Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chết
Tương Tác Ta
2024-11-10 10:45:56
Cuối cùng cũng kết thúc!
Uỳnh!
Chưởng ấn đè xuống bao trùm cả một vùng rộng lớn và những thứ bị bao trùm ở trong đó đều bị chấn diệt chỉ trong nháy mắt.
Nhưng thời gian từng giây trôi qua, nữ tử bị chưởng ấn nuốt chửng nhưng không chịu ảnh hưởng liền khiến ai ai cũng phải nhíu mày và cảm thấy khó hiểu vô cùng.\
"Chẳng lẽ còn ẩn giấu pháp bảo bảo mệnh khác?"
Lão giả nhìn chưởng ấn chững lại thì lộ vẻ rất khó tin, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ tử như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Bống, lão ta nhìn thấy trên người cô có một làn khói mờ ảo bốc lên. Trông làn khói đó rất mờ nhạt nhưng đứng dưới uy lực của một chưởng đó mà không chịu bất cứ ảnh hưởng nào cả.
Không chỉ có đám người hắc y nhân cảm thấy ngờ vực mà đám người Viên Thế cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Trong mắt ba người, sinh cơ của cô ấy đang cực kỳ yếu và có thể tan biến bất cứ lúc nào nhưng sinh cơ vẫn giữ lại một sợi nhỏ. Cô bây giờ giống như một người đã chết nhưng khí tức vẫn chưa tan biến hoàn toàn.
"Chuyện này thật kỳ lạ".
Viên Thế vẻ mặt đăm chiêu thốt ra.
"Theo như điền tịch tông môn thì hiện tượng này chưa từng xảy ra. Có lẽ nào?"
Viên Thể liếc mắt nhìn hai vị trưởng lão như muốn xác nhận suy nghĩ của bản thân thì nhận được cái gật đầu.
"Thánh tử nghĩ không sai, đầy chính là sự thức tỉnh".
"Thật không ngờ, tại nơi hẻo lánh như thế này lại có một người có huyết mạch. Nếu như có thể thức tỉnh triệt để thì tiền đồ của nữ tử này sẽ cực kỳ sáng chói".
"Ta bây giờ thì hiểu rồi, đám hắc y nhân đó có lẽ vì để ngăn cô thức tỉnh huyết mạch nên mới muốn đuổi cùng giết tận như vậy".
".".
Viên Thế nghe thấy thế thì sắc mặt trông đặc sắc vô cùng, trên gương mặt hắn hiện rõ sự bất ngờ, vui mừng và rối rén đan xen. Đây là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng một người thức tỉnh huyết mạch và cũng là một loại huyết mạnh bá đạo khi có thể ngăn một kích của bán bộ Hóá Cảnh.
Lúc này, ở trong tiềm thức!
Cô nằm thả mình trôi nổi trên một dòng suối và hai bên bờ là một màn đen tĩnh mịch, xung quanh gần như không có thứ gì tồn tại mà chỉ có tiếng thở nhẹ của cô cùng tiếc róc rách của dòng nước chảy.
Cảm nhận từng cơn mát lạnh chạy dọc cơ thể, cơ thể cô khẽ run lên rồi hai mắt từ từ mở ra. Nhìn thấy bản thân ở một nơi xa lạ, cô thở dài một hơi rồi thốt ra.
"Đây là nơi mà người sau khi chết đi sẽ đặt chân đến sao?"
Đưa mắt nhìn ra xa, cô cười khổ một tiếng rồi nói tiếp.
"Có lẽ cha mẹ và huynh trưởng đang đợi ta ở phía trước, gặp lại ở một nơi như thế này chắc sẽ không bị trách móc
daิน nhi?"
Thời gian dần dần trôi qua, cô gần như đã mất đi nhận thức về thời gian và chỉ biết thả mình trôi theo dòng suối.
Cô chỉ biết bản thân đã ở nơi này rất lâu nhưng vẫn chưa dừng lại.
Một thời gian sau, cô được đưa đến một hang động lạ lắm thì cảm thấy mơ hồ vô cùng. Đi ra khỏi con suối, cô chạm nhẹ tay lên vách đá để tìm lối đi vào hang động, càng đi cô càng cảm thấy cơ thể vô cùng nhẹ nhõm và có một thứ gì đó đang thôi thúc cô tiến vào sâu bên trong.
