Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 478

Tương Tác Ta

2024-11-10 10:45:56

Tiền bối, đám người này giao lại cho ta?!

Nhìn Vân Diệp và Dực Hoành phi hành chủ động đứng chặn trước mặt. Đám người kia hí hửng, ánh mắt đầy sự khinh thường nhìn hai người và bàn tán to nhỏ ở sau lưng.

Trong mắt họ, cả hai người chỉ là tàn dư còn lại của Vân gia mà thôi.

Bỗng, một vị lão giả đứng ra, ánh mắt lão ta nhìn chằm chằm Vân Diệp rồi phá lên cười lớn một tiếng.

“Haha… Ta còn tưởng kẻ đến là ai? Thì ra là Vân tiểu thư, thật mừng khi hay tin ngươi vẫn còn sống?”

Lão ta vừa nói vừa nở một nụ cười đầy cợt nhả. Ẩn sâu trong ánh mắt cùng giọng điệu là một sự châm chọc, giễu cợt.

“Ta còn tưởng ngươi đã bị giết chết lúc trước rồi cơ? Chính mắt nhìn tất cả mọi người Vân gia chết trước mặt còn bản thân thì chỉ biết bỏ chạy trối chết, nếu là ta thì ta đã sớm tự sát để xuống dưới đoàn tụ cho rồi”.

“Nghĩ lại cũng buồn cười, chó của Vân gia tại sao lại bị lừa dễ như vậy cơ chứ? Bị ta dụ hoặc mấy câu liền phản bội gia tộc, đúng là buồn cười thật sự”.

“Cũng đúng thôi, Vân gia thời nay sao sánh được với lúc xưa? Từng là một đại gia tộc danh chấn nay chỉ còn lại một người, đúng là đáng thương”.

“Nếu như cha ngươi lúc đó nghe theo lời ta, bái nhập Lý gia chủ thì mọi chuyện đã tốt đẹp chứ không thê thảm như thế này? Chung quy thì đều tại các ngươi cả mà thôi?”

“Thế, hai tên Thiên Địa cảnh đỉnh các ngươi muốn chặn bọn ta? Ngươi bây giờ đang muốn đưa đầu chịu chết? Nể tình ta và cha ngươi từng có giao tình nên ta sẽ lưu cho ngươi một mạng, khôn hồn thì rời khỏi đây trước khi ta đổi ý”.

“...”.

Bị lão ta buông lời xát muối vào trong tim, sắc mặt Vân Diệp lúc này dần trở nên trầm xuống và trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận vô cùng. Nếu như cô của trước đây thì đã xông thẳng về phía lão ta để quyết một trận sống chết báo thù cho cha mẹ và gia tộc.

Nhưng cô của hiện tại đã khác, trải qua thời gian chưa đến một năm. Cô đã tiếp xúc, nghe kể và học hỏi được không ít điều từ La Thiên cùng Thanh Lương các chủ.

Tính cách cô đã dần thay đổi, không còn bộc chột giống như trước đây. Cô của hiện tại không chỉ có thực lực mạnh hơn và tâm cảnh đã bình ổn hơn rất nhiều.

Đối mặt với những lời nói giễu cợt mang tính cợt nhả, Vân Diệp thở dài một hơi rồi dùng ánh mắt kiên định của bản thân nhìn lão ta rồi lên tiếng đáp lời.

“Nhắc lại chuyện này còn nghĩa lý gì nữa? Tất cả cũng nhờ công lao của ngươi mà cả gia tộc ta lâm nguy. Nhưng mà không sao, chỉ cần ta vẫn còn sống thì Vân gia sẽ vẫn tiếp tục tồn tại”.

“Thanh lão, ngươi thân là trưởng bối của một tộc lại cam nguyện làm chó cho kẻ gian. Trong lòng ta tự hỏi, một con chó như lão lấy tư cách gì để nói chuyện với ta?”

“Chưa kể ngươi là cái thá gì mà đi khinh thường người khác?”

Lời nói vừa dứt, Vân Diệp lấy một thanh kiếm từ trong nhẫn trử vật ra rồi chỉ mũi về phía lão ta và đồng thời bộc phát khí tức ở trên người.

Đám người kia và nhất là lão ta thấy Vân Diệp cứng đầu, ăn nói ngông cuồng và không kiêng dè một ai thì còn khinh thường. Trong mắt họ, một Thiên Địa cảnh nhỏ bé có thể làm được gì chứ?

Cho dù là thiên kiêu thì cũng không thể sánh được, Tinh Cực cảnh cùng Thiên Địa cảnh đỉnh cách nhau chỉ là một khoảng nhỏ nhưng cách biệt lại chẳng khác gì trởi đất.

Nhưng khi họ đang thầm cười ở trong lòng vì xem được trò vui thì đột nhiên, một đợt phong bạo từ trên người Vân Diệp bộc phát ra điên cuồng và mãnh liệt quét phăng tất cả mọi thứ, ngay cả ba lão già kia cũng bị đẩy lùi một hai bước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngay khi vừa ổn định cơ thể và ngẩng đầu nhìn lên thì đập vào mắt họ là một Vân Diệp cực kỳ khủng bố. Khí tức trên người cô không còn là Thiên Địa cảnh đỉnh yếu đuối nữa mà là một cường giả Tinh Cực cảnh chân chính.

So với ba lão già kia thì cô chỉ mới đột phá thời gian gần đây nhưng xét về thực lực thì cô gần như đã bỏ xa họ.

“Không thể nào?”

Ba lão già kia trố mắt, mắt chữ ‘A’ mồm chữ ‘O’ nhìn cô chằm chằm rồi thốt ra thành tiếng.

“Chỉ mới một năm không gặp mà Vân Diệp đã đột phá Tinh Cực cảnh? Chuyện này không phải là sự thật?”

Nhìn đám người kia kinh ngạc đến kinh hãi, khóe miệng Vân Diệp khẽ nhếch lên nở một nụ cười lạnh.

“Thanh lão, không phải ngươi khinh thường ta hay sao? Tại sao bây giờ lại làm ra bộ dáng như vậy?”

Vân Diệp vừa nói dứt lời thì Dực Hoành đứng ở sau lưng cũng đã bộc phát khí tức của bản thân ra ngoài. Đối với họ thì Vân Diệp đột phá Tinh Cực cảnh là chuyện có thể hiểu vì cô được xem là một vị thiên kiêu nhưng cùn Dực Hoành là điều không thể.

Nhưng điều khiến họ cảm thấy không thể tin được là hắn vậy mà cũng đột phá. Thậm chí thực lực không dưới Vân Diệp là bao.

Đám người kia thấy thế thì chết lặng, họ không ngờ thời gian chưa đến một năm mà hai người họ đã đạt tới cảnh giới khủng bố như thế này.

Ban đầu, họ chỉ nghĩ La Thiên và Thanh Lương các chủ có cảnh giới Tinh Cực nên còn nắm chắc phần thắng nhưng mọi suy tính của họ gần như đã thất bại triệt để.

Họ không ngờ được rằng, thế lực của La Thiên hiện tại đã mạnh đến mức này. Nếu như hai người Vân Diệp đều đã đột phá cảnh giới vậy thì hai người lạ mặt đứng bên cạnh Thanh Lương các chủ cũng là Tinh Cực cảnh.

Trước mắt họ không phải hai người có cảnh giới Tinh Cực mà hiện tại có tới sáu người. Cả ba người kia hiểu rõ thực lực của Thanh Lương các chủ và La Thiên mạnh như thế nào, nếu như đơn đấu thì họ gần như không có cơ hội thắng.

Nhưng với tình hình hiện tại thì họ có thêm sự hỗ trợ của hàng chục cường giả Thiên Địa cảnh đỉnh cũng bằng không.

Khóe miệng cảm thấy đắng chắt, hai mắt thì lộ ra vẻ ngưng trọng vô cùng, khóe miệng Thanh lão khẽ run lên rồi thốt ra thành tiếng.

“Tất cả, nhanh rút khỏi đây? Quay về báo với Lý gia chủ cầu viện trợ?”

Vừa dứt lời, đám người kia chưa kịp phản ứng thì La Thiên đứng phía bên dưới cũng đã động. Chỉ thấy thân ảnh hắn ta đột nhiên lóe lên một cái rồi thình lình xuất hiện ở ngoài xa và chặt mất con đường rời đi của hỏ.

Chỉ thấy La Thiên vung mạnh tay một cái liền bắn ra một đạo quang mang bao bọc lấy một vùng rồng lớn và đám người đứng ở bên trong chẳng khác gì con chim nhỏ đang bị nhốt ở trong lồng.

Cảm nhận khí tức khủng bố từ trên người La Thiên phát ra, khóe miệng Thanh lão run lên rồi thốt ra thành tiếng với giọng điệu kinh hãi vô cùng.

“Tinh Cực cảnh tầng hai?”

“Chỉ trong thời gian ngắn mà thực lực hắn đã mạnh như thế này rồi? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng?”

Thấy đám người kia lộ ra vẻ hoảng loạn, La Thiên đạo mạo đạp không đứng vòng tay ra sau lưng, ánh mắt nhìn về phía ba vị lão giả rồi nở một nụ cười lạnh, nói.

“Các vị đã đến rồi thì cũng nên ở lại chút đi, hà cớ gì phải rời khỏi gấp rút như vậy?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Như Vân tiểu thư đã nói ban nãy, các ngươi sẽ do hai người họ xử lý nên nếu như giết chết hoặc đánh bại được cả hai thì ta sẽ để càng ngươi toàn mạng rời đi?”

“Bây giờ thì bắt đầu đi?”

Nghe thấy thế, sắc mặt của ba vị lão giả đột nhiên trầm xuống. Tuy họ không biết lời nói của La Thiên là thật hay giả nhưng họ hiện tại chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải tiêu diệt hai người Vân Diệp.

Thanh lão quay người chỉ tay về phía cả hai rồi quát lớn một tiếng.

“Tất cả tấn công hai người kia cho ta? Cho dù có chết cũng phải giết được?”

Lời nói vừa dứt, ba vị lão giả dẫn theo hàng chục tên cường giả Thiên Địa cảnh đỉnh lao tới với khí tức cực kỳ khủng bố phát ra ở trên người.

Chỉ dựa vào khí thế của bọn họ thì ngay cả Tinh Cực cảnh cường giả cũng phải cảm thấy dè chừng.

Nhìn đám người kia xông đến, sắc mặt Vân Diệp dần thay đổi, ánh mắt trở nên âm trầm và bộc phát sát ý của bản thân ra ngoài.

Tay phải nắm chặt chuôi kiếm, Vân Diệp vung tay hướng mũi kiếm chỉ xuống dưới rồi hạ thấm người. Vận chuyển chân nguyên lên đến cực điểm, toàn thân cô bộc phát ra một cổ khí tức khủng bố còn đáng kinh khủng hơn trước rất nhiều.

Bước chân khẽ chuyển, Vân Diệp dang kiếm từ từ sang ngang và truyền vào trong đó một lượng lớn chân nguyên cùng với kiếm khí đại viên mãn của bản thân phát ra khiến ai ai cũng phải kinh hãi.

Chỉ thấy, cô khẽ vung tay một cái liền đánh ra một đạo kiếm quang cực kỳ khủng bố lao thẳng về phía đám người với một tốc độ cực kỳ nhanh và với uy lực mạnh mẽ vô cùng.

Ngay cả ba vị lão giả cũng không dám trực diện đón đỡ công kích mà chỉ có thể bộc phát toàn bộ chân nguyên háo thành lá chắn bảo vệ ở trước người.

Oanh!

Liên tiếp, từng thanh âm va chạm kịch liệt vang lên.

Mặc dù cả ba người đều đã ngăn chặn được một kiếm vừa rồi nhưng trên thân cũng bị trọng thương không nhẹ. Đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên miệng, một vị lão giả lên tiếng quát lớn.

“Một kiếm này tiêu hao rất lớn, tất cả cùng ta xông lên giết ả?”

Nhưng đáp lại lời kêu gọi của lão ta lại là một sự yên lặng đến rợn người. Ngay khi lão ta ngoảnh mặt nhìn lại thì tất cả cường giả Thiên Địa cảnh đỉnh đều đã biến mất và khi nhìn xuống phía bên dưới thì thất tất cả đều đã hóa thành từng bộ thi thể.

Chứng kiến một cảnh này, cả ba người có một phen chấn kinh và không thể tưởng tượng nổi.

Đây còn là Vân Diệp yếu đuối của trước đây sao?

Nhất kiếm trảm hàng chục cường giả Thiên Địa cảnh, bại thương ba vị Tinh Cực cảnh? Ba người họ còn cơ hội chống trả sao?

Một mình Vân Diệp đã có thực lực khủng bố như thế này thì những người khác sẽ còn mạnh đến nức mào? Nếu Lý Mộ Viên không ra thì ai đủ sức chống trả?

Trong đầu họ chỉ còn duy nhất một ý nghĩ đó là chạy trốn!

Nhưng chạy được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Số ký tự: 0