Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Hồng gia thế lự...
Tương Tác Ta
2024-11-10 10:45:56
Liếc mắt nhìn vị trí ghế một cái, sắc mặt Lâm Tuyết Nhi dần trở nên tối
sầm lại. Trong ánh mắt cô hiện lên vẻ không vui và có chút tức giận, cô
không cần biết tên nam tử trước mắt này là ai và có thân thế lớn lao như thế nào?
Cô cũng chẳng cần biết hắn ta tài giỏi, có thiên phú cao và năng lực mạnh mẽ đến đâu. Có lẽ trong mắt những người khác thì tên đó có thể là một thiên kiêu, một người mà biết bao nhiên phái nữ phải để ý nhưng trong mắt Lâm Tuyết Nhi thì hắn ta chẳng là gì cả.
Cô không có thân thế, không có thế lực và cũng chẳng có một nơi nào để dựa lưng nhưng có một thứ còn khiến cô cảm thấy yên tâm, thậm chí là an toàn hơn cả vì sau lưng cô còn có hắn.
Một người có thể vì cô mà làm tất cả, một người vì cô mà không ngại an nguy của bản thân!
Thử hỏi, trên thế gian này còn có người, có thế lực nào nguyện vì cô mà làm như vậy?
Đối với hắn ta thì cô có thể là một thiên chi kiêu tử, một người có nhan sắc tuyệt trần và là một người có phong thái của một bậc cường giả chí cao vô thượng. Nhưng tất cả cũng chỉ là bề ngoài mà hắn ta nhìn nhận mà thôi.
Nếu như cô của trước đây thì hắn ta sẽ để ý hay sẽ nhìn cô chỉ bằng nữa ánh mắt, vừa khinh thường và vừa dè bỉu?
Không như hắn ta, Đế Nguyên Quân từ khi đến Lâm gia thì đã nhìn nhận và biết cô lúc đó như thế nào nhưng hắn chưa một lần lên tiếng chê bai hay làm ra vẻ khinh thường.
Mà trái lại, hắn không chỉ ở bên cạnh bảo vệ, cứu vớt cô khỏi số phận và cho cô có một cuộc sống mới. Nếu như không có hắn thì cô đã không có ngày hôm nay.
Trong mắt cô thì Đế Nguyên Quân chính là nam nhân tốt nhất, cô mặc kệ đối phương có là thiên chi kiêu tử, đế tử hay người có thế lực siêu cường nào đó. Tất cả đều không thể sánh bằng và không có một ai có thể thay thế được vị trí của hắn.
Đối với tên nam tử trước mắt, Lâm Tuyết Nhi thậm chí không xem trọng, một kẻ như thế không xứng đáng nhập nhãn quan của cô.
Nhận thấy đối phương đang có ý định với mình, Lâm Tuyết Nhi nhìn hắn ta với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường cùng một nụ cười đầy chế giễu, nói.
“Bọn ta có sáu người mà ngươi chỉ xếp vị trí cho một mình ta? Ngươi đây là đang để ý ta hay là đang khinh thường những người khác?”
Thanh âm cô dần trở nên nặng nề và có phần gắt gỏng.
“Nếu đúng là thế thì ta không ngồi?”
Những người khác nghe thấy vậy thì tức giận đập bàn đứng dậy, bọn họ chỉ tay về phía Lâm Tuyết Nhi rồi lớn tiếng quát.
“Dám từ chối lời mời của công tử? Ngươi đang tự mình tìm chết?”
“Ngươi biết có rất nhiều người muốn được công tử nhà ta để ý nhưng chưa một lần thành công, cò ngươi là người đầu tiên được công tử để ý và có nhã ý. Ngươi không chỉ từ chối mà còn trả lời với giọng điệu như thế?”
“Ngươi có biết nhiều nữ nhân cam nguyện quỳ gối để được công tử nhà ta thưởng thức hay không?”
“...”.
Ngồi ở trên cao, tên nam tử nghe những người khác nói thế thì gật gù đồng ý và trên gương mặt gợi lên một ý cười. Nhưng mà hắn không ngờ được rằng, những thứ mà hắn cảm thấy thích thú này ở trong mắt Lâm Tuyết Nhi chẳng khác gì một trò hề.
Liếc mắt nhìn lên, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt khinh thường nhìn hắn ta rồi lên tiếng.
“Ngươi nghĩ ai cũng tầm thường giống như vậy sao? Nếu trong lòng ngươi đang thỏa mãn những gì mấy người này nói thì thật là đáng khinh”.
“Ta còn tưởng ngươi sẽ có gì khác biệt so với những nam nhân tầm thường nhưng mà ta đã lầm”.
“So với ngươi thì ta còn gặp nhiều người tốt đẹp hơn ngươi gấp trăm ngàn lần?”
Bị Lâm Tuyết Nhi khinh thường, sắc mặt của tên nam tử dần trở nên trầm xuống và trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận. Hắn không ngờ được rằng, bản thân lại bị một nữ tử không có thân thế, thế lực hạ thấp như vậy.
Tuy trong lòng đã nỗi lên không ít gợn sóng nhưng hắn vẫn cố gắng kiếm chế lại cảm xúc của bản thân.
‘Nữ nhân khốn kiếp, được ta xem trọng thì xem như phúc phận của ngươi? Nhưng ngươi hết lần này đến lần khách đều không để ta vào trong mắt? Đợi đến khi ta nắm ngươi vào trong lòng bàn tay xem ta có chơi chết ngươi hay không?’
“Người đâu, chuẩn bị cho ta thêm năm cái ghế nữa?”
Lúc này, hắn ta liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa và lớn tiếng hạ lệnh. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn xuống và nở một nụ cười hòa nhã, đáp.
“Là ta suy nghĩ không thấu đáo nên mong các vị đừng để ý quá?”
“...”.
Khác với dự tính ban đầu, hắn còn tưởng bản thân sẽ khiến Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi phải trả giá vì những hành động cùng với lời nói thóa mạ trước đây nhưng kể từ khi chứng kiến khả năng cùng với diện mạo bị một tấm vải mỏng che đi nửa gương mặt thì ánh mắt hắn nhìn cô đã thay đổi.
Việc bản thân hắn ta tài giỏi và được người người ca tụng là thiên kiêu, có cơ duyên nhận được truyền thừa siêu cấp ở trong bí cảnh nên một khi thoát ra ngoài thì con đường phía trước sẽ rộng mở hơn bao giờ hết.
Tương lai hắn ta sẽ trở thành một cường giả chí cao vô thượng nhưng bản thân sẽ không cô tịch như thế. Hắn muốn có một nữ nhân tài giỏi ở bên cạnh, một người có thể cùng hắn đạt tới chí cao cảnh giới và một đạo lữ có thể song tu.
Và nữ nhân lọt vào mắt xanh của hắn chính là Lâm Tuyết Nhi nhưng hắn không ngờ cô lại khó nhắn đến mức này. Hắn còn tưởng dựa vào thiên phú của bản thân và thế lực của mình thì cô sẽ có ánh mắt khác nhìn hắn nhưng không.
Trong đầu hắn thầm nghĩ, nữ nhân vừa tài giỏi vừa có thiên phú và vừa có tính cách như Lâm Tuyết Nhi khiến ham muốn có được của hắn cao hơn bao giờ hết.
Hắn bây giờ cũng đã quyết cô chính là nữ nhân thuộc về hắn và bất kể tên nào dám bén mảng tới gần đều là địch nhân của hắn?
Đợi sáu người sau khi ổn định chỗ ngồi, tên nam tử lúc này mới lên tiếng.
“Lần mời các vị tới đây cũng là để xóa tan những hiềm khích trước kia”.
“Không biết hai người còn nhớ hay không nhưng ta đã từng gặp nhau ở ngoài bí cảnh. Lúc đó là ta ngông cuồng, tự đại và ỷ lại thế lực nên mới làm ra những hành động khiến hai bên xảy ra xích mích”.
“Sau khi vào bí cảnh, trải qua nhiều chuyện nên tâm tính ta dần bình ổn trở lại và khi nghĩ đến chuyện cũ khiến lòng ta không được yên nên mới mời các vị tới đây”.
Nam tử đứng dậy, hắn cất bước đi xuống phía dưới và lên tiếng nói tiếp.
“Thật vô lễ khi không báo danh với các vị từ đầu, ta tên Hồng Vận Thiên, đến từ Hồng gia ở Hằng Linh thành”.
Năm chữ “Hồng gia” và “Hằng Linh thành” vừa ra thì ngoại trừ Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi thì cả bốn người không chỉ biết mà còn nghe đến danh tiếng giống như sấm nổ bên tai.
Sở dĩ, bọn họ bất ngờ như vậy là vì Hồng gia chính là đại thế gia lớn mạnh nhất ở Hằng Linh thành. Để so sánh thì La gia chẳng khác gì một tiểu miêu còn Hồng gia chính là một con hổ lớn.
Không chỉ có danh tiếng và thế lực, điều khiến Hồng gia được nhiều người biết đến là vì liên quan đến hoàng tộc. Tuy chỉ là gia tộc hệ thuộc nhưng xét về thế lực thì Hồng gia lớn hơn rất nhiều.
Thậm chí, có người còn đồn đoán rằng, Hồng gia còn có cường giả Hóa Cảnh tọa trấn.
Nhìn thấy bốn người lộ rõ sự kinh ngạc cùng có chút kinh sợ, Lâm Tuyết Nhi quay qua hỏi nhỏ.
“La gia chủ, sao các ngươi lại hốt hoảng như vậy?”
La Thiên lắc đầu thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.
“Lâm tiểu thư, có lẽ ngươi chưa từng nghe đến nhưng Hồng gia ở Hằng Linh thành là một siêu cấp thế lực có cường giả Hóa cảnh tọa trấn”.
“Nếu so sánh thì tất cả gia tộc ở Hồng Linh thành gộp lại cũng không sánh bằng”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì có chút chấn kinh, cô không ngờ hắn ta lại có thân thế, thế lực chống lưng to lớn như thế.
Còn Đế Nguyên Quân từ đầu cho đến cuối ngồi nghe nhưng cũng chưa một lần thay đổi biểu cảm, thậm chí hắn còn chưa từng để ý đến một lần.
Trong mắt hắn, ngay cả Tây vực cũng chưa từng nhập vào mắt chứ đừng nói đến vương triều hay là thế lực ở nơi này. Cho dù có lớn hơn thì trong mắt hắn cũng chỉ là một hạt cát nhỏ bé.
Nếu như đem ra để so sánh với các tiên môn, thánh địa và nhất là so với Tử Cực Kiếm Môn thì Hồng gia chỉ là một con kiến nhỏ bé.
Thấy những người khác dần thay đổ ánh mắt và trong đó có cả Lâm Tuyết Nhi nên trong lòng Hồng Vận Thiên vui vẻ như mở cờ nhưng khi hắn liếc mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân thì khẽ cau mày.
Kể từ khi sáu người tiến vào thì hắn đã để ý đến dáng vẻ cũng như biểu cảm của Đế Nguyên Quân nhưng có một điều mà hắn không thể hiểu nổi đó chính là hắn ta vậy mà không có gì thay đổi, gương mặt vẫn cứ dững dưng và hững hờ giống như không có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí hắn nói bản thân chính là người Hồng gia nhưng Đế Nguyên Quân không một lần biến sắc. Không chỉ có thế, hắn ta còn cảm thấy một tia áp lực và run sợ từ trên người Đế Nguyên Quân phát ra.
Nghĩ đến đây, trong đầu Hồng Vận Thiên thầm nghĩ.
Rốt cuộc tên nam tử tóc bạc này đã trải qua chuyện gì chứ? Tại sao ta lại cảm thấy run sợ khi đối mặt với hắn ta?
Rốt cuộc là tại sao?
Cô cũng chẳng cần biết hắn ta tài giỏi, có thiên phú cao và năng lực mạnh mẽ đến đâu. Có lẽ trong mắt những người khác thì tên đó có thể là một thiên kiêu, một người mà biết bao nhiên phái nữ phải để ý nhưng trong mắt Lâm Tuyết Nhi thì hắn ta chẳng là gì cả.
Cô không có thân thế, không có thế lực và cũng chẳng có một nơi nào để dựa lưng nhưng có một thứ còn khiến cô cảm thấy yên tâm, thậm chí là an toàn hơn cả vì sau lưng cô còn có hắn.
Một người có thể vì cô mà làm tất cả, một người vì cô mà không ngại an nguy của bản thân!
Thử hỏi, trên thế gian này còn có người, có thế lực nào nguyện vì cô mà làm như vậy?
Đối với hắn ta thì cô có thể là một thiên chi kiêu tử, một người có nhan sắc tuyệt trần và là một người có phong thái của một bậc cường giả chí cao vô thượng. Nhưng tất cả cũng chỉ là bề ngoài mà hắn ta nhìn nhận mà thôi.
Nếu như cô của trước đây thì hắn ta sẽ để ý hay sẽ nhìn cô chỉ bằng nữa ánh mắt, vừa khinh thường và vừa dè bỉu?
Không như hắn ta, Đế Nguyên Quân từ khi đến Lâm gia thì đã nhìn nhận và biết cô lúc đó như thế nào nhưng hắn chưa một lần lên tiếng chê bai hay làm ra vẻ khinh thường.
Mà trái lại, hắn không chỉ ở bên cạnh bảo vệ, cứu vớt cô khỏi số phận và cho cô có một cuộc sống mới. Nếu như không có hắn thì cô đã không có ngày hôm nay.
Trong mắt cô thì Đế Nguyên Quân chính là nam nhân tốt nhất, cô mặc kệ đối phương có là thiên chi kiêu tử, đế tử hay người có thế lực siêu cường nào đó. Tất cả đều không thể sánh bằng và không có một ai có thể thay thế được vị trí của hắn.
Đối với tên nam tử trước mắt, Lâm Tuyết Nhi thậm chí không xem trọng, một kẻ như thế không xứng đáng nhập nhãn quan của cô.
Nhận thấy đối phương đang có ý định với mình, Lâm Tuyết Nhi nhìn hắn ta với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường cùng một nụ cười đầy chế giễu, nói.
“Bọn ta có sáu người mà ngươi chỉ xếp vị trí cho một mình ta? Ngươi đây là đang để ý ta hay là đang khinh thường những người khác?”
Thanh âm cô dần trở nên nặng nề và có phần gắt gỏng.
“Nếu đúng là thế thì ta không ngồi?”
Những người khác nghe thấy vậy thì tức giận đập bàn đứng dậy, bọn họ chỉ tay về phía Lâm Tuyết Nhi rồi lớn tiếng quát.
“Dám từ chối lời mời của công tử? Ngươi đang tự mình tìm chết?”
“Ngươi biết có rất nhiều người muốn được công tử nhà ta để ý nhưng chưa một lần thành công, cò ngươi là người đầu tiên được công tử để ý và có nhã ý. Ngươi không chỉ từ chối mà còn trả lời với giọng điệu như thế?”
“Ngươi có biết nhiều nữ nhân cam nguyện quỳ gối để được công tử nhà ta thưởng thức hay không?”
“...”.
Ngồi ở trên cao, tên nam tử nghe những người khác nói thế thì gật gù đồng ý và trên gương mặt gợi lên một ý cười. Nhưng mà hắn không ngờ được rằng, những thứ mà hắn cảm thấy thích thú này ở trong mắt Lâm Tuyết Nhi chẳng khác gì một trò hề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liếc mắt nhìn lên, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt khinh thường nhìn hắn ta rồi lên tiếng.
“Ngươi nghĩ ai cũng tầm thường giống như vậy sao? Nếu trong lòng ngươi đang thỏa mãn những gì mấy người này nói thì thật là đáng khinh”.
“Ta còn tưởng ngươi sẽ có gì khác biệt so với những nam nhân tầm thường nhưng mà ta đã lầm”.
“So với ngươi thì ta còn gặp nhiều người tốt đẹp hơn ngươi gấp trăm ngàn lần?”
Bị Lâm Tuyết Nhi khinh thường, sắc mặt của tên nam tử dần trở nên trầm xuống và trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận. Hắn không ngờ được rằng, bản thân lại bị một nữ tử không có thân thế, thế lực hạ thấp như vậy.
Tuy trong lòng đã nỗi lên không ít gợn sóng nhưng hắn vẫn cố gắng kiếm chế lại cảm xúc của bản thân.
‘Nữ nhân khốn kiếp, được ta xem trọng thì xem như phúc phận của ngươi? Nhưng ngươi hết lần này đến lần khách đều không để ta vào trong mắt? Đợi đến khi ta nắm ngươi vào trong lòng bàn tay xem ta có chơi chết ngươi hay không?’
“Người đâu, chuẩn bị cho ta thêm năm cái ghế nữa?”
Lúc này, hắn ta liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa và lớn tiếng hạ lệnh. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn xuống và nở một nụ cười hòa nhã, đáp.
“Là ta suy nghĩ không thấu đáo nên mong các vị đừng để ý quá?”
“...”.
Khác với dự tính ban đầu, hắn còn tưởng bản thân sẽ khiến Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi phải trả giá vì những hành động cùng với lời nói thóa mạ trước đây nhưng kể từ khi chứng kiến khả năng cùng với diện mạo bị một tấm vải mỏng che đi nửa gương mặt thì ánh mắt hắn nhìn cô đã thay đổi.
Việc bản thân hắn ta tài giỏi và được người người ca tụng là thiên kiêu, có cơ duyên nhận được truyền thừa siêu cấp ở trong bí cảnh nên một khi thoát ra ngoài thì con đường phía trước sẽ rộng mở hơn bao giờ hết.
Tương lai hắn ta sẽ trở thành một cường giả chí cao vô thượng nhưng bản thân sẽ không cô tịch như thế. Hắn muốn có một nữ nhân tài giỏi ở bên cạnh, một người có thể cùng hắn đạt tới chí cao cảnh giới và một đạo lữ có thể song tu.
Và nữ nhân lọt vào mắt xanh của hắn chính là Lâm Tuyết Nhi nhưng hắn không ngờ cô lại khó nhắn đến mức này. Hắn còn tưởng dựa vào thiên phú của bản thân và thế lực của mình thì cô sẽ có ánh mắt khác nhìn hắn nhưng không.
Trong đầu hắn thầm nghĩ, nữ nhân vừa tài giỏi vừa có thiên phú và vừa có tính cách như Lâm Tuyết Nhi khiến ham muốn có được của hắn cao hơn bao giờ hết.
Hắn bây giờ cũng đã quyết cô chính là nữ nhân thuộc về hắn và bất kể tên nào dám bén mảng tới gần đều là địch nhân của hắn?
Đợi sáu người sau khi ổn định chỗ ngồi, tên nam tử lúc này mới lên tiếng.
“Lần mời các vị tới đây cũng là để xóa tan những hiềm khích trước kia”.
“Không biết hai người còn nhớ hay không nhưng ta đã từng gặp nhau ở ngoài bí cảnh. Lúc đó là ta ngông cuồng, tự đại và ỷ lại thế lực nên mới làm ra những hành động khiến hai bên xảy ra xích mích”.
“Sau khi vào bí cảnh, trải qua nhiều chuyện nên tâm tính ta dần bình ổn trở lại và khi nghĩ đến chuyện cũ khiến lòng ta không được yên nên mới mời các vị tới đây”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam tử đứng dậy, hắn cất bước đi xuống phía dưới và lên tiếng nói tiếp.
“Thật vô lễ khi không báo danh với các vị từ đầu, ta tên Hồng Vận Thiên, đến từ Hồng gia ở Hằng Linh thành”.
Năm chữ “Hồng gia” và “Hằng Linh thành” vừa ra thì ngoại trừ Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi thì cả bốn người không chỉ biết mà còn nghe đến danh tiếng giống như sấm nổ bên tai.
Sở dĩ, bọn họ bất ngờ như vậy là vì Hồng gia chính là đại thế gia lớn mạnh nhất ở Hằng Linh thành. Để so sánh thì La gia chẳng khác gì một tiểu miêu còn Hồng gia chính là một con hổ lớn.
Không chỉ có danh tiếng và thế lực, điều khiến Hồng gia được nhiều người biết đến là vì liên quan đến hoàng tộc. Tuy chỉ là gia tộc hệ thuộc nhưng xét về thế lực thì Hồng gia lớn hơn rất nhiều.
Thậm chí, có người còn đồn đoán rằng, Hồng gia còn có cường giả Hóa Cảnh tọa trấn.
Nhìn thấy bốn người lộ rõ sự kinh ngạc cùng có chút kinh sợ, Lâm Tuyết Nhi quay qua hỏi nhỏ.
“La gia chủ, sao các ngươi lại hốt hoảng như vậy?”
La Thiên lắc đầu thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.
“Lâm tiểu thư, có lẽ ngươi chưa từng nghe đến nhưng Hồng gia ở Hằng Linh thành là một siêu cấp thế lực có cường giả Hóa cảnh tọa trấn”.
“Nếu so sánh thì tất cả gia tộc ở Hồng Linh thành gộp lại cũng không sánh bằng”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì có chút chấn kinh, cô không ngờ hắn ta lại có thân thế, thế lực chống lưng to lớn như thế.
Còn Đế Nguyên Quân từ đầu cho đến cuối ngồi nghe nhưng cũng chưa một lần thay đổi biểu cảm, thậm chí hắn còn chưa từng để ý đến một lần.
Trong mắt hắn, ngay cả Tây vực cũng chưa từng nhập vào mắt chứ đừng nói đến vương triều hay là thế lực ở nơi này. Cho dù có lớn hơn thì trong mắt hắn cũng chỉ là một hạt cát nhỏ bé.
Nếu như đem ra để so sánh với các tiên môn, thánh địa và nhất là so với Tử Cực Kiếm Môn thì Hồng gia chỉ là một con kiến nhỏ bé.
Thấy những người khác dần thay đổ ánh mắt và trong đó có cả Lâm Tuyết Nhi nên trong lòng Hồng Vận Thiên vui vẻ như mở cờ nhưng khi hắn liếc mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân thì khẽ cau mày.
Kể từ khi sáu người tiến vào thì hắn đã để ý đến dáng vẻ cũng như biểu cảm của Đế Nguyên Quân nhưng có một điều mà hắn không thể hiểu nổi đó chính là hắn ta vậy mà không có gì thay đổi, gương mặt vẫn cứ dững dưng và hững hờ giống như không có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí hắn nói bản thân chính là người Hồng gia nhưng Đế Nguyên Quân không một lần biến sắc. Không chỉ có thế, hắn ta còn cảm thấy một tia áp lực và run sợ từ trên người Đế Nguyên Quân phát ra.
Nghĩ đến đây, trong đầu Hồng Vận Thiên thầm nghĩ.
Rốt cuộc tên nam tử tóc bạc này đã trải qua chuyện gì chứ? Tại sao ta lại cảm thấy run sợ khi đối mặt với hắn ta?
Rốt cuộc là tại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro