Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Hung thú phục k...

Tương Tác Ta

2024-11-10 10:45:56

Qua thêm mấy ngày, cả hai người âm thầm chờ đợi và điều khiến Lâm Tuyết Nhi cảm thấy khó hiểu là tại sao Đế Nguyên Quân lại có thể giữ được dáng vẻ bình thản giống như không có chuyện gì xảy ra?

Mới ngày hôm qua, Lâm Tuyết Nhi phát hiện đám tứ cấp hung thú ở trong khu rừng và ở trong đám lau sậy bắt đầu có những hành động lạ. Cô không hiểu vì sao đám hung thú lại tập trung ở ngoài rìa này nhiều đến như vậy.

Kể từ ngày hai người đặt chân đến thì hung thú ở xung quanh chỉ có một vài đầu trong phạm vị hai dặm nhưng hiện tại đã có đến năm sáu đầu và số lượng đó đang ngày một tăng lên.

Giống như chúng đang muốn tập trung lại để ngăn chặn một thứ gì đó sắp sửa xảy ra vậy?

Cảm thấy chờ đợi mãi như thế này không phải là cách, Lâm Tuyết Nhi quay qua nhìn hắn rồi lên tiếng.

“Nguyên Quân, ngươi còn muốn đợi ở đây đến bao giờ? Đã qua năm ngày rồi, cứ chờ đợi như thế này ta thấy không ổn một chút nào cả?”

“Không cần phải lo lắng, ta có dự cảm chuyện này sẽ sớm xảy đến mà thôi? Nói không chừng là ngày hôm nay cũng nên?”

Đáp lại, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn cô rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp.

“Sắc trời hôm nay rất đẹp nên mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi”.

Cùng lúc này, ở bên ngoài bãi biển, một nhóm gần hai trăm người tụ tập lại với nhau và trông sắc mặt họ lúc này khó coi vô cùng.

Hơn một ngàn người băng qua biển để đến được nơi này nhưng chỉ có chưa đến ba trăm người toàn mệnh vượt qua, trong số những người tử nạn đều là đồng môn huynh đệ nên khiến họ cảm thấy đau lòng vô cùng.

Và khi họ đặt chân đến nơi này để tìm kiếm cơ duyên nhưng từ khi tiến vào rừng và đi vào vùng lau sậy thì bọn họ đã bị hung thú tập kích một cách kịch liệt nên khiến bọn họ trở tay không kịp và số lượng tử thương đã vượt quá một phần ba.

Biết nơi này ẩn chứa những mối nguy hiểm, bọn họ nhất quyết hợp lực lại với nhau để tiêu diệt đám hung thú đang chực chờ ở trong tối.

Ngày qua ngày, bọn họ đã đợi ở đây được năm ngày và số lượng người gia nhập cũng đã tăng lên, từ hai trăm người nay đã tăng lên ba trăm rồi bốn trăm người và tất cả đều có cảnh giới là Thiên Địa cảnh trở lên. Trong đó, có hai vị Tinh Cực cảnh đứng ra dẫn đầu tất cả, tuy hai người đó chỉ vừa mới đột phá chưa lâu nhưng thực lực thì mạnh mẽ vô cùng.

“Giết”.

Chỉ thấy hai người đó đồng thời chỉ tay vào trong khu rừng rồi quát lớn một tiếng và kéo theo sau đó là bốn trăm người đồng thanh hô lớn một tiếng khiến cả toàn bộ khu vực phải rung chuyển rồi tổng lực xông thẳng vào trong khu rừng.

“Giết”.

Đứng cách đó khoảng hai mươi dặm, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn lên cao thì thấy mây đen đang dần kéo đến và trong không khí dần có một mùi máu tươi phảng phất.

Dự đoán mọi chuyện sắp sửa diễn ra, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh, nói.

“Sắc trời thay đổi, không khí có mùi máu? Đây chính là điểm báo cho một trận huyết chiến sắp sửa xảy ra?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ khó hiểu, hỏi.

“Ngươi nói vậy là có ý gì? Xung quanh đây đâu có ai khác ngoài ta mà có một trận huyết tẩy?”

“Đừng nói với ta là ngươi suy tính được những người đến đây sẽ liều mình băng qua vùng đồng bằng này chứ? Có khi nào ngươi là một người biết tính quẻ, bói toán?”

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bật cười, ánh mắt hắn nhìn cô lộ vẻ thích thú, đáp.

“Tính quẻ, bói toán thì ta không thông nhưng bù lại thì ta có thể suy đoán được một chút? Nói đúng hơn là ta chỉ tinh ý và có dự cảm tốt hơn người khác thôi”

“Đơn giản mà nói thì ngươi chỉ cần để ý một vài điểm là có thể suy đoán ra được. Ta nghĩ, phiến thiên địa này thình lình hiện thế thì chỉ có một khả năng là có một ai đó hoặc một lực lượng vô hình nào đó làm ra và đám hung thú đang lẩn trốn khiến ta liên tưởng chúng đang chờ đợi con mồi”.

“Con mối ở đây chính là người ngoại giới, nếu suy nghĩ của ta đúng thì chúng sau khi phát hiện con mồi thì sẽ tiến hành đi săn nhưng những đầu hung thú ở xung quanh đều ẩn nhẫn một cách kỳ lạ. Điều này khiến ta liên tưởng đến việc chúng chưa phát hiện con mồi”.

“Nhưng với hiện tại, đám hung thú dần di chuyển ra ngoài này thì chắc đã phát hiện được con mồi ở đâu đó xung quanh đây”.

Lâm Tuyết Nhi nhíu mày, ánh mắt cô có chút bán tín bán nghi nhìn hắn, đáp.

“Cho những lời nói của ngươi là đúng vậy thì sao chúng không tập trung lại một chỗ mà chia ra nhiều như vậy? Chẳng lẽ chúng không biết được vị trí của người ngoại giới sao?”

“Có khả năng là như thế?”

Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu.

“Kể từ khi đặt chân đến đây thì ta đã cảm thấy nơi này rất kỳ lạ, cho dù ta tản mát tinh thần lực ra ngoài đẻ cảm ứng nhưng không thể cảm nhận được thứ gì cả. Nói đúng hơn là có một thứ nào đó đang ngăn cản tinh thần thực của ta”.

“Ngay cả tinh thần lực không thể cảm ứng được thì những đầu hung thú này cũng thế thôi”.

Bất chợt, một cơn gió lạnh mang theo một mùi chiến ý nồng đậm thổi qua khiến sắc mặt Đế Nguyên Quân dần ngợi sắc hơn hẳn. Ánh mắt hắn nhìn về phía phương hướng cơn gió thổi tới thì khẽ lên tiếng.

“Có lẽ trận chiến đã bắt đầu rồi? Ta cũng nên chuẩn bị di chuyển sớm thôi?”

Đợi thêm một lúc, cả hai người cúi đầu nhìn xuống thì trông thấy đám hung thú ở xung quanh đang dần rục rịch. Chúng nháo nháo thay nhau đổ xô về cũng một hướng khiến cả hai người phải giật mình.

Nhìn từng bụi lau sậy thì đẩy gãy tạo thành từng rãnh thì Đế Nguyên Quân mới há hốc mồm thốt ra.

“Thật không thể ngờ được, xung quanh đây có ít nhất cũng phải hơn năm mươi đầu tứ cấp hung thú? Nếu như ta một mực đi qua thì chắc chắn chỉ có một con đường chết?”

Chờ đợi thêm một lúc, ngay khi Đế Nguyên Quân không còn nghe thấy tiếng động lạ nữa thì mới dẫn theo Lâm Tuyết Nhi đạp không xông thẳng qua nơi này.

Nhưng khi cả hai người vừa đi được nữa đường thì đột nhiên, Đế Nguyên Quân nghe thấy ở ngoài xa truyền đến ba tiếng động lạ. Khi hắn ngoái đầu nhìn lại thì trông thấy có ba rãnh lau sậy đang hướng thẳng về phía hai người với một tốc độ cực kỳ nhanh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đế Nguyên Quân lớn tiếng, quát.

“Nhanh”.

Lâm Tuyết Nhi dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần nên cô cắn răng bộc phát toàn lực và tiếp tục gia tăng tốc độ.

Ngay khi sắp vượt qua được vùng đồng bằng và tưởng chừng mọi chuyện sẽ qua nhưng không. Khi còn cách kim tự tháp chưa đến một trăm trượng thì đột nhiên, cả hai người bị một thứ lực lượng nào đó đè xuống khiến cả hai người không thể đạp không phi hành được nữa mà rơi thẳng xuống.

Quả bất ngờ, Lâm Tuyết Nhi không kịp phản ứng nên ngã nhào trên mặt đất một vài vòng. Và khi cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bản thân đã bị ba đầu tứ cấp đỉnh phong hung thú bao vây.

Trong lúc cô còn đang bị giật mình, ba đầu hung thú đã bộc phát lực lượng của bản thân xông tới. Chúng dương nanh múa vuốt thẳng hướng về phía Lâm Tuyết Nhi mà đánh.

Nhanh chóng phản ứng lại, Lâm Tuyết Nhi thúc đẩy chân nguyên của bản thân lên đến đỉnh điểm rồi nhanh tay rút kiếm. Khẽ vuốt đầu ngón tay lên thân kiếm, ánh mắt Lâm Tuyết Nhi kiên định nhìn chúng rồi tung ra đại chiêu.

Địa cấp cực phẩm kiếm pháp, Vô Tương Kiếm Pháp!

Truyền một lượng lớn chân nguyên vào trong lưỡi kiếm và bộc phát một lượng khiếm khí viên mãn cực kỳ khủng bố. Lâm Tuyết Nhi hít vào một hơi thật sâu rồi xoay người vung kiếm.

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Tuyết Nhi đánh ra ba đại kiếm quang mang theo uy lực cực kỳ mạnh thẳng hướng về phía ba đầu hung thú mà đánh.

Bỗng, ba tiếng rống lớn đau đớn vang lên khiến toàn bộ khu vực rung chuyển một cách kịch liệt. Cả ba đầu hung thú bị Lâm Tuyết Nhi một kiếm đẩy lùi và gây ra một miệng vết thương lớn sâu tới tận xương ở trên ngực khiến chúng đau đớn vô cùng.

Nhìn đám hung thú sắp sửa lao đến tấn công thêm một lần nữa, ánh mắt Lâm Tuyết Nhi dần trở nên ngưng trọng và từng hạt mồ hôi lạnh lăn dài trên gương mặt. Hít vào một ngụm khí lạnh, Lâm Tuyết Nhi thầm nói.

“Khốn kiếp, kiếm chiêu tuy mạnh và tiêu tốn một lượng chân nguyên rất lớn nhưng vẫn không đủ để giết chúng? Nếu như cảnh giới ta cao hơn một chút nữa thì có thể lấy mạng chúng?”

“Nhưng với lượng chân nguyên ít ỏi còn lại không thể thi triển Vô Tương Kiếm Pháp thêm một lần nữa?”.

Lúc này, Đế Nguyên Quân đứng ở đằng xa nhìn thấy vậy thì bộc phát ba đại lực lượng lên đến đỉnh điểm rồi giẫm mạnh chân nhảy lên cao. Chỉ thấy hắn đưa tay kết ấn ở trước ngực thì một thanh trường thương bỗng hiện lên và bộc phát thương khí mạnh liệt ra ngoài rồi lao thẳng về phía ba đầu hung thú.

Ngay khi ba đầu hung thú nhảy bổ tới thì đột nhiên, một thanh trường thương ở trên cao đang lao xuống với một tốc độ cực kỳ nhanh và mang theo uy lực mạnh mẽ vô cùng.

Trực tiếp đâm xuyên qua người một đầu hung thú, thanh trường thương còn bộc phát ra một cổ lực lượng khủng bố quét qua xung quanh khiến hai đầu hung thú còn lại bị đẩy lùi ra sau mấy bước.

Ngay khi chúng kịp phản ứng lại thì trước mắt chúng bỗng có một thân ảnh nam tử đang đứng quay lưng lại với chúng thì nhanh chóng lao tới.

Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy vậy thì lo lắng quát lớn một tiếng.

“Cẩn thận”.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Số ký tự: 0