thân chính đạo? Các ngươi nghĩ ta là một đứa trẻ bị những lời nói lừa gạt? Nếu như ta đồng ý tha mạng cho các ngươi thì các ngươi sẽ buông tha cho ta sao?”.
“Đúng là buồn cười?”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa nắm chặt Tử Huyền ở trong tay rồi thình lình xuất hiện trước mặt một tên và dùng một tay bóp chặt cổ rồi nhấc bổng lên cao, nói với một giọng điệu âm trầm vô cùng. “Không chỉ có các ngươi mà những người của La Sát Môn cũng sẽ xuống dưới đó với các ngươi sớm thôi?”.
Mạnh tay bóp nát cổ một tên, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía ba tên còn lại khiến họ sợ hãi đến tột cùng và không thể kiềm chế được mà đi ra ở trong quần. Quá sợ hãi, cả ba người tức tốc quay người và cố dùng phần sức còn lại để bỏ chạy nhưng với tốc độ của bọn họ là sao có thể qua được mắt hắn.
Mạnh tay ném thi thể qua một bên, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên lóe lên rồi thình lình biến mất và sau đó xuất hiện ở trước mặt ba người. Chỉ thấy hắn mạnh tay ném Tử Huyền đâm xuyên qua người một tên và dùng một quyền đánh xuyên qua người một tên khác.
Chỉ trong nháy mắt, Đế Nguyên Quân đã giết chết ba người và chỉ còn một tên còn lại ngã khụy xuống nền đất, toàn thân thì đang run lên từng cơn. Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng tiến lại gần, tên đó dùng hai tay lên ôm đầu và khóe miệng run rẩy, thều thào thốt ra. “Đừng… Đừng lại gần ta?”.
Lời nói vừa dứt, hắn ta thật sự không còn nghe thấy tiếng bước chân của Đế Nguyên Quân nữa, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên thì hắn trông thấy một bóng người đang đứng ở trước mặt và đang dùng một ánh giống như một vị chủ tể đang nhìn xuống giun dế ở dưới đất. Cùng với đó là một biểu cảm hững hờ, lạnh lẽo khiến hắn ta chết đứng lại.
Nhìn tên đó ngây người, Đế Nguyên Quân dùng tay bóp chặt cổ hắn ta rồi từ từ đưa lên và lên tiếng hỏi. “Nhanh trả lời ta? Đám người La Sát Môn đi về hướng nào?”.
“...”. Tên đó nghe thấy vậy thì dường như vừa tìm thấy được một cái phao cứu sinh thì ngay lập tức nở một nụ cười gượng. “Chỉ cần ta nói thì ngươi sẽ tha cho ta đúng không?”.
Hắn ta chỉ tay ra xa rồi ngay lập tức lên tiếng. “Người La Sát Môn đi về hướng đó?”.
Ngay khi hắn ta vừa trả lời, Đế Nguyên Quân đã dùng tay bóp chết rồi ném thi thể ra xa và dùng một ánh mắt đầy sự khinh bỉ, nói. “Ta chưa từng nói sẽ tha cho ngươi?”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro