Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Lâm gia… ngươi...
Tương Tác Ta
2024-11-10 10:45:56
Bị ma khí giữ chặt chân và một ngọn lửa màu đen vừa lạnh lẽo vừa nóng bỏng dần lan ra. Đám người nhìn thấy cảnh này thì toàn thân sợ run lên, sắc mặt trắng bạch không còn một giọt máu. Họ cảm nhận ở dưới chân đang bị thứ gì đó đang nuốt chửng nên sợ hãi thốt ra.
“Cái gì thế này?”.
“Khốn kiếp, có thứ gì đang cắn nuốt tinh nguyên của ta”.
“Không… không… ta không muốn chết”.
“Trưởng lão... cứu… cứu ta”.
Quá sợ hãi, đám người dốc hết toàn bộ sức lực để thoát ra nhưng mà ma khí này quá kinh khủng. Cho dù họ có vùng vẫy như chỉ làm điều vô ích và càng bị thôn phệ nhanh hơn mà thôi.
Đợi Thiên Ma Thần Hỏa bao trùm hết toàn bộ khu vực thì Đế Nguyên Quân nhìn đám người rồi nở một nụ cười lạnh, nói. “Diệt”.
Một chữ vừa ra, Thiên Ma Thần Hỏa bạo phát lực lượng thiêu đốt đám người thành tro bụi rồi căn nuốt tinh nguyên để thăng cấp. Sau khi thôn phệ trăm người thì ấn ký trên mi tâm Đế Nguyên Quân đột nhiên ánh lên rồi từ từ biến mất.
Giải quyết xong đám đệ tử, Đế Nguyên Quân hai tay đưa ra sau, ánh mắt nhìn trận chiến ở đằng xa rồi lên tiếng. “Ảnh Sát, còn chưa xong sao?”.
Trận chiến diễn ra kịch liệt, năm người Ảnh Sát liên tục vây công ba người kia nhưng kết quả nhận lại không được tốt cho lắm.
Mặc dù năm người Ảnh Sát có ưu thế về số lượng nhưng thực lực vẫn yếu hơn ba người kia một chút, duy chỉ có Ảnh Sát là mạnh hơn nhưng cũng không đáng kể. Trận chiến càng kéo dài thì ba người kia dần lộ ra điểm yếu và bị áp chế.
Ngay khi nghe thanh âm Đế Nguyên Quân từ xa truyền tới, vẻ mặt Ảnh Sát lộ ra vẻ kinh ngạc nói. “Tiểu tử, ngươi giải quyết nhanh vậy sao?”.
“Thế thì ta cũng phải nhanh lên mới được”.
Ảnh Sát nhìn chằm chằm ba người kia rồi hừ lạnh một tiếng. Lão tay nắm chặt chuôi kiếm rồi xông lên. “Hừ, để ta xem ba người các ngươi còn chống đỡ được đến bao giờ”.
Ở bên kia trận chiến!
Phương Minh trưởng lão đang kịch liệt chống trả. Lão mặc dù kém hơn một tiểu cảnh giới nhưng không vì thế mà yếu hơn. Cường Dương trưởng lão mặc dù mạnh hơn nhưng muốn áp đảo Phương Minh trưởng lão là điều không thể.
“Lão già khốn kiếp”. Cường Dương trưởng lão sắc mặt lộ ra vẻ tức giận nói. “Đừng tưởng ta không làm gì được ngươi”.
Cường Dương trưởng lão vừa nói vừa vận chuyển một lượng lớn chân nguyên và dùng máu để tế kiếm. Lưỡi kiếm ánh lên rồi bộc phát một cổ kiếm khí kinh khủng vô cùng.
Phương Minh trưởng lão cảm nhận cổ kiếm khí sắc bén kia liền nhíu mày. Lão mặc dù có thể cầm chân được nhưng để thắng là điều không thể nào. Bởi vì Thiên Địa cảnh cách nhau một tiểu cảnh giới cũng đủ để phân ra thắng bại. Bởi vì cảnh giới càng cao thì khả năng mượn nhờ thiên địa lực lượng sẽ cao hơn rất nhiều.
Đứng ở ngoài xa, Đế Nguyên Quân nhìn cảm nhận được một cỗ kiếm khí kinh khủng nên quay qua nhìn. “Phương Minh trưởng lão có thể trụ được đến giờ là tốt lắm rồi”.
“Một kiếm này đã là cực hạn của lão”.
Đế Nguyên Quân thân ảnh chợt lóe lên rồi xuất hiện ngay bên cạnh Phương Minh trưởng lão.
Thấy Đế Nguyên Quân đứng ngay bên cạnh, Phương Minh trưởng lão quay qua nhìn rồi nở một nụ cười nói. “Có Nguyên Quân công tử ở đây thì lão hủ yên tâm rồi”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu nói. “Giải quyết nhanh đi”.
“Được”.
Cường Dương trưởng lão nhìn Đế Nguyên Quân thì sắc mặt dần trầm xuống, hai hàng lông mày chợt nhíu lại rồi lên tiếng tra hỏi. “Ngươi sao xuất hiện ở đây?”.
“Tại sao ta không được xuất hiện ở đây?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt hời hợt nhìn Cường Dương trưởng lão rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Ngươi nghĩ đám giun dế kia ngăn được ta sao?”.
“Cái gì?”. Cường Dương trưởng lão kinh hãi thốt ra một tiếng rồi tức giận quát lớn. “Ngươi dám giết đệ tử Thiên Lang Bang?”.
“Thiên Lang Bang là cái thá gì mà ta không dám?”. Đế Nguyên Quân gật đầu đáp. “Giun dế mà thôi”.
“Ngông cuồng”. Cường Dương trưởng lão trên trán nổi lên từng sợi gân xanh, vẻ mặt đùng đùng tức giận, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn Đế Nguyên Quân rồi toàn lực tung ra đại kiếm chiêu, quát. “Chết đi”.
“Đừng hòng”. Nhìn đạo kiếm chiêu đánh tới, Phương Minh trưởng lão cắn răng quát lớn một tiếng rồi thúc dục toàn bộ chân nguyên trong cơ thể đánh ra một chưởng.
Oanh!
Hai đại công kích mạnh mẽ va chạm tạo ra một tiếng động lớn và bộc phát một lượng kiếm khí, chưởng khí mang theo thiên địa lực lượng oanh ra sát ra xung quanh khiến mặt đất rung lên kịch liệt.
“Chống cự vô ích”. Cường Dương trưởng lão dương kiếm rồi đánh ra một đạo kiếm chiêu khác đánh về phía chưởng khí rồi quát lớn.
Nhìn đạo kiếm chiêu thứ hai đánh tới, sắc mặt Phương Minh trưởng lão lúc này trông khó coi vô cùng. Lão cắn răng rồi dốc hết sức để ngăn cản nhưng tỷ lệ quá thấp.
Thấy Phương Minh trưởng lão không chống đỡ lâu hơn nữa nên Đế Nguyên Quân cũng đã động. Khí tức Thức Nhân cảnh tầng mười mạnh mẽ bộc phát, Đế Nguyên Quân thúc dục hai đại lực lượng rồi đánh ra một chưởng.
Huyền cấp thượng phẩm chưởng pháp, Phá Diệt Chưởng!
Oanh oanh!
Kiếm chiêu bị ngăn lại, Cường Dương trưởng lão sắc mặt trầm xuống, biểu cảm trông khó coi vô cùng, lão cắn chặt răng rồi dốc hết toàn bộ lực lượng nhưng bị song chưởng trùng kích mãnh liệt.
“Khốn kiếp”. Cường Dương trưởng lão trên trán nổi lên từng sợi gân xanh, hai mắt nổi lên từng sợi gân máu rồi tức giận quát lớn một tiếng. “Nhanh chết đi cho ta”.
Song chưởng kết hợp, Đế Nguyên Quân trừng mắt rồi thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm, quát. “Phá”.
Uỳnh!
Thấy hai đạo kiếm chiêu không thể trụ lâu hơn được nữa, Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi rồi dốc hết toàn bộ lực lượng rồi tung chưởng. Bỗng, một tiếng nổ lớn vang lên cùng với đó là từng đợt phong bạo kịch liệt quét bay cả ba người ra xa.
Cường Dương trưởng lão ngã nhào trên nền đất, trên khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi tanh nồng. Ánh mắt lão nhìn chằm chằm hai người, sau đó lão liền quay người bỏ chạy.
Phương Minh trưởng lão gồng mình đứng dậy, lão dương mắt nhìn về hướng Cường Dương trưởng lão bỏ chạy, thốt ra. “Không ổn, hắn muốn bỏ chạy”.
“Phương Minh trưởng lão, ngươi ở đây tỉnh dưỡng đi”. Đế Nguyên Quân đứng dậy, ánh mắt nhìn ra xa rồi nói. “Lão ta chạy không thoát”.
“Được, ta giao chuyện này cho công tử”. Phương Minh trưởng lão gật đầu đồng ý.
Ở ngoài xa!
Cường Dương trưởng lão chạy được gần mười dặm và không thấy hai người đuổi theo nên thở nhẹ một hơi rồi thầm chửi. “Hai tên khốn kiếp, không ngờ một lão già Thiên Địa cảnh tầng một và một tên tiểu bối có thể khiến ta chật vật đến mức này”.
“Nếu ta không làm nổ hai đạo kiếm chiêu để tạo cơ hội bỏ chạy nếu không ta bây giờ đã bị giết chết rồi”.
“Cảnh giới của tên Đế Nguyên Quân kia thật sự là Thức Nhân cảnh đỉnh sao?”. Cường Dương trưởng lão nhớ lại lúc giao phong thì thấy Đế Nguyên Quân không hề có dao động linh hải thì rùng mình một cái. “Đúng là quái vật”.
Lão dựa lưng vào gốc cây lớn rồi nuốt xuống viên đan dược để hồi phục thì đúng lúc này, Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện trước mặt khiến lão khẽ run. Lão nắm chặt chuôi kiếm rồi dốc hết lượng chân nguyên còn lại rồi lớn tiếng nói.
“Tiểu nhi, ngươi chỉ là Thức Nhân cảnh đỉnh mà dám đuổi theo ta?”.
“Ngươi nên thấy bản thân may mắn, bản trưởng lão lần này phát từ bi tha cho ngươi một mạng”.
“Cút đi”.
“Tha ta một mạng?”. Đế Nguyên Quân bước lên một bước rồi nở một nụ cười lạnh nói. “Cho dù ngươi lúc toàn thịnh cũng chưa chắc giết được ta chứ đừng nói đến hiện tại”.
“Cảnh giới của ngươi chỉ là ngụy Thiên Địa cảnh yếu kém mà thôi. Đối với ta không có chút uy hiếp nào cả”.
“Ngươi bây giờ muốn giết ta thì chẳng khác gì châu chấu đá xe còn ta giết ngươi dễ như giết gà?”.
“Ngươi….”. Cường Dương trưởng lão nhìn Đế Nguyên Quân đang từ từ tiến lại gần hít vào một ngụm khí lạnh. Bất chợt, lão cảm giác sau lưng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo vô cùng và một cảm giác sợ hãi hiện lên. ‘Chỉ cần một chút nữa thôi thì viên đan dược sẽ phát huy được tác dụng, Ta bây giờ phải kéo dài thời gian mới được’.
“Ngươi nghĩ ngươi đủ sức giết ta sao?”. Cường Dương trưởng lão trên trán chảy xuống từng hạt mồ hôi lạnh, ánh mắt run run cùng khóe miệng lão miễn cưỡng nở một nụ cười nói. “Ngươi chung quy chỉ là Thức Nhân cảnh đỉnh, cho dù ngươi có mạnh hơn nhưng trận chiến vừa rồi khiến chân nguyên ngươi hao tổn không ít đi”.
“Ta thấy thực lực của ngươi lúc này cao lắm là ba đến bốn thành mà thôi. Còn ta là Thiên Địa cảnh, ta có thể mượn thiên địa lực lượng để gia trì, bây giờ ta muốn giết ngươi không khó”.
“Nếu không muốn chết thì rời đi, đừng để bổn trưởng lão tức giận”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt thâm thúy nhìn lão, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi khinh thường nói. “Ta biết ngươi đang nghĩ gì?”.
“Ngươi muốn kéo dài thời gian để đan dược phát huy tác dụng?”.
“Ta chưa ra tay là vì muốn ngươi phục dung viên đan dược rồi xem ngươi có thể làm gì để giết ta?”.
“Hahaha…. Ta không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì để nhìn thấu ta nhưng ngươi quá cuồng vọng. Đáng lý nên giết ta trước khi đan dược phát huy tác dụng mới đúng, còn bây giờ thì...”. Cường Dương trưởng lão khóe miệng vểnh lên cười lớn một tiếng. “Chết đi”.
Nhìn Cường Dương trưởng lão tay nắm chặt chuôi kiếm kao lên, Đế Nguyên Quân ánh mắt khẽ động. Hắn ban đầu còn tưởng lão ta còn có thủ đoạn gì khác nhưng kết quả lại khiến hắn cảm thấy thất vọng.
“Dựa vào đan dược hồi phục được hai thành mà muốn giết ta?”. Bất chợt, ở trên mi tâm Đế Nguyên Quân hiện lên một đạo ấn ký màu đen và con ngươi màu đỏ máu nhìn lão rồi nói. “Giun dế vô tri”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân thân ảnh đột nhiên biến mất rồi ngay sau đó xuất hiện ngay trước mặt lão. Chỉ thấy tay phải hắn đưa lên bóp chặt cổ lão rồi nở một nụ cười kỳ dị nói. “Ngươi nói xem, ta bây giờ giết ngươi có giống bóp chết một con kiến không?”.
Bị Đế Nguyên Quân bóp chặt cổ, tứ chi thì bị bốn đạo hắc khí giữ chặt. Quá kinh hãi, Cường Dương trưởng lão sắc mặt sợ hãi vô cùng, lão thúc dục chân nguyên để cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng không thể nào thoát ra được.
Thấy bản thân bây giờ khó thoát được cái chết, Cường Dương trưởng lão điên cuồng cười lớn rồi nói với giọng điệu đay nghiến. “Hahaha… ngươi giết ta đi… giết ta đi”.
“Ngươi giết ta thì đã sao… Hahaha”.
“Giết ta rồi Lâm gia còn cứu được không?”.
“Hahaha”.
“Lâm gia... Ngươi không cứu được… Hahaha”.
Lâm gia không cứu được?!
Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày nhíu chặt lại, hắn bây giờ mới nhớ lại, lúc hắn giết đám đệ tử Thiên Lang Bang thì không thấy Lâm Bạch Tử ở đâu. Bây giờ hắn mới biết được đây chính là một cái bẫy đã được đặt ra từ trước.
Đế Nguyên Quân sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sát ý nhìn Cường Dương trưởng lão rồi tức giận. “Ngươi muốn chết”. Rồi đánh ra một đạo Thiên Ma Thần Hỏa cắn nuốt lão triệt để, ngay cả một mảnh vụn cũng không còn. Sau đó quay người chạy thẳng về Lâm gia.
“Thiên Lang Bang… Các ngươi nên cầu mong ba người Lâm Tuyết Nhi không xảy ra chuyện gì nếu không thì đừng trách....”.
“Ta đồ sạch Thiên Lang Bang”.
- --
Ps: Bão like đi mn ôi. ta đặt dép ngồi đợi vote a...
“Cái gì thế này?”.
“Khốn kiếp, có thứ gì đang cắn nuốt tinh nguyên của ta”.
“Không… không… ta không muốn chết”.
“Trưởng lão... cứu… cứu ta”.
Quá sợ hãi, đám người dốc hết toàn bộ sức lực để thoát ra nhưng mà ma khí này quá kinh khủng. Cho dù họ có vùng vẫy như chỉ làm điều vô ích và càng bị thôn phệ nhanh hơn mà thôi.
Đợi Thiên Ma Thần Hỏa bao trùm hết toàn bộ khu vực thì Đế Nguyên Quân nhìn đám người rồi nở một nụ cười lạnh, nói. “Diệt”.
Một chữ vừa ra, Thiên Ma Thần Hỏa bạo phát lực lượng thiêu đốt đám người thành tro bụi rồi căn nuốt tinh nguyên để thăng cấp. Sau khi thôn phệ trăm người thì ấn ký trên mi tâm Đế Nguyên Quân đột nhiên ánh lên rồi từ từ biến mất.
Giải quyết xong đám đệ tử, Đế Nguyên Quân hai tay đưa ra sau, ánh mắt nhìn trận chiến ở đằng xa rồi lên tiếng. “Ảnh Sát, còn chưa xong sao?”.
Trận chiến diễn ra kịch liệt, năm người Ảnh Sát liên tục vây công ba người kia nhưng kết quả nhận lại không được tốt cho lắm.
Mặc dù năm người Ảnh Sát có ưu thế về số lượng nhưng thực lực vẫn yếu hơn ba người kia một chút, duy chỉ có Ảnh Sát là mạnh hơn nhưng cũng không đáng kể. Trận chiến càng kéo dài thì ba người kia dần lộ ra điểm yếu và bị áp chế.
Ngay khi nghe thanh âm Đế Nguyên Quân từ xa truyền tới, vẻ mặt Ảnh Sát lộ ra vẻ kinh ngạc nói. “Tiểu tử, ngươi giải quyết nhanh vậy sao?”.
“Thế thì ta cũng phải nhanh lên mới được”.
Ảnh Sát nhìn chằm chằm ba người kia rồi hừ lạnh một tiếng. Lão tay nắm chặt chuôi kiếm rồi xông lên. “Hừ, để ta xem ba người các ngươi còn chống đỡ được đến bao giờ”.
Ở bên kia trận chiến!
Phương Minh trưởng lão đang kịch liệt chống trả. Lão mặc dù kém hơn một tiểu cảnh giới nhưng không vì thế mà yếu hơn. Cường Dương trưởng lão mặc dù mạnh hơn nhưng muốn áp đảo Phương Minh trưởng lão là điều không thể.
“Lão già khốn kiếp”. Cường Dương trưởng lão sắc mặt lộ ra vẻ tức giận nói. “Đừng tưởng ta không làm gì được ngươi”.
Cường Dương trưởng lão vừa nói vừa vận chuyển một lượng lớn chân nguyên và dùng máu để tế kiếm. Lưỡi kiếm ánh lên rồi bộc phát một cổ kiếm khí kinh khủng vô cùng.
Phương Minh trưởng lão cảm nhận cổ kiếm khí sắc bén kia liền nhíu mày. Lão mặc dù có thể cầm chân được nhưng để thắng là điều không thể nào. Bởi vì Thiên Địa cảnh cách nhau một tiểu cảnh giới cũng đủ để phân ra thắng bại. Bởi vì cảnh giới càng cao thì khả năng mượn nhờ thiên địa lực lượng sẽ cao hơn rất nhiều.
Đứng ở ngoài xa, Đế Nguyên Quân nhìn cảm nhận được một cỗ kiếm khí kinh khủng nên quay qua nhìn. “Phương Minh trưởng lão có thể trụ được đến giờ là tốt lắm rồi”.
“Một kiếm này đã là cực hạn của lão”.
Đế Nguyên Quân thân ảnh chợt lóe lên rồi xuất hiện ngay bên cạnh Phương Minh trưởng lão.
Thấy Đế Nguyên Quân đứng ngay bên cạnh, Phương Minh trưởng lão quay qua nhìn rồi nở một nụ cười nói. “Có Nguyên Quân công tử ở đây thì lão hủ yên tâm rồi”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu nói. “Giải quyết nhanh đi”.
“Được”.
Cường Dương trưởng lão nhìn Đế Nguyên Quân thì sắc mặt dần trầm xuống, hai hàng lông mày chợt nhíu lại rồi lên tiếng tra hỏi. “Ngươi sao xuất hiện ở đây?”.
“Tại sao ta không được xuất hiện ở đây?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt hời hợt nhìn Cường Dương trưởng lão rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Ngươi nghĩ đám giun dế kia ngăn được ta sao?”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái gì?”. Cường Dương trưởng lão kinh hãi thốt ra một tiếng rồi tức giận quát lớn. “Ngươi dám giết đệ tử Thiên Lang Bang?”.
“Thiên Lang Bang là cái thá gì mà ta không dám?”. Đế Nguyên Quân gật đầu đáp. “Giun dế mà thôi”.
“Ngông cuồng”. Cường Dương trưởng lão trên trán nổi lên từng sợi gân xanh, vẻ mặt đùng đùng tức giận, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn Đế Nguyên Quân rồi toàn lực tung ra đại kiếm chiêu, quát. “Chết đi”.
“Đừng hòng”. Nhìn đạo kiếm chiêu đánh tới, Phương Minh trưởng lão cắn răng quát lớn một tiếng rồi thúc dục toàn bộ chân nguyên trong cơ thể đánh ra một chưởng.
Oanh!
Hai đại công kích mạnh mẽ va chạm tạo ra một tiếng động lớn và bộc phát một lượng kiếm khí, chưởng khí mang theo thiên địa lực lượng oanh ra sát ra xung quanh khiến mặt đất rung lên kịch liệt.
“Chống cự vô ích”. Cường Dương trưởng lão dương kiếm rồi đánh ra một đạo kiếm chiêu khác đánh về phía chưởng khí rồi quát lớn.
Nhìn đạo kiếm chiêu thứ hai đánh tới, sắc mặt Phương Minh trưởng lão lúc này trông khó coi vô cùng. Lão cắn răng rồi dốc hết sức để ngăn cản nhưng tỷ lệ quá thấp.
Thấy Phương Minh trưởng lão không chống đỡ lâu hơn nữa nên Đế Nguyên Quân cũng đã động. Khí tức Thức Nhân cảnh tầng mười mạnh mẽ bộc phát, Đế Nguyên Quân thúc dục hai đại lực lượng rồi đánh ra một chưởng.
Huyền cấp thượng phẩm chưởng pháp, Phá Diệt Chưởng!
Oanh oanh!
Kiếm chiêu bị ngăn lại, Cường Dương trưởng lão sắc mặt trầm xuống, biểu cảm trông khó coi vô cùng, lão cắn chặt răng rồi dốc hết toàn bộ lực lượng nhưng bị song chưởng trùng kích mãnh liệt.
“Khốn kiếp”. Cường Dương trưởng lão trên trán nổi lên từng sợi gân xanh, hai mắt nổi lên từng sợi gân máu rồi tức giận quát lớn một tiếng. “Nhanh chết đi cho ta”.
Song chưởng kết hợp, Đế Nguyên Quân trừng mắt rồi thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm, quát. “Phá”.
Uỳnh!
Thấy hai đạo kiếm chiêu không thể trụ lâu hơn được nữa, Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi rồi dốc hết toàn bộ lực lượng rồi tung chưởng. Bỗng, một tiếng nổ lớn vang lên cùng với đó là từng đợt phong bạo kịch liệt quét bay cả ba người ra xa.
Cường Dương trưởng lão ngã nhào trên nền đất, trên khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi tanh nồng. Ánh mắt lão nhìn chằm chằm hai người, sau đó lão liền quay người bỏ chạy.
Phương Minh trưởng lão gồng mình đứng dậy, lão dương mắt nhìn về hướng Cường Dương trưởng lão bỏ chạy, thốt ra. “Không ổn, hắn muốn bỏ chạy”.
“Phương Minh trưởng lão, ngươi ở đây tỉnh dưỡng đi”. Đế Nguyên Quân đứng dậy, ánh mắt nhìn ra xa rồi nói. “Lão ta chạy không thoát”.
“Được, ta giao chuyện này cho công tử”. Phương Minh trưởng lão gật đầu đồng ý.
Ở ngoài xa!
Cường Dương trưởng lão chạy được gần mười dặm và không thấy hai người đuổi theo nên thở nhẹ một hơi rồi thầm chửi. “Hai tên khốn kiếp, không ngờ một lão già Thiên Địa cảnh tầng một và một tên tiểu bối có thể khiến ta chật vật đến mức này”.
“Nếu ta không làm nổ hai đạo kiếm chiêu để tạo cơ hội bỏ chạy nếu không ta bây giờ đã bị giết chết rồi”.
“Cảnh giới của tên Đế Nguyên Quân kia thật sự là Thức Nhân cảnh đỉnh sao?”. Cường Dương trưởng lão nhớ lại lúc giao phong thì thấy Đế Nguyên Quân không hề có dao động linh hải thì rùng mình một cái. “Đúng là quái vật”.
Lão dựa lưng vào gốc cây lớn rồi nuốt xuống viên đan dược để hồi phục thì đúng lúc này, Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện trước mặt khiến lão khẽ run. Lão nắm chặt chuôi kiếm rồi dốc hết lượng chân nguyên còn lại rồi lớn tiếng nói.
“Tiểu nhi, ngươi chỉ là Thức Nhân cảnh đỉnh mà dám đuổi theo ta?”.
“Ngươi nên thấy bản thân may mắn, bản trưởng lão lần này phát từ bi tha cho ngươi một mạng”.
“Cút đi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tha ta một mạng?”. Đế Nguyên Quân bước lên một bước rồi nở một nụ cười lạnh nói. “Cho dù ngươi lúc toàn thịnh cũng chưa chắc giết được ta chứ đừng nói đến hiện tại”.
“Cảnh giới của ngươi chỉ là ngụy Thiên Địa cảnh yếu kém mà thôi. Đối với ta không có chút uy hiếp nào cả”.
“Ngươi bây giờ muốn giết ta thì chẳng khác gì châu chấu đá xe còn ta giết ngươi dễ như giết gà?”.
“Ngươi….”. Cường Dương trưởng lão nhìn Đế Nguyên Quân đang từ từ tiến lại gần hít vào một ngụm khí lạnh. Bất chợt, lão cảm giác sau lưng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo vô cùng và một cảm giác sợ hãi hiện lên. ‘Chỉ cần một chút nữa thôi thì viên đan dược sẽ phát huy được tác dụng, Ta bây giờ phải kéo dài thời gian mới được’.
“Ngươi nghĩ ngươi đủ sức giết ta sao?”. Cường Dương trưởng lão trên trán chảy xuống từng hạt mồ hôi lạnh, ánh mắt run run cùng khóe miệng lão miễn cưỡng nở một nụ cười nói. “Ngươi chung quy chỉ là Thức Nhân cảnh đỉnh, cho dù ngươi có mạnh hơn nhưng trận chiến vừa rồi khiến chân nguyên ngươi hao tổn không ít đi”.
“Ta thấy thực lực của ngươi lúc này cao lắm là ba đến bốn thành mà thôi. Còn ta là Thiên Địa cảnh, ta có thể mượn thiên địa lực lượng để gia trì, bây giờ ta muốn giết ngươi không khó”.
“Nếu không muốn chết thì rời đi, đừng để bổn trưởng lão tức giận”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt thâm thúy nhìn lão, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi khinh thường nói. “Ta biết ngươi đang nghĩ gì?”.
“Ngươi muốn kéo dài thời gian để đan dược phát huy tác dụng?”.
“Ta chưa ra tay là vì muốn ngươi phục dung viên đan dược rồi xem ngươi có thể làm gì để giết ta?”.
“Hahaha…. Ta không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì để nhìn thấu ta nhưng ngươi quá cuồng vọng. Đáng lý nên giết ta trước khi đan dược phát huy tác dụng mới đúng, còn bây giờ thì...”. Cường Dương trưởng lão khóe miệng vểnh lên cười lớn một tiếng. “Chết đi”.
Nhìn Cường Dương trưởng lão tay nắm chặt chuôi kiếm kao lên, Đế Nguyên Quân ánh mắt khẽ động. Hắn ban đầu còn tưởng lão ta còn có thủ đoạn gì khác nhưng kết quả lại khiến hắn cảm thấy thất vọng.
“Dựa vào đan dược hồi phục được hai thành mà muốn giết ta?”. Bất chợt, ở trên mi tâm Đế Nguyên Quân hiện lên một đạo ấn ký màu đen và con ngươi màu đỏ máu nhìn lão rồi nói. “Giun dế vô tri”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân thân ảnh đột nhiên biến mất rồi ngay sau đó xuất hiện ngay trước mặt lão. Chỉ thấy tay phải hắn đưa lên bóp chặt cổ lão rồi nở một nụ cười kỳ dị nói. “Ngươi nói xem, ta bây giờ giết ngươi có giống bóp chết một con kiến không?”.
Bị Đế Nguyên Quân bóp chặt cổ, tứ chi thì bị bốn đạo hắc khí giữ chặt. Quá kinh hãi, Cường Dương trưởng lão sắc mặt sợ hãi vô cùng, lão thúc dục chân nguyên để cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng không thể nào thoát ra được.
Thấy bản thân bây giờ khó thoát được cái chết, Cường Dương trưởng lão điên cuồng cười lớn rồi nói với giọng điệu đay nghiến. “Hahaha… ngươi giết ta đi… giết ta đi”.
“Ngươi giết ta thì đã sao… Hahaha”.
“Giết ta rồi Lâm gia còn cứu được không?”.
“Hahaha”.
“Lâm gia... Ngươi không cứu được… Hahaha”.
Lâm gia không cứu được?!
Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày nhíu chặt lại, hắn bây giờ mới nhớ lại, lúc hắn giết đám đệ tử Thiên Lang Bang thì không thấy Lâm Bạch Tử ở đâu. Bây giờ hắn mới biết được đây chính là một cái bẫy đã được đặt ra từ trước.
Đế Nguyên Quân sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sát ý nhìn Cường Dương trưởng lão rồi tức giận. “Ngươi muốn chết”. Rồi đánh ra một đạo Thiên Ma Thần Hỏa cắn nuốt lão triệt để, ngay cả một mảnh vụn cũng không còn. Sau đó quay người chạy thẳng về Lâm gia.
“Thiên Lang Bang… Các ngươi nên cầu mong ba người Lâm Tuyết Nhi không xảy ra chuyện gì nếu không thì đừng trách....”.
“Ta đồ sạch Thiên Lang Bang”.
- --
Ps: Bão like đi mn ôi. ta đặt dép ngồi đợi vote a...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro