Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Ngạn Tương Môn...
Tương Tác Ta
2024-11-10 10:45:56
Nhìn tên hắc y nhân quay người bỏ chạy, Đế Nguyên Quân vẻ mặt không có chút nào gọi là lo lắng hắn ta chạy mất mà vẫn cứ nhàn nhã đuổi theo cùng với một nụ cười lạnh. Bởi vì mục tiêu của hắn hiện tại không phải vì tên đến thám thính này mà là những tên sát thủ ở đằng sau.
Nhưng đuổi theo hắn ta cho đến khi gần ra khỏi thành thì Đế Nguyên Quân đột nhiên nhíu mày, bởi vì hắn cảm nhận được ở bên ngoài thành đang có những cổ khí tức lạ lẫm và cũng có phần quen thuộc.
Nghĩ đến đây, Đế Nguyên Quân trong đầu hiện lên một ý nghĩ. “Mạc Hữu Thắng cùng đám hắc y nhân đó không đi vào trong thành được sao?”.
Ngay khi tên hắc y nhân sắp sửa nhảy ra khỏi tường thành thì đột nhiên. Đế Nguyên Quân bộc phát thực lực bản thân xông lên, chỉ trong tích tắc, khoảng cách hơn ba mươi trượng bị thu gọn lại bằng một cái bước chân.
Khi chuẩn bị nhảy xuống khỏi tường thành, tên hắc y nhân còn cho rằng. Bản thân hắn chỉ cần đi ra khỏi thành thì Đế Nguyên Quân sẽ không dám đuổi theo vì ở bên ngoài có người của mình nên hắn rất là chắc chắn.
Nhưng khi hắn ta chuẩn bị nhảy xuống thì đột nhiên, một cái cảm giác nguy hiểm đột nhiên bao trùm lấy tâm trí khiến toàn thân hắn khẽ run lên. Và cùng lúc đó, có một lòng bàn tay ấm nóng chộp lấy cổ hắn rồi mạnh tay nhấc bổng lên cao.
Không thể tin được và quá kinh hãi, tên hắc y nhân nhanh chóng rút dao đâm về phía lồng ngực Đế Nguyên Quân nhưng lại bị hắn mạnh tay đánh bay con dao ở trong tay và mạnh tay đánh gãy tứ chi.
Quá đau đớn, tên hắc y nhân liếc mắt về phía đám người đang đứng đợi ở bên ngoài thành với một ánh mắt cầu cứu. Nhưng đáp lại hắn lại là dáng vẻ thờ ơ và không có ý định ra tay tương trợ.
Đứng ở trên tường thành, Đế Nguyên Quân quay người và đưa mắt nhìn về phía đám người ở bên ngoài thành rồi nở một nụ cười giống như đang khiêu khích những người đó. Tiếp đến, Đế Nguyên Quân mạnh tay bóp chết tên hắc y nhân rồi mạnh tay ném thi thể về phía đám người và nói. “Sát thủ ngươi phái tới chỉ có thế thôi sao?”.
Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân khiêu khích đứng ở trên tường thành, Mạc Hữu Thắng vẻ mặt tràn đầy sự căm phẫn và tức giận nhìn hắn với một ánh mắt nồng nặc sát ý. Hắn cắn chặt răng và hai tay thít chặt lại, khóe miệng hắn khẽ run lên một cái rồi thốt ra. “Tên khốn kiếp, ngươi có giỏi thì trốn ở trong thành đến chết luôn đi? Nếu như ta phát hiện ngươi ra khỏi thành thì ngày đó chính là ngày giỗ của ngươi?”.
Sau đó, Mạc Hữu Thắng dẫn theo đám hắc y nhân quay người rồi biến mất ở trong đêm tối.
Liên tiếp trải qua mấy ngày, Đế Nguyên Quân nhàn hạ ở trong La phủ nhưng hắn nhiều lúc vẫn cứ cảm nhận được có một vài ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm. Biết đó là những tên sát thủ do Mạc Hữu Thắng phái đến nên Đế Nguyên Quân cũng chẳng để tâm đến.
Buổi sáng ngày hôm đó, Đế Nguyên Quân nhận được tin tức của La Thiên truyền đến thì tại một phường đấu giá tại trung tâm Hồng Linh thành có mở một phiên đấu giá với những thứ đồ giá trị nên muốn Đế Nguyên Quân thay hắn đến đó để tìm kiếm một vài bảo vật có giá trị.
Đi theo hai tên đệ tử La gia, Đế Nguyên Quân tiến vào trong phường đấu giá và được an bài tại một căn phòng ở trên cao. Đó là nơi của những gia tộc, những thế lực lớn ở trong thành mới được phép đặt chân vào.
Nhìn thấy một người trẻ tuổi xa lạ ngồi tại căn phòng dành cho La gia thì những người ở phía bên dưới và xung quanh bắt đầu bàn tán về thân phận của hắn. Bọn họ tự hỏi Đế Nguyên Quân rốt cuộc có lai lịch như thế nào lại đại diện cho cả La gia tới tham dự phiên đấu giá lần này.
Mặc kệ những người xung quanh bàn tán, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn hai tên đệ tử rồi hỏi. “La gia chủ lần này đưa cho các ngươi bao nhiêu linh thạch?”.
“Thưa công tử”. Hai tên đệ tử kính cẩn cúi đầu, đáp. “Không đến ba trăm vạn linh thạch”.
“Ta biết rồi”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía những căn phòng khác với ánh mắt đánh giá, sau khi nhìn liếc qua một vòng, Đế Nguyên Quân bất giác thở dài một hơi. “Như thế chỉ sợ không đủ để ganh đua mới những người khác?”.
Lúc này, ở phía bên dưới sàn đấu giá, một bóng người thùy mị nết na từ sau cánh gà đi ra và theo sau đó là hai nữ tử che mặt với trên tay bê theo hai cái khay lớn.
Sau khi ra hiệu cho hai nữ tử che mặt đặt hai cái khay đồ lên cái bàn ở trước mặt rồi nữ tử lên tiếng. “Tiểu nữ là Hậu Túc Nhi, rất hân hạnh được gặp lại mọi người”.
“Không làm tốn thời gian của mọi người thêm nữa, phiên đấu giá lần này xin phép được bắt đầu. Với món đầu tiên, ở trước mặt tiểu nữ đây lần lượt là hai viên tinh thạch có tên là Mẫu Kim Thạch và Trọng Kim Thạch”.
“Chắc các vị cũng biết, hai loại tinh thạch này rất hữu ích trong việc luyện khí, chế tạo nên giá khởi điểm là mười vạn linh thạch và mỗi lần tăng giá không thấp hơn một ngàn”.
Lời nói vừa dứt, những người phía bên dưới thay phiên nhau lên giá. Nhưng Đế Nguyên Quân để ý, với món đầu tiên có giá trị to lớn nhưng những người phía bên dưới lại không mấy hào hứng và những người ở trong những căn phòng ở bên cạnh cũng thế, không một ai để tâm đến hai viên tinh thạch này.
Nhận thấy cơ hội đã đến, Đế Nguyên Quân nhìn ngó hai viên tinh thạch một lúc rồi nở một nụ cười nhẹ, thầm nói. “Cấp bậc của Tử Huyền hiện tại là Linh Khí hạ phẩm, nay cũng đã đến lúc luyện lại”.
Tuy bản thân hắn rất muốn nhanh chóng thu về hai viên tinh thạch này nhưng hắn lại làm ra dáng vẻ không mấy mong đợi và tỏ vẻ ngập ngừng suy nghĩ. “Mười lăm vạn”.
Những người phía bên dưới thấy người ra giá lại là vị công tử lạ mặt ngồi trong căn phòng của La gia thì bắt đầu bàn tán và không có một ai tỏ ý muốn tăng giá và một phần cũng vì lo sợ sẽ đắc tội.
Nhận thấy phía bên dưới không một ai tỏ ý ra giá, Hậu Túc Nhi đứng ở trên sàn đấu giá tỏ vẻ hòa nhã và không có chút tiếc nuối nào nhìn liếc mắt nhìn xuống những người phía bên dưới và hỏi. “Không biết còn ai ra giá cao hơn nữa không?”.
Nhưng đáp lại sự mong đợi của cô lại là sự im lặng của những người phía bên dưới. Thay vào đó, những người đó tỏ vẻ không mấy thoải mái khi Hậu Túc Nhi cố kéo dài thời gian chờ đợi nên bắt đầu lên tiếng to nhỏ.
Thấy không một ai lên tiếng ra giá, Hậu Túc Nhi ngoài mặt vẫn nở một nụ cười nhưng sâu thẳm ở trong suy nghĩ của cô lại là vô tận sóng vỗ. Cô tuy biết nền luyện khí ở Hồng Linh thành không mạnh nhưng cô không ngờ những người phía bên dưới không có chút hào hứng nào cả.
“Chúc mừng công tử đã đấu giá thành công?”. Nhìn về phía Đế Nguyên Quân, Hậu Túc Nhi làm ra dáng vẻ thoải mái nhưng trong lòng lại không ngừng chửi bới. ‘Khốn kiếp, hai viên tinh thạch này ta phải cầu khẩn và phải bỏ ra gần ba mươi vạn mới lấy đi được? Lỗ, lỗ quá rồi?’.
Nhìn dáng vẻ nữ tử không được thoải mái, Đế Nguyên Quân thu nhận hai viên tinh thạch vào trong tay rồi bất giác nở một nụ cười khoái chí nói. “Đúng là thu nhập ngoài ý muốn”.
Cùng lúc này, ở bên phía La gia!
La Thiên cùng Thanh Lương các chủ và mười vị trưởng lão đang ngồi bàn luận đến đợt thiên kiêu tụ hội sắp tới cũng như thông tin về động phủ sẽ mở ra ở Nam Hoang Sơn Mạch. Nhưng khi họ đang bàn luận thì bỗng nhiên, một tên đệ tử với vẻ mặt hớt ha hớt hải chạy vào với dáng vẻ gấp gáp vô cùng.
“Gia chủ, không hay rồi?”. Tên đệ tử vấp chân ngã nhào xuống nền nhà, hắn ngẩng đầu lên nhìn La thiên, nói. “Có người đến tìm?”.
“Có gì mà gấp gáp như vậy?”. Ánh mắt La Thiên nhìn ra ngoài cổng lớn rồi lên tiếng. “Từ từ nói cho ta biết, người đến là ai mà khiến ngươi hoảng hốt như vậy?”.
Nhưng không đợi tên đệ tử kịp lên tiếng đáp lời thì từ bên ngoài cổng lớn có khoảng mười người đi vào. Ngay lập tức, La Thiên cùng Thanh Lương các chủ đứng bật dậy, ánh mắt hai người nhìn về phía lão giả dẫn đầu cùng Mạc Hữu Thắng đi ở bên cạnh thì sắc mặt đột nhiên trầm hẳn xuống.
La Thiên vẻ mặt nghiêm nghị và tỏ ra vẻ kiêng dè nhìn lão giả dẫn đầu đám người mà trong lòng không khỏi kinh hãi. ‘Tinh Cực cảnh cường giả? Người này là nội môn trưởng lão của Ngạn Tương Môn?’.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.
Nhưng đuổi theo hắn ta cho đến khi gần ra khỏi thành thì Đế Nguyên Quân đột nhiên nhíu mày, bởi vì hắn cảm nhận được ở bên ngoài thành đang có những cổ khí tức lạ lẫm và cũng có phần quen thuộc.
Nghĩ đến đây, Đế Nguyên Quân trong đầu hiện lên một ý nghĩ. “Mạc Hữu Thắng cùng đám hắc y nhân đó không đi vào trong thành được sao?”.
Ngay khi tên hắc y nhân sắp sửa nhảy ra khỏi tường thành thì đột nhiên. Đế Nguyên Quân bộc phát thực lực bản thân xông lên, chỉ trong tích tắc, khoảng cách hơn ba mươi trượng bị thu gọn lại bằng một cái bước chân.
Khi chuẩn bị nhảy xuống khỏi tường thành, tên hắc y nhân còn cho rằng. Bản thân hắn chỉ cần đi ra khỏi thành thì Đế Nguyên Quân sẽ không dám đuổi theo vì ở bên ngoài có người của mình nên hắn rất là chắc chắn.
Nhưng khi hắn ta chuẩn bị nhảy xuống thì đột nhiên, một cái cảm giác nguy hiểm đột nhiên bao trùm lấy tâm trí khiến toàn thân hắn khẽ run lên. Và cùng lúc đó, có một lòng bàn tay ấm nóng chộp lấy cổ hắn rồi mạnh tay nhấc bổng lên cao.
Không thể tin được và quá kinh hãi, tên hắc y nhân nhanh chóng rút dao đâm về phía lồng ngực Đế Nguyên Quân nhưng lại bị hắn mạnh tay đánh bay con dao ở trong tay và mạnh tay đánh gãy tứ chi.
Quá đau đớn, tên hắc y nhân liếc mắt về phía đám người đang đứng đợi ở bên ngoài thành với một ánh mắt cầu cứu. Nhưng đáp lại hắn lại là dáng vẻ thờ ơ và không có ý định ra tay tương trợ.
Đứng ở trên tường thành, Đế Nguyên Quân quay người và đưa mắt nhìn về phía đám người ở bên ngoài thành rồi nở một nụ cười giống như đang khiêu khích những người đó. Tiếp đến, Đế Nguyên Quân mạnh tay bóp chết tên hắc y nhân rồi mạnh tay ném thi thể về phía đám người và nói. “Sát thủ ngươi phái tới chỉ có thế thôi sao?”.
Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân khiêu khích đứng ở trên tường thành, Mạc Hữu Thắng vẻ mặt tràn đầy sự căm phẫn và tức giận nhìn hắn với một ánh mắt nồng nặc sát ý. Hắn cắn chặt răng và hai tay thít chặt lại, khóe miệng hắn khẽ run lên một cái rồi thốt ra. “Tên khốn kiếp, ngươi có giỏi thì trốn ở trong thành đến chết luôn đi? Nếu như ta phát hiện ngươi ra khỏi thành thì ngày đó chính là ngày giỗ của ngươi?”.
Sau đó, Mạc Hữu Thắng dẫn theo đám hắc y nhân quay người rồi biến mất ở trong đêm tối.
Liên tiếp trải qua mấy ngày, Đế Nguyên Quân nhàn hạ ở trong La phủ nhưng hắn nhiều lúc vẫn cứ cảm nhận được có một vài ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm. Biết đó là những tên sát thủ do Mạc Hữu Thắng phái đến nên Đế Nguyên Quân cũng chẳng để tâm đến.
Buổi sáng ngày hôm đó, Đế Nguyên Quân nhận được tin tức của La Thiên truyền đến thì tại một phường đấu giá tại trung tâm Hồng Linh thành có mở một phiên đấu giá với những thứ đồ giá trị nên muốn Đế Nguyên Quân thay hắn đến đó để tìm kiếm một vài bảo vật có giá trị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi theo hai tên đệ tử La gia, Đế Nguyên Quân tiến vào trong phường đấu giá và được an bài tại một căn phòng ở trên cao. Đó là nơi của những gia tộc, những thế lực lớn ở trong thành mới được phép đặt chân vào.
Nhìn thấy một người trẻ tuổi xa lạ ngồi tại căn phòng dành cho La gia thì những người ở phía bên dưới và xung quanh bắt đầu bàn tán về thân phận của hắn. Bọn họ tự hỏi Đế Nguyên Quân rốt cuộc có lai lịch như thế nào lại đại diện cho cả La gia tới tham dự phiên đấu giá lần này.
Mặc kệ những người xung quanh bàn tán, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn hai tên đệ tử rồi hỏi. “La gia chủ lần này đưa cho các ngươi bao nhiêu linh thạch?”.
“Thưa công tử”. Hai tên đệ tử kính cẩn cúi đầu, đáp. “Không đến ba trăm vạn linh thạch”.
“Ta biết rồi”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía những căn phòng khác với ánh mắt đánh giá, sau khi nhìn liếc qua một vòng, Đế Nguyên Quân bất giác thở dài một hơi. “Như thế chỉ sợ không đủ để ganh đua mới những người khác?”.
Lúc này, ở phía bên dưới sàn đấu giá, một bóng người thùy mị nết na từ sau cánh gà đi ra và theo sau đó là hai nữ tử che mặt với trên tay bê theo hai cái khay lớn.
Sau khi ra hiệu cho hai nữ tử che mặt đặt hai cái khay đồ lên cái bàn ở trước mặt rồi nữ tử lên tiếng. “Tiểu nữ là Hậu Túc Nhi, rất hân hạnh được gặp lại mọi người”.
“Không làm tốn thời gian của mọi người thêm nữa, phiên đấu giá lần này xin phép được bắt đầu. Với món đầu tiên, ở trước mặt tiểu nữ đây lần lượt là hai viên tinh thạch có tên là Mẫu Kim Thạch và Trọng Kim Thạch”.
“Chắc các vị cũng biết, hai loại tinh thạch này rất hữu ích trong việc luyện khí, chế tạo nên giá khởi điểm là mười vạn linh thạch và mỗi lần tăng giá không thấp hơn một ngàn”.
Lời nói vừa dứt, những người phía bên dưới thay phiên nhau lên giá. Nhưng Đế Nguyên Quân để ý, với món đầu tiên có giá trị to lớn nhưng những người phía bên dưới lại không mấy hào hứng và những người ở trong những căn phòng ở bên cạnh cũng thế, không một ai để tâm đến hai viên tinh thạch này.
Nhận thấy cơ hội đã đến, Đế Nguyên Quân nhìn ngó hai viên tinh thạch một lúc rồi nở một nụ cười nhẹ, thầm nói. “Cấp bậc của Tử Huyền hiện tại là Linh Khí hạ phẩm, nay cũng đã đến lúc luyện lại”.
Tuy bản thân hắn rất muốn nhanh chóng thu về hai viên tinh thạch này nhưng hắn lại làm ra dáng vẻ không mấy mong đợi và tỏ vẻ ngập ngừng suy nghĩ. “Mười lăm vạn”.
Những người phía bên dưới thấy người ra giá lại là vị công tử lạ mặt ngồi trong căn phòng của La gia thì bắt đầu bàn tán và không có một ai tỏ ý muốn tăng giá và một phần cũng vì lo sợ sẽ đắc tội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhận thấy phía bên dưới không một ai tỏ ý ra giá, Hậu Túc Nhi đứng ở trên sàn đấu giá tỏ vẻ hòa nhã và không có chút tiếc nuối nào nhìn liếc mắt nhìn xuống những người phía bên dưới và hỏi. “Không biết còn ai ra giá cao hơn nữa không?”.
Nhưng đáp lại sự mong đợi của cô lại là sự im lặng của những người phía bên dưới. Thay vào đó, những người đó tỏ vẻ không mấy thoải mái khi Hậu Túc Nhi cố kéo dài thời gian chờ đợi nên bắt đầu lên tiếng to nhỏ.
Thấy không một ai lên tiếng ra giá, Hậu Túc Nhi ngoài mặt vẫn nở một nụ cười nhưng sâu thẳm ở trong suy nghĩ của cô lại là vô tận sóng vỗ. Cô tuy biết nền luyện khí ở Hồng Linh thành không mạnh nhưng cô không ngờ những người phía bên dưới không có chút hào hứng nào cả.
“Chúc mừng công tử đã đấu giá thành công?”. Nhìn về phía Đế Nguyên Quân, Hậu Túc Nhi làm ra dáng vẻ thoải mái nhưng trong lòng lại không ngừng chửi bới. ‘Khốn kiếp, hai viên tinh thạch này ta phải cầu khẩn và phải bỏ ra gần ba mươi vạn mới lấy đi được? Lỗ, lỗ quá rồi?’.
Nhìn dáng vẻ nữ tử không được thoải mái, Đế Nguyên Quân thu nhận hai viên tinh thạch vào trong tay rồi bất giác nở một nụ cười khoái chí nói. “Đúng là thu nhập ngoài ý muốn”.
Cùng lúc này, ở bên phía La gia!
La Thiên cùng Thanh Lương các chủ và mười vị trưởng lão đang ngồi bàn luận đến đợt thiên kiêu tụ hội sắp tới cũng như thông tin về động phủ sẽ mở ra ở Nam Hoang Sơn Mạch. Nhưng khi họ đang bàn luận thì bỗng nhiên, một tên đệ tử với vẻ mặt hớt ha hớt hải chạy vào với dáng vẻ gấp gáp vô cùng.
“Gia chủ, không hay rồi?”. Tên đệ tử vấp chân ngã nhào xuống nền nhà, hắn ngẩng đầu lên nhìn La thiên, nói. “Có người đến tìm?”.
“Có gì mà gấp gáp như vậy?”. Ánh mắt La Thiên nhìn ra ngoài cổng lớn rồi lên tiếng. “Từ từ nói cho ta biết, người đến là ai mà khiến ngươi hoảng hốt như vậy?”.
Nhưng không đợi tên đệ tử kịp lên tiếng đáp lời thì từ bên ngoài cổng lớn có khoảng mười người đi vào. Ngay lập tức, La Thiên cùng Thanh Lương các chủ đứng bật dậy, ánh mắt hai người nhìn về phía lão giả dẫn đầu cùng Mạc Hữu Thắng đi ở bên cạnh thì sắc mặt đột nhiên trầm hẳn xuống.
La Thiên vẻ mặt nghiêm nghị và tỏ ra vẻ kiêng dè nhìn lão giả dẫn đầu đám người mà trong lòng không khỏi kinh hãi. ‘Tinh Cực cảnh cường giả? Người này là nội môn trưởng lão của Ngạn Tương Môn?’.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro