Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Dược Vương Cốc
Tương Tác Ta
2024-11-10 10:45:56
Một tháng sau!
Tại một cùng cốc nào đó!
Ngồi trong xe ngựa, Viên Thế nhìn nữ tử đang ngồi tu luyện bằng ánh mắt đầy mong chờ. Cảm nhận khí tức trên người cô, hắn ngầm khẳng định huyết mạch trong người đã sắp sửa thức tỉnh triệt để.
Mặc dù hắn rất muốn hỏi thêm về dạng thể chất này nhưng Đế Nguyên Quân sau ngày hồm đó đã bế quan cho đến hiện tại nên trong lòng càng thêm hiếu kì.
Bống, khí tức trên người cô đột ngột thu liễm và sinh cơ trên người bừng bừng bộc phát khiến Viên Thế càng ngày càng phấn khích.
"Cuối cùng cũng tỉnh dậy".
Từ từ mở mắt, nữ tử đưa mắt nhìn xung quanh thì vui mừng nở một nụ cười.
"Tôi vẫn còn sống?"
Bống, gương mặt cô hơi ửng hổng nhìn Viên Thế rồi cười ngượng nói.
"Đa tạ các vị tiền bối đã ra tay tương trợ".
"Đa tạ thì để sau đi".
Đáp lại, Viên Thế khẽ lắc đầu rồi thở ra một hơi rồi nói với giọng điệu có phần nghiêm trọng.
"Chuyện này nói ra thì hơi dài nhưng ta sẽ nói thẳng về ước hẹn của ngươi"
"..."
Một lúc sau, nữ tử sau khi nghe Viên Thế kể lại những chuyện xảy ra sau khi cô chìm vào trạng thái thức tỉnh. Sau khi nghe xong, sắc mặt cô hiện lên vẻ vui mừng nhưng rất nhanh liền bị cảm giác lo lắng lấn át.
"Mười năm, thời gian ngắn như vậy sao ta có thể chống lại bọn chúng chứ?"
Nhìn dáng vẻ lo lắng và dè chừng, Viên Thế ngoái đầu nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ nói.
"Cái đó thì ngươi không cần lo lắng, tiền bối đã nói mười năm ước hẹn thì chắc cũng đã đoán được kết quả. Tuy ta không biết suy tính của tiền bối là như thế nào nhưng ta có thể dám chắc thực lực của ngươi lúc đó sẽ không yếu".
"Nhưng... Sau lưng bọn chúng có cường giả Hóa Cảnh toạ trấn, tuy ta không biết rõ nhưng đã từng nghe đồn kẻ đó đã đạt tới Hoa Cảnh đỉnh phong".
Nữ tử cúi đầu, trong ánh mắt có phần bất lực, đáp.
"Tuy ta đã thức tỉnh huyết mạch nhưng ta vẫn chưa hiểu rõ năng lực chân chính của nó. Và để có thể nắm giữ lực lượng huyết mạch không phải chuyện ngày một ngày hai".
"Chưa kể, ta tu luyện công pháp của gia tộc thiên về luyện huyết mạch nhưng năm tháng dài đằng đằng, công pháp sớm đã mai một và thiếu sót rất nhiều".
"Ta có dự cảm công pháp hiện tại đã không thể bộc phát toàn bộ uy năng của huyết mạch".
Nhìn dáng vẻ ưu sầu của cô, Viên Thế khẽ thở dài một hơi, trong ánh mắt hắn có phần thương cảm nói.
"Chuyện gì cũng có cách giải quyết. Ta thấy ngươi cũng có phần đáng thương, thân là một thiên kiêu, gánh vác trên vai thâm thù đại hận mà không tin tưởng vào năng lực của bản thân thì đại sự có thể thành được hay sao?"
"Haizzz... Chuyện này ta không thể giúp nhưng cũng không phải không có người".
Nữ tử nghe thấy vậy thì trong mắt ánh lên một tia hi vọng.
"Thật vậy sao?"
"Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm".
Nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, Viên Thế đột nhiên lắc đầu rồi thở dài một hơi.
"Liệu tiền bối có đồng ý giúp ngươi hay không thì ta không dám chắc. Lúc trước có một vị thiên kiêu vừa có thiên phú vừa thông minh muốn bái sư nhưng tiền bối đã từ chối và theo như những gì ta biết thì ngươi muốn tiền bối giúp đỡ sẽ rất khố".
"..".
Nữ tử hơi cúi đầu, trên gương mặt cô bỗng trầm xuống nhưng rất nhanh liền lấy lại sự tự tin nói.
"Ta sẽ cố gắng hết sức".
"Đó là bên phía tiền bối còn đối với tông môn thì ta có thể nói giúp để ngươi có tài nguyên tu luyện nhưng tông môn ta từ trước đến giờ chưa giúp người lạ mà không nhận được báo đáp tương xứng".
Viên Thể nhìn cô, trên gương mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nói.
"Ta chưa biết tương lai của ngươi sẽ trở thành cường giả như thế nào nhưng ta sẽ đánh cược vào ngươi một lần.
Chỉ cần ngươi đồng ý ra tay tương trợ tông môn ta khi gặp chuyện thì ta sẽ cố gắng để giúp ngươi".
Nữ tử nghe thấy vậy thì gật đầu đông ý mà không cần suy nghĩ.
"Chỉ cần tiền bối giúp đỡ thì ta cho dù có bán mạng cũng sẽ vì tiến bối mà giúp sức".
"Rất tốt".
Viên Thể vui vẻ gật đầu đáp.
"Nhưng mà ngươi đừng gọi ta là tiền bối, nhìn vào độ tuổi thì ta và ngươi cách nhau không xa nên ngươi cứ gọi ta là công tử là được".
"Tiều nữ là Thượng Công Uyển, đến từ Thượng Nguyên vương triều"
Nữ tử cúi đầu, hai tay đưa ra trước ngực, hỏi.
"Không biết cao danh của công tử là?"
"Dược Vương Cốc thánh tử, Viên Thế".
Viên Thể gật đầu đáp lại.
"Ngươi họ Thượng ở Thượng Nguyên vương triều, theo ta được biết thì gia tộc của ngươi là dòng dõi Hoàng gia?"
Nữ tử nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt cô nhìn hắn lộ rõ vẻ kinh ngạc nói.
"Trước đây từng là như vậy nhưng bị gian thần kéo vào vòng xoáy tranh đoạt quân quyền nên Thượng gia sớm đã không còn, bây giờ chỉ còn một mình ta mà thôi".
"Chuyện của ta thì bỏ qua đi, ta thật không ngờ công tử lại là thánh tử của Dược Vương Cốc. Trước đây ta đã nghe qua danh tiếng của tông môn nhưng lần đầu tiên gặp lại là công tử, đây có thể xem là may mắn của ta".
"Chuyện ta là thánh tử cũng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi".
Đáp lại, Viên thể cười khổ một tiếng rồi nói.
"Nếu như không có tiền bối thì ta bây giờ cũng chỉ là thiếu chủ của một gia tộc nhỏ bé không đáng nhắc đến mà thôi".
Thượng Công Uyển nghe thấy vậy thì có chút giật mình, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân đang ngồi bế quan thì trong mắt hiện rõ sự kính trọng và tò mò.
"Có thể ra tay đưa công tử trở thành thánh tử thì vị tiền bối này chắc có bối phận rất lớn và thực lực chắc chắn sẽ rất cường đại".
"Haha... Chuyện này ta cũng không biết nhưng ngươi chỉ cần nhớ một điều, tốt nhất đừng có ý định dò hỏi tiền bối".
Viên Thế bất ngờ nở một nụ cười rồi nói với giọng điệu có phần ngưng trọng.
"Ta đây tuy đã gặp tiền bối từ lâu nhưng lần gặp này cũng chỉ là lần thứ hai mà thôi. Mười mấy năm trước ta từng là một kẻ không có thiên phú luyện đan sao siêu nhưng được tiền bối truyền thụ luyện đan công pháp mới đạt được vị trí hiện tại".
"Còn về thực lực của tiền bối thì sâu không lường được, ngay cả ta cũng chưa từng chứng kiến thực lực chân chính của tiền bối nhưng ta có thể cảm nhận được rằng".
"Ngay cả cường giả Hoá Cảnh đứng trước mặt cũng chẳng đáng nhắc đến".
".".
Một lúc lâu sau, xe ngựa chạy băng qua cùng cốc rồi đi về phía một tòà sơn nhạc sừng sững đầy hùng vĩ.
Thượng Công Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ thì nhìn thấy ở trên đỉnh núi có những đám mây che phủ kín cả một vùng và xung quanh là mà sương mờ ảo. Ở dưới tầng mây và màn sương đó là những kiến trúc cổ kính được xây dựng xung quanh vách đá cheo leo và từng bậc tha cao không thấy điểm dừng thì kinh ngạc thốt ra.
"Đây chính là Dược Vương Cốc?"
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc, Viên Thế cười nhẹ một tiếng rồi lắc đẩu.
"Đó cũng có thể tính là một phần của Dược Vương Cốc, nơi đó là nơi ở của các đệ tử và cũng là nơi tiếp khách".
"Còn muốn đặt chân đến Dược Vương Cốc thì cần phải vượt qua ngọn núi này rồi đi xuống sơn cốc cách chân núi không xa".
"Chỉ là nơi ở của đệ tử và nơi tiếp khách mà đã hùng vĩ và cổ kính như vậy rồi thì Dược Vương Cốc sẽ tráng lệ như thế nào đây?"
Thượng Công Uyển vẻ mặt cảm khái lên tiếng.
"Nếu như có Dược Vương Cốc hỗ trợ và được sử chỉ giáo của tiền bối thì trận chiến mười năm sau sẽ có cơ hội"
Tại một cùng cốc nào đó!
Ngồi trong xe ngựa, Viên Thế nhìn nữ tử đang ngồi tu luyện bằng ánh mắt đầy mong chờ. Cảm nhận khí tức trên người cô, hắn ngầm khẳng định huyết mạch trong người đã sắp sửa thức tỉnh triệt để.
Mặc dù hắn rất muốn hỏi thêm về dạng thể chất này nhưng Đế Nguyên Quân sau ngày hồm đó đã bế quan cho đến hiện tại nên trong lòng càng thêm hiếu kì.
Bống, khí tức trên người cô đột ngột thu liễm và sinh cơ trên người bừng bừng bộc phát khiến Viên Thế càng ngày càng phấn khích.
"Cuối cùng cũng tỉnh dậy".
Từ từ mở mắt, nữ tử đưa mắt nhìn xung quanh thì vui mừng nở một nụ cười.
"Tôi vẫn còn sống?"
Bống, gương mặt cô hơi ửng hổng nhìn Viên Thế rồi cười ngượng nói.
"Đa tạ các vị tiền bối đã ra tay tương trợ".
"Đa tạ thì để sau đi".
Đáp lại, Viên Thế khẽ lắc đầu rồi thở ra một hơi rồi nói với giọng điệu có phần nghiêm trọng.
"Chuyện này nói ra thì hơi dài nhưng ta sẽ nói thẳng về ước hẹn của ngươi"
"..."
Một lúc sau, nữ tử sau khi nghe Viên Thế kể lại những chuyện xảy ra sau khi cô chìm vào trạng thái thức tỉnh. Sau khi nghe xong, sắc mặt cô hiện lên vẻ vui mừng nhưng rất nhanh liền bị cảm giác lo lắng lấn át.
"Mười năm, thời gian ngắn như vậy sao ta có thể chống lại bọn chúng chứ?"
Nhìn dáng vẻ lo lắng và dè chừng, Viên Thế ngoái đầu nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ nói.
"Cái đó thì ngươi không cần lo lắng, tiền bối đã nói mười năm ước hẹn thì chắc cũng đã đoán được kết quả. Tuy ta không biết suy tính của tiền bối là như thế nào nhưng ta có thể dám chắc thực lực của ngươi lúc đó sẽ không yếu".
"Nhưng... Sau lưng bọn chúng có cường giả Hóa Cảnh toạ trấn, tuy ta không biết rõ nhưng đã từng nghe đồn kẻ đó đã đạt tới Hoa Cảnh đỉnh phong".
Nữ tử cúi đầu, trong ánh mắt có phần bất lực, đáp.
"Tuy ta đã thức tỉnh huyết mạch nhưng ta vẫn chưa hiểu rõ năng lực chân chính của nó. Và để có thể nắm giữ lực lượng huyết mạch không phải chuyện ngày một ngày hai".
"Chưa kể, ta tu luyện công pháp của gia tộc thiên về luyện huyết mạch nhưng năm tháng dài đằng đằng, công pháp sớm đã mai một và thiếu sót rất nhiều".
"Ta có dự cảm công pháp hiện tại đã không thể bộc phát toàn bộ uy năng của huyết mạch".
Nhìn dáng vẻ ưu sầu của cô, Viên Thế khẽ thở dài một hơi, trong ánh mắt hắn có phần thương cảm nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuyện gì cũng có cách giải quyết. Ta thấy ngươi cũng có phần đáng thương, thân là một thiên kiêu, gánh vác trên vai thâm thù đại hận mà không tin tưởng vào năng lực của bản thân thì đại sự có thể thành được hay sao?"
"Haizzz... Chuyện này ta không thể giúp nhưng cũng không phải không có người".
Nữ tử nghe thấy vậy thì trong mắt ánh lên một tia hi vọng.
"Thật vậy sao?"
"Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm".
Nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, Viên Thế đột nhiên lắc đầu rồi thở dài một hơi.
"Liệu tiền bối có đồng ý giúp ngươi hay không thì ta không dám chắc. Lúc trước có một vị thiên kiêu vừa có thiên phú vừa thông minh muốn bái sư nhưng tiền bối đã từ chối và theo như những gì ta biết thì ngươi muốn tiền bối giúp đỡ sẽ rất khố".
"..".
Nữ tử hơi cúi đầu, trên gương mặt cô bỗng trầm xuống nhưng rất nhanh liền lấy lại sự tự tin nói.
"Ta sẽ cố gắng hết sức".
"Đó là bên phía tiền bối còn đối với tông môn thì ta có thể nói giúp để ngươi có tài nguyên tu luyện nhưng tông môn ta từ trước đến giờ chưa giúp người lạ mà không nhận được báo đáp tương xứng".
Viên Thể nhìn cô, trên gương mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nói.
"Ta chưa biết tương lai của ngươi sẽ trở thành cường giả như thế nào nhưng ta sẽ đánh cược vào ngươi một lần.
Chỉ cần ngươi đồng ý ra tay tương trợ tông môn ta khi gặp chuyện thì ta sẽ cố gắng để giúp ngươi".
Nữ tử nghe thấy vậy thì gật đầu đông ý mà không cần suy nghĩ.
"Chỉ cần tiền bối giúp đỡ thì ta cho dù có bán mạng cũng sẽ vì tiến bối mà giúp sức".
"Rất tốt".
Viên Thể vui vẻ gật đầu đáp.
"Nhưng mà ngươi đừng gọi ta là tiền bối, nhìn vào độ tuổi thì ta và ngươi cách nhau không xa nên ngươi cứ gọi ta là công tử là được".
"Tiều nữ là Thượng Công Uyển, đến từ Thượng Nguyên vương triều"
Nữ tử cúi đầu, hai tay đưa ra trước ngực, hỏi.
"Không biết cao danh của công tử là?"
"Dược Vương Cốc thánh tử, Viên Thế".
Viên Thể gật đầu đáp lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi họ Thượng ở Thượng Nguyên vương triều, theo ta được biết thì gia tộc của ngươi là dòng dõi Hoàng gia?"
Nữ tử nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt cô nhìn hắn lộ rõ vẻ kinh ngạc nói.
"Trước đây từng là như vậy nhưng bị gian thần kéo vào vòng xoáy tranh đoạt quân quyền nên Thượng gia sớm đã không còn, bây giờ chỉ còn một mình ta mà thôi".
"Chuyện của ta thì bỏ qua đi, ta thật không ngờ công tử lại là thánh tử của Dược Vương Cốc. Trước đây ta đã nghe qua danh tiếng của tông môn nhưng lần đầu tiên gặp lại là công tử, đây có thể xem là may mắn của ta".
"Chuyện ta là thánh tử cũng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi".
Đáp lại, Viên thể cười khổ một tiếng rồi nói.
"Nếu như không có tiền bối thì ta bây giờ cũng chỉ là thiếu chủ của một gia tộc nhỏ bé không đáng nhắc đến mà thôi".
Thượng Công Uyển nghe thấy vậy thì có chút giật mình, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân đang ngồi bế quan thì trong mắt hiện rõ sự kính trọng và tò mò.
"Có thể ra tay đưa công tử trở thành thánh tử thì vị tiền bối này chắc có bối phận rất lớn và thực lực chắc chắn sẽ rất cường đại".
"Haha... Chuyện này ta cũng không biết nhưng ngươi chỉ cần nhớ một điều, tốt nhất đừng có ý định dò hỏi tiền bối".
Viên Thế bất ngờ nở một nụ cười rồi nói với giọng điệu có phần ngưng trọng.
"Ta đây tuy đã gặp tiền bối từ lâu nhưng lần gặp này cũng chỉ là lần thứ hai mà thôi. Mười mấy năm trước ta từng là một kẻ không có thiên phú luyện đan sao siêu nhưng được tiền bối truyền thụ luyện đan công pháp mới đạt được vị trí hiện tại".
"Còn về thực lực của tiền bối thì sâu không lường được, ngay cả ta cũng chưa từng chứng kiến thực lực chân chính của tiền bối nhưng ta có thể cảm nhận được rằng".
"Ngay cả cường giả Hoá Cảnh đứng trước mặt cũng chẳng đáng nhắc đến".
".".
Một lúc lâu sau, xe ngựa chạy băng qua cùng cốc rồi đi về phía một tòà sơn nhạc sừng sững đầy hùng vĩ.
Thượng Công Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ thì nhìn thấy ở trên đỉnh núi có những đám mây che phủ kín cả một vùng và xung quanh là mà sương mờ ảo. Ở dưới tầng mây và màn sương đó là những kiến trúc cổ kính được xây dựng xung quanh vách đá cheo leo và từng bậc tha cao không thấy điểm dừng thì kinh ngạc thốt ra.
"Đây chính là Dược Vương Cốc?"
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc, Viên Thế cười nhẹ một tiếng rồi lắc đẩu.
"Đó cũng có thể tính là một phần của Dược Vương Cốc, nơi đó là nơi ở của các đệ tử và cũng là nơi tiếp khách".
"Còn muốn đặt chân đến Dược Vương Cốc thì cần phải vượt qua ngọn núi này rồi đi xuống sơn cốc cách chân núi không xa".
"Chỉ là nơi ở của đệ tử và nơi tiếp khách mà đã hùng vĩ và cổ kính như vậy rồi thì Dược Vương Cốc sẽ tráng lệ như thế nào đây?"
Thượng Công Uyển vẻ mặt cảm khái lên tiếng.
"Nếu như có Dược Vương Cốc hỗ trợ và được sử chỉ giáo của tiền bối thì trận chiến mười năm sau sẽ có cơ hội"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro