Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Các ngươi không...

Tương Tác Ta

2024-11-10 10:45:56

Ta hỏi các ngươi?!.

Ai là giun dế?!.

Trận chiến kết thúc, năm mươi người Hồng phủ toàn quân diệt.

Đế Nguyên Quân gồng mình dựa lưng vào vào vách đá rồi lấy ra một viên đan dược trị thương nuốt vào.

Hai canh giờ sau!

Đế Nguyên Quân khôi phục rồi tỉnh dậy, gương mặt lạnh nhạt lên tiếng. “Cảnh giới hơi yếu một chút, nếu như ta ở cảnh giới Ngưng Hải cảnh thì đám người này sao có thể khiến ta bị thương như thế này”.

“Gắp rút tu luyện, sớm ngày đột phá”.

Đế Nguyên Quân dứt lời rồi đi ra ngoài, men theo con đường nhỏ rồi tiếp tục tiến nhập vào sâu ở bên trong.

Đi gần được ba mươi phút, Đế Nguyên Quân đi hết con đường rồi đi tới một khu vực rộng lớn, đó là vị trí trung tâm ở khu vực này.

Xung quanh, Đế Nguyên Quân nhìn thấy có rất nhiều bị trọng thương đang bế quan tỉnh dưỡng và thậm chí còn nhìn thấy những thi thể nằm chồng chất lên nhau.

“Nơi này đã xảy ra chuyện gì?”.

Đắn đo suy nghĩ một lúc, Đế Nguyên Quân quyết định đi vào bên trong. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói run rẩy sau lưng truyền đến khiến bước chân hắn dừng lại. “Đường phía trước đi không được”.

“Tại sao?”. Đế Nguyên Quân hỏi.

“Đó là nơi ...”. Nam tử lên tiếng trả lời, nhưng chưa kịp nói xong thì bị một người khác cắt ngang.

“Đừng lo chuyện bao đồng, nếu không cái mạng cũng không còn đâu”. Ở phía xa, một nam tử có gương mặt tức tối, ánh mắt chán ghét nhìn Đế Nguyên Quân nói.

“Đa tạ đã nhắc nhở”. Đế Nguyên Quân nhìn nam tử rồi gật đầu nói. Trước khi đi, hắn cũng không quên liếc nhìn người kia.

“...”. Những người ngồi ở đây, nhìn bóng dáng Đế Nguyên Quân đi vào bên trong mà không khỏi lắc đầu thở dài. “Tại sao có người không biết sống chết như vậy?”.

“Các ngươi đoán xem hắn ta chịu đựng được bao lâu?”.

“Hahaha, ta đoán hắn trụ không được năm phút”.

“Ta đoán hắn không thoát ra ngoài được”.

“...”.

Đế Nguyên Quân không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng hắn cũng không thèm để ý, thử hỏi thế gian còn có gì khiến hắn lo sợ hay sao?

Tiến vào bên trong, Đế Nguyên Quân nhìn khung cảnh trước mắt mà kinh ngạc không thôi. Bất chợt, hắn nhìn những thứ ở trước mặt rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Thú vị”.

“Đại trận này có chút ý tứ”.

Đến lúc này hắn mới biết được vì sao những người ở bên ngoại bị trọng thương và lo lắng như vậy. Hắn cũng chẳng quan tâm rồi một mạch đi vào bên trong.

Ngay khi đặt chân vào, Đế Nguyên Quân ngước mắt nhìn lên thì thấy những đợt phi kiếm hướng mũi chỉ về phía bản thân, Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Hắn bước thêm một bước.

Vô vàn phi kiếm từ trên cao lao xuống.

Kiếm nằm trong tay, Đế Nguyên Quân liên tục đánh ra chống đỡ.

Mặc dù Đế Nguyên Quân đã dốc hết sức, nhưng do số lượng phi kiếm quá nhiều, hắn không thể phá tan được hết toàn bộ nên đã bị không ít phi kiếm đánh trúng, trên người xuất hiện những miệng vết thương nhỏ.

Nhưng hắn chẳng hề lo sợ, những thương tích trên người dần dần khép lại.

Đế Nguyên Quân càng tiến vào càng sâu thì những thanh phi kiếm đánh xuống càng ngày càng nhiều. Cắn răng chống đỡ, Đế Nguyên Quân kiếm chiêu tung ra đánh bay đồng thời trăm cây phi kiếm.

Vật vả chống đỡ gần một nén hương, sức lực của hắn lúc này gần như đã không còn. Trên gương mặt mệt mỏi chảy xuống từng hạt mồ hôi rồi thở ra từng tiếng thở dốc.

“Chỉ là một đại trận Huyền cấp hạ phẩm đã khiến ta vật vã như thế này rồi”. Đế Nguyên Quân nuốt xuống viên đan dược rồi lắc đầu nói.

Nghỉ ngơi thêm được một lúc, Đế Nguyên Quân tiếp tục tiến lên. Tiếp tục đối mặt với ải thứ hai của đại trận.

Khác với ải thứ nhất, ải thứ hai này trông có vẻ dễ dàng hơn nhiều nhưng thực chất là khó hơn ải trước gấp mười lần.

“Ải thứ nhất là vạn kiếm, ải thứ hai là hỏa lộ”. Nhìn đoạn đường phía trước bị hỏa diễm bao phủ, Đế Nguyên Quân khóe miệng lộ ra nụ cười. “Phù hợp”.

Đánh ra linh hỏa ở trong lòng bàn tay rồi từ từ đi vào. Cho đến khi đến vị trí trung tâm thì ngồi xuống. “Hỏa diễm ở nơi này rất phù hợp để làm thức ăn cho hỏa linh”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không biết nó sau khi cắn nuốt nơi này xong thì có tiến triển gì không?”.

“Thật đáng mong đợi”.

Linh hỏa dường như hiểu được suy nghĩ của Đế Nguyên Quân nên phấn khích nhảy nhót. Hỏa Linh dựa theo sự điều khiển của Đế Nguyên Quân rồi bay lên cao rồi bắt đầu thôn phệ hỏa diễm.

Một canh giờ qua đi, hỏa diễm ở nơi này đều đã bị thôn phệ hết toàn bộ. Ở trên cao, linh hỏa sau khi luyện hóa thì lúc này đã phát triển hơn hẳn. Ngọn lửa ban đầu chỉ bằng một nhóm nhỏ bây giờ đã ổn định hơn hẳn.

Bây giờ nó không cần chân nguyên cũng có thể tự sinh ra được.

Nhận thấy linh hỏa có biến đổi, Đế Nguyên Quân vui mừng nở một nụ cười nhẹ. “Ta rất tò mò về loại linh hỏa này. Không biết lúc trước nó là loại gì hỏa diễm”.

“Nếu có cơ hội, ta thật sự rất muốn biết”.

Vượt qua ải thứ hai, Đế Nguyên Quân tiếp tục đi vào, xông pha đến ải tiếp theo.

Ngay khi vừa bước vào, khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi. Toàn bộ khu vực đều bị bóng tối bao phủ. Kỳ lạ hơn, Đế Nguyên Quân còn phát hiện cảnh giới ở đây đều mất hết, hắn lúc này không khác gì một con người bình thường.

Đế Nguyên Quân đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ trong bóng tối truyền ra ngoài. “Đã lâu không gặp”.

“Ngươi thân là Nhất Đế, nhưng bây giờ đã trở thành phế nhân”.

“Tại sao vậy?”.

“Bị người trong tông môn phản bội, kẻ địch đánh giết”.

“Ngươi muốn cam chịu số phận như vậy sao?”.

“Chỉ là một tâm ma nhỏ bé mà muốn động ta tâm cảnh”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt hững hờ nói. “Tán đi thôi”.

“Ta tâm mà thì đã sao?”. Tâm ma đi vòng qua người hắn nói. “Ta là ngươi, ngươi cũng là ta”.

“Ta chính là những mặt tối của ngươi mà hình thành”.

“Cho dù ngươi có quấy phá bao nhiêu lần đi chăng nữa, tâm ta vẫn sáng. Muốn khiến tâm cảnh ta tan nát”. Đế Nguyên Quân cười lạnh đáp. “Chỉ dựa vào tâm ma nhỏ bé như ngươi, làm không nổi”.

“Nhớ lại lúc đó, đấng chí tôn như ngươi uy thế bực nào. Chỉ cần một ánh mắt có thể khiến toàn bộ tôn tộc phải run rẩy, chỉ cần hô lên một tiếng, toàn bộ ngũ vực đều rung chuyển”. Tâm ma lờ qua lời nói của hắn rồi tiếp tục giảng dải. “Ngươi có thể kiêu ngạo trước thế gian vạn vật”.

“Còn bây giờ thì sao?”.

“Biến thành phế nhân, bị người khác ép ở rể vào Lâm gia, một gia tộc suy tàn”.

“Bị những người xung quanh khinh thường, sỉ nhục”.

“Vậy còn bản thân ngươi thì sao?”.

“Chỉ biết nhẫn nhịn, để người ta chà đạp”.

“Ta tự hỏi ngươi có còn là Nhất Đế, người đạp trên thế gian vạn vật?”.

“Hahaha, ngươi nghĩ sao thì cứ cho là vậy đi?”. Đế Nguyên Quân đột nhiên phá lên cười lớn nói. “Bị người ta khinh thường thì đã sao?”.

“Lời nói của giun dế, ý nghĩ của giun dế ta cần gì để ý?”.

“Bị bọn chúng chà đạp thì đã sao?”.

“Cuối cùng chúng cũng chỉ là một đống xương khô. Còn ta vẫn là Nhất Đế, chân vẫn đạp trên thiên địa, vẫn khinh thường thế gian, vẫn là thế gian chi đỉnh”.

“Vậy ngươi nói xem, ta cần để ý đến đám giun dế kia không?”.

“Tán dương ta thì như thế nào? Mà khinh thường ta thì như thế nào?”.

“Cũng chỉ là nhân loại ý kiến thôi, ta cần gì quan tâm”.

“...”. Đế Nguyên Quân lời nói vừa dứt, tâm ma đứng ở bên cạnh lâm vào trầm mặc không nói gì thêm nữa.

“Ngươi là tâm ma của ta, ắt hẳn sẽ biết ta tâm tính như thế nào? Một lời của ta, nặng như thế nào?”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua nói. “Được rồi, tán đi thôi”.

Đế Nguyên Quân phất tay một cái, bóng tối xung quanh nhanh chóng biến mất. Để lộ khu vực xung quanh, nhìn khung cảnh ở nơi này, Đế Nguyên Quân chợt nở một nụ cười.

“Dốc tâm tạo ra đại trận này cũng không dễ, không biết ngươi lúc còn sống là ai, có cảnh giới nào?”.

“Ải thứ nhất kiểm tra thực lực, ải thứ hai kiểm tra nhục thân, ải thứ ba kiểm tra tâm cảnh”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Khá khen cho trận pháp Huyền cấp”.

“Để ta xem, ngươi để trận pháp khảo nghiệm này đang bảo vệ thứ gì ở bên trong”.

Đế Nguyên Quân từng bước đi vào trong động phủ, chợt. Ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn ra xa.

Ở cuối trong động phủ, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một bộ xương khô ngồi xếp bằng trên nền đất, và bên cạnh còn có một tờ giấy dính đầy bụi đất, đồng thời trên tay còn có một cái nhẫn trữ vật bị khói bụi nhiễm bẩn.

Đế Nguyên Quân nhặt cuống công pháp lên mở ra xem.

“Ta Nguyên Hoàng chỉ cầu một con đường tu đạo, đáng tiếc. Hóa Cảnh chi kiếp ta không thể vượt qua, táng diệt ở trong này động phủ.

Điều khiến ta buồn nhất là đến lúc chết vẫn không tìm được một người đệ tử ưng ý để truyền thụ tất cả tinh hoa cả một đời ta tích lũy được.

Hy vọng, người vượt qua được khảo nghiệm của ta có thể kế thừa được ý chí của lão, có thể trở thành một cường giả đứng đầu.

Ở trong nhẫn trữ vật của ta để lại một vài thứ cần thiết và một vài pháp bảo của ta.

Chỉ cần dập đầu vái lạy ba cái, nhận ta là sư phụ thì nhận được truyền thừa”.

“Đáng tiếc, Hóa Cảnh chi kiếp khó vượt”. Đế Nguyên Quân đặt tờ giấy xuống rồi nói. “Ta tuy vượt qua được khảo nghiệm nhưng truyền thừa này ta không nhận”.

“Ta chỉ lấy những đan dược cần thiết thôi, còn truyền thừa và bảo vật ta giúp ngươi chọn một người tới nhận”. Đế Nguyên Quân lấy ba bình đan dược rồi quay người đi ra ngoài.

Lúc này, ở bên ngoài!

“Gần hai canh giờ rồi sao hắn vẫn chưa ra?”. Có người tò mò lên tiếng.

“Hahaha, ta nghĩ hắn đã bị đại trận giết chết rồi”.

“Ngay cả Ngưng Hải cảnh cũng không vượt qua được, ngươi nghĩ tên da dẻ trắng sáng như hắn có thể vượt qua được sao?”.

“...”.

Đám đông đang bàn luận chuyện vui vẻ thì đột nhiên, ánh mắt nhìn về phía đại trận thì nhìn thấy Đế Nguyên Quân từ bên trong đi ra kinh ngạc không thôi.

“Hắn thế mà không chết?”.

“Đừng bảo là hắn vượt qua được rồi lấy được cơ duyên ở trong đó”.

Bất chợt, đám đông bắt đầu nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, trên gương mặt lộ ra vẻ dữ tợn. Nhưng Đế Nguyên Quân không để ý đến mà tiếp tục đi đến người lúc trước đã từng khuyên ngăn hắn.

“Ngươi tên là gì?”. Đế Nguyên Quân hỏi.

“Ta tên Hoài Phong”. Nam tử ánh mắt kinh nghi trả lời.

“Ừm, Thức Nhân cảnh tầng tám, hơi yếu một chút nhưng cũng được”. Đế Nguyên Quân gật đầu đánh giá. “Đi theo ta, truyền thừa ở trong đó thuộc về ngươi”.

Đế Nguyên Quân vừa dứt lời, những người xung quanh bắt đầu ồ lên. Bọn họ không thể tin được nhưng lời của Đế Nguyên Quân vừa nói.

“Hahaha, ta nghĩ tên này chỉ đang lừa chúng ta nên mới nói vậy”. Một tên đứng ở xa tỏ vẻ không tin cậy nói.

“Ta cũng nghĩ vậy?”.

“Có ai ngu đến mức mang truyền thừa cho người khác chứ”.

“...”.

Bên cạnh những người không tin đó thì còn có một vài người tin tưởng lời nói của Đế Nguyên Quân, bọn họ nhanh tiếp cận lại gần rồi lên tiếng. “Tiền bối, ta thiên phú mạnh hơn hắn, truyền thừa này có lẽ hợp với ta hơn”.

“Đúng vậy, ta có thiên phú và tư chất tốt, tiền bối nếu như dẫn ta đi nhận truyền thừa thì ân tình này ta nhất định sẽ báo đáp”.

“Ta cũng vậy, Hổ gia ta nhất định sẽ báo đáp tiền bối”.

Những người ban đầu lộ vẽ không tin nhưng lúc này cũng bắt đầu rục rịch, bọn họ cũng muốn đi vào bên trong thử, xem truyền thừa ở bên trong rốt cuộc là gì?

Nhưng rất nhanh, Đế Nguyên Quân ánh mắt tức giận nhìn bọn họ nói. “Truyền thừa này các ngươi không có được”.

“Tư chất cao thì sao? Thiên phú cao thì đã sao?”.

“Người thiên phú thấp thì như thế nào?”.

“Các ngươi không xứng”.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Số ký tự: 0