Càng đi, cái cảm giác thôi thúc đó càng ngày càng trở nên mãnh liệt. Bỗng, cô nhìn thấy ở đằng xa có một ánh sáng chói mắt khiền bước chân sững lại một lúc.
Cô cảm nghĩ đó chính là điểm cuối của hang động thì trên gương mặt lộ một nụ cười, cô chỉ nghĩ những người thân thích đang ở đó nên gấp rút chạy đến.
Ở bên ngoài lúc này, đám hắc y nhân nhìn làn khói từ trên người cô bộc phát ra càng giày đặc thì có một dự cảm không lành.
"Khốn kiếp, cô ta vậy mà thức tỉnh vào lúc này?"
"Nếu như thực sự thức tỉnh thành công thì ta còn có thể sống được hay sao?"
"Cho dù cô ta có thức tỉnh thành công thì dựa vào trạng thái nửa sống nửa chết thì có thể làm được gì?"
Thấy đám người rầm rì bàn tán, lão giả vẻ mặt thì càng ngày càng thêm nghiêm trọng. Hai hàng lông mày lão nhíu chặt lại, tâm trí thì chìm sâu vào trong những hồi ức trước đây.
Từ rất lâu về trước, lão đã từng đọc một cuốn trục trong thư viện viết về những loại thiên phú và huyết mạch của những người tu luyện xuyên suốt từ trước cho tới nay.
Đa phần những huyết mạch đều đã biến mất hoặc mai một theo thời gian nhưng có một loại khiến lão khó mà quên được vì gia tộc sở hữu loại huyết mạch đó là thế lực đối nghịch.
Tuy gia tộc đó không quá nổi trội về thực lực và đã vạn năm nay chưa từng xuất hiện người có huyết mạch và nó gần như đã mai một nhưng bỗng một ngày. Có một người thần bí xuất hiện đã nhắc đến gia tộc đó có một người mang trên mình huyết mạch và đang có dấu hiệu thức tỉnh thì khiến thế lực của lão có một phen nhao nháo.
Cũng vì một lời nói không đáng tin đó đã khiến hai thế lực bộc phát xung đột dẫn đến hoạ diệt môn nhưng trong hoàng thành lại mắt nhắm mắt mở cho qua.
Mãi cho đến hiện tại thì lão ta mới chắc chắn lời nói của người bí ẩn đó nhắc đến là người đang ở trước mặt.
Nhớ lại sự khủng bố của huyết mạch đã được ghi chép, trong mắt lão ta tràn đầy sát khí và trên gương mặt lộ rõ sự dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Ta tuyệt đối không cho nữ nhân này thức tỉnh thành công. Bằng không sẽ dẫn tới những chuyện mà ta khó lòng mà lường được".
"Ta không tin một kẻ sắp chết đang thức tỉnh có thể chống đỡ được công kích của ta".
Lão ta vừa nói vừa truyền một lượng chân nguyên khủng bố dung nhập vào chưởng ấn rồi mạnh tay đè xuống.
Thấy làn khói đang dao động càng ngày càng mãnh liệt thì nhếch mép nở một nụ cười lạnh. Sau đó, lão ta liếc mắt về phía đám người Viên Thể thì nhíu mày rồi nói với giọng điệu hùng hổ doạ người.
"Ta ban đầu còn có ý định tha chết nhưng các ngươi hiện tại đã biết quá nhiều thứ không nên biết. Chỉ trách các ngươi đen đủi".
Nói xong, lão ta chỉ tay về phía ba người rồi hạ lệnh.
"Giết chúng cho ta".
Vừa dứt lời. hơn ba mươi tên hắc y nhân bộc phát khí tức Tinh Cực cảnh ra ngoài rồi đồng loạt xông về phía đám người mà đánh.
Phía bên kia, lão giả toàn lực vung tay đánh ra thêm một đạo chưởng ấn đánh xuống khiến phạm vi xung quanh nữ tử rộng hơn một trăm trượng hóá thành bình địa và lõm xuống hố sâu hơn chục trượng.
Mặc dù bị hai đại chưởng ấn đè nén lên người nhưng cơ thể vẫn sừng sững như bàn. Tuy làn khói đang bị dao động mạnh nhưng khí tức trên người cô dần dần tản mát ra ngoài và đang không ngừng tăng lên.
Cảm nhận sinh cơ trên người cô đang tăng nhanh khiến lão giả cảm thấy cực kỳ khó tin.
"Không thể nào? Tại sao một người sắp chết lại dục hoa trùng sinh?"
Lão ta vừa quát vừa bộc phát sự tức giận của bản thân ra ngoài.
Thu hồi chưởng ấn, lão ta tế ra trên tay một thứ gì đó trông giống như một con dao tản mán ra một cổ khí sắc khiến người ta cảm thấy rùng mình vì sự sắc bén của con dao đó có thể dễ dàng cắt đứt được phòng ngự của cường giả Tinh Cực cảnh.
Truyền vào một lượng lớn chân nguyên vào con dao, ánh mắt của lão ta nhìn cô hiện rõ sự đắc ý.
"Một chiêu này của ta đã từng dùng để ngăn chặn một kích và phá được một phần phòng ngự của Hóá Cảnh cường gia".
"Để xem ngươi có thể ngăn được một chiêu này của ta hay không?"
Dứt lời, lão ta vung tay đẩy con dao đâm thẳng về phía lồng ngực của cô với một tốc độ nhanh vô cùng. Những nơi con dao lao vút qua vang lên từng tiếng rít gào nghe đáng sợ vô cùng.
Oanh!
Nhìn mũi dao đâm mạnh về phía màn chắn rồi dần dần đâm xuyên qua khiến lão ta phấn khích, ánh mắt bộc phát sát ý nồng đậm và trên gương mặt hiện rõ sự điên cuồng.
"Hahaha... Một vị thiên kiêu tuyệt đỉnh lúc này sẽ chết trong tay ta".
"Chết... Hahaha"
---
PS: Tốc độ ra chương tỉ lệ thuận với số like, số cmt, vote và đánh giá của mọi người.
Uỳnh!
Chưởng ấn đè xuống bao trùm cả một vùng rộng lớn và những thứ bị bao trùm ở trong đó đều bị chấn diệt chỉ trong nháy mắt.
Nhưng thời gian từng giây trôi qua, nữ tử bị chưởng ấn nuốt chửng nhưng không chịu ảnh hưởng liền khiến ai ai cũng phải nhíu mày và cảm thấy khó hiểu vô cùng.\
"Chẳng lẽ còn ẩn giấu pháp bảo bảo mệnh khác?"
Lão giả nhìn chưởng ấn chững lại thì lộ vẻ rất khó tin, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ tử như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Bống, lão ta nhìn thấy trên người cô có một làn khói mờ ảo bốc lên. Trông làn khói đó rất mờ nhạt nhưng đứng dưới uy lực của một chưởng đó mà không chịu bất cứ ảnh hưởng nào cả.
Không chỉ có đám người hắc y nhân cảm thấy ngờ vực mà đám người Viên Thế cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Trong mắt ba người, sinh cơ của cô ấy đang cực kỳ yếu và có thể tan biến bất cứ lúc nào nhưng sinh cơ vẫn giữ lại một sợi nhỏ. Cô bây giờ giống như một người đã chết nhưng khí tức vẫn chưa tan biến hoàn toàn.
"Chuyện này thật kỳ lạ".
Viên Thế vẻ mặt đăm chiêu thốt ra.
"Theo như điền tịch tông môn thì hiện tượng này chưa từng xảy ra. Có lẽ nào?"
Viên Thể liếc mắt nhìn hai vị trưởng lão như muốn xác nhận suy nghĩ của bản thân thì nhận được cái gật đầu.
"Thánh tử nghĩ không sai, đầy chính là sự thức tỉnh".
"Thật không ngờ, tại nơi hẻo lánh như thế này lại có một người có huyết mạch. Nếu như có thể thức tỉnh triệt để thì tiền đồ của nữ tử này sẽ cực kỳ sáng chói".
"Ta bây giờ thì hiểu rồi, đám hắc y nhân đó có lẽ vì để ngăn cô thức tỉnh huyết mạch nên mới muốn đuổi cùng giết tận như vậy".
".".
Viên Thế nghe thấy thế thì sắc mặt trông đặc sắc vô cùng, trên gương mặt hắn hiện rõ sự bất ngờ, vui mừng và rối rén đan xen. Đây là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng một người thức tỉnh huyết mạch và cũng là một loại huyết mạnh bá đạo khi có thể ngăn một kích của bán bộ Hóá Cảnh.
Lúc này, ở trong tiềm thức!
Cô nằm thả mình trôi nổi trên một dòng suối và hai bên bờ là một màn đen tĩnh mịch, xung quanh gần như không có thứ gì tồn tại mà chỉ có tiếng thở nhẹ của cô cùng tiếc róc rách của dòng nước chảy.
Cảm nhận từng cơn mát lạnh chạy dọc cơ thể, cơ thể cô khẽ run lên rồi hai mắt từ từ mở ra. Nhìn thấy bản thân ở một nơi xa lạ, cô thở dài một hơi rồi thốt ra.
"Đây là nơi mà người sau khi chết đi sẽ đặt chân đến sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đưa mắt nhìn ra xa, cô cười khổ một tiếng rồi nói tiếp.
"Có lẽ cha mẹ và huynh trưởng đang đợi ta ở phía trước, gặp lại ở một nơi như thế này chắc sẽ không bị trách móc
daิน nhi?"
Thời gian dần dần trôi qua, cô gần như đã mất đi nhận thức về thời gian và chỉ biết thả mình trôi theo dòng suối.
Cô chỉ biết bản thân đã ở nơi này rất lâu nhưng vẫn chưa dừng lại.
Một thời gian sau, cô được đưa đến một hang động lạ lắm thì cảm thấy mơ hồ vô cùng. Đi ra khỏi con suối, cô chạm nhẹ tay lên vách đá để tìm lối đi vào hang động, càng đi cô càng cảm thấy cơ thể vô cùng nhẹ nhõm và có một thứ gì đó đang thôi thúc cô tiến vào sâu bên trong.
Càng đi, cái cảm giác thôi thúc đó càng ngày càng trở nên mãnh liệt. Bỗng, cô nhìn thấy ở đằng xa có một ánh sáng chói mắt khiền bước chân sững lại một lúc.
Cô cảm nghĩ đó chính là điểm cuối của hang động thì trên gương mặt lộ một nụ cười, cô chỉ nghĩ những người thân thích đang ở đó nên gấp rút chạy đến.
Ở bên ngoài lúc này, đám hắc y nhân nhìn làn khói từ trên người cô bộc phát ra càng giày đặc thì có một dự cảm không lành.
"Khốn kiếp, cô ta vậy mà thức tỉnh vào lúc này?"
"Nếu như thực sự thức tỉnh thành công thì ta còn có thể sống được hay sao?"
"Cho dù cô ta có thức tỉnh thành công thì dựa vào trạng thái nửa sống nửa chết thì có thể làm được gì?"
Thấy đám người rầm rì bàn tán, lão giả vẻ mặt thì càng ngày càng thêm nghiêm trọng. Hai hàng lông mày lão nhíu chặt lại, tâm trí thì chìm sâu vào trong những hồi ức trước đây.
Từ rất lâu về trước, lão đã từng đọc một cuốn trục trong thư viện viết về những loại thiên phú và huyết mạch của những người tu luyện xuyên suốt từ trước cho tới nay.
Đa phần những huyết mạch đều đã biến mất hoặc mai một theo thời gian nhưng có một loại khiến lão khó mà quên được vì gia tộc sở hữu loại huyết mạch đó là thế lực đối nghịch.
Tuy gia tộc đó không quá nổi trội về thực lực và đã vạn năm nay chưa từng xuất hiện người có huyết mạch và nó gần như đã mai một nhưng bỗng một ngày. Có một người thần bí xuất hiện đã nhắc đến gia tộc đó có một người mang trên mình huyết mạch và đang có dấu hiệu thức tỉnh thì khiến thế lực của lão có một phen nhao nháo.
Cũng vì một lời nói không đáng tin đó đã khiến hai thế lực bộc phát xung đột dẫn đến hoạ diệt môn nhưng trong hoàng thành lại mắt nhắm mắt mở cho qua.
Mãi cho đến hiện tại thì lão ta mới chắc chắn lời nói của người bí ẩn đó nhắc đến là người đang ở trước mặt.
Nhớ lại sự khủng bố của huyết mạch đã được ghi chép, trong mắt lão ta tràn đầy sát khí và trên gương mặt lộ rõ sự dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Ta tuyệt đối không cho nữ nhân này thức tỉnh thành công. Bằng không sẽ dẫn tới những chuyện mà ta khó lòng mà lường được".
"Ta không tin một kẻ sắp chết đang thức tỉnh có thể chống đỡ được công kích của ta".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão ta vừa nói vừa truyền một lượng chân nguyên khủng bố dung nhập vào chưởng ấn rồi mạnh tay đè xuống.
Thấy làn khói đang dao động càng ngày càng mãnh liệt thì nhếch mép nở một nụ cười lạnh. Sau đó, lão ta liếc mắt về phía đám người Viên Thể thì nhíu mày rồi nói với giọng điệu hùng hổ doạ người.
"Ta ban đầu còn có ý định tha chết nhưng các ngươi hiện tại đã biết quá nhiều thứ không nên biết. Chỉ trách các ngươi đen đủi".
Nói xong, lão ta chỉ tay về phía ba người rồi hạ lệnh.
"Giết chúng cho ta".
Vừa dứt lời. hơn ba mươi tên hắc y nhân bộc phát khí tức Tinh Cực cảnh ra ngoài rồi đồng loạt xông về phía đám người mà đánh.
Phía bên kia, lão giả toàn lực vung tay đánh ra thêm một đạo chưởng ấn đánh xuống khiến phạm vi xung quanh nữ tử rộng hơn một trăm trượng hóá thành bình địa và lõm xuống hố sâu hơn chục trượng.
Mặc dù bị hai đại chưởng ấn đè nén lên người nhưng cơ thể vẫn sừng sững như bàn. Tuy làn khói đang bị dao động mạnh nhưng khí tức trên người cô dần dần tản mát ra ngoài và đang không ngừng tăng lên.
Cảm nhận sinh cơ trên người cô đang tăng nhanh khiến lão giả cảm thấy cực kỳ khó tin.
"Không thể nào? Tại sao một người sắp chết lại dục hoa trùng sinh?"
Lão ta vừa quát vừa bộc phát sự tức giận của bản thân ra ngoài.
Thu hồi chưởng ấn, lão ta tế ra trên tay một thứ gì đó trông giống như một con dao tản mán ra một cổ khí sắc khiến người ta cảm thấy rùng mình vì sự sắc bén của con dao đó có thể dễ dàng cắt đứt được phòng ngự của cường giả Tinh Cực cảnh.
Truyền vào một lượng lớn chân nguyên vào con dao, ánh mắt của lão ta nhìn cô hiện rõ sự đắc ý.
"Một chiêu này của ta đã từng dùng để ngăn chặn một kích và phá được một phần phòng ngự của Hóá Cảnh cường gia".
"Để xem ngươi có thể ngăn được một chiêu này của ta hay không?"
Dứt lời, lão ta vung tay đẩy con dao đâm thẳng về phía lồng ngực của cô với một tốc độ nhanh vô cùng. Những nơi con dao lao vút qua vang lên từng tiếng rít gào nghe đáng sợ vô cùng.
Oanh!
Nhìn mũi dao đâm mạnh về phía màn chắn rồi dần dần đâm xuyên qua khiến lão ta phấn khích, ánh mắt bộc phát sát ý nồng đậm và trên gương mặt hiện rõ sự điên cuồng.
"Hahaha... Một vị thiên kiêu tuyệt đỉnh lúc này sẽ chết trong tay ta".
"Chết... Hahaha"
---
PS: Tốc độ ra chương tỉ lệ thuận với số like, số cmt, vote và đánh giá của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro